Chương 150:
Cao Nguyệt
24/12/2022
- Ta cũng không quá am hiểu thứ gì, ngươi hỏi cái này để làm gì vậy?
Chu Bội hé miệng cười:
- Hứng Thú Xã của huyện học các ngươi sắp sửa tuyển người, ta cảm thấy khá hứng thú, ngươi thích cái gì?
Phạm Ninh lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, không ngờ huyện học của triều Tống cũng có xã đoàn? Tại sao hắn lại không biết vậy.
Kiếp trước hồi còn đi học hắn là thành viên của đội bóng đá trong trường, nhưng môn đá cầu ở Tống triều này lại không thi đối kháng, toàn là tự biểu diễn mà thôi, hắn không có hứng thú.
Nhưng nhắc đến cầm kỳ thi họa, dường như hắn cũng không quá hứng thú lắm, lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy bảo kiếm lớn của Kiếm Mai Tử, liền cười hỏi:
- Có hội nhóm luyện kiếm không?
Chu Bội dương dương đắc ý cười nói:
- Có thì có, nhưng kiếm thuật của giáo đầu huyện học kia còn chẳng bằng cả ta, ta thấy ngươi vẫn nên bái ta làm thầy luôn đi.
- Thật ra ta cũng không có hứng thú với kiếm thuật, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
Thỉnh thoảng luyện kiếm một chút với Kiếm Mai Tử thì hắn cũng có chút hứng thú, tiểu nha đầu này đã tính sẵn cả rồi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, trong đầu hắn hiện giờ cũng đang quay cuồng như bột nhão rồi đây.
Lúc này, Chu Bội liền cười hì hì nói:
- Hay là ta cho ngươi một kiến nghị nhé!
- Được! Ta chăm chú nghe đây.
Thật ra Chu Bội cũng suy nghĩ giùm Phạm Ninh, nàng biết Phạm Ninh này là một đứa trẻ nông thôn ít kiến thức, không hiểu sở thích nho nhã của xã hội thượng lưu, nếu không bồi dưỡng từ nhỏ thì sau này hắn sẽ khó mà giao lưu với người khác được.
- Thưởng thạch thật ra cũng không tồi, nhưng trong huyện học lại không có, Trường thái học có hội nhóm, dù sao ngươi cũng đã vào rồi, ta không đề nghị nó nữa, giờ ta kiến nghị ngươi gia nhập hội trà.
- Trà?
Phạm Ninh chớp mắt mấy cái, thế mà hắn lại không nghĩ tới.
Chu Bội gật gật đầu:
- Ngươi không biết điểm trà, phân trà, về sau những lúc tụ họp bằng hữu, ngươi sẽ bị lạnh nhạt đấy.
- Vậy đấu dế thì sao?
Nhắc đến đấu trà, Phạm Ninh lại bỗng nhiên nghĩ đến đấu dế, hắn cũng có hứng thú với cái này.
- Cút chỗ khác đi!
Chu Bội hơi tức giận, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn, thế mà hắn còn nghĩ đến đấu dế, sao hắn không muốn đi đấu voi luôn đi?
Phạm Ninh thấy mặt Chu Bội đanh lại, biết nàng tức giận rồi, liền cười cười dỗ nàng:
- Ngươi quên rồi à, Bích Loa Xuân này là do ta khởi xướng đấy, sao ta lại không thích trà được? Chẳng qua trẻ con nông thôn không hiểu trà, sợ người ta chê cười thôi.
Chu Bội thấy hắn nhận sai, sương lạnh trên mặt mới thoáng tản đi, hừ một tiếng:
- Không ai trời sinh đã biết cả, nếu ngươi biết rồi thì còn đi học làm cái gì?
- Vậy ngươi có biết trà nghệ không?
Phạm Ninh phát huy 'càn khôn đại na di', chuyển cơ hội ca ngợi sang chỗ Chu Bội, tin rằng tức giận của tiểu nha đầu này sẽ lập tức tan thành mây khói.
- Dĩ nhiên là ta biết!
Nói đến trà nghệ, Chu Bội hơi đắc ý nói:
- Ba tuổi ta đã biết rồi, người dạy ta trà nghệ chính là đệ nhất tài nữ Thi Tiểu Nhã của phủ Bình Giang, người dạy ta đọc sách, dạy ta phân trà, dạy ta hội họa, dạy ta đánh đàn, ta học với người được năm năm, đáng tiếc người lại không chịu nhận ta làm đồ đệ.
- Thật đáng tiếc nhỉ!
Phạm Ninh khẽ thở dài một tiếng, đệ nhất tài nữ Tô Châu đấy, tại sao mình lại không đến Đại Tống sớm vài năm kia chứ.
Chu Bội trừng mắt nhìn hắn:
- Ta đang thương cảm chính mình, ngươi thở dài cái quái gì hả?
- Ta tiếc thay ngươi đấy được không hả?
