Quyển 2 - Chương 58: Quý Tôn Tử Tư
Nguyệt Quan
16/03/2013
Ánh mắt Anh Đào chợt lóe, đương nhiên hiểu ý. A Cừu thấy hắn đã hỏi ra chân tướng, lại đem kẻ chủ mưu xúi giục hung thủ đổ lên người Ngô quốc Cơ Quang, trong lòng không khỏi kinh ngạc, có điều hắn đối với Khánh Kỵ xưa nay luôn cúi đầu nghe lệnh, đã thành thói quen mang đầu của hắn trở thành đầu của mình, trong lòng cho dù không rõ, lại vẫn chắp tay nhận mệnh.
A Cừu lui ra, cầm trong tay hai thanh đoản kích máu chảy đầm đìa đứng ở đầu đường, Anh Đào nhảy lên xe, nhặt yên cương quất ngựa. Khánh Kỵ sắc mặt bình tĩnh trèo lên xe, Anh Đào bỗng nhiên nói:
- Công tử, Mạnh Tôn Thị muốn phá hỏng kế của Quý Tôn đại nhân, lại dám để thích khách đến, chúng ta có nên...
Khánh Kỵ hơi hơi nâng ánh mắt lên, hỏi:
- Nên làm gì?
- Chúng ta có nên thông tri cho Quý Tôn đại nhân hay không, như vậy...
- Hừ! Làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Sự thiếu hụt lớn nhất của Quý Tôn Ý Như khi hành sự chính là dũng cảm quyết đoán, hắn có tâm muốn giúp ta hay không còn chưa quyết được, hiện tại nhất định sẽ không trở mặt với hai nhà Mạnh Tôn, Thúc Tôn, đi tìm hắn thì cũng để làm gì? Chỉ làm cho trên dưới Lỗ quốc hoảng sợ, không dám thân cận với ta.
Anh Đào khe khẽ thở dài, hắn hiểu, cho dù biết được thân phận của thích khách cũng không làm gì được Mạnh Tôn Thị, thân phận của Mạnh Tôn Thị như vậy, quyết sẽ không tự nhận mình đã điều thích khách, cho dù có bắt được nhân chứng sống, cũng hoàn toàn không thể làm bằng chứng gây khó dễ cho hắn. Nếu hiện tại trở mặt, chính là bức Quý Tôn Ý Như lập tức phải lựa chọn giữa Khánh Kỵ và Mạnh Tôn Thị mà thôi, Khánh Kỵ lúc này ở trong triều đình Lỗ quốc vẫn chưa có thực lực cùng nhiều ảnh hưởng, ngửa bài quá sớm không phải là điều tốt với công tử.
Khánh Kỵ trầm ngâm một lát, nói:
- Mạnh Tôn Thị chưa chết tâm muốn giết ta, sẽ không kiêng nể gì tiếp tục phái thích khách tới, hắn cùng Quý Tôn Ý Như đã tranh đấu gay gắt vài thập niên, biết rõ bản tính của Quý Tôn Ý Như, nghĩ rằng lão cáo già này trước khi chưa quyết tâm được sẽ không vì ta mà quyết liệt với hắn. Hiện giờ... Chúng ta không thể dựa vào kẻ khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Công tử yên tâm, chỉ cần mệnh Anh Đào này còn, cho dù có phải vào long đàm hổ huyệt, Anh Đào cũng quyết không dung cho kẻ nào dám làm tổn thương công tử.
Khánh Kỵ mỉm cười:
- Lòng trung thành của ngươi, ta đương nhiên biết, có điều... Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm kẻ trộm, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng trộm, cho dù phương pháp bảo hộ của nghiêm mật, có cẩn thận mấy cũng phải có thời điểm sai sót. Muốn phòng thủ, chỉ có tiến công, tiến công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất.
(Tịch Bân chắc là ham bóng đá lắm)
Anh Đào ngẩn ra:
- Công tử, ý của người là?
