Chương 7:
Mẫn Huyên 26
30/05/2021
Diệp Vinh Thiên cau mày nhìn tô mì gói trên bàn.
Đỗ Tiểu Vỹ sắc mặt tái mét, yếu ớt nói: “Hôm nay tôi thấy trong người có chút khó chịu, anh ăn tạm mỳ gói nhé!”
Hôm nay đúng hôm dì cả đến thăm khiến cô cảm thấy giống như bị bệnh vậy, cả người không còn chút sức lực, trước kia mỗi lần đến ngày này cô cũng sẽ đau nhưng chưa bao giờ đau như hôm nay, cô đau sắp ngất rồi.
"Khó chịu? Cô thấy khó chịu ở đâu?" Anh quan tâm hỏi nhưng ánh mắt lại hướng về phía môi cô, rõ ràng cô không còn nhớ gì về đêm đó, nhưng nó lại trở thành một điều tuyệt vời mà anh không thể quên. Anh vẫn nhớ cô đã hôn anh. Đôi môi đó thật ngọt ngào, thậm chí anh còn khao khát được làm điều đó một lần nữa.
“Ai ya, khó chịu thì chính là khó chịu, sao anh lại hỏi nhiều như vậy!” Cô không có tâm trạng nói chuyện với anh.
Anh có lòng quan tâm cô nhưng cô lại không cảm kích, để lấy lại mặt mũi, anh bắt đầu lên mặt phách lối: “Tôi không muốn ăn thứ đồ ăn không sạch sẽ này, cô nấu cơm đi!”
“Vậy thì anh ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay tôi xin nghỉ được không?” Dạo gần đây anh thường xuyên về nhà ăn cơm, ngay cả cô có muốn lười biếng cũng không được, không phải công việc của anh rất bận sao?
Trước đây, ngày nào cũng thấy anh bận tối mặt tối mũi, sao bây giờ lại nhàn rỗi như vậy, lẽ nào là do lúc trước công việc không như anh mong muốn, hay là do việc kinh doanh của công ty xảy ra vấn đề? Đúng rồi, chắc là đã xảy ra vấn đề gì đó nếu không sao tính tình anh ta lại tệ đến vậy!
“Không được, tôi đã nói cô nấu cơm thì cô phải nấu cơm, cô nghe rõ chưa, còn không mau đi đi.” Anh ngược lòng mình sai bảo cô, sao anh lại không nhìn ra là cô khó chịu trong người chứ, nhưng mà cô lại không cho anh thể diện, lại còn nói với anh bằng cái giọng đó khiến lòng tự tôn của anh bị tổn thương sâu sắc.
Anh đợi cô chịu thua, nhưng không ngờ cô lại vào bếp, mới chưa qua một phút đồng hồ, bên trong truyền đến tiếng leng keng, anh không ngồi yên được nữa, đứng lên chạy vào.
Xoong nồi rơi lỉnh kỉnh khắp sàn, Đỗ Tiểu Vỹ ngồi xổm sang một bên với vẻ mặt đầy đau khổ, khiến anh vô cùng sợ hãi, vội vàng đỡ cô dậy, lúc này mới thấy trán cô lấm tấm mồ hôi. Anh ôm cô vào lòng, lo lắng tới nỗi ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.
"Tôi đưa em đến bệnh viện."
Cô vừa nghe vậy liền giãy dụa đứng dậy: "Tôi không muốn đi bệnh viện. Tôi không sao đâu!” Chỉ là đau bụng kinh thôi, đi bệnh viện chỉ làm chuyện bé xé ra to!
"Không sao là không sao thế nào? Em nhìn em xem đã đau đến mức này rồi, tôi phải đưa em tới bệnh viện?" Anh bắt ép cô lên xe, mặc kệ cô hò hét, phóng nhanh đến bệnh viện.
Anh lái xe với tốc độ bàn thờ, làm cô sợ tới mức không dám kêu tiếng nào, lái xe liều mạng như vậy, cô có chết cũng là do bị dọa chết chứ không phải vì đau, cô vừa kéo tay anh vừa nói với anh: "Tôi chỉ là dì cả đến thăm thôi, anh không cần phải làm quá lên như vậy có được không!”