- Thế thì còn tạm được, A Ngốc, nói quyết rồi nhé, ngươi phải đi học trà.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, đã đến huyện học.
…
Phạm Ninh trở lại ký túc xá, Tô Lượng và Đoạn Du cũng đã trở về rồi.
Phạm Ninh nằm xuống giường mình, thở dài một hơi.
- Phạm Ninh, sắc mặt huynh không được tốt lắm, có muốn uống mấy viên thuốc của ta không.
Người nói là Đoạn Du, thể chất y tương đối kém, từ nhỏ trong nhà đã bào chế thuốc cho y.
Người triều Tống cực kỳ chú ý đến bảo dưỡng, những nhà giàu sang đều phối thuốc bổ cho con cháu và bề trên, đây cũng vì để bảo đảm cho con cái được khỏe mạnh và trưởng bối được trường thọ.
Nhất là trẻ con, khả năng miễn dịch tương đối kém, thời này lại không có thuốc kháng sinh, cho nên hiện tượng chết non vô cùng phổ biến, ngay cả nhà đế vương cũng không thoát khỏi, huống chi là những nhà thường dân bình thường.
Đối với nhà giàu sang phú quý, bồi bổ, tăng cường khả năng miễn dịch cho đám trẻ chính là một trào lưu chính của xã hội.
Thứ Đoạn Du uống chính là Sâm Cầm Dưỡng Khí Hoàn, thuốc này chủ yếu được phối từ Nhân sâm và Hoàng cầm.
- Ta không cần đâu!
Phạm Ninh khoát tay, ngồi dậy cười nói:
- Chẳng qua chỉ uống nhiều hơn mấy chén rượu trắng mà thôi!
Tô Lượng nghe được hai chữ rượu trắng, lập tức trở nên hưng phấn, y xông lên trước, khuôn mặt đầy khoa trương nói với Phạm Ninh:
- Không ngờ huynh lại uống rượu trắng Thái Hồ cơ đấy, cha ta thích loại này nhất, ông ấy đã uống đến nghiện luôn rồi, uống mấy thứ khác thì ông ấy đều cảm thấy quá nhạt nhẽo không có vị, ta cũng rất muốn uống thử mấy chén, để nếm thử xem nó là cái vị gì?
Phạm Ninh đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Vậy ta liều mình bồi quân tử, hôm nào ta mời các huynh uống!
Đoạn Du hơi do dự:
- Chỉ sợ nội quy trường học nghiêm ngặt thôi!
Tô Lượng khinh thường bĩu môi:
- Nội quy trường học thì đã sao, những thượng xá sinh kia ngày ngày tìm đường bỏ ra ngoài uống rượu, một đám uống rượu đến say khướt mới về, nội quy trường học đã từng bao giờ quản đâu?
- Lại nhắc đến uống rượu, ta hỏi các huynh một chuyện nhé.
Phạm Ninh nghĩ tới hội trà, trong lòng liền gấp gáp, hỏi hai người:
- Các huynh có biết đến Hứng Thú Xã không?
- Đương nhiên là biết rồi!
Ánh mắt Tô Lượng đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, y dứt khoát chạy về bàn của chính mình, lấy một cái ghế đến để ngồi xuống.
- Hôm nay lúc ăn trưa, tất cả mọi người đều nói về chuyện này, Hứng Thú Xã của huyện học chuẩn bị chiêu mộ tân sinh rồi đấy.
Phạm Ninh vui mừng, đúng là Chu Bội không lừa gạt mình, huyện học thật sự có Hứng Thú Xã.
Hắn vội hỏi:
- Vậy các huynh dự định ghi danh vào nhóm nào?
Tô Lượng cười sang sảng, nói đầu tiên:
- Ta thích hội họa, dự định báo danh vào hội họa xã.
- Huynh thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi Đoạn Du.
Đoạn Du không chút hoang mang lấy ra một quân cờ vây từ trong túi tiền, ném lên không trung, lại nhẹ nhàng khóe léo đón được, hàng mi thon dài khẽ nhướng lên trên.
- Ta đương nhiên là chơi cờ, ta thích yên tĩnh, có thể ngồi im không động cả một ngày trời.
Phạm Ninh lập tức chắp hai bàn tay vào nhau, nói với Đoạn Du:
- A di đà phật, tiểu miếu có mở hội nhóm niệm kinh, vô cùng thích hợp với tiểu thí chủ, hoan nghênh tiểu thí chủ đến báo danh!
Ba người đồng loạt cười ha ha.
Lúc này, Lục Hữu Vi chạy vọt vào nhanh như một cơn gió.
- Hứng Thú Xã bắt đầu báo danh rồi, danh ngạch có hạn, chúng ta mau mau qua đó thôi!
Ba người nhất thời đều luống cuống, cũng bỏ qua cả việc dọn dẹp, chân trước chân sau chạy đến nơi báo danh.Chương 159:
- Ta cũng không quá am hiểu thứ gì, ngươi hỏi cái này để làm gì vậy?
Chu Bội hé miệng cười:
- Hứng Thú Xã của huyện học các ngươi sắp sửa tuyển người, ta cảm thấy khá hứng thú, ngươi thích cái gì?
Phạm Ninh lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, không ngờ huyện học của triều Tống cũng có xã đoàn? Tại sao hắn lại không biết vậy.
Kiếp trước hồi còn đi học hắn là thành viên của đội bóng đá trong trường, nhưng môn đá cầu ở Tống triều này lại không thi đối kháng, toàn là tự biểu diễn mà thôi, hắn không có hứng thú.
Nhưng nhắc đến cầm kỳ thi họa, dường như hắn cũng không quá hứng thú lắm, lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy bảo kiếm lớn của Kiếm Mai Tử, liền cười hỏi:
- Có hội nhóm luyện kiếm không?
Chu Bội dương dương đắc ý cười nói:
- Có thì có, nhưng kiếm thuật của giáo đầu huyện học kia còn chẳng bằng cả ta, ta thấy ngươi vẫn nên bái ta làm thầy luôn đi.
- Thật ra ta cũng không có hứng thú với kiếm thuật, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
Thỉnh thoảng luyện kiếm một chút với Kiếm Mai Tử thì hắn cũng có chút hứng thú, tiểu nha đầu này đã tính sẵn cả rồi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, trong đầu hắn hiện giờ cũng đang quay cuồng như bột nhão rồi đây.
Lúc này, Chu Bội liền cười hì hì nói:
- Hay là ta cho ngươi một kiến nghị nhé!
- Được! Ta chăm chú nghe đây.
Thật ra Chu Bội cũng suy nghĩ giùm Phạm Ninh, nàng biết Phạm Ninh này là một đứa trẻ nông thôn ít kiến thức, không hiểu sở thích nho nhã của xã hội thượng lưu, nếu không bồi dưỡng từ nhỏ thì sau này hắn sẽ khó mà giao lưu với người khác được.
- Thưởng thạch thật ra cũng không tồi, nhưng trong huyện học lại không có, Trường thái học có hội nhóm, dù sao ngươi cũng đã vào rồi, ta không đề nghị nó nữa, giờ ta kiến nghị ngươi gia nhập hội trà.
- Trà?
Phạm Ninh chớp mắt mấy cái, thế mà hắn lại không nghĩ tới.
Chu Bội gật gật đầu:
- Ngươi không biết điểm trà, phân trà, về sau những lúc tụ họp bằng hữu, ngươi sẽ bị lạnh nhạt đấy.
- Vậy đấu dế thì sao?
Nhắc đến đấu trà, Phạm Ninh lại bỗng nhiên nghĩ đến đấu dế, hắn cũng có hứng thú với cái này.
- Cút chỗ khác đi!
Chu Bội hơi tức giận, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn, thế mà hắn còn nghĩ đến đấu dế, sao hắn không muốn đi đấu voi luôn đi?
Phạm Ninh thấy mặt Chu Bội đanh lại, biết nàng tức giận rồi, liền cười cười dỗ nàng:
- Ngươi quên rồi à, Bích Loa Xuân này là do ta khởi xướng đấy, sao ta lại không thích trà được? Chẳng qua trẻ con nông thôn không hiểu trà, sợ người ta chê cười thôi.
Chu Bội thấy hắn nhận sai, sương lạnh trên mặt mới thoáng tản đi, hừ một tiếng:
- Không ai trời sinh đã biết cả, nếu ngươi biết rồi thì còn đi học làm cái gì?
- Vậy ngươi có biết trà nghệ không?
Phạm Ninh phát huy 'càn khôn đại na di', chuyển cơ hội ca ngợi sang chỗ Chu Bội, tin rằng tức giận của tiểu nha đầu này sẽ lập tức tan thành mây khói.
- Dĩ nhiên là ta biết!
Nói đến trà nghệ, Chu Bội hơi đắc ý nói:
- Ba tuổi ta đã biết rồi, người dạy ta trà nghệ chính là đệ nhất tài nữ Thi Tiểu Nhã của phủ Bình Giang, người dạy ta đọc sách, dạy ta phân trà, dạy ta hội họa, dạy ta đánh đàn, ta học với người được năm năm, đáng tiếc người lại không chịu nhận ta làm đồ đệ.
- Thật đáng tiếc nhỉ!
Phạm Ninh khẽ thở dài một tiếng, đệ nhất tài nữ Tô Châu đấy, tại sao mình lại không đến Đại Tống sớm vài năm kia chứ.
Chu Bội trừng mắt nhìn hắn:
- Ta đang thương cảm chính mình, ngươi thở dài cái quái gì hả?
- Ta tiếc thay ngươi đấy được không hả?
