Quyển 4 - Chương 238: Kiểm kê gia sản
Nguyệt Quan
17/03/2013
Khánh Kỵ lại nói:
“Lấy nông làm gốc, thương nghiệp làm hưng thịnh. Nước Ngô ta nằm ở góc đông nam, việc cổ vũ thúc đẩy sinh sản, cổ vũ việc ruộng đồng. Thuế ruộng không nên quá nặng. Tuy vậy khó có thể đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng của triều đình, chỉ riêng điểm này mà nói, càng nên phát triển thương nghiệp, lấy thuế thương nghiệp để bù đắp cho thuế ruộng cũng chưa đủ. Huống hồ nước ta cách xa trung nguyên, thông qua các thương gia, trao đổi hàng hóa với nhau, có thể mang những đặc sản khắp nơi của nước ta như muối biển, tôm cá, hàng dệt may bán đến trung nguyên, thu được nguồn lợi lớn, làm dân ta giàu mạnh. Điểm này, đại tư đồ cũng phải thảo một tấu chương chi tiết.”
“Vâng!”
“Nay đã hết chiến sự, rất nhiều ruộng bỏ hoang đã thuộc về những loạn dân lưu lạc tha hương, năm nay cũng đã qua mùa cày cấy, họ không có kế sinh nhai, để lâu ngày sẽ sinh loạn. Chúng ta làm thuyền lớn, dệt lưới to, có thể thuê những người này làm, vừa cho họ có kế sinh nhai, lại có thể tránh việc làm loạn. Việc này, đại tư không cần thực hiện ngay.”
Giữa địa vị và uy nghi có sự tương ứng lẫn nhau, một tên ăn mày trán đầy đặn, cằm vuông vức, có làm thế nào cũng không thể có được khí chất vương giả. Nhưng nếu hắn là vua một nước, dù cho hắn có là đầu hoẵng mắt chuột, cổ rắn mõm chim, thần tử thấy nhất cử nhất động, vẫn cứ vâng vâng dạ dạ trong lòng, loại cảm giác này, là loại áp lực tâm lý được hình thành do địa vị đặc thù của hắn.
Địa vị của Khánh Kỵ ngày càng vững chắc, tuy ăn nói cử chỉ của hắn không khác xưa nhiều, nhưng cảm giác trong lòng của những người bên cạnh hắn đã bắt đầu thay đổi, ngay cả Chúc Dung ngồi trên ghế nghe hắn thao thao bất tuyệt, cảm giác trong lòng cũng dần thay đổi. Nghe hắn căn dặn, cũng bất giác chấp tay, cung kính đáp:
“Thần tuân chỉ.”
“Ừm! Muốn làm tốt công việc, phải có công cụ thích hợp. Hiện nay đa số những nông cụ của nông dân đều là cày đá, xẻng gỗ, dùng để trồng trọt đất đã khai hoang còn chê rách việc, còn như khai khẩn đất hoang khó khăn không cần nói cũng đủ biết, chỉ e ba ngày cũng không khải khẩn nổi một mảnh đất hoang, thì đã hư hết nông cụ rồi. Do vậy quả nhân muốn những hộ theo ngành luyện kim thuộc Nhâm gia sau này phải tinh luyện thêm nhiều nông cụ bằng sắt bằng đồng, như vậy ngành nông nước ta mới mau chóng phát triển.”
Anh Đào nói:
“Đại Vương, nông cụ quá đắt, nông phu sẽ mua không nổi. Nếu giá tiền quá rẻ, không có lợi, sẽ không ai làm, việc này e là khó.”
Khánh Kỵ nói:
“Sự tồn tại của quốc gia, của triều đình, của vương mệnh, chính là để thống trị, quy hoạch những việc tất yếu, không thể tất cả đều phó mặc buông xuôi, vạn sự thuận theo tự nhiên mà làm sao? Chuyện này là lệnh của triều đình nhất thiết phải làm theo, đương nhiên, có thể được ít lợi nhuận, không thể để họ bị lỗ vốn. Đại tư không có thể đi tìm hiểu thêm, định giá cho các nông cụ một mức giá mà các nông dâm có thể mua được, nếu giá bán ra không bù được giá vốn, thì triều đình sẽ bù lỗ thêm cho người thợ.”
Xích Trung nghe xong xen vào một câu:
“Đại vương, nếu là vậy, lại e là có những kẻ dùng giá thấp để mua nông cụ, sau đó đem sang nước khác bán với giá cao hơn, hoặc giả mua về hủy trong lò rèn, lấy đồng sắt mà chế tạo công cụ khác để trục lợi.”
Khánh Kỵ vui mừng nói:
“Tốt! Nhắc nhở tốt, ngươi cũng chẳng phải thuộc hạng võ phu, ừm, Đại tư mã có thể thảo một bản tấu chương, những người mua nông cụ phải đăng ký theo nhà theo hồ, không được mua nhiều hơn, nếu nông cụ bị hư có thể dùng nông cụ hư để đổi mua nông cụ mới. Nếu có người lwoij dụng những kẻ hở của pháp luật, mà đầu cơ phi pháp, thì đó là việc của Đại tư khấu ngươi, một khi bắt được, phải trừng trị nghiêm khắc!”
“Thần tuân lệnh!”
Xích Trung vội vàng chấp tay đáp lại. Giang sơn nước Ngô đã định, hắn cũng nên hạn quyết tâm làm chức Đại Tư Khấu của hắn.
Sơ bộ quyết định những đại sự trên, chúng khanh gia hành lễ cáo từ, khi đó Khánh Kỵ liếc mắt nhìn Tôn Vũ, Tôn Vũ hiểu ý, nên bước chậm lại, đi phía sau cùng các đại thần.
Đợi khi tất cả đã ra ngoài, Tôn Vũ chấp tay, khẽ nói:
“Đại vương, còn việc gì cần căn dặn hạ thần chăng?”
KHÁNH Kỵ cũng khẽ trả lời:
“Đại sự thì không có, chỉ là muốn Trường Khanh cùng quả nhân đi một chuyến đến Tàng Bảo Lầu. Không lo liệu việc nhà thì không biết củi gạo đắt đỏ, không đi một chuyến xem có bao nhiêu châu báu của người Sở, quả nhân làm cái chức đại quản gia này, trong lòng cũng không yên!”
Khánh Kỵ và Tôn Vũ cùng nhau đi đến phía đông nội cung là nơi cất giữ kim ngân châu báu, nơi đây được thị vệ trong cung canh giữ nghiêm ngặt, bên trong các thái giám đang kiểm kê từng hạng mục, viết thành sổ sách.
