Quyển 2 - Chương 150: Sáng tỏ
Nguyệt Quan
16/03/2013
Khánh Kỵ đi cùng Thúc Tôn Diêu Quang trở về chỗ ở lâm thời tại Phi Hồ cốc, phòng xá ở đây vừa mới hoàn thành xong chưa được mấy ngày, tuy hơi đơn sơ, nhưng trong viện có bãi cỏ, ra ngoài trông thấy hồ, phong cảnh vô cùng tú lệ.
Trong phòng, Khánh Kỵ kể lại quá trình đi tới Khúc Phụ thuyết phục Quý Tôn Ý Như kế lập Cơ Tống hết một lượt cho nàng nghe, Thúc Tôn Diêu Quang vui mừng khôn xiết, hai người chụm mặt vào nhau, bù đắp lại những tháng ngày khổ đau xa cách. Sau đó Khánh Kỵ liền nhắc nhở nàng rằng mình đã quay về, nàng cần phải mau chóng đưa Lý Hàn rời khỏi Phi Hồ cốc, tránh việc hai đại quản sự chạm trán nhau.
Đối với kẻ tâm địa âm độc, trong lòng rõ ràng có chút ý niệm ngưỡng mộ Thúc Tôn Diêu Quang như Lý Hàn, Khánh Kỵ luôn nâng cao vài phần cảnh giác, tuy rằng nói hiện tại hắn đang cúc cung tận tụy cho Thúc Tôn Diêu Quang, Khánh Kỵ cũng không chấp nhận cho hắn biết thân phận thật của mình. Vì vậy Thúc Tôn Diêu Quang thầm hối hận khi đã chọn Lý Hàn đi hộ tống tới Phí thành, để đến nỗi trong thời gian qua lại với Khánh Kỵ luôn phải che giấu tránh né tai mắt của hắn, thế nhưng việc Khánh Kỵ ở đây xây thành chiêu binh mãi mã vốn là chuyện đại sự, hơn nữa còn quan hệ mật thiết tới lợi ích cả đời của nàng, nên nàng càng không dám sơ suất, thuận miệng đồng ý luôn.
Chiều ngày hôm nay, thợ thủ công ở Phi Hồ cốc nhận được tin Thành phủ đại quản sự Dương Bân đã về, Thúc Tôn tiểu thư và Lý Hàn Lý quản sự quay về Phí thành trú chân. Thiếu đi tên Lý Hàn mặt nghiêm mày lạnh quản thúc, rất nhiều công nhân thợ thủ công đều cảm thấy vui mừng. Khánh Kỵ đi vòng quanh Phi Hồ cốc một vòng, trông thấy tòa hùng thành trong giai đoạn xây dựng ban đầu, chỉ còn dăm bữa nửa tháng nữa là có thể hoàn công, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Những thợ thủ công và lực sĩ được chiêu mộ lần này có không ít người không phải người bản địa, bọn họ làm xong công việc, lĩnh tiền công liền lập tức quay về quê nhà. Khánh Kỵ liền dặn dò Anh Đào và mười mấy thuộc hạ, chọn lọc ra trong số đó những tráng sĩ không bị vướng bận chuyện gia đình, sau này có thể chiêu mộ dưới danh nghĩa muối đinh, trở thành thành viên trong những tân quân ở Phí thành.
Hoàng hôn, khói bếp bay lập lờ trên cao, Khánh Kỵ bỗng nhớ tới chuyện ban ngày tiểu nữ đầu bếp bị công nhân phàn nàn, liền bảo người đi tìm hai đầu mục thợ đá, hai đầu mục thợ rèn. Mọi người ngồi thành một hình tròn, dùng mộc côn vừa vẽ vừa viết trên mặt đất, diễn giải cho họ hồi lâu. Các đầu mục đưa mắt nhìn nhau, có chỗ nào khó hiểu liền cẩn thận hỏi lại. Khánh Kỵ trả lời lần lượt từng câu hỏi, mấy người đầu mục lúc này mới chịu chắp tay thoái lui.