Đang lo lắng nhưng không ngờ là cô bị đau bụng kinh, anh vội thắng xe quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô, thấy cô yếu ớt gật đầu, không kìm được đỏ mặt.
Đỗ Tiểu Vỹ bị anh làm đến nỗi lông trên người dựng ngược cả lên, vẻ mặt không tự nhiên nói: "Tôi thật sự không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn."
Anh thương cô nhưng lại không thể bày tỏ, chỉ có thể lo lắng suông: "Em thấy trong người khó chịu thì lúc nãy đừng có cố cậy mạnh, tôi cũng không phải là người không thấu tình đạt lý như thế.”
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chằm anh một cách vô cùng khó tin, anh không hề xấu hổ tự nhận mình là người thấu tình đạt lý, đây quả là một câu chuyện buồn cười.
“Vậy mà vừa rồi cũng không biết là ai đã dày vò tôi, còn bắt tôi phải nấu ăn cơ ý?” Cô giễu cợt anh, nghĩ thầm vừa rồi anh đối xử với cô như vậy, cô cũng không muốn tha cho anh, cô xoa bụng, ánh mắt bị hương thơm ven đường thu hút.
Hiện tại đã qua giờ cao điểm, vừa hay là lúc chợ đêm bắt đầu hoạt động, một vài người bán hàng rong đã bắt đầu dựng quầy hàng để trổ tài xuất chúng.
"Oa! Thơm quá!" Đỗ Tiểu Vỹ liếm môi, sắp chảy nước miếng. Đã một khoảng thời gian rồi cô không đến đây, chỉ trách anh luôn về nhà ăn tối nên cô không lén chạy ra ngoài được. Con giun tham ăn trong bụng cô ngăn không được bắt đầu "ọc ọc" lên tiếng phản kháng, từ trưa đến giờ cô chưa ăn gì nhiều mà anh còn hành hạ cô. He he! Bây giờ là lúc chị đây dày vò anh, Đỗ Tiểu Vỹ nghĩ bụng.
Cơ hội tới không thể bỏ qua, nếu bây giờ không trả đũa anh ta thì còn đợi đến bao giờ?
Cô quay mặt lại, bày ra vẻ mặt đáng thương nói với anh: “Nếu anh thực sự là người thấu tình đạt lý, vậy anh mời tôi ăn - cái này đi!” Cô chỉ tay về phía một quán xiên nướng.
Nét mặt anh biến sắc, không tin cô lại muốn ăn thứ đồ ăn vỉa hè kia.
“Anh mau đi đi!” Đỗ Tiểu Vỹ thúc giục, cô nhìn ra chứng cuồng sạch sẽ của anh lại phát tác, nhưng cô cứ cố ý muốn trả đũa.
Anh lề mề ra khỏi xe, bước tới quán xiên gần đó một cách khó khăn.
“Haha, vui quá xá, lại trả thù được rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ nghiêng người lui về phía sau, cười vui như đời nở hoa.
“Ông chủ, anh muốn gọi gì nào?” Ông chủ quán xiên gãi gãi mặt, nhìn chăm chú vào cái nồi, thấy có khách đến, cầm hộp dùng một lần lên, chuẩn bị gắp đồ.
Diệp Vinh Thiên khó khăn nuốt nước bọt, cô ấy thật sự muốn ăn những thứ này sao? Nếu chúng có thể được gọi là thức ăn.
Chủ quán đợi một lúc lâu nhưng không thấy người đối diện phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn anh, một người đàn ông mặc vest, đi giày da cau mày nhìn đồ trong nồi.
Thấy vẻ mặt của anh, chủ quán càng tức giận, đã không thích sao lại đến đây, khó chịu nói với Diệp Vinh Thiên: "Này! Nếu không muốn mua thì đứng ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến khách phía sau!"
Diệp Vinh Thiên phát hiện phía sau có một đám đông người đang xếp hàng, liền nói với chủ quán: “Chờ đã, để tôi hỏi lại một chút.” Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đỗ Tiểu Vỹ, mắt nhìn về phía người đang ngồi trong xe.