Dãy phòng thứ nhất toàn là tơ lụa thượng hạng, lụa mịn của nước Tề nước Lỗ chất từ dưới đất cao lên nóc điện, từng hàng từng hàng ngay ngắn gọn gàng, Khánh Kỵ vui vẻ nói:
“Những tơ lụa này đều có thể xem như tiền để chi trả. Chỉ cần chiến loạn phân tranh liên miên không dứt, thì nhu cầu của các gia đình quyền quý ở các nước đối với những tơ lụa thượng hàng này càng lớn, Thành gia tự có con đường kinh doanh của họ, vì vậy chỉ cần thuận lợi vẫn chuyển những tơ lua này ra ngoài, là có thể bán với giá cao. Thành Tú hiện này đang làm quan nước Ngô ta, sẽ không che lại lương tâm mà gạt tiền của ta, số tơ lụa này có thể đổi lại cho chúng ta một lượng lớn gạo thượng hạng đây.”
Tôn Vũ mỉm cười nói:
“ Trong cung của đại vương cũng cần đến những vật phẩm này, đại vương đã đăng cơ, lập hậu nạp phi là việc trong năm nay hoặc sang năm, đến lúc đó sẽ cần dùng nhiều, hà tất phải đem bán ra ngoài, mai này lại phải đi mua lại sao? Xin đại vương xem, phía sau còn có mấy tòa đại điện, các loại bảo vật đều có đủ trong đó, tất cả đều là bảo vật trong hoàng thất nước Sở, giá trị liên thành, chỉ cần tìm được vài người mua trong số những thương gia lớn của các nước, cũng đã đủ cho nước ta ứng phí với nạn thiếu lương thực trong mùa thu năm nay và mùa xuân sang năm, đương nhiên, trước tiên vẫn là có thể mua được số lương thực này về, nếu là có người mua mà không có người bán, vậy là phiền phức rồi.”
Khánh Kỵ khẽ cười:
“Việc này khanh không cần lo, quả nhân và Thành Tú đã bàn kỹ rồi, con số lương thực mà Thành gia đã tích trữ được vô cùng to lớn, chỉ cần chuyển đến, số lượng đủ để ta dùng. Thành Tú đối với quả nhân, hắn chưa chắc đã đem toàn bộ tình hình trong việc làm ăn của Thành gia nói hết với ta, nhưng con số mà hắn tiết lộ, đã rất đáng kinh ngạc rồi.”
Khánh Kỵ than thở nói:
“Đấy chỉ là nghe những lời hắn nói thôi, ngươi mới thật sự hiểu được thế nào là vì làm giàu có thể bán nước. Gia sản của những đại thương đó, quả thật không phải là chuyện đùa.”
Tôn Vũ gật đầu ra vẻ tán thành nói:
“Cho nên, Thương gia tuy không là công khanh quý tộc gì, nhưng ngày càng được các nước chư hầu tôn kính và đối đãi theo lễ nghĩa. Với sức ảnh hưởng lớn có sẵn, có những nước chư hầu, trong nước nào có hai hay ba đại thương gia, thì nơi đó được xem như mạch máu kinh tế của cả nước, nếu những thương gia này đột nhiên dời qua nước khác, thì quốc gia sẽ lập tức sụp đổ, sức nước yếu ớt không thể chịu nổi một cuộc tấn công. Thành cũng thương gia, mà bại cũng thương gia, là họa là phúc đều khó mà dự liệu…”
Khánh Kỵ không nhịn được cười ha ha. Hắn vỗ vai Tôn Vũ nói:
“Trường Khanh, khanh lại ăn nói vòng vo để khuyên nhủ quả nhân à. Lúc trên điện, ta và khanh là phận quân thần, lúc chỉ còn hai ta, ta xem khanh như huynh như bằng hữu, nói chuyện cũng không cần quanh co như thế, khanh đang lo rằng ta sẽ xem trọng một số thế gia, khiến đất nước như rơi vào tay của một tư gia nào đó, một đại vương nước Ngô như ta mà phải chịu sự khống chế của một đại thần sao?”
Tôn Vũ bị hắn nhìn thấu tâm can, cười thẹn thùng. Khánh Kỵ cười nói”
“Thành thị, Nhâm thị đối với sự nghiệp phục quốc của quả nhân đều có công lớn, đương nhiên sẽ được trọng dụng, họ đều là những thương gia nổi tiếng trong thiên hạ, hoặc giỏi về kinh doanh, hoặc giỏi về chế tạo, đều là nhân tài xuất chúng trong hai giới công và thương, nếu được nâng đỡ, và trở nên lớn mạnh, thì lực lượng của nước Ngô ta mới có thể ngày càng lớn mạnh. Còn về tiền tài thì. Cứ để họ kiếm, họ càng kiếm được nhiều tiền, thì tài lực nước ta càng lớn mạnh, tuy nhiên những gia tộc này cần được nắm chắc trong tay triều đình, điều này sẽ cần dùng một số biện pháp. ĐIểm này ngươi có thể yên tâm, quả nhân sẽ không làm một hôn quân, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân mà khuynh nước khuynh thanh đâu.”
Khánh Kỵ nhân cơ hội này nói rõ cách nghĩ của hắn cho vị đại thần tâm phúc đáng tin cậy nhất này:
“Lực lượng của thị tộc khi đã lớn mạnh, tất nhiên sẽ thần mạnh quân nhược, những thương gia lớn này, số gia tướng và nô bộc trong nhà, có thể lên đến hàng ngàn hàng vạn, những người này đều là tài sản riêng của họ, khi được võ trang thì không thể xem thường được, nên biết rằng đại đa số các nước chư hầu trong thiên hạ hiện nay, quân đội cả nước cũng chỉ vào khoảng mấy ngàn mấy vạn người. Kỳ thực không chỉ có họ, những vị công khanh đại phu được phong ấp. Qua mấy đời kinh doanh, trên đất phong của họ, cũng tự lập một bộ máy quan lại thống trị hoàn chỉnh và độc lập, tương đương như một nước nhỏ ở dưới triều đình. Đợi đến khi lực lượng của họ đã đủ lớn mạnh, thế là không tránh khỏi việc uy hiếp đến triều đình, quả nhân đang từng bước tìm cách loại bỏ khả năng này, nhưng những việc này không được làm quá, phải từ từ mà trị, từ từ mà đổi. Ý của quả nhân là, sau này nước Ngô ta mở rộng biên giới, mỗi khi chiếm được một mảnh đất, sẽ theo như nước Sở lập huyện để trị, phái quan quân đến chiếm đóng ở đó, sẽ không tiếp tục phong đất.”