- Thế thì còn tạm được, A Ngốc, nói quyết rồi nhé, ngươi phải đi học trà.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, đã đến huyện học.
…
Phạm Ninh trở lại ký túc xá, Tô Lượng và Đoạn Du cũng đã trở về rồi.
Phạm Ninh nằm xuống giường mình, thở dài một hơi.
- Phạm Ninh, sắc mặt huynh không được tốt lắm, có muốn uống mấy viên thuốc của ta không.
Người nói là Đoạn Du, thể chất y tương đối kém, từ nhỏ trong nhà đã bào chế thuốc cho y.
Người triều Tống cực kỳ chú ý đến bảo dưỡng, những nhà giàu sang đều phối thuốc bổ cho con cháu và bề trên, đây cũng vì để bảo đảm cho con cái được khỏe mạnh và trưởng bối được trường thọ.
Nhất là trẻ con, khả năng miễn dịch tương đối kém, thời này lại không có thuốc kháng sinh, cho nên hiện tượng chết non vô cùng phổ biến, ngay cả nhà đế vương cũng không thoát khỏi, huống chi là những nhà thường dân bình thường.
Đối với nhà giàu sang phú quý, bồi bổ, tăng cường khả năng miễn dịch cho đám trẻ chính là một trào lưu chính của xã hội.
Thứ Đoạn Du uống chính là Sâm Cầm Dưỡng Khí Hoàn, thuốc này chủ yếu được phối từ Nhân sâm và Hoàng cầm.
- Ta không cần đâu!
Phạm Ninh khoát tay, ngồi dậy cười nói:
- Chẳng qua chỉ uống nhiều hơn mấy chén rượu trắng mà thôi!
Tô Lượng nghe được hai chữ rượu trắng, lập tức trở nên hưng phấn, y xông lên trước, khuôn mặt đầy khoa trương nói với Phạm Ninh:
- Không ngờ huynh lại uống rượu trắng Thái Hồ cơ đấy, cha ta thích loại này nhất, ông ấy đã uống đến nghiện luôn rồi, uống mấy thứ khác thì ông ấy đều cảm thấy quá nhạt nhẽo không có vị, ta cũng rất muốn uống thử mấy chén, để nếm thử xem nó là cái vị gì?
Phạm Ninh đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Vậy ta liều mình bồi quân tử, hôm nào ta mời các huynh uống!
Đoạn Du hơi do dự:
- Chỉ sợ nội quy trường học nghiêm ngặt thôi!
Tô Lượng khinh thường bĩu môi:
- Nội quy trường học thì đã sao, những thượng xá sinh kia ngày ngày tìm đường bỏ ra ngoài uống rượu, một đám uống rượu đến say khướt mới về, nội quy trường học đã từng bao giờ quản đâu?
- Lại nhắc đến uống rượu, ta hỏi các huynh một chuyện nhé.
Phạm Ninh nghĩ tới hội trà, trong lòng liền gấp gáp, hỏi hai người:
- Các huynh có biết đến Hứng Thú Xã không?
- Đương nhiên là biết rồi!
Ánh mắt Tô Lượng đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, y dứt khoát chạy về bàn của chính mình, lấy một cái ghế đến để ngồi xuống.
- Hôm nay lúc ăn trưa, tất cả mọi người đều nói về chuyện này, Hứng Thú Xã của huyện học chuẩn bị chiêu mộ tân sinh rồi đấy.
Phạm Ninh vui mừng, đúng là Chu Bội không lừa gạt mình, huyện học thật sự có Hứng Thú Xã.
Hắn vội hỏi:
- Vậy các huynh dự định ghi danh vào nhóm nào?
Tô Lượng cười sang sảng, nói đầu tiên:
- Ta thích hội họa, dự định báo danh vào hội họa xã.
- Huynh thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi Đoạn Du.
Đoạn Du không chút hoang mang lấy ra một quân cờ vây từ trong túi tiền, ném lên không trung, lại nhẹ nhàng khóe léo đón được, hàng mi thon dài khẽ nhướng lên trên.
- Ta đương nhiên là chơi cờ, ta thích yên tĩnh, có thể ngồi im không động cả một ngày trời.
Phạm Ninh lập tức chắp hai bàn tay vào nhau, nói với Đoạn Du:
- A di đà phật, tiểu miếu có mở hội nhóm niệm kinh, vô cùng thích hợp với tiểu thí chủ, hoan nghênh tiểu thí chủ đến báo danh!
Ba người đồng loạt cười ha ha.
Lúc này, Lục Hữu Vi chạy vọt vào nhanh như một cơn gió.
- Hứng Thú Xã bắt đầu báo danh rồi, danh ngạch có hạn, chúng ta mau mau qua đó thôi!
Ba người nhất thời đều luống cuống, cũng bỏ qua cả việc dọn dẹp, chân trước chân sau chạy đến nơi báo danh.
