Quyển 2 - Chương 89: Ba gã thợ giày thối
Nguyệt Quan
16/03/2013
Dương Hổ đứng ở dưới cổng, hỏi không lưu loát:
- Ngươi... Rốt cuộc có thể có biện pháp gì? Nếu định lấy vũ lực để mong thành công, thì chỉ có thể rơi vào kết cục thân chết ở dị quốc. Cho dù ngươi thật sự là dũng sĩ địch vạn người, cũng tuyệt đối không thể ứng phó được với những hậu quả sau đó đâu.
Thanh âm của hắn có chút phát khổ, rõ ràng biết rằng Khánh Kỵ không thể có khả năng nghĩ ra biện pháp ứng phó với cục diện nan giải này, thế mà hắn cứ ma xui quỷ khiến thế nào, đã đi rồi lại quay đầu trở lại.
- Ta biết. Vũ lực không thể không có, nhưng chỉ khi ta đã có được thực lực tuyệt đối, nếu không vũ lực sẽ là không đủ. Có điều, ta đương nhiên có biện pháp của ta. Theo tình hình thực tế, tuyệt đối không có nửa điểm có lợi cho ngươi, ngươi chỉ cần giúp ta kéo dài thêm mười ngày, trì hoãn phản ứng ở các nơi, sau đó ngồi đợi tin tức của ta. Ngươi chỉ cần làm được những điều này, là có cơ hội thực hiện được nguyện vọng cả đời, đặt cược thế này, mới là đáng giá, không phải vậy sao?
Dương Hổ nhìn hắn một cái thật sâu, hỏi:
- Chỉ cần mười ngày?
- Đúng! Chỉ cần mười ngày!
Khánh Kỵ thở dài:
- Ta nghĩ, đây cũng đã là cực hạn mà ngươi có thể làm rồi.
Dương Hổ cũng đã ngầm đồng ý với hắn, nói:
- Dù sao, trong tình hình phức tạp này, mười ngày cũng hơi..., được! Vậy mười ngày đi, nhưng mà ngươi cần phải cho ta một lí do.
- Yên tâm, lí do à, trước chập tối hôm nay, ngươi sẽ nhận được.
Dương Hổ cắn răng, nặng nề gật đầu một cái, sau đó mắt hổ xoay chuyển, hỏi:
- Thúc Tôn tiểu thư hiện đang ở đâu? Ả là nữ nhi của Thúc Tôn Ngọc, ngươi lưu ả lại bên người, nhất định là một đại họa tày trời, một khi vô ý, đại kế có thể bị hủy bởi ả đàn bà này, nữ sắc, chỉ có thể giải trí, không thể trầm mê, nếu không, khó thành đại sự.
Khánh Kỵ hơi xoay chuyển ánh mắt, liếc mắt nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đứng ở xa xa trong nhóm binh sĩ, cười cười nói:
- Ta biết, trong kế hoạch của ta, nàng nhất định là một đại tai họa, có điều... không phải họa cho ta, mà là cho ba nhà thế gia.
- Sao có thể như vậy?
Dương Hổ nhíu mày, nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.
Khánh Kỵ cười mà không đáp, lại nói:
- Hiện tại xin mời Hổ huynh quay về hồi đáp với Quý Tôn đại nhân đi, nói rằng Khánh Kỵ cảm động tâm ý này, cũng biết chuyện không thể khác được nữa, sẽ không làm Quý Tôn đại nhân phải khó xử, ta sẽ rời đi. Nhưng mà đại trượng phu một lời đáng giá ngàn vàng, Khánh Kỵ đã đáp ứng sẽ giúp Thành Bích phu nhân trong cuộc đua thuyền rồng, đường đường một đấng nam nhi sao có thể thất tín với phụ nữ? Ta phải tới hồ Lịch Ba an bài một chút, lưu lại dũng sĩ dự thi, sau đó cùng những người khác quay về thành. Sáng sớm ngày mai, sẽ khởi hành trở về Vệ quốc.
Dương Hổ ánh mắt hơi lóe lên, chắp tay nói:
- Được, ta chờ tin tức của ngươi. Cáo từ.
- Không tiễn!
Dương Hổ trở lại Quý Thị phủ đệ, Quý Tôn Ý Như nghe thấy Khánh Kỵ đã đồng ý rời đi, không khỏi vui mừng hớn hở, liên tục vuốt râu vuốt cằm. Trọng Lương Hoài và Công Sơn Bất Nữu cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng.
Dương Hổ chắp tay thi lễ, tiếp tục hồi đáp:
- Khánh Kỵ công tử nói, đại trượng phu trọng chữ tín, hắn đã đáp ứng với Thành Bích phu nhân, phải giúp đỡ nàng tham gia cuộc đua thuyền rồng, không thể bởi chuyện như vậy mà hủy bỏ lời hứa. Lúc này hắn cũng đã đi hồ Lịch Ba, lưu lại nhân thủ dự thi, sau đó nhổ trại quay về thành, sáng sớm ngày mai sẽ trở về Vệ quốc.
- Tốt, tốt lắm.
Quý Tôn Ý Như liên tục gật đầu, chỉ cần Khánh Kỵ chịu đi, đừng nói là một ngày, dù là hai ba ngày hắn cũng chờ được tốt. Nghĩ lại một chút, hắn lại cảm thấy một chút hổ thẹn, khẽ thở dài:
- Khánh Kỵ, thực là một người thành thật, đúng là lão phu đã phụ hắn rồi. Dương Hổ, chuẩn bị cho lão phu ba mươi xe tiền tài trâu dê, ai... Coi như là lễ vật lão phu đưa tặng Khánh Kỵ công tử, bày tỏ ý xin lỗi trong lòng vậy.
- Chủ công yên tâm, một chút việc nhỏ, Dương Hổ sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa. Sáng sớm mai khi Khánh Kỵ công tử rời đi, Dương Hổ sẽ thay chủ công tiễn hắn ra khỏi thành mười dặm, cấp mặt mũi cho hắn, thể hiện lòng hiếu khách, danh nhân nghĩa của chủ công.
- Tốt, tốt lắm.
Quý Tôn Ý Như vui vẻ cười nói:
- Việc này để ngươi làm, không cần phải nói cho lão phu.
Hắn vỗ kỷ án, nâng một chén rượu lên uống, thống khoái nói:
- Lần này Ngô sứ hùng hổ tới, Khánh Kỵ rời đi, là có thể khiến chiến tranh chấm dứt được không? Hừ! Thúc Mạnh hai tên hỗn đản đó sao có thể làm khó dễ được ta? Thúc Tôn Thị lão cáo già muốn chê cười lão phu, Mạnh Tôn Thị lão thất phu lại luôn muốn gây loạn, cứ theo kế hoạch này, nan đề đã được giải quyết dễ dàng. Lão phu vẫn sẽ làm Lỗ quốc chấp chính như thường, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, thì vẫn sẽ vững vàng ngồi trên đầu bọn chúng, ha ha ha ha...
Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài cũng cùng ha ha cười lớn, Dương Hổ liếc mắt nhìn ba người đang đắc ý vênh váo, trong lòng âm thầm thở dài: "Dương Hổ thời vận không tốt, phụng dưỡng phải một kẻ tầm thường, cộng sự lại là hai kẻ ngu đần. Ai! Cứ việc đắc ý đi. Đến khi Quốc Quân trở về Lỗ quốc, ngươi còn có thể an ổn ngồi ở đây được sao?
Hắn có tâm muốn nói ra tin tức về việc Thúc Mạnh hai nhà lên kế hoạch nghênh đón Lỗ Quân quay về, chỉ có điều nhớ tới tính cách nhất quán của Quý Tôn Ý Như, hắn liền gạt ý niệm này ra khỏi đầu. Quý Tôn Ý Như tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng mà chí hướng lớn nhất cùng lắm chỉ là vĩnh viễn nắm giữ quyền hành chấp chính, đứng trên Thúc Mạnh hai nhà, tuyệt đối không có dũng khí soán vị tự lập.
