Chương 91:
Cao Nguyệt
24/12/2022
Trình Trứ cười ha ha: - Ta rất quan tâm đến đối thủ của mình, không như Lưu viện chủ, đến học trò của mình cũng quản không nổi. Không sai, hai nhà chúng ta từ trước đến nay luôn là đối thủ lớn nhất.
- Nhưng lần này ta thật sự không thèm để tâm đến các người, ta sẽ quang minh chính đại đánh bại các người, chúng bị người ta đá xuống rãnh nước thối, tiếng xấu đó đừng đổ vấy lên đầu ta.
Lưu viện chủ lạnh lùng nói: - Xem ra ngươi biết rất rõ!
- Đương nhiên là rõ rồi!
Trình Trứ dương dương tự đắc nói:
- Ta biết chúng uống rượu ở đâu, biết cả là ai đá chúng xuống rãnh nước thối, là một người mà Lưu viện chủ tuyệt đối không nghĩ đến, cần ta nói ra không?
- Ngươi đừng ở đây mà đâm thọc chọc bị nữa, không ai tin lời ngươi nói đâu!
Lưu viện chủ lo lắng cho ba học trò, không them đêm xia đên ông ta nữa, để lại một câu rồi đi mất.
Trình Trứ nhìn xung quanh với ánh mắt khao khát biết sự thật, ông ta ngẩng đầu cười một tràng lớn, rồi chậm rãi nói với bóng lưng Lưu viện chủ: - Yên tâm đi! Ta sẽ giữ lại chút mặt mũi cho Lưu viện chủ, có lúc không nói ra sự thật còn thú vị hơn lộ hết, phải không Lưu viện chủ?
Lưu viện chủ dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi nhanh chân rời đi.
Trình Trứ đi qua người Phạm Ninh, từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng liếc Phạm Ninh lấy một cái, Phạm Ninh bấm bụng nhịn cười nhìn ông ta. Thực ra tên Trình Trứ này chẳng nhìn thấy gì, còn cố tình làm ra vẻ thân bí ở đây.
Đám đông cũng dần dần tản đi, trong quán trọ đều đang xôn xao chuyện này. Đêm trước khi cuộc thi bắt đầu, lại xảy ra chuyện đặc sắc như thế, chắc chắn sẽ lan truyền trong cuộc thi thần đồng sau đó.
Lưu viện chủ lạ là không tìm ba học trò của mình tính sổ, ông chỉ bảo trợ giáo sắp xếp cho chúng nghỉ ngơi sớm, chú ý giữ ấm, còn an ủi chúng không được để chuyện này ảnh hưởng tinh thần, ngày mai thư giãn ra trận.
Nhưng bản thân Lưu viện chủ lại giận đến cả đêm không ngủ được, những lời châm chọc của Trình Trứ như con dao cứa nát trái tim ông.
Lưu viện chủ tự hỏi quy định của Diên Anh học đường nghiêm khắc, tác phong học tập tốt, mấy người Từ Tích ở học đường biểu hiện rất xuất sắc, chưa từng uống rượu.
Nhưng ông không sao hiểu được, những học trò ngày thường nề nếp siêng năng, sao sau lưng có thể biến thành một con người khác như vậy?
Rốt cuộc Diên Anh học đường đã sai ở đâu?
Lưu viện chủ đau đầu trăn troc suốt đêm, cũng không có lời giải đáp.
Sáng sớm hôm sau, có một tin xấu, ba người Từ Tích, Ngô Kiện và Lục Hữu Vi vì đêm qua nhiễm lạnh, đều bị cam.
Lưu viện chủ lòng nóng như lửa đốt, vội vã kêu tiểu nhị pha trà gừng, còn sai trợ giáo đi mời thầy lang.
Trong phòng, ba người chui trong cái chăn dày, thi nhau hắt xì, Ngô Kiện và Lục Hữu Vi đang rât giân Từ Tích.
