Chương 4
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
27/03/2024
Càng ở chung cùng Trịnh Bình, Vân Nhạn Hồi càng cảm thấy Trịnh Bình là một nữ nhân vô cùng tốt, cũng không phải toàn năng, nhưng thực đáng yêu.
- - đáng tiếc thành mẹ cậu.
Trịnh Bình đối xử với nhi tử cùng dưỡng nhi dưỡng nữ đều vô cùng quan tâm chăm sóc, chẳng những có tay nghề dệt gấm cao siêu, tay nghề thêu thùa, cùng yêu thích tìm niềm vui trong sinh hoạt, thường thường làm một số việc khiến tâm tình vui vẻ trong phạm vi khả năng cho phép.
Sau khi cuộc sống sau khi trở lại đây ổn định hơn, Trịnh Bình dành ra một ít thời gian, trừ bỏ đem bản chữ kia của Vân Nhạn Hồi dệt lên gấm, còn đem mảnh gấm nhỏ Song Nghi làm ra viền thêm một vòng đường viền hoa, sau đó dùng khung trúc banh lên, treo ở trên tường phòng ngủ.
Tuy rằng nàng không bán những sản phẩm tốt nhất của mình ra ngoài, nhưng thật ra lại chịu bỏ ra dùng làm vật dụng trong nhà, phương thức trang trí như vậy cũng làm Vân Nhạn Hồi nghĩ tới những người làm ảnh chụp treo tường ở hiện đại.
Mà Song Nghi đâu, làm một cái tiểu hài tử, dần dần thích ứng sinh hoạt nơi này, hơn nữa đã quên những bất an trước kia.
Song Nghi cùng nữ nhi Liễu Diệp của Hồ Tam Nương cách vách đã thành hảo tỷ muội, cha Liễu Diệp ở trên đường cái mở cửa hành, cho nên Liễu Diệp ngoại trừ việc cùng Hồ Tam Nương học tập thêu thùa, cũng sẽ ở thời gian nhàn hạ đến cửa hàng của cha bé chơi.
Cái này làm cho Song Nghi vô cùng hâm mộ, nàng cơ bản không thể đi ra ngoài, cho dù là chơi xung quanh sân, Trịnh Bình cũng sẽ đem cửa mở ra, bảo đảm nàng luôn ở trong phạm vi tầm mắt mình
Kỳ thật Trịnh Bình cũng không phải không cho Song Nghi đi ra ngoài chơi, chỉ là lo lắng an toàn của Song Nghi, Song Nghi so với Liễu Diệp thì nhỏ hơn, lại không phải ở chỗ này lớn lên. Nếu như không ai đi theo, ở chung quanh cũng liền thôi, Khai Phong phủ nha ở cách vách, còn đều là chút láng giềng cũ, nhưng là chạy xa làm sao bây giờ?
Song Nghi không phải Trịnh Bình sinh, nhưng là Trịnh Bình dưỡng nha!
Trịnh Bình đang giặt quần áo, Song Nghi luyện tập xong châm pháp, liền ngồi xổm ở cửa cùng Liễu Diệp nói chuyện.
Liễu Diệp đang đứng trước cửa viện, bé phải đi đưa cơm cho cha, có thể nhân cơ hội ở trên phố chơi trong chốc lát, hiện tại đang cùng Song Nghi nói mình muốn đi dạo ở gian hàng chuyên bán đồ đan bằng lá hôm trước mình chưa dạo xong.
Song Nghi hâm mộ đến muốn chết, cùng Liễu Diệp phất tay chia tay.
Bé quay đầu nhìn lại, Nhạn ca nhi đang nằm ở trên giường nhỏ giọng đọc sách.
Trịnh Bình đang cho Vân Nhạn Hồi học vỡ lòng, kêu cậu đi đọc “Tam Tự Kinh”, không bao lâu Vân Nhạn Hồi liền “Học được”, hiện tại đang tranh thủ ghi nhớ tất cả. Bất quá có lẽ là trước khi xuyên qua đã đi đường quá nhiều rồi, Vân Nhạn Hồi hiện tại là có thể nằm liền tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.
