Quyển 5 - Chương 279: Hưng vong
Nguyệt Quan
17/03/2013
Giáng thành, màn đêm bao phủ.
Một tiếng thét cất lên, phủ đệ Tri thị đuốc lửa sáng rực như ban ngày.
Cánh cổng lớn bật mở, dòng người cầm đuốc ùa ra như thác nước ào ạt xông về hướng phủ Triệu Giản Tử, cùng lúc đó phía xa xa cũng có hai dòng người tương tự như thế nổi lên trong hai góc khác nhau trong thành, nhưng tất cả đều nhắm hướng phủ Triệu Giản Tử ùa tới.
“Bắt giữ tên đầu sỏ trước.” Từng dòng người hét to.
Cửa đông Giáng thành, tướng quân Triệu Trường Cung đang cùng mấy tên thuộc hạ đang nhấm nháp uống rượu, ngáp lên ngáp xuống, nghe tiếng ồn ào lập tức bật dậy, mấy tên thân binh đang ra sức lay cho hắn tỉnh ngủ, hắn nổi giận chưa kịp lên tiếng chửi câu nào, tên thân binh đã hốt hoảng bẩm báo: “Tướng quân, tướng quân, trong thành xảy ra biến cố, ngài mau đến đây xem.”
“Cái gì?”
Triệu Trường Cung kinh hãi chưa kịp mặc lại áo giáp hấp tấp chạy đi, hắn leo lên tường thành dõi mắt trông theo, chỉ thấy có ba dòng người ào ạt tiến về phía phủ đệ Triệu thị, hắn tỉnh rượu hẳn.
Đêm hôm khuya khoắt, nhiều người tiến đến Triệu gia để làm gì?
Vừa nghĩ đến đó, Triệu Trường Cung biến sắc, hét lớn: “Không hay rồi, có người định hãm hại Triệu đại phu, mau, mau đánh trống lên, gọi tất cả binh sĩ đến phủ Triệu đại phu tiếp ứng.”
“Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?”
Hai vị tướng quân mặc áo giáp chạy lên tường thành, Triệu Trường Cung nhìn thấy mừng rơn, hai người chính là Mạnh, Khúc nhị tướng đêm nay vừa uống rượu cùng hắn. Triệu Trường Cung hét lớn: “Mạnh tướng quân, Khúc tướng quân, hai vị đến đúng lúc lắm, trong thành có người định gây bất lợi cho Triệu Giản Tử đại phu, mau theo bổn tướng tập hợp binh sĩ đi cứu viện.”
“Cái gì, có chuyện này sao? Ai mà to gan thế?”
Hai vị tướng quân giật mình kinh ngạc, xẹt cái lại gần hắn, làm ra vẻ hốt hoảng, Triệu Trường Cung quay lại chỉ tay nói: “Các vị xem, đám người cầm đuốc kia đang xông… Á!”
Triệu Trường Cung chưa nói hết câu đã rú lên đau đớn, hai tướng quân Mạnh, Khúc nhảy phốc ra xa, trên tay hãy còn cầm thanh kiếm dính máu, cười mỉa nhìn vào hắn.
Triệu Trường Cung bị đâm lén sau lưng, máu tuôn như suối, tức tối lườm hai vị tướng quân hắn coi như huynh đệ tốt, rít lên: “Ngươi… các ngươi… dám…”
Hắn loạng choạng đứng không vững nữa, bước lui vài bước, toàn thân co giật mấy cái, gục đầu xuống tắt thở.
Đám binh lính trên tường thành cầm trường mâu vây lấy hai tướng, do Triệu Trường Cung đã chết, hai người này có chức vị cao nhất tại đây, nhưng do họ mới giết chết chủ tướng nên chỉ bao vây, không ai dám nhảy lên chém giết, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau không biết phải làm gì.
Đang lúc dằng co, Khúc tướng quân hét lớn: “Triệu Giản Tử cấu kết Ngụy thị, Hàn thị ý đồ mưu phản, nay phụng mệnh Tấn hầu, Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị diệt gian trừ bạo cho nước nhà, các ngươi chịu hạ vũ khí đầu hàng thì còn là binh sĩ của Tấn quốc, còn dám chống cự tội như phản nghịch.”
Nghe Mạnh , Khúc nhị tướng nói thế, các binh sĩ đã tin đến tám phần, ý định chống trả đã tiêu tan một nửa, chính vào lúc này, bên dưới vọng lên tiếng ồn ào, thì ra thân tín của hai tướng đã tự ý mở cổng thành, đại quân của Tri thị lấy cớ đang cần nghỉ ngơi chỉnh đốn đã bí mật được điều động đến đây, nay ùa cả vào thành.
Mạnh tướng quân cười ha hả đắc ý: “Đại quân diệt trừ phản tặc đã đến, các ngươi định bán mạng cho Triệu thị sắp diệt tộc đó à?”
Các binh sĩ không còn ý chống trả, cùng ném vũ khí xuống đất đầu hàng, thành trì lập tức rơi vào tay Tri thị.
Các vệ binh trong hoàng cung cũng đã phát hiện trong thành có bạo loạn, tướng quân Hàn Tại Ý leo lên lầu cao, thấy phủ đệ của Triệu thị bị bao vây tấn công, sau đó phủ đệ Triệu thị, Hàn thị cháy lên, hắn biết sự tình không hay rồi, một mặt ra lệnh cho vệ binh tăng cường canh giữ cổng hoàng cung, mặt khác chạy vội đến xin gặp Tấn hầu Cơ Khí Trạch.
Tấn hầu nghe báo trong thành xảy ra binh biến, phủ đệ Triệu thị bị tấn công, toàn thân run rẩy.
Hàn Tại Ý vội bẩm báo: “Quốc quân, Triệu Giản Tử đại phu là trụ cột Tấn quốc ta, một khi Triệu thị bị diệt vong, e là họ sẽ quay sang đối phó với quốc quân, theo ý thần ta nên phái vệ binh trong cung đi cứu Triệu Giản Tử đại nhân, thừa lúc đêm tối yểm trợ đại nhân bỏ trốn, hoặc đón đại nhân vào hoàng cung cố thủ. Chỉ cần chúng ta thủ được hai ba ngày, đợi các cánh quân khác kéo đến cứu viện, hơn nữa chúng ta còn hai đạo đại quân ở Vệ quốc và Hàn Nguyên, mặc kệ là ai tạo phản cũng chắc chắn chuốc lấy thất bại.”
“Cái gì? Phái vệ binh trong cung đi cứu Triệu phủ?”
Tấn hầu nghe xong lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được, nhỡ quân phiến loạn xông vào cung gây hại tới quả nhân thì sao? Hơn nữa… hơn nữa chúng chỉ tấn công Triệu phủ mà không đánh hoàng cung, chưa chắc… chưa chắc có ý gây bất lợi cho quả nhân, nếu giờ quả nhân phái binh đi cứu Triệu thị, một khi làm chúng tức giận lên đến lúc đó thì khó nói lắm.”
Hàn Tại Ý giậm chân đùng đùng: “Quốc quân à, Triệu đại phu là bậc trung lương, có Triệu đại phu ở đây nước nhà mới yên ổn, nếu mất Triệu đại phu quyền lực của ngài cũng bị suy yếu, hơn nữa quốc quân là chủ nhân một nước, bọn thần tử chưa được lệnh của người dám tự ý bao vây phủ đệ đại thần trong triều, quốc quân mà đóng cửa làm như không biết, mặc cho chúng làm bừa, một khi Triệu thị bị tiêu diệt, danh tiếng của ngài cũng trôi theo dòng nước.”
“Câm miệng!” Tấn hầu nổi giận: “Trong thành đang hỗn loạn, ngươi là tướng quân bảo vệ hoàng cung mà cứ khuyên quả nhân điều vệ binh đi là sao? Lui xuống mau, ngươi chỉ giữ vững hoàng cung là được.”
Hắn nuốt nước bọt tự trấn an, nhìn vào phủ đệ Triệu thị đang cháy hừng hực đằng xa, lẩm bẩm: “Đợi đến trời sáng, đợi đến trời sáng sẽ ổn thôi…”
Hàn Tại Ý ngao ngán chỉ còn cách quay lại tường thành hoàng cung theo dõi trận binh biến, chỉ thấy phủ đệ Hàn thị của hắn cũng đang cháy to, hắn không kiềm nén được nữa, hét lớn: “Mở cổng ra!”
Thuộc hạ của hắn vội can ngăn: “Tướng quân, không được đâu, bên ngoài chắc chắn có quân mai phục, chúng ta phải giữ hoàng cung, việc đó mới quan trọng.”
Hàn Tại Ý cắn chặt răng không nói thêm lời nào, rút kiếm ra đâm tới, tên thuộc hạ không kịp trở tay bị đâm xuyên ngực rú lên đau đớn ngã gục ra đất, Hàn Tại Ý hai mắt đỏ ngầu, hét lớn: “Triệu, Ngụy, Hàn tam khanh bị phiến quân vây đánh, quốc quân vô dụng, bổn tướng quân sẽ xuất cung cứu viện, các vị huynh đệ có ai chịu đi theo bổn tướng nào?”
Các vệ binh im lặng không dám quyết định, Hàn Tại Ý nói xong, có một số thuộc hạ thân tín của hắn bước ra dõng dạc nói: “Tướng quân, tiểu nhân nguyện đi theo tướng quân.”
“Tốt!” Hàn Tại Ý ra lệnh: “Trong màn đêm khó phân biệt quân địch quân ta, ai theo bổn tướng đều trần cánh tay trái, lần này nếu cứu được Triệu Giản Tử đại nhân lập được công lớn, ai nấy đều được ban thưởng, đi nào.”
Hàn Tại Ý dẫn theo năm sáu trăm người xông ra khỏi hoàng cung đi cứu viện, sau khi hắn đi khỏi, những vệ binh không chịu đi theo hắn lại đóng chặt cánh cổng hoàng cung.