Khánh Kỵ nhìn thấy kính ý phát ra từ trong con mắt bọn họ, không khỏi bật cười một trận. Nói ra thật cổ quái, từ khi hắn tới thời đại này, kế thừa thân phận và sứ mệnh của Khánh Kỵ, vốn là vì phục quốc mà bôn ba, bận bịu, lo việc nước việc quân, thế nhưng rất nhiều chế độ và cách tân liên quan tới việc nước việc quân hắn rõ ràng đều có những tư liệu tiên tiến cách tới hàng ngàn năm, nhưng lại không thể ứng dụng vào được. Điều đó không chỉ khiến người thường kinh hãi, mà những kế hoạch đại nhảy vọt siêu việt tiến trình lịch sử trên thực tế chẳng giúp được gì cho hắn cả. Ngay đến cả một chiếc yên ngựa bàn đạp cũng phải giấu giấu giếm giếm, thế tập quan tộc(cha truyền con nối trong chốn vua chúa quan lại cung đình) tuy rằng hủ bại, càng không thể đem ra thủ tiêu.
Ngược lại những chuyện dân sinh nhỏ nhặt này, vô luận là ăn mặc, vệ sinh, ăn uống, hắn đều có thể không cần kiêng kị mà nói ra. Nếu không phải là thân phận Khánh Kỵ công tử, hắn chắc đã trở thành một thợ thủ công có tiếng được mọi người tôn trọng, có thu nhập khá khẩm và một môi trường sinh hoạt ổn định. Thế nhưng nếu như là vậy, thì bên cạnh hắn làm sao có Anh Đào, Lương Hổ Tử, A Cừu, những người có nhiệt huyết như vậy theo gót đây? Làm sao có thể có được sự ái mộ từ những thiếu nữ tuyệt trần, gia thế giàu sang như Thành Bích, Thúc Tôn Diêu Quang? Có cái được ắt có cái mất, đời người chẳng bao giờ hoàn mỹ được cả.
Lúc này Thành Bích phu nhân không có ở Phí thành, mấy hôm trước, Thành Bích phu nhân dưới sự hộ vệ của các lộ quản sự và mấy trăm gia tướng, đi dọc theo về hướng Đông Hải , thị sát tình hình các bãi muối ở đây, gặp mặt những chủ muối lão làng ở đây đang phục vụ cho Quý Thị, cùng những "loại chư hầu" tay nắm đại quyền thương thảo về mối quan hệ hợp tác vận chuyển muối và phân chia lợi ích sau này.
Thúc Tôn Diêu Quang đã không còn lý do ở lại đây thêm nữa, chỉ đợi Thành Bích phu nhân quay lại, sẽ đi cùng trở về Khúc Phụ. Số lần gặp Khánh Kỵ không nhiều, nàng làm sao có thể bỏ phí cơ hội như vậy, cho nên ngày hôm sau liền bảo Lý Hàn dẫn theo người đi thành ấp lân cận mua đặc sản trong vùng làm quà tặng thân hữu khi trở về Khúc Phụ.
Tách được khỏi Lý Hàn, Thúc Tôn Diêu Quang mới có thể quay lại Phi Hồ cốc, lưu lại chút thời gian ngắn ngủi bên Khánh Kỵ. Thúc Tôn Diêu Quang còn không biết mùi vị sắc dục nam nữ, chỉ cần được thường xuyên ở nhìn thấy người nam tử trong lòng mình, là nàng đã thấy mãn nguyện rồi. Khánh Kỵ đang bận việc trên núi, nàng không hề quấn quýt vồ vập.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, bốn người thợ rèn, thợ đá hôm trước được Khánh Kỵ phân phó, đến phục mệnh, hai ngày nay trải qua nhiều lần thử nghiệm chế tạo, bọn họ đã làm xong món đồ phù hợp với tiêu chuẩn của Khánh Kỵ rồi. Hai cái cối đá, sáu chiếc nồi sắt đáy bằng, cối đá được làm bằng những vật liệu thượng hạng. Còn về công cụ bằng sắt, chất sắt thời kỳ này khá giòn, dùng để đúc binh khí sẽ rất dễ đứt gãy hao phí, có điều dùng để đúc nồi thì không thành vấn đề. Vừa chế tạo xong thì bọn họ liền vội vàng nhấc lên, mời Dương đại quản sự giảng giải công dụng của chúng.