Song Nghi liếc mắt một cái liền đi tới, Nhạn ca nhi nằm ở trên giường, Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh. Tay Nhạn ca nhi còn duỗi ở trước mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền bắt lấy mấy ngón tay của cậu bẻ chơi, chơi đến vui vẻ còn đem ngón tay gặm đến ướt dầm dề. Có đôi khi Tiểu Bảo còn muốn bò xuống dưới giường, Nhạn ca nhi đầu cũng bất động một chút mà dùng chân đem Tiểu Bảo ngăn lại đi.
Song Nghi đi qua, đem tay Nhạn ca nhi giải cứu ra khỏi miệng của Tiểu Bảo, lau lau sạch sẽ, nói với cậu: “Nhạn ca nhi, ngươi biết không, trên đường Liễu Diệp đi tới cửa hàng của cha em ấy, có một cái sạp, có bán mấy con chim nhỏ, thỏ con, còn có sâu.. làm bằng cỏ đấy”
Cũng chính là ở Tống triều, bá tánh còn có thể bày quán vỉa hè.
Vân Nhạn Hồi nói: “Kêu nương mang ngươi đi.”
Song Nghi nhìn thoáng qua Trịnh Bình bên ngoài sân đang phơi quần áo, nhỏ giọng nói: “Không được. Nương rất bận.”
Song Nghi đã đem Trịnh Bình coi làm mẹ ruột, nhưng chính tính cách bé lại không cho phép, ngượng ngùng đi làm phiền người khác.
Vân Nhạn Hồi không ngờ còn có một ngày mình có thể hiểu được tính cách của trẻ con, cậu bò dậy từ trên giường, ở rổ kim chỉ của Trịnh Bình nhặt mấy khối tấm vải vụn màu trắng, cái này là Trịnh Bình chuẩn bị dùng để làm lây quần cho cậu.
Song Nghi còn đang thất thất, nhìn thấy Vân Nhạn Hồi đi đến bên cạnh Trịnh Bình, mở miệng nói: “Nương, Song Nghi muốn một con búp bê.”
Kỳ thật cậu còn biết gấp giấy, đã từng có một bạn ọc của cậu có trưởng bối trong nhà là giáo viên mầm non, mấy đứa bọn cậu khi ấy còn phụ giúp giáo trình nên làm một ít cá vàng, hạc giấy, hoa linh tinh, nhưng hiện tại tay không có sức lực, hơn nữa cậu cũng chưa từng ra cửa, sợ bị hỏi sao lại biết làm.
Vì thế lui một bước mà nói, nhìn xem tài liệu trong nhà hiện có, nếu mà về đô chơi mà nói, con gái hẳn sẽ thích búp bê đi.
“Nhạn ca nhi!” Song Nghi hô một tiếng, mặt đều đỏ, nhỏ giọng nói, “Ta không cần búp bê..”
Di, chẳng lẽ đồ chơi đan bằng cỏ còn tốt hơn búp bê vải a? Cái khả năng đó có lẽ không cao đi, ở trong trí nhớ cái thứ đó vừa chơi liền tan thành từng mảnh.. Bất quá Song Nghi nếu muốn..
Vân Nhạn Hồi: “Nga, Song Nghi muốn chim nhỏ đan bằng cỏ Liễu Diệp nói.”
Song Nghi: “...”
Trịnh Bình tức khắc cảm thấy mình sơ sót, cho dù Nhạn ca nhi cùng Song Nghi đều không đề cập tới, nàng cũng nên nhớ rõ định kỳ mua chút món đồ chơi mới cho bọn bé, chỉ là những cái đó trước kia đều là Từ Ấu Trang cùng nhau mua sắm, sau khi trở về không ai nói tới nên nhất thời không ai để ý. Khó được Nhạn ca nhi còn lo lắng chu toàn hơn nhàng, vội vàng xoa xoa tay tiếp nhận nguyên liệu, “Chim nhỏ đan bằng cỏ tháng sau cho sẽ mua cho mấy đứa các con, nương trước sẽ đan búo bê vải cho Song Nghi.”
“Cảm ơn nương.. Cảm ơn Nhạn ca nhi.” Song Nghi căn bản không hể cự tuyệt cái dụ hoặc này, bé còn nhớ rõ đây là vải dệt dùng để làm dây quần cho Nhạn ca nhi, hiện tại lại đem làm búp bê cho bé.