“Em muốn ăn cái nào?” Anh cố gắng đè ép suy nghĩ muốn xoay người rời đi.
Đỗ Tiểu Vỹ trơ trẽn nói với anh: “Mỗi loại lấy một phần là được.” Dù sao anh ta giàu có như vậy, cái này đối với anh cũng chẳng tính là gì.
Diệp Vinh Thiên cúp điện thoại, nói với chủ quán với vẻ mặt không cảm xúc: "Mỗi loại lấy một phần."
Thấy anh là đại gia, chủ quán liền thay đổi thái độ, nhiệt tình tiến lại gần anh: "Này anh, anh đến mua cho vợ hả? Đúng là chu đáo quá! Vợ anh bầu được mấy tháng rồi? Vợ tôi đã bầu được năm tháng rồi, nhìn vợ anh chắc chỉ mới ba tháng thôi nhỉ".
Ba tháng? Chủ quán nhìn Đỗ Tiểu Vỹ đang vui vẻ vuốt ve bụng, khẳng định là ông đoán không sai.
"Á?” Diệp Vinh Thiên không kịp phản ứng, không hiểu tại sao chủ quán lại nói những lời này, nhìn theo ánh mắt của chủ quán, anh nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ đang xoa bụng, đã không rõ tình hình lại còn nhìn về phía này cười ngốc nghếch.
"À! Tôi nhớ ra rồi, cô ấy hóa ra là vợ của anh à. Vợ anh trước đây đã từng mua ở quán chúng tôi." Chủ quán càng vui hơn khi nhận ra Đỗ Tiểu Vỹ là khách hàng quen thuộc.
“Tôi sẽ giảm giá cho anh, khách hàng cũ, đương nhiên được hưởng ưu đãi!” Chủ quán hào phóng nói.
Diệp Vinh Thiên gật đầu với vẻ mặt cứng đờ, anh không thể chịu nổi khi nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của chủ quán, cũng không thể nhìn tiếp được mặt tiền của quán mất vệ sinh, anh nhanh chóng thanh toán tiền và sải bước rời đi.
Không mảy may quan tâm đến việc chủ quán hét lên từ phía sau: "Tiền thừa!"
Diệp Vinh Thiên lên xe liền ném túi đồ cho Đỗ Tiểu Vỹ, cầm khăn giấy trong xe lau tay, Đỗ Tiểu Vỹ ăn vô cùng ngon miệng. Đột nhiên một mùi hôi tràn ngập khắp xe, anh lập tức mở cửa, cau mày nhìn đồ ăn Đỗ Tiểu Vỹ đưa cho: "Đây là cái gì?"
“Đậu phụ thối!” Cô ăn rất ngon miệng.
“Cầm đi vứt ngay!” Anh sắp bị mùi này ám đến choáng váng.
Đỗ Tiểu Vỹ miệng đầy đồ ăn, nói không rõ: "Anh đừng thấy mùi nó thối, nhưng lúc ăn rất ngon, anh chưa từng ăn sao?"
Diệp Vinh Thiên bịt mũi lắc đầu, ra hiệu cô cất đi.
“Anh không ăn thì thôi, tôi sẽ tự ăn.” Cô ăn không hề khách sáo.
"Cộc cộc cộc", có người gõ cửa xe, Đỗ Tiểu Vỹ hạ cửa kính xe xuống, một mùi dầu mỡ bốc ra: "Phu nhân, tôi đang tìm cô trả tiền thừa này! Vừa rồi chồng cô quên không lấy tiền thừa. Ấy! Khi mang thai cô nên ăn ít đồ dầu mỡ như thế này thì tốt hơn." Thì ra là chủ quán đến đưa tiền thừa, thấy Đỗ Tiểu Vỹ ăn không hề kiêng kị, ông có nhã ý nhắc nhở.