Đang yên đang lanh, tự nhiên đoi đi uống gì mà rượu mừng chiến công, ăn mừng Phạm Ninh không thê tham gia thi.
Khiến chúng bị Phạm Ninh khi dễ, mà chúng lại không dám nói ra, mọi người có tin hay không là một chuyện, quan trọng là nói ra rất mất mặt, ngoài mất mặt ra, nếu Chu Bội mà ra đối chất, nhân phẩm của chúng sẽ bị dán nhãn vô liêm sỉ.
Hai người không ngừng oán trách Từ Tích, Từ Tích chi biêt cúi đầu lăng thinh.
Trong lòng y vô cùng hối hận, điểm trong cuộc thi giưa cac học đường sẽ tính vào thi cá nhân.
Nếu y bị loại trong vòng đấu học đường, dù thi cá nhân có tốt đến đâu, e cũng khó có cơ hội trúng cử huyện sĩ.
Không được trúng cử huyện sĩ, sẽ không có cơ hội tham gia thi Đồng tử.
Điều này vô cùng quan trọng đối với tiền đồ của bất kì học sinh nào.
Lưu viện chủ thấy sắc mặt ba đứa đều rất tệ, bèn thở dài nói: - Thực sự không được, hôm nay hãy từ bỏ đi!
Từ Tích giật nảy người, Diên Anh học đường có xếp cuối hay không, y không quan tâm, lúc này y chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình.
Từ Tích sợ Lưu viện chủ tước quyền, vội vàng nói: - Xin Lưu viện chủ yên tâm, hôm nay dù chúng con phải bò, cũng phải bò đến trường thi.
Ngô Kiện và Lục Hữu Vi cũng sốt sắng đỡ lời, chúng chỉ cảm nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc thi.
Lưu viện chủ thở dài trong lòng, lúc này dù ông có bất mãn đến đâu cũng phải nhịn.
Ông không nhắc lại chuyện hôm qua, dịu dàng nói với ba người: - Uống hết trà gừng đi đã, rồi để thầy lang châm cứu cho các con, xua hết khí lạnh trong người, chắc sẽ đỡ hơn.
Lúc này, tiểu nhị bưng trà gừng nóng hổi đến, còn đưa đến một lão lang y tuổi đã hơn bảy mươi, nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh hồng hào, lão tên là Ngu Lỗ, là ngự y già trong cung từ chức về quê, rất nổi tiếng ở phủ Bình Giang, để mời được ông, ít nhất phải chuẩn bị ba trăm lượng bạc.
Lưu viện chủ vì giúp ba người tham gia hội thi mà không tiếc tiền mời ông đến.
Lúc này, Phạm Ninh xuất hiện trước cửa, nói với Lưu viện chủ:
- Viện chủ, vậy con đi trước đây.
Ba người Từ Tích nhìn chằm chằm vào Phạm Ninh, ánh mắt đầy hận thù. Trong mắt của Từ Tích ngoài sự căm hận ra, còn thoáng qua một tia độc ác, có thể y đang tưởng tượng bộ dạng khóc lóc của Phạm Ninh khi Chu Bội không đến.
Ngô Kiện căm phẫn, y nghiến răng nghiến lợi nói: - Phạm Ninh, ai làm việc gì quá đáng, ắt sẽ gặp báo ứng!
Phạm Ninh mỉm cười: - Đệ không hiểu lắm báo ứng mà huynh nói là chỉ cái gì?
- Ví dụ như bị người ta đánh gãy chân gãy tay!
Phạm Ninh thản nhiên đáp: - Nếu Ngô huynh không ngại hãy thử xem!
Lục Hữu Vi có chút sợ hãi, y vội kéo Ngô Kiện một cái.
Ngô Kiện nhìn vẻ mặt bình thản của Phạm Ninh, khiến y hơi chột dạ, chỉ có thể mặt dày cười: - Vậy sao? Chúng ta cứ chờ xem!