Hắn sợ hãi như vậy, thật ra là bởi lo lắng phải đối kháng vũ lực với Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà, làm suy yếu thực lực ba nhà thậm chí thực lực của cả Lỗ quốc, khiến cho kẻ thù bên ngoài thừa cơ áp chế. Còn có nguyên nhân lo lắng danh dự tiếng tăm bị hao tổn, hắn không muốn làm một kẻ hành thích vua soán vị, lại bị hậu nhân thóa mạ. Danh dự tiếng tăm là một thứ gì đó vô hình, có đôi khi, nó có thể sinh ra được sức mạnh cường đại, chỉ cần có người còn quan tâm đến nó, thì nhất định hành vi của hắn còn bị ràng buộc, Quý Tôn Ý Như đúng là một người có tiếng tăm rất tốt.
Cứ cho rằng biết Thúc Tôn, Mạnh Tôn khao khát nghênh đón Quốc Quân về nước, Quý Tôn Ý Như cũng tuyệt đối không dám gây thương tổn gì cho Quốc Quân. Khi đó, bị dồn vào ngõ cụt, hắn sẽ chẳng biết làm gì mà phải lui từng bước, hồi phục lại cục diện thế chân vạc ba nhà khi trước, chắp tay nghênh đón Lỗ Quân về nước. Nhưng mà, hai năm qua, bởi vì để đối phó với Quý Thị hắn, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đã trở nên cực kỳ thân cận, hiện tại hai nhà còn muốn trở thành thông gia, kết thành đồng minh chính trị, chỉ sợ hắn có muốn hồi phục lại cục diện chính trị ban đầu cũng không được nữa rồi, lại còn bị Thúc Mạnh hai nhà cưỡi ở trên đầu.
Thúc Tôn Thị, Mạnh Tôn Thị đều là hậu nhân của Lỗ Hoàn Công (1), đều mang họ Cơ. Theo quy củ thì cùng họ không được kết hôn, những quy củ này dân gian chấp hành rất triệt để, ngược lại, các quý tộc xuất phát từ đủ loại lợi ích cá nhân, lại chưa từng nghiêm khắc chấp hành. Thời này những chư hầu cùng họ xuất phát từ lợi ích chính trị mà kết làm thông gia có rất nhiều, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà từng là họ hàng xa nhưng đã tới mấy trăm năm rồi, làm gì có chuyện còn quan tâm đến quy củ này?
Đến lúc đó, Quý Tôn Ý Như từng bước nhượng bộ, tất nhiên sẽ trở thành kẻ yếu nhất trong ba nhà. Quý Thị nếu đã chẳng còn gì, thì mình còn có nơi nào mà dốc sức? Nghĩ đến đây, suy nghĩ trong đầu Dương Hổ xoay chuyển, đặt hy vọng duy nhất lên người Khánh Kỵ. Hiện giờ, hắn chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm mười ngày, có thể khiến cho Khánh Kỵ rẽ mây nhìn thấy bầu trời, xuất hiện bước ngoặt.
Lúc này, ở một căn phòng trong Nhã Uyển đang nghênh đón một vị khách nhân, vị khách nhân này chính là Triển Hoạch đại phu. Mới sáng sớm hắn đã bị gọi tới phủ đệ của Thúc Tôn Thị, nhận sự ủy thác của Thúc Tôn Ngọc, đi tới Nhã Uyển khuyên bảo Khánh Kỵ giải trừ đánh cuộc, thả Thúc Tôn Diêu Quang về phủ. Nhưng khi xe ngựa của hắn chạy tới Nhã Uyển, cỗ xe của Khánh Kỵ cũng đã ra khỏi thành, thẳng đến hồ Lịch Ba. Triển đại phu đã nghĩ ra đủ mọi lời lẽ rồi, vậy mà tình cảnh lại như vậy, cũng không tiện đuổi theo, có vẻ hắn cũng gấp thật, đành phải lệnh cho xe ngựa quay đầu lại, trở về Thúc Tôn Thị, chờ buổi tối Khánh Kỵ trở về thành rồi tính tiếp.
Trên đường tới hồ Lịch Ba, một chiếc xe ngựa, hơn mười thị vệ đang vội vàng đi. Khánh Kỵ ngồi ở trong xe, vén bức màn, nhìn non xanh nước biếc ven đường. Ánh mắt khi thì bình tĩnh xuất thần, khi thì lấp lánh không thôi, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
- Công tử, khi nào thì xuất phát đi đánh Ngô sứ?
Khánh Kỵ xoay chuyển con ngươi, khôi phục lại thanh tỉnh:
- Diêu Quang, nàng đi theo ta, không sợ khó có thể giải thích được với lệnh tôn sao?
- Sao có thể như vậy? Người là người, ta là ta, hiện giờ ta là thị tỳ của ngươi, tùy ngươi đối đãi. Vốn là chuyện tín nghĩa, người trong thiên hạ sao có thể bởi vậy mà trách móc gia phụ ta?
Khánh Kỵ cười cười không nói, Thúc Tôn Diêu Quang thấy hắn trầm mặc, con ngươi xoay chuyển, lại dẫn dắt để hắn nói chuyện:
- Công tử, tới hồ Lịch Ba tập hợp nhân mã, tới đêm nay sẽ khởi hành suốt đêm sao?
- Chuyện nam nhân, nữ nhân ít hỏi thôi!
Khánh Kỵ không còn kiên nhẫn, hung hăng đáp lại một câu.
- Ách... Người ta... chẳng phải chỉ là quan tâm đến ngươi thôi sao...
Thúc Tôn Diêu Quang đại khái là đã bị hắn câu mất hồn rồi, nói thế mà cũng không giận dỗi gì, ngược lại còn quanh co giải thích. Khi đôi mắt kia liếc đến, trong ánh mắt còn có chút oán hận sâu thẳm, thật sự khiến cho người ta có chút chịu không nổi. Ánh mắt của Thúc Tôn Diêu Quang Đại tiểu thư liếc hắn thật nóng bỏng, bên trong còn có chút thẹn thùng... Ai! Nói sao nhỉ, người mù cũng có thể nhìn ra đó là hương vị nữ nhân liếc nhìn tình lang của mình. Khánh Kỵ... Khánh Kỵ đành phải nhích sang bên cạnh một chút, lấy an toàn làm trọng.
Thúc Tôn Diêu Quang ngồi ngay ngắn ở giữa xe, liếc liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy Khánh Kỵ ngồi dán vào một bên xe, ngồi nửa mông trên đệm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là mấy cái gốc cây ở ngoài kia nhìn còn thích hơn là nhìn nàng, trong lòng không khỏi nổi cơn tức đại cô nương, hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng:
- Này!
- Hả?
Khánh Kỵ bâng quơ quay đầu lại, tiêu cự của ánh mắt rõ ràng không đặt lên người nàng.
Thanh âm của Thúc Tôn Diêu Quang lại trở nên ôn nhu:
- Đường còn dài lắm, ngươi ngồi như vậy... Có mệt hay không?
Khánh Kỵ gật gật đầu:
- Ừm, đúng là có hơi mỏi.
Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi ửng đỏ, nàng đáng yêu liếc mắt nhìn lướt qua Khánh Kỵ, sau đó cúi đầu, xấu hổ vân vê chéo áo nói:
- Vậy... ngươi ngồi... ngồi lại gần đây thì tốt hơn...
- Ừm..., cũng được!
------------------------
(1) Lỗ Hoàn Công Cơ Doãn 711 TCN - 694 TCN, chúa công Lỗ quốc, tại vị 18 năm.
Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi ửng đỏ, nàng đáng yêu liếc mắt nhìn lướt qua Khánh Kỵ, sau đó cúi đầu, xấu hổ vân vê chéo áo nói:
- Vậy... ngươi ngồi... ngồi lại gần đây thì tốt hơn...