"À! Là như vậy sao, vậy thì tôi xin nhận!" Đỗ Tiểu Vỹ biết Diệp Vinh Thiên sẽ không nhận, vì vậy cô nhanh chóng cầm lấy, khi người chủ quán đã đi xa, cô mới phản ứng lại, hỏi Diệp Vinh Thiên: "Vừa rồi anh ta gọi tôi là gì? Phu nhân? Tôi không nghe lầm phải không?” Đỗ Tiểu Vỹ nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, hình như còn nghe thấy cái gì mà mang thai?
“Khụ! Khụ!” Diệp Vinh Thiên dùng sức ho khan để che giấu nụ cười, nếu biết chủ quán hiểu lầm bọn họ nhiều như vậy, e rằng cô ấy sẽ không bao giờ tới nữa? Không dám đến? Đúng rồi, đây cũng là một cách hay.
"Ừm, vừa rồi anh ta hiểu lầm chúng ta là vợ chồng, còn tưởng rằng em mang thai nên mới quan tâm đến em."
"Phụt!" Cô phun sạch mọi thứ ra khỏi miệng.
"Cái, cái gì? Anh nói cái gì?" Cô hơi lắp bắp, rồi lại la lên: "Anh nói gì với anh ta, anh thật biến thái, tại sao anh lại hủy hoại danh tiết của tôi như vậy?"
Cô vô cùng kích động túm chặt cánh tay của Diệp Vinh Thiên véo một cái thật đau.
"A! Đau! Mau buông ra, em điên rồi sao? Tôi không nói gì cả!" Anh vốn dĩ đã đau, bị cô véo chặt thế này, anh thật sự không chịu nổi, hất móng vuốt của cô ra, xoa xoa cánh tay, hai người nhìn nhau thở hổn hển, không ai lên tiếng.
Một lúc sau, từ trong xe vang lên tiếng gầm của người đàn ông: "Lúc nãy em nói tôi là gì? Biến thái? Đỗ Tiểu Vỹ, em mau giải thích rõ ràng cho tôi."
Một giọng nữ không hề sợ chết kêu: "Mắc chứng yêu sạch sẽ thì chính là biến thái! Tôi nói anh biến thái, biến thái, anh chính là đồ biến thái, thì sao nào, anh làm gì được tôi...?"
Đỗ Tiểu Vỹ sắc mặt tái mét, yếu ớt nói: “Hôm nay tôi thấy trong người có chút khó chịu, anh ăn tạm mỳ gói nhé!”
Hôm nay đúng hôm dì cả đến thăm khiến cô cảm thấy giống như bị bệnh vậy, cả người không còn chút sức lực, trước kia mỗi lần đến ngày này cô cũng sẽ đau nhưng chưa bao giờ đau như hôm nay, cô đau sắp ngất rồi.
"Khó chịu? Cô thấy khó chịu ở đâu?" Anh quan tâm hỏi nhưng ánh mắt lại hướng về phía môi cô, rõ ràng cô không còn nhớ gì về đêm đó, nhưng nó lại trở thành một điều tuyệt vời mà anh không thể quên. Anh vẫn nhớ cô đã hôn anh. Đôi môi đó thật ngọt ngào, thậm chí anh còn khao khát được làm điều đó một lần nữa.
“Ai ya, khó chịu thì chính là khó chịu, sao anh lại hỏi nhiều như vậy!” Cô không có tâm trạng nói chuyện với anh.
Anh có lòng quan tâm cô nhưng cô lại không cảm kích, để lấy lại mặt mũi, anh bắt đầu lên mặt phách lối: “Tôi không muốn ăn thứ đồ ăn không sạch sẽ này, cô nấu cơm đi!”
“Vậy thì anh ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay tôi xin nghỉ được không?” Dạo gần đây anh thường xuyên về nhà ăn cơm, ngay cả cô có muốn lười biếng cũng không được, không phải công việc của anh rất bận sao?
Trước đây, ngày nào cũng thấy anh bận tối mặt tối mũi, sao bây giờ lại nhàn rỗi như vậy, lẽ nào là do lúc trước công việc không như anh mong muốn, hay là do việc kinh doanh của công ty xảy ra vấn đề? Đúng rồi, chắc là đã xảy ra vấn đề gì đó nếu không sao tính tình anh ta lại tệ đến vậy!
