Chương 31:
Cao Nguyệt
24/12/2022
- Tất nhiên là giúp con giữ, sợ con làm mất!
Trương Tam Nương mặt mày hớn hớn cẩn thận cầm hai chiếc nhẫn, hoàng ngọc nhẵn nhụi như vậy, còn là lần đầu tiên nàng thấy được, cho dù nàng không biết xem hàng, nhưng cũng biết hai chiếc nhẫn này nhất định rất quý.
- Vừa đúng một đôi, tương lai con cưới vợ, các con mỗi người một chiếc.
Phạm Ninh bó tay rồi, cái gì mẫu thân cũng có thể liên hệ tới cưới vợ, đây là muốn làm mẹ chồng tới mức nào?
- Không cần giữ cho vợ tương lai, nương và phụ thân mỗi người một chiếc, con thấy vừa đúng!
- Khụ khụ! Phạm Thiết Chu đang cúi đầu ăn lập tức sặc, liên tục ho khan.
Trương Tam Nương liếc trượng phu một cái, bất mãn nói:
- Nếu chiếc nhẫn này cho cha ngươi, sau cùng nhất định sẽ lại đeo trên tay tứ thúc của ngươi.
- Nói linh tinh!
Phạm Thiết Chu uống một ngụm canh mới bớt ho khan, khuôn mặt y đỏ bừng nói: - Đây là tâm ý của người khác cho Ninh nhi, tùy tiện tặng người khác sẽ đắc tội với người ta đấy.
- Chàng cũng biết sẽ đắc tội với người, vậy chàng muốn từ trăm lượng bạc chia ba mươi lượng cho cha mẹ chàng, có nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?
- Nàng không phải đồng ý rồi sao? Bây giờ nói lại làm gì!
Mặt Phạm Thiết Chu trầm xuống, ném chiếc đũa thật mạnh xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
Trương Tam Nương hơi sửng sốt, bỗng nhiên nước mắt tuôn như trân châu rơi xuống, nghẹn ngào nói với Phạm Ninh: - Ngươi xem cha ngươi không nói lí!
Phạm Ninh trầm mặc một lúc, nói:
- Hay là mời một bà cụ làm thuê giặt giũ nấu cơm cho, như vậy trong lòng mẹ và phụ thân đều vui vẻ, con cũng rất vui.
Trương Tam Nương ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng: - Như thế cũng tốt, mỗi ngày làm hai canh giờ, cũng không cần ở lại, mỗi ngày ba mươi đồng là được rồi.
- Mỗi tháng một xâu tiền, bắt đầu từ sang năm, con đảm nhiệm khoản tiền này!
- Nói gì ngốc vậy, con chỉ là một đứa bé, kiếm tiền cái gì?
Phạm Ninh cười cười: - Không phải con, một trăm lượng bạc kia của nương từ đâu tới?
Trương Tam Nương hừ một tiếng: - Tảng đá kia là cha con từ Thái Hồ vớt lên đấy!
Phạm Ninh dương dương đắc ý nói: - Chờ con học xong phẩm thạch và phân biệt ngọc từ chỗ Chu viên ngoại, con dùng năm quan tiền mua đá tinh phẩm trong thôn, bán đi một trăm quan tiền, nương nói con có thể kiếm tiền hay không?
- Nói cũng quá dễ dàng đi!
Trương Tam Nương không muốn nghe con trai nói bậy bạ, liền đem một bình rượu từ trong tủ chén ra, đưa cho Phạm Ninh: - Đưa cho cha con uống đi, bảo cha con đừng bướng bỉnh nữa.
Phạm Ninh mang theo bình rượu ra khỏi phòng, Trương Tam Nương khẽ thở dài, một tháng mất một quan, một năm cũng cần mười hai quan, mình mỗi ngày tính toán tỉ mỉ, cực khổ ba năm mới tồn được mười quan, gọi cái gì cơ chứ!
Phạm Ninh mang bình rượu ra khỏi cửa phòng, liền thấy phụ thân hắn ngồi ở miệng giếng ngẩn người, trong mắt có chút thương cảm.