Nhìn Song Nghi che giấu không được chờ mong mà ở bên cạnh Trịnh Bình đổi tới đổi lui xem nàng may vá thành thạo, Vân Nhạn Hồi dẫm lên ghế xếp bò đến trên giường, thuận tay đem Tiểu Bảo vớt vào trong sườn trong giường. Nghĩ thầm, ai nha vì tiểu loli vui vẻ, ta đây cho dù không mặc quần lõa cái mông chạy cũng có sao đâu..
Trịnh Bình may một cái búp bê vải cho Song Nghi, bên trong là cam thảo, căng đến búp bê đều bụ bẫm, ngũ quan trên mặt đều là vẽ lên.
Song Nghi thích vô cùng, nhìn dáng vẻ buổi tối ngủ đều có thể ôm, chờ đến Liễu Diệp trở về, còn chuyên môn cầm đi cho bé cùng thưởng thức một hồi.
Trịnh Bình nhìn đến bộ dáng này của Song Nghi, cũng như suy tư gì đó, nàng hiện tại đã ở hẻm thêu ổn định công việc, trong nhà chỉ có một gia trưởng, liền càng không thể bỏ qua sinh hoạt bọn nhỏ.
Vì thế, qua vài ngày sau, Trịnh Bình liền nói cho Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi, quá mấy ngày chính là tháng tư ngày tám, tiết Tắm Phật*, hôm nay các thiền viện chùa miếu đều có lễ ăn chay, đến lúc đó nàng đi hẻm thêu giao hàng, thuận tiện mang Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi đi bên cạnh chùa Đại Tướng Quốc.
(*Lễ Tắm Phật là một trong những nghi thức phổ biến của Lễ hội Phật đản hằng năm trong nhiều truyền thống Phật giáo khác nhau. Nghi thức này vốn đã xuất hiện khá lâu tại Ấn Độ, Trung Á và Trung Hoa, và ngày nay được duy trì trong hầu hết các cộng đồng Phật giáo khắp nơi như là một cử chỉ, một hành động để tỏ lòng tôn kính, hân hoan của người con Phật đối với sự xuất hiện của đấng Giác Ngộ trên cuộc đời này, cách đây hơn 2.600 năm)
Đến nỗi Tiểu Bảo, còn phải nhờ nhà Hồ Tam Nương chiếu cố một chút.
Song Nghi nghe được là cái ngày gì đó, chỉ nghĩ khẳng định thực náo nhiệt. Mà Vân Nhạn Hồi tuy rằng đối tiết Tắm Phật không quá hiểu biết, nhưng là nghe tên mà nghĩ, hẳn là ngày hội giới Phật giáo. Chùa Đại Tướng Quốc cậu cũng có biết đến, năm đó ở Khai Phong du lịch bỏ ra mấy chục tệ mua vé vào cửa, thế nhưng cũng không thể tới được khu vực này.
《 Thủy Hử Truyện 》 Lỗ Trí Thâm bứng cây liễu chính là ở chỗ này, Địch Thanh tị nạn cũng là ở chỗ này, chuyện xưa nói đều nói không xong, Tô Đông Pha, Vương An Thạch, Phạm Trọng Yêm, Ngô Đạo Tử.. danh nhân học giả đi ra từ chỗ này thật sự nhiều vô số kể.
Ở thời đại này, chùa Đại Tướng Quốc cũng đã là cổ chùa mấy trăm năm, cũng là chùa chiền lớn nhất Biện Lương, rất được hoàng gia tôn sùng.
Đều nói núi sâu tàng chùa cổ, chùa Đại Tướng Quốc cố tình không giống người thường, nó ở vào Biện Lương trung tâm thành phố.
Tiểu Song Nghi cảm thấy đường từ nhà Liễu Diệp đến cửa hàng cha bé đã là nơi phồn hoa nhất Đông Kinh? Sai! Thời đại nay nơi phồn hoa nhất này thủ đô là chùa Đại Tướng Quốc!
Không đề cập tới ngày hội lớn nhỏ, chùa Đại Tướng Quốc mỗi tháng đều có năm lần mở ra đại hội chùa cho phép người người giao dịch. Nam Bắc triều tôn trọng Phật giáo, hội chùa vốn là nơi các tín đồ làm việc cho Phật, bởi vì tiểu thương tụ tập, vì rất nhiều tín đồ mà cung cấp thương phẩm, dần dần các bá tánh bình thường cũng tới tham gia, vì thế hình thành hội chùa hôm nay, có phía hoàng thành, cũng có dân gian.