Khánh Kỵ trầm mặc ở trong xe, một bánh xe của xe ngựa đã bị tổn hại một chút, đi trên đường cứ lọc cọc lọc cọc, Khánh Kỵ trong tiếng lọc cọc đó tĩnh lặng một lát, chậm rãi nói:
- Sau khi hồi phủ, ngươi ra ngoài thành một chuyến, từ đội của Lương Hổ Tử chọn lấy vài gương mặt đến đây, chọn người phải can đảm và cẩn trọng, thân thủ linh hoạt, giỏi về trèo tường khoét ngạch, trộm chó trộm gà. Ừm... Ngày trước có vài đạo tặc là thủ hạ của Triển Chích đã chiêu hàng, có thể chọn ra vài người xuất sắc, nhân số không quá hai mươi. Đêm nay... Ta có việc trọng dụng!
o0o
Không lâu sau khi Khánh Kỵ hồi phủ, Quý Tôn Thị liền phái người đến thăm hỏi, Khánh Kỵ tự nhiên như không có việc gì, ung dung đối đáp, căn bản là không để chuyện bị tập kích ở trong lòng, trong lời nói tất cả đều là khinh thường Cơ Quang lại sử dụng kỹ xảo ám sát tiểu nhân. Sứ giả của Quý Thị hỏi không ra cái gì, cũng nghiêm trang lên án một phen, vừa mới quay trở về để phục mệnh Quý Tôn Ý Như, đại tư khấu Tôn Thúc Tử phụ trách tư pháp luật án đã vội vã chạy tới.
Người đó là phụ thân của Tôn Ngao, hắn đã nghe nói con trai đánh cược săn bắn với Thúc Tôn gia, bại là phải đi làm nô, lúc ấy nghe xong liền mắng chửi thậm tệ Tôn Ngao một lúc, mắng hắn làm càn bừa bãi. Có điều là vẫn quan tâm đến mặt mũi của nhà mình, nếu mà đã ồn ào tới mức cả thành đều biết, hắn cũng không muốn thua mất mặt. Mấu chốt để thắng lợi, đều đặt lên người Khánh Kỵ, hắn là thật tâm không hy vọng Khánh Kỵ gặp chuyện không may.
Tôn Thúc Tử vội vàng chạy đến, hàn huyên ân cần thăm hỏi một phen, còn nghiêm túc hỏi:
- Những thích khách này đều đã chết, không biết khi bọn họ ám sát dùng khẩu âm phương nào, có từng để lộ ra thân phận không?
Khánh Kỵ thản nhiên cười nói:
- Muốn nói oán cừu, ta chỉ có oán cừu với một người, chính là Ngô quốc Cơ Quang. Những thích khách đó mặc dù quần áo, binh khí sử dụng đều mang hình thức Lỗ quốc, có điều chỉ để che đậy thân phận thôi. Bọn họ lúc hò hét chém giết, ẩn ẩn có mang theo khẩu âm của người nước Ngô, ngoại trừ Cơ Quang, còn có thể là ai?
- Ngô Vương Hạp Lư?
Tôn Thúc Tử sắc mặt âm trầm bất định, sau một lúc mới chắp tay với Khánh Kỵ nói:
- Công tử, Tôn mỗ phải quay về, ta muốn lập tức an bài nhân thủ điều tra tất cả những ngoại nhân trong Khúc Phụ, nhất là người nước Ngô, nhất định phải nhanh chóng truy nã hung thủ, trả lại công đạo cho công tử, Khánh Kỵ công tử, ta xin cáo từ.
- Vất vả cho Tôn đại phu rồi, hết thảy đều dựa vào tư khấu đại nhân.
Khánh Kỵ mỉm cười tiễn hắn ra ngoài cửa, còn chưa kịp quay về đại sảnh, gia nhân lại đã truyền báo, có Quý Tôn công tử tới. Không đợi Khánh Kỵ ra ngoài nghênh đón, Quý Tôn Tư đã nhanh chóng bước tới, Khánh Kỵ chỉ nghĩ rằng lại có người tới thăm hỏi, chuẩn bị đem mấy lời cảm tạ lặp lại một lần nữa, Quý Tôn Tư thần tình đỏ bừng đã tới trước mặt hắn, nhảy nhót nói:
- Khánh Kỵ công tử, nghe nói ngươi lại gặp chuyện?