- Ừm..., cũng được!
Khánh Kỵ đáp lại một tiếng, đứng dậy, lách qua Thúc Tôn Diêu Quang, đi đến cửa xe bên kia, nửa mông lại ngồi lên ghế, vén bức màn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm thần lúc đó đã nhẹ nhàng bay đi xa xa.
- Ngươi...
Thúc Tôn Diêu Quang oán hận trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi uốn éo eo nhỏ nhắn, cái mông đẫy đà dịch dịch lại gần hắn một chút.
Khánh Kỵ phát hiện ra, quay đầu lại cười khổ nói:
- Này, nàng bây giờ toàn thân mặc quân phục, là binh lính của ta đó, hẳn là nên xuống xe đi cùng với mọi người mới đúng chứ?
Thúc Tôn Diêu Quang trán đẹp (1) hơi nhăn, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át chậm rãi chuyển thành hình chữ O:
- Ngươi... ngươi bảo là, để cho ta xuống xe đi đường hả?
- Đúng vậy.
Thúc Tôn Diêu Quang dùng một đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi nhướng lên, như trăng non lưỡi liềm, biểu tình tựa cười lại như không cười, thanh âm kiều diễm ôn nhu nói:
- Người ta đương nhiên là không vấn đề gì, chỉ có điều... ngươi nỡ làm vậy sao?
Khánh Kỵ nghe vậy, chịu chẳng biết nói gì...
Hồ Lịch Ba, một đội sĩ tốt đã được lựa chọn tỉ mỉ đang ở trong hồ chém sóng chặt gió, luyện tập thuyền rồng. Cách đó một tầm tên bắn, có một chiếc thuyền rồng khác, đó là thuyền của Thúc Tôn thế gia. Trên bờ, các binh sĩ đã sớm huấn luyện xong, có người đang rảnh rỗi ở chỗ đóng quân, có người đang ngủ, có người lại tới ngọn núi để hái nấm, săn bắn thú hoang dã. Thành Bích phu nhân phú khả địch quốc, không hề tiếc tiền đầu tư vào những chuyện có thể mang tới cho nàng tài phú khổng lồ, nàng sai đưa tới thóc gạo thịt cá cực kỳ phong phú, vốn là chẳng cần phải săn bắn thêm, nhưng những sĩ tốt vẫn làm như vậy, chẳng qua là để đốt thời gian mà thôi.
Khi Khánh Kỵ đi tới hồ Lịch Ba, chính là nhìn thấy tình hình như thế. Thấy vậy, Khánh Kỵ càng yên lòng, lúc này cho dù có người khác tới, trừ phi là lập tức tập hợp toàn bộ sĩ tốt tiến hành kiểm kê, nếu không trong thời gian ngắn cũng không thể làm rõ được trong doanh tổng cộng có bao nhiêu người.
Vừa đến nơi trú quân, Khánh Kỵ liền nghĩ sẽ giao phó cho A Cừu một vài sự tình, thế nhưng Thúc Tôn Diêu Quang cứ ở bên cạnh không rời, lại chẳng có cách nào mà thoát khỏi nàng, may mắn là Khánh Kỵ chợt nhớ tới nữ nhân rất thích làm một chuyện, cho nên...
- Diêu Quang... Nàng có thể nấu ăn hay không?
- Đương nhiên rồi.
Thúc Tôn Đại tiểu thư đắc ý dào dạt nói:
- Ngươi cho rằng Diêu Quang là con nhà thế gia chỉ biết áo đến giơ tay, cơm đến há mồm sao? Mấy thứ thêu thùa may vá, nấu cơm nấu canh mọi thứ ta đều không kém.
- Ồ?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Ta luôn luôn thích nhất là ăn thịt gà om nấm...
- Ta đi!
Thúc Tôn Đại tiểu thư lập tức mặt mày hớn hở xin đi giết giặc:
- Bây giờ ta sẽ vào núi bắn một con gà rừng, rồi hái thêm chút nấm, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta.
Thúc Tôn Diêu Quang dẫn theo hai gã thị vệ, đeo cung trên vai kích động đi lên núi. Vừa thấy nàng rời đi, Khánh Kỵ như trút được gánh nặng, lập tức gọi A Cừu cùng với hữu binh vệ Đông Cẩu hiện tại đang là người phụ trách binh sĩ trong trận doanh vào một gian phòng. Những căn phòng nơi đây đều là chặt cây tùng lấy gỗ vừa mới dựng lên, trong phòng còn có mùi hương gỗ tùng nồng đậm. Khánh Kỵ tiến vào phòng, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng:
- Thời gian có hạn, các ngươi lưu ý lắng nghe.
Thần sắc Đông Cẩu khẩn trương hẳn lên, hai tay để trên đầu gối, lưng thẳng tắp, tập trung nghe hắn phân phó. Khánh Kỵ vội vàng nói rõ những tình hình trước mắt, sau đó nói:
- Lỗ quốc ba nhà đang tranh đấu kịch liệt từ bên trong, tình thế hiện giờ đối với ta đúng thực là rất bất lợi, có điều... Cơ hội thường tới vào những thời điểm tưởng chừng như tuyệt vọng nhất. Quý Tôn Ý Như là người luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, tính tình như vậy, nếu như còn chờ hắn quyết định chủ ý, không biết là phải đến tháng nào năm nào. Hiện giờ ta vừa đúng lúc nhân cơ hội hành động, buộc hắn không còn đường lui, không thể không cùng tiến cùng lui với ta!
Hắn nhìn hai người trước mặt, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ta ở Nhã Uyển tuy chỉ dùng kế hoãn binh để làm Dương Hổ tin tưởng, nhưng mà thực tế là ta đúng thực có nghĩ tới một biện pháp, chỉ có điều lúc ấy là do nhất thời nhanh trí, còn rất nhiều chỗ còn chưa nghiền ngẫm một cách tinh tế. Chuyện này phải làm cho thật hoàn hảo không một kẽ hở, nên giờ mới gọi hai người các ngươi tới để thương nghị.
- Công tử có tính toán gì? - Đông Cẩu hỏi.
- Đêm nay ta sẽ rời khỏi nơi này, đi làm một chuyện. Chuyện lần này, ta không thể tin tưởng giao cho người khác, phải tự ta đi làm mới được!
Đông Cẩu và A Cừu yên lặng lắng nghe, Khánh Kỵ nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, vừa lòng cười nói:
- Chủ ý này là do ta nghĩ ra trong lúc gấp gáp, còn có rất nhiều kẽ hở, cần các ngươi phải phối hợp để hoàn thành. A Cừu, ngươi là thiếp thân thị vệ của ta, luôn theo ta đi khắp các nơi, rất nhiều người ở Khúc Phụ nhận ra ngươi, nên ngươi phải lưu lại, che đậy tai mắt của kẻ khác.
Đông Cẩu vuốt cằm nói:
- Được, để cho A Cừu lưu lại, ta đi cùng công tử.
- Không thể, hiện giờ những người đang ở trong quân doanh, lên chiến trường chém giết cũng không có vấn đề gì, nhưng mà phải có một nhân vật đủ bản lĩnh để chỉ huy điều hành, ứng phó đối đáp. Một khi ta rời đi, không thể không có một ai chủ trì cục diện, ngươi cũng phải lưu lại.
Đông Cẩu cùng A Cừu vừa nghe thấy vậy thì lập tức trở nên khẩn trương:
- Công tử muốn đi làm chuyện gì vậy? Bên người nếu không có một cận vệ đắc lực để sử dụng, thì sao có thể làm được?
