Chương 1:
Mẫn Huyên 26
30/05/2021
Đứng trước tấm kính lớn có thể nhìn thấy ảnh phản quang của bản thân, Đỗ Tiểu Vỹ cẩn thận kiểm tra từng vị trí không bỏ sót bất cứ thứ gì!
Sau khi hài lòng, cô mới quay đầu lại nhìn quanh văn phòng sang trọng xa hoa này, sạch sẽ, ngăn nắp và sáng sủa không chỉ là yêu cầu của cô mà còn là mệnh lệnh của chủ nhân văn phòng này.
Đúng vậy cô chính là người quản lý của văn phòng cực kỳ sang trọng này, dễ nghe một chút thì nói cô là quản lý, khó nghe hơn thì chính là người dọn dẹp!
Cô mệt mỏi đến mức ngồi bệt trên tấm thảm từ Ba Tư, cô ném những miếng giẻ bẩn vừa dùng để lau dọn lên bàn cà phê phía trước, dù sao thì con quỷ soi mói kia không có ở đây nên cô tự tin duỗi tay chân nằm thoải mái trên thảm.
Quá mềm mại! Sờ thôi cũng cảm thấy rất thoải mái! Cô xoa xoa hai cái bàn chân bẩn thỉu lên tấm thảm trắng tinh này mấy lần, cô biết tấm thảm ngoại nhập này được người kia giữ gìn cỡ nào, nếu bị cái người khó hầu hạ kia nhìn thấy thì sắc mặt anh ta chắc chắn sẽ tức giận đến tái xanh.
Có trời mới biết sếp của cô ấy kỳ quái và khó tính như thế nào, suốt ngày cứ bày ra vẻ mặt bực bội, lúc không vui thì rất dễ nổi trận lôi đình, lại còn rất thích hành hạ người khác! Trừ việc có tiền ra thì không có ưu điểm nào.
Cô tự hỏi liệu những nữ nhân viên đó có bị tiền của anh làm cho mờ mắt không mà lại yêu thích một người vừa vô cảm, không biết lãng mạn lại còn mắc bệnh ưa sạch sẽ suốt ngày ngại bẩn như anh ta!
Nhưng cô chỉ có thể trút giận lên nơi này, cho dù anh ta có xấu xa đáng ghét thế nào thì ai bảo người ta lại là chủ tịch cao cao tại thượng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sinh ra đã là con cưng của trời, người muốn nịnh bợ anh ta còn phải chờ đợi xếp hàng! Anh ta chỉ cần ngoắc nhẹ ngón tay là lập tức có người tranh nhau đi làm!
Còn bản thân cô thì sao? Không có cha mẹ giàu có, điều kiện vượt trội cũng không, học thức không cao cũng không xinh đẹp, thậm chí cái chức vụ quét dọn này cũng phải tranh cướp đầu rơi máu chảy với bao nhiêu người mới lấy được, kiếm việc vốn không dễ dàng, chưa kể đãi ngộ ở đây quá tốt. Tuy rằng chỉ là dọn dẹp nhưng vẫn có thể được hưởng phúc lợi của công ty, đây là điều duy nhất Đỗ Tiểu Vỹ có thể khen ngợi ông chủ! Đó cũng là lý do tại sao cô ấy lại nguyện ý làm công việc này lâu như vậy!
Nghĩ đến đây, cô vẫn còn nhớ khi mới vào, cô cũng có sự hâm mộ đối với sếp như các nhân viên nữ khác.
Một người mà từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở uy nghiêm và cao quý như một vị vua chúa, thành đạt trong sự nghiệp, cao lớn hiên ngang, một người như thế đáng lay động mọi người phụ nữ, cô tự nghĩ bản thân dù sao cũng là một cô gái tất nhiên không thể miễn nhiễm một người đàn ông như vậy.
Tuy nhiên, sau khi đến làm việc ngày đầu tiên thì ngọn lửa nhỏ trong lòng cô vừa bùng lên đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn.
Lúc đó cô không biết anh ta ưa sạch sẽ đến mức nào, cô cảm thấy tạm được là ổn rồi, nhưng chỉ cần một lần đó cô đã biết anh ta thích bới lông tìm vết thế nào, anh ta sầm mặt xuống mắng thư ký bắt phải sa thải cô, khi đó cô đã rất sợ hãi, cả người run rẩy giống như một chiếc lá, cô cúi gằm mặt xuống đất, hai chân như muốn nhũn ra, cuối cùng là nhờ thư ký Vương giải vây giúp nên cô mới thoát nạn.
Nhân tiện nói thêm, anh ta ghét tình yêu nơi công sở, vậy nên thư ký và trợ lý của anh ta đều là đàn ông!
Lần đó, sau khi được đặc xá cô vội bước vào phòng tắm, lúc đó nước mắt tủi thân mới bắt đầu trào ra, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng gầm gừ của anh ta, “Nếu chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm tốt thì mau cút đi, công ty không thừa tiền nuôi sâu bọ, lần sau còn không làm được yêu cầu của tôi thì tự động cút xéo khỏi mắt tôi!” Giọng nói lạnh lùng kia kéo Đỗ Tiểu Vỹ về thực tại, không còn mơ tưởng gì nữa mà chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Sau đó, thư ký Vương nói với cô ấy như thế nào mới được coi là sạch sẽ, nếu anh ta không hài lòng thì tính tình sẽ rất tệ. Kể từ đó, cô ấy rất chăm chỉ mỗi khi dọn dẹp, không chỉ rất vất vả mà lúc nào cũng mang cảm giác sợ hãi.
Tựa như hôm nay, đã 7 giờ tối nhưng bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của thư ký Vương nói ngày mai ông chủ sẽ về, bảo cô đến dọn dẹp càng sớm càng tốt nếu không sáng mai anh ta quay lại thấy văn phòng không được làm sạch chắc chắn sẽ tức điên lên! Vì vậy cô chỉ có thể không ngại vất vả đi đến đây!
