Chương 139:
Cao Nguyệt
24/12/2022
- Phục vụ huyện quan là vinh hạnh của hạ quan.
Trầm ngâm một lúc, Lý Vân lại hỏi:
- Chu Đại Mao nói thế nào?
- Gã thề thốt với hạ quan rằng tuyệt đối không trộm dây treo quạt Bạch Ngọc, cũng không nhìn thấy dây treo quạt, chỉ lấy một tảng đá, đã đưa cho Lý Tuyền rồi.
- Thả gã và Chu Tiểu Mao ra, nói với anh em chúng, không cho phép vào Bình Giang phủ nửa bước trong vòng năm năm, nếu không bản quan sẽ phạt nặng!
- Hạ quan tuân lệnh!
Lý Vân khẽ thở dài:
- Vùng đất Giang Nam đúng là ngọa hổ tàng long! Một đứa trẻ chín tuổi đã lợi hại như vậy, nắm bắt thời cơ, khiến cho Từ gia không ngẩng đầu lên được.
Lục Hữu Căn cười nịnh nọt:
- Hắn có gì mà lợi hại, huyện quan mới tài giỏi.
Lý Vân mặt nghiêm túc:
- Không thể nói như vậy, bản quan trước giờ liêm khiết chính trực, một lòng phụng sự triều đình, chưa từng mưu quyền cho mình.
Lục Hữu Căn vội vàng tự tát mình một cái:
- Hạ quan lỡ lời!
Lý Vân hừ một tiếng, khoanh tay về phòng, Lục Hữu Căn quay đầu cười châm biếm nói với hai thủ hạ:
- Huyện quan của chúng ta đúng là chẳng thay đổi gì!
Sau đó lại trưng ra bộ mặt giả tạo đuổi theo.
Hai người đi khỏi, hai nha dịch mới hừ mạnh khinh thường.
Thôn Tưởng Loan, nhà mới của gia đình Phạm Ninh đang cấp tốc xây dựng, mấy gian nhà đắp đất đã không còn nữa, đất được san rộng, ước chừng phải bằng hai mẫu ruộng.
Phạm Thiết Chu định xây một tòa nhà nhỏ có tiền viện và hậu viện, khoảng hơn mười gian phòng, nhà như thế trong thôn chỉ xếp tầm hạng trung, tạo thành trục hoành với ba gian nhà gạch xanh thật lớn của phụ thân.
Kém xa biệt viện xa hoa ba cổng nhà Tưởng viên ngoại, đừng nói so sánh với những thiên đường như nhà Chu viên ngoại.
Tính như thế, nhà mới của y chiếm diện tích một mẫu rưỡi đất là đủ rồi, còn một mẫu nữa y giữ lại, đợi bảy tám năm sau, con trai chuẩn bị thành thân sẽ xây rộng tiếp.
- Nhị lang, hôm nay nghỉ ngơi đi đã!
Phạm Thiết Chu thấy trời sắp tối, bèn hét về phía tường ngói ở phòng mới.
Hôm nay đúng lúc y đến gần đó thăm người bệnh, tiện thể về xem tiến độ xây nhà.
Một thợ xây trẻ tuổi niềm nở đi ra nói:
- Phạm đại ca, sao cứ phải để trống một mẫu đất, thêm ba trăm quan tiền nữa, đệ sẽ xây một trắc viện cho huynh, huynh thấy sao?
Ba trăm quan tiền tương đương với ba mươi nghìn đồng, dưới quê tiền công thợ rất thấp, nên có thể xây thêm một trắc viện bằng số tiền đó.
- Chẳng phải tạm thời chưa dùng đến sao?
Phạm Thiết Chu cười, nhà y bây giờ cũng chẳng phải dư dả, tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
- Sao lại không dùng tới? Nhà này mà sửa xong, chắc sẽ phải mướn thêm vài nô bộc người hầu chứ! Người hầu ở tiền viện, ngài và đại tẩu ở hậu viện, A Ngốc ở trắc viện, chẳng phải vừa vặn sao?