Kỳ thực những thợ thủ công này rất lành nghề, chỉ cần nghe Khánh Kỵ nói cấu tạo của chúng, bọn họ đã có thể đoán ra được mấy phần công dụng rồi, đối với họ mà nói, mỗi lần có phát minh sáng kiến mới, đều là một chuyện đại sự khiến lòng người hứng khởi, cho nên hai ngày nay tuy ngủ chẳng đã giấc, mắt ai nấy cũng đều có gân máu chằng chịt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, hưng phấn lạ thường.
Khánh Kỵ trông thấy cái cối đá và nồi sắt đúng với yêu cầu của mình thì rất vui, vội gọi mấy lực sĩ nhấc lên, đi tới khu vực ăn uống của những nữ xá bên cạnh. Trong lòng vốn định khoe khoang một tí, muốn những cối đá kia dùng sức nước ma sát, thế nhưng nếu làm vậy thì sẽ phải chế tạo guồng nước, còn phải chế tạo hệ thống thoát nước, hơn nữa chẳng phải chỗ nào cũng thích hợp, nghĩ mãi cuối cùng đành phải bỏ đi.
Bảy hầm lò đã được đào mấy hầm, những nữ nhân làm cơm giặt giũ được Anh Đào tăng cường thêm hai người, có điều do ngại bận rộn, chỉ là không đến nỗi cơm cũng nấu không quen thôi. Hôm nay hầm món cơm đậu mễ, Quý Tôn Tiểu Man tay khua cây gậy gỗ, đấu tranh với bảy nồi đựng cơm trưa, Khánh Kỵ dẫn một ít công nhân, vác theo mấy thứ đồ kỳ quái đó tới.
- Nào, đặt cối đá ở đây, mấy cái nồi lớn kia đặt lên trên.
Khánh Kỵ bảo ban mấy công nhân đặt cối đá đúng chỗ, mọi người đều đưa ánh mắt tò mò về phía những đồ vật kỳ lạ kia. Khánh Kỵ tuy đã nhìn thấy cối đá, hơn nữa những thứ này có cấu tạo khá đơn giản, nhưng đây mới chỉ là lần đầu tiên sử dụng, trong lòng có chút hồi hộp.
Hắn sai người dắt hai con lừa tới, bịt kín hai mắt , rồi lại gọi người mang tới một túi đậu, một túi lúa mạch, đặt lần lượt tại hai lỗ dẫn vào cối đá, rồi cho con lừa chạy vòng quanh, chỉ trong chốc lát, một ít thứ trông giống như cháo đã chảy ra từ khe phía dưới. Khánh Kỵ trông thấy thì thở phào, vui mừng nói:
- Cuối cùng đã thành công. Nào nào nào, phía dưới tiếp bao lên đây, dùng chổi quét gọn chỗ bột mì ở miệng lỗ vào trong túi lớn. Phía trên, phía trên tiếp tục đổ đậu, lúa mạch vào...
Đám thợ thủ công nhìn thấy vậy thì rất kinh ngạc, không khỏi tán thán:
- Dương đại quản sự quả nhiên thông minh hơn người, lại có thể nghĩ ra kỳ vật như vậy, tiểu nhân làm cả một đời thợ đá, đều chưa từng nghĩ tới thứ công cụ như thế này, thật là...thật là không thể tưởng tượng nổi.
Khánh Kỵ cười ha hả nói:
- Bây giờ đã biết phải làm sao rồi chứ? Sau này ngươi có thể tạo nhiều một chút, rất có khả năng mở một nhà xay bột, chuyên xay cán lương thực. Phàm là những thực phẩm loại bột gạo cứng đều có thể dùng thứ này để nghiền thành bột, những hạt mạch này nghiền thành bột mì có thể chế biến dễ dàng, có điều không nên nấu bột mì ăn trực tiếp, mà phải...
Khánh Kỵ thuận miệng nói ra cách chế biến mấy món mì sợi, bánh mì, màn thầu... Mấy nữ đầu bếp đứng cạnh tỉ mẩn ghi nhớ kỹ càng. Khánh Kỵ lại chỉ về cái thớt nghiền đậu nói:
- Nếu làm được cái cối nhỏ hơn rồi bỏ chỗ đậu đã được ngâm nước vào, đậu tương sau khi nghiền xong có thể uống được(hay còn gọi là sữa đậu nành). Còn có cả cây vừng ép dầu nữa, nghiền nhỏ thêm nữa có thể chế thành dầu, ép dầu không còn phí sức như lúc trước nữa, các ngươi thấy thế nào?