Wow, tấm thảm này thật thoải mái, cô rất muốn ngủ trên đó! Không được! Không thể ngủ ở đây được, cô nhéo mặt mình một cái thật mạnh. Đau quá! Cô lắc đầu để mình tỉnh táo hơn, cô thấy cạnh cửa có một cái xô mới sực nhớ ra vẫn còn một xô nước bẩn chưa đổ đi, nếu như cô quên mất thì ngày mai khả năng cao là sẽ bị phê bình.
Vừa đứng dậy, cô bỗng thấy đau bụng dữ dội không thể đứng thẳng người. Có phải là bị tiêu chảy rồi không? Ôi chao! Lại một cơn đau tới nữa, không kịp nữa rồi, cô vội vàng ôm bụng chạy vào phòng tắm riêng của sếp, dù sao anh ta cũng không có ở đây, nhân cơ hội này cô thử trải nghiệm phòng tắm cao cấp một chút thử xem, nghe nói toàn là trang thiết bị đắt tiền nhập khẩu từ Đức! Mỗi lần cô chỉ có dọn dẹp, cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm, tuy rằng cơ hội này không tốt lắm nhưng cũng không thể bỏ qua!
Tại sao tự nhiên cô lại bị tiêu chảy? Lúc ăn bữa tối, cô mới uống một ngụm canh thì bạn trai của Liễu My mang đến hai phần hải sản lớn, Liễu My đang giảm cân sợ béo nên không ăn nên để cả hai phần cho cô, cô cũng không khách khí ăn hết, dù sao thì chẳng mấy khi có người ăn mời ăn cua và tôm càng chiên, chẳng lẽ hải sản đã không còn tươi nên bây giờ cô mới đau bụng? Trời ạ! Cô không muốn chết, ah! Cái đầu trọc chết tiệt kia muốn theo đuổi bạn gái cũng không thể keo kiệt như vậy! Hại chết tôi rồi, lại còn phải tốn tiền mua thuốc. Ai! Quá xui xẻo! Lúc này Đỗ Tiểu Vỹ đang ngồi trên toilet cao cấp, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, đau bụng cùng đau lòng khiến cô cảm thấy rất khổ sở.
Người có tiền thật tốt, không cần lo cơm ba bữa, chỉ là bồn tắm sang trọng kia thôi cũng đã ngoài tầm với của cô. Chẳng qua cũng chỉ là một văn phòng làm việc có cần thiết phải sử dụng trang thiết bị xa xỉ như vậy không? Đúng là không thể hiểu nổi, có tiền cũng không thể lãng phí như vậy, cô cảm thấy rất bất bình.
Khi Đỗ Tiểu Vỹ đang tận hưởng phòng tắm sang trọng thì đã hoàn toàn quên mất xô nước bẩn bên ngoài cửa trước của văn phòng tổng giám đốc. Tất nhiên cô ấy cũng không biết được chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô thấy bản thân không thể xui xẻo hơn!
Diệp Vinh Thiên đang định về nhà nghỉ ngơi sau khi xuống máy bay nhưng anh lại nhớ tới văn phòng của anh có văn bản khẩn cấp mà ngày mai anh phải phê duyệt nên liền ra lệnh cho tài xế lái xe trở về công ty. Anh không thích người khác chạm vào đồ của mình nên đã yêu cầu thư ký đợi anh ấy.
Khi anh đang trong thang máy đi tới văn phòng thì Đỗ Tiểu Vỹ đang đau lòng ngồi ở trên bồn cầu cao cấp!
Tiếng bước chân trong hành lang im ắng càng trở nên vang dội!
Xô nước bẩn nằm sau cánh cửa đang chờ đợi số phận!
Cộc! Cộc! Bước chân dừng lại ở cửa văn phòng, anh xoay nắm cửa mở ra rồi nhấc chân chuẩn bị bước vào.
Loảng xoảng! Tiếng đồ vật bị đẩy ngã khiến anh bị sốc, anh không thể ngờ rằng sẽ có một vật thể lạ trước cửa văn phòng của mình.
Nước bẩn đổ xuống đất chảy thành dòng nước đen ngòm trên nền đá hoa sáng màu, cuối cùng dừng lại trên tấm thảm Ba Tư yêu thích của anh. Điều khiến anh tức giận nhất chính là tấm thảm đã hút hết đống nước bẩn kia giống như đã tám đời chưa uống nước.
Lúc này sắc mặt của anh càng trở nên khó coi hơn, đôi giày của anh cũng đã bị ngấm nước, mỗi khi bước đi sẽ xuất hiện bọt khí.
Vẻ mặt âm trầm cố kìm nén tức giận, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Vương rồi xoay người bước ra ngoài, anh muốn biết người chuyên phụ trách công việc dọn dẹp của mình đã làm gì!
Anh vừa đi chân trước đi, thì chân sau Đỗ Tiểu Vỹ đã đi ra, cô vừa xoa bụng vừa rên rỉ!
Mới ngẩng đầu lên cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, một lúc lâu cũng không phát ra được âm thanh nào!
Tình huống này quá kỳ là, cô vừa mới đi vào một lúc mà sao đi ra thế giới đã biến đổi như vậy?
Cô dụi mắt tự hỏi mình có phải bị lóa mắt không! Cô mở mắt ra lần nữa thì cảnh tượng vẫn vậy!
Nước bẩn khắp sàn và một cái xô đang lăn qua lăn lại!
Cánh cửa cũng đang chuyển động, cô nhìn dọc theo cánh cửa vừa khép lại thì thấy những dấu chân rõ ràng đang không ngừng kéo dài ra bên ngoài!
Chẳng lẽ ở đây có ma!
Suy nghĩ này lập tức khiến cô căng thẳng, chân tay cứng đờ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh!
Văn phòng trống rỗng ban đầu đã trở nên thật kỳ lạ và đáng sợ!
Cô không chịu nổi nỗi sợ hãi dày vò nữa, vừa chạy vừa hú lên một tiếng như heo bị giết: "Mẹ ơi! Có ma, cứu với!"
Bên ngoài, Diệp Vinh Thiên cũng bị tiếng hét này làm cho giật mình, anh kinh ngạc muốn quay lại xem nhưng không ngờ vừa quay được nửa người liền bị một người lao tới đụng phải. Anh ổn định lại cơ thể rồi đẩy người trong vòng tay mình ra!
Những sự cố ngoài ý muốn không ngừng xuất hiện khiến cả hai đều bàng hoàng!