“Còn nữa, nô lệ phụ thuộc vào chủ nhân, sinh tử do chủ nhân quyết định, là tài sản riêng của chủ nhân, họ đời đời kiếp kiếp đi theo chủ nhân, dựa vào gia chủ mà sinh sống, đương nhiên cũng chỉ phục tùng lệnh của chủ nhân, trong mắt cũng chỉ có chủ nhân, chứ không có quốc gia triều đình. Đó là nguyên nhân quan trọng mà các thế gia đại tộc một khi đã lớn mạnh có thể can thiệp vào việc triều chính.
Hiện nay chế độ nô lệ chỉ là hữu danh vô thực, ngày càng có nhiều người nô lệ bỏ trốn, quả nhân đang chờ đến khi nước nhà ổn định hơn, sẽ bãi bỏ chế độ nô lệ, biến nô lệ thành tá điền, người cày thuê, hoặc khai khẩn đất hoang thành của mình để trở thành nông dân tự do, như vậy sẽ làm suy yếu đi sự phụ thuộc của họ với địa chủ, gia chủ, tăng sự hảnh hưởng của triều đình với họ, đạt tới hiệu quả nhổ tận gốc rễ, giảm đi khả năng thị tộc thế gia nổi loạn.
Ngoài ra, về mặt quân sự cũng sẽ dần dần ban bố chế độ và điều lệ mới, tiến hành cải cách ở các mặt như trưng binh, luyện binh, dụng binh, tăng cường sự khống chế trực tiếp của triều đình, những dự định này, hiện thời chỉ có ngươi biết, ngươi là tướng quốc nước Ngô ta, rảnh rỗi có thể suy nghĩ, dần dần bổ sung để hoàn thiện hơn.”
“Đại vương anh minh, vi thần tuân lệnh!”
Tôn Vũ vui vẻ đáp lời, hai người vừa trao đổi vừa bước ra đại điện, tiếp tục đi về phía trước.
“Đại vương, dãy cung điện này, cất giữ những nhánh cây, keo bóng cá, lông vũ, sừng thú, gân trâu dùng để chế tạo cung tên và cả hàng vạn cây nỏ Sở, trường kiếm, mâu thuẫn giáo mác, những rương giáp trụ, và số lượng lớn những thỏi đồng, giá trị không tính hết được, những thé này đều được lấy trực tiếp từ võ khố của nước Sở, số lượng rõ ràng, sắp xếp ngay ngắn, nên đã dán niêm phong, tạm thời vẫn chưa mở ra.”
“Ừm!”
“Dãy cung điện này, cất giữ những kim ngân châu báu được lấy từ hoang cung nước Sở, quyền thần nước Sở, và trong phủ đệ của các thương gia giàu có, trước mắt vẫn đang được kiểm kê từng hạng mục để đưa vào sổ sách, đã xác định những loại nào có thể bán được, những loại nào để lại làm quốc bảo, loại nào đặc trưng quá rõ ràng, tạm thời cần được giấu kín…”
“Ừ, ta vào trong nào.”
Dãy đại điện này có trái phải giữa ba gian, mỗi gian ba tầng, trước cửa có võ tướng canh gác, khi vào được trong điện, nhìn thấy phía trước có một bàn thư án, sau bàn thư án có ba người đang ngồi, ngồi bên ngoài cùng là một người mặt trắng không có râu, mặt mập tròn vành vạnh, trong giống như một lão bà mặt mày hiền hậu, trên tay cầm một cây bút lông, trên bàn thư án để một quyển trúc giản đang mở, bên cạnh hắn, là những quyển trúc giản đã viết xong được chất cao như núi. Ngồi phía bên trong hắn là hai lão già nhưng trông vẫn còn được tráng kiện. Dưới cằm mỗi người đều có một bộ râu đẹp và dài đến tận bụng, trên bàn để đầy nào là dương chi mỹ ngọc, đá mắt mèo, tổ mẫu lục, trân châu mã não, san hô và kim ngân khí mãnh, hai người tùy tiện cầm một món bảo vật lên, gật gù đắc ý mà bình luận.
Ba người họ, liên tục lấy những châu báu để lên bàn, lại có vài tiểu đồng đều mặc những chiếc quần đát nhỏ và áo may ô mang những chây báu đi, mình để trần, Tôn Vũ nói:
“Đây, đại đa số là thái giám trong cung. Hai vị lão tiên sinh này, cũng đã định cư ở nước Ngô ba đời rồi, thân thế trong sạch, là người đáng tin cậy, sở trường về kiểm định ngọc ngà châu báu, bảo họ để mình trần, là sợ có người thấy tài nổi máu tham, tự ý giấu lại ít bảo vật, tuy nói là ra vào cung phải qua ba lần cửa để kiểm tra, nhưng làm như thế sẽ an toàn hơn.”
Khánh Kỵ gật đầu. Hắn không nghĩ là hôm nay có thể xem được tiết mục kiểm định châu báu này. Thấy những người trên điện vội vội vàng vàng, nên vẫn chưa phát hiện họ đã vào trong, hắn bèn ra hiệu cho tc, không cho binh sĩ đứng gác ở cửa thông truyền, nhẹ nhàng bước phái bên trong, đứng dựa vào cây bàn long lập trụ, xem xét tình hình trong phòng.
Trong đại điện này có rât nhiều giá xếp làm bằng gỗ tốt, trên đó bày đầy những châu báu rực rỡ muôn màu, rât nhiều châu báu lớn để trên mặt đất. Trên mặt đất lại để ngang để dọc rất nhiều rương, túi, những bảo thạch bên trong đó vẫn chưa được lau chùi sạch sẽ.
Chỉ thấy một vị lão nhân râu bạc trắng cất cao giọng:”
“Thụ tứ san hô cao 3 tấc, một đôi đạp yến ngọc mã, mười hai sợi dây chuyền bảo thạch, mười tám sợi dây chuyền trân châu, tám miếng đại hồng bảo thạch.”
Bên cạnh là một lão thái giám đang nhanh chóng viết vào trúc giản, Tôn Vũ nhẹ nhàng nói: ”Sáng nay thần có đến qua một lần, lúc đó tổng cộng đã kiểm định được năm trăm hai mươi hai sợi dây chuyền bảo thạch. Hơn một trăm viên đại hồng bảo thạch, lúc này lại tiếp tục sắp xếp để đưa vào sổ sách, vì đồ vật quá nhiều, nên chỉ có thể vào sổ từng món một, sau đó mới phân loại ra, để tính ra tổng số của mỗi loại bảo thạch.”
