Quyển 3 - Chương 173: Mưu toan
Nguyệt Quan
16/03/2013
Công Mạnh Trập vừa chết, đám người Tề Báo, Bắc Cung Hỉ như trút được tảng đá lớn trong lòng, nhưng một vấn đề khác lại lập tức nổi lên, là phải làm thế nào đi ăn nói với Vệ hầu Cơ Nguyên.
Công Tử Triều vừa quay qua định hỏi Khánh Kỵ, Khánh Kỵ đã chắp tay nói:
- Tử Triều huynh, Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, mời phái một viên Đại tướng, mang theo ấn tín Công Mạnh Trập, theo Khánh Kỵ đi Thanh Ngõa Quan một chuyến, nếu hai bên vẫn đang giao chiến khốc liệt, có thể ngăn lại tức thì.
- Công tử nói phải lắm, Mạnh Trập đã chết, chiến sự Thanh Ngõa Quan nên lập tức bình ổn! Để lão phu phái người đi với công tử vậy.
Tề Báo dứt lời, cúi xuống nhặt ấn tín của Công Mạnh Trập lên, quay đầu lại nói:
- A Bố, ngươi cầm ấn tín đại tướng quân này, theo Khánh Kỵ công tử đến Thanh Ngõa Quan, quản thúc quân đội, chấm dứt cuộc chiến.
Tề Báo ra lệnh như thế, Bắc Cung Hỉ, Công Tử Triều cả hai đều không vui, nhưng lần này phản kích thành công Công Mạnh Trập, Tề Báo góp sức nhiều nhất, hơn nữa bây giờ chỉ là giết được Công Mạnh Trập, vẫn còn một đống chuyện rắc rối cần xử lí tiếp theo, cần ba người hết sức hợp tác với nhau, nên hai người đều nín nhịn cơn giận trong lòng, không biểu lộ ra ngoài.
A Bố là tâm phúc của Tề Báo, Tề Báo kéo hắn sang một bên, âm thầm ặn dò, A Bố đón lấy ấn tín cầm trước ngực, chắp tay nhận lệnh. Công Tử Triều thầm cảm thấy tiếc nuối, hắn đã tiếp quản vệ sĩ trong cung và trên thành, nếu như sớm ra tay giựt lấy ấn tín của Công Mạnh Trập trước, nói không chừng năm ngàn người ngựa được Công Mạnh Trập điều động tới đã được thuộc về hắn rồi, lúc đó thực lực của hắn tăng lên nhiều, giờ đây để Tề Báo đoạt lấy trước, hắn chỉ có thể làm ra vẻ không có gì mà thôi, bèn cười với Khánh Kỵ nói:
- Công tử lo cho thuộc hạ, giờ hãy đi mau. Chúng ta đón quốc quân hồi cung xong, đợi công tử về thành mới mở tiệc mừng công.
- Như thế rất tốt, Khánh Kỵ đi đây.
Khánh Kỵ thờ ơ đứng trông thái độ đó đã nhìn ra tâm ý của họ, lúc này hắn đang lo lắng cho thuộc hạ của mình ở Thanh Ngõa Quan, nên làm như không biết gì. Công Tử Triều ra lệnh xuống dưới, không lâu sau trong thành chạy ra một chiếc chiến xa do bốn con ngựa tốt kéo, Khánh Kỵ và A Bố thêm hai thị vệ nữa nhảy lên xe, phóng như bay về phía thành Đông.
Khánh Kỵ vừa đi khỏi, ba người Tế Báo túm tụm bàn bạc làm sao ăn nói khi tiếp đón Vệ hầu hồi cung. Công Tử Triều chớp chớp đôi mắt, mỉm cười nói:
- Công Mạnh Trập đã chết, mối đe dọa của chúng ta tiêu tan, đón quốc quân hồi cung, phải ăn nói ra sao còn phải bàn bạc kĩ lưỡng, như vậy đi, chúng ta chi bằng cùng vào cung một chuyến, đi gặp quân phu nhân trước, xin ý kiến của quân phu nhân, thế nào?
Tề Báo cười cười, đáp:
- Quân phu nhân là em gái Tử Triều, Tử Triều cứ đi một mình, có những chuyện nói ra thỏa đáng hơn. Giờ đuổi giết Công Mạnh Trập gấp gáp, trong phủ hắn còn chưa thu dọn, lão phu xin đi lo liệu, tránh xảy ra chuyện gì rắc rối khác nữa.
Bắc Cung Hỉ vốn muốn vào cung, nhưng giờ được Tề Báo nhắc nhở, vội nói:
- Đúng vậy, Tử Triều cứ hỏi ý kiến quân phu nhân trước coi sao, rồi chúng ta mới bàn bạc cách làm thế nào đón tiếp quốc quân khi quay về. Mão và Tề đại phu, xin đi thu dọn bên phủ Công Mạnh Trập trước là hay nhất.
Công Tử Triều như sớm biết bọn họ sẽ trả lời như vậy, tươi cười hớn hở thần sắc bình thường nói:
- Cũng được, vậy Tử Triều xin phép vào cung hỏi ý kiến của quân phu nhân đây, hai vị đại nhân, mời.
Tề Báo và Bắc Cung Hỉ cùng chắp tay, tự dẫn theo người của mình quay về hướng phủ đệ của Công Mạnh Trập. Công Tử Triều quay lại nhìn đám gia tướng của Công Mạnh Trập bị người của mình bắt giữ, thở dài ngao ngán:
- Thu dọn xác chết đi, những người khác hãy tạm thời giam giữ lại, băng bó cho người bị thương, còn nữa, không được nhục mạ di thể của Mạnh Trập đại phu, cứ đặt yên đó đã, đợi sau này hẵng xử lí.
Đám thuộc hạ vâng dạ lo liệu ngay, Công Tử Triều phất tay áo một cái, liền đi vào cung đến gặp Nam Tử.
Nam Tử đang đi qua đi lại một mình trong tẩm cung của mình, tâm thần không yên, cuộc tranh đấu ngoài cung, không phải một cô gái như nàng có thể can dự vào được, tuy sai người không ngừng thông báo tin tức, nhưng đi lại phải mất thời gian, hơn nữa chưa chắc lên được tường thành, lấy được thông tin sát thực nhất, nàng cũng không biết Công Tử Triều giờ thắng hay thua, trong lúc lo lắng, tâm thần bất định là lẽ đương nhiên.
Chính vào lúc này, thái giám bên ngoài cao giọng thông báo:
- Tử Triều cầu kiến!
- Mau, mau gọi vào đây!
Nam Tử phấn chấn tinh thần, vừa định chạy ra tiếp đón, đi được vài bước lại do dự, quay về ghế ngồi, còn thả tấm rèm che xuống nữa.
Công Tử Triều đi vội vào điện, vừa thấy Nam Tử ngồi ngay ngắn bên trong, tấm rèm vừa được buông xuống, bất chợt hiểu ý mỉm cười. Hắn xua tay cho các thái giám cung nữ lui ra, vui mừng thông báo:
- Nam Tử, Công Mạnh Trập đã chịu chết, chúng ta thành công rồi.
Nam Tử ở phía sau tấm rèm im lặng không lên tiếng, một lúc sau mới thổn thức:
- Tranh đoạt chính trị làm nảy sinh binh đao, từ nay nước Vệ không còn ngày tháng yên ổn.
Công Tử Triều ha hả cười to:
- Thiên hạ chỗ nào cũng vậy, nước Vệ cũng không ngoại lệ đâu? Nam Tử, muội yên tâm, chỉ cần quyền lớn nằm trong tay chúng ta, mặc cho phong ba bão táp lớn thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng vững vàng như núi. Giờ huynh đến gặp muội, có chuyện này muốn bàn bạc với muội, hôm nay khởi binh phản kích Công Mạnh Trập, chỉ là hành động nhất thời lúc ngay ngập, rất nhiều chuyện cũng chưa suy nghĩ chu đáo chuẩn bị tỉ mỉ, Giờ đây Công Mạnh Trập đã chết, nhưng quốc quân còn đang ở phủ Chử Sư Phổ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Nam Tử lạnh nhạt nói:
- Huynh xưa nay túc trí đa mưu, sao mà không nghĩ ra cách gì? Ây, chỉ là cho dù huynh làm tốt đến mấy, phen này cũng đều bị quốc quân ôm hận trong lòng rồi đó.
Công Tử Triều cười ngạo mạn:
- Nay đã khác xưa rồi, hắn cũng chỉ dám ôm hận mà thôi, còn làm được gì nào?
Nam Tử im lặng giây lát, lên tiếng:
- Công Mạnh Trập là anh ruột của quốc quân, địa vị tôn quý, giờ đây huynh chưa được lệnh vua mà giết chết, phải nói ra lí do nghe sao cho hợp lí mới được.
Công Tử Triều chăm chú lắng nghe, nói:
- Huynh hiểu rõ mà, muội không có ý kiến gì khác, huynh đi bàn bạc cách vẹn toàn với đám người Tề Báo đây, rồi mới cung thỉnh quốc quân hồi cung.
Nam Tử rầu rĩ thở dài:
- Cách vẹn toàn ư? Ở đâu ra cách vẹn toàn chứ?
Công Mạnh Triều quay lưng định bước ra ngoài, Nam Tử chợt gọi lại:
- Khoan đã, hãy còn một việc.
Công Tử Triều ngoảnh mặt lại nói:
- Muội nói đi, còn việc gì nữa?
Nam Tử cắn răng, trừng đôi mắt đen láy, hỏi:
- Giờ Công Mạnh Trập đã chết, huynh có định theo thỏa thuận giúp đỡ cho Khánh Kỵ?
Công Mạnh Triều chớp mắt, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Muội nói như vậy là có ý gì?
- Khánh Kỵ ở Vệ quốc, một mình chiếm một thành, dẫn đội quân riêng của mình, như con hổ dữ.
Công Tử Triều cười khoan thai:
- Vậy thì đã sao? Muội và ta đang ở Vệ quốc, trên có Vệ quân, các triều thần cũng chưa chắc một lòng với chúng ta, Khánh Kỵ dũng mãnh có một không hai trên đời, hắn nếu như phục quốc, chúng ta có ơn lớn với hắn, lúc đó nước Ngô chẳng trở thành hậu thuẫn lớn cho ta sao, có gì là không tốt chứ?