Diệp Vinh Thiên kinh ngạc nhìn cô, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào!
Đỗ Tiểu Vỹ bị kinh hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm anh rồi phản ứng theo bản năng!
“Ah… ah… ah...!” Cô hét lên! Hét chói tai! Rồi lại hét tiếp! Dường như chỉ có hét lên mới có thể giải tỏa được nỗi sợ hãi của cô!
Dù bình tĩnh đến đâu thì anh cũng không thể chịu được âm thanh đáng sợ này truyền vào tai mình! Anh cảm thấy rất đau đầu vội đưa tay ra bịt chặt cái miệng đang hú hét kia để chấm dứt tiếng ồn này.
Đỗ Tiểu Vỹ đã sợ tới mức tái xanh mặt không biết người đang bịt miệng mình là ai!
Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ không phải gặp ma mà là trộm sao?
Nhất định là trộm, chính người kia còn bị mình dọa cho nhảy dựng, chắc chắn là không ngờ lại có người ở bên trong xông ra?
Chết tiệt! Cô thấy mình thật là ngốc, sao lại không đợi một lát nữa hãy đi ra, hiện tại anh ta nhìn thấy rồi, cô sẽ không bị giết người diệt khẩu đấy chứ? Hiện tại có rất nhiều biến thái hiếp trước rồi mới giết ,à! Làm thế nào bây giờ? Bây giờ cô phải làm sao? Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ! Đỗ Tiểu Vỹ tự an ủi bản thân rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, đừng căng thẳng, lúc này chỉ cần giữ bình tĩnh và hành động nhẹ nhàng là có thể thoát được.
Cô tính toán trong lòng, tìm cách trốn thoát mà không để ý đến người trước mặt chính là sếp lớn của cô, cấp trên trực tiếp của cô!
Có vẻ tên trộm này cũng là người mới vào nghề, nếu không thì sao có thể sợ hãi đến mức mặt không chút thay đổi, có vẻ như anh ta không có gan làm gì ngoại trừ bịt miệng cô! Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta cô đoán người này không chỉ là một người mới vào nghề mà còn là một kẻ yếu đuối, trong lòng Đỗ Tiểu Vỹ nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Ha ha! Cơ hội tới rồi, hãy xem bản cô nương dạy dỗ anh như thế nào nhé! Cô nhắm đánh nhanh chóng và chuẩn xác vào bàn tay to đang che miệng mình, quả nhiên anh ta buông tay ra đúng như dự đoán của cô, không để bên kia kịp phản ứng cô đã đấm thẳng vào mặt anh ta rồi tung một cú đá thật mạnh vào xương cẳng chân của anh ta.
Yay! Tất cả đều chuẩn xác! Cô tự cổ vũ cho chính mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc tận hưởng niềm vui, cô phải nhanh chóng chạy thoát ra!
Nhìn thấy cầu thang ngay trước mắt, niềm vui được sống và chiến thắng khiến tâm trí cô chỉ nhìn thôi đã thấy phấn khích, cô loạng choạng bỏ chạy theo cầu thang bộ mà quên mất rằng ở đấy có thang máy!
Diệp Vinh Thiên cảm thấy khó tin vô cùng khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.
Đây là tầng hai mươi hai! Muốn chạy thang bộ từ đây xuống dưới sao? Anh mở to mắt kinh ngạc.
“Chủ, Chủ tịch!” Thư ký Vương vừa đi lên đã có chút giật mình trước cảnh tượng trước mắt.
Căn phòng trông rất bừa bãi và vị chủ tịch vĩ đại của anh ta lại đang có vết bầm tím mờ ở mắt. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc dù rất tò mò nhưng nhìn gương mặt tức giận của chủ tịch thì anh ta lại không dám hỏi.
“Sao lâu như vậy mới lên?” Giọng nói tràn đầy lửa giận!
"Cái này, cái này..." Làm sao anh có thể trả lời đây? Đây chính là tốc độ đi lên bình thường của thang máy mà! Mãi một lúc lâu sau anh vẫn không tìm được lý do chỉ có thể trầm mặc chờ đợi sự điên cuồng của chủ tịch!
Chờ một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chủ tịch, "Tôi nhớ anh đã gọi cho quản lý đặc biệt của tôi trước khi lên máy bay đúng không?"
“A.” Không ngờ chủ tịch lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng nhìn vết bẩn khắp sàn nhà anh cũng hiểu chủ tịch nói gì! Nhưng anh vẫn phải cung kính trả lời: "Đúng vậy!"
Diệp Vinh Thiên cuối cùng đã đoán được ai là thủ phạm lớn nhất ngày hôm nay!
Dụng cụ dọn dẹp trong nhà nói lên tất cả.
Ặc! Thư ký Vương thở dài trong lòng. Đỗ Tiểu Vỹ, sao cô lại biến văn phòng thành như vậy, hiện tại không ai có thể cứu được cô nữa rồi!
Chạy một mạch từ tầng 22 xuống khiến cô cảm thấy thiếu chút nữa là mất đi cái mạng nhỏ! Sau đó cô chạy về nhà, mệt đến mức thở hổn hển như một con cún vậy! Cô tự cảm phục sức mạnh của mình!
Nhưng mà có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình và dạy dỗ được cặn bã xã hội cũng rất đáng ăn mừng! Tinh thần trầm tĩnh lại thì cơn đau lại kéo tới! Cô vội vàng ôm bụng lao vào nhà tắm!
Lông mày thả lỏng, cô mà chưa trở về thì không biết phải giải quyết thế nào! Bụng lại đau nhưng bây giờ cô đang ngồi ở trong một phòng tắm nhỏ, Đỗ Tiểu Vỹ thầm than thở khoảng cách trước sau quá lớn, nhìn phòng tắm của mình cảm thấy trong lòng chua xót.
Sau khi kìm nén quá nhiều điều trong lòng cô rất muốn buôn chuyện với chị em tốt của mình, nhất là chuyện hôm nay cô đã thoát khỏi miệng cọp, đây điều khiến cô ấy tự hào nhất!
Cô cảm thấy chỉ cho anh ta một cú đấm còn rất nhẹ nhàng, lẽ ra cô nên cào vào mặt anh ta để khiến anh ta không còn mặt mũi nữa!