Khánh Kỵ ngẩn ra, không rõ chính mình gặp chuyện thì hắn có gì phải cao hứng, chỉ hơi hơi gật đầu, Quý Tôn Tư đã mặt mày hớn hở giương ngón tay cái:
- Khánh Kỵ công tử quả nhiên có sự dũng cảm vạn người khó địch, ta nghe nói, những thích khách này mai phục bên cạnh, trước dùng tên nhọn đánh lén, không làm công tử bị thương mảy may , rồi lại lấy kiếm kích ám sát, công tử dùng tay không, giết cho bọn chúng thất bại thảm hại, thi thể khắp nơi...
Quý Tôn Tư thao thao bất tuyệt, nói tới nỗi nước miếng văng tứ tung, Khánh Kỵ nghe xong không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy rằng thiếu niên này không phải đến để thăm hỏi, mà là sau khi nghe thấy chuyện như vậy, liền cấp tốc chạy tới để chiêm ngưỡng hắn như một vị anh hùng.
Quý Tôn Tư hưng phấn tới mặt đỏ cả lên:
- Công tử dũng mãnh phi thường như vậy, khó trách ngươi nói đánh trở lại Ngô quốc dễ như trở bàn tay, hắc! Hiện tại ta đối với ngươi là tin tưởng mười phần.
Khánh Kỵ vốn đang muốn khiêm tốn một chút, nghe như vậy thì nhất thời động tâm, lại chỉ mỉm cười, đối với lời khen của hắn thì đều nhận toàn bộ. Quý Tôn Tư còn nói tiếp cả buổi, lúc này mới mừng rạo rực nói:
- Ban đầu ta còn lo lắng công tử không thiện về xa chiến, chúng ta mười ngày sau thi đấu liệu có thể nắm chắc phần thắng không, hiện tại xem ra, chẳng còn vấn đề gì nữa rồi.
Khánh Kỵ sóng vai cùng hắn đi vào phòng ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Quý Tôn công tử, chiến trường chém giết, sinh tử giao tranh, Khánh Kỵ đích xác là không ngại gì cường địch. Nhưng mà, thi đấu săn bắn lại hoàn toàn khác. Không nói gạt ngươi, săn bắn... Ta ở Ngô quốc, cho nên công phu cung tiễn và chiến xa cũng không tốt, thực sự không có gì ưu tú, hơn nữa xa chiến không thể chỉ dựa vào sức của một người, nếu chỉ dựa vào mình ta, làm sao có thể thủ thắng được.
Quý Tôn Tư nghe thấy vậy buồn buồn nói:
- Vậy thì hỏng rồi, ta đã đem tất cả hy vọng ký thác lên người ngươi, ngươi nếu không được, Công tử quân của chúng ta..., hắc! Ngoại trừ Nữ Sinh và ta còn có vài phần dũng lực, kẻ khác... Chỉ có mở mồm là lợi hại thôi, ai da, ta đã cho người đi chế cờ chiến của ' Công tử quân', cũng không nên để mất mặt mới phải.
Khánh Kỵ thấy hắn sốt ruột, liền an ủi:
- Công tử chớ hoảng sợ, những vị công tử này có thể không thông thạo về võ thuật, nhưng bọn họ chắc gì đã không có tác dụng, đối phương chỉ có thể xuất động những binh lính bình thường, cho dù bọn chúng có trăm lá gan, cũng không dám thật sự làm những công tử này bị thương. Bọn họ ở trước mặt các công tử phải lo đầu lo đuôi, sẽ rất khó phát huy sở trường, đó chính là cơ hội của chúng ta. Đến lúc đó ngươi và ta những kẻ thiện chiến nhất tập trung trên một chiến xa, lấy xe này làm chính, muốn thất bại, sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Quý Tôn Tư liên mồm nói:
- Không thể bại, không được bại, nếu mà bại thì không chỉ Nữ Sinh mất mặt xấu hổ, mà những huynh đệ liên can chúng ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được, chúng ta phải hảo hảo thương nghị một phen.
Hắn ngoảnh đầu nhìn khắp nơi xung quanh, hỏi:
- Có cái gì ăn không? Lấy cho ta một ít, vừa rồi ở Lỗ Quái cư chỉ lo uống rượu, trở về nhà liền nghe nói ngươi gặp chuyện, ta còn chưa kịp ăn cái gì đấy.