Khánh Kỵ gật đầu, chỉ nghe một vị lão nhân kế bên nói:
“Hai cây thất tinh bảo kiếm, mười cây ngọc như ý, tám chiếc chậu bạch ngọc, chính chén canh ngọc bích…”
Những tên thái giám nhỏ và hai vị chuyên gia giám định này thiết nghĩ chắc đã quen thuộc với công việc, một tiểu thái giám tay bưng một chồng chén đĩa bằng ngọc nạm vàng hiếu kỳ hỏi:
“Giới lão phu tử. Thanh bảo kiếm này không phải nên quy vào hàng binh khi sao. Sao lại được liệt kê vào hàng châu báu chứ?”
Vị lão nhân gia này rút ra một chiếc khăn tơ lau mồ hôi trên trán, cười nói:
“Trẻ con thì biết gì, hai thanh kiếm này đều là kiếm cổ được rèn luyện tinh xảo, giá trị của nó đã bỏ xa giá trị của các loại binh khí bình thường khác, vả lại vỏ kiếm được làm bằng da cá kình xanh, bên trên nạm hồng bảo thạch, lam bảo thạch, tổng cộng là một trăm lẻ tám viên bảo thạch, ở giữa có gắn bảy ngôi sao làm bằng ngọc cực phẩm, chỉ cần vỏ kiếm này thôi, đã ngàn vàng khó mua rồi, hiểu chưa?”
Vị tiểu thái giam như đã được giác ngộ. Khi vị lão nhân gia này nói chuyền với tên tiểu thái giám, một vị lão nhân khác rút từ trong đám châu báu ra một miếng ngọc đẹp, đang nhìn trên nhìn dưới tỉ mỉ tường tận, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
“Lão Giới, ông mau xem này, viên ngọc đẹp này, nhìn trong suốt, màu sắc của ngọc mượt mà, chiếu rọi sặc sỡ, nhìn chính diện thì là một viên ngọc đẹp màu trắng, nhưng khi nhìn nghiêng, có các màu trăng, xanh, tím, vàng đều rất rõ ràng, loại ngọc này, chỉ cần to bằng ngón tay cái thôi, đã là vật quý hiếm rồi, thế mà miếng ngọc này, to bằng đầu của một đứa bé, một viên ngọc cực phẩm to như thế thật là đáng quý, lão phu bính sinh chưa từng nghe nói có viên ngọc đẹp đến thế.”
“Ồ?”
Vị lão nhân họ Giới cảm thấy hứng thú, vội vàng đi qua, cười nói:
“Những bảo vật có thể khiến cho Giang huynh khen ngợi như thế thật hiếm thấy, để đệ thưởng thức một chút.”
Giới lão phu tử cầm lấy viên ngọc lớn, ngắm nghía một cách cẩn thận, lại kinh ngạc nói:
“Một viên ngọc to như thê, không chút tì vết, quả là hiếm gặp hiếm gặp. Bảo vật này, quả thật là kiệt tác của trời đất làm ra, có thể gặp chứ không thể cầu. Ngọc đẹp như thế, không thể là vật vô danh được, chắc chắn là bảo vật nổi tiếng của nước Sở.”
Lão Giang đứng bên cạnh xem viên bảo ngọc, kinh ngạc nói:
“Nhìn nghiêng là màu ngọc bích, nhìn thẳng là là màu trắng. Ôi. Viên ngọc quý này… viên ngọc quý này… ta nhớ ra rồi!”
Hai người nhìn nhau, cùng đồng thanh la lên:
“Hòa thị chi bích!”
“Hòa thị bích?”
Vừa nghe tên của đệ nhất bảo vật lưu danh thiên cổ này, Khánh Kỵ cũng không kềm được sự kinh ngạc, lập tức bước tới gần hỏi:
“Các ngươi nói, viên ngọc này là Hòa thị bích sao?”
Hai vị lão nhân nhìn Khánh Kỵ, nói chuyện cũng cẩn thận hơn, lão Giang do dự một lúc đáp:
“Viên ngọc này thuộc hàng cực phẩm, giá trị của nó, có thể so sánh với giá trị của Hòa thị bích. Hơn hai trăm năm trước, Biện Hòa nước Sở được viên ngọc quý này, sau đó hiến cho Sở Vương, việc xẻ đá được ngọc, trong sử sách ghi lại có đề cập đến viên ngọc nhìn nghiêng là màu ngọc bích, nhìn thẳng là màu trắng, rất phù hợp với viên ngọc này, nên tiểu nhân mới có sự phán đoán như thế.”
“Hòa thị bích giá trị liên thành, bảo vật này, không thể ngay cả hộp đựng cũng không có chứ?”
Khánh Kỵ hồ nghi nói
Một tên thái giám lấy hết sức can đảm nói:
“Đại vương, viên ngọc này vốn được để trong một chiếc hộp, vì lúc chuyển dời sợ rằng chiếc hộp đè lên sẽ làm viên ngọc bị tổn hại, nên tiểu nhân không có để hộp lên.”
“Mau đến cho ta xem.”
Vị thái giám đó mau chóng chạy đi tìm chiếc hộp của viên ngọc đẹp này, Khánh Kỵ đón lấy chiếc hộp, lật qua lật lại xem, quả nhiên dưới đáy hộp có ghi “Hòa thị chi bích” bốn chữ nhỏ, bất giác vui mừng nói:
“Đúng là nó, quả nhiên là nó! Mau đem đến cho ta xem nào!”
Lão Giới vội vàng hai tay dâng lên viên Hòa thị bích, Khánh Kỵ đón lấy, xem qua xem lại một cách tỉ mỉ trong hồi lâu, trong con mắt của người không biết về ngọc như hắn, đó chỉ là một viên đá màu trắng có vẻ trong suốt, nhìn nghiêng có chút màu xanh mà thôi, cái gọi là tinh xảo trong suốt xem ra không bằng Ngọc thụ chi.
Hai vị chuyên gia giám định này nhìn Khánh Kỵ với ánh mắt sôi nổi, đợi hắn khen ngợi, Khánh Kỵ nhìn thấy, đành giả vờ xem tiếp một hồi lâu, khen:
“Hảo ngọc! Quả nhiên là một viên ngọc cực phẩm!”
