Chương 9:
Mẫn Huyên 26
30/05/2021
Chiến tranh lạnh giữa hai người tiếp tục cho đến sáng ngày thứ 3. Cuối cùng Diệp Vinh Thiên cũng bắt gặp cô trong nhà ăn, mấy ngày nay cô đều trốn tránh anh, ngay cả cơ hội nói chuyện anh đều không có. Không nhìn thấy người cho nên không thể nói rõ mọi chuyện, khiến cho anh tức phát điên rồi. Hôm nay, anh cố ý đến sớm nửa tiếng, quả nhiên cô đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, hai hôm nay anh đã phải ăn bánh mì nguội, trứng cũng nguội. Hôm nay cho dù cô có tức giận như thế nào, anh cũng phải xuất ra uy nghiêm của một ông chủ, anh đã chịu đủ rồi.
Anh đã quyết định chuẩn bị lễ đính hôn rồi, thế nhưng cứ nhìn thấy cô là anh vẫn còn tức giận, đứng ở đằng sau cô mà anh không biết làm sao, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Cảm xúc của anh thay đổi vì cô là từ khi nào? Anh cũng không hiểu đây là làm sao? Từ khi nào mà anh lại để ý đến cô như vậy?
Nhìn xem dáng vẻ hôm nay muốn làm hòa với cô của anh rốt cuộc là vì sao! Anh cũng không rõ nữa
Đỗ Tiểu Vỹ đặt bữa sáng lên bàn ăn, chuẩn bị bưng lên bàn ăn, quay người lại, không ngờ có người đứng sau lưng, tất cả những thứ trên khay đều đập vào người anh, hai người đột nhiên nhảy dựng lên. Nhìn đồ ăn bị đổ hết lên ngực của anh, cô choáng váng, nhiệt độ của cốc sữa lúc nãy là 100 độ C nhưng lại đổ toàn bộ lên người của anh. Chiếc áo sơ mi mà anh mặc, trước ngực đã đỏ ửng lên một mảng, thấy anh đau, cô liền chạy nhanh đi lấy một chiếc khăn lạnh, vì quá sốt ruột cô liền đụng vào đầu của anh, bất chấp đau đớn, cô khiển trách anh: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, ai bảo anh tự nhiên lại đứng ở sau lưng của tôi, khiến tôi giật cả mình, anh đừng trách tôi, chuyện này đâu có liên quan tới tôi, anh đừng trừ tiền lương của tôi nhé."
Anh có chút mừng rỡ khi nghe những lời phía trước của cô, có vẻ như cô vẫn còn quan tâm đến anh, nhưng nghe xong anh liền tức giận, tiền! Tiền bạc! Tiền quan trọng như vậy sao?
"A! Đỏ quá, ôi, phồng rộp rồi, hay là anh đi khám bác sĩ với tôi đi?" Vừa rồi anh không nói gì. Cô nghĩ cũng không đến nỗi, đợi cô cởi bỏ áo cho anh, thì mới phát hiện bên trong rất nghiêm trọng, giờ đây cô mới bắt đầu sốt ruột hoảng hốt.
"Nhanh lên, gọi điện thoại cho Lão Lưu, gọi ông ấy tới. Thôi, hay là bắt taxi sẽ nhanh hơn." Tay chân cô luống cuống, dù sao cũng là cô gây ra chuyện này, trong lòng cô cảm thấy không hề dễ chịu.
Anh tức giận, đến cả cơn đau cũng không còn nữa, nhưng thấy cô khóc, anh lại không chịu nổi, cơn giận của anh biến mất, đau như kim đâm vào người, anh gật đầu, cô nói làm gì thì anh sẽ làm như thế.
Vì nó thực sự rất đau!
Mất nửa ngày ở bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc và dặn dò một số việc, sau đó bọn họ lại trở về nhà nghỉ ngơi.
Vào bệnh viện, tính khí của anh rất khó chịu, biết anh thích sạch sẽ, không chịu được mùi nước khử trùng bệnh viện nên cô rất lo lắng, cuối cùng đành phải về nhà. Bác sĩ dặn anh thuốc nào phải uống, thuốc nào phải bôi, hơn nữa trong hai ngày này, anh không được tắm.