- Ninh nhi, bà nội con già nhanh quá! Phạm Thiết Chu cúi đầu thở dài.
Phạm Ninh hiểu được sự thương cảm của phụ thân, bà nội đã lớn tuổi như vậy, còn phải giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, mệt nhọc hầu hạ mọi người trong nhà, phụ thân tất nhiên sẽ đau lòng, muốn giúp đỡ mẫu thân của mình.
Nhưng phương pháp của phụ thân cũng không đúng, đem bạc cho ông bà nội, cuộc sống của ông bà cũng không thay đổi gì, sau cùng cũng chỉ tiện nghi cho tên phá gia chi tử kia.
Hiếu thảo với cha mẹ là đúng, nhưng mù quáng hiếu thuận lại không có ý nghĩa.
Phạm Ninh ngồi bên người phụ thân, đưa bình rượu cho y, Phạm Thiết Chu lắc đầu, không nhận bình rượu.
Phạm Ninh cười nói: - Vừa nãy con và nương nói xong rồi, mời một người làm thuê phụ bà, chỉ phụ trách nấu cơm giặt giũ, mỗi tháng một xâu tiền, nương cũng đồng ý rồi.
Trong mắt Phạm Thiết Chu hiện lên một tia sáng, đúng rồi! Sao mình lại không nghĩ đến biện pháp này.
- Mẹ con đồng ý rồi?
Phạm Ninh gật đầu: - Nương cũng không phải người không nói đạo lí, mặc dù mẹ hơi bất mãn với ông nội, nhưng với bà lại rất tốt, còn chủ động cho bà một đôi giày vải, phụ thân quên rồi sao?
- Đúng vậy! Lúc mẹ con mới gả đến, bà con đối với nàng tốt nhất, người trước sau đều khen nàng hiền lành, nương con cũng hiếu thuận với bà, quần áo bà con mặc trên người bây giờ, đều là nương con may cho bà đấy!
Tảng đá lớn trong lòng Phạm Thiết Chu rơi xuống, tâm tình thoải mái rất nhiều, y tự tay đoạt lấy bình rượu, ùng ục ùng ục uống mấy hớp lớn, cười nói: - Đã lâu không được uống thống khoái như vậy!
- Con góp ý cho phụ thân một chút! Cha không nên thuê đất nữa, mua vài mẫu thượng điền đi.
Phạm Thiết Chu lắc đầu: - Thượng điền tám quan một mẫu, tối đa chỉ có thể mua mười mẫu, với ta mà nói cũng quá ít.
- Nhưng phụ thân có nghĩ tới không, năm mươi mẫu đất cực kỳ vất vả, một năm làm có thể nhàn nhã mấy ngày? Căn bản không có thời gian chạy thuyền, bận quá còn phải thuê người làm đỡ, còn không bằng đất của nhà mình ít một chút, cha lại có thời gian chạy thuyền rồi.
Phạm Thiết Chu ngẫm lại, mình chỉ lo suy xét sức thừa nhận lớn nhất lúc làm ruộng, lại quên mất còn muốn chạy thuyền, năm mươi mẫu thật sự là bận quá chạy không nổi.
Y vỗ vỗ đầu đứa con:
- Cũng là tiểu tử con thông minh, lần này phụ thân nghe lời con, mua mười mẫu thượng điền, thêm cả ba mẫu đất nhà chúng ta, tổng cộng mười ba mẫu, sau đó chạy thuyền.
- Phụ thân tốt nhất nên đi hái ít thuốc, nấu mấy bình cao trị thương, nói không chừng con có thể giao cho rất nhiều bằng hữu.
Phạm Ninh biết lòng nhiệt tình, nghĩa khí của phụ thân, liền không đề cập tới dùng nó để kiếm tiền.
- Tốt!
Phạm Thiết Chu vui vẻ đáp ứng: - Ngày mai ta liền lên núi xem một chút!