Nhắc đến khuôn mặt cô mới cảm thấy khuôn mặt đó thực sự rất quen thuộc, rất giống với một người! Nhưng người đó là ai? Tại sao ở đối diện như vậy mà cô lại không nhớ được người đó là ai!
Đỗ Tiểu Vỹ yếu ớt đi ra khỏi phòng tắm vừa lúc Liễu My mở cửa bước vào nhà.
“Liễu My, cậu đã trở lại rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ vội vàng chạy tới.
"Cậu làm sao vậy? Làm tớ sợ hãi muốn chết." Liễu My đẩy móng vuốt bạch tuộc của cô ra.
"Liễu My, cậu có biết hôm nay tớ đã xảy ra chuyện gì không? Tớ nói ra thì cậu sợ chết mất!" Đỗ Tiểu Vỹ tỏ ra điều bí mật nói.
"Ha! Chuyện gì có thể xảy ra với cậu chứ? Cậu đừng làm chuyện linh tinh gì là sẽ ổn thôi!" Cô biết tính cách của Đỗ Tiểu Vỹ.
"Để tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ gặp..."
Reng...reng...reng!
Điện thoại reo trong túi làm gián đoạn câu chuyện Đỗ Tiểu Vỹ!
Cô lấy điện thoại di động ra xem, người gọi tới chính là Thư ký Vương.
Đột nhiên cô cảm thấy như bị sét đánh, hai mắt mở to, mồm há hốc, cổ họng nghẹn lại như bị nhét một quả trứng vào trong!
Bởi vì cô chợt nhớ ra khuôn mặt bị mình đánh hôm nay giống ai!
“A...!” Cô ném điện thoại ra ngoài như một củ khoai nóng!
Liễu My sợ đến mức chỉ có thể ngây người nhìn cô mà không có biểu hiện gì.
Thật lâu sau, Đỗ Tiểu Vỹ suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, hai mắt đờ đẫn tự lẩm bẩm: "Tớ xong rồi, xong thật rồi."
Liễu My đẩy cô, "Chuyện quái gì xảy ra vậy? Điện thoại của ai mà cậu sợ hãi như vậy!"
Cô hướng đôi mắt trống rỗng của mình về phía Liễu My rồi nói: "Liễu My, tớ xong thật rồi. Hôm nay tớ đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tớ đã coi ông chủ của mình thành trộm, lại còn đánh anh ấy! Xong rồi, bây giờ tớ phải làm gì đây? Hu hu." Nói xong cô bắt đầu bật khóc!
"A? Cái gì? Không phải là ăn trộm sao? Tại sao lại trở thành ông chủ của cậu, cậu có thể nói rõ được không!" Liễu My cũng kinh ngạc! Nghĩ đến tính cách xốc nổi của Đỗ Tiểu Vỹ thì đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, Liễu My không khỏi bật cười.
"Oa, cậu còn có lương tâm không? Người ta sợ chết khiếp mà cậu còn cười được!" Đỗ Tiểu Vỹ vừa khóc vừa tố cáo bạn thân!
Liễu My cố nén cười vỗ vỗ bờ vai an ủi cô, "Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, có khi sếp của cậu không biết là cậu làm thì sao?"
“Hu…Hu…, sao anh ta có thể không biết, điện thoại cũng đã gọi đến rồi đây này!” Cô vừa khóc vừa nói.
“Cậu chưa nghe điện thoại mà chỉ dựa vào suy nghĩ của bản thân để xác định, có thể không có chuyện gì thì sao?” Nói thật, cô chưa từng gặp phải người nào ngốc đến mức nhầm ông chủ thành tên trộm rồi đánh đập tơi bời thé này, tuy rằng kết cục có thể đoán trước được nhưng nhìn bộ dạng chị em tốt của mình đáng thương như vậy, ngay cả ý muốn chết cũng có thì cô cũng không đành lòng đổ thêm dầu vào lửa!
“Liễu My, cậu không biết ông chủ biến thái đó biến thái như thế nào đâu, đừng nói là tớ đã đánh anh ta, chỉ cần anh ta thấy văn phòng không sạch sẽ cũng có thể nổi trận cuồng phong, hơn nữa bây giờ tớ còn gây ra cả hai chuyện, xong đời rồi, nhất định tớ sẽ bị đuổi việc. Sao mình lại đen đủi thế này!” Khi nghĩ đến điều này cô càng khóc thương tâm hơn!
"Ông chủ của cậu sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Hơn nữa cậu cũng không cố ý."
"Cậu nói đúng, anh ta là một người nhỏ mọn. Cậu chưa nhìn thấy cách anh ta đối xử với những người thiếu tôn trọng mình đáng sợ như thế nào đâu. Tớ có thể đoán được kết cục của mình sẽ thê thảm như thế nào!"
Cô tự nghĩ thấy mình từ nhỏ đã không gặp may mắn, bố mẹ ly hôn, bố lấy vợ mới, mẹ cũng lấy chồng mới, cô cảm thấy bản thân giống như một trái bóng bị hai bên đã qua đá lại, không ai muốn cô, thật vất vả mới trụ được đến khi ra trường, sau đó khi cô có thể tự bươn chải nuôi sống bản thân không phải phụ thuộc ai thì lại bị lừa dối trong tình cảm, đây là nỗi đau lớn nhất của cô. Tình cảm không tốt, sự nghiệp không như ý, cô đã làm nhiều công việc nhưng không phải bản thân tự nghỉ việc thì cũng là bị người ta đuổi việc. Công việc lần này là việc cô làm lâu nhất, cũng là công việc cô cảm thấy hài lòng nhất. Cô cảm thấy bi thương, nước mắt lại bắt đầu chảy ra!
Liễu My không tìm được lời nào để có thể giải tỏa nỗi lòng của bạn thân mình nên chỉ có thể im lặng nhìn Tiểu Vỹ khóc.
Thật đúng là chuyện xưa nay chưa từng có! Nhân viên lại dám đánh ông chủ? Khuôn mặt của Liễu My vì cố nén cười mà hơi mất tự nhiên.
Sau khi hài lòng, cô mới quay đầu lại nhìn quanh văn phòng sang trọng xa hoa này, sạch sẽ, ngăn nắp và sáng sủa không chỉ là yêu cầu của cô mà còn là mệnh lệnh của chủ nhân văn phòng này.
Đúng vậy cô chính là người quản lý của văn phòng cực kỳ sang trọng này, dễ nghe một chút thì nói cô là quản lý, khó nghe hơn thì chính là người dọn dẹp!
Cô mệt mỏi đến mức ngồi bệt trên tấm thảm từ Ba Tư, cô ném những miếng giẻ bẩn vừa dùng để lau dọn lên bàn cà phê phía trước, dù sao thì con quỷ soi mói kia không có ở đây nên cô tự tin duỗi tay chân nằm thoải mái trên thảm.
Quá mềm mại! Sờ thôi cũng cảm thấy rất thoải mái! Cô xoa xoa hai cái bàn chân bẩn thỉu lên tấm thảm trắng tinh này mấy lần, cô biết tấm thảm ngoại nhập này được người kia giữ gìn cỡ nào, nếu bị cái người khó hầu hạ kia nhìn thấy thì sắc mặt anh ta chắc chắn sẽ tức giận đến tái xanh.
Có trời mới biết sếp của cô ấy kỳ quái và khó tính như thế nào, suốt ngày cứ bày ra vẻ mặt bực bội, lúc không vui thì rất dễ nổi trận lôi đình, lại còn rất thích hành hạ người khác! Trừ việc có tiền ra thì không có ưu điểm nào.
Cô tự hỏi liệu những nữ nhân viên đó có bị tiền của anh làm cho mờ mắt không mà lại yêu thích một người vừa vô cảm, không biết lãng mạn lại còn mắc bệnh ưa sạch sẽ suốt ngày ngại bẩn như anh ta!
Nhưng cô chỉ có thể trút giận lên nơi này, cho dù anh ta có xấu xa đáng ghét thế nào thì ai bảo người ta lại là chủ tịch cao cao tại thượng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sinh ra đã là con cưng của trời, người muốn nịnh bợ anh ta còn phải chờ đợi xếp hàng! Anh ta chỉ cần ngoắc nhẹ ngón tay là lập tức có người tranh nhau đi làm!
Còn bản thân cô thì sao? Không có cha mẹ giàu có, điều kiện vượt trội cũng không, học thức không cao cũng không xinh đẹp, thậm chí cái chức vụ quét dọn này cũng phải tranh cướp đầu rơi máu chảy với bao nhiêu người mới lấy được, kiếm việc vốn không dễ dàng, chưa kể đãi ngộ ở đây quá tốt. Tuy rằng chỉ là dọn dẹp nhưng vẫn có thể được hưởng phúc lợi của công ty, đây là điều duy nhất Đỗ Tiểu Vỹ có thể khen ngợi ông chủ! Đó cũng là lý do tại sao cô ấy lại nguyện ý làm công việc này lâu như vậy!
Nghĩ đến đây, cô vẫn còn nhớ khi mới vào, cô cũng có sự hâm mộ đối với sếp như các nhân viên nữ khác.
Một người mà từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở uy nghiêm và cao quý như một vị vua chúa, thành đạt trong sự nghiệp, cao lớn hiên ngang, một người như thế đáng lay động mọi người phụ nữ, cô tự nghĩ bản thân dù sao cũng là một cô gái tất nhiên không thể miễn nhiễm một người đàn ông như vậy.
Tuy nhiên, sau khi đến làm việc ngày đầu tiên thì ngọn lửa nhỏ trong lòng cô vừa bùng lên đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn.
Lúc đó cô không biết anh ta ưa sạch sẽ đến mức nào, cô cảm thấy tạm được là ổn rồi, nhưng chỉ cần một lần đó cô đã biết anh ta thích bới lông tìm vết thế nào, anh ta sầm mặt xuống mắng thư ký bắt phải sa thải cô, khi đó cô đã rất sợ hãi, cả người run rẩy giống như một chiếc lá, cô cúi gằm mặt xuống đất, hai chân như muốn nhũn ra, cuối cùng là nhờ thư ký Vương giải vây giúp nên cô mới thoát nạn.
Nhân tiện nói thêm, anh ta ghét tình yêu nơi công sở, vậy nên thư ký và trợ lý của anh ta đều là đàn ông!
Lần đó, sau khi được đặc xá cô vội bước vào phòng tắm, lúc đó nước mắt tủi thân mới bắt đầu trào ra, bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng gầm gừ của anh ta, “Nếu chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm tốt thì mau cút đi, công ty không thừa tiền nuôi sâu bọ, lần sau còn không làm được yêu cầu của tôi thì tự động cút xéo khỏi mắt tôi!” Giọng nói lạnh lùng kia kéo Đỗ Tiểu Vỹ về thực tại, không còn mơ tưởng gì nữa mà chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Sau đó, thư ký Vương nói với cô ấy như thế nào mới được coi là sạch sẽ, nếu anh ta không hài lòng thì tính tình sẽ rất tệ. Kể từ đó, cô ấy rất chăm chỉ mỗi khi dọn dẹp, không chỉ rất vất vả mà lúc nào cũng mang cảm giác sợ hãi.
Tựa như hôm nay, đã 7 giờ tối nhưng bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của thư ký Vương nói ngày mai ông chủ sẽ về, bảo cô đến dọn dẹp càng sớm càng tốt nếu không sáng mai anh ta quay lại thấy văn phòng không được làm sạch chắc chắn sẽ tức điên lên! Vì vậy cô chỉ có thể không ngại vất vả đi đến đây!
Wow, tấm thảm này thật thoải mái, cô rất muốn ngủ trên đó! Không được! Không thể ngủ ở đây được, cô nhéo mặt mình một cái thật mạnh. Đau quá! Cô lắc đầu để mình tỉnh táo hơn, cô thấy cạnh cửa có một cái xô mới sực nhớ ra vẫn còn một xô nước bẩn chưa đổ đi, nếu như cô quên mất thì ngày mai khả năng cao là sẽ bị phê bình.
Vừa đứng dậy, cô bỗng thấy đau bụng dữ dội không thể đứng thẳng người. Có phải là bị tiêu chảy rồi không? Ôi chao! Lại một cơn đau tới nữa, không kịp nữa rồi, cô vội vàng ôm bụng chạy vào phòng tắm riêng của sếp, dù sao anh ta cũng không có ở đây, nhân cơ hội này cô thử trải nghiệm phòng tắm cao cấp một chút thử xem, nghe nói toàn là trang thiết bị đắt tiền nhập khẩu từ Đức! Mỗi lần cô chỉ có dọn dẹp, cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm, tuy rằng cơ hội này không tốt lắm nhưng cũng không thể bỏ qua!
Tại sao tự nhiên cô lại bị tiêu chảy? Lúc ăn bữa tối, cô mới uống một ngụm canh thì bạn trai của Liễu My mang đến hai phần hải sản lớn, Liễu My đang giảm cân sợ béo nên không ăn nên để cả hai phần cho cô, cô cũng không khách khí ăn hết, dù sao thì chẳng mấy khi có người ăn mời ăn cua và tôm càng chiên, chẳng lẽ hải sản đã không còn tươi nên bây giờ cô mới đau bụng? Trời ạ! Cô không muốn chết, ah! Cái đầu trọc chết tiệt kia muốn theo đuổi bạn gái cũng không thể keo kiệt như vậy! Hại chết tôi rồi, lại còn phải tốn tiền mua thuốc. Ai! Quá xui xẻo! Lúc này Đỗ Tiểu Vỹ đang ngồi trên toilet cao cấp, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, đau bụng cùng đau lòng khiến cô cảm thấy rất khổ sở.
Người có tiền thật tốt, không cần lo cơm ba bữa, chỉ là bồn tắm sang trọng kia thôi cũng đã ngoài tầm với của cô. Chẳng qua cũng chỉ là một văn phòng làm việc có cần thiết phải sử dụng trang thiết bị xa xỉ như vậy không? Đúng là không thể hiểu nổi, có tiền cũng không thể lãng phí như vậy, cô cảm thấy rất bất bình.
Khi Đỗ Tiểu Vỹ đang tận hưởng phòng tắm sang trọng thì đã hoàn toàn quên mất xô nước bẩn bên ngoài cửa trước của văn phòng tổng giám đốc. Tất nhiên cô ấy cũng không biết được chuyện xảy ra tiếp theo khiến cô thấy bản thân không thể xui xẻo hơn!
Diệp Vinh Thiên đang định về nhà nghỉ ngơi sau khi xuống máy bay nhưng anh lại nhớ tới văn phòng của anh có văn bản khẩn cấp mà ngày mai anh phải phê duyệt nên liền ra lệnh cho tài xế lái xe trở về công ty. Anh không thích người khác chạm vào đồ của mình nên đã yêu cầu thư ký đợi anh ấy.
Khi anh đang trong thang máy đi tới văn phòng thì Đỗ Tiểu Vỹ đang đau lòng ngồi ở trên bồn cầu cao cấp!
Tiếng bước chân trong hành lang im ắng càng trở nên vang dội!
Xô nước bẩn nằm sau cánh cửa đang chờ đợi số phận!
Cộc! Cộc! Bước chân dừng lại ở cửa văn phòng, anh xoay nắm cửa mở ra rồi nhấc chân chuẩn bị bước vào.
Loảng xoảng! Tiếng đồ vật bị đẩy ngã khiến anh bị sốc, anh không thể ngờ rằng sẽ có một vật thể lạ trước cửa văn phòng của mình.
Nước bẩn đổ xuống đất chảy thành dòng nước đen ngòm trên nền đá hoa sáng màu, cuối cùng dừng lại trên tấm thảm Ba Tư yêu thích của anh. Điều khiến anh tức giận nhất chính là tấm thảm đã hút hết đống nước bẩn kia giống như đã tám đời chưa uống nước.
Lúc này sắc mặt của anh càng trở nên khó coi hơn, đôi giày của anh cũng đã bị ngấm nước, mỗi khi bước đi sẽ xuất hiện bọt khí.
Vẻ mặt âm trầm cố kìm nén tức giận, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký Vương rồi xoay người bước ra ngoài, anh muốn biết người chuyên phụ trách công việc dọn dẹp của mình đã làm gì!
Anh vừa đi chân trước đi, thì chân sau Đỗ Tiểu Vỹ đã đi ra, cô vừa xoa bụng vừa rên rỉ!
Mới ngẩng đầu lên cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, một lúc lâu cũng không phát ra được âm thanh nào!
Tình huống này quá kỳ là, cô vừa mới đi vào một lúc mà sao đi ra thế giới đã biến đổi như vậy?
Cô dụi mắt tự hỏi mình có phải bị lóa mắt không! Cô mở mắt ra lần nữa thì cảnh tượng vẫn vậy!
Nước bẩn khắp sàn và một cái xô đang lăn qua lăn lại!
Cánh cửa cũng đang chuyển động, cô nhìn dọc theo cánh cửa vừa khép lại thì thấy những dấu chân rõ ràng đang không ngừng kéo dài ra bên ngoài!
Chẳng lẽ ở đây có ma!
Suy nghĩ này lập tức khiến cô căng thẳng, chân tay cứng đờ, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh!
Văn phòng trống rỗng ban đầu đã trở nên thật kỳ lạ và đáng sợ!
Cô không chịu nổi nỗi sợ hãi dày vò nữa, vừa chạy vừa hú lên một tiếng như heo bị giết: "Mẹ ơi! Có ma, cứu với!"
Bên ngoài, Diệp Vinh Thiên cũng bị tiếng hét này làm cho giật mình, anh kinh ngạc muốn quay lại xem nhưng không ngờ vừa quay được nửa người liền bị một người lao tới đụng phải. Anh ổn định lại cơ thể rồi đẩy người trong vòng tay mình ra!
Những sự cố ngoài ý muốn không ngừng xuất hiện khiến cả hai đều bàng hoàng!
Diệp Vinh Thiên kinh ngạc nhìn cô, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào!
Đỗ Tiểu Vỹ bị kinh hãi, hoảng sợ nhìn chằm chằm anh rồi phản ứng theo bản năng!