“Cái gì, không được tắm!” Anh hét lên. Hai ngày không tắm chẳng khác nào giết anh cả.
"Không được tắm thì cũng có sao đâu. Một tuần rồi, tôi còn chưa tắm đây, không tắm thì cũng đâu có chết người." Cô cho rằng anh đang làm quá lên.
“Còn không nghĩ lại xem ai đã khiến tôi thành như vậy, lại còn dám lớn tiếng với tôi.” Anh cố chịu đựng nỗi đau.
“Chỉ là không được tắm hai ngày thôi mà!” Cô lập tức đổi giọng điệu, “Anh muốn ăn gì thì tôi sẽ nấu cái đó”.
"Tôi muốn ăn sủi cảo."
"Cái gì, anh không nhầm đấy chứ, bây giờ mà còn muốn ăn sủi cảo? Tôi bận rộn cả buổi sáng, gần như kiệt sức, anh không thể ăn đơn giản một chút hay sao?" Đỗ Tiểu Vỹ bất bình.
“Tôi muốn ăn cái này, còn không mau đi làm đi!” Anh trừng mắt nhìn cô, đến bây giờ vẫn chưa được ăn sáng, thật là phiền phức, so với cách cô đối xử với anh thì đây chỉ là bữa sáng bình thường thôi.
“Người gì vậy chứ?” Cô lẩm bẩm, đi xuống dưới tầng.
Ding Dong! Có người bấm chuông cửa.
“Ai đó?” Đỗ Tiểu Vỹ từ phòng bếp chạy ra mở cửa.
“Cô là ai?” Có một người phụ nữ rất xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, vội vàng nói.
"Tôi…"
"Không cần phải nói, tôi hiểu rồi, cô là người giúp việc mới được Vinh Thiên thuê, nhưng điều tôi không ngờ là Vinh Thiên đã thuê một “cô gái nhỏ" đấy." Cô gái quyến rũ nhìn cô đầy tự hào rồi mở cửa đi thẳng vào, đi thẳng lên tầng hai
Đỗ Tiểu Vỹ sắp nổi giận, cái gì mà cô gái nhỏ chứ, cô có chẳng nhẽ tôi lại không có chắc? Cô theo cô ấy lên lầu.
“Này, cô gái, cô thật thô lỗ, dù sao cô cũng phải để tôi thông báo trước đã chứ.” Cô hét lên từ phía sau cô gái quyến rũ, hy vọng rằng giọng nói của cô đủ lớn để Diệp Vinh Thiên có thể nghe thấy, không phải là do cô không thông báo mà là do cô gái này tự xông vào
“Cô có tư cách gì để nói chuyện với tôi, mau cút đi.” Cô gái xinh đẹp nghe cô nói như vậy thì dừng bước ở cầu thang, nói với vẻ ác độc
“Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi, cút đi.” Đỗ Tiểu Vỹ không tỏ ra yếu thế, dùng lời nói ngăn cản.
"Cô! Đúng là một người giúp việc thô lỗ, để tôi nói chuyện với Vinh Thiên, sa thải cô để xem cô đắc ý được bao lâu." Cô ta không ngờ chỉ là một người giúp việc lại dám nói chuyện với cô ta như vậy
“Được rồi, cô mau nói anh ta sa thải tôi đi, tôi mong còn không kịp.” Đỗ Tiểu Vỹ cố ý chọc giận cô ta.
"Vinh Thiên, anh sao rồi? Hôm nay em gọi điện đến công ty , họ nói hôm nay anh xin nghỉ phép. Anh bị ốm sao?” Cô gái xinh đẹp lúc nãy bổ nhào lên giường với bộ dáng làm nũng, làm gì còn dáng vẻ hung hăng, ương ngạnh như lúc nãy nữa
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chằm chằm, wow! Ngưỡng mộ! Cô giơ ngón tay cái lên cho Diệp Vinh Thiên.
Diệp Vinh Thiên bình tĩnh nhíu mày: "Kiều Kiều, tại sao cô lại tới đây?"
"Em nghe nói anh phải đến bệnh viện, em đã rất lo lắng nên đã nhanh chóng tới đây!" Kiều Kiều nói nhỏ.
