Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 52: Hữu nữ Diêu Quang

Nguyệt Quan

16/03/2013

Quý Tôn Tư vốn đã đứng dựng lên, còn muốn xuống đó để tự mình giáo huấn kẻ kia, vừa nghe thấy lời này thì nhất thời lại ngồi xuống, có chút hơi xấu hổ phất tay nói:

- Việc này... Khụ khụ, nói cho Thúc Tôn tiểu thư, Tử Tư đang mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, nếu có tiện, mời Thúc Tôn tiểu thư tìm một tửu điếm khác.

Nguyên lai người tới dưới lầu chính là Đại tiểu thư Thúc Tôn thế gia Thúc Tôn Diêu Quang, ba nhà thế gia luôn rất thân quen, khi Quý Tôn Tư tuổi còn nhỏ, ba nhà thời điểm đó còn vô cùng hòa hợp, trẻ con tới lui cũng nhiều. Thúc Tôn Diêu Quang lớn hơn hắn một tuổi, từ nhỏ đã khéo tay, dùng cỏ dại gấp châu chấu vân vân làm ra những vật rất sinh động, Quý Tôn Tư cả ngày bám đuôi đại tỷ tỷ này, quấn quít lấy nàng để nàng bện cái này tết cái kia cho mình, tình cảm vô cùng tốt. Có điều sau này lớn lên bởi vì sự tranh quyền đoạt lợi của bậc cha chú, những đứa con cũng trở nên xa lánh hơn. Nhưng mà dù sao cũng là bạn chơi đùa từ nhỏ, vừa lúc nghe nàng đến đây, Quý Tôn Tư cũng thật không dám mang cái kiêu ngạo công tử của hắn ra.

Người phục vụ kia nghe phân phó xong thì đi xuống lầu, thang lầu vang lên tiếng 'bịch bịch bịch', một nhóm người cũng đã vọt lên. Lập tức xuất hiện một người, cả người trang phục võ sĩ, trên vai khiêng một con hươu bào béo ú, hai tay mỗi tay cầm ba con gà rừng, bên hông khoác cung, sau lưng đeo giỏ tên, vóc người cao lớn uy mãnh, giống như gấu hổ, Tôn Ngao ngồi trên chiếu đã coi là một đại hán cực kỳ cường tráng, mà so với hắn, lại còn nhỏ hơn một chút.

Đôi mắt to của người này đảo qua khắp nơi, lắc mình liền đứng sang một bên, lập tức một công tử nhẹ nhàng tới. Người này mặc y phục dài thuần trắng, dùng chất liệu là vải lụa mịn tinh mỹ của nước Tề, là loại lụa trắng mềm mại nhất. Trên ống tay áo có thêu hoa văn gợn sóng, từ tay áo tới cổ áo trang trí hoa văn hoa mai, vải lụa làm tôn lên nước da trên mặt thuần khiết như gốm sứ.

Đôi giày dưới chân nàng ẩn đi dưới y phục dài, nhất thời nhìn không thấy. Một mái tóc đen bóng trên đỉnh đầu được buộc lên, tạo thành búi như công tử, ở trên còn xuyên qua một cái trâm ngọc xanh biếc.

Khánh Kỵ chăm chú nhìn ngắm, thấy ngũ quan của nàng tinh xảo, miệng anh đào nho nhỏ, mày liễu cong cong, cái mũi tinh tế, một đôi mắt hạnh, ngầm mang một chút nhu mì của cô gái, lúc này mới ngộ ra người này hẳn là một nữ tử búi tóc giả nam nhân.

Vừa thấy nàng xuất hiện, Quý Tôn Tư mất tự nhiên giật giật mông trên chiếu, thấy một đôi con ngươi trong suốt của nàng nhìn về phía mình, đành phải xấu hổ đứng lên, cười trừ thi lễ:

- Diêu Quang công tử, tiểu đệ có lễ.

Khi đó chịu ảnh hưởng của những nữ tử Tề quốc mặc nam trang, rất nhiều tiểu thư quý tộc Lỗ quốc xuất môn cũng mặc nam trang, cũng xưng công tử, Quý Tôn Tư biết nàng thích, nên cũng gọi là công tử.

- Có cái lễ rắm, làm bộ làm tịch!

