Chương 14:
Cao Nguyệt
24/12/2022
- Con mua đôi giày ở kinh thành cho bà, là loại tốt nhất đó.
Dương thị hơi ngạc nhiên, đôi mắt ướt lệ, nhẹ nhàng tiến tới âu yếm nhìn Phạm Ninh và cười:
- Con ngoan quá, biết mua giày cho bà rồi đó!
- Lão tiểu Xích sao lại tới đây?
Gần cạnh là một âm thanh thể hiện sự khó chịu, Phạm Đại Xuyên tay vắt ra sau đi từ trong nhà ra, trừng mắt, vẻ mặt không ưa nhìn Phạm Ninh.
Từ sáng qua lời kể của đứa con trai nhỏ nói, tôn tử phải đi nấu nước pha trà cho Phạm Trọng Yêm, không phải để bái Phạm Trọng Yêm làm thầy, trong lòng lão mới dễ chịu một chút.
Nếu không thì hôm nay Phạm Ninh ngay cả cửa nhà cũng không được bước vào.
Đúng là trong lòng lão rất bất mãn với đứa con cả, cơ hội nịnh bợ Phạm Trọng Yêm như vậy không cho đệ đệ của mình, mà là đi cho đứa con ngốc của nó.
- Giỏi giang như vậy mà mới một tháng đã phải quay về nhà, ta nói có sai đâu! Tên tiểu tử ngốc nhà ngươi liệu có thể làm nên trò trống gì?
Phạm Thiết Chu vội vàng mang rượu lên cho phụ thân:
- Đây là rượu ngon, Ninh nhi hiếu kính phụ thân ạ!
- Rượu ngon?
Phạm Đại Xuyên hừm một tiếng, lão nhận bình rượu và nhìn một lúc, Phạm Đại Xuyên tuy ngoài mặt xem thường nhưng trong lòng lão vô cùng ấm áp.
Bình rượu này đúng là đồ tốt được làm từ men Châu sứ Bạch, mấy ấm trà của mình còn không có loại nào có men sứ như này.
Trên bình rượu có chữ 'Thiên Nhật Xuân' đích thực là của đệ nhất danh tửu của vườn Trung Sơn ở kinh thành, Phạm Đại Xuyên tuy đã nghe từ lâu nhưng đây là lần đầu thấy.
Lần sau khi đi lại quanh trấn thì mang nó theo, cho mấy lão già kia nhìn một cái.
Trong lòng Phạm Đại Xuyên đã hiểu, cái này nhất định là Phạm Trọng Yêm đưa.
Nhìn bình rượu, Phạm Đại Xuyên hài lòng gật đầu nói:
- Vậy ăn cơm trưa xong thì hẵng đi nhá!
Lúc này, Phạm Đồng Chung từ trước nhà đi đến, vẻ mặt không có hứng thú nói:
- Phụ thân, vậy chuyện kia thì nói thế nào?
Mặc dù Phạm Đại Xuyên rất thích đứa con út nhưng đứa trẻ này hôm nay cũng làm lão có chút không ưa.
- Nếu ngươi đỗ cử nhân, đừng nói là 5 lượng bạc mà cho dù phải bán cả nhà, dù trăm lượng bạc ta cũng phải cho ngươi đi học, nhưng đây ngươi trượt mà còn không biết xấu hổ xin ta tiền sao!
'Thi trượt', hai chữ đó như đay nghiến lên Phạm Đồng Chung, gã nhảy dựng lên nói:
- Con không thi trượt, lần này con thi đậu nhưng do trong nhà không có tiền nên trong danh sách bị người ta gạt đi thôi.
Phạm Thiết Xuyên nhíu lông mày:
- Sao lại có chuyện như vậy?
Phạm Đồng Chung trong lòng rất xem thường đại ca nên không bao giờ nói chuyện một câu, nhưng hôm nay gã uất ức, muốn nói để đại ca đứng về phía gã.