Thật mắc ói, Đỗ Tiểu Vỹ đang làm ra vẻ nôn mửa sau lưng cô ta, khi nhìn thấy Diệp Vinh Thiên đang nhìn mình, cô nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chợt nhận ra nồi sủi cảo ở tầng dưới. “Chúa ơi, mong là đừng bị cháy.” Cô phi như bay xuống tầng.
May mắn thay, nó vẫn chưa bị cháy. Cô bưng một đĩa sủi cảo mang lên lầu.
“Mang tới đây đưa cho tôi. Cảm ơn!” Kiều Kiều lịch sự cảm ơn.
Đỗ Tiểu Vỹ thực sự khen ngợi kỹ năng diễn xuất của cô ta, biểu hiện dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, dáng vẻ nho nhã, lễ độ. Nếu không có cuộc nói chuyện vừa rồi ở dưới tầng, chắc cô đã tin sái cổ.
Cô nhìn Diệp Vinh Thiên thương cảm, thật đáng thương, Diệp Vinh Thiên, bạn gái của anh là kẻ hai mặt!
“Vinh Thiên, để em bón cho anh.” Kiều Kiều săn sóc nói.
"Hahahaha." Đỗ Tiểu Vỹ không hề nể mặt mà cười ha hả, cười đến mức gần như nghẹt thở: "Anh ta cũng không phải trẻ con, còn cần người bón? Hơn nữa anh ta bị thương ở ngực chứ đâu có bị thương ở tay."
"Cô..." Kiều Kiều chống lại cơn tức giận sắp bùng nổ, quay sang nhìn Diệp Vinh Thiên: "Vinh Thiên, người giúp việc của anh không có giáo dưỡng như vậy sao?"
Diệp Vinh Thiên nhìn Đỗ Tiểu Vỹ mà không nói gì, anh muốn xem Đỗ Tiểu Vỹ hôm nay đối xử với Trần Kiều Kiều được nuông chiều từ bé này như thế nào.
“Mặc dù tôi không có giáo dưỡng nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với cô!” Đỗ Tiểu Vỹ nhéo nhéo ngón tay út với cô ta khiến cho cô ta tức giận đến nét mặt méo xệch. Cô cảm thấy rất đã, liền ngồi xuống bên giường, học theo thanh âm của cô ta: "Vinh Thiên, vừa rồi người ta không cố ý làm anh bị bỏng đâu, anh đừng tức giận. Anh nhìn xem, em đã làm cho anh món bánh sủi cảo mà anh yêu thích nhất, anh tha thứ cho em nhé?"
Diệp Vinh Thiên nín cười và gật đầu với cô. Như vậy cũng tốt, có thể chặt đứt ý niệm trong đầu của Kiều Kiều, giúp anh đỡ phải phiền.
Trần Kiều Kiều thấy Diệp Vinh Thiên không có ý giúp cô ta, ngược lại còn quay sang người giúp việc khiến cô ta càng tức giận, chẳng lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao?
“Anh, hai người ở cùng nhau khi nào?” Cô ta kinh hãi, run rẩy chỉ vào cả hai người.
“Chuyện xấu hổ như vậy làm sao có thể nói ra được chứ!” Đỗ Tiểu Vỹ tiếp tục diễn trò! Cô ta diễn được, chẳng nhẽ cô cũng không diễn được sao? Để xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
"Các người, các người khinh người quá đáng. Hu hu." Trần Kiều Kiều cầm lấy túi vừa chạy vừa khóc.
“Ha ha ha!” Đỗ Tiểu Vỹ đứng bên cửa sổ nhìn Trần Kiều Kiều chạy ra khỏi cửa, cô liền cười to, cười đến chảy nước mắt mà vẫn muốn cười.
“Buồn cười như vậy, anh không muốn cười sao?” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn anh liếc mắt một cái, bạn gái tức giận như vậy mà chẳng cảm thấy gì, thật đúng là đồ máu lạnh.
"Được rồi, không buồn cười, vậy anh không tức giận sao?"
"Tại sao tôi phải tức giận? Cô ấy cũng đâu là gì của tôi." Một câu giải thích quan hệ.
