Chương 132:
Cao Nguyệt
24/12/2022
Là nhà giàu nhất của Bình Giang phủ, Chu Nguyên phủ cũng ham mê sưu tầm đá cao cấp, ông ta cũng si mê không kém gì tên mê đá như Chu Lân. Trong phủ đệ của ông ấy có thể dễ dàng nhìn thấy các khối đá Thái Hồ thượng phẩm, đó là một loại trang sức, cũng là một loại tài sản và là vật để thưởng thức.
Hôm nay là ngày mừng thọ tuổi sáu mươi của Chu Nguyên Phủ, nhóm bạn yêu đá đã từ các nơi đến chúc thọ, nếu đã hội tụ lại một chỗ, ắt không thể thiếu hoạt động giải trí là đấu thạch.
Hội đấu thạch được tổ chức bên trong hiên Phẩm Thạch, đó là một tòa đình bằng ngọc trắng rất lớn, cả tòa đình được xây bằng năm khối ngọc trắng ghép thành, đứng sừng sững trên mặt nước, nhìn từ xa giống như đình ngọc trên cõi tiên, vô cùng đồ sộ.
Khi Phạm Ninh và Chu Bội đi tới, vẫn còn hơi sớm, trong đình chỉ có hơn hai mươi người.
Phạm Ninh vừa đi vào đình chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc:
- Phạm Ninh!
Phạm Ninh quay đầu lại, ngay lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại là Chu Lân.
Chu Lân mặc một chiếc áo dài (hán phục) màu xanh lam nhạt, đầu đội mũ ô sa, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc vui mừng, bên cạnh ông đặt một cái hộp bằng gỗ tinh xảo, bên trong chắc phải là một viên đá hiếm thấy ông dùng để tham gia đấu thạch.
- Lão gia, người đến đây từ lúc nào?
Bắt đầu từ cuối năm ngoái, Phạm Ninh đã không được trông thấy Chu Lân rồi. Dĩ nhiên là bởi vì bài vở và bài tập của Phạm Ninh khá bận rộn, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là Phạm Ninh dọn nhà lên thị trấn.
- Sáng sớm hôm nay ta đến đây!
Chu Lân dùng chiếc quạt xếp ở trên đầu khua khua nhè nhẹ gõ đầu hắn một cái, cười nói:
- Tiểu tử thối, lại giành được thủ khoa huyện sĩ, cũng không báo tin vui cho ta?
Phạm Ninh gãi gãi đầu cười đáp:
- Không phải là muốn tiết kiệm tiền cho người sao? Nếu người không lấy ra một bao lì xì thật bự, thì khẳng định sẽ rất ngại.
Chu Lân dở khóc dở cười, cười đùa nói:
- Ngươi đây là một kẻ hám tiền mồm mép láu lỉnh, đâu có khi nào muốn thay ta tiết kiệm tiền?
Mặc dù nói như vậy, ông vẫn mò ra một chiếc hộp gấm nhỏ từ trong tay áo tặng cho Phạm Ninh:
- Cái này tặng cho ngươi, chúc mừng ngươi đạt được hạng nhất huyện sĩ.
- Là cái gì thế ạ?
- Ngươi tự mình mở ra xem!
Phạm Ninh hiếu kỳ tiếp nhận chiếc hộp rồi mở ra xem, bên trong hộp là một con kỳ lân bằng ngọc to cỡ bàn tay, ấm áp, mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, lớp vỏ rất dày, hẳn là miếng ngọc truyền từ đời trước đến đời sau.
- Là ngọc đời Hán!
Phạm Ninh vừa nhìn liền nhận ra kỹ thuật điêu khắc trên bề mặt là Hán bát đao, phong cách cổ xưa đơn giản, cực kỳ sáng tạo.
Chu Lân gật gật đầu:
- Đây là đồ bằng ngọc của phủ Ngô Việt Vương truyền ra, rất nổi tiếng và quý giá, ta cất giữ lâu năm, nay tặng cho ngươi.
- Đa tạ tiền bối tặng ngọc!
Phạm Ninh liền cười đùa tí tửng, cung kính hành một lễ.
Lúc này, Chu Bội cũng tiến lên phía trước hành lễ:
- Chào Chu bá bá!
Chu Lân dùng chiếc quạt chỉ chỉ Phạm Ninh cười và nói:
- Ta nghe nói tổ phụ của cháu nói, hôm nay cháu dẫn tên tiểu tử này đến đây để tham gia đấu thạch?
Chu Bội nhếch miệng cười và nói:
- Phạm Ninh có được hai khối đá Thái Hồ cực phẩm, nếu đã muốn khoe khoang, thì con sẽ cho cậu ta cơ hội này.