“Không được, tôi đã nói cô nấu cơm thì cô phải nấu cơm, cô nghe rõ chưa, còn không mau đi đi.” Anh ngược lòng mình sai bảo cô, sao anh lại không nhìn ra là cô khó chịu trong người chứ, nhưng mà cô lại không cho anh thể diện, lại còn nói với anh bằng cái giọng đó khiến lòng tự tôn của anh bị tổn thương sâu sắc.
Anh đợi cô chịu thua, nhưng không ngờ cô lại vào bếp, mới chưa qua một phút đồng hồ, bên trong truyền đến tiếng leng keng, anh không ngồi yên được nữa, đứng lên chạy vào.
Xoong nồi rơi lỉnh kỉnh khắp sàn, Đỗ Tiểu Vỹ ngồi xổm sang một bên với vẻ mặt đầy đau khổ, khiến anh vô cùng sợ hãi, vội vàng đỡ cô dậy, lúc này mới thấy trán cô lấm tấm mồ hôi. Anh ôm cô vào lòng, lo lắng tới nỗi ngay cả hơi thở cũng trở nên rối loạn.
"Tôi đưa em đến bệnh viện."
Cô vừa nghe vậy liền giãy dụa đứng dậy: "Tôi không muốn đi bệnh viện. Tôi không sao đâu!” Chỉ là đau bụng kinh thôi, đi bệnh viện chỉ làm chuyện bé xé ra to!
"Không sao là không sao thế nào? Em nhìn em xem đã đau đến mức này rồi, tôi phải đưa em tới bệnh viện?" Anh bắt ép cô lên xe, mặc kệ cô hò hét, phóng nhanh đến bệnh viện.
Anh lái xe với tốc độ bàn thờ, làm cô sợ tới mức không dám kêu tiếng nào, lái xe liều mạng như vậy, cô có chết cũng là do bị dọa chết chứ không phải vì đau, cô vừa kéo tay anh vừa nói với anh: "Tôi chỉ là dì cả đến thăm thôi, anh không cần phải làm quá lên như vậy có được không!”
Đang lo lắng nhưng không ngờ là cô bị đau bụng kinh, anh vội thắng xe quay đầu lại, nghi ngờ nhìn cô, thấy cô yếu ớt gật đầu, không kìm được đỏ mặt.
Đỗ Tiểu Vỹ bị anh làm đến nỗi lông trên người dựng ngược cả lên, vẻ mặt không tự nhiên nói: "Tôi thật sự không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn."
Anh thương cô nhưng lại không thể bày tỏ, chỉ có thể lo lắng suông: "Em thấy trong người khó chịu thì lúc nãy đừng có cố cậy mạnh, tôi cũng không phải là người không thấu tình đạt lý như thế.”
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chằm anh một cách vô cùng khó tin, anh không hề xấu hổ tự nhận mình là người thấu tình đạt lý, đây quả là một câu chuyện buồn cười.
“Vậy mà vừa rồi cũng không biết là ai đã dày vò tôi, còn bắt tôi phải nấu ăn cơ ý?” Cô giễu cợt anh, nghĩ thầm vừa rồi anh đối xử với cô như vậy, cô cũng không muốn tha cho anh, cô xoa bụng, ánh mắt bị hương thơm ven đường thu hút.
Hiện tại đã qua giờ cao điểm, vừa hay là lúc chợ đêm bắt đầu hoạt động, một vài người bán hàng rong đã bắt đầu dựng quầy hàng để trổ tài xuất chúng.
"Oa! Thơm quá!" Đỗ Tiểu Vỹ liếm môi, sắp chảy nước miếng. Đã một khoảng thời gian rồi cô không đến đây, chỉ trách anh luôn về nhà ăn tối nên cô không lén chạy ra ngoài được. Con giun tham ăn trong bụng cô ngăn không được bắt đầu "ọc ọc" lên tiếng phản kháng, từ trưa đến giờ cô chưa ăn gì nhiều mà anh còn hành hạ cô. He he! Bây giờ là lúc chị đây dày vò anh, Đỗ Tiểu Vỹ nghĩ bụng.
Cơ hội tới không thể bỏ qua, nếu bây giờ không trả đũa anh ta thì còn đợi đến bao giờ?
Cô quay mặt lại, bày ra vẻ mặt đáng thương nói với anh: “Nếu anh thực sự là người thấu tình đạt lý, vậy anh mời tôi ăn - cái này đi!” Cô chỉ tay về phía một quán xiên nướng.
Nét mặt anh biến sắc, không tin cô lại muốn ăn thứ đồ ăn vỉa hè kia.
“Anh mau đi đi!” Đỗ Tiểu Vỹ thúc giục, cô nhìn ra chứng cuồng sạch sẽ của anh lại phát tác, nhưng cô cứ cố ý muốn trả đũa.
Anh lề mề ra khỏi xe, bước tới quán xiên gần đó một cách khó khăn.
“Haha, vui quá xá, lại trả thù được rồi!” Đỗ Tiểu Vỹ nghiêng người lui về phía sau, cười vui như đời nở hoa.
“Ông chủ, anh muốn gọi gì nào?” Ông chủ quán xiên gãi gãi mặt, nhìn chăm chú vào cái nồi, thấy có khách đến, cầm hộp dùng một lần lên, chuẩn bị gắp đồ.
Diệp Vinh Thiên khó khăn nuốt nước bọt, cô ấy thật sự muốn ăn những thứ này sao? Nếu chúng có thể được gọi là thức ăn.
Chủ quán đợi một lúc lâu nhưng không thấy người đối diện phản ứng, liền ngẩng đầu nhìn anh, một người đàn ông mặc vest, đi giày da cau mày nhìn đồ trong nồi.
Thấy vẻ mặt của anh, chủ quán càng tức giận, đã không thích sao lại đến đây, khó chịu nói với Diệp Vinh Thiên: "Này! Nếu không muốn mua thì đứng ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến khách phía sau!"
Diệp Vinh Thiên phát hiện phía sau có một đám đông người đang xếp hàng, liền nói với chủ quán: “Chờ đã, để tôi hỏi lại một chút.” Anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đỗ Tiểu Vỹ, mắt nhìn về phía người đang ngồi trong xe.
“Em muốn ăn cái nào?” Anh cố gắng đè ép suy nghĩ muốn xoay người rời đi.
Đỗ Tiểu Vỹ trơ trẽn nói với anh: “Mỗi loại lấy một phần là được.” Dù sao anh ta giàu có như vậy, cái này đối với anh cũng chẳng tính là gì.
Diệp Vinh Thiên cúp điện thoại, nói với chủ quán với vẻ mặt không cảm xúc: "Mỗi loại lấy một phần."
Thấy anh là đại gia, chủ quán liền thay đổi thái độ, nhiệt tình tiến lại gần anh: "Này anh, anh đến mua cho vợ hả? Đúng là chu đáo quá! Vợ anh bầu được mấy tháng rồi? Vợ tôi đã bầu được năm tháng rồi, nhìn vợ anh chắc chỉ mới ba tháng thôi nhỉ".
Ba tháng? Chủ quán nhìn Đỗ Tiểu Vỹ đang vui vẻ vuốt ve bụng, khẳng định là ông đoán không sai.
"Á?” Diệp Vinh Thiên không kịp phản ứng, không hiểu tại sao chủ quán lại nói những lời này, nhìn theo ánh mắt của chủ quán, anh nhìn thấy Đỗ Tiểu Vỹ đang xoa bụng, đã không rõ tình hình lại còn nhìn về phía này cười ngốc nghếch.
"À! Tôi nhớ ra rồi, cô ấy hóa ra là vợ của anh à. Vợ anh trước đây đã từng mua ở quán chúng tôi." Chủ quán càng vui hơn khi nhận ra Đỗ Tiểu Vỹ là khách hàng quen thuộc.
“Tôi sẽ giảm giá cho anh, khách hàng cũ, đương nhiên được hưởng ưu đãi!” Chủ quán hào phóng nói.
Diệp Vinh Thiên gật đầu với vẻ mặt cứng đờ, anh không thể chịu nổi khi nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của chủ quán, cũng không thể nhìn tiếp được mặt tiền của quán mất vệ sinh, anh nhanh chóng thanh toán tiền và sải bước rời đi.