Đám thợ thủ công nghe hắn nói vậy, liền hiểu ra đạo lý trong đó, mấy người thông minh hơn đã nghĩ tới nghề nghiệp kiếm tiền kiểu mới, vui mừng không biết để đâu cho hết. Khánh Kỵ trông thấy vẻ mặt mừng rỡ đến khó hiểu của họ thì chỉ nở một nụ cười. Người đời sau rất hay nhìn thấy những thứ này, nhưng để giải quyết chuyện nấu ăn trên núi, đối với hắn cũng không có tác dụng lớn lắm.
Hắn không biết rằng việc phát minh ra chiếc cối đá bé nhỏ có ý nghĩa to lớn đến nhường nào. Vốn dĩ những loại thực vật ngũ cốc như cây đậu, lúa mạch rất dễ trồng ở đây, lại sinh sôi nhanh chóng, cũng bởi chế biến để làm thức ăn không dễ nên diện tích trồng trọt cũng không nhiều, nhưng chỉ với những cái cối đá thô kệch không bắt mắt, vai trò trong đời sống của chúng vốn không được như hạt lúa và hạt gạo, giờ đây đã nổi lên trở thành thức ăn chính, tuy nhất thời không nhìn ra tác dụng của chúng. Thế nhưng nó đã dẫn đến việc thay đổi toàn bộ cơ cấu sản xuất lương thực, có vai trò hết sức quan trọng, tạo phúc cho con cháu đời sau, so với việc hắn khôi phục giang sơn còn trọng đại hơn vạn lần.
"Còn về những nồi sắt này..." Khánh Kỵ hắc hắc cười, vén tay áo đi lên, quát:
- Nổi lửa lên!
Lập tức liền có mấy thợ thủ công tranh nhau đi lên nhóm củi nổi lửa, để xem vị đại quản sự này có trò gì nữa. Vào thời này thức ăn không có hình thức chế biến hầm, xào, ninh, muối, ngay cả thức ăn hào môn quý tộc cũng được chế biến như vậy, chỉ là nguyên liệu cao cấp hơn mà thôi. Thời đó con người chưa nghĩ tới việc rau dưa chỉ cần xào một chút là có thể bỏ khỏi nồi ăn ngay được, cái nồi để sản xuất cũng chưa từng được xào nấu. Khánh Kỵ làm mẫu cho mấy đầu bếp nữ kia một chút, mấy người này vui mừng không kìm nổi.
Quý Tôn Tiểu Man mấy năm nay thường xuyên ở tại Lỗ Quái cư mà Lão Vệ của mẫu thân nàng năm xưa mở ra. Mưa dần thấm đất, những đầu bếp lành nghề có đôi chút am hiểu, nhìn cách làm của Khánh Kỵ ánh mắt có chút khác lạ, lập tức nghĩ ra nhiều món ăn mới:
- Nếu nói cho Viên thúc biết, việc sinh ý ở Lỗ Quái cư nhất định sẽ phát đạt.
Tên đáng ghét này, khó trách hắn được lòng Thành Bích, thì ra ngoài khuôn mặt tuấn tú, hắn còn có chút thông minh nữa.
Khánh Kỵ khoắng bừa mấy cuống rau dại, ngửi ngửi vào trong nồi, cười hài lòng, đưa đũa cho trù nương(đầu bếp nữ), quay đầu tìm Tiểu Ngải nói:
- Tiểu cô nương, cô xem...
Từ khi hắn tới đây đã bận rộn với việc kê cối đá, dạy cách làm, căn bản không nhìn kỹ khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man, hơn nữa Quý Tôn Tiểu Man cũng chủ động tránh mặt hắn. Nhưng khi hắn xào rau, Quý Tôn Tiểu Man cũng vì tò mò mà tiến lại gần, lúc này muốn tránh cũng không kịp, hai người chạm mắt vào nhau.