Lưu viện chủ cũng cảm thấy không khí khác thường, ông lừ mắt nhìn cả đám: - Mấy con rốt cuộc đang nói cái gì?
Phạm Ninh cười đáp: - Viện chủ, Ngô sư huynh bị người ta đánh lén, huynh ấy không biết trút giận vào đâu, nên đổ lên đầu con!
- Ta bây giờ chỉ hi vọng ba người các con thi đậu huyện sĩ, sau này đừng ở lại trong Diên Anh học đường nữa, ta không muốn nhìn thấy các con thêm nữa!
Lưu viện chủ tức giận nhìn ba người, rồi kéo Phạm Ninh ra khỏi phòng.
Phạm Ninh quay đầu nhìn ba người họ cười nói: - Chúc các huynh thi đấu thuận lợi, tiến thêm một bước!
- Nói với chúng những thứ thừa thãi đó làm gì?
Lưu viện chủ không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Phạm Ninh, kéo Phạm Ninh ra khỏi phòng.
Lưu viện chủ nói với hắn và Bùi Quang: - Hai người đến Huyện học trước, Chu Bội sẽ tự mình qua sau, các con có thể gặp nhau ở trước cổng Huyện học, ta phải xử lí ba tên vô dụng kia đã, rồi sẽ tìm các con sau.
Phạm Ninh cười nói: - Cuộc thi này can hệ đến tương lai mỗi người họ, con tin họ sẽ nỗ lực thôi, viện chủ không cần cỗ vũ tinh thần họ nữa đâu.
Lưu viện chủ gật đầu, thở dài một tiếng: - Đi mau đi! Hôm nay dựa vào con rồi.
Phạm Ninh lễ phép cung tay, quay người rời đi cùng Bùi Quang.
Lưu viện chủ nhìn theo bóng lưng của Phạm Ninh lại thở dài: - Nếu đứa trẻ này có thể kết hợp với Từ Tích cùng thi, thì đứng đầu năm nay chắc chắn là Diên Anh học đường.
- Nhưng lần này ta thật sự không thèm để tâm đến các người, ta sẽ quang minh chính đại đánh bại các người, chúng bị người ta đá xuống rãnh nước thối, tiếng xấu đó đừng đổ vấy lên đầu ta.
Lưu viện chủ lạnh lùng nói: - Xem ra ngươi biết rất rõ!
- Đương nhiên là rõ rồi!
Trình Trứ dương dương tự đắc nói:
- Ta biết chúng uống rượu ở đâu, biết cả là ai đá chúng xuống rãnh nước thối, là một người mà Lưu viện chủ tuyệt đối không nghĩ đến, cần ta nói ra không?
- Ngươi đừng ở đây mà đâm thọc chọc bị nữa, không ai tin lời ngươi nói đâu!
Lưu viện chủ lo lắng cho ba học trò, không them đêm xia đên ông ta nữa, để lại một câu rồi đi mất.
Trình Trứ nhìn xung quanh với ánh mắt khao khát biết sự thật, ông ta ngẩng đầu cười một tràng lớn, rồi chậm rãi nói với bóng lưng Lưu viện chủ: - Yên tâm đi! Ta sẽ giữ lại chút mặt mũi cho Lưu viện chủ, có lúc không nói ra sự thật còn thú vị hơn lộ hết, phải không Lưu viện chủ?
Lưu viện chủ dừng bước, quay đầu trừng mắt nhìn ông ta một cái, rồi nhanh chân rời đi.
Trình Trứ đi qua người Phạm Ninh, từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng liếc Phạm Ninh lấy một cái, Phạm Ninh bấm bụng nhịn cười nhìn ông ta. Thực ra tên Trình Trứ này chẳng nhìn thấy gì, còn cố tình làm ra vẻ thân bí ở đây.
Đám đông cũng dần dần tản đi, trong quán trọ đều đang xôn xao chuyện này. Đêm trước khi cuộc thi bắt đầu, lại xảy ra chuyện đặc sắc như thế, chắc chắn sẽ lan truyền trong cuộc thi thần đồng sau đó.
Lưu viện chủ lạ là không tìm ba học trò của mình tính sổ, ông chỉ bảo trợ giáo sắp xếp cho chúng nghỉ ngơi sớm, chú ý giữ ấm, còn an ủi chúng không được để chuyện này ảnh hưởng tinh thần, ngày mai thư giãn ra trận.
Nhưng bản thân Lưu viện chủ lại giận đến cả đêm không ngủ được, những lời châm chọc của Trình Trứ như con dao cứa nát trái tim ông.
Lưu viện chủ tự hỏi quy định của Diên Anh học đường nghiêm khắc, tác phong học tập tốt, mấy người Từ Tích ở học đường biểu hiện rất xuất sắc, chưa từng uống rượu.
Nhưng ông không sao hiểu được, những học trò ngày thường nề nếp siêng năng, sao sau lưng có thể biến thành một con người khác như vậy?
Rốt cuộc Diên Anh học đường đã sai ở đâu?
Lưu viện chủ đau đầu trăn troc suốt đêm, cũng không có lời giải đáp.
Sáng sớm hôm sau, có một tin xấu, ba người Từ Tích, Ngô Kiện và Lục Hữu Vi vì đêm qua nhiễm lạnh, đều bị cam.
Lưu viện chủ lòng nóng như lửa đốt, vội vã kêu tiểu nhị pha trà gừng, còn sai trợ giáo đi mời thầy lang.
Trong phòng, ba người chui trong cái chăn dày, thi nhau hắt xì, Ngô Kiện và Lục Hữu Vi đang rât giân Từ Tích.
Đang yên đang lanh, tự nhiên đoi đi uống gì mà rượu mừng chiến công, ăn mừng Phạm Ninh không thê tham gia thi.
Khiến chúng bị Phạm Ninh khi dễ, mà chúng lại không dám nói ra, mọi người có tin hay không là một chuyện, quan trọng là nói ra rất mất mặt, ngoài mất mặt ra, nếu Chu Bội mà ra đối chất, nhân phẩm của chúng sẽ bị dán nhãn vô liêm sỉ.
Hai người không ngừng oán trách Từ Tích, Từ Tích chi biêt cúi đầu lăng thinh.
Trong lòng y vô cùng hối hận, điểm trong cuộc thi giưa cac học đường sẽ tính vào thi cá nhân.
Nếu y bị loại trong vòng đấu học đường, dù thi cá nhân có tốt đến đâu, e cũng khó có cơ hội trúng cử huyện sĩ.
Không được trúng cử huyện sĩ, sẽ không có cơ hội tham gia thi Đồng tử.
Điều này vô cùng quan trọng đối với tiền đồ của bất kì học sinh nào.
Lưu viện chủ thấy sắc mặt ba đứa đều rất tệ, bèn thở dài nói: - Thực sự không được, hôm nay hãy từ bỏ đi!
Từ Tích giật nảy người, Diên Anh học đường có xếp cuối hay không, y không quan tâm, lúc này y chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình.
Từ Tích sợ Lưu viện chủ tước quyền, vội vàng nói: - Xin Lưu viện chủ yên tâm, hôm nay dù chúng con phải bò, cũng phải bò đến trường thi.
Ngô Kiện và Lục Hữu Vi cũng sốt sắng đỡ lời, chúng chỉ cảm nhẹ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc thi.
Lưu viện chủ thở dài trong lòng, lúc này dù ông có bất mãn đến đâu cũng phải nhịn.
Ông không nhắc lại chuyện hôm qua, dịu dàng nói với ba người: - Uống hết trà gừng đi đã, rồi để thầy lang châm cứu cho các con, xua hết khí lạnh trong người, chắc sẽ đỡ hơn.
Lúc này, tiểu nhị bưng trà gừng nóng hổi đến, còn đưa đến một lão lang y tuổi đã hơn bảy mươi, nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh hồng hào, lão tên là Ngu Lỗ, là ngự y già trong cung từ chức về quê, rất nổi tiếng ở phủ Bình Giang, để mời được ông, ít nhất phải chuẩn bị ba trăm lượng bạc.
Lưu viện chủ vì giúp ba người tham gia hội thi mà không tiếc tiền mời ông đến.
Lúc này, Phạm Ninh xuất hiện trước cửa, nói với Lưu viện chủ:
- Viện chủ, vậy con đi trước đây.
Ba người Từ Tích nhìn chằm chằm vào Phạm Ninh, ánh mắt đầy hận thù. Trong mắt của Từ Tích ngoài sự căm hận ra, còn thoáng qua một tia độc ác, có thể y đang tưởng tượng bộ dạng khóc lóc của Phạm Ninh khi Chu Bội không đến.
Ngô Kiện căm phẫn, y nghiến răng nghiến lợi nói: - Phạm Ninh, ai làm việc gì quá đáng, ắt sẽ gặp báo ứng!
Phạm Ninh mỉm cười: - Đệ không hiểu lắm báo ứng mà huynh nói là chỉ cái gì?
- Ví dụ như bị người ta đánh gãy chân gãy tay!
Phạm Ninh thản nhiên đáp: - Nếu Ngô huynh không ngại hãy thử xem!
Lục Hữu Vi có chút sợ hãi, y vội kéo Ngô Kiện một cái.
Ngô Kiện nhìn vẻ mặt bình thản của Phạm Ninh, khiến y hơi chột dạ, chỉ có thể mặt dày cười: - Vậy sao? Chúng ta cứ chờ xem!
Lưu viện chủ cũng cảm thấy không khí khác thường, ông lừ mắt nhìn cả đám: - Mấy con rốt cuộc đang nói cái gì?
Phạm Ninh cười đáp: - Viện chủ, Ngô sư huynh bị người ta đánh lén, huynh ấy không biết trút giận vào đâu, nên đổ lên đầu con!
- Ta bây giờ chỉ hi vọng ba người các con thi đậu huyện sĩ, sau này đừng ở lại trong Diên Anh học đường nữa, ta không muốn nhìn thấy các con thêm nữa!
Lưu viện chủ tức giận nhìn ba người, rồi kéo Phạm Ninh ra khỏi phòng.
Phạm Ninh quay đầu nhìn ba người họ cười nói: - Chúc các huynh thi đấu thuận lợi, tiến thêm một bước!
- Nói với chúng những thứ thừa thãi đó làm gì?
Lưu viện chủ không nhận ra sự mỉa mai trong lời nói của Phạm Ninh, kéo Phạm Ninh ra khỏi phòng.
Lưu viện chủ nói với hắn và Bùi Quang: - Hai người đến Huyện học trước, Chu Bội sẽ tự mình qua sau, các con có thể gặp nhau ở trước cổng Huyện học, ta phải xử lí ba tên vô dụng kia đã, rồi sẽ tìm các con sau.
Phạm Ninh cười nói: - Cuộc thi này can hệ đến tương lai mỗi người họ, con tin họ sẽ nỗ lực thôi, viện chủ không cần cỗ vũ tinh thần họ nữa đâu.
Lưu viện chủ gật đầu, thở dài một tiếng: - Đi mau đi! Hôm nay dựa vào con rồi.
Phạm Ninh lễ phép cung tay, quay người rời đi cùng Bùi Quang.
Lưu viện chủ nhìn theo bóng lưng của Phạm Ninh lại thở dài: - Nếu đứa trẻ này có thể kết hợp với Từ Tích cùng thi, thì đứng đầu năm nay chắc chắn là Diên Anh học đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.