- Không cần tranh cãi, thanh danh của bản công tử ngày hôm nay, cũng không phải là dựa vào tánh mạng của hạ nhân để đổi lấy. Việc này quan hệ rất trọng đại, thử hỏi trong số các ngươi ai có thể có thân thủ so sánh được với ta? Chỉ có ta tự mình tiến lên, phóng tay vồ tới, thì khả năng nắm chắc thành công mới là lớn nhất! Không được xen ngang, nghe ta nói thêm đã.
Khánh Kỵ tĩnh lặng, lại nói:
- Sáng nay khi nghe nói Quý Tôn Ý Như khiếp đảm, muốn trục xuất ta rời khỏi Lỗ quốc, ta mới vội vàng nghĩ ra chủ ý này. Mới vừa rồi ở trên xe ta đã cẩn thận cân nhắc lại một chút, đối với một vài khâu mấu chốt thì chỉ cần sắp xếp là làm được, chỉ có điều hiện tại có một chỗ khó xử, nhất thời chưa có ý kiến gì hay...
Khánh Kỵ hơi hơi cau mày, suy tư nói:
- Chuyện ta muốn đi làm, các ngươi không cần biết. Các ngươi chỉ cần có thể thủ tại chỗ này, che dấu hành tung của ta, chính là một kiện đại công. Nếu hành tung của ta bị bại lộ, thì chuyện ta đang đi làm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ có giấu diếm hành tung của ta, như vậy sau khi ta trở về, mới có thể tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là, làm thế nào để cam đoan rằng ta có thể rời đi, mà không bị ai phát giác.
Đông Cẩu và A Cừu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời nào. Trong doanh trại một trăm người rời đi cũng chẳng sao, bởi vì bọn họ không phải là Khánh Kỵ, muốn Khánh Kỵ rời đi mười ngày mà không bị người khác phát giác, cho dù là bình thường cũng quyết không có khả năng, huống chi còn là thời khắc khẩn trương như thế này. Quý Tôn Ý Như nóng lòng muốn Khánh Kỵ lập tức biến mất, nếu hắn cứ cù nhây ở đây không đi, Quý Tôn Ý Như mặc dù khoa trương thân phận là không tiện bức bách, nhưng nhất định sẽ cho thủ hạ đến nói bóng nói gió với hắn, khi đó sao có thể không phát hiện ra rằng hắn cũng đã biến mất rồi.
Khánh Kỵ nhướng mày, nói:
- Chỗ khó xử của ta là ở đây, tuy đã có Dương Hổ âm thầm tương trợ, nhưng tóm lại cũng phải nghĩ ra một cái lý do dễ nghe để có thể kéo dài thêm thời gian. Lý do thì rất dễ kiếm, sinh bệnh, bị thương, cái gì cũng được. Dương Hổ chỉ cần lợi dụng quyền lực của hắn để làm thêm một vài động tác nữa là được. Ngô quốc sứ giả cho dù không có Lương Hổ Tử, Anh Đào chặn lại, đại đội nhân mã khoan thai mà đi nhanh nhất cũng phải sau mười ngày mới tới được Khúc Phụ, Quý Tôn Ý Như sẽ không bởi vậy mà trở mặt bắt ta phải rời đi trong khi đang mang bệnh. Nhưng mà, muốn kéo dài mười ngày, lại còn muốn làm cho hắn không biết ta đã rời khỏi nơi này, thế thì quá khó khăn. Người hắn phái tới thúc giục ta, chắc gì đã là Dương Hổ. Nếu thay đổi người khác, chẳng phải là sẽ bại lộ giữa đương trường sao?
Nghe Khánh Kỵ nói như vậy, Đông Cẩu và A Cừu cũng không khỏi nhíu mày. Chuyện này mặc dù không quá phức tạp, nhưng mà để làm đến mức kín kẽ không một lỗ hổng thì quả thật là rất khó khăn. Hiện giờ những người biết Khánh Kỵ ở Khúc Phụ quả là không ít, kẻ khác không nói, giả sử người Quý Tôn Ý Như phái tới thăm hỏi chính là con trai Quý Tôn Tư, như vậy thì tuyệt đối không thể lừa gạt được. Quý Tôn Tư không phải là Dương Hổ, cũng sẽ không giúp hắn giấu diếm trước mặt phụ thân.
Khánh Kỵ thấy hai người nhìn trộm nhau dò xét, cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp gì, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài:
- Mẹ nó, vì sao khi tới lượt ta thì lại gặp phải lắm chuyện rắc rối thế này? Nhớ năm đó Hạng Thiếu Long xuyên Việt tìm Tần, chỉ cần đeo một lớp da khác trên mặt, là một Đổng Mã Si đã long trọng ra lò, mà chẳng ai có thể nhận ra nổi. Tại sao ở bên người ta lại chẳng có một kỳ nhân nào biết thuật dịch dung trong truyền thuyết nhỉ?
Khánh Kỵ trầm ngâm nói:
- Giả bệnh... Sợ là không gạt được người, bởi vì vẫn phải có một người khác cải trang làm ta. Nếu thật sự không còn biện pháp nào khác, thì chỉ có bị thương, hơn nữa còn phải bị thương trên mặt, ta có thể làm bộ khi săn bắn trong rừng bị trượt chân ngã xuống, khiến cho khuôn mặt bị thương toàn bộ, chỉ có điều... đến lúc đó lại phải khiến cho huynh đệ cải trang làm ta phải chịu ủy khuất.
A Cừu vội la lên:
- Công tử, dâng tặng tính mệnh cho công tử chúng ta cũng không oán không hận, trên da mặt tạo ra một chút vết thương thì có là cái gì? Có điều cứ như vậy, khi công tử quay trở lại thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng phải cắt da mặt giống hệt thế?
Khánh Kỵ khẽ cắn môi:
- Việc đó cũng không thành vấn đề, ta vốn là đã liều mạng đi vào con đường ghập ghềnh này, cắt một chút trên mặt thì có là cái gì? Ta cũng không phải là nữ nhân, coi trọng khuôn mặt hơn cả so với tính mạng. Chỉ cần có thể làm được đại sự, thì cắt đứt một tay cũng không tính là gì.
Đông Cẩu lắc đầu nói:
- Công tử, người muốn đi làm chuyện, cũng phải cắt mặt mà đi, chẳng nhẽ phải che mặt mà đi trên đường sao? Nếu không làm vậy, đến khi trở về mới tạo ra vết thương, thì vết thương mới tạo đó sẽ khác xa so với vết thương đã qua mười ngày, người khác sao có thể không nhìn ra sơ hở trong đó kia chứ?
Khánh Kỵ vừa nghe thấy vậy, không khỏi hơi nhíu mày. Hắn vốn nghĩ rằng trong kế hoạch này chỗ khó nhất là đi làm kiện đại sự kia, chưa biết được hắn định giải quyết vấn đề ba nhà như thế nào, hiện giờ xem ra muốn rời đi mà không ai biết đã đủ khó như lên trời rồi. Kế hoạch này vốn là hấp tấp nghĩ ra, rất nhiều chi tiết còn phải tính từng bước. Muốn tính từng bước, hiện giờ nào có đầy đủ thời gian cho hắn suy nghĩ một cách vẹn toàn?
A Cừu bỗng nhiên vỗ đùi, nói:
- Nghe công tử nói vậy, kẻ hèn lại nghĩ ra một biện pháp, không biết có thể sử dụng được hay không?
Khánh Kỵ mừng rỡ, hắn không nghĩ rằng một kẻ thô lỗ lại là người nghĩ ra chủ ý đầu tiên trước cả bọn hắn, lập tức vội vàng nói:
- Nếu đã có biện pháp, ngươi mau mau nói ra đi.
-------------------------
(1) Trán đẹp: Nguyên bản là ‘tần thủ’. Con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào có đầu trán đẹp thì gọi là tần thủ 螓首.
- Ngươi... Rốt cuộc có thể có biện pháp gì? Nếu định lấy vũ lực để mong thành công, thì chỉ có thể rơi vào kết cục thân chết ở dị quốc. Cho dù ngươi thật sự là dũng sĩ địch vạn người, cũng tuyệt đối không thể ứng phó được với những hậu quả sau đó đâu.