Tục ngữ nói, vợ chồng là hai mảnh quần áo, con cái chính là cúc áo, dưới sự xe chỉ luồn kim của Phạm Ninh, Phạm Thiết Chu cùng thê tử lại hòa thuận trở lại.
Hai ngày sau, trời chưa sáng Trương Tam Nương đi tiễn con trai và trượng phu lên thuyền nhỏ đậu ở cổng thôn.
Trương Tam Nương nghĩ tới đứa nhỏ lại rời khỏi mình rồi, nước mắt nàng lại đổ rào rào xuống, Phạm Ninh cười nói: - Nương, cũng không phải đi kinh thành, qua vài ngày con sẽ trở lại.
Trương Tam Nương lau đi nước mắt nói: - Tên tiểu tử thối này, không chăm chỉ đọc sách, trở về ta liền đánh ngươi.
- Nương yên tâm đi! Con cam đoan sang năm sẽ lấy bớt của người mười quan tiền.
Trương Tam Nương gật đầu, lại dặn trượng phu: - Chàng đưa Ninh nhi đến xong, liền trở về sớm chút.
- Ta biết, ta thuận tiện đi xem thuyền một chút.
- Tự coi chừng chút, cẩn thận bị người ta lừa.
Thủy Căn thúc chèo thuyền nói: - Ta nói, đại điệt nữ, ngươi đây là đang nói ta sao!
- Thủy Căn thúc, làm sao ta lại nói thúc được, mọi người mau đi, đừng để đứa nhỏ đến trường muộn!
Thuyền nhỏ lay động, lảo đảo đi xa trên mặt nước, Trương Tam Nương lưu luyến không rời nhìn bóng đứa con biến mất, lúc này mới về nhà.
Thủy Căn thúc họ Trương, là đường thúc của Trương Tam Nương, chừng năm mươi tuổi, cũng là ngư dân sớm nhất, coi như là sư phụ của Phạm Thiết Chu, chính ông ấy làm mai, đem chất nữ ở thôn bên tác hợp cho Phạm Thiết Chu.
Trương Tam Nương mặt mày hớn hớn cẩn thận cầm hai chiếc nhẫn, hoàng ngọc nhẵn nhụi như vậy, còn là lần đầu tiên nàng thấy được, cho dù nàng không biết xem hàng, nhưng cũng biết hai chiếc nhẫn này nhất định rất quý.
- Vừa đúng một đôi, tương lai con cưới vợ, các con mỗi người một chiếc.
Phạm Ninh bó tay rồi, cái gì mẫu thân cũng có thể liên hệ tới cưới vợ, đây là muốn làm mẹ chồng tới mức nào?
- Không cần giữ cho vợ tương lai, nương và phụ thân mỗi người một chiếc, con thấy vừa đúng!
- Khụ khụ! Phạm Thiết Chu đang cúi đầu ăn lập tức sặc, liên tục ho khan.
Trương Tam Nương liếc trượng phu một cái, bất mãn nói:
- Nếu chiếc nhẫn này cho cha ngươi, sau cùng nhất định sẽ lại đeo trên tay tứ thúc của ngươi.
- Nói linh tinh!
Phạm Thiết Chu uống một ngụm canh mới bớt ho khan, khuôn mặt y đỏ bừng nói: - Đây là tâm ý của người khác cho Ninh nhi, tùy tiện tặng người khác sẽ đắc tội với người ta đấy.
- Chàng cũng biết sẽ đắc tội với người, vậy chàng muốn từ trăm lượng bạc chia ba mươi lượng cho cha mẹ chàng, có nghĩ đến cảm nhận của ta hay không?
- Nàng không phải đồng ý rồi sao? Bây giờ nói lại làm gì!
Mặt Phạm Thiết Chu trầm xuống, ném chiếc đũa thật mạnh xuống bàn, đứng dậy bỏ đi.
Trương Tam Nương hơi sửng sốt, bỗng nhiên nước mắt tuôn như trân châu rơi xuống, nghẹn ngào nói với Phạm Ninh: - Ngươi xem cha ngươi không nói lí!