Nam Tử cười lạnh lùng:
- Nếu cuộc chiến phục quốc của hắn lại thất bại lần nữa thì sao? Con người này mang nặng dã tâm, chịu suốt đời làm chức quan nhỏ ở Ngải Thành của nước Vệ ta sao? Huynh sao biết được hắn thua trận sẽ không toan tính âm mưu khác, làm chuyện gì bất lợi cho huynh?
Ánh mắt Công Tử Triều đột nhiên sắc lạnh, sắc mặt đanh lại, lấy tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng, cười nói:
- Nam Tử, muội lo lắng thái quá rồi, nếu có ngày đó, đất trời rộng lớn không còn chỗ cho hắn dung thân, lúc đó hắn không thần phục chúng ta, còn nhờ cậy ai được? Khánh Kỵ nếu đánh thua, con mãnh hổ này sẽ thuộc về chúng ta sử dụng, lúc đó ai muốn chống lại, cũng e sợ Khánh Kỵ mấy phần. Đó là cơ hội tốt mà, muội đâu cần lo nghĩ đến vậy.
- Hây, huynh không bao giờ chịu nghe lời khuyên của muội…
Nam Tử than thở, lại nói tiếp:
- Nếu theo ý muội, giờ đại cuộc đã định, không cần dùng đến hắn nữa, chúng ta đâu cần thiết mạo hiểm, chi bằng huynh dụ hắn vào cung, mai phục binh lính giết chết hắn, làm như vậy lại đẩy hết tất cả tội danh giết Công Mạnh Trập lên người hắn, huynh lại được Vệ hầu tin tưởng trọng dụng, lúc đó thay thế vị trí của Công Mạnh Trập thì dễ dàng hơn nhiều.
Công Tử Triều nghe nói vậy không khỏi động lòng, nhưng suy nghĩ kĩ lại, liền lập tức dẹp bỏ ý định này. Giờ đây tuy Công Mạnh Trập đã chết nhưng xét về thực lực, Tề Báo và Bắc Cung Hỉ vẫn mạnh hơn hắn nhiều, hắn có gì chứ? Ngoài quan hệ với một bằng hữu liên minh và được sự chiếu cố của quân phu nhân trong cung ra, hắn không còn gì cả, vừa không có binh mã, lại không có đất đai, trước mắt tuy là nắm được vệ binh trong cung và trên thành, nhưng lực lượng trong tay quá yếu, thực sự nắm giữ đội quân này bắt chúng phục vụ còn phải mất một thời gian dài. Nếu làm theo lời Nam Tử, hắn mất đi một trợ thủ, đến lúc đó, hắn chỉ làm một tên nô lệ trước mặt Vệ hầu, đâu có con đường nào chọn lựa nữa? Chi bằng cứ theo kế hoạch riêng của mình thì hơn…
Nghĩ đến đó, Công Tử Triều bèn chắc nịch:
- Đại trượng phu đã nói ra, sao lại không giữ lời hứa được? Nam Tử, muội muốn huynh làm người bất nghĩa ư? Hơn nữa trợ giúp Khánh Kỵ, lúc huynh và Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phổ lập ước, đã từng thề trước quỷ thần, giờ mà bội ước, chẳng phải bị ông trời trách phạt sao?
Người thời đó rất là tin vào quỷ thần, lấy chuyện thề thốt ra nói bừa chẳng có mấy ai dám, Nam Tử nghe hắn nói đã thề trước quỷ thần thì không tiện khuyên nhủ nữa, hơn nữa nghe hắn nói trọng chữ tín như vậy trong lòng cũng thấy vui vui. Đối với tên đàn ông vừa yêu vừa hận này, cho dù là Nam Tử túc trí đa mưu, cũng đành chịu đầu hàng, bèn nói:
- Thôi vậy, nhưng lòng hãm hại người khác có thể không có nhưng lòng đề phòng người khác không được buông lơi. Công Mạnh Trập chính là tấm gương đó, huynh không được dung túng cho con mãnh hổ nhe nanh sắc nhọn bên cạnh mình được. Huynh muốn giúp hắn, cũng không phải không được, thế nhưng chuyện lương thảo trang bị huynh phải nắm lấy, không được tùy ý là cho người ta. Khánh Kỵ chiêu binh không phải không được, nhưng phải lấy lí do tránh thanh niên trai tráng nước Vệ tòng quân bỏ bê đồng áng, hạn chế quân số của hắn, làm vậy kiềm chế về binh lực lương thảo của hắn, thế mới an toàn.
Công tử Triều nghe xong vui mừng ra mặt, vội khen:
- Nam Tử quả nhiên thông minh, chủ ý này của muội rất hay, chỉ là…huynh lại không tiện ra mặt chủ động xin nhận lệnh này, đến lúc đó xin quân phu nhân ra mặt ủy thác mệnh lệnh thì tốt hơn.
Nam Tử hứ nhẹ một tiếng:
- Đã đến nước này, muội không giúp huynh có được không?
Công Tử Triều cười ha hả:
- Việc này không nên chậm trễ, huynh đi đến phủ Công Mạnh Trập gặp Tề Báo, Bắc Cung Hỉ bàn chuyện đón tiếp quốc quân hồi cung đây, Nam Tử…, Ây! Thật hy vọng muội và ta cứ như trước đây còn ở Tống quốc, ngắm hoa dưới ánh trăng… Hãy chờ đó, giờ đây huynh đã khống chế cung vệ, thành vệ, đợi huynh gầy dựng quyền lực vững vàng xong, cung thành này có cao đến mấy cũng không ngăn cách được chúng ta đâu.
Nam Tử ngồi trên cao, hai tay nắm chặt xúc động, bên ngoài tấm rèm tiếng bước chân từ từ đi xa, qua giây lát, Nam Tử vén nhẹ tấm rèm lên, để lộ khuôn mặt xinh xắn mịn màng, như đóa hồng hạnh thẹn thùng trước gió, lay động trên cành giữa nắng mùa xuân, đôi mắt tình tứ ngước trông theo bóng người đã đi xa.
Khánh Kỵ vội đến Thanh Ngõa Quan, cùng A Bố cầm ấn tín đại tướng quân xông vào, tiếp quản mọi thứ quân vụ, sau đó dẫn một đội quân ra khỏi quan, Lương Hổ Tử đã sắp xếp người theo dõi quan binh trong quan tiếp ứng Vương Bình, cửa quan vừa mở họ đã nhìn thấy, may là Khánh Kỵ đi ở phía trước, tướng lĩnh dẫn quân trên núi tất nhiên nhận ra công tử nhà mình, vừa thấy Khánh Kỵ, lập tức xuống núi tiếp đón, hai bên gặp mặt, Khánh Kỵ nói rõ đầu đuôi sự tình, mời A Bố tiến lên nói chuyện.
A Bố trước lúc lên đường đã nhận mật lệnh của Tề Báo, vừa có ý định tiếp quản đội quân này, nghe vậy không chút do dự, lập tức dẫn dắt quân trấn giữ trong quan tiến ra, một tay cầm kiếm, tay kia nâng cao ấn tín đại tướng quân lớn tiếng ra lệnh. Quân của Vương Bình không phát huy được sức chiến đấu, lại bị Lương Hổ Tử chiếm ưu thế địa lí, lúc này bị đẩy lùi về cốc khẩu.
Các binh sĩ mặc quân phục Vệ quốc đồng thanh hét lớn mệnh lệnh đại tướng quân, lập tức tạo cơn huyên náo trong quân của Vương Bình, rất nhiều binh sĩ nhìn mặt nhau, hoàn toàn không còn tinh thần chiến đấu, Vương Bình thấy tình thế này, biết tất cả đã được sắp đặt, ấn tín đại tướng quân rơi vào đám người này, nói rõ Công Mạnh Trập đã tiêu đời, lúc này đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa, Vương Bình thở dài, chỉ còn cách hạ lệnh ngưng chiến.
Tên A Bố kia được Tề Báo giao phó nhiệm vụ quan trọng như vậy, quả nhiên hắn cũng là một dũng sĩ, hắn quát bảo quân sĩ bên mình ngưng lại, một mình một ngựa đi về phía đại quân của Vương Bình, trên tay cầm chặt ấn tín thanh đồng, quân của Vương Bình thấy hắn chỉ đến một mình, không ai ngăn cản, A Bố để lính dẫn đến trước mặt Vương Bình, đối mặt với vị tướng quân chức vụ lớn hơn hắn không biết bao nhiêu bậc này, cất tiếng lanh lảnh:
- Công Mạnh Trập muốn làm phản, lệnh cho tướng quân dẫn quân về Đế Khâu. Nay Công Mạnh Trập đã bị tiêu diệt, tề Báo đại phu lệnh ta đến đây thông báo tướng quân, cứ đóng quân ở đây, đợi mệnh lệnh sau!
Quân đội của Vương Bình im lặng, ánh mắt của tất cả binh lính đều nhìn về phái Vương Bình, sống hay là chết, chết để báo đền ân đức tri ngộ của Công Mạnh Trập, hay là nương theo thời thế, đầu hàng môn hạ Tề Báo, Vương Bình nhất thời phân vân không biết quyết định thế nào.
Các tướng lĩnh dưới trướng Vương Bình sắc mặt thay đổi, A Bố đang đứng giữa lòng quân Vương Bình, giờ chỉ cần Vương Bình hạ lệnh một tiếng, các thân binh lập tức ùa lên phanh thây A Bố, nhưng thấy A Bố vẻ mặt ung dung, tay cầm ấn tín không hề cử động.
Sau một lúc lâu, Vương Bình thần sắc chuyển động, từ từ thở ra một hơi dài, buông lơi thanh kiếm dưới lưng, bước về phía trước, đến trước mặt A Bố, gập người quỳ xuống, chắp tay theo nghi lễ quân đội một cách trang trọng:
- Vương Bình xin tuân lệnh Tề đại phu.
Các tướng lĩnh dưới trướng Vương Bình đều thở phào nhẹ nhỏm, vẻ mặt nghiêm nghị của A Bố giờ cũng giãn ra để lộ nụ cười:
- Tốt, A Bố sẽ bẩm báo lại đúng sự thật, Vương tướng quân cứ hạ trại gần đây, lương thảo Tề đại phu đã dặn dò phía Thanh Ngõa Quan cung cấp, tướng quân cứ phái người đến lấy, tin là chỉ hai ba ngày sau, Đế Khâu sẽ có quân lệnh ban ra đưa tới đây.