"A? Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?" Cô thất vọng,chẳng nhẽ lúc nãy là diễn vô ích sao?
“Cô hy vọng đó là bạn gái của tôi sao?” Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, cảm thấy kỳ quái, Đỗ Tiểu Vỹ tránh né ánh mắt thiêu đốt của anh, nhún vai: “Mặc kệ là có phải hay không thì chúng ta cũng hòa nhau, anh một lần, tôi một lần. Nếu lần sau anh mà còn phá hỏng chuyện tốt của tôi nữa thì tôi cũng không tốt tính như vậy nữa đâu "
"Lần sau? Cô vẫn còn muốn đi hẹn hò tiếp sao?" Anh cau mày nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
"Sao lại nhìn tôi như thế? Nếu tôi đi hẹn hò tiếp thì đã sao?" Đỗ Tiểu Vỹ gần đây luôn cho rằng anh rất kỳ quái. Anh ta không hề tức giận sau khi ăn bữa sáng nguội lạnh, quần áo không giặt cũng không nói gì, thậm chí cô đang ăn khoai tây chiên trong phòng khách, rơi khắp sàn nhà, anh cũng làm ngơ. Hiện tại thấy anh như vậy, cả người cô run lên, chẳng lẽ sáng nay anh va đầu vào đâu à? Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy căng thẳng.
“Anh mau nằm xuống đi, có thấy buồn nôn không, mau nói cho tôi biết, chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng, liền đi tới kéo anh: "Bây giờ tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện và chụp cắt lớp não trước. Ôi! Anh nặng quá! Anh chờ một chút, tôi sẽ gọi Lão Lưu, tôi không nhấc nổi anh, để tôi gọi lão Lưu tới hỗ trợ." Cô dặn anh nằm xuống
“Tại sao lại phải đến bệnh viện?” Anh hỏi cô.
Dường như không thể đợi thêm được nữa, cô vẫn muốn tiếp tục đi hẹn hò, nghĩ đến đây lòng anh rối bời, như một quả bóng len bị mèo mắc kẹt, anh không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy vô cùng bất an
Anh phải nói như thế nào thì cô mới không tiếp tục đi hẹn hò nữa, làm sao cô có thể hiểu được lòng anh, đây là vấn đề lớn nhất mà anh gặp phải cho đến nay.
Anh đã quyết định chuẩn bị lễ đính hôn rồi, thế nhưng cứ nhìn thấy cô là anh vẫn còn tức giận, đứng ở đằng sau cô mà anh không biết làm sao, cũng không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Cảm xúc của anh thay đổi vì cô là từ khi nào? Anh cũng không hiểu đây là làm sao? Từ khi nào mà anh lại để ý đến cô như vậy?
Nhìn xem dáng vẻ hôm nay muốn làm hòa với cô của anh rốt cuộc là vì sao! Anh cũng không rõ nữa
Đỗ Tiểu Vỹ đặt bữa sáng lên bàn ăn, chuẩn bị bưng lên bàn ăn, quay người lại, không ngờ có người đứng sau lưng, tất cả những thứ trên khay đều đập vào người anh, hai người đột nhiên nhảy dựng lên. Nhìn đồ ăn bị đổ hết lên ngực của anh, cô choáng váng, nhiệt độ của cốc sữa lúc nãy là 100 độ C nhưng lại đổ toàn bộ lên người của anh. Chiếc áo sơ mi mà anh mặc, trước ngực đã đỏ ửng lên một mảng, thấy anh đau, cô liền chạy nhanh đi lấy một chiếc khăn lạnh, vì quá sốt ruột cô liền đụng vào đầu của anh, bất chấp đau đớn, cô khiển trách anh: "Tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, ai bảo anh tự nhiên lại đứng ở sau lưng của tôi, khiến tôi giật cả mình, anh đừng trách tôi, chuyện này đâu có liên quan tới tôi, anh đừng trừ tiền lương của tôi nhé."
Anh có chút mừng rỡ khi nghe những lời phía trước của cô, có vẻ như cô vẫn còn quan tâm đến anh, nhưng nghe xong anh liền tức giận, tiền! Tiền bạc! Tiền quan trọng như vậy sao?
"A! Đỏ quá, ôi, phồng rộp rồi, hay là anh đi khám bác sĩ với tôi đi?" Vừa rồi anh không nói gì. Cô nghĩ cũng không đến nỗi, đợi cô cởi bỏ áo cho anh, thì mới phát hiện bên trong rất nghiêm trọng, giờ đây cô mới bắt đầu sốt ruột hoảng hốt.
"Nhanh lên, gọi điện thoại cho Lão Lưu, gọi ông ấy tới. Thôi, hay là bắt taxi sẽ nhanh hơn." Tay chân cô luống cuống, dù sao cũng là cô gây ra chuyện này, trong lòng cô cảm thấy không hề dễ chịu.
Anh tức giận, đến cả cơn đau cũng không còn nữa, nhưng thấy cô khóc, anh lại không chịu nổi, cơn giận của anh biến mất, đau như kim đâm vào người, anh gật đầu, cô nói làm gì thì anh sẽ làm như thế.
Vì nó thực sự rất đau!
Mất nửa ngày ở bệnh viện, bác sĩ kê đơn thuốc và dặn dò một số việc, sau đó bọn họ lại trở về nhà nghỉ ngơi.
Vào bệnh viện, tính khí của anh rất khó chịu, biết anh thích sạch sẽ, không chịu được mùi nước khử trùng bệnh viện nên cô rất lo lắng, cuối cùng đành phải về nhà. Bác sĩ dặn anh thuốc nào phải uống, thuốc nào phải bôi, hơn nữa trong hai ngày này, anh không được tắm.
“Cái gì, không được tắm!” Anh hét lên. Hai ngày không tắm chẳng khác nào giết anh cả.
"Không được tắm thì cũng có sao đâu. Một tuần rồi, tôi còn chưa tắm đây, không tắm thì cũng đâu có chết người." Cô cho rằng anh đang làm quá lên.
“Còn không nghĩ lại xem ai đã khiến tôi thành như vậy, lại còn dám lớn tiếng với tôi.” Anh cố chịu đựng nỗi đau.
“Chỉ là không được tắm hai ngày thôi mà!” Cô lập tức đổi giọng điệu, “Anh muốn ăn gì thì tôi sẽ nấu cái đó”.
"Tôi muốn ăn sủi cảo."
"Cái gì, anh không nhầm đấy chứ, bây giờ mà còn muốn ăn sủi cảo? Tôi bận rộn cả buổi sáng, gần như kiệt sức, anh không thể ăn đơn giản một chút hay sao?" Đỗ Tiểu Vỹ bất bình.
“Tôi muốn ăn cái này, còn không mau đi làm đi!” Anh trừng mắt nhìn cô, đến bây giờ vẫn chưa được ăn sáng, thật là phiền phức, so với cách cô đối xử với anh thì đây chỉ là bữa sáng bình thường thôi.
“Người gì vậy chứ?” Cô lẩm bẩm, đi xuống dưới tầng.
Ding Dong! Có người bấm chuông cửa.
“Ai đó?” Đỗ Tiểu Vỹ từ phòng bếp chạy ra mở cửa.
“Cô là ai?” Có một người phụ nữ rất xinh đẹp đứng ở ngoài cửa, vội vàng nói.
"Tôi…"
"Không cần phải nói, tôi hiểu rồi, cô là người giúp việc mới được Vinh Thiên thuê, nhưng điều tôi không ngờ là Vinh Thiên đã thuê một “cô gái nhỏ" đấy." Cô gái quyến rũ nhìn cô đầy tự hào rồi mở cửa đi thẳng vào, đi thẳng lên tầng hai
Đỗ Tiểu Vỹ sắp nổi giận, cái gì mà cô gái nhỏ chứ, cô có chẳng nhẽ tôi lại không có chắc? Cô theo cô ấy lên lầu.
“Này, cô gái, cô thật thô lỗ, dù sao cô cũng phải để tôi thông báo trước đã chứ.” Cô hét lên từ phía sau cô gái quyến rũ, hy vọng rằng giọng nói của cô đủ lớn để Diệp Vinh Thiên có thể nghe thấy, không phải là do cô không thông báo mà là do cô gái này tự xông vào
“Cô có tư cách gì để nói chuyện với tôi, mau cút đi.” Cô gái xinh đẹp nghe cô nói như vậy thì dừng bước ở cầu thang, nói với vẻ ác độc
“Cô có tư cách gì nói chuyện với tôi, cút đi.” Đỗ Tiểu Vỹ không tỏ ra yếu thế, dùng lời nói ngăn cản.
"Cô! Đúng là một người giúp việc thô lỗ, để tôi nói chuyện với Vinh Thiên, sa thải cô để xem cô đắc ý được bao lâu." Cô ta không ngờ chỉ là một người giúp việc lại dám nói chuyện với cô ta như vậy
“Được rồi, cô mau nói anh ta sa thải tôi đi, tôi mong còn không kịp.” Đỗ Tiểu Vỹ cố ý chọc giận cô ta.
"Vinh Thiên, anh sao rồi? Hôm nay em gọi điện đến công ty , họ nói hôm nay anh xin nghỉ phép. Anh bị ốm sao?” Cô gái xinh đẹp lúc nãy bổ nhào lên giường với bộ dáng làm nũng, làm gì còn dáng vẻ hung hăng, ương ngạnh như lúc nãy nữa
Đỗ Tiểu Vỹ nhìn chằm chằm, wow! Ngưỡng mộ! Cô giơ ngón tay cái lên cho Diệp Vinh Thiên.
Diệp Vinh Thiên bình tĩnh nhíu mày: "Kiều Kiều, tại sao cô lại tới đây?"
"Em nghe nói anh phải đến bệnh viện, em đã rất lo lắng nên đã nhanh chóng tới đây!" Kiều Kiều nói nhỏ.
Thật mắc ói, Đỗ Tiểu Vỹ đang làm ra vẻ nôn mửa sau lưng cô ta, khi nhìn thấy Diệp Vinh Thiên đang nhìn mình, cô nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô chợt nhận ra nồi sủi cảo ở tầng dưới. “Chúa ơi, mong là đừng bị cháy.” Cô phi như bay xuống tầng.
May mắn thay, nó vẫn chưa bị cháy. Cô bưng một đĩa sủi cảo mang lên lầu.
“Mang tới đây đưa cho tôi. Cảm ơn!” Kiều Kiều lịch sự cảm ơn.
Đỗ Tiểu Vỹ thực sự khen ngợi kỹ năng diễn xuất của cô ta, biểu hiện dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, dáng vẻ nho nhã, lễ độ. Nếu không có cuộc nói chuyện vừa rồi ở dưới tầng, chắc cô đã tin sái cổ.
Cô nhìn Diệp Vinh Thiên thương cảm, thật đáng thương, Diệp Vinh Thiên, bạn gái của anh là kẻ hai mặt!
“Vinh Thiên, để em bón cho anh.” Kiều Kiều săn sóc nói.
"Hahahaha." Đỗ Tiểu Vỹ không hề nể mặt mà cười ha hả, cười đến mức gần như nghẹt thở: "Anh ta cũng không phải trẻ con, còn cần người bón? Hơn nữa anh ta bị thương ở ngực chứ đâu có bị thương ở tay."
"Cô..." Kiều Kiều chống lại cơn tức giận sắp bùng nổ, quay sang nhìn Diệp Vinh Thiên: "Vinh Thiên, người giúp việc của anh không có giáo dưỡng như vậy sao?"
Diệp Vinh Thiên nhìn Đỗ Tiểu Vỹ mà không nói gì, anh muốn xem Đỗ Tiểu Vỹ hôm nay đối xử với Trần Kiều Kiều được nuông chiều từ bé này như thế nào.
“Mặc dù tôi không có giáo dưỡng nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều so với cô!” Đỗ Tiểu Vỹ nhéo nhéo ngón tay út với cô ta khiến cho cô ta tức giận đến nét mặt méo xệch. Cô cảm thấy rất đã, liền ngồi xuống bên giường, học theo thanh âm của cô ta: "Vinh Thiên, vừa rồi người ta không cố ý làm anh bị bỏng đâu, anh đừng tức giận. Anh nhìn xem, em đã làm cho anh món bánh sủi cảo mà anh yêu thích nhất, anh tha thứ cho em nhé?"