Quý Tôn Tiểu Man tuy những ngày này cũng không tắm rửa, đầu cũng không chải, cố ý làm cho mình trông bẩn thỉu nhem nhuốc giống như tiểu nha đầu, nhưng yêu cái đẹp là thiên tính của nữ hài(nam nhi cũng vậy chứ bộ), nàng sẽ không để cho mặt mình xấu quá, dù không rõ lắm nhưng vẫn trông thấy được khuôn mặt lúc trước. Khánh Kỵ gặp nàng hai lần, ấn tượng đối với tiểu cô nương đáng yêu này rất sâu, đặc biệt là cặp mắt lanh lợi của nàng, không vì nàng trang điểm cho xấu mà che giấu nổi, Khánh Kỵ nhìn mà khẽ lay động.
Quý Tôn Tiểu Man bối rối cúi mặt xuống, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này thảm rồi, nghìn vạn...nghìn vạn lần không được để hắn nhìn ra sơ hở, nếu không những ngày khổ cực đã qua đi tong mất...
Sau một chút lay động, thần sắc Khánh Kỵ liền khôi phục vẻ bình tĩnh, nói như không có việc gì:
- Ha ha, ngươi xem... , lần này vấn đề có thể coi là được giải quyết rồi.
Trong lòng Quý Tôn Tiểu Man nhất thời mừng rỡ:
- Hắc, hắn không nhận ra ta! Đúng là đồ có mắt không tròng.
Trên Thương Hà lĩnh, đám nhân mã đi Tề quốc Kiền Hầu cướp Lỗ quân đã quay về, được tin Lỗ quân Cơ Trù đi tham gia buổi lễ mừng thọ của tể tướng Yến Anh, kết quả dưới núi Song Phương, do ngũ tộc tru sát Yến Anh, bị kẻ khác ngộ sát, Triển Chích không khỏi ngây ra như phỗng, Kẹp Lỗ quân lệnh chư hầu, nổi lên ngọn cờ Thanh Quân Trắc(một hoạt động tiễu trừ những kẻ loạn thần tặc tử bên vua) tạo phản, vốn là một khâu quan trọng trong kế hoạch của hắn, bây giờ Cơ Trù lại chết mất rồi. Triển Chích đấm một đấm thật mạnh vào trong không khí, nhất thời hoang mang không biết phải làm sao.
Cơ Trù vừa chết, hắn vội phái người đi thăm dò tin tức đô thành, ai ngờ mấy thám mã còn chưa đến Khúc Phụ đã vội vã trở về phục mệnh. Tam Hoàn thế gia mỗi nhà khởi phát một đội quân tiến quân về phía Mông Sơn, nghe nói một là diễn tập quân đội, vừa là di chuyển thành trì.
Triển Chích nghe được tin tức nghi hoặc nói:
- Nơi này gần Đông Hải, sẽ không có địch từ hướng Đông tới, phía Bắc đã có quân phòng, dựa vào sông núi hiểm trở đủ sức ngăn chặn được Tề quân. Nếu Tam Hoàn thế gia tới diễn võ, đúng vào vụ mùa, huống hồ lại còn di chuyển địa điểm đồn trú. Hắc, chúng dời binh tới đây, là muốn phòng ai?
Cổ Quân Hải ung dung nói:
- Chủ thượng, không lẽ tin tức chúng ta khởi binh đã bị bại lộ?
Lần trước lệnh hắn quấy rối Thành Bích, Cổ Quân Hải chuyển ý, trực tiếp bắt Thành Bích phu nhân lên núi, kết quả thất thểu bỏ về, Triển Chích đã mắng chửi đám tâm phúc này không ít, ngay sau đó bảo hắn ngoan ngoãn đợi trên núi, không được phép xuống núi gây chuyện thị phi. Giờ nghe hắn nói, Triển Chích vẫn còn chút tức giận, hung hãn trừng mắt nhìn hắn, rồi lại trầm ngâm nói:
- Chắc là không, biết ta khởi nghĩa chỉ có vài người, đều là những huynh đệ đáng tin, Tam Hoàn tại sao lại có được thông tin chứ? Lẽ nào... vì chuyện Thành Bích gặp cướp, lão già Quý Tôn Ý Như bắt đầu chột dạ rồi? Hắc, giữa bọn chúng quả nhiên có tư tình.