Chu Lân ngay lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
- Tên tiểu tử nhà ngươi lại có được đá cực phẩm Thái Hồ, thế mà không nói với ta, còn không mau lấy cho ta xem!
- Thưa ông, con xin được nói rõ, hai khối đá này không bán, con muốn tự mình cất giữ.
Phạm Ninh rất rõ cụ ông này, cũng là người cố chấp, Khê Sơn Hành Lữ Thạch của mình mà bị ông ấy nhìn trúng, e rằng sẽ không giữ được nó.
- Ít nói lời thừa, mau lấy cho ta xem!
Phạm Ninh không còn cách nào khác, chỉ đành chầm chậm từ trong cái túi lấy ra khối đá Khê Sơn Hành Lữ, đặt lên bàn đá.
Chu Lân bỗng trợn to mắt, bắt đầu thở dốc:
- Đây… đây là Khê Sơn Hành Lữ Đồ của Phạm Khoan!
Phạm Ninh thầm nói một tiếng không ổn, Chu lão tiền bối sắp thi triển đại phát Tỳ Hưu hút đá rồi.
- Thưa ông, nhưng đây là ngọc gia truyền của con, là của tổ phụ con truyền lại cho con, con chuẩn bị truyền lại cho con trai của mình, người đừng có ý đồ gì với nó!
'Há!' Chu Bội ở bên cạnh không giữ được sự thanh tú của mình nữa, đột nhiên cười lên, nàng ta vội vàng che miệng lại, quay đầu đi rồi cười trộm, Phạm A Ngốc này không biết lựa lời, thật sự rất đáng yêu!
Chu Lân cười như không cười nhìn hắn:
- Tổ phụ ngươi ta rất quen!
Phạm Ninh nhất thời nghẹn lời.
Lúc này, người xung quanh đều vây quanh lại, mọi người mồm năm miệng mười bàn luận, phạm vi tổ chức cuộc chơi đá cao cấp này do Chu Nguyên Phủ tổ chức chủ yếu là phú thương giàu có, người tri thức không nhiều.
Chu Lân là ngoại lệ, ông ấy là người mê đá, hầu như mỗi lần tổ chức đều sẽ có bóng dáng của ông.
- Ông Chu, khối đá này có thể xem là thượng phẩm không!
Một người phú thương họ Hầu không biết sự thất thố của Chu Lân, y là một thương gia lớn về muối ở phủ Giang Ninh, cũng khá phong nhã, rất thích cất giữ những viên đá hiếm thấy.
Chu Lân lắc lắc đầu, khi y thấy Chu Bội lấy ra hai bức tranh, liền cười và nói:
- Bội nhi, con hẳn là có bức tranh này!
Phạm Ninh lúc này mới hiểu tại sao Chu Bội phải tìm ra hai bức tranh, những lão đấu thạch này đều là phú hào, sợ rằng chưa từng thấy qua 'Khê Sơn hành lữ đồ'.
Không có bức tranh này, cùng họ đấu thạch chính là đàn gảy tai trâu.
- Đến ta!
Phạm Ninh nhận lấy Khê Sơn hành lữ đồ từ tay của Chu Bội, chầm chậm mở ra, mọi người xung quanh lập tức đồng loạt kinh ngạc và thán phục:
- Giống y như đúc tòa núi lớn trong bức họa!
Phạm Ninh đã trồng lên đỉnh của hòn đá một ít rêu xanh, thêm vào màu xanh của đá Thái Hồ, càng giống như một loại rừng rậm núi cao, tạo nên cảm giác hùng vĩ và tráng lệ.
Chu Lân cười với mọi người và nói:
- Bức tranh Khê Sơn hành lữ đồ này chính là tác phẩm tiêu biểu về vẻ đẹp của danh hoạ Phạm Khoan triều đại phía bắc, bản gốc bây giờ được cất giữ kỹ ở hoàng cung, nhưng không ít bản mẫu đã lưu truyền ra ngoài, trong phủ của ta cũng có một bức bản mẫu, sự trân quý của hòn đá này là ở chỗ này.
Mọi người trầm lặng một phút chốc, người thương gia muối hộ Hầu lúc nãy đột nhiên nói:
- Phạm thiếu lang, khối đá này bán cho ta đi! Ta ra một nghìn quan tiền.
- Ta ra một nghìn hai trăm quan!
- Ta ra một nghìn năm trăm quan!
- Phạm thiếu lang, ta ra hai nghìn lượng bạc!
***
Mọi người vây quanh Phạm Ninh, chen lấn để báo giá, những phú thương này rất có đầu óc làm ăn, bọn họ đương nhiên biết được giá trị của khối đá Khê Sơn hành lữ này.
- Các vị, xin nghe ta nói một lời!