Diệp Vinh Thiên nín cười và gật đầu với cô. Như vậy cũng tốt, có thể chặt đứt ý niệm trong đầu của Kiều Kiều, giúp anh đỡ phải phiền.
Trần Kiều Kiều thấy Diệp Vinh Thiên không có ý giúp cô ta, ngược lại còn quay sang người giúp việc khiến cô ta càng tức giận, chẳng lẽ giữa họ đã xảy ra chuyện gì sao?
“Anh, hai người ở cùng nhau khi nào?” Cô ta kinh hãi, run rẩy chỉ vào cả hai người.
“Chuyện xấu hổ như vậy làm sao có thể nói ra được chứ!” Đỗ Tiểu Vỹ tiếp tục diễn trò! Cô ta diễn được, chẳng nhẽ cô cũng không diễn được sao? Để xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
"Các người, các người khinh người quá đáng. Hu hu." Trần Kiều Kiều cầm lấy túi vừa chạy vừa khóc.
“Ha ha ha!” Đỗ Tiểu Vỹ đứng bên cửa sổ nhìn Trần Kiều Kiều chạy ra khỏi cửa, cô liền cười to, cười đến chảy nước mắt mà vẫn muốn cười.
“Buồn cười như vậy, anh không muốn cười sao?” Đỗ Tiểu Vỹ nhìn anh liếc mắt một cái, bạn gái tức giận như vậy mà chẳng cảm thấy gì, thật đúng là đồ máu lạnh.
"Được rồi, không buồn cười, vậy anh không tức giận sao?"
"Tại sao tôi phải tức giận? Cô ấy cũng đâu là gì của tôi." Một câu giải thích quan hệ.
"A? Cô ấy không phải là bạn gái của anh sao?" Cô thất vọng,chẳng nhẽ lúc nãy là diễn vô ích sao?
“Cô hy vọng đó là bạn gái của tôi sao?” Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mắt cô, cảm thấy kỳ quái, Đỗ Tiểu Vỹ tránh né ánh mắt thiêu đốt của anh, nhún vai: “Mặc kệ là có phải hay không thì chúng ta cũng hòa nhau, anh một lần, tôi một lần. Nếu lần sau anh mà còn phá hỏng chuyện tốt của tôi nữa thì tôi cũng không tốt tính như vậy nữa đâu "
"Lần sau? Cô vẫn còn muốn đi hẹn hò tiếp sao?" Anh cau mày nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
"Sao lại nhìn tôi như thế? Nếu tôi đi hẹn hò tiếp thì đã sao?" Đỗ Tiểu Vỹ gần đây luôn cho rằng anh rất kỳ quái. Anh ta không hề tức giận sau khi ăn bữa sáng nguội lạnh, quần áo không giặt cũng không nói gì, thậm chí cô đang ăn khoai tây chiên trong phòng khách, rơi khắp sàn nhà, anh cũng làm ngơ. Hiện tại thấy anh như vậy, cả người cô run lên, chẳng lẽ sáng nay anh va đầu vào đâu à? Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy căng thẳng.
“Anh mau nằm xuống đi, có thấy buồn nôn không, mau nói cho tôi biết, chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Nói xong, cô lại cảm thấy không đúng, liền đi tới kéo anh: "Bây giờ tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện và chụp cắt lớp não trước. Ôi! Anh nặng quá! Anh chờ một chút, tôi sẽ gọi Lão Lưu, tôi không nhấc nổi anh, để tôi gọi lão Lưu tới hỗ trợ." Cô dặn anh nằm xuống
“Tại sao lại phải đến bệnh viện?” Anh hỏi cô.
Dường như không thể đợi thêm được nữa, cô vẫn muốn tiếp tục đi hẹn hò, nghĩ đến đây lòng anh rối bời, như một quả bóng len bị mèo mắc kẹt, anh không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy vô cùng bất an
Anh phải nói như thế nào thì cô mới không tiếp tục đi hẹn hò nữa, làm sao cô có thể hiểu được lòng anh, đây là vấn đề lớn nhất mà anh gặp phải cho đến nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.