Hội chùa của Chùa Đại Tướng Quốc càng là nhân tài kiệt xuất giữa các loại hội chùa tại Biện Lương, người mua sắm, hưu nhàn, giải trí, tham thiền và nhiều công dụng khác đều kết hợp làm một thể, một mảnh đất đó, có thể nói là nơi tổng hợp của thương nghiệp lớn nhất Biện Lương.
Nếu như từng xem qua một ít tiểu thuyết cổ điển cùng truyền thuyết, là có thể biết ở trong hội chùa chùa Đại Tướng Quốc còn phát sinh quá rất nhiều chuyện xưa.
Hôm nay chùa Đại Tướng Quốc cùng ngàn năm sau Vân Nhạn Hồi thấy khẳng định là hoàn toàn không giống nhau, trong lịch sử chùa Đại Tướng Quốc trải qua nhiều lần trùng tu, xây dựng thêm. Bởi vì quá lớn, năm đó Vân Nhạn Hồi vội vàng đi các điểm ngắm cảnh khác, cũng không có ở đó lâu lắm.
Hiện tại có cơ hội lại đi nhìn một cái, Vân Nhạn Hồi vẫn rất chờ mong, cậu ở Bắc Tống tham qua nơi mà cậu đã từng đến ở hàng ngàn năm sau, thần kỳ cỡ nào a.
Trước lúc Vân Nhạn Hồi xuyên qua tốt xấu gì cũng từng đi qua chùa Đại Tướng Quốc, Song Nghi lại căn bản không có đi qua, Trịnh Bình liền một bên dệt lụa hoa một bên nói cho bé độ rầm rộ khi chùa Đại Tướng Quốc làm hội chùa.
So sánh với hội chùa chùa Đại Tướng Quốc rầm rộ, Vân Nhạn Hồi càng tò mò chùa miếu tăng nhân. Trước kia xem tư liệu nói thời kỳ Đường Tống tăng nhân đều tương đối thế tục, thậm chí không thiếu người kinh thương làm giàu, thậm chí còn mở kỹ viện. Không biết chùa Đại Tướng Quốc cái chùa chiền hoàng gia này, lại sẽ có tình huống như thế nào.
- - đáng tiếc thành mẹ cậu.
Trịnh Bình đối xử với nhi tử cùng dưỡng nhi dưỡng nữ đều vô cùng quan tâm chăm sóc, chẳng những có tay nghề dệt gấm cao siêu, tay nghề thêu thùa, cùng yêu thích tìm niềm vui trong sinh hoạt, thường thường làm một số việc khiến tâm tình vui vẻ trong phạm vi khả năng cho phép.
Sau khi cuộc sống sau khi trở lại đây ổn định hơn, Trịnh Bình dành ra một ít thời gian, trừ bỏ đem bản chữ kia của Vân Nhạn Hồi dệt lên gấm, còn đem mảnh gấm nhỏ Song Nghi làm ra viền thêm một vòng đường viền hoa, sau đó dùng khung trúc banh lên, treo ở trên tường phòng ngủ.
Tuy rằng nàng không bán những sản phẩm tốt nhất của mình ra ngoài, nhưng thật ra lại chịu bỏ ra dùng làm vật dụng trong nhà, phương thức trang trí như vậy cũng làm Vân Nhạn Hồi nghĩ tới những người làm ảnh chụp treo tường ở hiện đại.
Mà Song Nghi đâu, làm một cái tiểu hài tử, dần dần thích ứng sinh hoạt nơi này, hơn nữa đã quên những bất an trước kia.
Song Nghi cùng nữ nhi Liễu Diệp của Hồ Tam Nương cách vách đã thành hảo tỷ muội, cha Liễu Diệp ở trên đường cái mở cửa hành, cho nên Liễu Diệp ngoại trừ việc cùng Hồ Tam Nương học tập thêu thùa, cũng sẽ ở thời gian nhàn hạ đến cửa hàng của cha bé chơi.