- Vương Bình tuân lệnh!
Lúc này Khánh Kỵ đã hội hợp với đám người Lương Hổ Tử, A Cừu, Tái Cừu. Vừa nhìn thấy Khánh Kỵ, Lương Hổ Tử đã tiến tới trước mặt hành lễ, Khánh Kỵ đỡ lấy vai hắn, thấy hắn mình đầy máu me, vội vàng hỏi thăm:
- Quân ta thương vong thế nào rồi?
Lương Hổ Tử cũng cùng lúc cất tiếng hỏi:
- Công tử, đại sự ở Đế Khâu thế nào?
- Công tử!
Hai anh em A Cừu, Tái Cừu tinh thần phấn chấn, sau trận đại chiến hãy còn sung sức, chạy đến bên Khánh Kỵ lớn tiếng kêu lên.
Khánh Kỵ gật đầu cười đáp lễ với họ, lại nói với Lương Hổ Tử:
- Bên Đế Khâu mọi việc đều như ý, Công Mạnh Trập đã chịu chết, ở đây thế nào rồi?
Lương Hổ Tử nghe vậy ha hả cười to:
- Ha ha, công tử yên tâm, người Vệ giỏi xa chiến, chiến đấu trong rừng không phải thế mạnh của họ, chúng ta lại chiếm lấy ưu thế địa lí, ung dung đợi quân địch đến đánh, đánh cho chúng thua chạy tan tác. Về phía chúng ta, tình hình cụ thể chưa được báo cáo, nhưng người của chúng ta tổn thất không nhiều.
Khánh Kỵ vui mừng:
- Thế thì tốt, chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện, nào nào, mau khiêng hết các huynh đệ bị thương của chúng ta vào trong quan băng bó trị thương, tất cả huynh đệ đều nghỉ ngơi trong quan.
- Dạ! Không nghe thấy mệnh lệnh của công tử sao? Mau đi tập hợp người ngựa, tất cả vào quan nghỉ ngơi.
Lương Hổ Tử quay đầu hét lên với A Cừu, Tái Cừu, hai anh em họ nhận lệnh lui xuống. Lương Hổ Tử đứng cạnh Khánh Kỵ bên đường, nhìn người ngựa của mình đi ngang, các huynh đệ bị thương đều được khiêng vào trong quan trước, các quân sĩ tử trận thì được chôn cất ngay trong rừng.
- Ôi! Vẫn biết là “Nhất tướng công thành vạn cốt khô” (để làm nên chiến công của một vị tướng có hàng vạn binh sĩ hy sinh), nhưng mỗi khi nhìn thấy các huynh đệ tốt vẫn nói cười ngày nào nay đã biến thành cái xác vô tri vô giác, trong lòng không khỏi nhói đau.
Khánh Kỵ nức nở.
Bên ngoài cốc gió mạnh thổi vù vù, làm mái tóc dài phía sau lưng của Khánh Kỵ bù xù cả lên.
Lương Hổ Tử khắp người hào khí, khẳng khái:
- Công tử không cần sầu cảm, sống trên đời ai mà không phải chết? Chết oanh liệt như thế còn mong gì hơn. Chỉ cần công tử quang phục Ngô quốc, bước lên ngôi vua, thì máu các huynh đệ đây không uổng phí. Bên Đế Khâu Công Mạnh Trập chết là tốt rồi, không uổng công các huynh đệ chiến đấu ở đây, sau này chuyện chúng ta khỏi vướng tay vướng chân rồi.
Khánh Kỵ mỉm cười:
- Vậy thì chưa chắc, nói không chừng còn phát sinh sóng gió khác.
Lương Hổ Tử ngớ mặt ra:
- Sao? Chẳng lẽ…Bọn họ nuốt lời à?
Khánh Kỵ nói:
- Nuốt lời thì chưa chắc, thế nhưng muốn họ thật lòng ra sức giúp đỡ chúng ta, thì không dễ dàng thoải mái thực hiện được đâu.
Khánh Kỵ vỗ vai Lương Hổ Tử:
- Đi nào, chúng ta vào quan trước, mua chút rượu thịt uống say thỏa thích cùng các huynh đệ, sau đó các ngươi cứ nghỉ ngơi trong đó, đợi khi ta có lệnh mới về Ngải Thành, ta còn phải quay về Đế Khâu có việc.
Khánh Kỵ hít một hơi dài, đôi mắt oai phong lẫm liệt, nói:
- Lúc này chính là lúc bọn Công Tử Triều, Tề Báo phân chia quyền lợi đây, chúng ta bỏ ra đáng nhận vào cũng phải bắt họ chi trả đầy đủ, thế mới không uổng công các huynh đệ đã hy sinh.
Khánh Kỵ nghỉ lại một đêm ở Thanh Ngõa Quan, sắp xếp yên ổn quân sĩ xong, trước mặt Lương Hổ Tử hắn lộ vẻ yếu đuối, trước mặt các quân sĩ hắn không hề bộc lộ vẻ nhân từ. Thân làm tướng lĩnh, có thể quan tâm binh lính nhưng không được mất đi vẻ nghiêm nghị, càng không được rơi nước mắt. Có câu nhân từ không thích hợp việc binh đao, một tướng lĩnh quá nhân từ trong việc dùng binh, có thề các binh sĩ tướng lĩnh dưới trướng cảm thấy hắn lương thiện, nhưng oai phong uy tín của hắn cũng theo đó tan biến, làm như vậy là một hành động nguy hiểm.
A Bố cả ngày bám theo Vương Bình nhìn hắn chỉnh đốn binh mã, hắn đương nhiên không thể vì vài câu nói phục tùng của Vương Bình mà tin theo. Vương Bình không nhận thêm lệnh mới, e cũng không chịu nán lại đợi lệnh ở Thanh Ngõa Quan lâu hơn. Đợi sau khi Vương Bình thu dọn tàn quân đến hạ trại bên bờ sông ngoài sơn cốc xong, A Bố mời Vương Bình vào trong lều nói chuyện, hai người nói hết ba nén nhang, Vương Bình vẻ mặt vốn âm u nay hớn hở bước ra, lại triệu tập các tướng cùng vào nói chuyện với A Bố. Đội quân nhận lệnh đến Đế Khâu truy sát Tề Báo, Bắc Cung Hỉ nay lại trở thành đội quân tận trung với Tề Báo. Đến hoàng hôn, hai bên đã cụng ly thân thiết như người một nhà, nói cười vui vẻ với nhau.
Hôm sau, A Bố hớn hở sau khi hoàn thành sứ mệnh cùng Khánh Kỵ đi xe về thành. Lúc này chính trị trong thành Đế Khâu chưa ổn định, vẫn còn canh phòng nghiêm ngặt, cầu treo đưa cao, tường thành lính canh qua lại không ngớt, A Bố hét to thông báo, lại treo tín vật của mình đưa lên, độ khoảng một nén nhang trôi qua, cầu treo mới từ từ hạ xuống, cổng thành rộng mở, đón hai người vào trong.
Chiến xa tiến vào trong thành, đập vào mắt là cả trăm tên lính cầm giáo mác xếp hàng chỉnh tề đứng đó, khí thế dũng mãnh như ngọn núi chắn trước mặt, A Bố hãy còn nghi hoặc, đám lính bỗng cùng lúc tách ra hai bên nhường đường, phía xa Công Tử Triều đang bước xuống từ trên tường thành, tay cầm bảo kiếm, mặt mày hớn hở.
Khánh Kỵ lần này về thành, không mang theo một binh một tốt của mình, thấy Công Tử Triều từ xa, cũng mỉm cười đáp lại rồi nhảy xuống xe, ngang nhiên bước đi giữa hai hàng lính giơ cao ngọn giáo.
- Công tử, mọi việc bên Thanh Ngõa Quan đều tốt đẹp chứ?
- Rất tốt!
Khánh Kỵ cười hô hố:
- Tướng lệnh của Tề Báo đại nhân vừa đến, tướng lĩnh Hoàng Hà Vương Bình biết mọi chuyện đã hết, ngoan ngoãn đầu hàng, giờ đã theo ý Tề đại nhân, hạ trại tại chỗ, đợi Đế Khâu sắp xếp coi sao.
- Ồ, thế thì tốt, ha ha, thế thì tốt.
Công Tử Triều thoáng chút khó chịu nhưng trở lại bình thường ngay lập tức, tay nắm kiếm lướt lên tháo dây đeo ra, hai tay nâng thanh kiếm lên nói:
- Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm dâng anh hùng, thanh bảo kiếm này là tịch thu từ phủ đệ Công Mạnh Trập, sắc bén vô cùng, là danh kiếm của Vệ quốc ta, anh hùng trên thế gian, chỉ có công tử Khánh Kỵ là xứng với thanh kiếm này, nay Tử Triều hai tay dâng tặng.
Nói xong Công Tử Triều hai tay dâng thanh bảo kiếm đến trước mặt Khánh Kỵ, Khánh Kỵ mỉm cười:
- Tử Triều đứng đợi ở đây, chỉ vì muốn tặng kiếm cho ta thôi ư?
Tử Triều cười ha hả, ánh mắt quét qua vai Khánh Kỵ, thấy A Bố đang bước tới gần, bèn nhét thanh bảo kiếm vào tay Khánh Kỵ, khoát lấy tay hắn nói:
- Công tử vừa về đến, lát nửa chúng ta lên xe nói chuyện.
Nói xong bỏ tay ra đi về phía A Bố, thăm hỏi qua loa vài câu, A Bố cám ơn xong tự đi gặp Tề Báo phục mệnh.
Hắn mới quay lưng, nét mặt hớn hở của Công Tử Triều lập tức đanh lại, hắn mời Khánh Kỵ lên xe, hai người cùng ngồi một xe quay về. Khánh Kỵ vừa nhảy vào xe đã hỏi ngay:
- Công tử, giờ làm sao giải quyết tốt tình hình Đế Khâu đây?
Công Tử Triều đáp:
- Tử Triều và Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, Chử đại phu đã bàn xong kế sách, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi gặp quốc quân, tâu rõ tội trạng đáng chết của Công Mạnh Trập, cung thỉnh quốc quân hồi cung chấp chính.