Diêu Quang trừng mắt hạnh, sau đó lười nhác uể oải duỗi thân mình, tuy mặc một thân nam trang, nhưng bộ ngực đẹp kia, đường cong thắt lưng giãn nở, lại có một hương vị khác lạ, khiến cho những công tử là nam nhân chính hiệu không khỏi hai mắt tỏa sáng, âm thầm nắm chặt bàn tay không thôi: "Đáng tiếc nàng không thật sự là nam nhi, sinh ra một kẻ họa thủy như vậy mà làm gì? Đáng tiếc, đáng tiếc." Quý Tôn Tư lại vội vàng hạ ánh mắt, làm một dạng chính nhân quân tử.

Thúc Tôn Diêu Quang thấy đã đè nén được bọn họ, cười nhạt phất tay nói:

- Mời người nào mà phải phô trương lớn như vậy? Hừ! Trái phải cũng chỉ toàn là hồ bằng cẩu hữu (bạn bè xấu), Lý Hàn, chúng ta lên lầu, không nên để những tục nhân này làm vẩn đục chúng ta.

Thúc Tôn Diêu Quang vừa châm chọc xong, liền nhường vị trí, mời một người phía dưới đi lên. Người nọ chậm rãi lên lầu, cũng là một nam tử trẻ tuổi, quần áo tuy rằng bình thường, dung mạo lại cực kỳ nghiêm chỉnh, hơn nữa một đôi mắt trầm ổn hữu thần, Tôn Ngao vừa thấy, sắc mặt nhất thời trở nên thập phần khó coi.

Hắn luôn luôn ái mộ Thúc Tôn Diêu Quang, đáng tiếc rằng cô gái này đối với hắn xưa nay không biểu hiện thái độ gì, gần đây Tôn Ngao khổ luyện phương pháp chèo thuyền, chính là vì muốn khiến cho Thúc Tôn Diêu Quang vui vẻ. Sáng sớm hôm nay hắn còn mời Thúc Tôn Diêu Quang ra khỏi thành cùng du ngoạn, có điều Thúc Tôn Diêu Quang lại nói hôm nay có việc không thể ra khỏi cửa, hiện giờ xem ra, nàng rõ ràng là cùng cái gã họ Lý này xuất môn đi săn.

Tôn Ngao điên cuồng đố kỵ, vừa thấy Thúc Tôn Diêu Quang định đi, lập tức hét lớn một tiếng:



- Chậm đã! - Rồi liền nhảy dựng lên, tức giận nhảy ra ngoài.

Thúc Tôn Diêu Quang mới vừa rồi nhìn thấy hắn, nàng cũng không nghĩ tới lúc này lại gặp được Tôn Ngao, buổi sáng tìm cớ không nhận lời mời của hắn, lúc này thấy không khỏi xấu hổ, cho nên đành phải làm bộ như không thấy, không ngờ Tôn Ngao chính mình lại nhảy ra.

- Nữ Sinh, có chuyện gì không?

Thúc Tôn Diêu Quang thấy hắn nhảy ra, đành phải kiên trì hỏi.

Tôn Ngao tức giận nói:

- Ngươi... Ngươi sáng sớm rõ ràng đã nói hôm nay sẽ không xuất môn, như thế nào lúc này lại cùng kẻ họ Lý nào đó đi săn trở về?

Thúc Tôn Diêu Quang sáng sớm đã đi tìm cao thủ chèo thuyền, tới vùng thôn quê nhất thời ngứa nghề, còn săn bắn thêm một vài thú hoang mới vừa trở về, vốn tâm tình vô cùng tốt, nghe Tôn Ngao hỏi vô lễ như vậy, nhất thời sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Tôn Ngao, ta muốn cùng ai xuất môn du ngoạn, còn phải được ngươi cho phép sao?

Tôn Ngao đỏ bừng mặt nói:

- Việc này đương nhiên không cần, nhưng ngươi... đã qua loa với ta thì chớ, sao lại cùng người đó ra ngoài, ta tốt xấu gì cũng là một vị công tử, mà hắn... hừ hừ, hắn là cái quái gì, có tư cách gì mà cùng ngươi ra ngoài du ngoạn?

Thúc Tôn Diêu Quang cười giễu cợt, khinh thường nói:

- Trong thành Khúc Phụ công tử như mây, có cái gì hiếm lạ đâu, nếu cứ thân phận cao quý là có thể cùng ta du ngoạn, xếp ở trên ngươi còn có khối người.