Thanh âm của hắn có chút phát khổ, rõ ràng biết rằng Khánh Kỵ không thể có khả năng nghĩ ra biện pháp ứng phó với cục diện nan giải này, thế mà hắn cứ ma xui quỷ khiến thế nào, đã đi rồi lại quay đầu trở lại.
- Ta biết. Vũ lực không thể không có, nhưng chỉ khi ta đã có được thực lực tuyệt đối, nếu không vũ lực sẽ là không đủ. Có điều, ta đương nhiên có biện pháp của ta. Theo tình hình thực tế, tuyệt đối không có nửa điểm có lợi cho ngươi, ngươi chỉ cần giúp ta kéo dài thêm mười ngày, trì hoãn phản ứng ở các nơi, sau đó ngồi đợi tin tức của ta. Ngươi chỉ cần làm được những điều này, là có cơ hội thực hiện được nguyện vọng cả đời, đặt cược thế này, mới là đáng giá, không phải vậy sao?
Dương Hổ nhìn hắn một cái thật sâu, hỏi:
- Chỉ cần mười ngày?
- Đúng! Chỉ cần mười ngày!
Khánh Kỵ thở dài:
- Ta nghĩ, đây cũng đã là cực hạn mà ngươi có thể làm rồi.
Dương Hổ cũng đã ngầm đồng ý với hắn, nói:
- Dù sao, trong tình hình phức tạp này, mười ngày cũng hơi..., được! Vậy mười ngày đi, nhưng mà ngươi cần phải cho ta một lí do.
- Yên tâm, lí do à, trước chập tối hôm nay, ngươi sẽ nhận được.
Dương Hổ cắn răng, nặng nề gật đầu một cái, sau đó mắt hổ xoay chuyển, hỏi:
- Thúc Tôn tiểu thư hiện đang ở đâu? Ả là nữ nhi của Thúc Tôn Ngọc, ngươi lưu ả lại bên người, nhất định là một đại họa tày trời, một khi vô ý, đại kế có thể bị hủy bởi ả đàn bà này, nữ sắc, chỉ có thể giải trí, không thể trầm mê, nếu không, khó thành đại sự.
Khánh Kỵ hơi xoay chuyển ánh mắt, liếc mắt nhìn Thúc Tôn Diêu Quang đứng ở xa xa trong nhóm binh sĩ, cười cười nói:
- Ta biết, trong kế hoạch của ta, nàng nhất định là một đại tai họa, có điều... không phải họa cho ta, mà là cho ba nhà thế gia.
- Sao có thể như vậy?
Dương Hổ nhíu mày, nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.
Khánh Kỵ cười mà không đáp, lại nói:
- Hiện tại xin mời Hổ huynh quay về hồi đáp với Quý Tôn đại nhân đi, nói rằng Khánh Kỵ cảm động tâm ý này, cũng biết chuyện không thể khác được nữa, sẽ không làm Quý Tôn đại nhân phải khó xử, ta sẽ rời đi. Nhưng mà đại trượng phu một lời đáng giá ngàn vàng, Khánh Kỵ đã đáp ứng sẽ giúp Thành Bích phu nhân trong cuộc đua thuyền rồng, đường đường một đấng nam nhi sao có thể thất tín với phụ nữ? Ta phải tới hồ Lịch Ba an bài một chút, lưu lại dũng sĩ dự thi, sau đó cùng những người khác quay về thành. Sáng sớm ngày mai, sẽ khởi hành trở về Vệ quốc.
Dương Hổ ánh mắt hơi lóe lên, chắp tay nói:
- Được, ta chờ tin tức của ngươi. Cáo từ.
- Không tiễn!
Dương Hổ trở lại Quý Thị phủ đệ, Quý Tôn Ý Như nghe thấy Khánh Kỵ đã đồng ý rời đi, không khỏi vui mừng hớn hở, liên tục vuốt râu vuốt cằm. Trọng Lương Hoài và Công Sơn Bất Nữu cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vừa lòng.
Dương Hổ chắp tay thi lễ, tiếp tục hồi đáp:
- Khánh Kỵ công tử nói, đại trượng phu trọng chữ tín, hắn đã đáp ứng với Thành Bích phu nhân, phải giúp đỡ nàng tham gia cuộc đua thuyền rồng, không thể bởi chuyện như vậy mà hủy bỏ lời hứa. Lúc này hắn cũng đã đi hồ Lịch Ba, lưu lại nhân thủ dự thi, sau đó nhổ trại quay về thành, sáng sớm ngày mai sẽ trở về Vệ quốc.
- Tốt, tốt lắm.
Quý Tôn Ý Như liên tục gật đầu, chỉ cần Khánh Kỵ chịu đi, đừng nói là một ngày, dù là hai ba ngày hắn cũng chờ được tốt. Nghĩ lại một chút, hắn lại cảm thấy một chút hổ thẹn, khẽ thở dài:
- Khánh Kỵ, thực là một người thành thật, đúng là lão phu đã phụ hắn rồi. Dương Hổ, chuẩn bị cho lão phu ba mươi xe tiền tài trâu dê, ai... Coi như là lễ vật lão phu đưa tặng Khánh Kỵ công tử, bày tỏ ý xin lỗi trong lòng vậy.
- Chủ công yên tâm, một chút việc nhỏ, Dương Hổ sẽ tự mình sắp xếp ổn thỏa. Sáng sớm mai khi Khánh Kỵ công tử rời đi, Dương Hổ sẽ thay chủ công tiễn hắn ra khỏi thành mười dặm, cấp mặt mũi cho hắn, thể hiện lòng hiếu khách, danh nhân nghĩa của chủ công.
- Tốt, tốt lắm.
Quý Tôn Ý Như vui vẻ cười nói:
- Việc này để ngươi làm, không cần phải nói cho lão phu.
Hắn vỗ kỷ án, nâng một chén rượu lên uống, thống khoái nói:
- Lần này Ngô sứ hùng hổ tới, Khánh Kỵ rời đi, là có thể khiến chiến tranh chấm dứt được không? Hừ! Thúc Mạnh hai tên hỗn đản đó sao có thể làm khó dễ được ta? Thúc Tôn Thị lão cáo già muốn chê cười lão phu, Mạnh Tôn Thị lão thất phu lại luôn muốn gây loạn, cứ theo kế hoạch này, nan đề đã được giải quyết dễ dàng. Lão phu vẫn sẽ làm Lỗ quốc chấp chính như thường, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, thì vẫn sẽ vững vàng ngồi trên đầu bọn chúng, ha ha ha ha...
Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài cũng cùng ha ha cười lớn, Dương Hổ liếc mắt nhìn ba người đang đắc ý vênh váo, trong lòng âm thầm thở dài: "Dương Hổ thời vận không tốt, phụng dưỡng phải một kẻ tầm thường, cộng sự lại là hai kẻ ngu đần. Ai! Cứ việc đắc ý đi. Đến khi Quốc Quân trở về Lỗ quốc, ngươi còn có thể an ổn ngồi ở đây được sao?
Hắn có tâm muốn nói ra tin tức về việc Thúc Mạnh hai nhà lên kế hoạch nghênh đón Lỗ Quân quay về, chỉ có điều nhớ tới tính cách nhất quán của Quý Tôn Ý Như, hắn liền gạt ý niệm này ra khỏi đầu. Quý Tôn Ý Như tuy rằng dã tâm bừng bừng, nhưng mà chí hướng lớn nhất cùng lắm chỉ là vĩnh viễn nắm giữ quyền hành chấp chính, đứng trên Thúc Mạnh hai nhà, tuyệt đối không có dũng khí soán vị tự lập.