Chu Bội hé miệng cười:
- Hứng Thú Xã của huyện học các ngươi sắp sửa tuyển người, ta cảm thấy khá hứng thú, ngươi thích cái gì?
Phạm Ninh lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, không ngờ huyện học của triều Tống cũng có xã đoàn? Tại sao hắn lại không biết vậy.
Kiếp trước hồi còn đi học hắn là thành viên của đội bóng đá trong trường, nhưng môn đá cầu ở Tống triều này lại không thi đối kháng, toàn là tự biểu diễn mà thôi, hắn không có hứng thú.
Nhưng nhắc đến cầm kỳ thi họa, dường như hắn cũng không quá hứng thú lắm, lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy bảo kiếm lớn của Kiếm Mai Tử, liền cười hỏi:
- Có hội nhóm luyện kiếm không?
Chu Bội dương dương đắc ý cười nói:
- Có thì có, nhưng kiếm thuật của giáo đầu huyện học kia còn chẳng bằng cả ta, ta thấy ngươi vẫn nên bái ta làm thầy luôn đi.
- Thật ra ta cũng không có hứng thú với kiếm thuật, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
Thỉnh thoảng luyện kiếm một chút với Kiếm Mai Tử thì hắn cũng có chút hứng thú, tiểu nha đầu này đã tính sẵn cả rồi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, trong đầu hắn hiện giờ cũng đang quay cuồng như bột nhão rồi đây.
Lúc này, Chu Bội liền cười hì hì nói:
- Hay là ta cho ngươi một kiến nghị nhé!
- Được! Ta chăm chú nghe đây.
Thật ra Chu Bội cũng suy nghĩ giùm Phạm Ninh, nàng biết Phạm Ninh này là một đứa trẻ nông thôn ít kiến thức, không hiểu sở thích nho nhã của xã hội thượng lưu, nếu không bồi dưỡng từ nhỏ thì sau này hắn sẽ khó mà giao lưu với người khác được.
- Thưởng thạch thật ra cũng không tồi, nhưng trong huyện học lại không có, Trường thái học có hội nhóm, dù sao ngươi cũng đã vào rồi, ta không đề nghị nó nữa, giờ ta kiến nghị ngươi gia nhập hội trà.
- Trà?
Phạm Ninh chớp mắt mấy cái, thế mà hắn lại không nghĩ tới.
Chu Bội gật gật đầu:
- Ngươi không biết điểm trà, phân trà, về sau những lúc tụ họp bằng hữu, ngươi sẽ bị lạnh nhạt đấy.
- Vậy đấu dế thì sao?
Nhắc đến đấu trà, Phạm Ninh lại bỗng nhiên nghĩ đến đấu dế, hắn cũng có hứng thú với cái này.
- Cút chỗ khác đi!
Chu Bội hơi tức giận, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn, thế mà hắn còn nghĩ đến đấu dế, sao hắn không muốn đi đấu voi luôn đi?
Phạm Ninh thấy mặt Chu Bội đanh lại, biết nàng tức giận rồi, liền cười cười dỗ nàng:
- Ngươi quên rồi à, Bích Loa Xuân này là do ta khởi xướng đấy, sao ta lại không thích trà được? Chẳng qua trẻ con nông thôn không hiểu trà, sợ người ta chê cười thôi.
Chu Bội thấy hắn nhận sai, sương lạnh trên mặt mới thoáng tản đi, hừ một tiếng:
- Không ai trời sinh đã biết cả, nếu ngươi biết rồi thì còn đi học làm cái gì?
- Vậy ngươi có biết trà nghệ không?
Phạm Ninh phát huy 'càn khôn đại na di', chuyển cơ hội ca ngợi sang chỗ Chu Bội, tin rằng tức giận của tiểu nha đầu này sẽ lập tức tan thành mây khói.
- Dĩ nhiên là ta biết!
Nói đến trà nghệ, Chu Bội hơi đắc ý nói:
- Ba tuổi ta đã biết rồi, người dạy ta trà nghệ chính là đệ nhất tài nữ Thi Tiểu Nhã của phủ Bình Giang, người dạy ta đọc sách, dạy ta phân trà, dạy ta hội họa, dạy ta đánh đàn, ta học với người được năm năm, đáng tiếc người lại không chịu nhận ta làm đồ đệ.
- Thật đáng tiếc nhỉ!
Phạm Ninh khẽ thở dài một tiếng, đệ nhất tài nữ Tô Châu đấy, tại sao mình lại không đến Đại Tống sớm vài năm kia chứ.
Chu Bội trừng mắt nhìn hắn:
- Ta đang thương cảm chính mình, ngươi thở dài cái quái gì hả?
- Ta tiếc thay ngươi đấy được không hả?
- Thế thì còn tạm được, A Ngốc, nói quyết rồi nhé, ngươi phải đi học trà.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, đã đến huyện học.
…
Phạm Ninh trở lại ký túc xá, Tô Lượng và Đoạn Du cũng đã trở về rồi.
Phạm Ninh nằm xuống giường mình, thở dài một hơi.
- Phạm Ninh, sắc mặt huynh không được tốt lắm, có muốn uống mấy viên thuốc của ta không.
Người nói là Đoạn Du, thể chất y tương đối kém, từ nhỏ trong nhà đã bào chế thuốc cho y.
Người triều Tống cực kỳ chú ý đến bảo dưỡng, những nhà giàu sang đều phối thuốc bổ cho con cháu và bề trên, đây cũng vì để bảo đảm cho con cái được khỏe mạnh và trưởng bối được trường thọ.
Nhất là trẻ con, khả năng miễn dịch tương đối kém, thời này lại không có thuốc kháng sinh, cho nên hiện tượng chết non vô cùng phổ biến, ngay cả nhà đế vương cũng không thoát khỏi, huống chi là những nhà thường dân bình thường.
Đối với nhà giàu sang phú quý, bồi bổ, tăng cường khả năng miễn dịch cho đám trẻ chính là một trào lưu chính của xã hội.
Thứ Đoạn Du uống chính là Sâm Cầm Dưỡng Khí Hoàn, thuốc này chủ yếu được phối từ Nhân sâm và Hoàng cầm.
- Ta không cần đâu!
Phạm Ninh khoát tay, ngồi dậy cười nói:
- Chẳng qua chỉ uống nhiều hơn mấy chén rượu trắng mà thôi!
Tô Lượng nghe được hai chữ rượu trắng, lập tức trở nên hưng phấn, y xông lên trước, khuôn mặt đầy khoa trương nói với Phạm Ninh:
- Không ngờ huynh lại uống rượu trắng Thái Hồ cơ đấy, cha ta thích loại này nhất, ông ấy đã uống đến nghiện luôn rồi, uống mấy thứ khác thì ông ấy đều cảm thấy quá nhạt nhẽo không có vị, ta cũng rất muốn uống thử mấy chén, để nếm thử xem nó là cái vị gì?
Phạm Ninh đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Vậy ta liều mình bồi quân tử, hôm nào ta mời các huynh uống!
Đoạn Du hơi do dự:
- Chỉ sợ nội quy trường học nghiêm ngặt thôi!
Tô Lượng khinh thường bĩu môi:
- Nội quy trường học thì đã sao, những thượng xá sinh kia ngày ngày tìm đường bỏ ra ngoài uống rượu, một đám uống rượu đến say khướt mới về, nội quy trường học đã từng bao giờ quản đâu?
- Lại nhắc đến uống rượu, ta hỏi các huynh một chuyện nhé.
Phạm Ninh nghĩ tới hội trà, trong lòng liền gấp gáp, hỏi hai người:
- Các huynh có biết đến Hứng Thú Xã không?
- Đương nhiên là biết rồi!
Ánh mắt Tô Lượng đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, y dứt khoát chạy về bàn của chính mình, lấy một cái ghế đến để ngồi xuống.
- Hôm nay lúc ăn trưa, tất cả mọi người đều nói về chuyện này, Hứng Thú Xã của huyện học chuẩn bị chiêu mộ tân sinh rồi đấy.
Phạm Ninh vui mừng, đúng là Chu Bội không lừa gạt mình, huyện học thật sự có Hứng Thú Xã.
Hắn vội hỏi:
- Vậy các huynh dự định ghi danh vào nhóm nào?
Tô Lượng cười sang sảng, nói đầu tiên:
- Ta thích hội họa, dự định báo danh vào hội họa xã.
- Huynh thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi Đoạn Du.
Đoạn Du không chút hoang mang lấy ra một quân cờ vây từ trong túi tiền, ném lên không trung, lại nhẹ nhàng khóe léo đón được, hàng mi thon dài khẽ nhướng lên trên.
- Ta đương nhiên là chơi cờ, ta thích yên tĩnh, có thể ngồi im không động cả một ngày trời.
Phạm Ninh lập tức chắp hai bàn tay vào nhau, nói với Đoạn Du:
- A di đà phật, tiểu miếu có mở hội nhóm niệm kinh, vô cùng thích hợp với tiểu thí chủ, hoan nghênh tiểu thí chủ đến báo danh!
Ba người đồng loạt cười ha ha.
Lúc này, Lục Hữu Vi chạy vọt vào nhanh như một cơn gió.
- Hứng Thú Xã bắt đầu báo danh rồi, danh ngạch có hạn, chúng ta mau mau qua đó thôi!
Ba người nhất thời đều luống cuống, cũng bỏ qua cả việc dọn dẹp, chân trước chân sau chạy đến nơi báo danh.Chương 159:
- Ta cũng không quá am hiểu thứ gì, ngươi hỏi cái này để làm gì vậy?