Khánh Kỵ biết ba người đã bước đầu thỏa thuận xong cách phân chia quyền lực, hành động này chỉ là thúc ép vua, để lấy lí do danh chính ngôn thuận cho mình, lại lên tiếng hỏi:
- Giết chết gian thần Công Mạnh Trập, Tử Triều và Tề Báo, Bắc Cung Hỉ ba vị đại nhân có công lao lớn nhất, Vệ hầu hồi cung, chắc sẽ trọng dụng, đến lúc đó, việc của Khánh Kỵ…
Công Tử Triều hiểu ý, cười hi hí đáp:
- Công tử yên tâm, quân tử đã nói ra, sao dám nuốt lời. Tử Triều và Tề đại phu cũng đã bàn bạc chuyện này, hơn nữa còn hết lời thuyết phục, cuối cùng quân phu nhân đã đồng ý, điều kiện chúng ta thỏa thuận trước đây, chắc chắn làm theo đầy đủ, tuyệt đối không đổi ý.
Khánh Kỵ vui mừng:
- Như thế rất tốt.
Công Tử Triều hơi chút do dự, sắc mặt lộ vẻ khó xử:
- Có điều…có chút thay đổi nho nhỏ, rất mong công tử đừng trách.
Trong lòng Khánh Kỵ hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn không để lộ ra, cười mỉm:
- Quốc gia đại sự, vốn phải tùy thời điểm điều chỉnh cho phù hợp, Khánh Kỵ đương nhiên hiểu đạo lí này, không biết có thay đổi gì, Tử Triều cứ nói ra nghe xem.
Công Tử Triều ha ha cười lớn, làm ra vẻ thoải mái nói:
- Thật ra cũng không có gì, công tử binh hùng tướng mạnh, đóng ở nước Vệ ta, quân phu nhân dù sao cũng là nữ nhân, trong lòng khó tránh không yên, ngờ vực lung tung. Tuy Tử Triều đã lựa lời nói giúp, quân phu nhân vẫn không yên lòng được, thế nên…Nàng ta đối với điều kiện của công tử đưa ra, phải thêm chút bảo đảm nho nhỏ, nàng ta mới đồng ý thực hiện.
Công Tử Triều đem chuyện viện trợ lương thảo trang bị, cần phải chia ra cung cấp, còn phái quan viên chuyên trách quản lí, Khánh Kỵ chiêu binh không được tuyển chọn số lượng lớn thanh niên trai tráng của nước Vệ để tránh bỏ hoang ruộng đồng, và các binh lính đầu quân Khánh Kỵ cũng phải được quan viên chuyên trách phê chuẩn mới được từng chuyện từng chuyện nói rõ với Khánh Kỵ.
Vừa nói hắn vừa quan sát vẻ mặt của Khánh Kỵ, ai ngờ Khánh Kỵ không lộ vẻ gì là không vui, nghe đến đâu lại gật gù đến đấy, đợi khi Công Tử Triều nói xong xuôi, Khánh Kỵ mới mỉm cười:
- Thì ra là vậy, cái này ta có thể hiểu được, nếu đổi lại Khánh Kỵ là vua của một nước, cũng không thể phó mặc hoàn toàn cho một đội quân không thuộc quản lí của ta tự do hoạt động trong lãnh thổ của ta được.
Công Tử Triều không nhìn ra thái độ thật sự của Khánh Kỵ, đành cười gượng nói:
- Công tử nói phải lắm, nhưng mà…Công tử có thể yên tâm, Tử Triều nghe sắp xếp của quân phu nhân xong đã đứng ra xin nhận trách nhiệm phụ trách hai việc này. Quân phu nhân không biết ta và công tử giao tình sâu nặng, ta là huynh trưởng nàng ta, có gì mà không tin tưởng chứ, nên đã giao hai việc này cho Tử Triều lo liệu rồi. Tử Triều đã quản lí hai việc này thì, chắc chắn tạo mọi thuận lợi cho công tử hành sự, hai điều kiện kèm theo này, có cũng như không, công tử không cần quá để tâm.
Khánh Kỵ khẽ nhướng mày lên, cười đáp:
- Như thế rất tốt, có Tử Triều huynh đứng ra lo liệu giúp, Khánh Kỵ còn lo lắng gì nữa.
Phân chia lợi ích, vốn cần công bằng, nhưng được nhiều được ít, lại phải xem thực lực. Làm thế nào lấy được phần mình đáng nhận còn phải xem thủ đoạn mỗi bên, chứ không cần nói nhiều làm chi, chỉ trong giây lát đó, trong lòng Khánh Kỵ đã nảy ra một kế hoạch.
Khánh Kỵ cười vẻ uy nghi, câu nói này bề mặt nghe có vẻ khách sáo, Công Tử Triều nghe xong lại run bật trong lòng, có hơi chút lo lắng không yên, cũng không biết tại sao lại như vậy, tuy hắn không biết nói thế nào nhưng cứ có một cảm giác hối hận mất nhiều hơn được sao sao ấy.
Khánh Kỵ nhận lời mời của Công Tử Triều, đến gặp mặt Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phổ, tất cả nâng ly uống thỏa thích, chắc là vì bốn người bọn họ đã thỏa thuận phân chia quyền lực xong, những chuyện không vui được bỏ lại phía sau hết, lại khôi phục không khí hòa thuận lúc mới liên minh, tiệc rượu vui vẻ kết thúc, đám người Tề Báo ngày mai còn phải đến thúc ép Vệ hầu hiện đang bị giam giữ ở phủ Chử Sư Phổ, do đó tiệc tàn khá sớm, Khánh Kỵ cũng được Công Tử Triều đưa lên xe chở về phủ Di Tử Hạ nghỉ ngơi.
Vừa bước vào cửa, Khánh Kỵ đã hỏi lão quản sự:
- Tử Hạ có trong phủ không? Vị cô nương ta dẫn về hôm trước thế nào rồi?
Hôm đó hắn để Di Tử Hạ về phủ trước, đã nói chuyện của Quý Tôn Tiểu Man cho Tử Hạ nghe qua, nhờ Tử Hạ chăm sóc cẩn thận Tiểu Man, chỉ là đừng cho nàng ta bỏ trốn, nhưng cô nương này ranh ma như cáo, hắn sợ Di Tử Hạ tính tình bộc trực không đối phó được nàng ta.
Lão quản sự giờ đây đã biết thân phận thật của hắn, vội khúm núm:
- Chủ nhân đang ở trong phủ, công tử quay về đi uống rượu với Tề đại phu, chủ nhân cũng đã biết, vừa nãy mới đến gặp Tiểu Ngải cô nương báo tin này ấy, lúc này chắc vẫn còn ở đó.
- Ờ, Tiểu Ngải cô nương…nàng ta không gây ra chuyện gì chứ, hay là vẫn còn trói nàng ta lại?
Lão quản sự theo sát sau lưng Khánh Kỵ, tươi cười trả lời:
- Đã là khách quý của công tử dẫn theo, sao dám trói lại ạ, đã trói hai ngày rồi, trói nữa sẽ tiêu đó. Chủ nhân vừa về đến đã cởi trói cho nàng ta rồi ạ, Tiểu Ngải cô nương thấu tình đạt lí, lại dịu dàng biết lễ nghĩa, là một cô nương hiền thục, chưa hề gây ra chuyện ạ.
- Nàng ta..thấu tình đạt lí, dịu dàng biết lễ nghĩa, là một cô nương hiền thục ư?
Khánh Kỵ sém chút cắn phải lưỡi, Quý Tôn Tiểu Man thay đổi tính tình rồi ư? Hay là…Nàng ta thấy Di Tử Hạ khôi ngô tuấn tú, động lòng yêu mến rồi, nên mới giả làm thục nữ trước mặt hắn? Tuổi tác hai người tương đương, đó cũng không phải là việc không thể xảy ra.
Khánh Kỵ suy nghĩ lung tung, đi nhanh về phòng mình, lúc đi qua khu vườn quay đầu lại nhìn thấy lão quản sự thở hổn hển theo phía sau, vội nói:
- Lão quản sự ông đi lo việc của ông đi, bổn công tử giờ không cần ai hầu hạ đâu.
- Dạ, vâng ạ.
Lão quản sự thế mới dừng bước, gật đầu lia lịa.
Khánh Kỵ bước vào đầy cửa phòng ra, gọi to:
- Tử Hạ?
Trong phòng không ai lên tiếng, Khánh Kỵ lập tức đi qua bức bình phong, chỉ thấy trên ghế một người nằm đó, tấm mền che mặt, chỉ lòi đôi chân ra, ngoài ra trong phòng không còn ai khác, đinh ninh rằng:
- Di Tử Hạ lại trói Tiểu Man lại rồi.
Hắn bước về phía ghế nằm, vén mền ra xem chợt giật mình, chỉ thấy Di Tử Hạ mặt mũi sưng vù, hai tay bị trói ngược sau lưng nằm ngây đơ, miệng thì bị nhét một nùi vải, hai mắt mở to nhìn hắn, trông rất thảm hại. Mái tóc bù xù nhìn cũng rất giống một tiểu cô nương.
Khánh Kỵ thấy vậy vừa tức giận vừa tức cười, dậm chân nói:
- Đã bảo huynh phải mang theo võ sĩ bên mình rồi, Ây, rốt cuộc cũng bị nàng ta chơi cho một vố, giờ đây khắp Đế Khâu binh hoang mã loạn, một cô nương nhỏ tuổi như nàng ta lại chạy đi đâu chứ, thật là làm người khác lo lắng.
Vừa nói, Khánh Kỵ vừa lấy nùi vải nhét trong miệng Di Tử Hạ ra, Di Tử Hạ hổn hển hít thở một hồi, la to thất thanh:
- Trên đầu!
- Cái gì?
Khánh Kỵ ngớ người, lập tức tỉnh ngộ, bước chân lùi lại, đưa tay rút kiếm, đồng thời ngước nhìn lên trần nhà, thấy một bóng đen lướt nhanh tới, chợt cảm thấy gió lạnh sau gáy, Khánh Kỵ thúc cùi trỏ về phía sau, cú đánh này không trúng ai, Khánh Kỵ vốn đang đeo hai thanh kiếm, một thanh là Hàm Quang, thanh kia là Thừa Ảnh, hắn vừa nắm được chuôi một thanh kiếm, kiếm kia đã bị bóng đen cướp lấy, tiếp sau đó thanh kiếm kề ngang ngay cổ họng Khánh Kỵ, bên tai tiếng nói đắc ý của Quý Tôn Tiểu Man vang lên:
- Khánh Kỵ ơi là Khánh Kỵ, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, ân hộ tống Tiểu Ngải đã đền đáp, mối nhục trói ta, hôm nay phải trả, thế nào?