Không mảy may quan tâm đến việc chủ quán hét lên từ phía sau: "Tiền thừa!"
Diệp Vinh Thiên lên xe liền ném túi đồ cho Đỗ Tiểu Vỹ, cầm khăn giấy trong xe lau tay, Đỗ Tiểu Vỹ ăn vô cùng ngon miệng. Đột nhiên một mùi hôi tràn ngập khắp xe, anh lập tức mở cửa, cau mày nhìn đồ ăn Đỗ Tiểu Vỹ đưa cho: "Đây là cái gì?"
“Đậu phụ thối!” Cô ăn rất ngon miệng.
“Cầm đi vứt ngay!” Anh sắp bị mùi này ám đến choáng váng.
Đỗ Tiểu Vỹ miệng đầy đồ ăn, nói không rõ: "Anh đừng thấy mùi nó thối, nhưng lúc ăn rất ngon, anh chưa từng ăn sao?"
Diệp Vinh Thiên bịt mũi lắc đầu, ra hiệu cô cất đi.
“Anh không ăn thì thôi, tôi sẽ tự ăn.” Cô ăn không hề khách sáo.
"Cộc cộc cộc", có người gõ cửa xe, Đỗ Tiểu Vỹ hạ cửa kính xe xuống, một mùi dầu mỡ bốc ra: "Phu nhân, tôi đang tìm cô trả tiền thừa này! Vừa rồi chồng cô quên không lấy tiền thừa. Ấy! Khi mang thai cô nên ăn ít đồ dầu mỡ như thế này thì tốt hơn." Thì ra là chủ quán đến đưa tiền thừa, thấy Đỗ Tiểu Vỹ ăn không hề kiêng kị, ông có nhã ý nhắc nhở.
"À! Là như vậy sao, vậy thì tôi xin nhận!" Đỗ Tiểu Vỹ biết Diệp Vinh Thiên sẽ không nhận, vì vậy cô nhanh chóng cầm lấy, khi người chủ quán đã đi xa, cô mới phản ứng lại, hỏi Diệp Vinh Thiên: "Vừa rồi anh ta gọi tôi là gì? Phu nhân? Tôi không nghe lầm phải không?” Đỗ Tiểu Vỹ nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, hình như còn nghe thấy cái gì mà mang thai?
“Khụ! Khụ!” Diệp Vinh Thiên dùng sức ho khan để che giấu nụ cười, nếu biết chủ quán hiểu lầm bọn họ nhiều như vậy, e rằng cô ấy sẽ không bao giờ tới nữa? Không dám đến? Đúng rồi, đây cũng là một cách hay.
"Ừm, vừa rồi anh ta hiểu lầm chúng ta là vợ chồng, còn tưởng rằng em mang thai nên mới quan tâm đến em."
"Phụt!" Cô phun sạch mọi thứ ra khỏi miệng.
"Cái, cái gì? Anh nói cái gì?" Cô hơi lắp bắp, rồi lại la lên: "Anh nói gì với anh ta, anh thật biến thái, tại sao anh lại hủy hoại danh tiết của tôi như vậy?"
Cô vô cùng kích động túm chặt cánh tay của Diệp Vinh Thiên véo một cái thật đau.
"A! Đau! Mau buông ra, em điên rồi sao? Tôi không nói gì cả!" Anh vốn dĩ đã đau, bị cô véo chặt thế này, anh thật sự không chịu nổi, hất móng vuốt của cô ra, xoa xoa cánh tay, hai người nhìn nhau thở hổn hển, không ai lên tiếng.
Một lúc sau, từ trong xe vang lên tiếng gầm của người đàn ông: "Lúc nãy em nói tôi là gì? Biến thái? Đỗ Tiểu Vỹ, em mau giải thích rõ ràng cho tôi."
Một giọng nữ không hề sợ chết kêu: "Mắc chứng yêu sạch sẽ thì chính là biến thái! Tôi nói anh biến thái, biến thái, anh chính là đồ biến thái, thì sao nào, anh làm gì được tôi...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.