“Lấy nông làm gốc, thương nghiệp làm hưng thịnh. Nước Ngô ta nằm ở góc đông nam, việc cổ vũ thúc đẩy sinh sản, cổ vũ việc ruộng đồng. Thuế ruộng không nên quá nặng. Tuy vậy khó có thể đáp ứng được nhu cầu tiêu dùng của triều đình, chỉ riêng điểm này mà nói, càng nên phát triển thương nghiệp, lấy thuế thương nghiệp để bù đắp cho thuế ruộng cũng chưa đủ. Huống hồ nước ta cách xa trung nguyên, thông qua các thương gia, trao đổi hàng hóa với nhau, có thể mang những đặc sản khắp nơi của nước ta như muối biển, tôm cá, hàng dệt may bán đến trung nguyên, thu được nguồn lợi lớn, làm dân ta giàu mạnh. Điểm này, đại tư đồ cũng phải thảo một tấu chương chi tiết.”
“Vâng!”
“Nay đã hết chiến sự, rất nhiều ruộng bỏ hoang đã thuộc về những loạn dân lưu lạc tha hương, năm nay cũng đã qua mùa cày cấy, họ không có kế sinh nhai, để lâu ngày sẽ sinh loạn. Chúng ta làm thuyền lớn, dệt lưới to, có thể thuê những người này làm, vừa cho họ có kế sinh nhai, lại có thể tránh việc làm loạn. Việc này, đại tư không cần thực hiện ngay.”
Giữa địa vị và uy nghi có sự tương ứng lẫn nhau, một tên ăn mày trán đầy đặn, cằm vuông vức, có làm thế nào cũng không thể có được khí chất vương giả. Nhưng nếu hắn là vua một nước, dù cho hắn có là đầu hoẵng mắt chuột, cổ rắn mõm chim, thần tử thấy nhất cử nhất động, vẫn cứ vâng vâng dạ dạ trong lòng, loại cảm giác này, là loại áp lực tâm lý được hình thành do địa vị đặc thù của hắn.
Địa vị của Khánh Kỵ ngày càng vững chắc, tuy ăn nói cử chỉ của hắn không khác xưa nhiều, nhưng cảm giác trong lòng của những người bên cạnh hắn đã bắt đầu thay đổi, ngay cả Chúc Dung ngồi trên ghế nghe hắn thao thao bất tuyệt, cảm giác trong lòng cũng dần thay đổi. Nghe hắn căn dặn, cũng bất giác chấp tay, cung kính đáp:
“Thần tuân chỉ.”
“Ừm! Muốn làm tốt công việc, phải có công cụ thích hợp. Hiện nay đa số những nông cụ của nông dân đều là cày đá, xẻng gỗ, dùng để trồng trọt đất đã khai hoang còn chê rách việc, còn như khai khẩn đất hoang khó khăn không cần nói cũng đủ biết, chỉ e ba ngày cũng không khải khẩn nổi một mảnh đất hoang, thì đã hư hết nông cụ rồi. Do vậy quả nhân muốn những hộ theo ngành luyện kim thuộc Nhâm gia sau này phải tinh luyện thêm nhiều nông cụ bằng sắt bằng đồng, như vậy ngành nông nước ta mới mau chóng phát triển.”
Anh Đào nói:
“Đại Vương, nông cụ quá đắt, nông phu sẽ mua không nổi. Nếu giá tiền quá rẻ, không có lợi, sẽ không ai làm, việc này e là khó.”
Khánh Kỵ nói:
“Sự tồn tại của quốc gia, của triều đình, của vương mệnh, chính là để thống trị, quy hoạch những việc tất yếu, không thể tất cả đều phó mặc buông xuôi, vạn sự thuận theo tự nhiên mà làm sao? Chuyện này là lệnh của triều đình nhất thiết phải làm theo, đương nhiên, có thể được ít lợi nhuận, không thể để họ bị lỗ vốn. Đại tư không có thể đi tìm hiểu thêm, định giá cho các nông cụ một mức giá mà các nông dâm có thể mua được, nếu giá bán ra không bù được giá vốn, thì triều đình sẽ bù lỗ thêm cho người thợ.”
Xích Trung nghe xong xen vào một câu:
“Đại vương, nếu là vậy, lại e là có những kẻ dùng giá thấp để mua nông cụ, sau đó đem sang nước khác bán với giá cao hơn, hoặc giả mua về hủy trong lò rèn, lấy đồng sắt mà chế tạo công cụ khác để trục lợi.”
Khánh Kỵ vui mừng nói:
“Tốt! Nhắc nhở tốt, ngươi cũng chẳng phải thuộc hạng võ phu, ừm, Đại tư mã có thể thảo một bản tấu chương, những người mua nông cụ phải đăng ký theo nhà theo hồ, không được mua nhiều hơn, nếu nông cụ bị hư có thể dùng nông cụ hư để đổi mua nông cụ mới. Nếu có người lwoij dụng những kẻ hở của pháp luật, mà đầu cơ phi pháp, thì đó là việc của Đại tư khấu ngươi, một khi bắt được, phải trừng trị nghiêm khắc!”
“Thần tuân lệnh!”
Xích Trung vội vàng chấp tay đáp lại. Giang sơn nước Ngô đã định, hắn cũng nên hạn quyết tâm làm chức Đại Tư Khấu của hắn.
Sơ bộ quyết định những đại sự trên, chúng khanh gia hành lễ cáo từ, khi đó Khánh Kỵ liếc mắt nhìn Tôn Vũ, Tôn Vũ hiểu ý, nên bước chậm lại, đi phía sau cùng các đại thần.
Đợi khi tất cả đã ra ngoài, Tôn Vũ chấp tay, khẽ nói:
“Đại vương, còn việc gì cần căn dặn hạ thần chăng?”
KHÁNH Kỵ cũng khẽ trả lời:
“Đại sự thì không có, chỉ là muốn Trường Khanh cùng quả nhân đi một chuyến đến Tàng Bảo Lầu. Không lo liệu việc nhà thì không biết củi gạo đắt đỏ, không đi một chuyến xem có bao nhiêu châu báu của người Sở, quả nhân làm cái chức đại quản gia này, trong lòng cũng không yên!”
Khánh Kỵ và Tôn Vũ cùng nhau đi đến phía đông nội cung là nơi cất giữ kim ngân châu báu, nơi đây được thị vệ trong cung canh giữ nghiêm ngặt, bên trong các thái giám đang kiểm kê từng hạng mục, viết thành sổ sách.