Cái này làm cho Song Nghi vô cùng hâm mộ, nàng cơ bản không thể đi ra ngoài, cho dù là chơi xung quanh sân, Trịnh Bình cũng sẽ đem cửa mở ra, bảo đảm nàng luôn ở trong phạm vi tầm mắt mình
Kỳ thật Trịnh Bình cũng không phải không cho Song Nghi đi ra ngoài chơi, chỉ là lo lắng an toàn của Song Nghi, Song Nghi so với Liễu Diệp thì nhỏ hơn, lại không phải ở chỗ này lớn lên. Nếu như không ai đi theo, ở chung quanh cũng liền thôi, Khai Phong phủ nha ở cách vách, còn đều là chút láng giềng cũ, nhưng là chạy xa làm sao bây giờ?
Song Nghi không phải Trịnh Bình sinh, nhưng là Trịnh Bình dưỡng nha!
Trịnh Bình đang giặt quần áo, Song Nghi luyện tập xong châm pháp, liền ngồi xổm ở cửa cùng Liễu Diệp nói chuyện.
Liễu Diệp đang đứng trước cửa viện, bé phải đi đưa cơm cho cha, có thể nhân cơ hội ở trên phố chơi trong chốc lát, hiện tại đang cùng Song Nghi nói mình muốn đi dạo ở gian hàng chuyên bán đồ đan bằng lá hôm trước mình chưa dạo xong.
Song Nghi hâm mộ đến muốn chết, cùng Liễu Diệp phất tay chia tay.
Bé quay đầu nhìn lại, Nhạn ca nhi đang nằm ở trên giường nhỏ giọng đọc sách.
Trịnh Bình đang cho Vân Nhạn Hồi học vỡ lòng, kêu cậu đi đọc “Tam Tự Kinh”, không bao lâu Vân Nhạn Hồi liền “Học được”, hiện tại đang tranh thủ ghi nhớ tất cả. Bất quá có lẽ là trước khi xuyên qua đã đi đường quá nhiều rồi, Vân Nhạn Hồi hiện tại là có thể nằm liền tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng.
Song Nghi liếc mắt một cái liền đi tới, Nhạn ca nhi nằm ở trên giường, Tiểu Bảo ngồi ở bên cạnh. Tay Nhạn ca nhi còn duỗi ở trước mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền bắt lấy mấy ngón tay của cậu bẻ chơi, chơi đến vui vẻ còn đem ngón tay gặm đến ướt dầm dề. Có đôi khi Tiểu Bảo còn muốn bò xuống dưới giường, Nhạn ca nhi đầu cũng bất động một chút mà dùng chân đem Tiểu Bảo ngăn lại đi.
Song Nghi đi qua, đem tay Nhạn ca nhi giải cứu ra khỏi miệng của Tiểu Bảo, lau lau sạch sẽ, nói với cậu: “Nhạn ca nhi, ngươi biết không, trên đường Liễu Diệp đi tới cửa hàng của cha em ấy, có một cái sạp, có bán mấy con chim nhỏ, thỏ con, còn có sâu.. làm bằng cỏ đấy”
Cũng chính là ở Tống triều, bá tánh còn có thể bày quán vỉa hè.
Vân Nhạn Hồi nói: “Kêu nương mang ngươi đi.”
Song Nghi nhìn thoáng qua Trịnh Bình bên ngoài sân đang phơi quần áo, nhỏ giọng nói: “Không được. Nương rất bận.”
Song Nghi đã đem Trịnh Bình coi làm mẹ ruột, nhưng chính tính cách bé lại không cho phép, ngượng ngùng đi làm phiền người khác.
Vân Nhạn Hồi không ngờ còn có một ngày mình có thể hiểu được tính cách của trẻ con, cậu bò dậy từ trên giường, ở rổ kim chỉ của Trịnh Bình nhặt mấy khối tấm vải vụn màu trắng, cái này là Trịnh Bình chuẩn bị dùng để làm lây quần cho cậu.
Song Nghi còn đang thất thất, nhìn thấy Vân Nhạn Hồi đi đến bên cạnh Trịnh Bình, mở miệng nói: “Nương, Song Nghi muốn một con búp bê.”
Kỳ thật cậu còn biết gấp giấy, đã từng có một bạn ọc của cậu có trưởng bối trong nhà là giáo viên mầm non, mấy đứa bọn cậu khi ấy còn phụ giúp giáo trình nên làm một ít cá vàng, hạc giấy, hoa linh tinh, nhưng hiện tại tay không có sức lực, hơn nữa cậu cũng chưa từng ra cửa, sợ bị hỏi sao lại biết làm.