Chu Lân hét lên với tất cả mọi người, ông cười tít mắt và nói:
- Lúc nãy ta còn chưa nói hết, chủ nhân của khối đá Khê Sơn hành lữ này đã không phải là Phạm thiếu lang nữa rồi, nếu không ta đã mua từ lâu, còn cho mọi người cơ hội nữa sao?
Hôm nay là ngày mừng thọ tuổi sáu mươi của Chu Nguyên Phủ, nhóm bạn yêu đá đã từ các nơi đến chúc thọ, nếu đã hội tụ lại một chỗ, ắt không thể thiếu hoạt động giải trí là đấu thạch.
Hội đấu thạch được tổ chức bên trong hiên Phẩm Thạch, đó là một tòa đình bằng ngọc trắng rất lớn, cả tòa đình được xây bằng năm khối ngọc trắng ghép thành, đứng sừng sững trên mặt nước, nhìn từ xa giống như đình ngọc trên cõi tiên, vô cùng đồ sộ.
Khi Phạm Ninh và Chu Bội đi tới, vẫn còn hơi sớm, trong đình chỉ có hơn hai mươi người.
Phạm Ninh vừa đi vào đình chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc:
- Phạm Ninh!
Phạm Ninh quay đầu lại, ngay lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại là Chu Lân.
Chu Lân mặc một chiếc áo dài (hán phục) màu xanh lam nhạt, đầu đội mũ ô sa, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc vui mừng, bên cạnh ông đặt một cái hộp bằng gỗ tinh xảo, bên trong chắc phải là một viên đá hiếm thấy ông dùng để tham gia đấu thạch.
- Lão gia, người đến đây từ lúc nào?
Bắt đầu từ cuối năm ngoái, Phạm Ninh đã không được trông thấy Chu Lân rồi. Dĩ nhiên là bởi vì bài vở và bài tập của Phạm Ninh khá bận rộn, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là Phạm Ninh dọn nhà lên thị trấn.
- Sáng sớm hôm nay ta đến đây!
Chu Lân dùng chiếc quạt xếp ở trên đầu khua khua nhè nhẹ gõ đầu hắn một cái, cười nói:
- Tiểu tử thối, lại giành được thủ khoa huyện sĩ, cũng không báo tin vui cho ta?
Phạm Ninh gãi gãi đầu cười đáp:
- Không phải là muốn tiết kiệm tiền cho người sao? Nếu người không lấy ra một bao lì xì thật bự, thì khẳng định sẽ rất ngại.
Chu Lân dở khóc dở cười, cười đùa nói:
- Ngươi đây là một kẻ hám tiền mồm mép láu lỉnh, đâu có khi nào muốn thay ta tiết kiệm tiền?
Mặc dù nói như vậy, ông vẫn mò ra một chiếc hộp gấm nhỏ từ trong tay áo tặng cho Phạm Ninh:
- Cái này tặng cho ngươi, chúc mừng ngươi đạt được hạng nhất huyện sĩ.
- Là cái gì thế ạ?
- Ngươi tự mình mở ra xem!
Phạm Ninh hiếu kỳ tiếp nhận chiếc hộp rồi mở ra xem, bên trong hộp là một con kỳ lân bằng ngọc to cỡ bàn tay, ấm áp, mềm mại, tinh tế tỉ mỉ, lớp vỏ rất dày, hẳn là miếng ngọc truyền từ đời trước đến đời sau.
- Là ngọc đời Hán!
Phạm Ninh vừa nhìn liền nhận ra kỹ thuật điêu khắc trên bề mặt là Hán bát đao, phong cách cổ xưa đơn giản, cực kỳ sáng tạo.
Chu Lân gật gật đầu:
- Đây là đồ bằng ngọc của phủ Ngô Việt Vương truyền ra, rất nổi tiếng và quý giá, ta cất giữ lâu năm, nay tặng cho ngươi.
- Đa tạ tiền bối tặng ngọc!
Phạm Ninh liền cười đùa tí tửng, cung kính hành một lễ.
Lúc này, Chu Bội cũng tiến lên phía trước hành lễ:
- Chào Chu bá bá!
Chu Lân dùng chiếc quạt chỉ chỉ Phạm Ninh cười và nói:
- Ta nghe nói tổ phụ của cháu nói, hôm nay cháu dẫn tên tiểu tử này đến đây để tham gia đấu thạch?
Chu Bội nhếch miệng cười và nói:
- Phạm Ninh có được hai khối đá Thái Hồ cực phẩm, nếu đã muốn khoe khoang, thì con sẽ cho cậu ta cơ hội này.
Chu Lân ngay lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
- Tên tiểu tử nhà ngươi lại có được đá cực phẩm Thái Hồ, thế mà không nói với ta, còn không mau lấy cho ta xem!
- Thưa ông, con xin được nói rõ, hai khối đá này không bán, con muốn tự mình cất giữ.