Dãy phòng thứ nhất toàn là tơ lụa thượng hạng, lụa mịn của nước Tề nước Lỗ chất từ dưới đất cao lên nóc điện, từng hàng từng hàng ngay ngắn gọn gàng, Khánh Kỵ vui vẻ nói:
“Những tơ lụa này đều có thể xem như tiền để chi trả. Chỉ cần chiến loạn phân tranh liên miên không dứt, thì nhu cầu của các gia đình quyền quý ở các nước đối với những tơ lụa thượng hàng này càng lớn, Thành gia tự có con đường kinh doanh của họ, vì vậy chỉ cần thuận lợi vẫn chuyển những tơ lua này ra ngoài, là có thể bán với giá cao. Thành Tú hiện này đang làm quan nước Ngô ta, sẽ không che lại lương tâm mà gạt tiền của ta, số tơ lụa này có thể đổi lại cho chúng ta một lượng lớn gạo thượng hạng đây.”
Tôn Vũ mỉm cười nói:
“ Trong cung của đại vương cũng cần đến những vật phẩm này, đại vương đã đăng cơ, lập hậu nạp phi là việc trong năm nay hoặc sang năm, đến lúc đó sẽ cần dùng nhiều, hà tất phải đem bán ra ngoài, mai này lại phải đi mua lại sao? Xin đại vương xem, phía sau còn có mấy tòa đại điện, các loại bảo vật đều có đủ trong đó, tất cả đều là bảo vật trong hoàng thất nước Sở, giá trị liên thành, chỉ cần tìm được vài người mua trong số những thương gia lớn của các nước, cũng đã đủ cho nước ta ứng phí với nạn thiếu lương thực trong mùa thu năm nay và mùa xuân sang năm, đương nhiên, trước tiên vẫn là có thể mua được số lương thực này về, nếu là có người mua mà không có người bán, vậy là phiền phức rồi.”
Khánh Kỵ khẽ cười:
“Việc này khanh không cần lo, quả nhân và Thành Tú đã bàn kỹ rồi, con số lương thực mà Thành gia đã tích trữ được vô cùng to lớn, chỉ cần chuyển đến, số lượng đủ để ta dùng. Thành Tú đối với quả nhân, hắn chưa chắc đã đem toàn bộ tình hình trong việc làm ăn của Thành gia nói hết với ta, nhưng con số mà hắn tiết lộ, đã rất đáng kinh ngạc rồi.”
Khánh Kỵ than thở nói:
“Đấy chỉ là nghe những lời hắn nói thôi, ngươi mới thật sự hiểu được thế nào là vì làm giàu có thể bán nước. Gia sản của những đại thương đó, quả thật không phải là chuyện đùa.”
Tôn Vũ gật đầu ra vẻ tán thành nói:
“Cho nên, Thương gia tuy không là công khanh quý tộc gì, nhưng ngày càng được các nước chư hầu tôn kính và đối đãi theo lễ nghĩa. Với sức ảnh hưởng lớn có sẵn, có những nước chư hầu, trong nước nào có hai hay ba đại thương gia, thì nơi đó được xem như mạch máu kinh tế của cả nước, nếu những thương gia này đột nhiên dời qua nước khác, thì quốc gia sẽ lập tức sụp đổ, sức nước yếu ớt không thể chịu nổi một cuộc tấn công. Thành cũng thương gia, mà bại cũng thương gia, là họa là phúc đều khó mà dự liệu…”
Khánh Kỵ không nhịn được cười ha ha. Hắn vỗ vai Tôn Vũ nói:
“Trường Khanh, khanh lại ăn nói vòng vo để khuyên nhủ quả nhân à. Lúc trên điện, ta và khanh là phận quân thần, lúc chỉ còn hai ta, ta xem khanh như huynh như bằng hữu, nói chuyện cũng không cần quanh co như thế, khanh đang lo rằng ta sẽ xem trọng một số thế gia, khiến đất nước như rơi vào tay của một tư gia nào đó, một đại vương nước Ngô như ta mà phải chịu sự khống chế của một đại thần sao?”
Tôn Vũ bị hắn nhìn thấu tâm can, cười thẹn thùng. Khánh Kỵ cười nói”
“Thành thị, Nhâm thị đối với sự nghiệp phục quốc của quả nhân đều có công lớn, đương nhiên sẽ được trọng dụng, họ đều là những thương gia nổi tiếng trong thiên hạ, hoặc giỏi về kinh doanh, hoặc giỏi về chế tạo, đều là nhân tài xuất chúng trong hai giới công và thương, nếu được nâng đỡ, và trở nên lớn mạnh, thì lực lượng của nước Ngô ta mới có thể ngày càng lớn mạnh. Còn về tiền tài thì. Cứ để họ kiếm, họ càng kiếm được nhiều tiền, thì tài lực nước ta càng lớn mạnh, tuy nhiên những gia tộc này cần được nắm chắc trong tay triều đình, điều này sẽ cần dùng một số biện pháp. ĐIểm này ngươi có thể yên tâm, quả nhân sẽ không làm một hôn quân, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân mà khuynh nước khuynh thanh đâu.”
Khánh Kỵ nhân cơ hội này nói rõ cách nghĩ của hắn cho vị đại thần tâm phúc đáng tin cậy nhất này:
“Lực lượng của thị tộc khi đã lớn mạnh, tất nhiên sẽ thần mạnh quân nhược, những thương gia lớn này, số gia tướng và nô bộc trong nhà, có thể lên đến hàng ngàn hàng vạn, những người này đều là tài sản riêng của họ, khi được võ trang thì không thể xem thường được, nên biết rằng đại đa số các nước chư hầu trong thiên hạ hiện nay, quân đội cả nước cũng chỉ vào khoảng mấy ngàn mấy vạn người. Kỳ thực không chỉ có họ, những vị công khanh đại phu được phong ấp. Qua mấy đời kinh doanh, trên đất phong của họ, cũng tự lập một bộ máy quan lại thống trị hoàn chỉnh và độc lập, tương đương như một nước nhỏ ở dưới triều đình. Đợi đến khi lực lượng của họ đã đủ lớn mạnh, thế là không tránh khỏi việc uy hiếp đến triều đình, quả nhân đang từng bước tìm cách loại bỏ khả năng này, nhưng những việc này không được làm quá, phải từ từ mà trị, từ từ mà đổi. Ý của quả nhân là, sau này nước Ngô ta mở rộng biên giới, mỗi khi chiếm được một mảnh đất, sẽ theo như nước Sở lập huyện để trị, phái quan quân đến chiếm đóng ở đó, sẽ không tiếp tục phong đất.”