- Đại ca, mấy hôm trước ta lên châu lý dự thi, người ta nói lần này bài thi của ta không tệ, chắc chắn đỗ nhưng đáng tiếc bị con cháu nhà có tiền đi trước chen chân, cho nên mới thi trượt.
Phạm Thiết Chu giận dữ nói:
- Còn có chuyện như này sao, sao ngươi không đi khiếu nại?
- Ta đương nhiên là khiếu nại rồi, nhưng để người ta kiểm tra lại bài thi thì phải lót tiền, nếu không họ cũng không xem lại cho ngươi đâu, do vậy ta đã mượn 5 lượng bạc của người cùng thi để lót cho quan coi thi người ta mới kiểm tra lại cho chứ, đây là tiền đi mượn nên phải trả cho người ta.
Phạm Ninh trong lòng khâm phục thúc thúc, rõ ràng là thi trượt mà vẫn đem việc người có tiền mua điểm làm gã rớt, không ngờ còn lợi dụng việc thi trượt xin thêm được một khoản tiền nữa.
Gã mở mồm là nói hươu nói vượn, biến người chết thành sống lại, quả thực không đi làm thầy cãi là một sự lãng phí.
Phạm Đại Xuyên trợn mắt nói:
- Lúc trước ngươi nói cần tiền để người ta xem lại bài thi, ta đã cho ngươi 5 quan tiền, giờ ngươi lại muốn thêm là sao?
- Con đi ra châu lý thi thì cũng phải ăn uống lúc nghỉ chân, cũng phải mất tiền, ở huyện ôn chẳng nhẽ không mời khách ăn cơm. Vừa học vừa quan hệ, mua quà tặng, … thì 5 quan tiền sao đủ?
- Con còn phải ăn mặc tiết kiệm, ở nhà trọ rẻ nhất, người ta thì ngồi thuyền còn con chỉ có thể đi bộ vì tiếc mấy đồng đi thuyền, cha nhìn con xem, chân cũng rộp hết rồi, con có dễ dàng gì đâu?
Nói xong, Phạm Đồng Chung mắt đỏ hoe, nước mắt từ từ lăn xuống.
Dương Thị thở dài nói:
- Ông này, đừng trách Tứ lang nữa, con nó cũng khó khăn mà!
Phạm Đại Xuyên không còn cách nào khác:
- Ngươi thi trượt cũng không phải một lần, ngươi cố gắng ôn cho tốt lần sau còn đỗ, còn về 5 lượng bạc thì ta tạm thời chưa có, để khi khác nói!
Phạm Đồng Chung nóng nảy:
- Đó là tiền mượn người ta, con còn phải trả lại cho họ nữa!
Phạm Đại Xuyên lâm vào thế bí, thực ra lão còn một chút bạc tiết kiệm nhưng không muốn động đến, lão đảo mắt nhìn về phía con cả Phạm Thiết Chu.
- Đại Lang, hay ngươi giúp Tứ đệ lần này đi!
Phạm Thiết Chu há hốc mồm, sao tự nhiên lại liên quan đến mình, y lắp bắp nói:
- Việc này…. trong nhà con……
Phạm Ninh đứng cạnh cười:
- Không phải cha vẫn muốn lên trấn báo danh sao?
Câu nói của Phạm Ninh khiến Phạm Thiết Chu hiểu ra, đúng vậy!
Con trai hắn đi học còn cần tiền, sao có tiền mà cho em trai được.
Phạm Thiết Chu vẻ mặt khó xử nói:
- Thưa phụ thân, hoàn cảnh nhà con như thế, chỉ sợ không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Vậy con có bao nhiều tiền?
Phạm Đại Xuyên ép hỏi không buông.
- Việc này…. để con về nhà thương lượng với mẫu thân Ninh nhi một chút đã!
Phạm Đại Xuyên mặt tối sầm lại, như thế không phải là từ chối sao? Con dâu chắc chắn một đồng cũng không đưa cho đâu mà.
- Đồ vô dụng, ngươi đi luôn đi! Trưa nay không có cơm cho ngươi ăn đâu.