Hắn sợ hãi như vậy, thật ra là bởi lo lắng phải đối kháng vũ lực với Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà, làm suy yếu thực lực ba nhà thậm chí thực lực của cả Lỗ quốc, khiến cho kẻ thù bên ngoài thừa cơ áp chế. Còn có nguyên nhân lo lắng danh dự tiếng tăm bị hao tổn, hắn không muốn làm một kẻ hành thích vua soán vị, lại bị hậu nhân thóa mạ. Danh dự tiếng tăm là một thứ gì đó vô hình, có đôi khi, nó có thể sinh ra được sức mạnh cường đại, chỉ cần có người còn quan tâm đến nó, thì nhất định hành vi của hắn còn bị ràng buộc, Quý Tôn Ý Như đúng là một người có tiếng tăm rất tốt.
Cứ cho rằng biết Thúc Tôn, Mạnh Tôn khao khát nghênh đón Quốc Quân về nước, Quý Tôn Ý Như cũng tuyệt đối không dám gây thương tổn gì cho Quốc Quân. Khi đó, bị dồn vào ngõ cụt, hắn sẽ chẳng biết làm gì mà phải lui từng bước, hồi phục lại cục diện thế chân vạc ba nhà khi trước, chắp tay nghênh đón Lỗ Quân về nước. Nhưng mà, hai năm qua, bởi vì để đối phó với Quý Thị hắn, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đã trở nên cực kỳ thân cận, hiện tại hai nhà còn muốn trở thành thông gia, kết thành đồng minh chính trị, chỉ sợ hắn có muốn hồi phục lại cục diện chính trị ban đầu cũng không được nữa rồi, lại còn bị Thúc Mạnh hai nhà cưỡi ở trên đầu.
Thúc Tôn Thị, Mạnh Tôn Thị đều là hậu nhân của Lỗ Hoàn Công (1), đều mang họ Cơ. Theo quy củ thì cùng họ không được kết hôn, những quy củ này dân gian chấp hành rất triệt để, ngược lại, các quý tộc xuất phát từ đủ loại lợi ích cá nhân, lại chưa từng nghiêm khắc chấp hành. Thời này những chư hầu cùng họ xuất phát từ lợi ích chính trị mà kết làm thông gia có rất nhiều, Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà từng là họ hàng xa nhưng đã tới mấy trăm năm rồi, làm gì có chuyện còn quan tâm đến quy củ này?
Đến lúc đó, Quý Tôn Ý Như từng bước nhượng bộ, tất nhiên sẽ trở thành kẻ yếu nhất trong ba nhà. Quý Thị nếu đã chẳng còn gì, thì mình còn có nơi nào mà dốc sức? Nghĩ đến đây, suy nghĩ trong đầu Dương Hổ xoay chuyển, đặt hy vọng duy nhất lên người Khánh Kỵ. Hiện giờ, hắn chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm mười ngày, có thể khiến cho Khánh Kỵ rẽ mây nhìn thấy bầu trời, xuất hiện bước ngoặt.
Lúc này, ở một căn phòng trong Nhã Uyển đang nghênh đón một vị khách nhân, vị khách nhân này chính là Triển Hoạch đại phu. Mới sáng sớm hắn đã bị gọi tới phủ đệ của Thúc Tôn Thị, nhận sự ủy thác của Thúc Tôn Ngọc, đi tới Nhã Uyển khuyên bảo Khánh Kỵ giải trừ đánh cuộc, thả Thúc Tôn Diêu Quang về phủ. Nhưng khi xe ngựa của hắn chạy tới Nhã Uyển, cỗ xe của Khánh Kỵ cũng đã ra khỏi thành, thẳng đến hồ Lịch Ba. Triển đại phu đã nghĩ ra đủ mọi lời lẽ rồi, vậy mà tình cảnh lại như vậy, cũng không tiện đuổi theo, có vẻ hắn cũng gấp thật, đành phải lệnh cho xe ngựa quay đầu lại, trở về Thúc Tôn Thị, chờ buổi tối Khánh Kỵ trở về thành rồi tính tiếp.
Trên đường tới hồ Lịch Ba, một chiếc xe ngựa, hơn mười thị vệ đang vội vàng đi. Khánh Kỵ ngồi ở trong xe, vén bức màn, nhìn non xanh nước biếc ven đường. Ánh mắt khi thì bình tĩnh xuất thần, khi thì lấp lánh không thôi, cũng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì nữa.
- Công tử, khi nào thì xuất phát đi đánh Ngô sứ?
Khánh Kỵ xoay chuyển con ngươi, khôi phục lại thanh tỉnh:
- Diêu Quang, nàng đi theo ta, không sợ khó có thể giải thích được với lệnh tôn sao?
- Sao có thể như vậy? Người là người, ta là ta, hiện giờ ta là thị tỳ của ngươi, tùy ngươi đối đãi. Vốn là chuyện tín nghĩa, người trong thiên hạ sao có thể bởi vậy mà trách móc gia phụ ta?
Khánh Kỵ cười cười không nói, Thúc Tôn Diêu Quang thấy hắn trầm mặc, con ngươi xoay chuyển, lại dẫn dắt để hắn nói chuyện:
- Công tử, tới hồ Lịch Ba tập hợp nhân mã, tới đêm nay sẽ khởi hành suốt đêm sao?
- Chuyện nam nhân, nữ nhân ít hỏi thôi!
Khánh Kỵ không còn kiên nhẫn, hung hăng đáp lại một câu.
- Ách... Người ta... chẳng phải chỉ là quan tâm đến ngươi thôi sao...
Thúc Tôn Diêu Quang đại khái là đã bị hắn câu mất hồn rồi, nói thế mà cũng không giận dỗi gì, ngược lại còn quanh co giải thích. Khi đôi mắt kia liếc đến, trong ánh mắt còn có chút oán hận sâu thẳm, thật sự khiến cho người ta có chút chịu không nổi. Ánh mắt của Thúc Tôn Diêu Quang Đại tiểu thư liếc hắn thật nóng bỏng, bên trong còn có chút thẹn thùng... Ai! Nói sao nhỉ, người mù cũng có thể nhìn ra đó là hương vị nữ nhân liếc nhìn tình lang của mình. Khánh Kỵ... Khánh Kỵ đành phải nhích sang bên cạnh một chút, lấy an toàn làm trọng.
Thúc Tôn Diêu Quang ngồi ngay ngắn ở giữa xe, liếc liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy Khánh Kỵ ngồi dán vào một bên xe, ngồi nửa mông trên đệm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là mấy cái gốc cây ở ngoài kia nhìn còn thích hơn là nhìn nàng, trong lòng không khỏi nổi cơn tức đại cô nương, hừ lạnh một tiếng, sẵng giọng:
- Này!
- Hả?
Khánh Kỵ bâng quơ quay đầu lại, tiêu cự của ánh mắt rõ ràng không đặt lên người nàng.
Thanh âm của Thúc Tôn Diêu Quang lại trở nên ôn nhu:
- Đường còn dài lắm, ngươi ngồi như vậy... Có mệt hay không?
Khánh Kỵ gật gật đầu:
- Ừm, đúng là có hơi mỏi.
Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi ửng đỏ, nàng đáng yêu liếc mắt nhìn lướt qua Khánh Kỵ, sau đó cúi đầu, xấu hổ vân vê chéo áo nói:
- Vậy... ngươi ngồi... ngồi lại gần đây thì tốt hơn...
- Ừm..., cũng được!
------------------------
(1) Lỗ Hoàn Công Cơ Doãn 711 TCN - 694 TCN, chúa công Lỗ quốc, tại vị 18 năm.
Khuôn mặt Thúc Tôn Diêu Quang hơi hơi ửng đỏ, nàng đáng yêu liếc mắt nhìn lướt qua Khánh Kỵ, sau đó cúi đầu, xấu hổ vân vê chéo áo nói:
- Vậy... ngươi ngồi... ngồi lại gần đây thì tốt hơn...