Công Tử Triều vừa quay qua định hỏi Khánh Kỵ, Khánh Kỵ đã chắp tay nói:
- Tử Triều huynh, Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, mời phái một viên Đại tướng, mang theo ấn tín Công Mạnh Trập, theo Khánh Kỵ đi Thanh Ngõa Quan một chuyến, nếu hai bên vẫn đang giao chiến khốc liệt, có thể ngăn lại tức thì.
- Công tử nói phải lắm, Mạnh Trập đã chết, chiến sự Thanh Ngõa Quan nên lập tức bình ổn! Để lão phu phái người đi với công tử vậy.
Tề Báo dứt lời, cúi xuống nhặt ấn tín của Công Mạnh Trập lên, quay đầu lại nói:
- A Bố, ngươi cầm ấn tín đại tướng quân này, theo Khánh Kỵ công tử đến Thanh Ngõa Quan, quản thúc quân đội, chấm dứt cuộc chiến.
Tề Báo ra lệnh như thế, Bắc Cung Hỉ, Công Tử Triều cả hai đều không vui, nhưng lần này phản kích thành công Công Mạnh Trập, Tề Báo góp sức nhiều nhất, hơn nữa bây giờ chỉ là giết được Công Mạnh Trập, vẫn còn một đống chuyện rắc rối cần xử lí tiếp theo, cần ba người hết sức hợp tác với nhau, nên hai người đều nín nhịn cơn giận trong lòng, không biểu lộ ra ngoài.
A Bố là tâm phúc của Tề Báo, Tề Báo kéo hắn sang một bên, âm thầm ặn dò, A Bố đón lấy ấn tín cầm trước ngực, chắp tay nhận lệnh. Công Tử Triều thầm cảm thấy tiếc nuối, hắn đã tiếp quản vệ sĩ trong cung và trên thành, nếu như sớm ra tay giựt lấy ấn tín của Công Mạnh Trập trước, nói không chừng năm ngàn người ngựa được Công Mạnh Trập điều động tới đã được thuộc về hắn rồi, lúc đó thực lực của hắn tăng lên nhiều, giờ đây để Tề Báo đoạt lấy trước, hắn chỉ có thể làm ra vẻ không có gì mà thôi, bèn cười với Khánh Kỵ nói:
- Công tử lo cho thuộc hạ, giờ hãy đi mau. Chúng ta đón quốc quân hồi cung xong, đợi công tử về thành mới mở tiệc mừng công.
- Như thế rất tốt, Khánh Kỵ đi đây.
Khánh Kỵ thờ ơ đứng trông thái độ đó đã nhìn ra tâm ý của họ, lúc này hắn đang lo lắng cho thuộc hạ của mình ở Thanh Ngõa Quan, nên làm như không biết gì. Công Tử Triều ra lệnh xuống dưới, không lâu sau trong thành chạy ra một chiếc chiến xa do bốn con ngựa tốt kéo, Khánh Kỵ và A Bố thêm hai thị vệ nữa nhảy lên xe, phóng như bay về phía thành Đông.
Khánh Kỵ vừa đi khỏi, ba người Tế Báo túm tụm bàn bạc làm sao ăn nói khi tiếp đón Vệ hầu hồi cung. Công Tử Triều chớp chớp đôi mắt, mỉm cười nói:
- Công Mạnh Trập đã chết, mối đe dọa của chúng ta tiêu tan, đón quốc quân hồi cung, phải ăn nói ra sao còn phải bàn bạc kĩ lưỡng, như vậy đi, chúng ta chi bằng cùng vào cung một chuyến, đi gặp quân phu nhân trước, xin ý kiến của quân phu nhân, thế nào?
Tề Báo cười cười, đáp:
- Quân phu nhân là em gái Tử Triều, Tử Triều cứ đi một mình, có những chuyện nói ra thỏa đáng hơn. Giờ đuổi giết Công Mạnh Trập gấp gáp, trong phủ hắn còn chưa thu dọn, lão phu xin đi lo liệu, tránh xảy ra chuyện gì rắc rối khác nữa.
Bắc Cung Hỉ vốn muốn vào cung, nhưng giờ được Tề Báo nhắc nhở, vội nói:
- Đúng vậy, Tử Triều cứ hỏi ý kiến quân phu nhân trước coi sao, rồi chúng ta mới bàn bạc cách làm thế nào đón tiếp quốc quân khi quay về. Mão và Tề đại phu, xin đi thu dọn bên phủ Công Mạnh Trập trước là hay nhất.
Công Tử Triều như sớm biết bọn họ sẽ trả lời như vậy, tươi cười hớn hở thần sắc bình thường nói:
- Cũng được, vậy Tử Triều xin phép vào cung hỏi ý kiến của quân phu nhân đây, hai vị đại nhân, mời.
Tề Báo và Bắc Cung Hỉ cùng chắp tay, tự dẫn theo người của mình quay về hướng phủ đệ của Công Mạnh Trập. Công Tử Triều quay lại nhìn đám gia tướng của Công Mạnh Trập bị người của mình bắt giữ, thở dài ngao ngán:
- Thu dọn xác chết đi, những người khác hãy tạm thời giam giữ lại, băng bó cho người bị thương, còn nữa, không được nhục mạ di thể của Mạnh Trập đại phu, cứ đặt yên đó đã, đợi sau này hẵng xử lí.
Đám thuộc hạ vâng dạ lo liệu ngay, Công Tử Triều phất tay áo một cái, liền đi vào cung đến gặp Nam Tử.
Nam Tử đang đi qua đi lại một mình trong tẩm cung của mình, tâm thần không yên, cuộc tranh đấu ngoài cung, không phải một cô gái như nàng có thể can dự vào được, tuy sai người không ngừng thông báo tin tức, nhưng đi lại phải mất thời gian, hơn nữa chưa chắc lên được tường thành, lấy được thông tin sát thực nhất, nàng cũng không biết Công Tử Triều giờ thắng hay thua, trong lúc lo lắng, tâm thần bất định là lẽ đương nhiên.
Chính vào lúc này, thái giám bên ngoài cao giọng thông báo:
- Tử Triều cầu kiến!
- Mau, mau gọi vào đây!
Nam Tử phấn chấn tinh thần, vừa định chạy ra tiếp đón, đi được vài bước lại do dự, quay về ghế ngồi, còn thả tấm rèm che xuống nữa.
Công Tử Triều đi vội vào điện, vừa thấy Nam Tử ngồi ngay ngắn bên trong, tấm rèm vừa được buông xuống, bất chợt hiểu ý mỉm cười. Hắn xua tay cho các thái giám cung nữ lui ra, vui mừng thông báo:
- Nam Tử, Công Mạnh Trập đã chịu chết, chúng ta thành công rồi.
Nam Tử ở phía sau tấm rèm im lặng không lên tiếng, một lúc sau mới thổn thức:
- Tranh đoạt chính trị làm nảy sinh binh đao, từ nay nước Vệ không còn ngày tháng yên ổn.
Công Tử Triều ha hả cười to:
- Thiên hạ chỗ nào cũng vậy, nước Vệ cũng không ngoại lệ đâu? Nam Tử, muội yên tâm, chỉ cần quyền lớn nằm trong tay chúng ta, mặc cho phong ba bão táp lớn thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng vững vàng như núi. Giờ huynh đến gặp muội, có chuyện này muốn bàn bạc với muội, hôm nay khởi binh phản kích Công Mạnh Trập, chỉ là hành động nhất thời lúc ngay ngập, rất nhiều chuyện cũng chưa suy nghĩ chu đáo chuẩn bị tỉ mỉ, Giờ đây Công Mạnh Trập đã chết, nhưng quốc quân còn đang ở phủ Chử Sư Phổ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Nam Tử lạnh nhạt nói:
- Huynh xưa nay túc trí đa mưu, sao mà không nghĩ ra cách gì? Ây, chỉ là cho dù huynh làm tốt đến mấy, phen này cũng đều bị quốc quân ôm hận trong lòng rồi đó.
Công Tử Triều cười ngạo mạn:
- Nay đã khác xưa rồi, hắn cũng chỉ dám ôm hận mà thôi, còn làm được gì nào?
Nam Tử im lặng giây lát, lên tiếng:
- Công Mạnh Trập là anh ruột của quốc quân, địa vị tôn quý, giờ đây huynh chưa được lệnh vua mà giết chết, phải nói ra lí do nghe sao cho hợp lí mới được.
Công Tử Triều chăm chú lắng nghe, nói:
- Huynh hiểu rõ mà, muội không có ý kiến gì khác, huynh đi bàn bạc cách vẹn toàn với đám người Tề Báo đây, rồi mới cung thỉnh quốc quân hồi cung.
Nam Tử rầu rĩ thở dài:
- Cách vẹn toàn ư? Ở đâu ra cách vẹn toàn chứ?
Công Mạnh Triều quay lưng định bước ra ngoài, Nam Tử chợt gọi lại:
- Khoan đã, hãy còn một việc.
Công Tử Triều ngoảnh mặt lại nói:
- Muội nói đi, còn việc gì nữa?
Nam Tử cắn răng, trừng đôi mắt đen láy, hỏi:
- Giờ Công Mạnh Trập đã chết, huynh có định theo thỏa thuận giúp đỡ cho Khánh Kỵ?
Công Mạnh Triều chớp mắt, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Muội nói như vậy là có ý gì?
- Khánh Kỵ ở Vệ quốc, một mình chiếm một thành, dẫn đội quân riêng của mình, như con hổ dữ.
Công Tử Triều cười khoan thai:
- Vậy thì đã sao? Muội và ta đang ở Vệ quốc, trên có Vệ quân, các triều thần cũng chưa chắc một lòng với chúng ta, Khánh Kỵ dũng mãnh có một không hai trên đời, hắn nếu như phục quốc, chúng ta có ơn lớn với hắn, lúc đó nước Ngô chẳng trở thành hậu thuẫn lớn cho ta sao, có gì là không tốt chứ?
Nam Tử cười lạnh lùng:
- Nếu cuộc chiến phục quốc của hắn lại thất bại lần nữa thì sao? Con người này mang nặng dã tâm, chịu suốt đời làm chức quan nhỏ ở Ngải Thành của nước Vệ ta sao? Huynh sao biết được hắn thua trận sẽ không toan tính âm mưu khác, làm chuyện gì bất lợi cho huynh?