Vì thế lui một bước mà nói, nhìn xem tài liệu trong nhà hiện có, nếu mà về đô chơi mà nói, con gái hẳn sẽ thích búp bê đi.
“Nhạn ca nhi!” Song Nghi hô một tiếng, mặt đều đỏ, nhỏ giọng nói, “Ta không cần búp bê..”
Di, chẳng lẽ đồ chơi đan bằng cỏ còn tốt hơn búp bê vải a? Cái khả năng đó có lẽ không cao đi, ở trong trí nhớ cái thứ đó vừa chơi liền tan thành từng mảnh.. Bất quá Song Nghi nếu muốn..
Vân Nhạn Hồi: “Nga, Song Nghi muốn chim nhỏ đan bằng cỏ Liễu Diệp nói.”
Song Nghi: “...”
Trịnh Bình tức khắc cảm thấy mình sơ sót, cho dù Nhạn ca nhi cùng Song Nghi đều không đề cập tới, nàng cũng nên nhớ rõ định kỳ mua chút món đồ chơi mới cho bọn bé, chỉ là những cái đó trước kia đều là Từ Ấu Trang cùng nhau mua sắm, sau khi trở về không ai nói tới nên nhất thời không ai để ý. Khó được Nhạn ca nhi còn lo lắng chu toàn hơn nhàng, vội vàng xoa xoa tay tiếp nhận nguyên liệu, “Chim nhỏ đan bằng cỏ tháng sau cho sẽ mua cho mấy đứa các con, nương trước sẽ đan búo bê vải cho Song Nghi.”
“Cảm ơn nương.. Cảm ơn Nhạn ca nhi.” Song Nghi căn bản không hể cự tuyệt cái dụ hoặc này, bé còn nhớ rõ đây là vải dệt dùng để làm dây quần cho Nhạn ca nhi, hiện tại lại đem làm búp bê cho bé.
Nhìn Song Nghi che giấu không được chờ mong mà ở bên cạnh Trịnh Bình đổi tới đổi lui xem nàng may vá thành thạo, Vân Nhạn Hồi dẫm lên ghế xếp bò đến trên giường, thuận tay đem Tiểu Bảo vớt vào trong sườn trong giường. Nghĩ thầm, ai nha vì tiểu loli vui vẻ, ta đây cho dù không mặc quần lõa cái mông chạy cũng có sao đâu..
Trịnh Bình may một cái búp bê vải cho Song Nghi, bên trong là cam thảo, căng đến búp bê đều bụ bẫm, ngũ quan trên mặt đều là vẽ lên.
Song Nghi thích vô cùng, nhìn dáng vẻ buổi tối ngủ đều có thể ôm, chờ đến Liễu Diệp trở về, còn chuyên môn cầm đi cho bé cùng thưởng thức một hồi.
Trịnh Bình nhìn đến bộ dáng này của Song Nghi, cũng như suy tư gì đó, nàng hiện tại đã ở hẻm thêu ổn định công việc, trong nhà chỉ có một gia trưởng, liền càng không thể bỏ qua sinh hoạt bọn nhỏ.
Vì thế, qua vài ngày sau, Trịnh Bình liền nói cho Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi, quá mấy ngày chính là tháng tư ngày tám, tiết Tắm Phật*, hôm nay các thiền viện chùa miếu đều có lễ ăn chay, đến lúc đó nàng đi hẻm thêu giao hàng, thuận tiện mang Vân Nhạn Hồi cùng Song Nghi đi bên cạnh chùa Đại Tướng Quốc.
(*Lễ Tắm Phật là một trong những nghi thức phổ biến của Lễ hội Phật đản hằng năm trong nhiều truyền thống Phật giáo khác nhau. Nghi thức này vốn đã xuất hiện khá lâu tại Ấn Độ, Trung Á và Trung Hoa, và ngày nay được duy trì trong hầu hết các cộng đồng Phật giáo khắp nơi như là một cử chỉ, một hành động để tỏ lòng tôn kính, hân hoan của người con Phật đối với sự xuất hiện của đấng Giác Ngộ trên cuộc đời này, cách đây hơn 2.600 năm)
Đến nỗi Tiểu Bảo, còn phải nhờ nhà Hồ Tam Nương chiếu cố một chút.
Song Nghi nghe được là cái ngày gì đó, chỉ nghĩ khẳng định thực náo nhiệt. Mà Vân Nhạn Hồi tuy rằng đối tiết Tắm Phật không quá hiểu biết, nhưng là nghe tên mà nghĩ, hẳn là ngày hội giới Phật giáo. Chùa Đại Tướng Quốc cậu cũng có biết đến, năm đó ở Khai Phong du lịch bỏ ra mấy chục tệ mua vé vào cửa, thế nhưng cũng không thể tới được khu vực này.
《 Thủy Hử Truyện 》 Lỗ Trí Thâm bứng cây liễu chính là ở chỗ này, Địch Thanh tị nạn cũng là ở chỗ này, chuyện xưa nói đều nói không xong, Tô Đông Pha, Vương An Thạch, Phạm Trọng Yêm, Ngô Đạo Tử.. danh nhân học giả đi ra từ chỗ này thật sự nhiều vô số kể.
Ở thời đại này, chùa Đại Tướng Quốc cũng đã là cổ chùa mấy trăm năm, cũng là chùa chiền lớn nhất Biện Lương, rất được hoàng gia tôn sùng.
Đều nói núi sâu tàng chùa cổ, chùa Đại Tướng Quốc cố tình không giống người thường, nó ở vào Biện Lương trung tâm thành phố.
Tiểu Song Nghi cảm thấy đường từ nhà Liễu Diệp đến cửa hàng cha bé đã là nơi phồn hoa nhất Đông Kinh? Sai! Thời đại nay nơi phồn hoa nhất này thủ đô là chùa Đại Tướng Quốc!
Không đề cập tới ngày hội lớn nhỏ, chùa Đại Tướng Quốc mỗi tháng đều có năm lần mở ra đại hội chùa cho phép người người giao dịch. Nam Bắc triều tôn trọng Phật giáo, hội chùa vốn là nơi các tín đồ làm việc cho Phật, bởi vì tiểu thương tụ tập, vì rất nhiều tín đồ mà cung cấp thương phẩm, dần dần các bá tánh bình thường cũng tới tham gia, vì thế hình thành hội chùa hôm nay, có phía hoàng thành, cũng có dân gian.
Hội chùa của Chùa Đại Tướng Quốc càng là nhân tài kiệt xuất giữa các loại hội chùa tại Biện Lương, người mua sắm, hưu nhàn, giải trí, tham thiền và nhiều công dụng khác đều kết hợp làm một thể, một mảnh đất đó, có thể nói là nơi tổng hợp của thương nghiệp lớn nhất Biện Lương.
Nếu như từng xem qua một ít tiểu thuyết cổ điển cùng truyền thuyết, là có thể biết ở trong hội chùa chùa Đại Tướng Quốc còn phát sinh quá rất nhiều chuyện xưa.
Hôm nay chùa Đại Tướng Quốc cùng ngàn năm sau Vân Nhạn Hồi thấy khẳng định là hoàn toàn không giống nhau, trong lịch sử chùa Đại Tướng Quốc trải qua nhiều lần trùng tu, xây dựng thêm. Bởi vì quá lớn, năm đó Vân Nhạn Hồi vội vàng đi các điểm ngắm cảnh khác, cũng không có ở đó lâu lắm.
Hiện tại có cơ hội lại đi nhìn một cái, Vân Nhạn Hồi vẫn rất chờ mong, cậu ở Bắc Tống tham qua nơi mà cậu đã từng đến ở hàng ngàn năm sau, thần kỳ cỡ nào a.
Trước lúc Vân Nhạn Hồi xuyên qua tốt xấu gì cũng từng đi qua chùa Đại Tướng Quốc, Song Nghi lại căn bản không có đi qua, Trịnh Bình liền một bên dệt lụa hoa một bên nói cho bé độ rầm rộ khi chùa Đại Tướng Quốc làm hội chùa.
So sánh với hội chùa chùa Đại Tướng Quốc rầm rộ, Vân Nhạn Hồi càng tò mò chùa miếu tăng nhân. Trước kia xem tư liệu nói thời kỳ Đường Tống tăng nhân đều tương đối thế tục, thậm chí không thiếu người kinh thương làm giàu, thậm chí còn mở kỹ viện. Không biết chùa Đại Tướng Quốc cái chùa chiền hoàng gia này, lại sẽ có tình huống như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.