Chu Bội hé miệng cười:
- Hứng Thú Xã của huyện học các ngươi sắp sửa tuyển người, ta cảm thấy khá hứng thú, ngươi thích cái gì?
Phạm Ninh lập tức chỉnh đốn lại tinh thần, không ngờ huyện học của triều Tống cũng có xã đoàn? Tại sao hắn lại không biết vậy.
Kiếp trước hồi còn đi học hắn là thành viên của đội bóng đá trong trường, nhưng môn đá cầu ở Tống triều này lại không thi đối kháng, toàn là tự biểu diễn mà thôi, hắn không có hứng thú.
Nhưng nhắc đến cầm kỳ thi họa, dường như hắn cũng không quá hứng thú lắm, lúc này, Phạm Ninh nhìn thấy bảo kiếm lớn của Kiếm Mai Tử, liền cười hỏi:
- Có hội nhóm luyện kiếm không?
Chu Bội dương dương đắc ý cười nói:
- Có thì có, nhưng kiếm thuật của giáo đầu huyện học kia còn chẳng bằng cả ta, ta thấy ngươi vẫn nên bái ta làm thầy luôn đi.
- Thật ra ta cũng không có hứng thú với kiếm thuật, chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi!
Thỉnh thoảng luyện kiếm một chút với Kiếm Mai Tử thì hắn cũng có chút hứng thú, tiểu nha đầu này đã tính sẵn cả rồi.
Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, trong đầu hắn hiện giờ cũng đang quay cuồng như bột nhão rồi đây.
Lúc này, Chu Bội liền cười hì hì nói:
- Hay là ta cho ngươi một kiến nghị nhé!
- Được! Ta chăm chú nghe đây.
Thật ra Chu Bội cũng suy nghĩ giùm Phạm Ninh, nàng biết Phạm Ninh này là một đứa trẻ nông thôn ít kiến thức, không hiểu sở thích nho nhã của xã hội thượng lưu, nếu không bồi dưỡng từ nhỏ thì sau này hắn sẽ khó mà giao lưu với người khác được.
- Thưởng thạch thật ra cũng không tồi, nhưng trong huyện học lại không có, Trường thái học có hội nhóm, dù sao ngươi cũng đã vào rồi, ta không đề nghị nó nữa, giờ ta kiến nghị ngươi gia nhập hội trà.
- Trà?
Phạm Ninh chớp mắt mấy cái, thế mà hắn lại không nghĩ tới.
Chu Bội gật gật đầu:
- Ngươi không biết điểm trà, phân trà, về sau những lúc tụ họp bằng hữu, ngươi sẽ bị lạnh nhạt đấy.
- Vậy đấu dế thì sao?
Nhắc đến đấu trà, Phạm Ninh lại bỗng nhiên nghĩ đến đấu dế, hắn cũng có hứng thú với cái này.
- Cút chỗ khác đi!
Chu Bội hơi tức giận, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với hắn, thế mà hắn còn nghĩ đến đấu dế, sao hắn không muốn đi đấu voi luôn đi?
Phạm Ninh thấy mặt Chu Bội đanh lại, biết nàng tức giận rồi, liền cười cười dỗ nàng:
- Ngươi quên rồi à, Bích Loa Xuân này là do ta khởi xướng đấy, sao ta lại không thích trà được? Chẳng qua trẻ con nông thôn không hiểu trà, sợ người ta chê cười thôi.
Chu Bội thấy hắn nhận sai, sương lạnh trên mặt mới thoáng tản đi, hừ một tiếng:
- Không ai trời sinh đã biết cả, nếu ngươi biết rồi thì còn đi học làm cái gì?
- Vậy ngươi có biết trà nghệ không?
Phạm Ninh phát huy 'càn khôn đại na di', chuyển cơ hội ca ngợi sang chỗ Chu Bội, tin rằng tức giận của tiểu nha đầu này sẽ lập tức tan thành mây khói.
- Dĩ nhiên là ta biết!
Nói đến trà nghệ, Chu Bội hơi đắc ý nói:
- Ba tuổi ta đã biết rồi, người dạy ta trà nghệ chính là đệ nhất tài nữ Thi Tiểu Nhã của phủ Bình Giang, người dạy ta đọc sách, dạy ta phân trà, dạy ta hội họa, dạy ta đánh đàn, ta học với người được năm năm, đáng tiếc người lại không chịu nhận ta làm đồ đệ.
- Thật đáng tiếc nhỉ!
Phạm Ninh khẽ thở dài một tiếng, đệ nhất tài nữ Tô Châu đấy, tại sao mình lại không đến Đại Tống sớm vài năm kia chứ.
Chu Bội trừng mắt nhìn hắn:
- Ta đang thương cảm chính mình, ngươi thở dài cái quái gì hả?
- Ta tiếc thay ngươi đấy được không hả?
- Thế thì còn tạm được, A Ngốc, nói quyết rồi nhé, ngươi phải đi học trà.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, đã đến huyện học.