Ánh mắt Công Tử Triều đột nhiên sắc lạnh, sắc mặt đanh lại, lấy tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng, cười nói:
- Nam Tử, muội lo lắng thái quá rồi, nếu có ngày đó, đất trời rộng lớn không còn chỗ cho hắn dung thân, lúc đó hắn không thần phục chúng ta, còn nhờ cậy ai được? Khánh Kỵ nếu đánh thua, con mãnh hổ này sẽ thuộc về chúng ta sử dụng, lúc đó ai muốn chống lại, cũng e sợ Khánh Kỵ mấy phần. Đó là cơ hội tốt mà, muội đâu cần lo nghĩ đến vậy.
- Hây, huynh không bao giờ chịu nghe lời khuyên của muội…
Nam Tử than thở, lại nói tiếp:
- Nếu theo ý muội, giờ đại cuộc đã định, không cần dùng đến hắn nữa, chúng ta đâu cần thiết mạo hiểm, chi bằng huynh dụ hắn vào cung, mai phục binh lính giết chết hắn, làm như vậy lại đẩy hết tất cả tội danh giết Công Mạnh Trập lên người hắn, huynh lại được Vệ hầu tin tưởng trọng dụng, lúc đó thay thế vị trí của Công Mạnh Trập thì dễ dàng hơn nhiều.
Công Tử Triều nghe nói vậy không khỏi động lòng, nhưng suy nghĩ kĩ lại, liền lập tức dẹp bỏ ý định này. Giờ đây tuy Công Mạnh Trập đã chết nhưng xét về thực lực, Tề Báo và Bắc Cung Hỉ vẫn mạnh hơn hắn nhiều, hắn có gì chứ? Ngoài quan hệ với một bằng hữu liên minh và được sự chiếu cố của quân phu nhân trong cung ra, hắn không còn gì cả, vừa không có binh mã, lại không có đất đai, trước mắt tuy là nắm được vệ binh trong cung và trên thành, nhưng lực lượng trong tay quá yếu, thực sự nắm giữ đội quân này bắt chúng phục vụ còn phải mất một thời gian dài. Nếu làm theo lời Nam Tử, hắn mất đi một trợ thủ, đến lúc đó, hắn chỉ làm một tên nô lệ trước mặt Vệ hầu, đâu có con đường nào chọn lựa nữa? Chi bằng cứ theo kế hoạch riêng của mình thì hơn…
Nghĩ đến đó, Công Tử Triều bèn chắc nịch:
- Đại trượng phu đã nói ra, sao lại không giữ lời hứa được? Nam Tử, muội muốn huynh làm người bất nghĩa ư? Hơn nữa trợ giúp Khánh Kỵ, lúc huynh và Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phổ lập ước, đã từng thề trước quỷ thần, giờ mà bội ước, chẳng phải bị ông trời trách phạt sao?
Người thời đó rất là tin vào quỷ thần, lấy chuyện thề thốt ra nói bừa chẳng có mấy ai dám, Nam Tử nghe hắn nói đã thề trước quỷ thần thì không tiện khuyên nhủ nữa, hơn nữa nghe hắn nói trọng chữ tín như vậy trong lòng cũng thấy vui vui. Đối với tên đàn ông vừa yêu vừa hận này, cho dù là Nam Tử túc trí đa mưu, cũng đành chịu đầu hàng, bèn nói:
- Thôi vậy, nhưng lòng hãm hại người khác có thể không có nhưng lòng đề phòng người khác không được buông lơi. Công Mạnh Trập chính là tấm gương đó, huynh không được dung túng cho con mãnh hổ nhe nanh sắc nhọn bên cạnh mình được. Huynh muốn giúp hắn, cũng không phải không được, thế nhưng chuyện lương thảo trang bị huynh phải nắm lấy, không được tùy ý là cho người ta. Khánh Kỵ chiêu binh không phải không được, nhưng phải lấy lí do tránh thanh niên trai tráng nước Vệ tòng quân bỏ bê đồng áng, hạn chế quân số của hắn, làm vậy kiềm chế về binh lực lương thảo của hắn, thế mới an toàn.
Công tử Triều nghe xong vui mừng ra mặt, vội khen:
- Nam Tử quả nhiên thông minh, chủ ý này của muội rất hay, chỉ là…huynh lại không tiện ra mặt chủ động xin nhận lệnh này, đến lúc đó xin quân phu nhân ra mặt ủy thác mệnh lệnh thì tốt hơn.
Nam Tử hứ nhẹ một tiếng:
- Đã đến nước này, muội không giúp huynh có được không?
Công Tử Triều cười ha hả:
- Việc này không nên chậm trễ, huynh đi đến phủ Công Mạnh Trập gặp Tề Báo, Bắc Cung Hỉ bàn chuyện đón tiếp quốc quân hồi cung đây, Nam Tử…, Ây! Thật hy vọng muội và ta cứ như trước đây còn ở Tống quốc, ngắm hoa dưới ánh trăng… Hãy chờ đó, giờ đây huynh đã khống chế cung vệ, thành vệ, đợi huynh gầy dựng quyền lực vững vàng xong, cung thành này có cao đến mấy cũng không ngăn cách được chúng ta đâu.
Nam Tử ngồi trên cao, hai tay nắm chặt xúc động, bên ngoài tấm rèm tiếng bước chân từ từ đi xa, qua giây lát, Nam Tử vén nhẹ tấm rèm lên, để lộ khuôn mặt xinh xắn mịn màng, như đóa hồng hạnh thẹn thùng trước gió, lay động trên cành giữa nắng mùa xuân, đôi mắt tình tứ ngước trông theo bóng người đã đi xa.
Khánh Kỵ vội đến Thanh Ngõa Quan, cùng A Bố cầm ấn tín đại tướng quân xông vào, tiếp quản mọi thứ quân vụ, sau đó dẫn một đội quân ra khỏi quan, Lương Hổ Tử đã sắp xếp người theo dõi quan binh trong quan tiếp ứng Vương Bình, cửa quan vừa mở họ đã nhìn thấy, may là Khánh Kỵ đi ở phía trước, tướng lĩnh dẫn quân trên núi tất nhiên nhận ra công tử nhà mình, vừa thấy Khánh Kỵ, lập tức xuống núi tiếp đón, hai bên gặp mặt, Khánh Kỵ nói rõ đầu đuôi sự tình, mời A Bố tiến lên nói chuyện.
A Bố trước lúc lên đường đã nhận mật lệnh của Tề Báo, vừa có ý định tiếp quản đội quân này, nghe vậy không chút do dự, lập tức dẫn dắt quân trấn giữ trong quan tiến ra, một tay cầm kiếm, tay kia nâng cao ấn tín đại tướng quân lớn tiếng ra lệnh. Quân của Vương Bình không phát huy được sức chiến đấu, lại bị Lương Hổ Tử chiếm ưu thế địa lí, lúc này bị đẩy lùi về cốc khẩu.
Các binh sĩ mặc quân phục Vệ quốc đồng thanh hét lớn mệnh lệnh đại tướng quân, lập tức tạo cơn huyên náo trong quân của Vương Bình, rất nhiều binh sĩ nhìn mặt nhau, hoàn toàn không còn tinh thần chiến đấu, Vương Bình thấy tình thế này, biết tất cả đã được sắp đặt, ấn tín đại tướng quân rơi vào đám người này, nói rõ Công Mạnh Trập đã tiêu đời, lúc này đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa, Vương Bình thở dài, chỉ còn cách hạ lệnh ngưng chiến.
Tên A Bố kia được Tề Báo giao phó nhiệm vụ quan trọng như vậy, quả nhiên hắn cũng là một dũng sĩ, hắn quát bảo quân sĩ bên mình ngưng lại, một mình một ngựa đi về phía đại quân của Vương Bình, trên tay cầm chặt ấn tín thanh đồng, quân của Vương Bình thấy hắn chỉ đến một mình, không ai ngăn cản, A Bố để lính dẫn đến trước mặt Vương Bình, đối mặt với vị tướng quân chức vụ lớn hơn hắn không biết bao nhiêu bậc này, cất tiếng lanh lảnh:
- Công Mạnh Trập muốn làm phản, lệnh cho tướng quân dẫn quân về Đế Khâu. Nay Công Mạnh Trập đã bị tiêu diệt, tề Báo đại phu lệnh ta đến đây thông báo tướng quân, cứ đóng quân ở đây, đợi mệnh lệnh sau!
Quân đội của Vương Bình im lặng, ánh mắt của tất cả binh lính đều nhìn về phái Vương Bình, sống hay là chết, chết để báo đền ân đức tri ngộ của Công Mạnh Trập, hay là nương theo thời thế, đầu hàng môn hạ Tề Báo, Vương Bình nhất thời phân vân không biết quyết định thế nào.
Các tướng lĩnh dưới trướng Vương Bình sắc mặt thay đổi, A Bố đang đứng giữa lòng quân Vương Bình, giờ chỉ cần Vương Bình hạ lệnh một tiếng, các thân binh lập tức ùa lên phanh thây A Bố, nhưng thấy A Bố vẻ mặt ung dung, tay cầm ấn tín không hề cử động.
Sau một lúc lâu, Vương Bình thần sắc chuyển động, từ từ thở ra một hơi dài, buông lơi thanh kiếm dưới lưng, bước về phía trước, đến trước mặt A Bố, gập người quỳ xuống, chắp tay theo nghi lễ quân đội một cách trang trọng:
- Vương Bình xin tuân lệnh Tề đại phu.
Các tướng lĩnh dưới trướng Vương Bình đều thở phào nhẹ nhỏm, vẻ mặt nghiêm nghị của A Bố giờ cũng giãn ra để lộ nụ cười:
- Tốt, A Bố sẽ bẩm báo lại đúng sự thật, Vương tướng quân cứ hạ trại gần đây, lương thảo Tề đại phu đã dặn dò phía Thanh Ngõa Quan cung cấp, tướng quân cứ phái người đến lấy, tin là chỉ hai ba ngày sau, Đế Khâu sẽ có quân lệnh ban ra đưa tới đây.
- Vương Bình tuân lệnh!