“Còn nữa, nô lệ phụ thuộc vào chủ nhân, sinh tử do chủ nhân quyết định, là tài sản riêng của chủ nhân, họ đời đời kiếp kiếp đi theo chủ nhân, dựa vào gia chủ mà sinh sống, đương nhiên cũng chỉ phục tùng lệnh của chủ nhân, trong mắt cũng chỉ có chủ nhân, chứ không có quốc gia triều đình. Đó là nguyên nhân quan trọng mà các thế gia đại tộc một khi đã lớn mạnh có thể can thiệp vào việc triều chính.
Hiện nay chế độ nô lệ chỉ là hữu danh vô thực, ngày càng có nhiều người nô lệ bỏ trốn, quả nhân đang chờ đến khi nước nhà ổn định hơn, sẽ bãi bỏ chế độ nô lệ, biến nô lệ thành tá điền, người cày thuê, hoặc khai khẩn đất hoang thành của mình để trở thành nông dân tự do, như vậy sẽ làm suy yếu đi sự phụ thuộc của họ với địa chủ, gia chủ, tăng sự hảnh hưởng của triều đình với họ, đạt tới hiệu quả nhổ tận gốc rễ, giảm đi khả năng thị tộc thế gia nổi loạn.
Ngoài ra, về mặt quân sự cũng sẽ dần dần ban bố chế độ và điều lệ mới, tiến hành cải cách ở các mặt như trưng binh, luyện binh, dụng binh, tăng cường sự khống chế trực tiếp của triều đình, những dự định này, hiện thời chỉ có ngươi biết, ngươi là tướng quốc nước Ngô ta, rảnh rỗi có thể suy nghĩ, dần dần bổ sung để hoàn thiện hơn.”
“Đại vương anh minh, vi thần tuân lệnh!”
Tôn Vũ vui vẻ đáp lời, hai người vừa trao đổi vừa bước ra đại điện, tiếp tục đi về phía trước.
“Đại vương, dãy cung điện này, cất giữ những nhánh cây, keo bóng cá, lông vũ, sừng thú, gân trâu dùng để chế tạo cung tên và cả hàng vạn cây nỏ Sở, trường kiếm, mâu thuẫn giáo mác, những rương giáp trụ, và số lượng lớn những thỏi đồng, giá trị không tính hết được, những thé này đều được lấy trực tiếp từ võ khố của nước Sở, số lượng rõ ràng, sắp xếp ngay ngắn, nên đã dán niêm phong, tạm thời vẫn chưa mở ra.”
“Ừm!”
“Dãy cung điện này, cất giữ những kim ngân châu báu được lấy từ hoang cung nước Sở, quyền thần nước Sở, và trong phủ đệ của các thương gia giàu có, trước mắt vẫn đang được kiểm kê từng hạng mục để đưa vào sổ sách, đã xác định những loại nào có thể bán được, những loại nào để lại làm quốc bảo, loại nào đặc trưng quá rõ ràng, tạm thời cần được giấu kín…”
“Ừ, ta vào trong nào.”
Dãy đại điện này có trái phải giữa ba gian, mỗi gian ba tầng, trước cửa có võ tướng canh gác, khi vào được trong điện, nhìn thấy phía trước có một bàn thư án, sau bàn thư án có ba người đang ngồi, ngồi bên ngoài cùng là một người mặt trắng không có râu, mặt mập tròn vành vạnh, trong giống như một lão bà mặt mày hiền hậu, trên tay cầm một cây bút lông, trên bàn thư án để một quyển trúc giản đang mở, bên cạnh hắn, là những quyển trúc giản đã viết xong được chất cao như núi. Ngồi phía bên trong hắn là hai lão già nhưng trông vẫn còn được tráng kiện. Dưới cằm mỗi người đều có một bộ râu đẹp và dài đến tận bụng, trên bàn để đầy nào là dương chi mỹ ngọc, đá mắt mèo, tổ mẫu lục, trân châu mã não, san hô và kim ngân khí mãnh, hai người tùy tiện cầm một món bảo vật lên, gật gù đắc ý mà bình luận.
Ba người họ, liên tục lấy những châu báu để lên bàn, lại có vài tiểu đồng đều mặc những chiếc quần đát nhỏ và áo may ô mang những chây báu đi, mình để trần, Tôn Vũ nói:
“Đây, đại đa số là thái giám trong cung. Hai vị lão tiên sinh này, cũng đã định cư ở nước Ngô ba đời rồi, thân thế trong sạch, là người đáng tin cậy, sở trường về kiểm định ngọc ngà châu báu, bảo họ để mình trần, là sợ có người thấy tài nổi máu tham, tự ý giấu lại ít bảo vật, tuy nói là ra vào cung phải qua ba lần cửa để kiểm tra, nhưng làm như thế sẽ an toàn hơn.”
Khánh Kỵ gật đầu. Hắn không nghĩ là hôm nay có thể xem được tiết mục kiểm định châu báu này. Thấy những người trên điện vội vội vàng vàng, nên vẫn chưa phát hiện họ đã vào trong, hắn bèn ra hiệu cho tc, không cho binh sĩ đứng gác ở cửa thông truyền, nhẹ nhàng bước phái bên trong, đứng dựa vào cây bàn long lập trụ, xem xét tình hình trong phòng.
Trong đại điện này có rât nhiều giá xếp làm bằng gỗ tốt, trên đó bày đầy những châu báu rực rỡ muôn màu, rât nhiều châu báu lớn để trên mặt đất. Trên mặt đất lại để ngang để dọc rất nhiều rương, túi, những bảo thạch bên trong đó vẫn chưa được lau chùi sạch sẽ.
Chỉ thấy một vị lão nhân râu bạc trắng cất cao giọng:”
“Thụ tứ san hô cao 3 tấc, một đôi đạp yến ngọc mã, mười hai sợi dây chuyền bảo thạch, mười tám sợi dây chuyền trân châu, tám miếng đại hồng bảo thạch.”
Bên cạnh là một lão thái giám đang nhanh chóng viết vào trúc giản, Tôn Vũ nhẹ nhàng nói: ”Sáng nay thần có đến qua một lần, lúc đó tổng cộng đã kiểm định được năm trăm hai mươi hai sợi dây chuyền bảo thạch. Hơn một trăm viên đại hồng bảo thạch, lúc này lại tiếp tục sắp xếp để đưa vào sổ sách, vì đồ vật quá nhiều, nên chỉ có thể vào sổ từng món một, sau đó mới phân loại ra, để tính ra tổng số của mỗi loại bảo thạch.”