Phạm Đại Xuyên thẹn quá hóa giận liền đi ngay về phòng.
Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi nhưng thân hình vô cùng to béo lười biếng từ trong nhà bước ra, vừa ngáp dài vừa nói:
- Mẹ chồng, trưa nay ăn gì vậy?
Người này chính là tứ thẩm của Phạm Ninh - Liễu Tế Muội, cái tên nghe thì rất thon thả nhưng đúng là hữu danh vô thực. Phải nói như này, nhà họ có bốn người nhưng mỗi bữa phải nấu như ít nhất cho sáu người ăn vậy.
Phạm Thiết Chu lôi lọ nước hoa đưa cho Phạm Ninh và nháy mắt ra hiệu.
Phạm Ninh bất đắc dĩ đành tiến đến chào:
- Chào tứ thẩm!
- Ngươi là….
Liễu Tế Muội liếc một mắt quan sát, chợt đến đây thì nhớ ra:
- Ngươi là A Ngốc!
Phạm Ninh tay cầm lọ nước hoa đưa cho Liễu Tế Muội:
- Đây là quà cháu mua ở kinh thành cho tứ thẩm.
- A!
Liễu Tế Muội vui sướng kêu lên rồi giật vội lọ nước hoa:
- Là nước hoa Trương Cổ Lão hả!
Cô ta rất có mắt nhìn hàng tốt, đây là loại nước hoa tốt nhất ở Đại Tống, một lọ nước hoa nho nhỏ cũng có giá ba trăm đồng.
Phạm Ninh nhân cơ hội đó liền thưa chuyện:
- Thưa Tứ thẩm, hai ngày nữa con muốn lên trấn thi, con muốn hỏi mượn tứ thúc một ít sách để xem chút ạ.
- Thúc cháu nhà mình còn phải mượn sao? Tứ thẩm tặng cho cháu đó, tứ thúc cháu sách nhiều lắm, để kín hết phòng, có cuốn thúc ấy còn chưa xem qua bao giờ, ta còn đang tính bỏ đi một ít đây, cháu đi theo thím nào.
Dương thị hơi ngạc nhiên, đôi mắt ướt lệ, nhẹ nhàng tiến tới âu yếm nhìn Phạm Ninh và cười:
- Con ngoan quá, biết mua giày cho bà rồi đó!
- Lão tiểu Xích sao lại tới đây?
Gần cạnh là một âm thanh thể hiện sự khó chịu, Phạm Đại Xuyên tay vắt ra sau đi từ trong nhà ra, trừng mắt, vẻ mặt không ưa nhìn Phạm Ninh.
Từ sáng qua lời kể của đứa con trai nhỏ nói, tôn tử phải đi nấu nước pha trà cho Phạm Trọng Yêm, không phải để bái Phạm Trọng Yêm làm thầy, trong lòng lão mới dễ chịu một chút.
Nếu không thì hôm nay Phạm Ninh ngay cả cửa nhà cũng không được bước vào.
Đúng là trong lòng lão rất bất mãn với đứa con cả, cơ hội nịnh bợ Phạm Trọng Yêm như vậy không cho đệ đệ của mình, mà là đi cho đứa con ngốc của nó.
- Giỏi giang như vậy mà mới một tháng đã phải quay về nhà, ta nói có sai đâu! Tên tiểu tử ngốc nhà ngươi liệu có thể làm nên trò trống gì?
Phạm Thiết Chu vội vàng mang rượu lên cho phụ thân:
- Đây là rượu ngon, Ninh nhi hiếu kính phụ thân ạ!
- Rượu ngon?
Phạm Đại Xuyên hừm một tiếng, lão nhận bình rượu và nhìn một lúc, Phạm Đại Xuyên tuy ngoài mặt xem thường nhưng trong lòng lão vô cùng ấm áp.
Bình rượu này đúng là đồ tốt được làm từ men Châu sứ Bạch, mấy ấm trà của mình còn không có loại nào có men sứ như này.
Trên bình rượu có chữ 'Thiên Nhật Xuân' đích thực là của đệ nhất danh tửu của vườn Trung Sơn ở kinh thành, Phạm Đại Xuyên tuy đã nghe từ lâu nhưng đây là lần đầu thấy.
Lần sau khi đi lại quanh trấn thì mang nó theo, cho mấy lão già kia nhìn một cái.
Trong lòng Phạm Đại Xuyên đã hiểu, cái này nhất định là Phạm Trọng Yêm đưa.
Nhìn bình rượu, Phạm Đại Xuyên hài lòng gật đầu nói:
- Vậy ăn cơm trưa xong thì hẵng đi nhá!
Lúc này, Phạm Đồng Chung từ trước nhà đi đến, vẻ mặt không có hứng thú nói:
- Phụ thân, vậy chuyện kia thì nói thế nào?
Mặc dù Phạm Đại Xuyên rất thích đứa con út nhưng đứa trẻ này hôm nay cũng làm lão có chút không ưa.
- Nếu ngươi đỗ cử nhân, đừng nói là 5 lượng bạc mà cho dù phải bán cả nhà, dù trăm lượng bạc ta cũng phải cho ngươi đi học, nhưng đây ngươi trượt mà còn không biết xấu hổ xin ta tiền sao!
'Thi trượt', hai chữ đó như đay nghiến lên Phạm Đồng Chung, gã nhảy dựng lên nói:
- Con không thi trượt, lần này con thi đậu nhưng do trong nhà không có tiền nên trong danh sách bị người ta gạt đi thôi.
Phạm Thiết Xuyên nhíu lông mày:
- Sao lại có chuyện như vậy?
Phạm Đồng Chung trong lòng rất xem thường đại ca nên không bao giờ nói chuyện một câu, nhưng hôm nay gã uất ức, muốn nói để đại ca đứng về phía gã.
- Đại ca, mấy hôm trước ta lên châu lý dự thi, người ta nói lần này bài thi của ta không tệ, chắc chắn đỗ nhưng đáng tiếc bị con cháu nhà có tiền đi trước chen chân, cho nên mới thi trượt.
Phạm Thiết Chu giận dữ nói:
- Còn có chuyện như này sao, sao ngươi không đi khiếu nại?
- Ta đương nhiên là khiếu nại rồi, nhưng để người ta kiểm tra lại bài thi thì phải lót tiền, nếu không họ cũng không xem lại cho ngươi đâu, do vậy ta đã mượn 5 lượng bạc của người cùng thi để lót cho quan coi thi người ta mới kiểm tra lại cho chứ, đây là tiền đi mượn nên phải trả cho người ta.
Phạm Ninh trong lòng khâm phục thúc thúc, rõ ràng là thi trượt mà vẫn đem việc người có tiền mua điểm làm gã rớt, không ngờ còn lợi dụng việc thi trượt xin thêm được một khoản tiền nữa.
Gã mở mồm là nói hươu nói vượn, biến người chết thành sống lại, quả thực không đi làm thầy cãi là một sự lãng phí.
Phạm Đại Xuyên trợn mắt nói:
- Lúc trước ngươi nói cần tiền để người ta xem lại bài thi, ta đã cho ngươi 5 quan tiền, giờ ngươi lại muốn thêm là sao?
- Con đi ra châu lý thi thì cũng phải ăn uống lúc nghỉ chân, cũng phải mất tiền, ở huyện ôn chẳng nhẽ không mời khách ăn cơm. Vừa học vừa quan hệ, mua quà tặng, … thì 5 quan tiền sao đủ?
- Con còn phải ăn mặc tiết kiệm, ở nhà trọ rẻ nhất, người ta thì ngồi thuyền còn con chỉ có thể đi bộ vì tiếc mấy đồng đi thuyền, cha nhìn con xem, chân cũng rộp hết rồi, con có dễ dàng gì đâu?
Nói xong, Phạm Đồng Chung mắt đỏ hoe, nước mắt từ từ lăn xuống.
Dương Thị thở dài nói:
- Ông này, đừng trách Tứ lang nữa, con nó cũng khó khăn mà!
Phạm Đại Xuyên không còn cách nào khác:
- Ngươi thi trượt cũng không phải một lần, ngươi cố gắng ôn cho tốt lần sau còn đỗ, còn về 5 lượng bạc thì ta tạm thời chưa có, để khi khác nói!
Phạm Đồng Chung nóng nảy:
- Đó là tiền mượn người ta, con còn phải trả lại cho họ nữa!
Phạm Đại Xuyên lâm vào thế bí, thực ra lão còn một chút bạc tiết kiệm nhưng không muốn động đến, lão đảo mắt nhìn về phía con cả Phạm Thiết Chu.
- Đại Lang, hay ngươi giúp Tứ đệ lần này đi!
Phạm Thiết Chu há hốc mồm, sao tự nhiên lại liên quan đến mình, y lắp bắp nói:
- Việc này…. trong nhà con……
Phạm Ninh đứng cạnh cười:
- Không phải cha vẫn muốn lên trấn báo danh sao?
Câu nói của Phạm Ninh khiến Phạm Thiết Chu hiểu ra, đúng vậy!
Con trai hắn đi học còn cần tiền, sao có tiền mà cho em trai được.
Phạm Thiết Chu vẻ mặt khó xử nói:
- Thưa phụ thân, hoàn cảnh nhà con như thế, chỉ sợ không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Vậy con có bao nhiều tiền?
Phạm Đại Xuyên ép hỏi không buông.
- Việc này…. để con về nhà thương lượng với mẫu thân Ninh nhi một chút đã!
Phạm Đại Xuyên mặt tối sầm lại, như thế không phải là từ chối sao? Con dâu chắc chắn một đồng cũng không đưa cho đâu mà.
- Đồ vô dụng, ngươi đi luôn đi! Trưa nay không có cơm cho ngươi ăn đâu.
Phạm Đại Xuyên thẹn quá hóa giận liền đi ngay về phòng.
Lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi nhưng thân hình vô cùng to béo lười biếng từ trong nhà bước ra, vừa ngáp dài vừa nói:
- Mẹ chồng, trưa nay ăn gì vậy?
Người này chính là tứ thẩm của Phạm Ninh - Liễu Tế Muội, cái tên nghe thì rất thon thả nhưng đúng là hữu danh vô thực. Phải nói như này, nhà họ có bốn người nhưng mỗi bữa phải nấu như ít nhất cho sáu người ăn vậy.
Phạm Thiết Chu lôi lọ nước hoa đưa cho Phạm Ninh và nháy mắt ra hiệu.
Phạm Ninh bất đắc dĩ đành tiến đến chào:
- Chào tứ thẩm!
- Ngươi là….
Liễu Tế Muội liếc một mắt quan sát, chợt đến đây thì nhớ ra:
- Ngươi là A Ngốc!
Phạm Ninh tay cầm lọ nước hoa đưa cho Liễu Tế Muội:
- Đây là quà cháu mua ở kinh thành cho tứ thẩm.
- A!
Liễu Tế Muội vui sướng kêu lên rồi giật vội lọ nước hoa:
- Là nước hoa Trương Cổ Lão hả!
Cô ta rất có mắt nhìn hàng tốt, đây là loại nước hoa tốt nhất ở Đại Tống, một lọ nước hoa nho nhỏ cũng có giá ba trăm đồng.
Phạm Ninh nhân cơ hội đó liền thưa chuyện:
- Thưa Tứ thẩm, hai ngày nữa con muốn lên trấn thi, con muốn hỏi mượn tứ thúc một ít sách để xem chút ạ.
- Thúc cháu nhà mình còn phải mượn sao? Tứ thẩm tặng cho cháu đó, tứ thúc cháu sách nhiều lắm, để kín hết phòng, có cuốn thúc ấy còn chưa xem qua bao giờ, ta còn đang tính bỏ đi một ít đây, cháu đi theo thím nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.