Tiểu Ất vẻ mặt cổ quái nói:
- Chủ thượng, nói vậy e không đúng lắm. Nếu nói Thành Bích và Quý Tôn Ý Như có gian tình thì còn có thể. Quý Tôn Ý Như hành sự thiển cận, không phân được nặng nhẹ, phát binh đến bảo vệ vì nữ tử mà hắn cưng chiều cũng không phải là không làm được. Nhưng... Thúc Mạnh hai nhà cũng phát binh, chắc chắn không phải để bảo vệ cho nữ tử kia? Trừ phi mụ yêu tinh này đến cả Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên cũng cho vào tròng, thế nhưng Quý Tôn Ý Như là kẻ cả ghen, hắn có thể nhẫn nhịn nổi sao?
Triển Chích khẽ đưa mắt, sắc mặt trở nên trầm mặc:
- Ý ngươi là... Tam Hoàn phát binh, mục tiêu là mỗ gia?
Tiểu Ất gật đầu nói:
- Chủ thượng, thiết nghĩ, không thể không phòng.
Triển Chích bước từ từ trong sảnh, suy nghĩ mãi, cuối cùng ngồi xuống, hai tay xuôi theo đầu gối, phân phó:
- Cơ Trù đã chết, mỗ đã mất một nửa chỗ dựa dẫm, bây giờ Tam Hoàn phát binh, mỗ mất đi tiên cơ, lúc này mà manh động là không khôn ngoan. Tiểu Ất, ngươi đích thân xuống núi, theo sát từng nhất cử nhất động của chúng, có tin gì báo lại cho ta ngay.
- Tuân lệnh!
Tiểu Ất chắp tay cáo lui, dẫn theo thân tín xuống núi thám báo tin tức Tam Hoàn. Triển Chích đang định nói với Cổ Quân Hải, một tên sơn tặc vội vã chạy từ ngoài vào, cao giọng bẩm báo:
- Báo chủ thượng, có tin quan trọng!
Triển Chích nhìn thẳng vào hắn, căng thẳng hồi:
- Có tin gì, mau nói.
Người nọ thở hổn hển nói:
- Chủ thượng, Thành Bích phu nhân từ Đông Hải trở về, lúc này đang xuôi theo mạn Tây sông Tuấn vòng về Phí thành, bây giờ đã tới Tù Long Độ(Độ: bến đò, bến sông) rồi.
Cổ Quân Hải nghe vậy thì lên tinh thần, mở miệng hỏi:
- Ả có bao nhiêu nhân mã?
Người kia nói:
- Sáu chiến thuyền lớn, áng chừng có khoảng 300 gia tướng hộ vệ, hai bên bờ còn có mỗi bên 100 binh sĩ theo hộ vệ.
- Vậy tức là hơn năm trăm người?
Cổ Quân Hải bị kích động nhảy dựng lên, nói với Triển Chích:
- Chủ thượng, đám nhân mã này chúng ta nuốt trôi được.
Hai mắt Triển Chích lạnh lùng quắc về phía hắn, Cổ Quân Hải khẽ rùng mình, dáng vẻ bệ vệ lập tức co rúm lại. Triển Chích lạnh lùng nói:
- Quân Hải, ta hỏi ngươi, chúng ta có thể đánh thủy chiến được không? Có những sĩ tốt thạo đánh thủy chiến không? Lấy cái gì ra sông bắt ả? Bắt ả để làm gì?
Cổ Quân Hải bị một chuỗi câu hỏi của hắn làm cho câm tịt không nói được câu nào.
Triển Chích nặng nề hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Kẻ trượng phu, đầu óc đen tối, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện rúc váy đàn bà, còn có tiền đồ gì nữa!
Cổ Quân Hải lần đầu tiên bị hắn nhiếc móc giữa đám đông, vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Triển Chích không hề để ý đến hắn, cắn răng cười lạnh nói:
- Không công được, thì ta thủ. Hừ, lão thất phu Quý Tôn Ý Như lần này dẫn quân từ phía Đông tới, nếu như muốn gây rắc rối cho ta, vậy chúng ta cũng chơi cùng hắn vậy. Ta muốn xem, là kẻ nào tổn thất nhiều hơn!
Trong phòng, Khánh Kỵ kể lại quá trình đi tới Khúc Phụ thuyết phục Quý Tôn Ý Như kế lập Cơ Tống hết một lượt cho nàng nghe, Thúc Tôn Diêu Quang vui mừng khôn xiết, hai người chụm mặt vào nhau, bù đắp lại những tháng ngày khổ đau xa cách. Sau đó Khánh Kỵ liền nhắc nhở nàng rằng mình đã quay về, nàng cần phải mau chóng đưa Lý Hàn rời khỏi Phi Hồ cốc, tránh việc hai đại quản sự chạm trán nhau.
Đối với kẻ tâm địa âm độc, trong lòng rõ ràng có chút ý niệm ngưỡng mộ Thúc Tôn Diêu Quang như Lý Hàn, Khánh Kỵ luôn nâng cao vài phần cảnh giác, tuy rằng nói hiện tại hắn đang cúc cung tận tụy cho Thúc Tôn Diêu Quang, Khánh Kỵ cũng không chấp nhận cho hắn biết thân phận thật của mình. Vì vậy Thúc Tôn Diêu Quang thầm hối hận khi đã chọn Lý Hàn đi hộ tống tới Phí thành, để đến nỗi trong thời gian qua lại với Khánh Kỵ luôn phải che giấu tránh né tai mắt của hắn, thế nhưng việc Khánh Kỵ ở đây xây thành chiêu binh mãi mã vốn là chuyện đại sự, hơn nữa còn quan hệ mật thiết tới lợi ích cả đời của nàng, nên nàng càng không dám sơ suất, thuận miệng đồng ý luôn.
Chiều ngày hôm nay, thợ thủ công ở Phi Hồ cốc nhận được tin Thành phủ đại quản sự Dương Bân đã về, Thúc Tôn tiểu thư và Lý Hàn Lý quản sự quay về Phí thành trú chân. Thiếu đi tên Lý Hàn mặt nghiêm mày lạnh quản thúc, rất nhiều công nhân thợ thủ công đều cảm thấy vui mừng. Khánh Kỵ đi vòng quanh Phi Hồ cốc một vòng, trông thấy tòa hùng thành trong giai đoạn xây dựng ban đầu, chỉ còn dăm bữa nửa tháng nữa là có thể hoàn công, trong lòng cũng cảm thấy rất vui.
Những thợ thủ công và lực sĩ được chiêu mộ lần này có không ít người không phải người bản địa, bọn họ làm xong công việc, lĩnh tiền công liền lập tức quay về quê nhà. Khánh Kỵ liền dặn dò Anh Đào và mười mấy thuộc hạ, chọn lọc ra trong số đó những tráng sĩ không bị vướng bận chuyện gia đình, sau này có thể chiêu mộ dưới danh nghĩa muối đinh, trở thành thành viên trong những tân quân ở Phí thành.
Hoàng hôn, khói bếp bay lập lờ trên cao, Khánh Kỵ bỗng nhớ tới chuyện ban ngày tiểu nữ đầu bếp bị công nhân phàn nàn, liền bảo người đi tìm hai đầu mục thợ đá, hai đầu mục thợ rèn. Mọi người ngồi thành một hình tròn, dùng mộc côn vừa vẽ vừa viết trên mặt đất, diễn giải cho họ hồi lâu. Các đầu mục đưa mắt nhìn nhau, có chỗ nào khó hiểu liền cẩn thận hỏi lại. Khánh Kỵ trả lời lần lượt từng câu hỏi, mấy người đầu mục lúc này mới chịu chắp tay thoái lui.
Khánh Kỵ nhìn thấy kính ý phát ra từ trong con mắt bọn họ, không khỏi bật cười một trận. Nói ra thật cổ quái, từ khi hắn tới thời đại này, kế thừa thân phận và sứ mệnh của Khánh Kỵ, vốn là vì phục quốc mà bôn ba, bận bịu, lo việc nước việc quân, thế nhưng rất nhiều chế độ và cách tân liên quan tới việc nước việc quân hắn rõ ràng đều có những tư liệu tiên tiến cách tới hàng ngàn năm, nhưng lại không thể ứng dụng vào được. Điều đó không chỉ khiến người thường kinh hãi, mà những kế hoạch đại nhảy vọt siêu việt tiến trình lịch sử trên thực tế chẳng giúp được gì cho hắn cả. Ngay đến cả một chiếc yên ngựa bàn đạp cũng phải giấu giấu giếm giếm, thế tập quan tộc(cha truyền con nối trong chốn vua chúa quan lại cung đình) tuy rằng hủ bại, càng không thể đem ra thủ tiêu.