Khánh Kỵ cười, gọi A Cừu lại, bảo hắn tới nhà bếp phân phó một tiếng. Người khi đó còn chưa biết xào thức ăn, nếu không có chuẩn bị trước, lúc này làm sẽ phải mất nhiều công phu, cũng may lúc đó đã biết hầm và kho đồ ăn, trong đó đồ ăn hầm chưa có sẵn ngay được, những thứ nguội đã có thể trực tiếp bưng lên, mùi thơm đồ ăn hầm nhanh chóng bay lên, hai người liền ngồi chiếu tiếp tục uống rượu.
Ở trong lòng Quý Tôn Tư, việc gặp phải vài tên thích khách trên đường, thật sự là một việc quá nhỏ, đại sự chân chính trọng yếu chính là trận đấu mười ngày sau, tuyệt đối không thể để thua, vì thế hai người một bên ăn cơm, một bên nghiên cứu về kỹ năng. Quý Tôn Tư am hiểu sâu về kỹ thuật săn bắn, hai người ngươi một câu ta một câu mang toàn bộ quy trình thi đấu kỹ năng ra cân nhắc lại một lần, những kỹ xảo bỉ ổi loạn xị liền từng cái lộ ra.
Khánh Kỵ không nghĩ tới Quý Tôn Tư chỉ là một công tử tuấn tú lịch sự, thế nhưng đầy mình lại toàn là những chiêu âm độc, quả thực lĩnh hội được sự liều mạng của du côn vô lại, thật sự là nghe mà mở rộng tầm mắt. Quý Tôn Tư nói xong lời cuối cùng, bỗng vỗ đùi, nói:
- Ai da, ta làm sao lại quên nhỉ, khi đi săn, tiến viên môn (1) chính là một quy củ rất lớn, nếu chúng ta có thể lợi dụng nó...
Hắn đem chủ ý nghĩ ra thấp giọng nói qua cho Khánh Kỵ một lần, sau đó liền đắc ý cười to:
- Về điểm này, cần phải tin tưởng trên người ngươi, trừ ngươi ra, kẻ khác cũng không có bổn sự làm được.
Khánh Kỵ xoa xoa cằm chần chờ nói:
- Thế này... Có phải hơi quá âm hiểm hay không?
Quý Tôn Tư biến sắc, cười gượng nói:
- Khánh Kỵ công tử quang minh lỗi lạc, khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy sao?
- Đâu có, đâu có, thi đấu cũng là chiến trường, thủ thắng mới là mục đích duy nhất, thủ đoạn gì cũng không phải trọng yếu. Những chuyện âm hiểm như vậy Quý Tôn công tử ngươi cũng làm được, ta nếu không âm hiểm một chút, làm sao có thể xem như huynh đệ tốt của ngươi đây?
Khánh Kỵ nói xong bật cười lớn, Quý Tôn Tư ngây người ngẩn ra, rốt cục cũng cười ha hả, hắn bỗng nhiên cảm thấy, vị Khánh Kỵ công tử này cũng không phải là loại quân tử chán ghét, đích thực là rất hợp khẩu vị của nhau, nhất thời lại cảm giác có chút thân cận.
Quý Tôn Tư vui vẻ nói:
- Sự tình đã thương nghị tạm ổn rồi, giờ đã nói chuyện xong, phải cho gọi vũ kỹ lên giúp chúng ta uống rượu thôi, uống rượu cho đã đi, rồi ta còn phải trở về.
Khánh Kỵ cười nói:
- Khiến công tử thất vọng rồi, phủ đệ này là do lệnh tôn cho ta mượn, vũ kỹ một người cũng không có.
Quý Tôn Tư chớp chớp con ngươi nhìn hắn, giảo hoạt cười nói:
- Ai nói không có? Vốn là không có, đêm nay lại nhất định có, lúc ta tới có dẫn theo ba cỗ xe ngựa, đều dừng lại ở trước viện, lệnh cho người của ngươi tới xe của ta gọi người tới đây đi, ha ha ha...
