Chương 142:
Cao Nguyệt
24/12/2022
Phạm Thiết Chu cười khổ một tiếng, bản thân y hôm nay rất loạn, chuyện này bình tĩnh vài ngày rồi nói sau vậy.
Y không muốn tiếp tục đề tài này nên chuyển hướng:
- Đúng rồi, khi nào Ninh nhi lên huyện học?
Phạm Thiết Chu chợt nhớ đến chuyện quan trọng.
- Sáng sớm ngày mốt.
Trương Tam Nương chợt nhớ đến một chuyện, kinh sợ kêu một tiếng:
- Chết rồi, quần áo cho Ninh nhi lên huyện học mặc, thiếp chưa chuẩn bị.
.....
Huyện học tương đương với trường trung học của huyện, nó và học đường hoàn toàn khác nhau. Học đường thuộc lại giáo dục thông dụng, Ngô huyện có mấy chục trường, mà huyện học chỉ có một trường, trực tiếp nhằm vào khoa cử.
Từ xưa đến nay, giáo dục ở Bình Giang phủ vô cùng phát triển, thiên tài thiếu niên xuất hiện khá nhiều. Huyện học hội tụ những đại nho tốt nhất của toàn huyện, thầy giáo nổi tiếng cùng học trò giỏi giang, điều này giúp Bình Giang phủ bồi dưỡng được nhiều nhân tài cho đất nước.
Hàng năm, huyện học chiêu sinh khoảng hai trăm người. Cuối tháng Giêng là thời gian huyện học chiêu sinh. Mấy ngàn học sinh đến từ thị trấn, các xã, các trấn về huyện học tham dự cuộc thi, chẳng khác nào thiên quân vạn mã chen chúc trên cầu gỗ, cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Cuối cùng hai trăm sĩ tử trở thành người may mắn, đậu được huyện học.
Đương nhiên, nếu thi không đậu huyện học, trong nhà đủ giàu có cũng có thể trở thành thí sinh dự thính. Hàng năm có chừng ba mươi danh ngạch, bán vô cùng chạy, không có quan hệ thì không mua được.
Giá tiền mua một suất thí sinh dự thính không rẻ, ước chừng trăm quan tiền. Lúc trước Phạm Đồng Chung cũng nộp hai trăm lượng bạc, trong đó một nửa để tìm quan hệ, một nửa làm học phí.
Trời còn chưa sáng rõ, bến thuyền đã đông nghịt người đến tiễn đưa.
Phạm Ninh được ngồi trên chiếc thuyền riêng biệt đến thị trấn, thuyền này giống thuyền tham gia thi đấu huyện sĩ lúc trước. Trên thuyền dán đầy dải lụa màu, mui thuyền cắm lá cờ, trên đó viết 'Tân sinh huyện học'.
Tuy nhiên, lúc này không có nhóm thân hào nông thôn nào, chỉ có bằng hữu thân thiết đến tiễn đưa mà thôi.
Cùng Phạm Ninh đến huyện học ở Mộc Đổ trấn còn có mười người, trong đó chín người đến từ Diên Anh học đường, một người khác đến từ học đường nhà nước trên trấn.
Lần này Diên Anh học đường có ba mươi người ghi danh thi lên huyện học, trong đó hai mươi sáu người đậu, đứng thứ hai toàn huyện, sau Phụ Chúc học đường thuộc huyện học.
Tuy nhiên học sinh học Diên Anh học đường đến từ các nơi của Bình Giang phủ. Mộc Đổ trấn có chín người dự thi thì chín người đậu, đấy là chỗ hấp dẫn của Diên Anh học đường.
Túi cùng rương hòm Phạm Ninh mang theo đã được gửi đi từ hôm qua, trên lưng hắn chỉ mang túi sách, bên trong chỉ có vài đồ vật lẫn lộn, cùng mấy lượng bạc vụn.
Hắn là huyện sĩ, học phí được miễn toàn bộ, không tốn một xu, mấy lượng bạc vụn này chỉ để hắn tiêu vặt thôi.
Hôm nay Phạm Ninh ăn mặc khá chỉnh tề, đầu đội mũ cao, mặc áo màu xanh rộng thùng thình, đây là trang phục đặc biệt của sĩ tử huyện học, cũng được xem là đồng phục, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
- Nương tử, để Ninh nhi từ biệt Viện chủ đi.
Phạm Thiết Chu kéo thê tử mặt đầy nước mắt, Trương Tam Nương lấy khăn tay lau nước mắt, lưu luyến không muốn buông tay con trai.
Đi học ở trường huyện, ngày nghỉ cuối tuần không về được, không có nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ có nghỉ tết mới có cơ hội về nhà.
Con trai nàng mới chín tuổi đã cách xa nàng đi học, trong lòng Trương Tam Nương thật sự không thoải mái.
Phạm Ninh đến đội ngũ đưa tiễn Diên Anh học đường, hắn ôm Lưu Khang.
Lưu Khang buồn rầu nói:
- Ta phải bốn năm nữa mới được tham gia thi huyện học, thật sự hâm mộ đệ.
Phạm Ninh vỗ cánh tay y, cổ vũ:
- Huyện học không có hạn chế về độ tuổi, huynh cố gắng một chút rồi ba năm sau tham gia.
Lưu Khang gật đầu, mỉm cười:
- Tuy nhiên cũng có mặt tốt, đệ và Chu Bội đều không ở đây, về sau ta sẽ đứng nhất.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Chu Bội cũng không đi học nữa sao?
- Đệ không biết sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Cô ấy không nói với ta.
Lưu Khang gãi đầu nói:
- Ta cũng không biết có đúng vậy không, dù sao cả học đường đều nói nàng muốn lên kinh thành học, lâu rồi nàng không đến.
Lúc này, Thái giáo thụ đi lên trước, mỉm cười nói:
- Phạm Ninh, chúc mừng trò.
Phạm Ninh vô cùng cảm kích Thái giáo thụ, không chỉ bình thường ông ta chiếu cố đến hắn, hơn nữa ở thời khắc mấu chốt ông ta đã âm thầm báo cho hắn biết, như thế hắn mới mời Chu đại quan nhân đến, thay đổi cục diện.
Hắn khom người thi lễ:
- Những điều Thái giáo thụ dạy bảo, học trò khắc ghi trong lòng.
Trong nội tâm Thái giáo thụ vô cùng cảm khái, nói với Phạm Ninh:
- Ta dạy học ba mươi năm, thiếu niên kỳ tài như trò đây là lần đầu ta gặp, ta chờ mong một ngày đó trò áo gấm về quê.
- Cảm ơn giáo thụ.
Lưu viện chủ cũng tiến lên nói:
- Ta không nói với trò tạm biệt và hẹn gặp lại. Huyện học ta thường đến, ta cũng sẽ gặp trò thường xuyên, ta chỉ hy vọng trò đừng quên mình là học sinh Diên Anh học đường.
- Học trò tuyệt không bao giờ quên, xin viện chủ bảo trọng.
Phạm Ninh khom người thật sâu thi lễ.
Lưu viện chủ lại dặn hắn:
- Hôm trước Triệu học chính đến tìm trò, nhưng trò không ở đó. Ông ta bảo ta nhắn với trò, khi nào lên huyện học, đừng báo danh vội mà đến tìm ông ấy.
- Học trò nhớ kỹ.
Lúc này tiếng chuông trên thuyền gõ vang 'Đang.... Đang.... Đang', người chèo thuyền hô to:
- Thuyền rời đi.
Các học sinh đều từ biệt cha mẹ, người thân. Trương Tam Nương cố gắng tươi cười với hắn:
- Mau đi đi.
- Mẹ, Hạ chí con trở về, chỉ hai tháng thôi.
- Phụ thân, con đi đây.
- Đi đi, có chuyện gì thì nhắn tin về.
Phạm Ninh lại nhìn Lưu Khang, Thái giáo thụ, Lưu viện chủ vẫy tay, rồi nhanh chóng lên thuyền.
Hắn đứng đầu thuyền hướng nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy Chu Bội.
Tiểu nha đầu này, không ngờ không đến từ biệt hắn.
Trong lòng Phạm Ninh có chút tiếc nuối.
Thuyền lớn khởi động, các phụ huynh vẫy tay từ biệt con cái.
Trương Tam Nương nhìn bóng dáng con dần đi xa, rốt cuộc nàng không kìm được, rơi lệ không ngớt, ngã đầu trên vai trượng phu nghẹn ngào.
- Cha Ninh nhi, chúng ta cũng lên huyện thuê nhà ở đi.
Trong lòng Phạm Thiết Chu có chút chua xót, y miễn cưỡng nói:
- Đừng nói lời ngốc nghếch, con trai chúng ta trưởng thành rồi, chúng ta phải để nó bay thôi.
....
Thuyền lớn rẽ nước mà đi, trước mặt lại có một thuyền hoa tiến đến, gần sát thuyền lớn.
Phạm Ninh cảm giác thuyền hoa này có chút quen mắt, có điểm giống thuyền của ông Chu Bội, hắn vội đứng ở mép thuyền nhìn kỹ.
Bỗng nhiên, dưới ánh mặt trời hiện lên một ánh sáng màu. Không đợi Phạm Ninh kịp phản ứng, một cục giấy nhỏ chuẩn xác rơi vào túi sách Phạm Ninh.
Phạm Ninh lấy giấy màu từ trong túi sách ra, đã thấy thuyền hoa đi xa, cửa sau thuyền có một tiểu nương tử mặc váy đỏ đang đứng, phất tay từ biệt hắn.
Phạm Ninh mỉm cười, cô bé này cổ quái thật, không ngờ lại dùng phương thức này để từ biệt hắn.
Nhìn đến khi thuyền hoa đi khuất, Phạm Ninh mới mở giấy ra, trên tờ giấy chỉ ghi một câu.
'A Ngốc, đi đường cẩn thận.'
Phạm Ninh không kìm được mỉm cười, hắn ngẩng đầu, khoanh tay nhìn thị trấn phương xa, trong lòng tràn đầy chờ mong cuộc sống mới.
Y không muốn tiếp tục đề tài này nên chuyển hướng:
- Đúng rồi, khi nào Ninh nhi lên huyện học?
Phạm Thiết Chu chợt nhớ đến chuyện quan trọng.
- Sáng sớm ngày mốt.
Trương Tam Nương chợt nhớ đến một chuyện, kinh sợ kêu một tiếng:
- Chết rồi, quần áo cho Ninh nhi lên huyện học mặc, thiếp chưa chuẩn bị.
.....
Huyện học tương đương với trường trung học của huyện, nó và học đường hoàn toàn khác nhau. Học đường thuộc lại giáo dục thông dụng, Ngô huyện có mấy chục trường, mà huyện học chỉ có một trường, trực tiếp nhằm vào khoa cử.
Từ xưa đến nay, giáo dục ở Bình Giang phủ vô cùng phát triển, thiên tài thiếu niên xuất hiện khá nhiều. Huyện học hội tụ những đại nho tốt nhất của toàn huyện, thầy giáo nổi tiếng cùng học trò giỏi giang, điều này giúp Bình Giang phủ bồi dưỡng được nhiều nhân tài cho đất nước.
Hàng năm, huyện học chiêu sinh khoảng hai trăm người. Cuối tháng Giêng là thời gian huyện học chiêu sinh. Mấy ngàn học sinh đến từ thị trấn, các xã, các trấn về huyện học tham dự cuộc thi, chẳng khác nào thiên quân vạn mã chen chúc trên cầu gỗ, cuộc cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Cuối cùng hai trăm sĩ tử trở thành người may mắn, đậu được huyện học.
Đương nhiên, nếu thi không đậu huyện học, trong nhà đủ giàu có cũng có thể trở thành thí sinh dự thính. Hàng năm có chừng ba mươi danh ngạch, bán vô cùng chạy, không có quan hệ thì không mua được.