Tôn Ngao không dám đắc tội nàng, nhưng lại không sợ tiểu tử áo vải kia, liền lớn tiếng quát:

- Tiểu tử, ngươi là ai?

Người thanh niên kia khiêm tốn cười cười, hướng hắn thi lễ nói:

- Tại hạ họ Lý, Lý Hàn, chỉ là một dã nhân (người ở vùng thôn dã), không dám nhận chiếu cố của công tử.



Tôn Ngao cười lạnh một tiếng:

- Lý Hàn? Hắc! Ngươi quen biết Thúc Tôn tiểu thư từ lúc nào?

Thúc Tôn Diêu Quang giận dữ, quát:

- Tôn Ngao, ngươi thái quá rồi đấy, bằng hữu của ta, từ lúc nào đến lượt ngươi vung chân múa tay? Lý Hàn, chúng ta lên lầu, kẻ ngu dốt như vậy, không cần để ý đến hắn.

- Không được đi!

Tai nghe được bên cạnh có người âm thầm cười trộm, Tôn Ngao không nhịn được, nhất thời mặt đỏ như tiết gà, hắn bắt lấy đầu vai Lý Hàn, cười lạnh nói:

- Thuật săn bắn của Thúc Tôn tiểu thư rất tốt, đã có thể bồi tiểu thư du ngoạn, thân thủ của ngươi cũng không tệ phải không? Có dám cùng ta đánh giá một phen không?

Tình cảnh tranh giành tình nhân như vậy cổ kim đều có, nói thật, Thúc Tôn Diêu Quang kia cùng với Tôn Ngao cũng không có danh phận gì, Tôn Ngao xúc động như vậy, không khỏi làm mất phong độ. Tuổi thực tế của Khánh Kỵ lớn hơn bề ngoài, tính tình cũng hơi chững chạc, vốn không cho rằng hành động của hắn là đúng, hắn chỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình mà thờ ơ, có điều là lúc Tôn Ngao chụp vào đầu vai của Lý Hàn, đột nhiên lại hấp dẫn lực chú ý của hắn.

Bàn tay to của Tôn Ngao vừa mới bắt lấy đầu vai của Lý Hàn, trong mắt Lý Hàn liền mơ hồ có tinh mang chợt lóe, đầu vai hắn hơi động giống như muốn giãy khỏi bàn tay to của Tôn Ngao, chính là vào lúc này Thúc Tôn Diêu Quang đã tức giận đến cực điểm, bước vọt lại đây, đầu vai Lý Hàn chỉ vừa thoáng động, vừa thấy nàng, ngược lại lại làm ra một cái bộ dáng đứng thẳng không được ngã về phía sau vài bước.

Mặc kệ là ai, khách quý do chính mình mời bị người ta làm ô nhục, thì chẳng khác nào cái tát vào thể diện của nàng, mà người thân phận cao quý, tâm cao khí ngạo lại càng để ý chuyện này, Tôn Ngao thất lễ như vậy, Thúc Tôn Diêu Quang cũng đã giận tới cực điểm, nàng vừa nâng tay lên, Tôn Ngao mặc dù đang nổi nóng, lại cũng không dám đối nghịch với nàng, vội vàng rút tay trở về.

- Lý huynh, thật sự là xin lỗi, là do Diêu Quang đãi khách nhân chậm chạp, tạm lên lầu đã, Diêu Quang sẽ mời rượu bồi tội.

Thúc Tôn Diêu Quang không thèm liếc mắt nhìn Tôn Ngao một cái, chỉ nói với Lý Hàn.

- Không có gì đáng ngại, Tôn công tử chính là thân phận thế gia, lại có giao hảo với Diêu Quang công tử, tại hạ chỉ là một dã nhân thôn quê, không thể nói là thất lễ.

Thúc Tôn Diêu Quang 'hừ' một tiếng, nói:

- Cái gì giao hảo, Thúc Tôn Diêu Quang ta không quen biết người này, chúng ta đi!

Nói xong, nàng lại còn kéo tay Lý Hàn, Tôn Ngao nghe thấy nàng nói như vậy, lại tức giận không chịu được, hét lớn:

- Lý Hàn, hảo nam nhi, chỉ biết nhờ phụ nữ che chở dưới váy, cũng không cảm thấy thẹn sao, ngươi có dám đấu sức cùng Tôn Ngao ta không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tranh Chi Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook