Quyển 2 - Chương 118: Ô long cứu mỹ nhân
Nguyệt Quan
16/03/2013
Công tử áo bào trắng ghen tức lồng lộn, mắt đỏ ngầu nói:
- Hắn là ai? Hắn là ai? Nàng đừng tưởng rằng nói mấy câu mà gạt được ta, nàng nói xem kẻ đó ở đâu?
Tiểu Ngải lại liếc nhìn Khánh Kỵ, trong lòng Khánh Kỵ bỗng thấy có chút cảm giác bất ổn, chỉ thấy Tiểu Ngải ánh mắt đắm đuối nhìn Khánh Kỵ nói:
- Người đó... chính là chàng! Nhân gia với chàng thường xuyên đi lại với nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm, kết quả là đã yêu chàng mất rồi...
Khánh Kỵ nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm:
- Trời ạ, lâu ngày nảy sinh tình cảm gì chứ, ngày nào hả? Ta ngày nào yêu cô hả? Đây là... đây đúng là mầm họa rồi!
Biết người đang đứng trước mặt chính là tình địch của mình, lại thấy hắn mặc một bộ trang phục của gia nô, công tử áo bào trắng giận dữ, bổ nhào lên trước, nắm chặt cổ áo Khánh Kỵ, phẫn nộ gầm hét lên:
- Ngươi là ai, lại dám tranh giành Tiểu Ngải với bản công tử, ngươi có biết ta là...
Khánh Kỵ tối sầm mặt lại, lạnh lùng quát lớn:
- Công tử, xin ngài tự trọng!
Nói rồi duỗi tay phẩy một cái như phẩy ruồi, công tử kia liền bị đẩy văng ra. Chân hắn run rẩy, thất tha thất thểu lùi lại vài bước, suýt chút nữa té ngã ra đất, may mà đằng sau có mấy võ sĩ giắt cung cầm kiếm chạy tới, vội đỡ lấy hắn.
- Gan to lắm, dám vô lễ với chủ công của ta?
Công tử áo bào trắng đứng vững lại, viên võ sĩ nâng hắn dậy lấy tay cầm lên chuôi kiếm, tức giận tiến về phía Khánh Kỵ, cao giọng quát lớn.
Khánh Kỵ nhìn kỹ, oa! Người này đúng là một đại hán khí phách ngang tàng, trông thật là cá tính. Trán gồ lên, hai mắt lõm sâu, đôi gò má cao cao, miệng rộng, dáng người vạm vỡ, lưng hơi còng một chút, căn bản là không khác lắm so với người vượn Bắc Kinh, xem ra có vẻ hơi "đần".
Anh Đào trông thấy tình hình như vậy, đặt đống đồ mua được sang một bên, tiến lên nghênh tiếp, cười lạnh nói:
- Ngươi là cái thá gì, cả gan vô lễ với công tử... cả gan vô lễ với hai chúng ta?
Người vượn Bắc Kinh ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngạo nghễ nói:
- Mỗ gia Nhiễm Mãnh, quý tính của công tử nhà ta đương nhiên không tới hạng người các ngươi được biết.
Dứt lời sắc mặt hắn trầm xuống, trán nhăn lại, nghiêm nghị quát:
- Bắt chúng nó lại cho ta!
Dứt lời vung kiếm xông lên đầu, Anh Đào không chịu yếu thế, thân phận của hắn ở Thành phủ là gia tướng, bên mình giắt theo một thanh kiếm đồng không bao, lập tức vung kiếm đón đỡ, hỗn chiến cùng với đối phương, tiếng kim loại đập vào nhau chan chát. Vừa trông thấy hai bên ẩu đả, người đi trên phố lập tức tránh ra thật xa, dọn ra cho bọn hắn một chỗ.
Người vác kiệu bỏ của chạy lấy người, vội vã ù té chạy thẳng, không cần đến tiền công nữa.
Khánh Kỵ không muốn vì chút chuyện vặt vãnh mà lấy mạng người ta, bây giờ có thể giữ mình được thì cứ giữ mình. Tuy rằng ở địa bàn của Quý Thị việc giết người không được coi là chuyện gì to tát, nhưng đối phương rõ ràng là một công tử con nhà quyền quý, chỉ dựa vào mấy tên thị vệ tùy tùng cũng đủ biết rồi. Khánh Kỵ liền vội vàng hô:
- Anh Đào, không được đả thương người!
Kiếm thế của Anh Đào nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, Nhiễm Mãnh tuy khỏe, nhưng vẫn bị hắn đánh cho phải chùn chân. Vừa thấy công tử nói không được đả thương người, Anh Đào vội hất kiếm lên, đẩy lui Nhiễm Mãnh hai bước, sau đó bứt ra lui về phía sau, hai bên phân ra.
- Cung thủ đâu rồi!
Trông thấy đối phương quần áo giản dị, không phải nô bộc nhà ai thì cũng là thứ dân tầm thường. Bị bọn chúng đánh lui, người vượn Bắc Kinh vẻ mặt cực kỳ khó coi, hắn hét lớn một tiếng, phía sau lưng những cung thủ bắt đầu giương cung, bốn chiếc cung đã được gắn tên lập tức nhằm thẳng vào đám người Khánh Kỵ. Sắc mặt Khánh Kỵ khẽ thay đổi, cự ly gần như vậy, một khi tên được bắn ra, cho dù là thân thủ của hắn cũng khó lòng tránh được, Khánh Kỵ vội vàng đẩy Khổng Khâu sang một bên, quát lớn:
- Khổng sư, mau tránh ra!
Thân thủ Khổng Khâu không nhanh được như hắn, lại không phải là một người thấy nguy thì khiếp đảm chạy trốn. Ông vội nhìn quanh, thuận tay quơ lấy hai cái nắp vung lớn, đúng là một đôi khiên che chắn cực tốt. Hai chiếc vung nồi lớn đan vào nhau, ông đứng chắn trước người Khánh Kỵ, Khánh Kỵ kinh ngạc quá đỗi, không ngờ Khổng Khâu lại dũng mãnh như vậy.
Thiếu nữ tên Tiểu Ngải kia vốn đang đứng một bên cười tủm tỉm xem náo nhiệt, trông thấy đối phương lộ ra cung tiễn, vội cuống quít lên, chạy đến giang hai tay ra che chắn trước bọn Khánh Kỵ, đáng yêu mắng:
- Dừng tay, ta xem ai dám bắn tên!
Công tử áo bào trắng vốn đứng một bên nghiêm mặt không nói gì, nghĩ rằng đối phương chẳng qua chỉ là hai tên thứ dân, cho dù có bắn chết cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Lúc này nhìn thấy Tiểu Ngải đứng chặn trước mặt, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, chỉ sợ tên thủ hạ nào nhỡ tay. Chỉ cần một mũi tên được phóng ra, mỹ nhân mà hắn thương yêu sẽ hương tiêu ngọc vẫn, vội vàng cao giọng quát lớn:
- Hạ tên xuống, hạ tên xuống, mau hạ tên xuống!
Tiểu Ngải trông thấy hắn lo lắng cho sự an nguy của mình, dũng khí lại càng được tăng thêm, nàng ưỡn bộ ngực mây mẩy của mình ra, lông mày nhíu lên, dương dương đắc ý khiêu khích:
- Bắn đi, bắn đi, ngươi có giỏi thì bắn đi.
Công tử áo bào trắng cười trừ nói:
- Tiểu Ngải, khiến nàng phải kinh hãi rồi, nàng tuyệt đối đừng giận nhé...
Khánh Kỵ nghe bọn họ đối đáp thú vị, không nhịn nổi cười ha hả. Công tử áo bào trắng tức giận trợn mắt lườm hắn, nhân cơ hội này buông lời gièm pha cho Tiểu Ngải:
- Tiểu Ngải, tình thế lúc nãy nguy hiểm như vậy, hắn lại bỏ mặc cho nàng đứng chặn trước mặt, một nam tử như vậy, làm sao xứng đáng cho nàng trao thân gửi phận được. Tiểu Ngải, nàng hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi.
Tiểu Ngải nghiêm mặt lại, hờn dỗi nói:
- Này, buông lời gièm pha người khác đâu phải là hành vi của kẻ quân tử? Nói cho ngươi biết, bản cô nương chúa ghét cái loại nam tử suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo bám váy đàn bà!
Tiểu Ngải nói rồi kéo lấy tay áo Khánh Kỵ, được thể lên giọng:
- Chúng ta đi, một kẻ tiểu nhân như hắn, ta không muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa.
Anh Đào một tay cầm lấy túi đồ Khánh Kỵ mua về, đi theo sau hai người.
Công tử áo bào trắng giận dữ cực độ, ngửa đầu nhìn trời, căm hận nói:
- Kẻ hiểu ta nói ta âu sầu; Kẻ không hiểu ta nói ta sở cầu. Trời xanh vời vợi, đây rốt cục là do ai gây ra?
Người vượn Bắc Kinh vội vàng tiến tới nhắc nhở:
- Công tử, Tiểu Ngải cô nương đã chạy mất rồi!
- A?
Công tử áo bào trắng quay đầu nhìn, lập tức co giò chạy theo, cao giọng nói:
- Đuổi theo bọn họ, nhất định là Tiểu Ngải lừa ta, ta không tin đó là nam nhân nàng yêu!
Khánh Kỵ bị Tiểu Ngải cô nương dắt theo chạy một đoạn, cười khổ nói:
- Ê này này, cô định dắt ta đi đâu thế?
Tiểu Ngải cũng cười khổ như vậy:
- Ngươi cũng thấy đấy, tên vô lại đó bám dai như đỉa, phiền ngươi dẫn ta về nhà ngươi đi, chỉ cần hắn tin lời của ta, sau này sẽ không quấy rầy ta nữa, xin ngươi đấy, đa tạ.
Yêu cầu của người đẹp luôn là rất khó để cự tuyệt, Khánh Kỵ bị lời van xin của Tiểu Ngải khiến cho mềm lòng, đành phải dẫn nàng về nhà cũ Quý Thị. Khổng Khâu dáng cao chân dài, chạy theo phía sau, bước đi nhàn nhã như dạo chơi.
Đến trước cửa nhà cũ của Quý Thị, Khánh Kỵ dừng lại, cười nói:
- Cô nương, đến nơi ta ở rồi, cô có cần đi vào cùng ta luôn không?
Tiểu Ngải suốt quãng đường chỉ lo ngoái đầu nhìn về phía sau, chỉ sợ tên công tử kia đuổi tới, nghe hắn nói vậy thì ngoảnh đầu lại nhìn, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, giọng nói thất thanh:
- Ngươi sống ở đây?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Tiểu Ngải liếc nhìn hắn, thần sắc chuyển sang lạnh lùng, hỏi:
- Ngươi là gia nhân nhà đó?
Khánh Kỵ cười nói:
- Cứ coi là vậy đi, hiện tại mà nói... Tại hạ đang kiếm ăn tại Quý Phủ Thành Bích phu nhân.
Tiểu Ngải khẽ nhăn trán, biểu lộ đôi chút vẻ khó chịu, gạt tay hắn ra lạnh lùng nói:
- Đa tạ đã giúp đỡ, Quý Phủ cao quý, bản cô nương không bước vào nổi, cáo từ.
Nói rồi nhìn về phía sau, thấy công tử áo bào trắng còn chưa đuổi tới, vội vàng lẻn vào một ngõ hẻm khác chạy mất.
Khánh Kỵ đứng ngây người, bật cười nói:
- Vị cô nương này hỷ nộ vô thường, lẽ nào Quý Phủ có gì không phải sao?
Lúc này Anh Đào hô lên:
- Hỏng rồi, tên đó lại đuổi tới rồi.
Khánh Kỵ cau mày nói:
- Tên đó tại sao lại chẳng biết điều gì thế?
Khổng Khâu trông thấy hắn có chút giận dữ, nhớ tới thủ đoạn lôi đình của hắn hồi còn ở Tất Thành, không khỏi thất kinh, vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
- Công tử, thân phận người này e không tầm thường, đừng làm tổn thương hắn.
Khánh Kỵ sững sờ, nghe thấy ý tứ trong lời nói của Khổng tử, vội nói:
- Cái gì, Khổng sư quen với hắn sao?
Khổng Khâu lắc đầu nói:
- Khâu không hề quen biết hắn, chỉ là lúc nãy trông thấy trên người hắn đeo một chiếc ngọc bội, công tử không chú ý trang phục của hắn sao?
Khánh Kỵ lại sững sờ:
- Trang phục? Trang phục của hắn có gì đặc biệt?
Khổng Khâu lắc đầu đáp:
- Xem ra công tử không để ý thật rồi. Lúc nãy khi hắn đôi co với công tử, Khâu liếc nhìn miếng ngọc bội hắn giắt bên hông... Lúc đó cũng không để ý, đến đây mới nghĩ lại, ngọc bội của hắn... chính là du ngọc và kỳ tổ thụ...
(“Tổ thụ” cũng là một loại ngọc, về phần chi tiết, mời độc giả xem thêm cuối chương này)
Khánh Kỵ sững sờ, quay đầu nhìn về phía công tử áo bào trắng cùng đám gia tướng đang đuổi theo tới đây, trong mắt hơi lóe sáng, mặt giãn ra cười nói:
- Anh Đào, mời Khổng sư vào trong, lát nữa ta sẽ trò chuyện cùng Khổng sư.
- Công tử...
- Yên tâm, ta không có chuyện gì đâu.
Anh Đào vâng lệnh dẫn Khổng Khâu đi, Khổng Khâu bất đắc dĩ, bị Anh Đào kéo vào trong.
Tên công tử này thể chất quả thật quá kém cỏi, được hai tên võ sĩ dìu theo, vậy mà chạy vẫn mồ hôi đầm đìa, hơi thở hồng hộc. Khánh Kỵ đứng đợi trước cửa, trông thấy hắn sắp đến gần, vội phủi quần áo, mỉm cười nghênh đón.
“Thiên tử đeo bạch ngọc và huyền tổ thụ, công hầu đeo sơn huyền ngọc và chu tổ thụ, công khanh đại phu đeo thủy thương ngọc và truy tổ thụ, công tử đeo du ngọc và kỳ tổ thụ, kẻ sĩ đeo đá mân và tổ thụ." Những công tử được nói trong lễ chế này không phải là đám công tử bại hoại trong Chu lễ ngày nay, chỉ cần có xuất thân quý tộc, có tiền của để được xưng là công tử, mà là những công-tử thật sự, cũng tức là con của quốc quân như Khánh Kỵ vậy.
Tuy nói rằng hiện nay các chư hầu trong thiên hạ đã không còn coi trọng Chu thiên tử nữa, đến cách xưng hô công tử cũng đều bị biến chất, khiến cho khắp phố đều là công tử, thế nhưng về cách ăn mặc, những kẻ dám trắng trợn bại hoại lễ chế không nhiều, nhất là ở một nước trọng lễ chế nhất như ở Lỗ quốc, loại quy tắc này càng thêm chặt chẽ.
Vậy công tử áo bào trắng có đeo du ngọc Kỳ tổ thụ kia, hắn rốt cuộc là người như thế nào?
-------------------------
Chú thích: Theo Chu lễ thì
- Thiên tử đeo bạch ngọc và huyền tổ thụ: Ngọc trắng và tổ thụ màu đen
- Công hầu đeo sơn huyền ngọc và chu tổ thụ: Ngọc đen và tổ thụ đỏ thẫm
- Công khanh đại phu đeo thủy thương ngọc và truy tổ thụ: Ngọc xanh nước biển và tổ thụ màu lụa đen
- Công tử đeo du ngọc và kỳ tổ thụ: Ánh ngọc và tổ thụ đen xám
- Kẻ sĩ đeo đá mân và tổ thụ: Đá mân: một thứ đá đẹp. Kinh Lễ có câu. quân tử quý ngọc nhi tiện mân 君子貴玉而賤珉 người quân tử quý ngọc mà khinh đá mân, ý nói hiềm vì nó lẫn lộn với ngọc vậy.
- Hắn là ai? Hắn là ai? Nàng đừng tưởng rằng nói mấy câu mà gạt được ta, nàng nói xem kẻ đó ở đâu?
Tiểu Ngải lại liếc nhìn Khánh Kỵ, trong lòng Khánh Kỵ bỗng thấy có chút cảm giác bất ổn, chỉ thấy Tiểu Ngải ánh mắt đắm đuối nhìn Khánh Kỵ nói:
- Người đó... chính là chàng! Nhân gia với chàng thường xuyên đi lại với nhau, lâu ngày nảy sinh tình cảm, kết quả là đã yêu chàng mất rồi...
Khánh Kỵ nghe thấy vậy chỉ biết trợn mắt há hốc mồm:
- Trời ạ, lâu ngày nảy sinh tình cảm gì chứ, ngày nào hả? Ta ngày nào yêu cô hả? Đây là... đây đúng là mầm họa rồi!
Biết người đang đứng trước mặt chính là tình địch của mình, lại thấy hắn mặc một bộ trang phục của gia nô, công tử áo bào trắng giận dữ, bổ nhào lên trước, nắm chặt cổ áo Khánh Kỵ, phẫn nộ gầm hét lên:
- Ngươi là ai, lại dám tranh giành Tiểu Ngải với bản công tử, ngươi có biết ta là...
Khánh Kỵ tối sầm mặt lại, lạnh lùng quát lớn:
- Công tử, xin ngài tự trọng!
Nói rồi duỗi tay phẩy một cái như phẩy ruồi, công tử kia liền bị đẩy văng ra. Chân hắn run rẩy, thất tha thất thểu lùi lại vài bước, suýt chút nữa té ngã ra đất, may mà đằng sau có mấy võ sĩ giắt cung cầm kiếm chạy tới, vội đỡ lấy hắn.
- Gan to lắm, dám vô lễ với chủ công của ta?
Công tử áo bào trắng đứng vững lại, viên võ sĩ nâng hắn dậy lấy tay cầm lên chuôi kiếm, tức giận tiến về phía Khánh Kỵ, cao giọng quát lớn.
Khánh Kỵ nhìn kỹ, oa! Người này đúng là một đại hán khí phách ngang tàng, trông thật là cá tính. Trán gồ lên, hai mắt lõm sâu, đôi gò má cao cao, miệng rộng, dáng người vạm vỡ, lưng hơi còng một chút, căn bản là không khác lắm so với người vượn Bắc Kinh, xem ra có vẻ hơi "đần".
Anh Đào trông thấy tình hình như vậy, đặt đống đồ mua được sang một bên, tiến lên nghênh tiếp, cười lạnh nói:
- Ngươi là cái thá gì, cả gan vô lễ với công tử... cả gan vô lễ với hai chúng ta?
Người vượn Bắc Kinh ngửa mặt lên trời cười ha hả, ngạo nghễ nói:
- Mỗ gia Nhiễm Mãnh, quý tính của công tử nhà ta đương nhiên không tới hạng người các ngươi được biết.
Dứt lời sắc mặt hắn trầm xuống, trán nhăn lại, nghiêm nghị quát:
- Bắt chúng nó lại cho ta!
Dứt lời vung kiếm xông lên đầu, Anh Đào không chịu yếu thế, thân phận của hắn ở Thành phủ là gia tướng, bên mình giắt theo một thanh kiếm đồng không bao, lập tức vung kiếm đón đỡ, hỗn chiến cùng với đối phương, tiếng kim loại đập vào nhau chan chát. Vừa trông thấy hai bên ẩu đả, người đi trên phố lập tức tránh ra thật xa, dọn ra cho bọn hắn một chỗ.
Người vác kiệu bỏ của chạy lấy người, vội vã ù té chạy thẳng, không cần đến tiền công nữa.
Khánh Kỵ không muốn vì chút chuyện vặt vãnh mà lấy mạng người ta, bây giờ có thể giữ mình được thì cứ giữ mình. Tuy rằng ở địa bàn của Quý Thị việc giết người không được coi là chuyện gì to tát, nhưng đối phương rõ ràng là một công tử con nhà quyền quý, chỉ dựa vào mấy tên thị vệ tùy tùng cũng đủ biết rồi. Khánh Kỵ liền vội vàng hô:
- Anh Đào, không được đả thương người!
Kiếm thế của Anh Đào nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ, Nhiễm Mãnh tuy khỏe, nhưng vẫn bị hắn đánh cho phải chùn chân. Vừa thấy công tử nói không được đả thương người, Anh Đào vội hất kiếm lên, đẩy lui Nhiễm Mãnh hai bước, sau đó bứt ra lui về phía sau, hai bên phân ra.
- Cung thủ đâu rồi!
Trông thấy đối phương quần áo giản dị, không phải nô bộc nhà ai thì cũng là thứ dân tầm thường. Bị bọn chúng đánh lui, người vượn Bắc Kinh vẻ mặt cực kỳ khó coi, hắn hét lớn một tiếng, phía sau lưng những cung thủ bắt đầu giương cung, bốn chiếc cung đã được gắn tên lập tức nhằm thẳng vào đám người Khánh Kỵ. Sắc mặt Khánh Kỵ khẽ thay đổi, cự ly gần như vậy, một khi tên được bắn ra, cho dù là thân thủ của hắn cũng khó lòng tránh được, Khánh Kỵ vội vàng đẩy Khổng Khâu sang một bên, quát lớn:
- Khổng sư, mau tránh ra!
Thân thủ Khổng Khâu không nhanh được như hắn, lại không phải là một người thấy nguy thì khiếp đảm chạy trốn. Ông vội nhìn quanh, thuận tay quơ lấy hai cái nắp vung lớn, đúng là một đôi khiên che chắn cực tốt. Hai chiếc vung nồi lớn đan vào nhau, ông đứng chắn trước người Khánh Kỵ, Khánh Kỵ kinh ngạc quá đỗi, không ngờ Khổng Khâu lại dũng mãnh như vậy.
Thiếu nữ tên Tiểu Ngải kia vốn đang đứng một bên cười tủm tỉm xem náo nhiệt, trông thấy đối phương lộ ra cung tiễn, vội cuống quít lên, chạy đến giang hai tay ra che chắn trước bọn Khánh Kỵ, đáng yêu mắng:
- Dừng tay, ta xem ai dám bắn tên!
Công tử áo bào trắng vốn đứng một bên nghiêm mặt không nói gì, nghĩ rằng đối phương chẳng qua chỉ là hai tên thứ dân, cho dù có bắn chết cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Lúc này nhìn thấy Tiểu Ngải đứng chặn trước mặt, sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, chỉ sợ tên thủ hạ nào nhỡ tay. Chỉ cần một mũi tên được phóng ra, mỹ nhân mà hắn thương yêu sẽ hương tiêu ngọc vẫn, vội vàng cao giọng quát lớn:
- Hạ tên xuống, hạ tên xuống, mau hạ tên xuống!
Tiểu Ngải trông thấy hắn lo lắng cho sự an nguy của mình, dũng khí lại càng được tăng thêm, nàng ưỡn bộ ngực mây mẩy của mình ra, lông mày nhíu lên, dương dương đắc ý khiêu khích:
- Bắn đi, bắn đi, ngươi có giỏi thì bắn đi.
Công tử áo bào trắng cười trừ nói:
- Tiểu Ngải, khiến nàng phải kinh hãi rồi, nàng tuyệt đối đừng giận nhé...
Khánh Kỵ nghe bọn họ đối đáp thú vị, không nhịn nổi cười ha hả. Công tử áo bào trắng tức giận trợn mắt lườm hắn, nhân cơ hội này buông lời gièm pha cho Tiểu Ngải:
- Tiểu Ngải, tình thế lúc nãy nguy hiểm như vậy, hắn lại bỏ mặc cho nàng đứng chặn trước mặt, một nam tử như vậy, làm sao xứng đáng cho nàng trao thân gửi phận được. Tiểu Ngải, nàng hãy suy nghĩ cho thật kỹ đi.
Tiểu Ngải nghiêm mặt lại, hờn dỗi nói:
- Này, buông lời gièm pha người khác đâu phải là hành vi của kẻ quân tử? Nói cho ngươi biết, bản cô nương chúa ghét cái loại nam tử suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo bám váy đàn bà!
Tiểu Ngải nói rồi kéo lấy tay áo Khánh Kỵ, được thể lên giọng:
- Chúng ta đi, một kẻ tiểu nhân như hắn, ta không muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa.
Anh Đào một tay cầm lấy túi đồ Khánh Kỵ mua về, đi theo sau hai người.
Công tử áo bào trắng giận dữ cực độ, ngửa đầu nhìn trời, căm hận nói:
- Kẻ hiểu ta nói ta âu sầu; Kẻ không hiểu ta nói ta sở cầu. Trời xanh vời vợi, đây rốt cục là do ai gây ra?
Người vượn Bắc Kinh vội vàng tiến tới nhắc nhở:
- Công tử, Tiểu Ngải cô nương đã chạy mất rồi!
- A?
Công tử áo bào trắng quay đầu nhìn, lập tức co giò chạy theo, cao giọng nói:
- Đuổi theo bọn họ, nhất định là Tiểu Ngải lừa ta, ta không tin đó là nam nhân nàng yêu!
Khánh Kỵ bị Tiểu Ngải cô nương dắt theo chạy một đoạn, cười khổ nói:
- Ê này này, cô định dắt ta đi đâu thế?
Tiểu Ngải cũng cười khổ như vậy:
- Ngươi cũng thấy đấy, tên vô lại đó bám dai như đỉa, phiền ngươi dẫn ta về nhà ngươi đi, chỉ cần hắn tin lời của ta, sau này sẽ không quấy rầy ta nữa, xin ngươi đấy, đa tạ.
Yêu cầu của người đẹp luôn là rất khó để cự tuyệt, Khánh Kỵ bị lời van xin của Tiểu Ngải khiến cho mềm lòng, đành phải dẫn nàng về nhà cũ Quý Thị. Khổng Khâu dáng cao chân dài, chạy theo phía sau, bước đi nhàn nhã như dạo chơi.
Đến trước cửa nhà cũ của Quý Thị, Khánh Kỵ dừng lại, cười nói:
- Cô nương, đến nơi ta ở rồi, cô có cần đi vào cùng ta luôn không?
Tiểu Ngải suốt quãng đường chỉ lo ngoái đầu nhìn về phía sau, chỉ sợ tên công tử kia đuổi tới, nghe hắn nói vậy thì ngoảnh đầu lại nhìn, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, giọng nói thất thanh:
- Ngươi sống ở đây?
Khánh Kỵ vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao?
Tiểu Ngải liếc nhìn hắn, thần sắc chuyển sang lạnh lùng, hỏi:
- Ngươi là gia nhân nhà đó?
Khánh Kỵ cười nói:
- Cứ coi là vậy đi, hiện tại mà nói... Tại hạ đang kiếm ăn tại Quý Phủ Thành Bích phu nhân.
Tiểu Ngải khẽ nhăn trán, biểu lộ đôi chút vẻ khó chịu, gạt tay hắn ra lạnh lùng nói:
- Đa tạ đã giúp đỡ, Quý Phủ cao quý, bản cô nương không bước vào nổi, cáo từ.
Nói rồi nhìn về phía sau, thấy công tử áo bào trắng còn chưa đuổi tới, vội vàng lẻn vào một ngõ hẻm khác chạy mất.
Khánh Kỵ đứng ngây người, bật cười nói:
- Vị cô nương này hỷ nộ vô thường, lẽ nào Quý Phủ có gì không phải sao?
Lúc này Anh Đào hô lên:
- Hỏng rồi, tên đó lại đuổi tới rồi.
Khánh Kỵ cau mày nói:
- Tên đó tại sao lại chẳng biết điều gì thế?
Khổng Khâu trông thấy hắn có chút giận dữ, nhớ tới thủ đoạn lôi đình của hắn hồi còn ở Tất Thành, không khỏi thất kinh, vội vàng tiến lên khuyên nhủ:
- Công tử, thân phận người này e không tầm thường, đừng làm tổn thương hắn.