Giá tiền mua một suất thí sinh dự thính không rẻ, ước chừng trăm quan tiền. Lúc trước Phạm Đồng Chung cũng nộp hai trăm lượng bạc, trong đó một nửa để tìm quan hệ, một nửa làm học phí.
Trời còn chưa sáng rõ, bến thuyền đã đông nghịt người đến tiễn đưa.
Phạm Ninh được ngồi trên chiếc thuyền riêng biệt đến thị trấn, thuyền này giống thuyền tham gia thi đấu huyện sĩ lúc trước. Trên thuyền dán đầy dải lụa màu, mui thuyền cắm lá cờ, trên đó viết 'Tân sinh huyện học'.
Tuy nhiên, lúc này không có nhóm thân hào nông thôn nào, chỉ có bằng hữu thân thiết đến tiễn đưa mà thôi.
Cùng Phạm Ninh đến huyện học ở Mộc Đổ trấn còn có mười người, trong đó chín người đến từ Diên Anh học đường, một người khác đến từ học đường nhà nước trên trấn.
Lần này Diên Anh học đường có ba mươi người ghi danh thi lên huyện học, trong đó hai mươi sáu người đậu, đứng thứ hai toàn huyện, sau Phụ Chúc học đường thuộc huyện học.
Tuy nhiên học sinh học Diên Anh học đường đến từ các nơi của Bình Giang phủ. Mộc Đổ trấn có chín người dự thi thì chín người đậu, đấy là chỗ hấp dẫn của Diên Anh học đường.
Túi cùng rương hòm Phạm Ninh mang theo đã được gửi đi từ hôm qua, trên lưng hắn chỉ mang túi sách, bên trong chỉ có vài đồ vật lẫn lộn, cùng mấy lượng bạc vụn.
Hắn là huyện sĩ, học phí được miễn toàn bộ, không tốn một xu, mấy lượng bạc vụn này chỉ để hắn tiêu vặt thôi.
Hôm nay Phạm Ninh ăn mặc khá chỉnh tề, đầu đội mũ cao, mặc áo màu xanh rộng thùng thình, đây là trang phục đặc biệt của sĩ tử huyện học, cũng được xem là đồng phục, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
- Nương tử, để Ninh nhi từ biệt Viện chủ đi.
Phạm Thiết Chu kéo thê tử mặt đầy nước mắt, Trương Tam Nương lấy khăn tay lau nước mắt, lưu luyến không muốn buông tay con trai.
Đi học ở trường huyện, ngày nghỉ cuối tuần không về được, không có nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ có nghỉ tết mới có cơ hội về nhà.
Con trai nàng mới chín tuổi đã cách xa nàng đi học, trong lòng Trương Tam Nương thật sự không thoải mái.
Phạm Ninh đến đội ngũ đưa tiễn Diên Anh học đường, hắn ôm Lưu Khang.
Lưu Khang buồn rầu nói:
- Ta phải bốn năm nữa mới được tham gia thi huyện học, thật sự hâm mộ đệ.
Phạm Ninh vỗ cánh tay y, cổ vũ:
- Huyện học không có hạn chế về độ tuổi, huynh cố gắng một chút rồi ba năm sau tham gia.
Lưu Khang gật đầu, mỉm cười:
- Tuy nhiên cũng có mặt tốt, đệ và Chu Bội đều không ở đây, về sau ta sẽ đứng nhất.
Phạm Ninh ngẩn ra:
- Chu Bội cũng không đi học nữa sao?
- Đệ không biết sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Cô ấy không nói với ta.
Lưu Khang gãi đầu nói:
- Ta cũng không biết có đúng vậy không, dù sao cả học đường đều nói nàng muốn lên kinh thành học, lâu rồi nàng không đến.
Lúc này, Thái giáo thụ đi lên trước, mỉm cười nói:
- Phạm Ninh, chúc mừng trò.
Phạm Ninh vô cùng cảm kích Thái giáo thụ, không chỉ bình thường ông ta chiếu cố đến hắn, hơn nữa ở thời khắc mấu chốt ông ta đã âm thầm báo cho hắn biết, như thế hắn mới mời Chu đại quan nhân đến, thay đổi cục diện.
Hắn khom người thi lễ:
- Những điều Thái giáo thụ dạy bảo, học trò khắc ghi trong lòng.
Trong nội tâm Thái giáo thụ vô cùng cảm khái, nói với Phạm Ninh:
- Ta dạy học ba mươi năm, thiếu niên kỳ tài như trò đây là lần đầu ta gặp, ta chờ mong một ngày đó trò áo gấm về quê.
- Cảm ơn giáo thụ.
Lưu viện chủ cũng tiến lên nói:
- Ta không nói với trò tạm biệt và hẹn gặp lại. Huyện học ta thường đến, ta cũng sẽ gặp trò thường xuyên, ta chỉ hy vọng trò đừng quên mình là học sinh Diên Anh học đường.
- Học trò tuyệt không bao giờ quên, xin viện chủ bảo trọng.
Phạm Ninh khom người thật sâu thi lễ.
Lưu viện chủ lại dặn hắn:
- Hôm trước Triệu học chính đến tìm trò, nhưng trò không ở đó. Ông ta bảo ta nhắn với trò, khi nào lên huyện học, đừng báo danh vội mà đến tìm ông ấy.
- Học trò nhớ kỹ.
Lúc này tiếng chuông trên thuyền gõ vang 'Đang.... Đang.... Đang', người chèo thuyền hô to:
- Thuyền rời đi.
Các học sinh đều từ biệt cha mẹ, người thân. Trương Tam Nương cố gắng tươi cười với hắn:
- Mau đi đi.
- Mẹ, Hạ chí con trở về, chỉ hai tháng thôi.
- Phụ thân, con đi đây.
- Đi đi, có chuyện gì thì nhắn tin về.
Phạm Ninh lại nhìn Lưu Khang, Thái giáo thụ, Lưu viện chủ vẫy tay, rồi nhanh chóng lên thuyền.
Hắn đứng đầu thuyền hướng nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy Chu Bội.
Tiểu nha đầu này, không ngờ không đến từ biệt hắn.
Trong lòng Phạm Ninh có chút tiếc nuối.
Thuyền lớn khởi động, các phụ huynh vẫy tay từ biệt con cái.
Trương Tam Nương nhìn bóng dáng con dần đi xa, rốt cuộc nàng không kìm được, rơi lệ không ngớt, ngã đầu trên vai trượng phu nghẹn ngào.
- Cha Ninh nhi, chúng ta cũng lên huyện thuê nhà ở đi.
Trong lòng Phạm Thiết Chu có chút chua xót, y miễn cưỡng nói:
- Đừng nói lời ngốc nghếch, con trai chúng ta trưởng thành rồi, chúng ta phải để nó bay thôi.
....
Thuyền lớn rẽ nước mà đi, trước mặt lại có một thuyền hoa tiến đến, gần sát thuyền lớn.
Phạm Ninh cảm giác thuyền hoa này có chút quen mắt, có điểm giống thuyền của ông Chu Bội, hắn vội đứng ở mép thuyền nhìn kỹ.
Bỗng nhiên, dưới ánh mặt trời hiện lên một ánh sáng màu. Không đợi Phạm Ninh kịp phản ứng, một cục giấy nhỏ chuẩn xác rơi vào túi sách Phạm Ninh.
Phạm Ninh lấy giấy màu từ trong túi sách ra, đã thấy thuyền hoa đi xa, cửa sau thuyền có một tiểu nương tử mặc váy đỏ đang đứng, phất tay từ biệt hắn.
Phạm Ninh mỉm cười, cô bé này cổ quái thật, không ngờ lại dùng phương thức này để từ biệt hắn.
Nhìn đến khi thuyền hoa đi khuất, Phạm Ninh mới mở giấy ra, trên tờ giấy chỉ ghi một câu.
'A Ngốc, đi đường cẩn thận.'
Phạm Ninh không kìm được mỉm cười, hắn ngẩng đầu, khoanh tay nhìn thị trấn phương xa, trong lòng tràn đầy chờ mong cuộc sống mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.