(1) Viên môn: ngày xưa vua đi tuần ở ngoài, đến chỗ nào nghỉ thì xếp xe vòng xung quanh làm hàng rào, mà để một chỗ ra vào, hai bên để xe dốc xuống càng xe ngỏng lên để làm dấu hiệu, cho nên gọi là viên môn (viên: càng xe).
A Cừu lui ra, cầm trong tay hai thanh đoản kích máu chảy đầm đìa đứng ở đầu đường, Anh Đào nhảy lên xe, nhặt yên cương quất ngựa. Khánh Kỵ sắc mặt bình tĩnh trèo lên xe, Anh Đào bỗng nhiên nói:
- Công tử, Mạnh Tôn Thị muốn phá hỏng kế của Quý Tôn đại nhân, lại dám để thích khách đến, chúng ta có nên...
Khánh Kỵ hơi hơi nâng ánh mắt lên, hỏi:
- Nên làm gì?
- Chúng ta có nên thông tri cho Quý Tôn đại nhân hay không, như vậy...
- Hừ! Làm như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Sự thiếu hụt lớn nhất của Quý Tôn Ý Như khi hành sự chính là dũng cảm quyết đoán, hắn có tâm muốn giúp ta hay không còn chưa quyết được, hiện tại nhất định sẽ không trở mặt với hai nhà Mạnh Tôn, Thúc Tôn, đi tìm hắn thì cũng để làm gì? Chỉ làm cho trên dưới Lỗ quốc hoảng sợ, không dám thân cận với ta.
Anh Đào khe khẽ thở dài, hắn hiểu, cho dù biết được thân phận của thích khách cũng không làm gì được Mạnh Tôn Thị, thân phận của Mạnh Tôn Thị như vậy, quyết sẽ không tự nhận mình đã điều thích khách, cho dù có bắt được nhân chứng sống, cũng hoàn toàn không thể làm bằng chứng gây khó dễ cho hắn. Nếu hiện tại trở mặt, chính là bức Quý Tôn Ý Như lập tức phải lựa chọn giữa Khánh Kỵ và Mạnh Tôn Thị mà thôi, Khánh Kỵ lúc này ở trong triều đình Lỗ quốc vẫn chưa có thực lực cùng nhiều ảnh hưởng, ngửa bài quá sớm không phải là điều tốt với công tử.
Khánh Kỵ trầm ngâm một lát, nói:
- Mạnh Tôn Thị chưa chết tâm muốn giết ta, sẽ không kiêng nể gì tiếp tục phái thích khách tới, hắn cùng Quý Tôn Ý Như đã tranh đấu gay gắt vài thập niên, biết rõ bản tính của Quý Tôn Ý Như, nghĩ rằng lão cáo già này trước khi chưa quyết tâm được sẽ không vì ta mà quyết liệt với hắn. Hiện giờ... Chúng ta không thể dựa vào kẻ khác, chỉ có thể dựa vào chính mình.
- Công tử yên tâm, chỉ cần mệnh Anh Đào này còn, cho dù có phải vào long đàm hổ huyệt, Anh Đào cũng quyết không dung cho kẻ nào dám làm tổn thương công tử.
Khánh Kỵ mỉm cười:
- Lòng trung thành của ngươi, ta đương nhiên biết, có điều... Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm kẻ trộm, nào có đạo lý ngàn ngày đề phòng trộm, cho dù phương pháp bảo hộ của nghiêm mật, có cẩn thận mấy cũng phải có thời điểm sai sót. Muốn phòng thủ, chỉ có tiến công, tiến công mới là phương pháp phòng thủ tốt nhất.
(Tịch Bân chắc là ham bóng đá lắm)
Anh Đào ngẩn ra:
- Công tử, ý của người là?
Khánh Kỵ trầm mặc ở trong xe, một bánh xe của xe ngựa đã bị tổn hại một chút, đi trên đường cứ lọc cọc lọc cọc, Khánh Kỵ trong tiếng lọc cọc đó tĩnh lặng một lát, chậm rãi nói:
- Sau khi hồi phủ, ngươi ra ngoài thành một chuyến, từ đội của Lương Hổ Tử chọn lấy vài gương mặt đến đây, chọn người phải can đảm và cẩn trọng, thân thủ linh hoạt, giỏi về trèo tường khoét ngạch, trộm chó trộm gà. Ừm... Ngày trước có vài đạo tặc là thủ hạ của Triển Chích đã chiêu hàng, có thể chọn ra vài người xuất sắc, nhân số không quá hai mươi. Đêm nay... Ta có việc trọng dụng!
o0o
Không lâu sau khi Khánh Kỵ hồi phủ, Quý Tôn Thị liền phái người đến thăm hỏi, Khánh Kỵ tự nhiên như không có việc gì, ung dung đối đáp, căn bản là không để chuyện bị tập kích ở trong lòng, trong lời nói tất cả đều là khinh thường Cơ Quang lại sử dụng kỹ xảo ám sát tiểu nhân. Sứ giả của Quý Thị hỏi không ra cái gì, cũng nghiêm trang lên án một phen, vừa mới quay trở về để phục mệnh Quý Tôn Ý Như, đại tư khấu Tôn Thúc Tử phụ trách tư pháp luật án đã vội vã chạy tới.
Người đó là phụ thân của Tôn Ngao, hắn đã nghe nói con trai đánh cược săn bắn với Thúc Tôn gia, bại là phải đi làm nô, lúc ấy nghe xong liền mắng chửi thậm tệ Tôn Ngao một lúc, mắng hắn làm càn bừa bãi. Có điều là vẫn quan tâm đến mặt mũi của nhà mình, nếu mà đã ồn ào tới mức cả thành đều biết, hắn cũng không muốn thua mất mặt. Mấu chốt để thắng lợi, đều đặt lên người Khánh Kỵ, hắn là thật tâm không hy vọng Khánh Kỵ gặp chuyện không may.
Tôn Thúc Tử vội vàng chạy đến, hàn huyên ân cần thăm hỏi một phen, còn nghiêm túc hỏi:
- Những thích khách này đều đã chết, không biết khi bọn họ ám sát dùng khẩu âm phương nào, có từng để lộ ra thân phận không?
Khánh Kỵ thản nhiên cười nói:
- Muốn nói oán cừu, ta chỉ có oán cừu với một người, chính là Ngô quốc Cơ Quang. Những thích khách đó mặc dù quần áo, binh khí sử dụng đều mang hình thức Lỗ quốc, có điều chỉ để che đậy thân phận thôi. Bọn họ lúc hò hét chém giết, ẩn ẩn có mang theo khẩu âm của người nước Ngô, ngoại trừ Cơ Quang, còn có thể là ai?
- Ngô Vương Hạp Lư?
Tôn Thúc Tử sắc mặt âm trầm bất định, sau một lúc mới chắp tay với Khánh Kỵ nói:
- Công tử, Tôn mỗ phải quay về, ta muốn lập tức an bài nhân thủ điều tra tất cả những ngoại nhân trong Khúc Phụ, nhất là người nước Ngô, nhất định phải nhanh chóng truy nã hung thủ, trả lại công đạo cho công tử, Khánh Kỵ công tử, ta xin cáo từ.
- Vất vả cho Tôn đại phu rồi, hết thảy đều dựa vào tư khấu đại nhân.
Khánh Kỵ mỉm cười tiễn hắn ra ngoài cửa, còn chưa kịp quay về đại sảnh, gia nhân lại đã truyền báo, có Quý Tôn công tử tới. Không đợi Khánh Kỵ ra ngoài nghênh đón, Quý Tôn Tư đã nhanh chóng bước tới, Khánh Kỵ chỉ nghĩ rằng lại có người tới thăm hỏi, chuẩn bị đem mấy lời cảm tạ lặp lại một lần nữa, Quý Tôn Tư thần tình đỏ bừng đã tới trước mặt hắn, nhảy nhót nói:
- Khánh Kỵ công tử, nghe nói ngươi lại gặp chuyện?
Khánh Kỵ ngẩn ra, không rõ chính mình gặp chuyện thì hắn có gì phải cao hứng, chỉ hơi hơi gật đầu, Quý Tôn Tư đã mặt mày hớn hở giương ngón tay cái:
- Khánh Kỵ công tử quả nhiên có sự dũng cảm vạn người khó địch, ta nghe nói, những thích khách này mai phục bên cạnh, trước dùng tên nhọn đánh lén, không làm công tử bị thương mảy may , rồi lại lấy kiếm kích ám sát, công tử dùng tay không, giết cho bọn chúng thất bại thảm hại, thi thể khắp nơi...
Quý Tôn Tư thao thao bất tuyệt, nói tới nỗi nước miếng văng tứ tung, Khánh Kỵ nghe xong không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy rằng thiếu niên này không phải đến để thăm hỏi, mà là sau khi nghe thấy chuyện như vậy, liền cấp tốc chạy tới để chiêm ngưỡng hắn như một vị anh hùng.
Quý Tôn Tư hưng phấn tới mặt đỏ cả lên:
- Công tử dũng mãnh phi thường như vậy, khó trách ngươi nói đánh trở lại Ngô quốc dễ như trở bàn tay, hắc! Hiện tại ta đối với ngươi là tin tưởng mười phần.
Khánh Kỵ vốn đang muốn khiêm tốn một chút, nghe như vậy thì nhất thời động tâm, lại chỉ mỉm cười, đối với lời khen của hắn thì đều nhận toàn bộ. Quý Tôn Tư còn nói tiếp cả buổi, lúc này mới mừng rạo rực nói:
- Ban đầu ta còn lo lắng công tử không thiện về xa chiến, chúng ta mười ngày sau thi đấu liệu có thể nắm chắc phần thắng không, hiện tại xem ra, chẳng còn vấn đề gì nữa rồi.
Khánh Kỵ sóng vai cùng hắn đi vào phòng ngồi xuống, lúc này mới nói:
- Quý Tôn công tử, chiến trường chém giết, sinh tử giao tranh, Khánh Kỵ đích xác là không ngại gì cường địch. Nhưng mà, thi đấu săn bắn lại hoàn toàn khác. Không nói gạt ngươi, săn bắn... Ta ở Ngô quốc, cho nên công phu cung tiễn và chiến xa cũng không tốt, thực sự không có gì ưu tú, hơn nữa xa chiến không thể chỉ dựa vào sức của một người, nếu chỉ dựa vào mình ta, làm sao có thể thủ thắng được.
Quý Tôn Tư nghe thấy vậy buồn buồn nói:
- Vậy thì hỏng rồi, ta đã đem tất cả hy vọng ký thác lên người ngươi, ngươi nếu không được, Công tử quân của chúng ta..., hắc! Ngoại trừ Nữ Sinh và ta còn có vài phần dũng lực, kẻ khác... Chỉ có mở mồm là lợi hại thôi, ai da, ta đã cho người đi chế cờ chiến của ' Công tử quân', cũng không nên để mất mặt mới phải.
Khánh Kỵ thấy hắn sốt ruột, liền an ủi:
- Công tử chớ hoảng sợ, những vị công tử này có thể không thông thạo về võ thuật, nhưng bọn họ chắc gì đã không có tác dụng, đối phương chỉ có thể xuất động những binh lính bình thường, cho dù bọn chúng có trăm lá gan, cũng không dám thật sự làm những công tử này bị thương. Bọn họ ở trước mặt các công tử phải lo đầu lo đuôi, sẽ rất khó phát huy sở trường, đó chính là cơ hội của chúng ta. Đến lúc đó ngươi và ta những kẻ thiện chiến nhất tập trung trên một chiến xa, lấy xe này làm chính, muốn thất bại, sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Quý Tôn Tư liên mồm nói:
- Không thể bại, không được bại, nếu mà bại thì không chỉ Nữ Sinh mất mặt xấu hổ, mà những huynh đệ liên can chúng ta cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên được, chúng ta phải hảo hảo thương nghị một phen.
Hắn ngoảnh đầu nhìn khắp nơi xung quanh, hỏi:
- Có cái gì ăn không? Lấy cho ta một ít, vừa rồi ở Lỗ Quái cư chỉ lo uống rượu, trở về nhà liền nghe nói ngươi gặp chuyện, ta còn chưa kịp ăn cái gì đấy.
Khánh Kỵ cười, gọi A Cừu lại, bảo hắn tới nhà bếp phân phó một tiếng. Người khi đó còn chưa biết xào thức ăn, nếu không có chuẩn bị trước, lúc này làm sẽ phải mất nhiều công phu, cũng may lúc đó đã biết hầm và kho đồ ăn, trong đó đồ ăn hầm chưa có sẵn ngay được, những thứ nguội đã có thể trực tiếp bưng lên, mùi thơm đồ ăn hầm nhanh chóng bay lên, hai người liền ngồi chiếu tiếp tục uống rượu.
Ở trong lòng Quý Tôn Tư, việc gặp phải vài tên thích khách trên đường, thật sự là một việc quá nhỏ, đại sự chân chính trọng yếu chính là trận đấu mười ngày sau, tuyệt đối không thể để thua, vì thế hai người một bên ăn cơm, một bên nghiên cứu về kỹ năng. Quý Tôn Tư am hiểu sâu về kỹ thuật săn bắn, hai người ngươi một câu ta một câu mang toàn bộ quy trình thi đấu kỹ năng ra cân nhắc lại một lần, những kỹ xảo bỉ ổi loạn xị liền từng cái lộ ra.
Khánh Kỵ không nghĩ tới Quý Tôn Tư chỉ là một công tử tuấn tú lịch sự, thế nhưng đầy mình lại toàn là những chiêu âm độc, quả thực lĩnh hội được sự liều mạng của du côn vô lại, thật sự là nghe mà mở rộng tầm mắt. Quý Tôn Tư nói xong lời cuối cùng, bỗng vỗ đùi, nói:
- Ai da, ta làm sao lại quên nhỉ, khi đi săn, tiến viên môn (1) chính là một quy củ rất lớn, nếu chúng ta có thể lợi dụng nó...
Hắn đem chủ ý nghĩ ra thấp giọng nói qua cho Khánh Kỵ một lần, sau đó liền đắc ý cười to:
- Về điểm này, cần phải tin tưởng trên người ngươi, trừ ngươi ra, kẻ khác cũng không có bổn sự làm được.
Khánh Kỵ xoa xoa cằm chần chờ nói:
- Thế này... Có phải hơi quá âm hiểm hay không?
Quý Tôn Tư biến sắc, cười gượng nói:
- Khánh Kỵ công tử quang minh lỗi lạc, khinh thường sử dụng thủ đoạn như vậy sao?
- Đâu có, đâu có, thi đấu cũng là chiến trường, thủ thắng mới là mục đích duy nhất, thủ đoạn gì cũng không phải trọng yếu. Những chuyện âm hiểm như vậy Quý Tôn công tử ngươi cũng làm được, ta nếu không âm hiểm một chút, làm sao có thể xem như huynh đệ tốt của ngươi đây?
Khánh Kỵ nói xong bật cười lớn, Quý Tôn Tư ngây người ngẩn ra, rốt cục cũng cười ha hả, hắn bỗng nhiên cảm thấy, vị Khánh Kỵ công tử này cũng không phải là loại quân tử chán ghét, đích thực là rất hợp khẩu vị của nhau, nhất thời lại cảm giác có chút thân cận.
Quý Tôn Tư vui vẻ nói:
- Sự tình đã thương nghị tạm ổn rồi, giờ đã nói chuyện xong, phải cho gọi vũ kỹ lên giúp chúng ta uống rượu thôi, uống rượu cho đã đi, rồi ta còn phải trở về.
Khánh Kỵ cười nói:
- Khiến công tử thất vọng rồi, phủ đệ này là do lệnh tôn cho ta mượn, vũ kỹ một người cũng không có.
Quý Tôn Tư chớp chớp con ngươi nhìn hắn, giảo hoạt cười nói:
- Ai nói không có? Vốn là không có, đêm nay lại nhất định có, lúc ta tới có dẫn theo ba cỗ xe ngựa, đều dừng lại ở trước viện, lệnh cho người của ngươi tới xe của ta gọi người tới đây đi, ha ha ha...
(1) Viên môn: ngày xưa vua đi tuần ở ngoài, đến chỗ nào nghỉ thì xếp xe vòng xung quanh làm hàng rào, mà để một chỗ ra vào, hai bên để xe dốc xuống càng xe ngỏng lên để làm dấu hiệu, cho nên gọi là viên môn (viên: càng xe).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.