Phạm Ninh trầm mặc một lúc, nói:
- Hay là mời một bà cụ làm thuê giặt giũ nấu cơm cho, như vậy trong lòng mẹ và phụ thân đều vui vẻ, con cũng rất vui.
Trương Tam Nương ngẫm nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng: - Như thế cũng tốt, mỗi ngày làm hai canh giờ, cũng không cần ở lại, mỗi ngày ba mươi đồng là được rồi.
- Mỗi tháng một xâu tiền, bắt đầu từ sang năm, con đảm nhiệm khoản tiền này!
- Nói gì ngốc vậy, con chỉ là một đứa bé, kiếm tiền cái gì?
Phạm Ninh cười cười: - Không phải con, một trăm lượng bạc kia của nương từ đâu tới?
Trương Tam Nương hừ một tiếng: - Tảng đá kia là cha con từ Thái Hồ vớt lên đấy!
Phạm Ninh dương dương đắc ý nói: - Chờ con học xong phẩm thạch và phân biệt ngọc từ chỗ Chu viên ngoại, con dùng năm quan tiền mua đá tinh phẩm trong thôn, bán đi một trăm quan tiền, nương nói con có thể kiếm tiền hay không?
- Nói cũng quá dễ dàng đi!
Trương Tam Nương không muốn nghe con trai nói bậy bạ, liền đem một bình rượu từ trong tủ chén ra, đưa cho Phạm Ninh: - Đưa cho cha con uống đi, bảo cha con đừng bướng bỉnh nữa.
Phạm Ninh mang theo bình rượu ra khỏi phòng, Trương Tam Nương khẽ thở dài, một tháng mất một quan, một năm cũng cần mười hai quan, mình mỗi ngày tính toán tỉ mỉ, cực khổ ba năm mới tồn được mười quan, gọi cái gì cơ chứ!
Phạm Ninh mang bình rượu ra khỏi cửa phòng, liền thấy phụ thân hắn ngồi ở miệng giếng ngẩn người, trong mắt có chút thương cảm.
- Ninh nhi, bà nội con già nhanh quá! Phạm Thiết Chu cúi đầu thở dài.
Phạm Ninh hiểu được sự thương cảm của phụ thân, bà nội đã lớn tuổi như vậy, còn phải giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà, mệt nhọc hầu hạ mọi người trong nhà, phụ thân tất nhiên sẽ đau lòng, muốn giúp đỡ mẫu thân của mình.
Nhưng phương pháp của phụ thân cũng không đúng, đem bạc cho ông bà nội, cuộc sống của ông bà cũng không thay đổi gì, sau cùng cũng chỉ tiện nghi cho tên phá gia chi tử kia.
Hiếu thảo với cha mẹ là đúng, nhưng mù quáng hiếu thuận lại không có ý nghĩa.
Phạm Ninh ngồi bên người phụ thân, đưa bình rượu cho y, Phạm Thiết Chu lắc đầu, không nhận bình rượu.
Phạm Ninh cười nói: - Vừa nãy con và nương nói xong rồi, mời một người làm thuê phụ bà, chỉ phụ trách nấu cơm giặt giũ, mỗi tháng một xâu tiền, nương cũng đồng ý rồi.
Trong mắt Phạm Thiết Chu hiện lên một tia sáng, đúng rồi! Sao mình lại không nghĩ đến biện pháp này.
- Mẹ con đồng ý rồi?
Phạm Ninh gật đầu: - Nương cũng không phải người không nói đạo lí, mặc dù mẹ hơi bất mãn với ông nội, nhưng với bà lại rất tốt, còn chủ động cho bà một đôi giày vải, phụ thân quên rồi sao?
- Đúng vậy! Lúc mẹ con mới gả đến, bà con đối với nàng tốt nhất, người trước sau đều khen nàng hiền lành, nương con cũng hiếu thuận với bà, quần áo bà con mặc trên người bây giờ, đều là nương con may cho bà đấy!
Tảng đá lớn trong lòng Phạm Thiết Chu rơi xuống, tâm tình thoải mái rất nhiều, y tự tay đoạt lấy bình rượu, ùng ục ùng ục uống mấy hớp lớn, cười nói: - Đã lâu không được uống thống khoái như vậy!
- Con góp ý cho phụ thân một chút! Cha không nên thuê đất nữa, mua vài mẫu thượng điền đi.
Phạm Thiết Chu lắc đầu: - Thượng điền tám quan một mẫu, tối đa chỉ có thể mua mười mẫu, với ta mà nói cũng quá ít.
- Nhưng phụ thân có nghĩ tới không, năm mươi mẫu đất cực kỳ vất vả, một năm làm có thể nhàn nhã mấy ngày? Căn bản không có thời gian chạy thuyền, bận quá còn phải thuê người làm đỡ, còn không bằng đất của nhà mình ít một chút, cha lại có thời gian chạy thuyền rồi.
Phạm Thiết Chu ngẫm lại, mình chỉ lo suy xét sức thừa nhận lớn nhất lúc làm ruộng, lại quên mất còn muốn chạy thuyền, năm mươi mẫu thật sự là bận quá chạy không nổi.
Y vỗ vỗ đầu đứa con:
- Cũng là tiểu tử con thông minh, lần này phụ thân nghe lời con, mua mười mẫu thượng điền, thêm cả ba mẫu đất nhà chúng ta, tổng cộng mười ba mẫu, sau đó chạy thuyền.
- Phụ thân tốt nhất nên đi hái ít thuốc, nấu mấy bình cao trị thương, nói không chừng con có thể giao cho rất nhiều bằng hữu.
Phạm Ninh biết lòng nhiệt tình, nghĩa khí của phụ thân, liền không đề cập tới dùng nó để kiếm tiền.
- Tốt!
Phạm Thiết Chu vui vẻ đáp ứng: - Ngày mai ta liền lên núi xem một chút!
Tục ngữ nói, vợ chồng là hai mảnh quần áo, con cái chính là cúc áo, dưới sự xe chỉ luồn kim của Phạm Ninh, Phạm Thiết Chu cùng thê tử lại hòa thuận trở lại.
Hai ngày sau, trời chưa sáng Trương Tam Nương đi tiễn con trai và trượng phu lên thuyền nhỏ đậu ở cổng thôn.
Trương Tam Nương nghĩ tới đứa nhỏ lại rời khỏi mình rồi, nước mắt nàng lại đổ rào rào xuống, Phạm Ninh cười nói: - Nương, cũng không phải đi kinh thành, qua vài ngày con sẽ trở lại.
Trương Tam Nương lau đi nước mắt nói: - Tên tiểu tử thối này, không chăm chỉ đọc sách, trở về ta liền đánh ngươi.
- Nương yên tâm đi! Con cam đoan sang năm sẽ lấy bớt của người mười quan tiền.
Trương Tam Nương gật đầu, lại dặn trượng phu: - Chàng đưa Ninh nhi đến xong, liền trở về sớm chút.
- Ta biết, ta thuận tiện đi xem thuyền một chút.
- Tự coi chừng chút, cẩn thận bị người ta lừa.
Thủy Căn thúc chèo thuyền nói: - Ta nói, đại điệt nữ, ngươi đây là đang nói ta sao!
- Thủy Căn thúc, làm sao ta lại nói thúc được, mọi người mau đi, đừng để đứa nhỏ đến trường muộn!
Thuyền nhỏ lay động, lảo đảo đi xa trên mặt nước, Trương Tam Nương lưu luyến không rời nhìn bóng đứa con biến mất, lúc này mới về nhà.
Thủy Căn thúc họ Trương, là đường thúc của Trương Tam Nương, chừng năm mươi tuổi, cũng là ngư dân sớm nhất, coi như là sư phụ của Phạm Thiết Chu, chính ông ấy làm mai, đem chất nữ ở thôn bên tác hợp cho Phạm Thiết Chu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.