Lúc này Khánh Kỵ đã hội hợp với đám người Lương Hổ Tử, A Cừu, Tái Cừu. Vừa nhìn thấy Khánh Kỵ, Lương Hổ Tử đã tiến tới trước mặt hành lễ, Khánh Kỵ đỡ lấy vai hắn, thấy hắn mình đầy máu me, vội vàng hỏi thăm:
- Quân ta thương vong thế nào rồi?
Lương Hổ Tử cũng cùng lúc cất tiếng hỏi:
- Công tử, đại sự ở Đế Khâu thế nào?
- Công tử!
Hai anh em A Cừu, Tái Cừu tinh thần phấn chấn, sau trận đại chiến hãy còn sung sức, chạy đến bên Khánh Kỵ lớn tiếng kêu lên.
Khánh Kỵ gật đầu cười đáp lễ với họ, lại nói với Lương Hổ Tử:
- Bên Đế Khâu mọi việc đều như ý, Công Mạnh Trập đã chịu chết, ở đây thế nào rồi?
Lương Hổ Tử nghe vậy ha hả cười to:
- Ha ha, công tử yên tâm, người Vệ giỏi xa chiến, chiến đấu trong rừng không phải thế mạnh của họ, chúng ta lại chiếm lấy ưu thế địa lí, ung dung đợi quân địch đến đánh, đánh cho chúng thua chạy tan tác. Về phía chúng ta, tình hình cụ thể chưa được báo cáo, nhưng người của chúng ta tổn thất không nhiều.
Khánh Kỵ vui mừng:
- Thế thì tốt, chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện, nào nào, mau khiêng hết các huynh đệ bị thương của chúng ta vào trong quan băng bó trị thương, tất cả huynh đệ đều nghỉ ngơi trong quan.
- Dạ! Không nghe thấy mệnh lệnh của công tử sao? Mau đi tập hợp người ngựa, tất cả vào quan nghỉ ngơi.
Lương Hổ Tử quay đầu hét lên với A Cừu, Tái Cừu, hai anh em họ nhận lệnh lui xuống. Lương Hổ Tử đứng cạnh Khánh Kỵ bên đường, nhìn người ngựa của mình đi ngang, các huynh đệ bị thương đều được khiêng vào trong quan trước, các quân sĩ tử trận thì được chôn cất ngay trong rừng.
- Ôi! Vẫn biết là “Nhất tướng công thành vạn cốt khô” (để làm nên chiến công của một vị tướng có hàng vạn binh sĩ hy sinh), nhưng mỗi khi nhìn thấy các huynh đệ tốt vẫn nói cười ngày nào nay đã biến thành cái xác vô tri vô giác, trong lòng không khỏi nhói đau.
Khánh Kỵ nức nở.
Bên ngoài cốc gió mạnh thổi vù vù, làm mái tóc dài phía sau lưng của Khánh Kỵ bù xù cả lên.
Lương Hổ Tử khắp người hào khí, khẳng khái:
- Công tử không cần sầu cảm, sống trên đời ai mà không phải chết? Chết oanh liệt như thế còn mong gì hơn. Chỉ cần công tử quang phục Ngô quốc, bước lên ngôi vua, thì máu các huynh đệ đây không uổng phí. Bên Đế Khâu Công Mạnh Trập chết là tốt rồi, không uổng công các huynh đệ chiến đấu ở đây, sau này chuyện chúng ta khỏi vướng tay vướng chân rồi.
Khánh Kỵ mỉm cười:
- Vậy thì chưa chắc, nói không chừng còn phát sinh sóng gió khác.
Lương Hổ Tử ngớ mặt ra:
- Sao? Chẳng lẽ…Bọn họ nuốt lời à?
Khánh Kỵ nói:
- Nuốt lời thì chưa chắc, thế nhưng muốn họ thật lòng ra sức giúp đỡ chúng ta, thì không dễ dàng thoải mái thực hiện được đâu.
Khánh Kỵ vỗ vai Lương Hổ Tử:
- Đi nào, chúng ta vào quan trước, mua chút rượu thịt uống say thỏa thích cùng các huynh đệ, sau đó các ngươi cứ nghỉ ngơi trong đó, đợi khi ta có lệnh mới về Ngải Thành, ta còn phải quay về Đế Khâu có việc.
Khánh Kỵ hít một hơi dài, đôi mắt oai phong lẫm liệt, nói:
- Lúc này chính là lúc bọn Công Tử Triều, Tề Báo phân chia quyền lợi đây, chúng ta bỏ ra đáng nhận vào cũng phải bắt họ chi trả đầy đủ, thế mới không uổng công các huynh đệ đã hy sinh.
Khánh Kỵ nghỉ lại một đêm ở Thanh Ngõa Quan, sắp xếp yên ổn quân sĩ xong, trước mặt Lương Hổ Tử hắn lộ vẻ yếu đuối, trước mặt các quân sĩ hắn không hề bộc lộ vẻ nhân từ. Thân làm tướng lĩnh, có thể quan tâm binh lính nhưng không được mất đi vẻ nghiêm nghị, càng không được rơi nước mắt. Có câu nhân từ không thích hợp việc binh đao, một tướng lĩnh quá nhân từ trong việc dùng binh, có thề các binh sĩ tướng lĩnh dưới trướng cảm thấy hắn lương thiện, nhưng oai phong uy tín của hắn cũng theo đó tan biến, làm như vậy là một hành động nguy hiểm.
A Bố cả ngày bám theo Vương Bình nhìn hắn chỉnh đốn binh mã, hắn đương nhiên không thể vì vài câu nói phục tùng của Vương Bình mà tin theo. Vương Bình không nhận thêm lệnh mới, e cũng không chịu nán lại đợi lệnh ở Thanh Ngõa Quan lâu hơn. Đợi sau khi Vương Bình thu dọn tàn quân đến hạ trại bên bờ sông ngoài sơn cốc xong, A Bố mời Vương Bình vào trong lều nói chuyện, hai người nói hết ba nén nhang, Vương Bình vẻ mặt vốn âm u nay hớn hở bước ra, lại triệu tập các tướng cùng vào nói chuyện với A Bố. Đội quân nhận lệnh đến Đế Khâu truy sát Tề Báo, Bắc Cung Hỉ nay lại trở thành đội quân tận trung với Tề Báo. Đến hoàng hôn, hai bên đã cụng ly thân thiết như người một nhà, nói cười vui vẻ với nhau.
Hôm sau, A Bố hớn hở sau khi hoàn thành sứ mệnh cùng Khánh Kỵ đi xe về thành. Lúc này chính trị trong thành Đế Khâu chưa ổn định, vẫn còn canh phòng nghiêm ngặt, cầu treo đưa cao, tường thành lính canh qua lại không ngớt, A Bố hét to thông báo, lại treo tín vật của mình đưa lên, độ khoảng một nén nhang trôi qua, cầu treo mới từ từ hạ xuống, cổng thành rộng mở, đón hai người vào trong.
Chiến xa tiến vào trong thành, đập vào mắt là cả trăm tên lính cầm giáo mác xếp hàng chỉnh tề đứng đó, khí thế dũng mãnh như ngọn núi chắn trước mặt, A Bố hãy còn nghi hoặc, đám lính bỗng cùng lúc tách ra hai bên nhường đường, phía xa Công Tử Triều đang bước xuống từ trên tường thành, tay cầm bảo kiếm, mặt mày hớn hở.
Khánh Kỵ lần này về thành, không mang theo một binh một tốt của mình, thấy Công Tử Triều từ xa, cũng mỉm cười đáp lại rồi nhảy xuống xe, ngang nhiên bước đi giữa hai hàng lính giơ cao ngọn giáo.
- Công tử, mọi việc bên Thanh Ngõa Quan đều tốt đẹp chứ?
- Rất tốt!
Khánh Kỵ cười hô hố:
- Tướng lệnh của Tề Báo đại nhân vừa đến, tướng lĩnh Hoàng Hà Vương Bình biết mọi chuyện đã hết, ngoan ngoãn đầu hàng, giờ đã theo ý Tề đại nhân, hạ trại tại chỗ, đợi Đế Khâu sắp xếp coi sao.
- Ồ, thế thì tốt, ha ha, thế thì tốt.
Công Tử Triều thoáng chút khó chịu nhưng trở lại bình thường ngay lập tức, tay nắm kiếm lướt lên tháo dây đeo ra, hai tay nâng thanh kiếm lên nói:
- Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm dâng anh hùng, thanh bảo kiếm này là tịch thu từ phủ đệ Công Mạnh Trập, sắc bén vô cùng, là danh kiếm của Vệ quốc ta, anh hùng trên thế gian, chỉ có công tử Khánh Kỵ là xứng với thanh kiếm này, nay Tử Triều hai tay dâng tặng.
Nói xong Công Tử Triều hai tay dâng thanh bảo kiếm đến trước mặt Khánh Kỵ, Khánh Kỵ mỉm cười:
- Tử Triều đứng đợi ở đây, chỉ vì muốn tặng kiếm cho ta thôi ư?
Tử Triều cười ha hả, ánh mắt quét qua vai Khánh Kỵ, thấy A Bố đang bước tới gần, bèn nhét thanh bảo kiếm vào tay Khánh Kỵ, khoát lấy tay hắn nói:
- Công tử vừa về đến, lát nửa chúng ta lên xe nói chuyện.
Nói xong bỏ tay ra đi về phía A Bố, thăm hỏi qua loa vài câu, A Bố cám ơn xong tự đi gặp Tề Báo phục mệnh.
Hắn mới quay lưng, nét mặt hớn hở của Công Tử Triều lập tức đanh lại, hắn mời Khánh Kỵ lên xe, hai người cùng ngồi một xe quay về. Khánh Kỵ vừa nhảy vào xe đã hỏi ngay:
- Công tử, giờ làm sao giải quyết tốt tình hình Đế Khâu đây?
Công Tử Triều đáp:
- Tử Triều và Tề đại phu, Bắc Cung đại phu, Chử đại phu đã bàn xong kế sách, sáng ngày mai chúng ta sẽ đi gặp quốc quân, tâu rõ tội trạng đáng chết của Công Mạnh Trập, cung thỉnh quốc quân hồi cung chấp chính.