Khánh Kỵ gật đầu, chỉ nghe một vị lão nhân kế bên nói:
“Hai cây thất tinh bảo kiếm, mười cây ngọc như ý, tám chiếc chậu bạch ngọc, chính chén canh ngọc bích…”
Những tên thái giám nhỏ và hai vị chuyên gia giám định này thiết nghĩ chắc đã quen thuộc với công việc, một tiểu thái giám tay bưng một chồng chén đĩa bằng ngọc nạm vàng hiếu kỳ hỏi:
“Giới lão phu tử. Thanh bảo kiếm này không phải nên quy vào hàng binh khi sao. Sao lại được liệt kê vào hàng châu báu chứ?”
Vị lão nhân gia này rút ra một chiếc khăn tơ lau mồ hôi trên trán, cười nói:
“Trẻ con thì biết gì, hai thanh kiếm này đều là kiếm cổ được rèn luyện tinh xảo, giá trị của nó đã bỏ xa giá trị của các loại binh khí bình thường khác, vả lại vỏ kiếm được làm bằng da cá kình xanh, bên trên nạm hồng bảo thạch, lam bảo thạch, tổng cộng là một trăm lẻ tám viên bảo thạch, ở giữa có gắn bảy ngôi sao làm bằng ngọc cực phẩm, chỉ cần vỏ kiếm này thôi, đã ngàn vàng khó mua rồi, hiểu chưa?”
Vị tiểu thái giam như đã được giác ngộ. Khi vị lão nhân gia này nói chuyền với tên tiểu thái giám, một vị lão nhân khác rút từ trong đám châu báu ra một miếng ngọc đẹp, đang nhìn trên nhìn dưới tỉ mỉ tường tận, đột nhiên kinh ngạc kêu lên:
“Lão Giới, ông mau xem này, viên ngọc đẹp này, nhìn trong suốt, màu sắc của ngọc mượt mà, chiếu rọi sặc sỡ, nhìn chính diện thì là một viên ngọc đẹp màu trắng, nhưng khi nhìn nghiêng, có các màu trăng, xanh, tím, vàng đều rất rõ ràng, loại ngọc này, chỉ cần to bằng ngón tay cái thôi, đã là vật quý hiếm rồi, thế mà miếng ngọc này, to bằng đầu của một đứa bé, một viên ngọc cực phẩm to như thế thật là đáng quý, lão phu bính sinh chưa từng nghe nói có viên ngọc đẹp đến thế.”
“Ồ?”
Vị lão nhân họ Giới cảm thấy hứng thú, vội vàng đi qua, cười nói:
“Những bảo vật có thể khiến cho Giang huynh khen ngợi như thế thật hiếm thấy, để đệ thưởng thức một chút.”
Giới lão phu tử cầm lấy viên ngọc lớn, ngắm nghía một cách cẩn thận, lại kinh ngạc nói:
“Một viên ngọc to như thê, không chút tì vết, quả là hiếm gặp hiếm gặp. Bảo vật này, quả thật là kiệt tác của trời đất làm ra, có thể gặp chứ không thể cầu. Ngọc đẹp như thế, không thể là vật vô danh được, chắc chắn là bảo vật nổi tiếng của nước Sở.”
Lão Giang đứng bên cạnh xem viên bảo ngọc, kinh ngạc nói:
“Nhìn nghiêng là màu ngọc bích, nhìn thẳng là là màu trắng. Ôi. Viên ngọc quý này… viên ngọc quý này… ta nhớ ra rồi!”
Hai người nhìn nhau, cùng đồng thanh la lên:
“Hòa thị chi bích!”
“Hòa thị bích?”
Vừa nghe tên của đệ nhất bảo vật lưu danh thiên cổ này, Khánh Kỵ cũng không kềm được sự kinh ngạc, lập tức bước tới gần hỏi:
“Các ngươi nói, viên ngọc này là Hòa thị bích sao?”
Hai vị lão nhân nhìn Khánh Kỵ, nói chuyện cũng cẩn thận hơn, lão Giang do dự một lúc đáp:
“Viên ngọc này thuộc hàng cực phẩm, giá trị của nó, có thể so sánh với giá trị của Hòa thị bích. Hơn hai trăm năm trước, Biện Hòa nước Sở được viên ngọc quý này, sau đó hiến cho Sở Vương, việc xẻ đá được ngọc, trong sử sách ghi lại có đề cập đến viên ngọc nhìn nghiêng là màu ngọc bích, nhìn thẳng là màu trắng, rất phù hợp với viên ngọc này, nên tiểu nhân mới có sự phán đoán như thế.”
“Hòa thị bích giá trị liên thành, bảo vật này, không thể ngay cả hộp đựng cũng không có chứ?”
Khánh Kỵ hồ nghi nói
Một tên thái giám lấy hết sức can đảm nói:
“Đại vương, viên ngọc này vốn được để trong một chiếc hộp, vì lúc chuyển dời sợ rằng chiếc hộp đè lên sẽ làm viên ngọc bị tổn hại, nên tiểu nhân không có để hộp lên.”
“Mau đến cho ta xem.”
Vị thái giám đó mau chóng chạy đi tìm chiếc hộp của viên ngọc đẹp này, Khánh Kỵ đón lấy chiếc hộp, lật qua lật lại xem, quả nhiên dưới đáy hộp có ghi “Hòa thị chi bích” bốn chữ nhỏ, bất giác vui mừng nói:
“Đúng là nó, quả nhiên là nó! Mau đem đến cho ta xem nào!”
Lão Giới vội vàng hai tay dâng lên viên Hòa thị bích, Khánh Kỵ đón lấy, xem qua xem lại một cách tỉ mỉ trong hồi lâu, trong con mắt của người không biết về ngọc như hắn, đó chỉ là một viên đá màu trắng có vẻ trong suốt, nhìn nghiêng có chút màu xanh mà thôi, cái gọi là tinh xảo trong suốt xem ra không bằng Ngọc thụ chi.
Hai vị chuyên gia giám định này nhìn Khánh Kỵ với ánh mắt sôi nổi, đợi hắn khen ngợi, Khánh Kỵ nhìn thấy, đành giả vờ xem tiếp một hồi lâu, khen:
“Hảo ngọc! Quả nhiên là một viên ngọc cực phẩm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.