“Ah… ah… ah...!” Cô hét lên! Hét chói tai! Rồi lại hét tiếp! Dường như chỉ có hét lên mới có thể giải tỏa được nỗi sợ hãi của cô!
Dù bình tĩnh đến đâu thì anh cũng không thể chịu được âm thanh đáng sợ này truyền vào tai mình! Anh cảm thấy rất đau đầu vội đưa tay ra bịt chặt cái miệng đang hú hét kia để chấm dứt tiếng ồn này.
Đỗ Tiểu Vỹ đã sợ tới mức tái xanh mặt không biết người đang bịt miệng mình là ai!
Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ không phải gặp ma mà là trộm sao?
Nhất định là trộm, chính người kia còn bị mình dọa cho nhảy dựng, chắc chắn là không ngờ lại có người ở bên trong xông ra?
Chết tiệt! Cô thấy mình thật là ngốc, sao lại không đợi một lát nữa hãy đi ra, hiện tại anh ta nhìn thấy rồi, cô sẽ không bị giết người diệt khẩu đấy chứ? Hiện tại có rất nhiều biến thái hiếp trước rồi mới giết ,à! Làm thế nào bây giờ? Bây giờ cô phải làm sao? Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ! Đỗ Tiểu Vỹ tự an ủi bản thân rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, đừng căng thẳng, lúc này chỉ cần giữ bình tĩnh và hành động nhẹ nhàng là có thể thoát được.
Cô tính toán trong lòng, tìm cách trốn thoát mà không để ý đến người trước mặt chính là sếp lớn của cô, cấp trên trực tiếp của cô!
Có vẻ tên trộm này cũng là người mới vào nghề, nếu không thì sao có thể sợ hãi đến mức mặt không chút thay đổi, có vẻ như anh ta không có gan làm gì ngoại trừ bịt miệng cô! Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta cô đoán người này không chỉ là một người mới vào nghề mà còn là một kẻ yếu đuối, trong lòng Đỗ Tiểu Vỹ nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Ha ha! Cơ hội tới rồi, hãy xem bản cô nương dạy dỗ anh như thế nào nhé! Cô nhắm đánh nhanh chóng và chuẩn xác vào bàn tay to đang che miệng mình, quả nhiên anh ta buông tay ra đúng như dự đoán của cô, không để bên kia kịp phản ứng cô đã đấm thẳng vào mặt anh ta rồi tung một cú đá thật mạnh vào xương cẳng chân của anh ta.
Yay! Tất cả đều chuẩn xác! Cô tự cổ vũ cho chính mình.
Nhưng bây giờ không phải lúc tận hưởng niềm vui, cô phải nhanh chóng chạy thoát ra!
Nhìn thấy cầu thang ngay trước mắt, niềm vui được sống và chiến thắng khiến tâm trí cô chỉ nhìn thôi đã thấy phấn khích, cô loạng choạng bỏ chạy theo cầu thang bộ mà quên mất rằng ở đấy có thang máy!
Diệp Vinh Thiên cảm thấy khó tin vô cùng khi nhìn thấy những gì xảy ra trước mắt.
Đây là tầng hai mươi hai! Muốn chạy thang bộ từ đây xuống dưới sao? Anh mở to mắt kinh ngạc.
“Chủ, Chủ tịch!” Thư ký Vương vừa đi lên đã có chút giật mình trước cảnh tượng trước mắt.
Căn phòng trông rất bừa bãi và vị chủ tịch vĩ đại của anh ta lại đang có vết bầm tím mờ ở mắt. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc dù rất tò mò nhưng nhìn gương mặt tức giận của chủ tịch thì anh ta lại không dám hỏi.
“Sao lâu như vậy mới lên?” Giọng nói tràn đầy lửa giận!
"Cái này, cái này..." Làm sao anh có thể trả lời đây? Đây chính là tốc độ đi lên bình thường của thang máy mà! Mãi một lúc lâu sau anh vẫn không tìm được lý do chỉ có thể trầm mặc chờ đợi sự điên cuồng của chủ tịch!
Chờ một lúc lâu mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chủ tịch, "Tôi nhớ anh đã gọi cho quản lý đặc biệt của tôi trước khi lên máy bay đúng không?"
“A.” Không ngờ chủ tịch lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng nhìn vết bẩn khắp sàn nhà anh cũng hiểu chủ tịch nói gì! Nhưng anh vẫn phải cung kính trả lời: "Đúng vậy!"
Diệp Vinh Thiên cuối cùng đã đoán được ai là thủ phạm lớn nhất ngày hôm nay!
Dụng cụ dọn dẹp trong nhà nói lên tất cả.
Ặc! Thư ký Vương thở dài trong lòng. Đỗ Tiểu Vỹ, sao cô lại biến văn phòng thành như vậy, hiện tại không ai có thể cứu được cô nữa rồi!
Chạy một mạch từ tầng 22 xuống khiến cô cảm thấy thiếu chút nữa là mất đi cái mạng nhỏ! Sau đó cô chạy về nhà, mệt đến mức thở hổn hển như một con cún vậy! Cô tự cảm phục sức mạnh của mình!
Nhưng mà có thể cứu được cái mạng nhỏ của mình và dạy dỗ được cặn bã xã hội cũng rất đáng ăn mừng! Tinh thần trầm tĩnh lại thì cơn đau lại kéo tới! Cô vội vàng ôm bụng lao vào nhà tắm!
Lông mày thả lỏng, cô mà chưa trở về thì không biết phải giải quyết thế nào! Bụng lại đau nhưng bây giờ cô đang ngồi ở trong một phòng tắm nhỏ, Đỗ Tiểu Vỹ thầm than thở khoảng cách trước sau quá lớn, nhìn phòng tắm của mình cảm thấy trong lòng chua xót.
Sau khi kìm nén quá nhiều điều trong lòng cô rất muốn buôn chuyện với chị em tốt của mình, nhất là chuyện hôm nay cô đã thoát khỏi miệng cọp, đây điều khiến cô ấy tự hào nhất!
Cô cảm thấy chỉ cho anh ta một cú đấm còn rất nhẹ nhàng, lẽ ra cô nên cào vào mặt anh ta để khiến anh ta không còn mặt mũi nữa!
Nhắc đến khuôn mặt cô mới cảm thấy khuôn mặt đó thực sự rất quen thuộc, rất giống với một người! Nhưng người đó là ai? Tại sao ở đối diện như vậy mà cô lại không nhớ được người đó là ai!
Đỗ Tiểu Vỹ yếu ớt đi ra khỏi phòng tắm vừa lúc Liễu My mở cửa bước vào nhà.
“Liễu My, cậu đã trở lại rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ vội vàng chạy tới.
"Cậu làm sao vậy? Làm tớ sợ hãi muốn chết." Liễu My đẩy móng vuốt bạch tuộc của cô ra.
"Liễu My, cậu có biết hôm nay tớ đã xảy ra chuyện gì không? Tớ nói ra thì cậu sợ chết mất!" Đỗ Tiểu Vỹ tỏ ra điều bí mật nói.
"Ha! Chuyện gì có thể xảy ra với cậu chứ? Cậu đừng làm chuyện linh tinh gì là sẽ ổn thôi!" Cô biết tính cách của Đỗ Tiểu Vỹ.
"Để tớ nói cho cậu biết, hôm nay tớ gặp..."
Reng...reng...reng!
Điện thoại reo trong túi làm gián đoạn câu chuyện Đỗ Tiểu Vỹ!
Cô lấy điện thoại di động ra xem, người gọi tới chính là Thư ký Vương.
Đột nhiên cô cảm thấy như bị sét đánh, hai mắt mở to, mồm há hốc, cổ họng nghẹn lại như bị nhét một quả trứng vào trong!
Bởi vì cô chợt nhớ ra khuôn mặt bị mình đánh hôm nay giống ai!
“A...!” Cô ném điện thoại ra ngoài như một củ khoai nóng!
Liễu My sợ đến mức chỉ có thể ngây người nhìn cô mà không có biểu hiện gì.
Thật lâu sau, Đỗ Tiểu Vỹ suy sụp ngồi bệt trên mặt đất, hai mắt đờ đẫn tự lẩm bẩm: "Tớ xong rồi, xong thật rồi."
Liễu My đẩy cô, "Chuyện quái gì xảy ra vậy? Điện thoại của ai mà cậu sợ hãi như vậy!"
Cô hướng đôi mắt trống rỗng của mình về phía Liễu My rồi nói: "Liễu My, tớ xong thật rồi. Hôm nay tớ đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Tớ đã coi ông chủ của mình thành trộm, lại còn đánh anh ấy! Xong rồi, bây giờ tớ phải làm gì đây? Hu hu." Nói xong cô bắt đầu bật khóc!
"A? Cái gì? Không phải là ăn trộm sao? Tại sao lại trở thành ông chủ của cậu, cậu có thể nói rõ được không!" Liễu My cũng kinh ngạc! Nghĩ đến tính cách xốc nổi của Đỗ Tiểu Vỹ thì đúng là cái gì cũng có thể xảy ra, Liễu My không khỏi bật cười.
"Oa, cậu còn có lương tâm không? Người ta sợ chết khiếp mà cậu còn cười được!" Đỗ Tiểu Vỹ vừa khóc vừa tố cáo bạn thân!
Liễu My cố nén cười vỗ vỗ bờ vai an ủi cô, "Cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, có khi sếp của cậu không biết là cậu làm thì sao?"
“Hu…Hu…, sao anh ta có thể không biết, điện thoại cũng đã gọi đến rồi đây này!” Cô vừa khóc vừa nói.
“Cậu chưa nghe điện thoại mà chỉ dựa vào suy nghĩ của bản thân để xác định, có thể không có chuyện gì thì sao?” Nói thật, cô chưa từng gặp phải người nào ngốc đến mức nhầm ông chủ thành tên trộm rồi đánh đập tơi bời thé này, tuy rằng kết cục có thể đoán trước được nhưng nhìn bộ dạng chị em tốt của mình đáng thương như vậy, ngay cả ý muốn chết cũng có thì cô cũng không đành lòng đổ thêm dầu vào lửa!
“Liễu My, cậu không biết ông chủ biến thái đó biến thái như thế nào đâu, đừng nói là tớ đã đánh anh ta, chỉ cần anh ta thấy văn phòng không sạch sẽ cũng có thể nổi trận cuồng phong, hơn nữa bây giờ tớ còn gây ra cả hai chuyện, xong đời rồi, nhất định tớ sẽ bị đuổi việc. Sao mình lại đen đủi thế này!” Khi nghĩ đến điều này cô càng khóc thương tâm hơn!
"Ông chủ của cậu sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Hơn nữa cậu cũng không cố ý."
"Cậu nói đúng, anh ta là một người nhỏ mọn. Cậu chưa nhìn thấy cách anh ta đối xử với những người thiếu tôn trọng mình đáng sợ như thế nào đâu. Tớ có thể đoán được kết cục của mình sẽ thê thảm như thế nào!"
Cô tự nghĩ thấy mình từ nhỏ đã không gặp may mắn, bố mẹ ly hôn, bố lấy vợ mới, mẹ cũng lấy chồng mới, cô cảm thấy bản thân giống như một trái bóng bị hai bên đã qua đá lại, không ai muốn cô, thật vất vả mới trụ được đến khi ra trường, sau đó khi cô có thể tự bươn chải nuôi sống bản thân không phải phụ thuộc ai thì lại bị lừa dối trong tình cảm, đây là nỗi đau lớn nhất của cô. Tình cảm không tốt, sự nghiệp không như ý, cô đã làm nhiều công việc nhưng không phải bản thân tự nghỉ việc thì cũng là bị người ta đuổi việc. Công việc lần này là việc cô làm lâu nhất, cũng là công việc cô cảm thấy hài lòng nhất. Cô cảm thấy bi thương, nước mắt lại bắt đầu chảy ra!
Liễu My không tìm được lời nào để có thể giải tỏa nỗi lòng của bạn thân mình nên chỉ có thể im lặng nhìn Tiểu Vỹ khóc.
Thật đúng là chuyện xưa nay chưa từng có! Nhân viên lại dám đánh ông chủ? Khuôn mặt của Liễu My vì cố nén cười mà hơi mất tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.