Hàn Tại Ý dẫn theo mấy trăm thuộc hạ thân tín không về Hàn gia mà tiến nhanh về phía phủ đệ Triệu thị, hắn biết rõ lực lượng hai nhà Hàn, Ngụy yếu nên có người tạo phản chắc chắn nhắm vào Triệu thị, nên phủ đệ Hàn, Ngụy chỉ là mục tiêu đánh giả, mục đích chỉ là ngăn không cho hai nhà cứu viện Triệu thị, hắn cứu được Triệu thị là giải vây luôn hai nhà kia.
Nhưng Hàn Tại Ý chưa xông đến trước cửa phủ đệ Triệu thị đã đụng độ với một đội quân, chính là đại quân của Tri thị mới tiến vào thành, hai bên hỗn chiến một hồi, Hàn Tại Ý bị mất sáu bảy chục huynh đệ, hắn thấy kẻ địch quá đông, còn phủ đệ Triệu thị đã cháy to không cách gì cứu được nữa, Hàn Tại Ý biết đại sự đã định, e mình cũng bỏ mạnh tại đây, cắn chặt răng gào to: “Rút!”
Hàn Tại Ý là người quyết đoán, vừa rồi hắn ở trong hoàng cung còn chưa biết rõ tình hình, cứ tưởng trong lục khanh có người dẫn theo gia tướng tạo phản, nay gặp phải quân đội chính quy, hắn biết đối phương đã sớm có sự chuẩn bị, bí mật điều quân vào thành, nếu đã vậy hai nhà Hàn, Ngụy cũng xem như không cứu được, còn dằng co níu kéo thì mấy trăm người của hắn sẽ tiêu tùng theo, do đó Hàn Tại Ý không do dự nữa, cũng không tiến về Hàn phủ coi tình hình thế nào, hắn dẫn theo năm trăm mấy dũng sĩ còn lại giết ra cửa Bắc.
Lúc này trong thành hỗn loạn, người của Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị chỉ lo tiêu diệt người trong phủ đệ Triệu Ngụy Hàn, không ai rảnh đi ngăn cản Hàn Tại Ý, nên hắn thuận lợi xông được ra ngoài thành.
Đứng bên ngoài thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thành lửa cháy đỏ rực, tiếng chém giết vang trời, Hàn Tại Ý thở dài, gọi mấy huynh đệ tâm phúc đến bên dặn dò vài câu, năm trăm tráng sĩ chia làm ba tốp biến vào màn đêm.
Lục khanh của Tấn quốc đều có đất riêng, người trong họ tộc không tập trung toàn bộ trong kinh đô, nay tuy phủ đệ trong kinh thành bị tiêu diệt, nhưng ba nhà Triệu Ngụy Hàn vẫn còn đất còn quân của mình, Tri thị chỉ đánh úp bất ngờ diệt được ba nhà ở kinh thành, nhưng không đủ binh lực chia ra diệt cả ba nhà ở những nơi khác, nghĩ vậy nên Hàn Tại Ý phái mấy huynh đệ từng vào sinh ra tử chia nhau ra đi báo tin khắp nơi, còn mình thì dẫn theo số người còn lại quay về vùng đất thế lực của Hàn thị.
Tấn quốc xảy ra binh biến, chỉ trong vòng mấy ngày tin tức lan truyền nhanh chóng, chiến loạn lan rộng.
Tri thị liên kết với Phạm thị, Trung Hành thị, thừa lúc đại quân của Triệu, Ngụy, Hàn đang chinh chiến ở Hàn Nguyên và Vệ quốc, bắt đầu điên cuồng xâm lấn ba nhà. Bộ tộc Tiên Ngu cũng xuất quân hỗ trợ Phạm thị, Trung Hành thị. Xích Địch phương Bắc và các bộ lạc man di phía Nam lợi dụng tình hình Tấn quốc hỗn loạn xua quân đánh vào, giết người cướp bóc, khói lửa lan xa ngàn dặm.
Ba nhà Triệu Ngụy Hàn giữ lại quá ít quân trong nước không đủ sức chống trả liên quân Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị, dưới sự chỉ huy của Hàn Tại Ý, hai nhà Hàn thị, Ngụy thị chạy vào Trung Đô cố thủ, đồng thời phối hợp với người của Triệu thị ở Hàm Đan, dựa vào hai thành trì hiểm yếu này chống trả ba nhà kia.
Đại quân đang chiến đấu với quân Tần ở Hàn Nguyên nghe tin trong nước xảy ra binh biến liền rút quân về ngay trong đêm, chạy về tiếp ứng Trung Đô, Hàm Đan.
Quân Tần thấy quân Tấn tự nhiên đang đánh nhau rút chạy, vì không biết rõ thực hư, sợ lọt bẫy mai phục nên không dám xua quân truy đuổi, chủ soái Công Tôn Vũ phái người về nước báo tin, mặt khác tung thám mã đi dò la động tĩnh của người Tấn, vì thời đó đưa tin khó khăn nên quân Tần bỏ qua cơ hội thừa cơ xâm chiếm, đại quân của ba nhà Triệu Ngụy Hàn ở Hàn Nguyên vẫn bảo toàn được thực lực.
Nhưng đại quân đang chinh chiến ở Vệ quốc thì không may mắn như vậy, vì chủ lực của cánh quân này trung thành với Tấn hầu, chủ soái là người xuất thân từ hoàng thất Cơ Thúc Hiến, ba nhà Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị bằng mọi giá không để cánh quân này toàn vẹn rút về nước.
Thống soái Cơ Thúc Hiến đang dẫn quân chinh chiến ở Vệ sau khi nghe tin bạo loạn trong nước, lập tức rút về, khi rút quân đương nhiên cũng tạo nghi binh che mắt quân địch, nhưng liên quân Vệ Tống được Tri thị thông báo tin tức trước, thấy quân Tấn rút quân là biết nội bộ Tấn quốc xảy ra binh biến.
Hiên Viên Hành dẫn liên quân Vệ Tống truy kích quyết liệt, quân Tấn không còn tinh thần chiến đấu, tử thương vô số, máu chảy thành sông, liên quân Vệ Tống không những đoạt về lãnh thổ vừa bị xâm chiếm, ngay cả vùng đất bị Tấn nuốt gọn lâu năm nay cũng được giải phóng, được đưa trở lại bản đồ Vệ quốc.
Quân Tấn bị liên quân Vệ Tống truy kích đánh cho chưa kịp thở, khó khăn lắm mới về tới Tấn, vừa bước vào lãnh thổ Tấn quốc, đại quân của Tri thị lại nhảy ra đón đầu, không còn cách nào khác, các tướng sĩ vừa mới mệt mỏi quay về lại dốc kiệt sức ra huyết chiến một trận với đại quân Tri thị.
Cơ Thúc Hiến bày trận nghênh chiến, chủ lực cánh phải là quân của Triệu thị, còn chỉ huy cánh trái là Công Tử Triều. Từ khi chạy sang nhờ cậy Tấn quốc, Công Tử Triều tài năng xuất chúng, lại khéo ăn nói nên được Tấn hầu thưởng thức, thêm vào đó hắn dẫn quân đánh Vệ lập nhiều công lao, nay đã được thăng chức chủ tướng quân cánh tả.
Tên bắn như mưa, rừng gươm sáng loáng, tiếng thét vang trời, máu chảy thành sông. Công Tử Triều cầm trường mâu chạy vào trung tâm trận địa, không ngừng hét to chỉ huy binh sĩ bày đội hình chiến đấu, nhưng đại quân Tri thị tấn công như vũ bão, quân lính của hắn càng đánh càng ít.
“Công tử, chúng ta sắp chống cự không nổi rồi!” Một viên tướng chạy vội đến bẩm báo, cắn răng nhổ mũi tên cắm trên tay ra, thở hổn hển nói: “Công tử, chúng ta thủ không nổi rồi, công tử mau rời khỏi chỗ nguy hiểm này đi.”
Công Tử Triều đứng chết lặng, ngửa mặt lên trời cười to, thở dài: “Thiên hạ rộng lớn, ta còn có thể đi đâu?”
Viên tướng đó vốn là thân tín của Công Tử Triều lúc từ Tống quốc chạy sang Vệ, hắn vội khuyên can: “Nay Tấn hầu đã bị giam lỏng, Tấn quốc hỗn loạn chia năm xẻ bảy, chúng ta giờ chiến đấu cho ai đây? Hay là công tử đi Tề đi, công tử tài năng lỗi lạc, chắc qua Tề sẽ được trọng dụng.”
Công Tử Triều dõi mắt về phía trận địa, ba cánh quân mới rút về, bao gồm cả tả quân của hắn đang bị bao vây đánh cho tan tác, chắc không lâu nữa sẽ bị đại quân Tri thị nuốt gọn.
Công Tử Triều đứng chết lặng không nói câu nào, thần sắc thểu não, dáng vẻ thảm hại.
“Hừ!” Viên đại tướng đưa mâu gạt bay một mũi tên bắn vào Công Tử Triều, hối hả giục: “Công tử, lúc này không chạy, khi đại quân Tri thị xiết chặt vòng vây, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp nữa đâu.”
Công Tử Triều nghiến răng, đột nhiên kiên quyết lên: “Không, không được chạy!”
Viên tướng đang định khuyên nhủ tiếp, chỉ thấy Công Tử Triều quay lại nhìn hắn, ánh mắt hừng hực, nghiêm nghị ra lệnh: “Đưa lá cờ của ta treo ngược lên.”
Viên tướng ngớ người, thất thanh nói: “Công tử muốn… ?”
Công Tử Triều rít lên chỉ một tiếng: “Hàng!”
Viên tướng há hốc miệng kinh ngạc, đứng đơ ra đó, Công Tử Triều lườm hắn, gằn giọng: “Còn không đi mau!”
“Dạ, tuân lệnh!” Người kia bừng tỉnh, vội vã quay lưng chạy đi.
Soái kì của Công Tử Triều được treo ngược, khắp trận địa lập tức ồn ào cả lên, đại quân Tri thị ngưng chiến đấu, binh sĩ quay đầu tìm chủ tướng coi chỉ thị thế nào, còn quân của Công Tử Triều thấy chủ soái đầu hàng, đều lui cả xuống.