…
Phạm Ninh trở lại ký túc xá, Tô Lượng và Đoạn Du cũng đã trở về rồi.
Phạm Ninh nằm xuống giường mình, thở dài một hơi.
- Phạm Ninh, sắc mặt huynh không được tốt lắm, có muốn uống mấy viên thuốc của ta không.
Người nói là Đoạn Du, thể chất y tương đối kém, từ nhỏ trong nhà đã bào chế thuốc cho y.
Người triều Tống cực kỳ chú ý đến bảo dưỡng, những nhà giàu sang đều phối thuốc bổ cho con cháu và bề trên, đây cũng vì để bảo đảm cho con cái được khỏe mạnh và trưởng bối được trường thọ.
Nhất là trẻ con, khả năng miễn dịch tương đối kém, thời này lại không có thuốc kháng sinh, cho nên hiện tượng chết non vô cùng phổ biến, ngay cả nhà đế vương cũng không thoát khỏi, huống chi là những nhà thường dân bình thường.
Đối với nhà giàu sang phú quý, bồi bổ, tăng cường khả năng miễn dịch cho đám trẻ chính là một trào lưu chính của xã hội.
Thứ Đoạn Du uống chính là Sâm Cầm Dưỡng Khí Hoàn, thuốc này chủ yếu được phối từ Nhân sâm và Hoàng cầm.
- Ta không cần đâu!
Phạm Ninh khoát tay, ngồi dậy cười nói:
- Chẳng qua chỉ uống nhiều hơn mấy chén rượu trắng mà thôi!
Tô Lượng nghe được hai chữ rượu trắng, lập tức trở nên hưng phấn, y xông lên trước, khuôn mặt đầy khoa trương nói với Phạm Ninh:
- Không ngờ huynh lại uống rượu trắng Thái Hồ cơ đấy, cha ta thích loại này nhất, ông ấy đã uống đến nghiện luôn rồi, uống mấy thứ khác thì ông ấy đều cảm thấy quá nhạt nhẽo không có vị, ta cũng rất muốn uống thử mấy chén, để nếm thử xem nó là cái vị gì?
Phạm Ninh đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Vậy ta liều mình bồi quân tử, hôm nào ta mời các huynh uống!
Đoạn Du hơi do dự:
- Chỉ sợ nội quy trường học nghiêm ngặt thôi!
Tô Lượng khinh thường bĩu môi:
- Nội quy trường học thì đã sao, những thượng xá sinh kia ngày ngày tìm đường bỏ ra ngoài uống rượu, một đám uống rượu đến say khướt mới về, nội quy trường học đã từng bao giờ quản đâu?
- Lại nhắc đến uống rượu, ta hỏi các huynh một chuyện nhé.
Phạm Ninh nghĩ tới hội trà, trong lòng liền gấp gáp, hỏi hai người:
- Các huynh có biết đến Hứng Thú Xã không?
- Đương nhiên là biết rồi!
Ánh mắt Tô Lượng đột nhiên nhiệt tình hơn hẳn, y dứt khoát chạy về bàn của chính mình, lấy một cái ghế đến để ngồi xuống.
- Hôm nay lúc ăn trưa, tất cả mọi người đều nói về chuyện này, Hứng Thú Xã của huyện học chuẩn bị chiêu mộ tân sinh rồi đấy.
Phạm Ninh vui mừng, đúng là Chu Bội không lừa gạt mình, huyện học thật sự có Hứng Thú Xã.
Hắn vội hỏi:
- Vậy các huynh dự định ghi danh vào nhóm nào?
Tô Lượng cười sang sảng, nói đầu tiên:
- Ta thích hội họa, dự định báo danh vào hội họa xã.
- Huynh thì sao?
Phạm Ninh lại hỏi Đoạn Du.
Đoạn Du không chút hoang mang lấy ra một quân cờ vây từ trong túi tiền, ném lên không trung, lại nhẹ nhàng khóe léo đón được, hàng mi thon dài khẽ nhướng lên trên.
- Ta đương nhiên là chơi cờ, ta thích yên tĩnh, có thể ngồi im không động cả một ngày trời.
Phạm Ninh lập tức chắp hai bàn tay vào nhau, nói với Đoạn Du:
- A di đà phật, tiểu miếu có mở hội nhóm niệm kinh, vô cùng thích hợp với tiểu thí chủ, hoan nghênh tiểu thí chủ đến báo danh!
Ba người đồng loạt cười ha ha.
Lúc này, Lục Hữu Vi chạy vọt vào nhanh như một cơn gió.
- Hứng Thú Xã bắt đầu báo danh rồi, danh ngạch có hạn, chúng ta mau mau qua đó thôi!
Ba người nhất thời đều luống cuống, cũng bỏ qua cả việc dọn dẹp, chân trước chân sau chạy đến nơi báo danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.