Khánh Kỵ sững sờ, nghe thấy ý tứ trong lời nói của Khổng tử, vội nói:
- Cái gì, Khổng sư quen với hắn sao?
Khổng Khâu lắc đầu nói:
- Khâu không hề quen biết hắn, chỉ là lúc nãy trông thấy trên người hắn đeo một chiếc ngọc bội, công tử không chú ý trang phục của hắn sao?
Khánh Kỵ lại sững sờ:
- Trang phục? Trang phục của hắn có gì đặc biệt?
Khổng Khâu lắc đầu đáp:
- Xem ra công tử không để ý thật rồi. Lúc nãy khi hắn đôi co với công tử, Khâu liếc nhìn miếng ngọc bội hắn giắt bên hông... Lúc đó cũng không để ý, đến đây mới nghĩ lại, ngọc bội của hắn... chính là du ngọc và kỳ tổ thụ...
(“Tổ thụ” cũng là một loại ngọc, về phần chi tiết, mời độc giả xem thêm cuối chương này)
Khánh Kỵ sững sờ, quay đầu nhìn về phía công tử áo bào trắng cùng đám gia tướng đang đuổi theo tới đây, trong mắt hơi lóe sáng, mặt giãn ra cười nói:
- Anh Đào, mời Khổng sư vào trong, lát nữa ta sẽ trò chuyện cùng Khổng sư.
- Công tử...
- Yên tâm, ta không có chuyện gì đâu.
Anh Đào vâng lệnh dẫn Khổng Khâu đi, Khổng Khâu bất đắc dĩ, bị Anh Đào kéo vào trong.
Tên công tử này thể chất quả thật quá kém cỏi, được hai tên võ sĩ dìu theo, vậy mà chạy vẫn mồ hôi đầm đìa, hơi thở hồng hộc. Khánh Kỵ đứng đợi trước cửa, trông thấy hắn sắp đến gần, vội phủi quần áo, mỉm cười nghênh đón.
“Thiên tử đeo bạch ngọc và huyền tổ thụ, công hầu đeo sơn huyền ngọc và chu tổ thụ, công khanh đại phu đeo thủy thương ngọc và truy tổ thụ, công tử đeo du ngọc và kỳ tổ thụ, kẻ sĩ đeo đá mân và tổ thụ." Những công tử được nói trong lễ chế này không phải là đám công tử bại hoại trong Chu lễ ngày nay, chỉ cần có xuất thân quý tộc, có tiền của để được xưng là công tử, mà là những công-tử thật sự, cũng tức là con của quốc quân như Khánh Kỵ vậy.
Tuy nói rằng hiện nay các chư hầu trong thiên hạ đã không còn coi trọng Chu thiên tử nữa, đến cách xưng hô công tử cũng đều bị biến chất, khiến cho khắp phố đều là công tử, thế nhưng về cách ăn mặc, những kẻ dám trắng trợn bại hoại lễ chế không nhiều, nhất là ở một nước trọng lễ chế nhất như ở Lỗ quốc, loại quy tắc này càng thêm chặt chẽ.
Vậy công tử áo bào trắng có đeo du ngọc Kỳ tổ thụ kia, hắn rốt cuộc là người như thế nào?
-------------------------
Chú thích: Theo Chu lễ thì
- Thiên tử đeo bạch ngọc và huyền tổ thụ: Ngọc trắng và tổ thụ màu đen
- Công hầu đeo sơn huyền ngọc và chu tổ thụ: Ngọc đen và tổ thụ đỏ thẫm
- Công khanh đại phu đeo thủy thương ngọc và truy tổ thụ: Ngọc xanh nước biển và tổ thụ màu lụa đen
- Công tử đeo du ngọc và kỳ tổ thụ: Ánh ngọc và tổ thụ đen xám
- Kẻ sĩ đeo đá mân và tổ thụ: Đá mân: một thứ đá đẹp. Kinh Lễ có câu. quân tử quý ngọc nhi tiện mân 君子貴玉而賤珉 người quân tử quý ngọc mà khinh đá mân, ý nói hiềm vì nó lẫn lộn với ngọc vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.