Phía xa xa, Tri thị đang đứng trên một cỗ chiến xa quan sát tình hình chiến sự, thấy cánh tả bên kia giương cờ đầu hàng, hắn ngờ ngợ kinh ngạc, liền sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.
“Người đâu, phái người đi nói với Công Tử Triều hạ vũ khí đầu hàng, ở yên đó đợi lệnh, còn quân chủ lực vòng qua Công Tử Triều tấn công thẳng vào đại doanh của Cơ Thúc Hiến.”
“Tuân lệnh!” Tên lính truyền tin vội chạy đi. Phía quân Công Tử Triều lại vang lên trống trận, Tri thị hồi hộp nhỏm người trông theo, chỉ thấy Công Tử Triều không hề buông vũ khí mà tập hợp binh sĩ xung trận, lần này hướng tấn công lại nhằm vào đại bản doanh của quân Tấn do Cơ Thúc Hiến chỉ huy.
Phía trận địa Tri thị, Tri Tuần Lịch thấy tình hình ngày trố mắt ra ngơ ngác, hồi sau hạ giọng nói khẽ: “Tên Công Tử Triều này, không chế ngự hắn được, hắn như con rắn độc lúc nào cũng có thể cắn trả một miếng, nay hắn lại như con chó phản bội chủ đi cắn ngược lại quân Tấn, tiếc là… hắn hết cơ hội rồi, ha ha ha…”
Mặt trời xuống núi, trong ánh chiều tà, khắp chiến trường xác nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất. Một chiếc xe tù đứng hiu quạnh dưới bóng hoàng hôn, trong xe là một người mặc áo bào trắng, đầu tóc bù xù.
Công Tử Triều bị trói chặt bằng gân trâu trong chiếc xe tù, bị bỏ dưới ánh nắng phơi hết nửa ngày trời, lúc này hai mắt lờ đờ, bờ môi nứt nẻ, hắn không hề cựa quậy, các sợi gân trâu thít chặt vào da thịt hắn ứa máu, hai tay hai chân hắn đã tê dại, nếu không bị trói chặt chắc giờ này hắn đã gục xuống rồi.
Hắn dõi mắt nhìn xác chết la liệt tứ phía, trong đó có xác quân địch, nhưng phần lớn là binh lính của hắn, số binh lính bị hắn bán đứng, và cả số binh lính cùng hắn bị người khác bán đứng.
Hắn không ngờ lần này hắn lại sai lầm khi đặt cược, hắn quay lại tấn công vào trung quân của Cơ Thúc Hiến, chém đầu chủ tướng dâng lên Tri Tuần Lịch, công lao ấy lớn cỡ nào, thế mà Tri thị cho người bắt giữ hắn khi hắn đem theo thủ cấp Cơ Thúc Hiến đến đầu hàng.
Tri thị thu nhận hết quân của hắn, mắng hắn tráo trở lật lọng, lúc trước phản Tống qua Vệ, phản Vệ qua Tấn, nay lại phản Tấn giúp Tri thị, bất trung bất nghĩa, không biết liêm sỉ. Thật nực cười, nếu Tri thị biết liêm sỉ sao lại phản bội Tấn hầu dấy binh làm loạn chứ?
Hắn càng không hiểu tại sao Tri Tuần Lịch bắt giữ hắn lại không giết, còn rút quân đi, bỏ lại chiếc tù ở đây, chẳng lẽ muốn mặc cho hắn chết đói chết khát ngay tại chốn hoang vu này?
Gió thoảng qua một mùi tanh hôi của máu, Công Tử Triều ớn lạnh, nếu sau khi chết đi ở đây có bao nhiêu hồn ma bị hắn phản bội đến tính sổ thì sao đây? Còn số thuộc hạ thân tín theo hắn đầu hàng bị bỏ mạng nữa, họ sẽ đối xử với hắn thế nào?
Phía sau lưng phát ra tiếng động lào xào, phía xa hình như có tiếng vó ngựa vọng đến, có phải là con đường hoàng tuyền đang mở ra chào đón hắn? Có phải các oan hồn đến đòi mạng? Công Tử Triều hoảng loạn muốn xoay đầu lại nhưng mấy sợi gân trâu thít chặt vào cổ làm hắn không thể nhúc nhích.
Công Tử Triều sợ sệt hét to: “Là ai? Ra đây, mau ra đây cho ta! Ta không sợ đâu, ta không sợ, Công Tử Triều ta là dòng dõi công thất, ta là đại tướng quân, ta giết người vô số, đám tiểu quỷ các ngươi đừng hòng dọa nạt ta!”
“Thế… con quỷ này có làm huynh sợ không?”
Công Tử Triều giật mình, toàn thân cứng đơ, tiếng bước chân càng lúc càng gần, từ phía sau của hắn một đoàn người đi đến, Công Tử Triều không để ý đến nữa, hắn nhìn trưng trưng vào người vừa phát ra tiếng nói lúc này đã đứng trước mặt hắn.
Công Tử Triều toàn thân run rẩy, trong tích tắc hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hình như lại không hiểu tại sao nó lại xảy ra, chỉ kêu lên một tiếng âm u: “Nam Tử…”
Đứng nhìn bộ dạng thảm hại của Công Tử Triều hồi lâu, Nam Tử đột nhiên mỉm cười, nói giọng thân mật: “Tử Triều đó à, huynh đó, người ta còn tưởng suốt đời này không gặp được huynh nữa rồi.”
Công Tử Triều lóe lên một ý nghĩ, lập tức ra vẻ đau khổ nói: “Nam Tử, huynh lại cho rằng huynh chắc chắn sẽ được gặp lại muội. Huynh hận, hận ông trời không cho đôi ta đến được bên nhau, hận Vệ hầu chiếm lấy muội lại bỏ rơi muội. Huynh chấp nhận gánh lấy tội danh phản bội muốn mượn sức của quân Tấn đánh chiếm Vệ quốc, chỉ vì… chỉ vì huynh muốn đường đường chính chính đứng trước mặt muội, muốn được đường đường chính chính ôm muội vào lòng, tiếc là… giờ đây có nói gì cũng đã quá muộn, tất cả lòng khổ tâm của huynh…”
Hắn cố tình ngước mặt lên cho Nam Tử nhìn thấy cái cổ ứa máu của hắn, than thở: “Tiếc là huynh khổ tâm toan tính âm mưu, bây giờ có nói gì muội cũng sẽ không tin đâu. Muội giết chết huynh đi, chỉ cần… chỉ cần muội cảm thấy làm vậy muội sẽ được vui lòng, huynh bằng lòng chịu chết.”
Nam Tử mở to đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Công Tử Triều hồi lâu, cười dịu dàng nói: “Tử Triều à… huynh đúng là một tên ngốc, sao huynh lại phí công sức mưu toan như thế…”
Công Tử Triều tưởng hắn đã lừa được Nam Tử, trong lòng khấp khởi vui mừng, sắc mặt lập tức cố nặn thêm mấy phần đau khổ, thổn thức: “Đúng đó, huynh… huynh chỉ là một tên ngốc si tình, huynh chỉ nghĩ ra được cách ngu ngốc này để còn chiếm lấy muội…”
Giọng nói của Nam Tử càng lúc càng dịu dàng, nhưng lúc này là mang vẻ chế giễu khinh miệt: “Huynh đó, đến lúc này rồi mà còn nói ngon nói ngọt muốn gạt muội, huynh tưởng người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc hết đó à?”
Công Tử Triều nghệch mặt ra, Nam Tử cười khoái chí: “Huynh yêu muội sâu nặng đến thế ư? Huynh nói ra những lời này trước mặt bao nhiêu tướng sĩ Vệ quốc, huynh không sợ ngày tháng sau này của muội trước mặt Vệ hầu sẽ khó sống à? Tử Triều, con người huynh trước giờ chỉ biết tính toán cho riêng mình, bây giờ vẫn không chịu thay đổi, tại sao một người thông minh như muội, cho đến giây phút này mới nhìn rõ bộ mặt thật của huynh chứ?”
Công Tử Triều sợ xanh mặt, ngơ ngác một hồi mới hét to tiếng: “Huynh… huynh đương nhiên biết hiện nay Vệ hầu đã thành bù nhìn điều khiển trong tay muội, đại quyền hai nước Vệ Tống đều lọt cả vào tay muội.”
Nam Tử khẽ gật đầu, giọng nói vẫn dịu dàng mềm mỏng, nhưng đó là nhát dao sắc nhọn: “Đúng rồi đó, nếu huynh đã biết sao không đến tìm gặp muội, tại sao không nghĩ cách lấy lòng muội để muội tin tình cảm của huynh, mà lại dẫn quân Tấn đến tấn công Vệ quốc, đoạt thành trì của muội, huynh muốn đẩy muội vào chỗ chết đúng không?”
“Huynh… huynh…” Công Tử Triều không còn tìm được lí do gì để biện hộ, ấp úng một hồi không biết nói gì để che lấp tội ác của hắn.
“Tử Triều, huynh còn nhớ không? Lúc giúp huynh lấy trộm hổ phù muội đã nói gì với huynh?”
“Nói gì? … Muội nói gì á?” Công Tử Triều đang đờ đẫn, hoàn toàn mất đi trí khôn ngày thường, hắn ngơ ngơ ngác ngác như đứa trẻ.
Nam Tử nhếch mép cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh bắn ra một tia sát khí: “Muội từng nói… nếu sau này huynh phụ bạc muội, muội sẽ chính tay giết chết huynh!”
Công Tử Triều thay đổi sắc mặt, giọng run lẩy bẩy: “Nam Tử, muội… muội nhẫn tâm như thế sao?”
“Huynh nhìn xem!”
Nam Tử chỉ vào vò tên đeo sau lưng nàng cho Công Tử Triều thấy: “Huynh nhìn cho rõ, trong này chỉ có một mũi tên duy nhất.”
Nam Tử cười khanh khách, tiếng cười vang cao vang xa như tiếng tru của chó sói, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này toát ra yêu khí ngùn ngụt.
“Mũi tên này chính là huynh đưa thân thể của người ta ra đỡ lấy trước Vệ hầu đó, người ta quý nó như vàng ngọc, lúc nào cũng mang theo bên mình.”
Công Tử Triều ngu ngơ không hiểu: “Mang theo bên mình? Để làm gì?”
Nam Tử không trả lời, nàng sải bước đi ra xa, tấm thân thướt tha, mùi hương phảng phất làm say đắm lòng người. Sau lưng nàng, bỏ lại một chiếc xe tù hiu quạnh, xa hơn nữa là từng tốp binh sĩ, gươm giáo sáng choang đổ bóng xuống mặt đất, ánh chiều tà buồn hiu hắt trải dài trăm dặm…
Ai nấy đứng yên lặng cả ở đó, nhìn theo bóng dáng một Nam Tử nhỏ nhắn nhu mì, vẽ nên một bức tranh huyền ảo mang một vẻ đẹp tuyệt vọng, gieo vào lòng người không phải là tia sáng hy vọng, mà là cố chấp, là chìm đắm trong đớn đau.
Công Tử Triều dõi theo Nam Tử, kí ức hiện về, những ngày tháng kỉ niệm tươi đẹp, từng cảnh từng cảnh lướt qua mắt hắn…
Nam Tử dừng lại, nàng cúi người xuống, khi đứng thẳng lên, một cây cung đã nằm trong tay, nàng đưa tay ra sau lấy mũi tên kia ra, giương cung lắp tên, dây cung được kéo căng hết cỡ, đôi mắt nàng đã ngấn lệ.
“Tử Triều!”
Nam Tử hét to, dây cung được buông ra, mũi tên lao đi xé gió, máu của Tử Triều bắn ra, hòa cùng dòng nước mắt của Nam Tử, tan biến vào cõi hư vô…
Binh loạn ở Tấn quốc càng lúc càng phức tạp leo thang, làm cho trung nguyên lòng người hoang mang, Trịnh quốc kẹp giữa Tấn và Sở e sợ Sở quốc thừa cơ xua quân Bắc tiến đánh Tấn, tiện thể diệt luôn mình, lại sợ loạn quân của Tấn xuôi xuống Nam làm hại bá tánh nước Trịnh, bèn tập trung binh lực bố phòng biên giới nam bắc, nơm nớp lo sợ bị họa lây.
Tần quốc sau khi dò thám kĩ, biết tin Tấn quốc nội loạn, tức tối vì bỏ qua cơ hội tốt để phạt Tấn, nhưng trước mắt Tấn quốc nội chiến chưa chấm dứt, Tần không chịu từ bỏ miếng thịt béo bở này, đại quân đóng tại Hàn Nguyên đang chuẩn bị nhảy vào tham chiến kiếm chác lợi ích.
Chính vào lúc này, Tề quốc sớm bố trí đại quân ở biên giới phía Bắc của Tấn mới đứng ra can thiệp.
Thượng khanh Điền Khất của Tề được Tri thị Tấn quốc nhờ cậy, dẫn bảy vạn đại quân tiến vào lãnh thổ của Tấn, đóng tại Cái Dư thành, dùng danh nghĩa Tề quốc mời lục khanh Tấn quốc cùng Tiên Ngu quốc, Vệ quốc, Tống quốc tiến hành họp mặt, giải quyết chiến loạn ở Tấn.
Do Tề đứng ra can thiệp, lục khanh Tấn quốc và các phe tham chiến bên ngoài như Tiên Ngu, Vệ, Tống tạm thời ngưng việc binh đao, cùng cử người họp bàn cách giải quyết tại Cái Dư thành dưới sự chủ trì của Tề.
Triệu Ngọ là gia chủ của Triệu thị ở Hàm Đan, xưa nay luôn bất hòa với Triệu Giản Tử cùng họ tộc, khi Triệu Giản Tử còn nắm quyền lớn luôn chèn ép hắn, nên mối thù Triệu Giản Tư chôn thân trong biển lửa hắn chả quan tâm, cũng không có ý định trả thù, bây giờ hắn chỉ muốn bảo toàn gia tộc Triệu thị, bảo vệ địa vị và quyền lợi của hắn là được.
Do thê tử của Triệu Ngọ là em gái của Trung Hành Dần, gia chủ Trung Hành thị, coi như cũng có quan hệ thân thích, Triệu Ngọ cho phu nhân về nhà ngoại thuyết phục huynh trưởng nghị hòa với hắn, Hàn Tại Ý rất bất mãn về việc này, nhưng thế lực của hắn yếu nhất, lúc này không thể trở mặt với đồng minh Triệu thị nên chỉ còn cách nuốt trôi cơn giận.
Trung Hành Dần biết rõ với thực lực của hắn, nếu cộng thêm Phạm thị và có luôn Tiên Ngu giúp sức cũng không đối chọi với Tri thị được, nay hắn với Tri thị tuy là liên minh, nhưng sau này một khi xảy ra xung đột quyền lực, khó tránh lại phải đại chiến một trận, giữ lại lực lượng tàn dư của ba nhà Triệu Ngụy Hàn có lợi áp chế Tri thị, vì thế hắn ưng thuận hòa giải, hắn sợ mình hắn không đủ sức ảnh hưởng Tri thị nên tìm thêm gia chủ Phạm thị Phạm Cát Xạ, sau khi nói rõ mối lo với nhau, Phạm Cát Xạ cũng tỏ ý ủng hộ hòa giải.
Lúc này các bộ lạc man di Lệ Nhung, Xích Địch đánh vào Tấn quốc cướp bóc giết người dã man, ngày càng táo tợn khó khống chế được nữa, thậm chí đe dọa đến lợi ích của Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị, hơn nữa đại quân của ba nhà Triệu Ngụy Hàn phái đi Hàn Nguyên giao chiến với quân Tần đã được rút về, Hàn thị Nguỵ thị ở Trung Đô và Triệu thị ở Hàm Đan thực lực tăng lên đáng kể, nếu dồn chúng vào chân tường chúng chưa chắc không còn sức chống trả, so sánh hai mặt lợi hại, Tri thị cuối cùng cũng chịu thuận theo lòng người chấp nhận hòa giải.
Thế là hôm qua còn đánh nhau một mất một còn, hôm nay bỗng chốc trở thành bằng hữu thân thiết, cùng ngồi xuống bàn việc phân chia Tấn quốc. Cả bọn khép cho Tấn hầu Cơ Khí Trạch mười trọng tội làm hại quốc gia, đáng bị trừng phạt, giáng Tấn hầu xuống chức Nam tước, chỉ phong cho ba ngôi làng nhỏ nhoi. Các thế lực căn cứ theo lãnh thổ chiếm đóng hiện nay để tách ra lập quốc riêng, Tấn quốc bị chia làm năm quốc gia, đó là Tuân quốc, Phạm quốc, Trung Hành quốc, Triệu quốc, Hàn quốc, trong đó Hàn thị và Ngụy thị liên kết chỉ lập ra một Hàn quốc.
Vệ quốc được quyền tiếp quản lãnh thổ trước đây bị Tấn xâm chiếm. Tiên Ngu chiếm được cả một vùng đất màu mỡ rộng cả trăm dặm sát nhập vào lãnh thổ. Tề quốc làm thuyết khách triều kiến Chu thiên tử, xin Chu thiên tử hạ chiếu phong hầu cho năm quốc gia tồn tại hợp pháp lí. Cuộc bạo loạn kết thúc tốt đẹp, ai nấy đều nhận được phần lợi ích xứng đáng.
Trong cuộc binh biến lần này, Tề quốc tuy không chiếm đóng được lãnh thổ của Tấn, nhưng do Tề đứng ra chủ trì đại cuộc giải quyết khủng hoảng, Tấn quốc nay chia năm xẻ bảy, trung nguyên đệ nhất cường quốc giờ đã không còn, Sở quốc phương Nam từ khi bị Ngô đánh vào Dĩnh Đô còn chưa hồi phục nguyên khí, giờ đây trong thiên hạ ngôi vị bá chủ chỉ còn thuộc về Tề quốc mà thôi.
Năm quốc gia mới thành lập đền ơn Tề quốc, trong cuộc họp các nước chư hầu nhất chí tỏ ra ủng hộ tiến cử Tề quốc lên ngôi bá chủ thiên hạ. Trải qua hơn một trăm năm, Tề quốc cuối cùng lại được hưởng những ngày tháng vinh quang như thời Tề Hoàn Công, trở thành thủ lĩnh của các nước chư hầu.
Tần quốc nhận được tin Tề ra mặt dàn xếp lục khanh ngưng chiến, triệu tập hội nghị Cái Dư thành, biết cơ hội tốt nhất khuếch trương lãnh thổ đã trôi qua, Tần vương trước kia lập quốc chỉ là một tên hầu nuôi ngựa bên cạnh Chu thiên tử, sau vì có công hộ giá nên được phong chức chư hầu, hơn nữa xuất thân Đông Di nên bị các chư hầu trung nguyên coi là man di dị tộc, hội họp gì đó đều không mời Tần tham dự, lúc này xuất binh thảo phạt chẳng khác nào kêu năm nước mới thành lập cùng liên minh lại chống Tần, thế là Tần đành bỏ cuộc, ấm ức rút đại quân đóng tại Hàn Nguyên về nước.
Đại hội tại Cái Dư thành diễn ra sau Đoan Ngọ tháng năm hơn một tháng, trận chiến phía Tây Bắc dính dáng tới Tiên Ngu, Tần, Vệ, Tề, Tấn vừa dẹp yên, một ngọn lửa chiến tranh lớn hơn có sự tham gia của Tống, Lỗ, Ngô, Sở, Việt, lấy việc Đông Di lập quốc làm mồi lửa, lại sắp được thổi bùng lên dữ dội ở góc Đông Nam xa xôi hẻo lánh…
Một tiếng thét cất lên, phủ đệ Tri thị đuốc lửa sáng rực như ban ngày.
Cánh cổng lớn bật mở, dòng người cầm đuốc ùa ra như thác nước ào ạt xông về hướng phủ Triệu Giản Tử, cùng lúc đó phía xa xa cũng có hai dòng người tương tự như thế nổi lên trong hai góc khác nhau trong thành, nhưng tất cả đều nhắm hướng phủ Triệu Giản Tử ùa tới.
“Bắt giữ tên đầu sỏ trước.” Từng dòng người hét to.
Cửa đông Giáng thành, tướng quân Triệu Trường Cung đang cùng mấy tên thuộc hạ đang nhấm nháp uống rượu, ngáp lên ngáp xuống, nghe tiếng ồn ào lập tức bật dậy, mấy tên thân binh đang ra sức lay cho hắn tỉnh ngủ, hắn nổi giận chưa kịp lên tiếng chửi câu nào, tên thân binh đã hốt hoảng bẩm báo: “Tướng quân, tướng quân, trong thành xảy ra biến cố, ngài mau đến đây xem.”
“Cái gì?”
Triệu Trường Cung kinh hãi chưa kịp mặc lại áo giáp hấp tấp chạy đi, hắn leo lên tường thành dõi mắt trông theo, chỉ thấy có ba dòng người ào ạt tiến về phía phủ đệ Triệu thị, hắn tỉnh rượu hẳn.
Đêm hôm khuya khoắt, nhiều người tiến đến Triệu gia để làm gì?
Vừa nghĩ đến đó, Triệu Trường Cung biến sắc, hét lớn: “Không hay rồi, có người định hãm hại Triệu đại phu, mau, mau đánh trống lên, gọi tất cả binh sĩ đến phủ Triệu đại phu tiếp ứng.”
“Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?”
Hai vị tướng quân mặc áo giáp chạy lên tường thành, Triệu Trường Cung nhìn thấy mừng rơn, hai người chính là Mạnh, Khúc nhị tướng đêm nay vừa uống rượu cùng hắn. Triệu Trường Cung hét lớn: “Mạnh tướng quân, Khúc tướng quân, hai vị đến đúng lúc lắm, trong thành có người định gây bất lợi cho Triệu Giản Tử đại phu, mau theo bổn tướng tập hợp binh sĩ đi cứu viện.”
“Cái gì, có chuyện này sao? Ai mà to gan thế?”
Hai vị tướng quân giật mình kinh ngạc, xẹt cái lại gần hắn, làm ra vẻ hốt hoảng, Triệu Trường Cung quay lại chỉ tay nói: “Các vị xem, đám người cầm đuốc kia đang xông… Á!”
Triệu Trường Cung chưa nói hết câu đã rú lên đau đớn, hai tướng quân Mạnh, Khúc nhảy phốc ra xa, trên tay hãy còn cầm thanh kiếm dính máu, cười mỉa nhìn vào hắn.
Triệu Trường Cung bị đâm lén sau lưng, máu tuôn như suối, tức tối lườm hai vị tướng quân hắn coi như huynh đệ tốt, rít lên: “Ngươi… các ngươi… dám…”
Hắn loạng choạng đứng không vững nữa, bước lui vài bước, toàn thân co giật mấy cái, gục đầu xuống tắt thở.
Đám binh lính trên tường thành cầm trường mâu vây lấy hai tướng, do Triệu Trường Cung đã chết, hai người này có chức vị cao nhất tại đây, nhưng do họ mới giết chết chủ tướng nên chỉ bao vây, không ai dám nhảy lên chém giết, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau không biết phải làm gì.
Đang lúc dằng co, Khúc tướng quân hét lớn: “Triệu Giản Tử cấu kết Ngụy thị, Hàn thị ý đồ mưu phản, nay phụng mệnh Tấn hầu, Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị diệt gian trừ bạo cho nước nhà, các ngươi chịu hạ vũ khí đầu hàng thì còn là binh sĩ của Tấn quốc, còn dám chống cự tội như phản nghịch.”
Nghe Mạnh , Khúc nhị tướng nói thế, các binh sĩ đã tin đến tám phần, ý định chống trả đã tiêu tan một nửa, chính vào lúc này, bên dưới vọng lên tiếng ồn ào, thì ra thân tín của hai tướng đã tự ý mở cổng thành, đại quân của Tri thị lấy cớ đang cần nghỉ ngơi chỉnh đốn đã bí mật được điều động đến đây, nay ùa cả vào thành.
Mạnh tướng quân cười ha hả đắc ý: “Đại quân diệt trừ phản tặc đã đến, các ngươi định bán mạng cho Triệu thị sắp diệt tộc đó à?”
Các binh sĩ không còn ý chống trả, cùng ném vũ khí xuống đất đầu hàng, thành trì lập tức rơi vào tay Tri thị.
Các vệ binh trong hoàng cung cũng đã phát hiện trong thành có bạo loạn, tướng quân Hàn Tại Ý leo lên lầu cao, thấy phủ đệ của Triệu thị bị bao vây tấn công, sau đó phủ đệ Triệu thị, Hàn thị cháy lên, hắn biết sự tình không hay rồi, một mặt ra lệnh cho vệ binh tăng cường canh giữ cổng hoàng cung, mặt khác chạy vội đến xin gặp Tấn hầu Cơ Khí Trạch.
Tấn hầu nghe báo trong thành xảy ra binh biến, phủ đệ Triệu thị bị tấn công, toàn thân run rẩy.
Hàn Tại Ý vội bẩm báo: “Quốc quân, Triệu Giản Tử đại phu là trụ cột Tấn quốc ta, một khi Triệu thị bị diệt vong, e là họ sẽ quay sang đối phó với quốc quân, theo ý thần ta nên phái vệ binh trong cung đi cứu Triệu Giản Tử đại nhân, thừa lúc đêm tối yểm trợ đại nhân bỏ trốn, hoặc đón đại nhân vào hoàng cung cố thủ. Chỉ cần chúng ta thủ được hai ba ngày, đợi các cánh quân khác kéo đến cứu viện, hơn nữa chúng ta còn hai đạo đại quân ở Vệ quốc và Hàn Nguyên, mặc kệ là ai tạo phản cũng chắc chắn chuốc lấy thất bại.”
“Cái gì? Phái vệ binh trong cung đi cứu Triệu phủ?”
Tấn hầu nghe xong lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, không được, nhỡ quân phiến loạn xông vào cung gây hại tới quả nhân thì sao? Hơn nữa… hơn nữa chúng chỉ tấn công Triệu phủ mà không đánh hoàng cung, chưa chắc… chưa chắc có ý gây bất lợi cho quả nhân, nếu giờ quả nhân phái binh đi cứu Triệu thị, một khi làm chúng tức giận lên đến lúc đó thì khó nói lắm.”
Hàn Tại Ý giậm chân đùng đùng: “Quốc quân à, Triệu đại phu là bậc trung lương, có Triệu đại phu ở đây nước nhà mới yên ổn, nếu mất Triệu đại phu quyền lực của ngài cũng bị suy yếu, hơn nữa quốc quân là chủ nhân một nước, bọn thần tử chưa được lệnh của người dám tự ý bao vây phủ đệ đại thần trong triều, quốc quân mà đóng cửa làm như không biết, mặc cho chúng làm bừa, một khi Triệu thị bị tiêu diệt, danh tiếng của ngài cũng trôi theo dòng nước.”
“Câm miệng!” Tấn hầu nổi giận: “Trong thành đang hỗn loạn, ngươi là tướng quân bảo vệ hoàng cung mà cứ khuyên quả nhân điều vệ binh đi là sao? Lui xuống mau, ngươi chỉ giữ vững hoàng cung là được.”
Hắn nuốt nước bọt tự trấn an, nhìn vào phủ đệ Triệu thị đang cháy hừng hực đằng xa, lẩm bẩm: “Đợi đến trời sáng, đợi đến trời sáng sẽ ổn thôi…”
Hàn Tại Ý ngao ngán chỉ còn cách quay lại tường thành hoàng cung theo dõi trận binh biến, chỉ thấy phủ đệ Hàn thị của hắn cũng đang cháy to, hắn không kiềm nén được nữa, hét lớn: “Mở cổng ra!”
Thuộc hạ của hắn vội can ngăn: “Tướng quân, không được đâu, bên ngoài chắc chắn có quân mai phục, chúng ta phải giữ hoàng cung, việc đó mới quan trọng.”
Hàn Tại Ý cắn chặt răng không nói thêm lời nào, rút kiếm ra đâm tới, tên thuộc hạ không kịp trở tay bị đâm xuyên ngực rú lên đau đớn ngã gục ra đất, Hàn Tại Ý hai mắt đỏ ngầu, hét lớn: “Triệu, Ngụy, Hàn tam khanh bị phiến quân vây đánh, quốc quân vô dụng, bổn tướng quân sẽ xuất cung cứu viện, các vị huynh đệ có ai chịu đi theo bổn tướng nào?”
Các vệ binh im lặng không dám quyết định, Hàn Tại Ý nói xong, có một số thuộc hạ thân tín của hắn bước ra dõng dạc nói: “Tướng quân, tiểu nhân nguyện đi theo tướng quân.”
“Tốt!” Hàn Tại Ý ra lệnh: “Trong màn đêm khó phân biệt quân địch quân ta, ai theo bổn tướng đều trần cánh tay trái, lần này nếu cứu được Triệu Giản Tử đại nhân lập được công lớn, ai nấy đều được ban thưởng, đi nào.”
Hàn Tại Ý dẫn theo năm sáu trăm người xông ra khỏi hoàng cung đi cứu viện, sau khi hắn đi khỏi, những vệ binh không chịu đi theo hắn lại đóng chặt cánh cổng hoàng cung.
Hàn Tại Ý dẫn theo mấy trăm thuộc hạ thân tín không về Hàn gia mà tiến nhanh về phía phủ đệ Triệu thị, hắn biết rõ lực lượng hai nhà Hàn, Ngụy yếu nên có người tạo phản chắc chắn nhắm vào Triệu thị, nên phủ đệ Hàn, Ngụy chỉ là mục tiêu đánh giả, mục đích chỉ là ngăn không cho hai nhà cứu viện Triệu thị, hắn cứu được Triệu thị là giải vây luôn hai nhà kia.
Nhưng Hàn Tại Ý chưa xông đến trước cửa phủ đệ Triệu thị đã đụng độ với một đội quân, chính là đại quân của Tri thị mới tiến vào thành, hai bên hỗn chiến một hồi, Hàn Tại Ý bị mất sáu bảy chục huynh đệ, hắn thấy kẻ địch quá đông, còn phủ đệ Triệu thị đã cháy to không cách gì cứu được nữa, Hàn Tại Ý biết đại sự đã định, e mình cũng bỏ mạnh tại đây, cắn chặt răng gào to: “Rút!”
Hàn Tại Ý là người quyết đoán, vừa rồi hắn ở trong hoàng cung còn chưa biết rõ tình hình, cứ tưởng trong lục khanh có người dẫn theo gia tướng tạo phản, nay gặp phải quân đội chính quy, hắn biết đối phương đã sớm có sự chuẩn bị, bí mật điều quân vào thành, nếu đã vậy hai nhà Hàn, Ngụy cũng xem như không cứu được, còn dằng co níu kéo thì mấy trăm người của hắn sẽ tiêu tùng theo, do đó Hàn Tại Ý không do dự nữa, cũng không tiến về Hàn phủ coi tình hình thế nào, hắn dẫn theo năm trăm mấy dũng sĩ còn lại giết ra cửa Bắc.
Lúc này trong thành hỗn loạn, người của Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị chỉ lo tiêu diệt người trong phủ đệ Triệu Ngụy Hàn, không ai rảnh đi ngăn cản Hàn Tại Ý, nên hắn thuận lợi xông được ra ngoài thành.
Đứng bên ngoài thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong thành lửa cháy đỏ rực, tiếng chém giết vang trời, Hàn Tại Ý thở dài, gọi mấy huynh đệ tâm phúc đến bên dặn dò vài câu, năm trăm tráng sĩ chia làm ba tốp biến vào màn đêm.
Lục khanh của Tấn quốc đều có đất riêng, người trong họ tộc không tập trung toàn bộ trong kinh đô, nay tuy phủ đệ trong kinh thành bị tiêu diệt, nhưng ba nhà Triệu Ngụy Hàn vẫn còn đất còn quân của mình, Tri thị chỉ đánh úp bất ngờ diệt được ba nhà ở kinh thành, nhưng không đủ binh lực chia ra diệt cả ba nhà ở những nơi khác, nghĩ vậy nên Hàn Tại Ý phái mấy huynh đệ từng vào sinh ra tử chia nhau ra đi báo tin khắp nơi, còn mình thì dẫn theo số người còn lại quay về vùng đất thế lực của Hàn thị.
Tấn quốc xảy ra binh biến, chỉ trong vòng mấy ngày tin tức lan truyền nhanh chóng, chiến loạn lan rộng.
Tri thị liên kết với Phạm thị, Trung Hành thị, thừa lúc đại quân của Triệu, Ngụy, Hàn đang chinh chiến ở Hàn Nguyên và Vệ quốc, bắt đầu điên cuồng xâm lấn ba nhà. Bộ tộc Tiên Ngu cũng xuất quân hỗ trợ Phạm thị, Trung Hành thị. Xích Địch phương Bắc và các bộ lạc man di phía Nam lợi dụng tình hình Tấn quốc hỗn loạn xua quân đánh vào, giết người cướp bóc, khói lửa lan xa ngàn dặm.
Ba nhà Triệu Ngụy Hàn giữ lại quá ít quân trong nước không đủ sức chống trả liên quân Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị, dưới sự chỉ huy của Hàn Tại Ý, hai nhà Hàn thị, Ngụy thị chạy vào Trung Đô cố thủ, đồng thời phối hợp với người của Triệu thị ở Hàm Đan, dựa vào hai thành trì hiểm yếu này chống trả ba nhà kia.
Đại quân đang chiến đấu với quân Tần ở Hàn Nguyên nghe tin trong nước xảy ra binh biến liền rút quân về ngay trong đêm, chạy về tiếp ứng Trung Đô, Hàm Đan.
Quân Tần thấy quân Tấn tự nhiên đang đánh nhau rút chạy, vì không biết rõ thực hư, sợ lọt bẫy mai phục nên không dám xua quân truy đuổi, chủ soái Công Tôn Vũ phái người về nước báo tin, mặt khác tung thám mã đi dò la động tĩnh của người Tấn, vì thời đó đưa tin khó khăn nên quân Tần bỏ qua cơ hội thừa cơ xâm chiếm, đại quân của ba nhà Triệu Ngụy Hàn ở Hàn Nguyên vẫn bảo toàn được thực lực.
Nhưng đại quân đang chinh chiến ở Vệ quốc thì không may mắn như vậy, vì chủ lực của cánh quân này trung thành với Tấn hầu, chủ soái là người xuất thân từ hoàng thất Cơ Thúc Hiến, ba nhà Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị bằng mọi giá không để cánh quân này toàn vẹn rút về nước.
Thống soái Cơ Thúc Hiến đang dẫn quân chinh chiến ở Vệ sau khi nghe tin bạo loạn trong nước, lập tức rút về, khi rút quân đương nhiên cũng tạo nghi binh che mắt quân địch, nhưng liên quân Vệ Tống được Tri thị thông báo tin tức trước, thấy quân Tấn rút quân là biết nội bộ Tấn quốc xảy ra binh biến.
Hiên Viên Hành dẫn liên quân Vệ Tống truy kích quyết liệt, quân Tấn không còn tinh thần chiến đấu, tử thương vô số, máu chảy thành sông, liên quân Vệ Tống không những đoạt về lãnh thổ vừa bị xâm chiếm, ngay cả vùng đất bị Tấn nuốt gọn lâu năm nay cũng được giải phóng, được đưa trở lại bản đồ Vệ quốc.
Quân Tấn bị liên quân Vệ Tống truy kích đánh cho chưa kịp thở, khó khăn lắm mới về tới Tấn, vừa bước vào lãnh thổ Tấn quốc, đại quân của Tri thị lại nhảy ra đón đầu, không còn cách nào khác, các tướng sĩ vừa mới mệt mỏi quay về lại dốc kiệt sức ra huyết chiến một trận với đại quân Tri thị.
Cơ Thúc Hiến bày trận nghênh chiến, chủ lực cánh phải là quân của Triệu thị, còn chỉ huy cánh trái là Công Tử Triều. Từ khi chạy sang nhờ cậy Tấn quốc, Công Tử Triều tài năng xuất chúng, lại khéo ăn nói nên được Tấn hầu thưởng thức, thêm vào đó hắn dẫn quân đánh Vệ lập nhiều công lao, nay đã được thăng chức chủ tướng quân cánh tả.
Tên bắn như mưa, rừng gươm sáng loáng, tiếng thét vang trời, máu chảy thành sông. Công Tử Triều cầm trường mâu chạy vào trung tâm trận địa, không ngừng hét to chỉ huy binh sĩ bày đội hình chiến đấu, nhưng đại quân Tri thị tấn công như vũ bão, quân lính của hắn càng đánh càng ít.
“Công tử, chúng ta sắp chống cự không nổi rồi!” Một viên tướng chạy vội đến bẩm báo, cắn răng nhổ mũi tên cắm trên tay ra, thở hổn hển nói: “Công tử, chúng ta thủ không nổi rồi, công tử mau rời khỏi chỗ nguy hiểm này đi.”
Công Tử Triều đứng chết lặng, ngửa mặt lên trời cười to, thở dài: “Thiên hạ rộng lớn, ta còn có thể đi đâu?”
Viên tướng đó vốn là thân tín của Công Tử Triều lúc từ Tống quốc chạy sang Vệ, hắn vội khuyên can: “Nay Tấn hầu đã bị giam lỏng, Tấn quốc hỗn loạn chia năm xẻ bảy, chúng ta giờ chiến đấu cho ai đây? Hay là công tử đi Tề đi, công tử tài năng lỗi lạc, chắc qua Tề sẽ được trọng dụng.”
Công Tử Triều dõi mắt về phía trận địa, ba cánh quân mới rút về, bao gồm cả tả quân của hắn đang bị bao vây đánh cho tan tác, chắc không lâu nữa sẽ bị đại quân Tri thị nuốt gọn.
Công Tử Triều đứng chết lặng không nói câu nào, thần sắc thểu não, dáng vẻ thảm hại.
“Hừ!” Viên đại tướng đưa mâu gạt bay một mũi tên bắn vào Công Tử Triều, hối hả giục: “Công tử, lúc này không chạy, khi đại quân Tri thị xiết chặt vòng vây, đến lúc đó muốn chạy cũng không kịp nữa đâu.”
Công Tử Triều nghiến răng, đột nhiên kiên quyết lên: “Không, không được chạy!”
Viên tướng đang định khuyên nhủ tiếp, chỉ thấy Công Tử Triều quay lại nhìn hắn, ánh mắt hừng hực, nghiêm nghị ra lệnh: “Đưa lá cờ của ta treo ngược lên.”
Viên tướng ngớ người, thất thanh nói: “Công tử muốn… ?”
Công Tử Triều rít lên chỉ một tiếng: “Hàng!”
Viên tướng há hốc miệng kinh ngạc, đứng đơ ra đó, Công Tử Triều lườm hắn, gằn giọng: “Còn không đi mau!”
“Dạ, tuân lệnh!” Người kia bừng tỉnh, vội vã quay lưng chạy đi.
Soái kì của Công Tử Triều được treo ngược, khắp trận địa lập tức ồn ào cả lên, đại quân Tri thị ngưng chiến đấu, binh sĩ quay đầu tìm chủ tướng coi chỉ thị thế nào, còn quân của Công Tử Triều thấy chủ soái đầu hàng, đều lui cả xuống.
Phía xa xa, Tri thị đang đứng trên một cỗ chiến xa quan sát tình hình chiến sự, thấy cánh tả bên kia giương cờ đầu hàng, hắn ngờ ngợ kinh ngạc, liền sau đó mỉm cười nhẹ nhõm.
“Người đâu, phái người đi nói với Công Tử Triều hạ vũ khí đầu hàng, ở yên đó đợi lệnh, còn quân chủ lực vòng qua Công Tử Triều tấn công thẳng vào đại doanh của Cơ Thúc Hiến.”
“Tuân lệnh!” Tên lính truyền tin vội chạy đi. Phía quân Công Tử Triều lại vang lên trống trận, Tri thị hồi hộp nhỏm người trông theo, chỉ thấy Công Tử Triều không hề buông vũ khí mà tập hợp binh sĩ xung trận, lần này hướng tấn công lại nhằm vào đại bản doanh của quân Tấn do Cơ Thúc Hiến chỉ huy.
Phía trận địa Tri thị, Tri Tuần Lịch thấy tình hình ngày trố mắt ra ngơ ngác, hồi sau hạ giọng nói khẽ: “Tên Công Tử Triều này, không chế ngự hắn được, hắn như con rắn độc lúc nào cũng có thể cắn trả một miếng, nay hắn lại như con chó phản bội chủ đi cắn ngược lại quân Tấn, tiếc là… hắn hết cơ hội rồi, ha ha ha…”
Mặt trời xuống núi, trong ánh chiều tà, khắp chiến trường xác nằm la liệt, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất. Một chiếc xe tù đứng hiu quạnh dưới bóng hoàng hôn, trong xe là một người mặc áo bào trắng, đầu tóc bù xù.
Công Tử Triều bị trói chặt bằng gân trâu trong chiếc xe tù, bị bỏ dưới ánh nắng phơi hết nửa ngày trời, lúc này hai mắt lờ đờ, bờ môi nứt nẻ, hắn không hề cựa quậy, các sợi gân trâu thít chặt vào da thịt hắn ứa máu, hai tay hai chân hắn đã tê dại, nếu không bị trói chặt chắc giờ này hắn đã gục xuống rồi.
Hắn dõi mắt nhìn xác chết la liệt tứ phía, trong đó có xác quân địch, nhưng phần lớn là binh lính của hắn, số binh lính bị hắn bán đứng, và cả số binh lính cùng hắn bị người khác bán đứng.
Hắn không ngờ lần này hắn lại sai lầm khi đặt cược, hắn quay lại tấn công vào trung quân của Cơ Thúc Hiến, chém đầu chủ tướng dâng lên Tri Tuần Lịch, công lao ấy lớn cỡ nào, thế mà Tri thị cho người bắt giữ hắn khi hắn đem theo thủ cấp Cơ Thúc Hiến đến đầu hàng.
Tri thị thu nhận hết quân của hắn, mắng hắn tráo trở lật lọng, lúc trước phản Tống qua Vệ, phản Vệ qua Tấn, nay lại phản Tấn giúp Tri thị, bất trung bất nghĩa, không biết liêm sỉ. Thật nực cười, nếu Tri thị biết liêm sỉ sao lại phản bội Tấn hầu dấy binh làm loạn chứ?
Hắn càng không hiểu tại sao Tri Tuần Lịch bắt giữ hắn lại không giết, còn rút quân đi, bỏ lại chiếc tù ở đây, chẳng lẽ muốn mặc cho hắn chết đói chết khát ngay tại chốn hoang vu này?
Gió thoảng qua một mùi tanh hôi của máu, Công Tử Triều ớn lạnh, nếu sau khi chết đi ở đây có bao nhiêu hồn ma bị hắn phản bội đến tính sổ thì sao đây? Còn số thuộc hạ thân tín theo hắn đầu hàng bị bỏ mạng nữa, họ sẽ đối xử với hắn thế nào?
Phía sau lưng phát ra tiếng động lào xào, phía xa hình như có tiếng vó ngựa vọng đến, có phải là con đường hoàng tuyền đang mở ra chào đón hắn? Có phải các oan hồn đến đòi mạng? Công Tử Triều hoảng loạn muốn xoay đầu lại nhưng mấy sợi gân trâu thít chặt vào cổ làm hắn không thể nhúc nhích.
Công Tử Triều sợ sệt hét to: “Là ai? Ra đây, mau ra đây cho ta! Ta không sợ đâu, ta không sợ, Công Tử Triều ta là dòng dõi công thất, ta là đại tướng quân, ta giết người vô số, đám tiểu quỷ các ngươi đừng hòng dọa nạt ta!”
“Thế… con quỷ này có làm huynh sợ không?”
Công Tử Triều giật mình, toàn thân cứng đơ, tiếng bước chân càng lúc càng gần, từ phía sau của hắn một đoàn người đi đến, Công Tử Triều không để ý đến nữa, hắn nhìn trưng trưng vào người vừa phát ra tiếng nói lúc này đã đứng trước mặt hắn.
Công Tử Triều toàn thân run rẩy, trong tích tắc hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng hình như lại không hiểu tại sao nó lại xảy ra, chỉ kêu lên một tiếng âm u: “Nam Tử…”
Đứng nhìn bộ dạng thảm hại của Công Tử Triều hồi lâu, Nam Tử đột nhiên mỉm cười, nói giọng thân mật: “Tử Triều đó à, huynh đó, người ta còn tưởng suốt đời này không gặp được huynh nữa rồi.”
Công Tử Triều lóe lên một ý nghĩ, lập tức ra vẻ đau khổ nói: “Nam Tử, huynh lại cho rằng huynh chắc chắn sẽ được gặp lại muội. Huynh hận, hận ông trời không cho đôi ta đến được bên nhau, hận Vệ hầu chiếm lấy muội lại bỏ rơi muội. Huynh chấp nhận gánh lấy tội danh phản bội muốn mượn sức của quân Tấn đánh chiếm Vệ quốc, chỉ vì… chỉ vì huynh muốn đường đường chính chính đứng trước mặt muội, muốn được đường đường chính chính ôm muội vào lòng, tiếc là… giờ đây có nói gì cũng đã quá muộn, tất cả lòng khổ tâm của huynh…”
Hắn cố tình ngước mặt lên cho Nam Tử nhìn thấy cái cổ ứa máu của hắn, than thở: “Tiếc là huynh khổ tâm toan tính âm mưu, bây giờ có nói gì muội cũng sẽ không tin đâu. Muội giết chết huynh đi, chỉ cần… chỉ cần muội cảm thấy làm vậy muội sẽ được vui lòng, huynh bằng lòng chịu chết.”
Nam Tử mở to đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Công Tử Triều hồi lâu, cười dịu dàng nói: “Tử Triều à… huynh đúng là một tên ngốc, sao huynh lại phí công sức mưu toan như thế…”
Công Tử Triều tưởng hắn đã lừa được Nam Tử, trong lòng khấp khởi vui mừng, sắc mặt lập tức cố nặn thêm mấy phần đau khổ, thổn thức: “Đúng đó, huynh… huynh chỉ là một tên ngốc si tình, huynh chỉ nghĩ ra được cách ngu ngốc này để còn chiếm lấy muội…”
Giọng nói của Nam Tử càng lúc càng dịu dàng, nhưng lúc này là mang vẻ chế giễu khinh miệt: “Huynh đó, đến lúc này rồi mà còn nói ngon nói ngọt muốn gạt muội, huynh tưởng người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc hết đó à?”
Công Tử Triều nghệch mặt ra, Nam Tử cười khoái chí: “Huynh yêu muội sâu nặng đến thế ư? Huynh nói ra những lời này trước mặt bao nhiêu tướng sĩ Vệ quốc, huynh không sợ ngày tháng sau này của muội trước mặt Vệ hầu sẽ khó sống à? Tử Triều, con người huynh trước giờ chỉ biết tính toán cho riêng mình, bây giờ vẫn không chịu thay đổi, tại sao một người thông minh như muội, cho đến giây phút này mới nhìn rõ bộ mặt thật của huynh chứ?”
Công Tử Triều sợ xanh mặt, ngơ ngác một hồi mới hét to tiếng: “Huynh… huynh đương nhiên biết hiện nay Vệ hầu đã thành bù nhìn điều khiển trong tay muội, đại quyền hai nước Vệ Tống đều lọt cả vào tay muội.”
Nam Tử khẽ gật đầu, giọng nói vẫn dịu dàng mềm mỏng, nhưng đó là nhát dao sắc nhọn: “Đúng rồi đó, nếu huynh đã biết sao không đến tìm gặp muội, tại sao không nghĩ cách lấy lòng muội để muội tin tình cảm của huynh, mà lại dẫn quân Tấn đến tấn công Vệ quốc, đoạt thành trì của muội, huynh muốn đẩy muội vào chỗ chết đúng không?”
“Huynh… huynh…” Công Tử Triều không còn tìm được lí do gì để biện hộ, ấp úng một hồi không biết nói gì để che lấp tội ác của hắn.
“Tử Triều, huynh còn nhớ không? Lúc giúp huynh lấy trộm hổ phù muội đã nói gì với huynh?”
“Nói gì? … Muội nói gì á?” Công Tử Triều đang đờ đẫn, hoàn toàn mất đi trí khôn ngày thường, hắn ngơ ngơ ngác ngác như đứa trẻ.
Nam Tử nhếch mép cười nhạt, đôi mắt sắc lạnh bắn ra một tia sát khí: “Muội từng nói… nếu sau này huynh phụ bạc muội, muội sẽ chính tay giết chết huynh!”
Công Tử Triều thay đổi sắc mặt, giọng run lẩy bẩy: “Nam Tử, muội… muội nhẫn tâm như thế sao?”
“Huynh nhìn xem!”
Nam Tử chỉ vào vò tên đeo sau lưng nàng cho Công Tử Triều thấy: “Huynh nhìn cho rõ, trong này chỉ có một mũi tên duy nhất.”
Nam Tử cười khanh khách, tiếng cười vang cao vang xa như tiếng tru của chó sói, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lúc này toát ra yêu khí ngùn ngụt.
“Mũi tên này chính là huynh đưa thân thể của người ta ra đỡ lấy trước Vệ hầu đó, người ta quý nó như vàng ngọc, lúc nào cũng mang theo bên mình.”
Công Tử Triều ngu ngơ không hiểu: “Mang theo bên mình? Để làm gì?”
Nam Tử không trả lời, nàng sải bước đi ra xa, tấm thân thướt tha, mùi hương phảng phất làm say đắm lòng người. Sau lưng nàng, bỏ lại một chiếc xe tù hiu quạnh, xa hơn nữa là từng tốp binh sĩ, gươm giáo sáng choang đổ bóng xuống mặt đất, ánh chiều tà buồn hiu hắt trải dài trăm dặm…
Ai nấy đứng yên lặng cả ở đó, nhìn theo bóng dáng một Nam Tử nhỏ nhắn nhu mì, vẽ nên một bức tranh huyền ảo mang một vẻ đẹp tuyệt vọng, gieo vào lòng người không phải là tia sáng hy vọng, mà là cố chấp, là chìm đắm trong đớn đau.
Công Tử Triều dõi theo Nam Tử, kí ức hiện về, những ngày tháng kỉ niệm tươi đẹp, từng cảnh từng cảnh lướt qua mắt hắn…
Nam Tử dừng lại, nàng cúi người xuống, khi đứng thẳng lên, một cây cung đã nằm trong tay, nàng đưa tay ra sau lấy mũi tên kia ra, giương cung lắp tên, dây cung được kéo căng hết cỡ, đôi mắt nàng đã ngấn lệ.
“Tử Triều!”
Nam Tử hét to, dây cung được buông ra, mũi tên lao đi xé gió, máu của Tử Triều bắn ra, hòa cùng dòng nước mắt của Nam Tử, tan biến vào cõi hư vô…
Binh loạn ở Tấn quốc càng lúc càng phức tạp leo thang, làm cho trung nguyên lòng người hoang mang, Trịnh quốc kẹp giữa Tấn và Sở e sợ Sở quốc thừa cơ xua quân Bắc tiến đánh Tấn, tiện thể diệt luôn mình, lại sợ loạn quân của Tấn xuôi xuống Nam làm hại bá tánh nước Trịnh, bèn tập trung binh lực bố phòng biên giới nam bắc, nơm nớp lo sợ bị họa lây.
Tần quốc sau khi dò thám kĩ, biết tin Tấn quốc nội loạn, tức tối vì bỏ qua cơ hội tốt để phạt Tấn, nhưng trước mắt Tấn quốc nội chiến chưa chấm dứt, Tần không chịu từ bỏ miếng thịt béo bở này, đại quân đóng tại Hàn Nguyên đang chuẩn bị nhảy vào tham chiến kiếm chác lợi ích.
Chính vào lúc này, Tề quốc sớm bố trí đại quân ở biên giới phía Bắc của Tấn mới đứng ra can thiệp.
Thượng khanh Điền Khất của Tề được Tri thị Tấn quốc nhờ cậy, dẫn bảy vạn đại quân tiến vào lãnh thổ của Tấn, đóng tại Cái Dư thành, dùng danh nghĩa Tề quốc mời lục khanh Tấn quốc cùng Tiên Ngu quốc, Vệ quốc, Tống quốc tiến hành họp mặt, giải quyết chiến loạn ở Tấn.
Do Tề đứng ra can thiệp, lục khanh Tấn quốc và các phe tham chiến bên ngoài như Tiên Ngu, Vệ, Tống tạm thời ngưng việc binh đao, cùng cử người họp bàn cách giải quyết tại Cái Dư thành dưới sự chủ trì của Tề.
Triệu Ngọ là gia chủ của Triệu thị ở Hàm Đan, xưa nay luôn bất hòa với Triệu Giản Tử cùng họ tộc, khi Triệu Giản Tử còn nắm quyền lớn luôn chèn ép hắn, nên mối thù Triệu Giản Tư chôn thân trong biển lửa hắn chả quan tâm, cũng không có ý định trả thù, bây giờ hắn chỉ muốn bảo toàn gia tộc Triệu thị, bảo vệ địa vị và quyền lợi của hắn là được.
Do thê tử của Triệu Ngọ là em gái của Trung Hành Dần, gia chủ Trung Hành thị, coi như cũng có quan hệ thân thích, Triệu Ngọ cho phu nhân về nhà ngoại thuyết phục huynh trưởng nghị hòa với hắn, Hàn Tại Ý rất bất mãn về việc này, nhưng thế lực của hắn yếu nhất, lúc này không thể trở mặt với đồng minh Triệu thị nên chỉ còn cách nuốt trôi cơn giận.
Trung Hành Dần biết rõ với thực lực của hắn, nếu cộng thêm Phạm thị và có luôn Tiên Ngu giúp sức cũng không đối chọi với Tri thị được, nay hắn với Tri thị tuy là liên minh, nhưng sau này một khi xảy ra xung đột quyền lực, khó tránh lại phải đại chiến một trận, giữ lại lực lượng tàn dư của ba nhà Triệu Ngụy Hàn có lợi áp chế Tri thị, vì thế hắn ưng thuận hòa giải, hắn sợ mình hắn không đủ sức ảnh hưởng Tri thị nên tìm thêm gia chủ Phạm thị Phạm Cát Xạ, sau khi nói rõ mối lo với nhau, Phạm Cát Xạ cũng tỏ ý ủng hộ hòa giải.
Lúc này các bộ lạc man di Lệ Nhung, Xích Địch đánh vào Tấn quốc cướp bóc giết người dã man, ngày càng táo tợn khó khống chế được nữa, thậm chí đe dọa đến lợi ích của Tri thị, Phạm thị, Trung Hành thị, hơn nữa đại quân của ba nhà Triệu Ngụy Hàn phái đi Hàn Nguyên giao chiến với quân Tần đã được rút về, Hàn thị Nguỵ thị ở Trung Đô và Triệu thị ở Hàm Đan thực lực tăng lên đáng kể, nếu dồn chúng vào chân tường chúng chưa chắc không còn sức chống trả, so sánh hai mặt lợi hại, Tri thị cuối cùng cũng chịu thuận theo lòng người chấp nhận hòa giải.
Thế là hôm qua còn đánh nhau một mất một còn, hôm nay bỗng chốc trở thành bằng hữu thân thiết, cùng ngồi xuống bàn việc phân chia Tấn quốc. Cả bọn khép cho Tấn hầu Cơ Khí Trạch mười trọng tội làm hại quốc gia, đáng bị trừng phạt, giáng Tấn hầu xuống chức Nam tước, chỉ phong cho ba ngôi làng nhỏ nhoi. Các thế lực căn cứ theo lãnh thổ chiếm đóng hiện nay để tách ra lập quốc riêng, Tấn quốc bị chia làm năm quốc gia, đó là Tuân quốc, Phạm quốc, Trung Hành quốc, Triệu quốc, Hàn quốc, trong đó Hàn thị và Ngụy thị liên kết chỉ lập ra một Hàn quốc.
Vệ quốc được quyền tiếp quản lãnh thổ trước đây bị Tấn xâm chiếm. Tiên Ngu chiếm được cả một vùng đất màu mỡ rộng cả trăm dặm sát nhập vào lãnh thổ. Tề quốc làm thuyết khách triều kiến Chu thiên tử, xin Chu thiên tử hạ chiếu phong hầu cho năm quốc gia tồn tại hợp pháp lí. Cuộc bạo loạn kết thúc tốt đẹp, ai nấy đều nhận được phần lợi ích xứng đáng.
Trong cuộc binh biến lần này, Tề quốc tuy không chiếm đóng được lãnh thổ của Tấn, nhưng do Tề đứng ra chủ trì đại cuộc giải quyết khủng hoảng, Tấn quốc nay chia năm xẻ bảy, trung nguyên đệ nhất cường quốc giờ đã không còn, Sở quốc phương Nam từ khi bị Ngô đánh vào Dĩnh Đô còn chưa hồi phục nguyên khí, giờ đây trong thiên hạ ngôi vị bá chủ chỉ còn thuộc về Tề quốc mà thôi.
Năm quốc gia mới thành lập đền ơn Tề quốc, trong cuộc họp các nước chư hầu nhất chí tỏ ra ủng hộ tiến cử Tề quốc lên ngôi bá chủ thiên hạ. Trải qua hơn một trăm năm, Tề quốc cuối cùng lại được hưởng những ngày tháng vinh quang như thời Tề Hoàn Công, trở thành thủ lĩnh của các nước chư hầu.
Tần quốc nhận được tin Tề ra mặt dàn xếp lục khanh ngưng chiến, triệu tập hội nghị Cái Dư thành, biết cơ hội tốt nhất khuếch trương lãnh thổ đã trôi qua, Tần vương trước kia lập quốc chỉ là một tên hầu nuôi ngựa bên cạnh Chu thiên tử, sau vì có công hộ giá nên được phong chức chư hầu, hơn nữa xuất thân Đông Di nên bị các chư hầu trung nguyên coi là man di dị tộc, hội họp gì đó đều không mời Tần tham dự, lúc này xuất binh thảo phạt chẳng khác nào kêu năm nước mới thành lập cùng liên minh lại chống Tần, thế là Tần đành bỏ cuộc, ấm ức rút đại quân đóng tại Hàn Nguyên về nước.
Đại hội tại Cái Dư thành diễn ra sau Đoan Ngọ tháng năm hơn một tháng, trận chiến phía Tây Bắc dính dáng tới Tiên Ngu, Tần, Vệ, Tề, Tấn vừa dẹp yên, một ngọn lửa chiến tranh lớn hơn có sự tham gia của Tống, Lỗ, Ngô, Sở, Việt, lấy việc Đông Di lập quốc làm mồi lửa, lại sắp được thổi bùng lên dữ dội ở góc Đông Nam xa xôi hẻo lánh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.