Phạm Ninh rất rõ cụ ông này, cũng là người cố chấp, Khê Sơn Hành Lữ Thạch của mình mà bị ông ấy nhìn trúng, e rằng sẽ không giữ được nó.
- Ít nói lời thừa, mau lấy cho ta xem!
Phạm Ninh không còn cách nào khác, chỉ đành chầm chậm từ trong cái túi lấy ra khối đá Khê Sơn Hành Lữ, đặt lên bàn đá.
Chu Lân bỗng trợn to mắt, bắt đầu thở dốc:
- Đây… đây là Khê Sơn Hành Lữ Đồ của Phạm Khoan!
Phạm Ninh thầm nói một tiếng không ổn, Chu lão tiền bối sắp thi triển đại phát Tỳ Hưu hút đá rồi.
- Thưa ông, nhưng đây là ngọc gia truyền của con, là của tổ phụ con truyền lại cho con, con chuẩn bị truyền lại cho con trai của mình, người đừng có ý đồ gì với nó!
'Há!' Chu Bội ở bên cạnh không giữ được sự thanh tú của mình nữa, đột nhiên cười lên, nàng ta vội vàng che miệng lại, quay đầu đi rồi cười trộm, Phạm A Ngốc này không biết lựa lời, thật sự rất đáng yêu!
Chu Lân cười như không cười nhìn hắn:
- Tổ phụ ngươi ta rất quen!
Phạm Ninh nhất thời nghẹn lời.
Lúc này, người xung quanh đều vây quanh lại, mọi người mồm năm miệng mười bàn luận, phạm vi tổ chức cuộc chơi đá cao cấp này do Chu Nguyên Phủ tổ chức chủ yếu là phú thương giàu có, người tri thức không nhiều.
Chu Lân là ngoại lệ, ông ấy là người mê đá, hầu như mỗi lần tổ chức đều sẽ có bóng dáng của ông.
- Ông Chu, khối đá này có thể xem là thượng phẩm không!
Một người phú thương họ Hầu không biết sự thất thố của Chu Lân, y là một thương gia lớn về muối ở phủ Giang Ninh, cũng khá phong nhã, rất thích cất giữ những viên đá hiếm thấy.
Chu Lân lắc lắc đầu, khi y thấy Chu Bội lấy ra hai bức tranh, liền cười và nói:
- Bội nhi, con hẳn là có bức tranh này!
Phạm Ninh lúc này mới hiểu tại sao Chu Bội phải tìm ra hai bức tranh, những lão đấu thạch này đều là phú hào, sợ rằng chưa từng thấy qua 'Khê Sơn hành lữ đồ'.
Không có bức tranh này, cùng họ đấu thạch chính là đàn gảy tai trâu.
- Đến ta!
Phạm Ninh nhận lấy Khê Sơn hành lữ đồ từ tay của Chu Bội, chầm chậm mở ra, mọi người xung quanh lập tức đồng loạt kinh ngạc và thán phục:
- Giống y như đúc tòa núi lớn trong bức họa!
Phạm Ninh đã trồng lên đỉnh của hòn đá một ít rêu xanh, thêm vào màu xanh của đá Thái Hồ, càng giống như một loại rừng rậm núi cao, tạo nên cảm giác hùng vĩ và tráng lệ.
Chu Lân cười với mọi người và nói:
- Bức tranh Khê Sơn hành lữ đồ này chính là tác phẩm tiêu biểu về vẻ đẹp của danh hoạ Phạm Khoan triều đại phía bắc, bản gốc bây giờ được cất giữ kỹ ở hoàng cung, nhưng không ít bản mẫu đã lưu truyền ra ngoài, trong phủ của ta cũng có một bức bản mẫu, sự trân quý của hòn đá này là ở chỗ này.
Mọi người trầm lặng một phút chốc, người thương gia muối hộ Hầu lúc nãy đột nhiên nói:
- Phạm thiếu lang, khối đá này bán cho ta đi! Ta ra một nghìn quan tiền.
- Ta ra một nghìn hai trăm quan!
- Ta ra một nghìn năm trăm quan!
- Phạm thiếu lang, ta ra hai nghìn lượng bạc!
***
Mọi người vây quanh Phạm Ninh, chen lấn để báo giá, những phú thương này rất có đầu óc làm ăn, bọn họ đương nhiên biết được giá trị của khối đá Khê Sơn hành lữ này.
- Các vị, xin nghe ta nói một lời!
Chu Lân hét lên với tất cả mọi người, ông cười tít mắt và nói:
- Lúc nãy ta còn chưa nói hết, chủ nhân của khối đá Khê Sơn hành lữ này đã không phải là Phạm thiếu lang nữa rồi, nếu không ta đã mua từ lâu, còn cho mọi người cơ hội nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.