Khánh Kỵ biết ba người đã bước đầu thỏa thuận xong cách phân chia quyền lực, hành động này chỉ là thúc ép vua, để lấy lí do danh chính ngôn thuận cho mình, lại lên tiếng hỏi:
- Giết chết gian thần Công Mạnh Trập, Tử Triều và Tề Báo, Bắc Cung Hỉ ba vị đại nhân có công lao lớn nhất, Vệ hầu hồi cung, chắc sẽ trọng dụng, đến lúc đó, việc của Khánh Kỵ…
Công Tử Triều hiểu ý, cười hi hí đáp:
- Công tử yên tâm, quân tử đã nói ra, sao dám nuốt lời. Tử Triều và Tề đại phu cũng đã bàn bạc chuyện này, hơn nữa còn hết lời thuyết phục, cuối cùng quân phu nhân đã đồng ý, điều kiện chúng ta thỏa thuận trước đây, chắc chắn làm theo đầy đủ, tuyệt đối không đổi ý.
Khánh Kỵ vui mừng:
- Như thế rất tốt.
Công Tử Triều hơi chút do dự, sắc mặt lộ vẻ khó xử:
- Có điều…có chút thay đổi nho nhỏ, rất mong công tử đừng trách.
Trong lòng Khánh Kỵ hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn không để lộ ra, cười mỉm:
- Quốc gia đại sự, vốn phải tùy thời điểm điều chỉnh cho phù hợp, Khánh Kỵ đương nhiên hiểu đạo lí này, không biết có thay đổi gì, Tử Triều cứ nói ra nghe xem.
Công Tử Triều ha ha cười lớn, làm ra vẻ thoải mái nói:
- Thật ra cũng không có gì, công tử binh hùng tướng mạnh, đóng ở nước Vệ ta, quân phu nhân dù sao cũng là nữ nhân, trong lòng khó tránh không yên, ngờ vực lung tung. Tuy Tử Triều đã lựa lời nói giúp, quân phu nhân vẫn không yên lòng được, thế nên…Nàng ta đối với điều kiện của công tử đưa ra, phải thêm chút bảo đảm nho nhỏ, nàng ta mới đồng ý thực hiện.
Công Tử Triều đem chuyện viện trợ lương thảo trang bị, cần phải chia ra cung cấp, còn phái quan viên chuyên trách quản lí, Khánh Kỵ chiêu binh không được tuyển chọn số lượng lớn thanh niên trai tráng của nước Vệ để tránh bỏ hoang ruộng đồng, và các binh lính đầu quân Khánh Kỵ cũng phải được quan viên chuyên trách phê chuẩn mới được từng chuyện từng chuyện nói rõ với Khánh Kỵ.
Vừa nói hắn vừa quan sát vẻ mặt của Khánh Kỵ, ai ngờ Khánh Kỵ không lộ vẻ gì là không vui, nghe đến đâu lại gật gù đến đấy, đợi khi Công Tử Triều nói xong xuôi, Khánh Kỵ mới mỉm cười:
- Thì ra là vậy, cái này ta có thể hiểu được, nếu đổi lại Khánh Kỵ là vua của một nước, cũng không thể phó mặc hoàn toàn cho một đội quân không thuộc quản lí của ta tự do hoạt động trong lãnh thổ của ta được.
Công Tử Triều không nhìn ra thái độ thật sự của Khánh Kỵ, đành cười gượng nói:
- Công tử nói phải lắm, nhưng mà…Công tử có thể yên tâm, Tử Triều nghe sắp xếp của quân phu nhân xong đã đứng ra xin nhận trách nhiệm phụ trách hai việc này. Quân phu nhân không biết ta và công tử giao tình sâu nặng, ta là huynh trưởng nàng ta, có gì mà không tin tưởng chứ, nên đã giao hai việc này cho Tử Triều lo liệu rồi. Tử Triều đã quản lí hai việc này thì, chắc chắn tạo mọi thuận lợi cho công tử hành sự, hai điều kiện kèm theo này, có cũng như không, công tử không cần quá để tâm.
Khánh Kỵ khẽ nhướng mày lên, cười đáp:
- Như thế rất tốt, có Tử Triều huynh đứng ra lo liệu giúp, Khánh Kỵ còn lo lắng gì nữa.
Phân chia lợi ích, vốn cần công bằng, nhưng được nhiều được ít, lại phải xem thực lực. Làm thế nào lấy được phần mình đáng nhận còn phải xem thủ đoạn mỗi bên, chứ không cần nói nhiều làm chi, chỉ trong giây lát đó, trong lòng Khánh Kỵ đã nảy ra một kế hoạch.
Khánh Kỵ cười vẻ uy nghi, câu nói này bề mặt nghe có vẻ khách sáo, Công Tử Triều nghe xong lại run bật trong lòng, có hơi chút lo lắng không yên, cũng không biết tại sao lại như vậy, tuy hắn không biết nói thế nào nhưng cứ có một cảm giác hối hận mất nhiều hơn được sao sao ấy.
Khánh Kỵ nhận lời mời của Công Tử Triều, đến gặp mặt Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phổ, tất cả nâng ly uống thỏa thích, chắc là vì bốn người bọn họ đã thỏa thuận phân chia quyền lực xong, những chuyện không vui được bỏ lại phía sau hết, lại khôi phục không khí hòa thuận lúc mới liên minh, tiệc rượu vui vẻ kết thúc, đám người Tề Báo ngày mai còn phải đến thúc ép Vệ hầu hiện đang bị giam giữ ở phủ Chử Sư Phổ, do đó tiệc tàn khá sớm, Khánh Kỵ cũng được Công Tử Triều đưa lên xe chở về phủ Di Tử Hạ nghỉ ngơi.
Vừa bước vào cửa, Khánh Kỵ đã hỏi lão quản sự:
- Tử Hạ có trong phủ không? Vị cô nương ta dẫn về hôm trước thế nào rồi?
Hôm đó hắn để Di Tử Hạ về phủ trước, đã nói chuyện của Quý Tôn Tiểu Man cho Tử Hạ nghe qua, nhờ Tử Hạ chăm sóc cẩn thận Tiểu Man, chỉ là đừng cho nàng ta bỏ trốn, nhưng cô nương này ranh ma như cáo, hắn sợ Di Tử Hạ tính tình bộc trực không đối phó được nàng ta.
Lão quản sự giờ đây đã biết thân phận thật của hắn, vội khúm núm:
- Chủ nhân đang ở trong phủ, công tử quay về đi uống rượu với Tề đại phu, chủ nhân cũng đã biết, vừa nãy mới đến gặp Tiểu Ngải cô nương báo tin này ấy, lúc này chắc vẫn còn ở đó.
- Ờ, Tiểu Ngải cô nương…nàng ta không gây ra chuyện gì chứ, hay là vẫn còn trói nàng ta lại?
Lão quản sự theo sát sau lưng Khánh Kỵ, tươi cười trả lời:
- Đã là khách quý của công tử dẫn theo, sao dám trói lại ạ, đã trói hai ngày rồi, trói nữa sẽ tiêu đó. Chủ nhân vừa về đến đã cởi trói cho nàng ta rồi ạ, Tiểu Ngải cô nương thấu tình đạt lí, lại dịu dàng biết lễ nghĩa, là một cô nương hiền thục, chưa hề gây ra chuyện ạ.
- Nàng ta..thấu tình đạt lí, dịu dàng biết lễ nghĩa, là một cô nương hiền thục ư?
Khánh Kỵ sém chút cắn phải lưỡi, Quý Tôn Tiểu Man thay đổi tính tình rồi ư? Hay là…Nàng ta thấy Di Tử Hạ khôi ngô tuấn tú, động lòng yêu mến rồi, nên mới giả làm thục nữ trước mặt hắn? Tuổi tác hai người tương đương, đó cũng không phải là việc không thể xảy ra.
Khánh Kỵ suy nghĩ lung tung, đi nhanh về phòng mình, lúc đi qua khu vườn quay đầu lại nhìn thấy lão quản sự thở hổn hển theo phía sau, vội nói:
- Lão quản sự ông đi lo việc của ông đi, bổn công tử giờ không cần ai hầu hạ đâu.
- Dạ, vâng ạ.
Lão quản sự thế mới dừng bước, gật đầu lia lịa.
Khánh Kỵ bước vào đầy cửa phòng ra, gọi to:
- Tử Hạ?
Trong phòng không ai lên tiếng, Khánh Kỵ lập tức đi qua bức bình phong, chỉ thấy trên ghế một người nằm đó, tấm mền che mặt, chỉ lòi đôi chân ra, ngoài ra trong phòng không còn ai khác, đinh ninh rằng:
- Di Tử Hạ lại trói Tiểu Man lại rồi.
Hắn bước về phía ghế nằm, vén mền ra xem chợt giật mình, chỉ thấy Di Tử Hạ mặt mũi sưng vù, hai tay bị trói ngược sau lưng nằm ngây đơ, miệng thì bị nhét một nùi vải, hai mắt mở to nhìn hắn, trông rất thảm hại. Mái tóc bù xù nhìn cũng rất giống một tiểu cô nương.
Khánh Kỵ thấy vậy vừa tức giận vừa tức cười, dậm chân nói:
- Đã bảo huynh phải mang theo võ sĩ bên mình rồi, Ây, rốt cuộc cũng bị nàng ta chơi cho một vố, giờ đây khắp Đế Khâu binh hoang mã loạn, một cô nương nhỏ tuổi như nàng ta lại chạy đi đâu chứ, thật là làm người khác lo lắng.
Vừa nói, Khánh Kỵ vừa lấy nùi vải nhét trong miệng Di Tử Hạ ra, Di Tử Hạ hổn hển hít thở một hồi, la to thất thanh:
- Trên đầu!
- Cái gì?
Khánh Kỵ ngớ người, lập tức tỉnh ngộ, bước chân lùi lại, đưa tay rút kiếm, đồng thời ngước nhìn lên trần nhà, thấy một bóng đen lướt nhanh tới, chợt cảm thấy gió lạnh sau gáy, Khánh Kỵ thúc cùi trỏ về phía sau, cú đánh này không trúng ai, Khánh Kỵ vốn đang đeo hai thanh kiếm, một thanh là Hàm Quang, thanh kia là Thừa Ảnh, hắn vừa nắm được chuôi một thanh kiếm, kiếm kia đã bị bóng đen cướp lấy, tiếp sau đó thanh kiếm kề ngang ngay cổ họng Khánh Kỵ, bên tai tiếng nói đắc ý của Quý Tôn Tiểu Man vang lên:
- Khánh Kỵ ơi là Khánh Kỵ, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta, ân hộ tống Tiểu Ngải đã đền đáp, mối nhục trói ta, hôm nay phải trả, thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.