Phạm Thiết Chu hơi dao động, thực ra y cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng nương tử một mực phản đối, kể cũng phải, trong nhà chỉ có hơn trăm quan tiền, tậu đất xây nhà đã tốn hơn tám mươi quan rồi.
Thật xót xa!
- Các đệ cứ sửa phòng trước, chuyện trắc viện ta sẽ bàn bạc với đại tẩu các đệ sau.
- Dạ! Phạm đại ca cứ đi làm việc đi ạ, trời tối chúng đệ sẽ nghỉ.
Phạm Thiết Chu còn muốn đến thôn Tưởng Đôn thăm người ốm, nên gật đầu, rồi quay người đi ra bến thuyền.
Lúc này, một con thuyển chở hàng đang từ từ cập bến, từ phía thuyền bỗng vang lên tiếng người hét lớn:
- Cha!
Phạm Thiết Chu nhận ra giọng con trai mình, giật mình vội vàng đi đến chỗ con thuyền. Trên mui thuyền là một chàng thiếu niên, chính là con trai của mình Phạm Ninh.
- Ninh nhi, không phải con đi huyện thành kết án sao? Sao đã ở đây rồi?
Phạm Thiết Chu thấy hơi có lỗi, y quá bận, không có thời gian đi cùng con trai lên huyện thành kết án, chỉ biết dặn dò con trai nhiều lần phải đi tìm nhị thúc.
- Con vừa từ huyện thành về đây, huyện lệnh bồi thường cho con một tảng đá Thái Hồ, con mang cho Chu lão gia xem.
Phạm Ninh dặn phu thuyền cập bờ đợi một lát, hắn nhảy lên bờ, đi đến xem nhà mới của mình.
Hắn chợt phát hiện bên cạnh còn giữ một mảnh đất trống lớn, thấy khó hiểu liền hỏi:
- Cha, giữ lại khoảng đất trống lớn kia làm gì?
Phạm Thiết Chu cười khổ nói:
- Tiền trong nhà không đủ, nếu xây thêm mảnh đó nữa phải cần tám mươi lăm quan tiền, vượt quá kế hoạch ban đầu của chúng ta.
Hai ngày nay Phạm Ninh phải nói là tiền vào như nước, chỉ riêng hông của hắn đang giắt nửa miếng ngọc bội trị giá ba ngàn lượng bạc rồi.
Nhưng khoản tiền này hắn dự định mở cửa hàng, tạm thời không mang ra giúp cha mẹ, hắn định đưa cho cha mẹ tiền hoa hồng của rượu mới.
- Cha, sao không nói sớm là thiếu tiền, con đang có ba ngàn lượng bạc!
- Ba ngàn lượng bạc!
Phạm Thiết Chu đứng hình, kinh ngạc hỏi:
- Ninh nhi, con lấy đâu nhiều tiền như vậy?
Phạm Ninh cười khúc khích:
- Cha quên rồi sao, hai tảng đá bị tiểu tặc trộm mất, hôm qua Chu đại quan đã mua lại, trả cho con ba ngàn lượng bạc, con vẫn chưa kịp nói với cha.
Phạm Thiết Chu vô cùng kinh ngạc, ba ngàn lượng bạc, mình phải làm trong bao nhiêu năm mới kiếm được từng ấy, ước mơ của y là làm việc chăm chỉ, mười năm nữa sẽ kiếm được năm trăm lượng bạc cho gia đình.
Nhưng con trai chỉ dựa vào hai tảng đá, trong một đêm đã thu được ba ngàn lượng bạc.
Y chợt cảm thấy lí tưởng cuộc đời của mình bị vùi dập chỉ bằng hai tảng đá của con trai.
Lúc lâu sau, y thở dài hỏi tiếp:
- Mẹ con có biết không?
- Mẹ vẫn chưa biết, hôm nay con đến huyện thành tìm nhị thúc, định hùn vốn với nhị thúc mở cửa tiệm, lấy ba ngàn lượng bạc làm vốn.
Phạm Thiết Chu gật gù:
- Chuyện này tạm thời đừng nói với mẹ con, sau này tìm cơ hội từ từ kể cho mẹ con nghe, nếu không sẽ dọa mẹ con sợ đó.
- Con biết rồi ạ, cha, con phải mang đá đến cho Chu lão gia đã.
- Mau đi đi!
Phạm Ninh quay lại thuyền, con thuyền lại tiếp tục khởi hành, đi về hướng phủ Chu Lân.
Phạm Thiết Chu đầu óc váng vất, y vẫn chưa thức tỉnh khỏi sự hoang mang cực độ.
Ba ngàn lượng bạc đó! Con trai mình thật đáng ngạc nhiên.
***
Quản gia của Chu phủ đưa theo mấy gia đinh cẩn thận bê đá Thái Hồ xuống thuyền.
Phạm Ninh đưa cho phu thuyền năm trăm văn tiền, phu thuyền cảm tạ rồi rời đi.
- Tiểu tử, cháu lại mang tới bảo bối gì vậy?
Chu Lân nghe nói Phạm Ninh mang một tảng đáThái Hồ đến, ông liền bỏ dở bát cơm chạy ra cổng lớn.
Phạm Ninh ngăn ông lại, nghiêm mặt nói:
- Lão gia, ta phải nói trước, món bảo bối này chỉ có thể cho ngài mượn thưởng thức vài tháng thôi, sau đó phải trả lại cho tiểu dân, tiểu dân phải làm vật trấn trạch cửa hiệu.
- Đừng nói nhiều nữa, mau mở ra đi!
Chu Lân dán mắt vào đá san hô xanh, tai nghe không lọt lời nào của Phạm Ninh.
Sở dĩ Phạm Ninh mang đá san hô xanh tới phủ Chu Lân, chủ yếu là để trừ hậu họa.
Tảng đá Thái Hồ này thực ra là hắn kiếm lời được từ tay Lý Vân, nhưng không có nghĩa Lý Vân sẽ mãi mãi không biết, ngộ nhỡ ông ta chạy đi hỏi Lý Tuyền, sẽ hiểu giá trị thật của tảng đá san hô xanh này.
Lý Vân chỉ cần lấy cớ 'Tang vật trốn thuế' là có thể quang minh chính đại lấy được khối đá này về.
Trầm ngâm một lúc, Lý Vân lại hỏi:
- Chu Đại Mao nói thế nào?
- Gã thề thốt với hạ quan rằng tuyệt đối không trộm dây treo quạt Bạch Ngọc, cũng không nhìn thấy dây treo quạt, chỉ lấy một tảng đá, đã đưa cho Lý Tuyền rồi.
- Thả gã và Chu Tiểu Mao ra, nói với anh em chúng, không cho phép vào Bình Giang phủ nửa bước trong vòng năm năm, nếu không bản quan sẽ phạt nặng!
- Hạ quan tuân lệnh!
Lý Vân khẽ thở dài:
- Vùng đất Giang Nam đúng là ngọa hổ tàng long! Một đứa trẻ chín tuổi đã lợi hại như vậy, nắm bắt thời cơ, khiến cho Từ gia không ngẩng đầu lên được.
Lục Hữu Căn cười nịnh nọt:
- Hắn có gì mà lợi hại, huyện quan mới tài giỏi.
Lý Vân mặt nghiêm túc:
- Không thể nói như vậy, bản quan trước giờ liêm khiết chính trực, một lòng phụng sự triều đình, chưa từng mưu quyền cho mình.
Lục Hữu Căn vội vàng tự tát mình một cái:
- Hạ quan lỡ lời!
Lý Vân hừ một tiếng, khoanh tay về phòng, Lục Hữu Căn quay đầu cười châm biếm nói với hai thủ hạ:
- Huyện quan của chúng ta đúng là chẳng thay đổi gì!
Sau đó lại trưng ra bộ mặt giả tạo đuổi theo.
Hai người đi khỏi, hai nha dịch mới hừ mạnh khinh thường.
Thôn Tưởng Loan, nhà mới của gia đình Phạm Ninh đang cấp tốc xây dựng, mấy gian nhà đắp đất đã không còn nữa, đất được san rộng, ước chừng phải bằng hai mẫu ruộng.
Phạm Thiết Chu định xây một tòa nhà nhỏ có tiền viện và hậu viện, khoảng hơn mười gian phòng, nhà như thế trong thôn chỉ xếp tầm hạng trung, tạo thành trục hoành với ba gian nhà gạch xanh thật lớn của phụ thân.
Kém xa biệt viện xa hoa ba cổng nhà Tưởng viên ngoại, đừng nói so sánh với những thiên đường như nhà Chu viên ngoại.
Tính như thế, nhà mới của y chiếm diện tích một mẫu rưỡi đất là đủ rồi, còn một mẫu nữa y giữ lại, đợi bảy tám năm sau, con trai chuẩn bị thành thân sẽ xây rộng tiếp.
- Nhị lang, hôm nay nghỉ ngơi đi đã!
Phạm Thiết Chu thấy trời sắp tối, bèn hét về phía tường ngói ở phòng mới.
Hôm nay đúng lúc y đến gần đó thăm người bệnh, tiện thể về xem tiến độ xây nhà.
Một thợ xây trẻ tuổi niềm nở đi ra nói:
- Phạm đại ca, sao cứ phải để trống một mẫu đất, thêm ba trăm quan tiền nữa, đệ sẽ xây một trắc viện cho huynh, huynh thấy sao?
Ba trăm quan tiền tương đương với ba mươi nghìn đồng, dưới quê tiền công thợ rất thấp, nên có thể xây thêm một trắc viện bằng số tiền đó.
- Chẳng phải tạm thời chưa dùng đến sao?
Phạm Thiết Chu cười, nhà y bây giờ cũng chẳng phải dư dả, tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
- Sao lại không dùng tới? Nhà này mà sửa xong, chắc sẽ phải mướn thêm vài nô bộc người hầu chứ! Người hầu ở tiền viện, ngài và đại tẩu ở hậu viện, A Ngốc ở trắc viện, chẳng phải vừa vặn sao?
Phạm Thiết Chu hơi dao động, thực ra y cũng từng nghĩ đến điều này, nhưng nương tử một mực phản đối, kể cũng phải, trong nhà chỉ có hơn trăm quan tiền, tậu đất xây nhà đã tốn hơn tám mươi quan rồi.
Thật xót xa!
- Các đệ cứ sửa phòng trước, chuyện trắc viện ta sẽ bàn bạc với đại tẩu các đệ sau.
- Dạ! Phạm đại ca cứ đi làm việc đi ạ, trời tối chúng đệ sẽ nghỉ.
Phạm Thiết Chu còn muốn đến thôn Tưởng Đôn thăm người ốm, nên gật đầu, rồi quay người đi ra bến thuyền.
Lúc này, một con thuyển chở hàng đang từ từ cập bến, từ phía thuyền bỗng vang lên tiếng người hét lớn:
- Cha!
Phạm Thiết Chu nhận ra giọng con trai mình, giật mình vội vàng đi đến chỗ con thuyền. Trên mui thuyền là một chàng thiếu niên, chính là con trai của mình Phạm Ninh.
- Ninh nhi, không phải con đi huyện thành kết án sao? Sao đã ở đây rồi?
Phạm Thiết Chu thấy hơi có lỗi, y quá bận, không có thời gian đi cùng con trai lên huyện thành kết án, chỉ biết dặn dò con trai nhiều lần phải đi tìm nhị thúc.
- Con vừa từ huyện thành về đây, huyện lệnh bồi thường cho con một tảng đá Thái Hồ, con mang cho Chu lão gia xem.
Phạm Ninh dặn phu thuyền cập bờ đợi một lát, hắn nhảy lên bờ, đi đến xem nhà mới của mình.
Hắn chợt phát hiện bên cạnh còn giữ một mảnh đất trống lớn, thấy khó hiểu liền hỏi:
- Cha, giữ lại khoảng đất trống lớn kia làm gì?
Phạm Thiết Chu cười khổ nói:
- Tiền trong nhà không đủ, nếu xây thêm mảnh đó nữa phải cần tám mươi lăm quan tiền, vượt quá kế hoạch ban đầu của chúng ta.
Hai ngày nay Phạm Ninh phải nói là tiền vào như nước, chỉ riêng hông của hắn đang giắt nửa miếng ngọc bội trị giá ba ngàn lượng bạc rồi.
Nhưng khoản tiền này hắn dự định mở cửa hàng, tạm thời không mang ra giúp cha mẹ, hắn định đưa cho cha mẹ tiền hoa hồng của rượu mới.
- Cha, sao không nói sớm là thiếu tiền, con đang có ba ngàn lượng bạc!
- Ba ngàn lượng bạc!
Phạm Thiết Chu đứng hình, kinh ngạc hỏi:
- Ninh nhi, con lấy đâu nhiều tiền như vậy?
Phạm Ninh cười khúc khích:
- Cha quên rồi sao, hai tảng đá bị tiểu tặc trộm mất, hôm qua Chu đại quan đã mua lại, trả cho con ba ngàn lượng bạc, con vẫn chưa kịp nói với cha.
Phạm Thiết Chu vô cùng kinh ngạc, ba ngàn lượng bạc, mình phải làm trong bao nhiêu năm mới kiếm được từng ấy, ước mơ của y là làm việc chăm chỉ, mười năm nữa sẽ kiếm được năm trăm lượng bạc cho gia đình.
Nhưng con trai chỉ dựa vào hai tảng đá, trong một đêm đã thu được ba ngàn lượng bạc.
Y chợt cảm thấy lí tưởng cuộc đời của mình bị vùi dập chỉ bằng hai tảng đá của con trai.
Lúc lâu sau, y thở dài hỏi tiếp:
- Mẹ con có biết không?
- Mẹ vẫn chưa biết, hôm nay con đến huyện thành tìm nhị thúc, định hùn vốn với nhị thúc mở cửa tiệm, lấy ba ngàn lượng bạc làm vốn.
Phạm Thiết Chu gật gù:
- Chuyện này tạm thời đừng nói với mẹ con, sau này tìm cơ hội từ từ kể cho mẹ con nghe, nếu không sẽ dọa mẹ con sợ đó.
- Con biết rồi ạ, cha, con phải mang đá đến cho Chu lão gia đã.
- Mau đi đi!
Phạm Ninh quay lại thuyền, con thuyền lại tiếp tục khởi hành, đi về hướng phủ Chu Lân.
Phạm Thiết Chu đầu óc váng vất, y vẫn chưa thức tỉnh khỏi sự hoang mang cực độ.
Ba ngàn lượng bạc đó! Con trai mình thật đáng ngạc nhiên.
***
Quản gia của Chu phủ đưa theo mấy gia đinh cẩn thận bê đá Thái Hồ xuống thuyền.
Phạm Ninh đưa cho phu thuyền năm trăm văn tiền, phu thuyền cảm tạ rồi rời đi.
- Tiểu tử, cháu lại mang tới bảo bối gì vậy?
Chu Lân nghe nói Phạm Ninh mang một tảng đáThái Hồ đến, ông liền bỏ dở bát cơm chạy ra cổng lớn.
Phạm Ninh ngăn ông lại, nghiêm mặt nói:
- Lão gia, ta phải nói trước, món bảo bối này chỉ có thể cho ngài mượn thưởng thức vài tháng thôi, sau đó phải trả lại cho tiểu dân, tiểu dân phải làm vật trấn trạch cửa hiệu.
- Đừng nói nhiều nữa, mau mở ra đi!
Chu Lân dán mắt vào đá san hô xanh, tai nghe không lọt lời nào của Phạm Ninh.
Sở dĩ Phạm Ninh mang đá san hô xanh tới phủ Chu Lân, chủ yếu là để trừ hậu họa.
Tảng đá Thái Hồ này thực ra là hắn kiếm lời được từ tay Lý Vân, nhưng không có nghĩa Lý Vân sẽ mãi mãi không biết, ngộ nhỡ ông ta chạy đi hỏi Lý Tuyền, sẽ hiểu giá trị thật của tảng đá san hô xanh này.
Lý Vân chỉ cần lấy cớ 'Tang vật trốn thuế' là có thể quang minh chính đại lấy được khối đá này về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.