- Ừm..., cũng được!
Khánh Kỵ đáp lại một tiếng, đứng dậy, lách qua Thúc Tôn Diêu Quang, đi đến cửa xe bên kia, nửa mông lại ngồi lên ghế, vén bức màn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm thần lúc đó đã nhẹ nhàng bay đi xa xa.
- Ngươi...
Thúc Tôn Diêu Quang oán hận trừng mắt nhìn hắn, giận dỗi uốn éo eo nhỏ nhắn, cái mông đẫy đà dịch dịch lại gần hắn một chút.
Khánh Kỵ phát hiện ra, quay đầu lại cười khổ nói:
- Này, nàng bây giờ toàn thân mặc quân phục, là binh lính của ta đó, hẳn là nên xuống xe đi cùng với mọi người mới đúng chứ?
Thúc Tôn Diêu Quang trán đẹp (1) hơi nhăn, cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm ướt át chậm rãi chuyển thành hình chữ O:
- Ngươi... ngươi bảo là, để cho ta xuống xe đi đường hả?
- Đúng vậy.
Thúc Tôn Diêu Quang dùng một đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn hắn, ánh mắt chậm rãi nhướng lên, như trăng non lưỡi liềm, biểu tình tựa cười lại như không cười, thanh âm kiều diễm ôn nhu nói:
- Người ta đương nhiên là không vấn đề gì, chỉ có điều... ngươi nỡ làm vậy sao?
Khánh Kỵ nghe vậy, chịu chẳng biết nói gì...
Hồ Lịch Ba, một đội sĩ tốt đã được lựa chọn tỉ mỉ đang ở trong hồ chém sóng chặt gió, luyện tập thuyền rồng. Cách đó một tầm tên bắn, có một chiếc thuyền rồng khác, đó là thuyền của Thúc Tôn thế gia. Trên bờ, các binh sĩ đã sớm huấn luyện xong, có người đang rảnh rỗi ở chỗ đóng quân, có người đang ngủ, có người lại tới ngọn núi để hái nấm, săn bắn thú hoang dã. Thành Bích phu nhân phú khả địch quốc, không hề tiếc tiền đầu tư vào những chuyện có thể mang tới cho nàng tài phú khổng lồ, nàng sai đưa tới thóc gạo thịt cá cực kỳ phong phú, vốn là chẳng cần phải săn bắn thêm, nhưng những sĩ tốt vẫn làm như vậy, chẳng qua là để đốt thời gian mà thôi.
Khi Khánh Kỵ đi tới hồ Lịch Ba, chính là nhìn thấy tình hình như thế. Thấy vậy, Khánh Kỵ càng yên lòng, lúc này cho dù có người khác tới, trừ phi là lập tức tập hợp toàn bộ sĩ tốt tiến hành kiểm kê, nếu không trong thời gian ngắn cũng không thể làm rõ được trong doanh tổng cộng có bao nhiêu người.
Vừa đến nơi trú quân, Khánh Kỵ liền nghĩ sẽ giao phó cho A Cừu một vài sự tình, thế nhưng Thúc Tôn Diêu Quang cứ ở bên cạnh không rời, lại chẳng có cách nào mà thoát khỏi nàng, may mắn là Khánh Kỵ chợt nhớ tới nữ nhân rất thích làm một chuyện, cho nên...
- Diêu Quang... Nàng có thể nấu ăn hay không?
- Đương nhiên rồi.
Thúc Tôn Đại tiểu thư đắc ý dào dạt nói:
- Ngươi cho rằng Diêu Quang là con nhà thế gia chỉ biết áo đến giơ tay, cơm đến há mồm sao? Mấy thứ thêu thùa may vá, nấu cơm nấu canh mọi thứ ta đều không kém.
- Ồ?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Ta luôn luôn thích nhất là ăn thịt gà om nấm...
- Ta đi!
Thúc Tôn Đại tiểu thư lập tức mặt mày hớn hở xin đi giết giặc:
- Bây giờ ta sẽ vào núi bắn một con gà rừng, rồi hái thêm chút nấm, cho ngươi nếm thử tay nghề của ta.
Thúc Tôn Diêu Quang dẫn theo hai gã thị vệ, đeo cung trên vai kích động đi lên núi. Vừa thấy nàng rời đi, Khánh Kỵ như trút được gánh nặng, lập tức gọi A Cừu cùng với hữu binh vệ Đông Cẩu hiện tại đang là người phụ trách binh sĩ trong trận doanh vào một gian phòng. Những căn phòng nơi đây đều là chặt cây tùng lấy gỗ vừa mới dựng lên, trong phòng còn có mùi hương gỗ tùng nồng đậm. Khánh Kỵ tiến vào phòng, thần sắc lập tức trở nên ngưng trọng:
- Thời gian có hạn, các ngươi lưu ý lắng nghe.
Thần sắc Đông Cẩu khẩn trương hẳn lên, hai tay để trên đầu gối, lưng thẳng tắp, tập trung nghe hắn phân phó. Khánh Kỵ vội vàng nói rõ những tình hình trước mắt, sau đó nói:
- Lỗ quốc ba nhà đang tranh đấu kịch liệt từ bên trong, tình thế hiện giờ đối với ta đúng thực là rất bất lợi, có điều... Cơ hội thường tới vào những thời điểm tưởng chừng như tuyệt vọng nhất. Quý Tôn Ý Như là người luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, tính tình như vậy, nếu như còn chờ hắn quyết định chủ ý, không biết là phải đến tháng nào năm nào. Hiện giờ ta vừa đúng lúc nhân cơ hội hành động, buộc hắn không còn đường lui, không thể không cùng tiến cùng lui với ta!
Hắn nhìn hai người trước mặt, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ta ở Nhã Uyển tuy chỉ dùng kế hoãn binh để làm Dương Hổ tin tưởng, nhưng mà thực tế là ta đúng thực có nghĩ tới một biện pháp, chỉ có điều lúc ấy là do nhất thời nhanh trí, còn rất nhiều chỗ còn chưa nghiền ngẫm một cách tinh tế. Chuyện này phải làm cho thật hoàn hảo không một kẽ hở, nên giờ mới gọi hai người các ngươi tới để thương nghị.
- Công tử có tính toán gì? - Đông Cẩu hỏi.
- Đêm nay ta sẽ rời khỏi nơi này, đi làm một chuyện. Chuyện lần này, ta không thể tin tưởng giao cho người khác, phải tự ta đi làm mới được!
Đông Cẩu và A Cừu yên lặng lắng nghe, Khánh Kỵ nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, vừa lòng cười nói:
- Chủ ý này là do ta nghĩ ra trong lúc gấp gáp, còn có rất nhiều kẽ hở, cần các ngươi phải phối hợp để hoàn thành. A Cừu, ngươi là thiếp thân thị vệ của ta, luôn theo ta đi khắp các nơi, rất nhiều người ở Khúc Phụ nhận ra ngươi, nên ngươi phải lưu lại, che đậy tai mắt của kẻ khác.
Đông Cẩu vuốt cằm nói:
- Được, để cho A Cừu lưu lại, ta đi cùng công tử.
- Không thể, hiện giờ những người đang ở trong quân doanh, lên chiến trường chém giết cũng không có vấn đề gì, nhưng mà phải có một nhân vật đủ bản lĩnh để chỉ huy điều hành, ứng phó đối đáp. Một khi ta rời đi, không thể không có một ai chủ trì cục diện, ngươi cũng phải lưu lại.
Đông Cẩu cùng A Cừu vừa nghe thấy vậy thì lập tức trở nên khẩn trương:
- Công tử muốn đi làm chuyện gì vậy? Bên người nếu không có một cận vệ đắc lực để sử dụng, thì sao có thể làm được?
- Không cần tranh cãi, thanh danh của bản công tử ngày hôm nay, cũng không phải là dựa vào tánh mạng của hạ nhân để đổi lấy. Việc này quan hệ rất trọng đại, thử hỏi trong số các ngươi ai có thể có thân thủ so sánh được với ta? Chỉ có ta tự mình tiến lên, phóng tay vồ tới, thì khả năng nắm chắc thành công mới là lớn nhất! Không được xen ngang, nghe ta nói thêm đã.
Khánh Kỵ tĩnh lặng, lại nói:
- Sáng nay khi nghe nói Quý Tôn Ý Như khiếp đảm, muốn trục xuất ta rời khỏi Lỗ quốc, ta mới vội vàng nghĩ ra chủ ý này. Mới vừa rồi ở trên xe ta đã cẩn thận cân nhắc lại một chút, đối với một vài khâu mấu chốt thì chỉ cần sắp xếp là làm được, chỉ có điều hiện tại có một chỗ khó xử, nhất thời chưa có ý kiến gì hay...
Khánh Kỵ hơi hơi cau mày, suy tư nói:
- Chuyện ta muốn đi làm, các ngươi không cần biết. Các ngươi chỉ cần có thể thủ tại chỗ này, che dấu hành tung của ta, chính là một kiện đại công. Nếu hành tung của ta bị bại lộ, thì chuyện ta đang đi làm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ có giấu diếm hành tung của ta, như vậy sau khi ta trở về, mới có thể tiếp tục bước tiếp theo của kế hoạch. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là, làm thế nào để cam đoan rằng ta có thể rời đi, mà không bị ai phát giác.
Đông Cẩu và A Cừu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời nào. Trong doanh trại một trăm người rời đi cũng chẳng sao, bởi vì bọn họ không phải là Khánh Kỵ, muốn Khánh Kỵ rời đi mười ngày mà không bị người khác phát giác, cho dù là bình thường cũng quyết không có khả năng, huống chi còn là thời khắc khẩn trương như thế này. Quý Tôn Ý Như nóng lòng muốn Khánh Kỵ lập tức biến mất, nếu hắn cứ cù nhây ở đây không đi, Quý Tôn Ý Như mặc dù khoa trương thân phận là không tiện bức bách, nhưng nhất định sẽ cho thủ hạ đến nói bóng nói gió với hắn, khi đó sao có thể không phát hiện ra rằng hắn cũng đã biến mất rồi.
Khánh Kỵ nhướng mày, nói:
- Chỗ khó xử của ta là ở đây, tuy đã có Dương Hổ âm thầm tương trợ, nhưng tóm lại cũng phải nghĩ ra một cái lý do dễ nghe để có thể kéo dài thêm thời gian. Lý do thì rất dễ kiếm, sinh bệnh, bị thương, cái gì cũng được. Dương Hổ chỉ cần lợi dụng quyền lực của hắn để làm thêm một vài động tác nữa là được. Ngô quốc sứ giả cho dù không có Lương Hổ Tử, Anh Đào chặn lại, đại đội nhân mã khoan thai mà đi nhanh nhất cũng phải sau mười ngày mới tới được Khúc Phụ, Quý Tôn Ý Như sẽ không bởi vậy mà trở mặt bắt ta phải rời đi trong khi đang mang bệnh. Nhưng mà, muốn kéo dài mười ngày, lại còn muốn làm cho hắn không biết ta đã rời khỏi nơi này, thế thì quá khó khăn. Người hắn phái tới thúc giục ta, chắc gì đã là Dương Hổ. Nếu thay đổi người khác, chẳng phải là sẽ bại lộ giữa đương trường sao?
Nghe Khánh Kỵ nói như vậy, Đông Cẩu và A Cừu cũng không khỏi nhíu mày. Chuyện này mặc dù không quá phức tạp, nhưng mà để làm đến mức kín kẽ không một lỗ hổng thì quả thật là rất khó khăn. Hiện giờ những người biết Khánh Kỵ ở Khúc Phụ quả là không ít, kẻ khác không nói, giả sử người Quý Tôn Ý Như phái tới thăm hỏi chính là con trai Quý Tôn Tư, như vậy thì tuyệt đối không thể lừa gạt được. Quý Tôn Tư không phải là Dương Hổ, cũng sẽ không giúp hắn giấu diếm trước mặt phụ thân.
Khánh Kỵ thấy hai người nhìn trộm nhau dò xét, cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp gì, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài:
- Mẹ nó, vì sao khi tới lượt ta thì lại gặp phải lắm chuyện rắc rối thế này? Nhớ năm đó Hạng Thiếu Long xuyên Việt tìm Tần, chỉ cần đeo một lớp da khác trên mặt, là một Đổng Mã Si đã long trọng ra lò, mà chẳng ai có thể nhận ra nổi. Tại sao ở bên người ta lại chẳng có một kỳ nhân nào biết thuật dịch dung trong truyền thuyết nhỉ?
Khánh Kỵ trầm ngâm nói:
- Giả bệnh... Sợ là không gạt được người, bởi vì vẫn phải có một người khác cải trang làm ta. Nếu thật sự không còn biện pháp nào khác, thì chỉ có bị thương, hơn nữa còn phải bị thương trên mặt, ta có thể làm bộ khi săn bắn trong rừng bị trượt chân ngã xuống, khiến cho khuôn mặt bị thương toàn bộ, chỉ có điều... đến lúc đó lại phải khiến cho huynh đệ cải trang làm ta phải chịu ủy khuất.
A Cừu vội la lên:
- Công tử, dâng tặng tính mệnh cho công tử chúng ta cũng không oán không hận, trên da mặt tạo ra một chút vết thương thì có là cái gì? Có điều cứ như vậy, khi công tử quay trở lại thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cũng phải cắt da mặt giống hệt thế?
Khánh Kỵ khẽ cắn môi:
- Việc đó cũng không thành vấn đề, ta vốn là đã liều mạng đi vào con đường ghập ghềnh này, cắt một chút trên mặt thì có là cái gì? Ta cũng không phải là nữ nhân, coi trọng khuôn mặt hơn cả so với tính mạng. Chỉ cần có thể làm được đại sự, thì cắt đứt một tay cũng không tính là gì.
Đông Cẩu lắc đầu nói:
- Công tử, người muốn đi làm chuyện, cũng phải cắt mặt mà đi, chẳng nhẽ phải che mặt mà đi trên đường sao? Nếu không làm vậy, đến khi trở về mới tạo ra vết thương, thì vết thương mới tạo đó sẽ khác xa so với vết thương đã qua mười ngày, người khác sao có thể không nhìn ra sơ hở trong đó kia chứ?
Khánh Kỵ vừa nghe thấy vậy, không khỏi hơi nhíu mày. Hắn vốn nghĩ rằng trong kế hoạch này chỗ khó nhất là đi làm kiện đại sự kia, chưa biết được hắn định giải quyết vấn đề ba nhà như thế nào, hiện giờ xem ra muốn rời đi mà không ai biết đã đủ khó như lên trời rồi. Kế hoạch này vốn là hấp tấp nghĩ ra, rất nhiều chi tiết còn phải tính từng bước. Muốn tính từng bước, hiện giờ nào có đầy đủ thời gian cho hắn suy nghĩ một cách vẹn toàn?
A Cừu bỗng nhiên vỗ đùi, nói:
- Nghe công tử nói vậy, kẻ hèn lại nghĩ ra một biện pháp, không biết có thể sử dụng được hay không?
Khánh Kỵ mừng rỡ, hắn không nghĩ rằng một kẻ thô lỗ lại là người nghĩ ra chủ ý đầu tiên trước cả bọn hắn, lập tức vội vàng nói:
- Nếu đã có biện pháp, ngươi mau mau nói ra đi.
-------------------------
(1) Trán đẹp: Nguyên bản là ‘tần thủ’. Con cồ cộ, vì trán nó rộng mà vuông, cho nên người nào có đầu trán đẹp thì gọi là tần thủ 螓首.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.