Ngược lại những chuyện dân sinh nhỏ nhặt này, vô luận là ăn mặc, vệ sinh, ăn uống, hắn đều có thể không cần kiêng kị mà nói ra. Nếu không phải là thân phận Khánh Kỵ công tử, hắn chắc đã trở thành một thợ thủ công có tiếng được mọi người tôn trọng, có thu nhập khá khẩm và một môi trường sinh hoạt ổn định. Thế nhưng nếu như là vậy, thì bên cạnh hắn làm sao có Anh Đào, Lương Hổ Tử, A Cừu, những người có nhiệt huyết như vậy theo gót đây? Làm sao có thể có được sự ái mộ từ những thiếu nữ tuyệt trần, gia thế giàu sang như Thành Bích, Thúc Tôn Diêu Quang? Có cái được ắt có cái mất, đời người chẳng bao giờ hoàn mỹ được cả.
Lúc này Thành Bích phu nhân không có ở Phí thành, mấy hôm trước, Thành Bích phu nhân dưới sự hộ vệ của các lộ quản sự và mấy trăm gia tướng, đi dọc theo về hướng Đông Hải , thị sát tình hình các bãi muối ở đây, gặp mặt những chủ muối lão làng ở đây đang phục vụ cho Quý Thị, cùng những "loại chư hầu" tay nắm đại quyền thương thảo về mối quan hệ hợp tác vận chuyển muối và phân chia lợi ích sau này.
Thúc Tôn Diêu Quang đã không còn lý do ở lại đây thêm nữa, chỉ đợi Thành Bích phu nhân quay lại, sẽ đi cùng trở về Khúc Phụ. Số lần gặp Khánh Kỵ không nhiều, nàng làm sao có thể bỏ phí cơ hội như vậy, cho nên ngày hôm sau liền bảo Lý Hàn dẫn theo người đi thành ấp lân cận mua đặc sản trong vùng làm quà tặng thân hữu khi trở về Khúc Phụ.
Tách được khỏi Lý Hàn, Thúc Tôn Diêu Quang mới có thể quay lại Phi Hồ cốc, lưu lại chút thời gian ngắn ngủi bên Khánh Kỵ. Thúc Tôn Diêu Quang còn không biết mùi vị sắc dục nam nữ, chỉ cần được thường xuyên ở nhìn thấy người nam tử trong lòng mình, là nàng đã thấy mãn nguyện rồi. Khánh Kỵ đang bận việc trên núi, nàng không hề quấn quýt vồ vập.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, bốn người thợ rèn, thợ đá hôm trước được Khánh Kỵ phân phó, đến phục mệnh, hai ngày nay trải qua nhiều lần thử nghiệm chế tạo, bọn họ đã làm xong món đồ phù hợp với tiêu chuẩn của Khánh Kỵ rồi. Hai cái cối đá, sáu chiếc nồi sắt đáy bằng, cối đá được làm bằng những vật liệu thượng hạng. Còn về công cụ bằng sắt, chất sắt thời kỳ này khá giòn, dùng để đúc binh khí sẽ rất dễ đứt gãy hao phí, có điều dùng để đúc nồi thì không thành vấn đề. Vừa chế tạo xong thì bọn họ liền vội vàng nhấc lên, mời Dương đại quản sự giảng giải công dụng của chúng.
Kỳ thực những thợ thủ công này rất lành nghề, chỉ cần nghe Khánh Kỵ nói cấu tạo của chúng, bọn họ đã có thể đoán ra được mấy phần công dụng rồi, đối với họ mà nói, mỗi lần có phát minh sáng kiến mới, đều là một chuyện đại sự khiến lòng người hứng khởi, cho nên hai ngày nay tuy ngủ chẳng đã giấc, mắt ai nấy cũng đều có gân máu chằng chịt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, hưng phấn lạ thường.
Khánh Kỵ trông thấy cái cối đá và nồi sắt đúng với yêu cầu của mình thì rất vui, vội gọi mấy lực sĩ nhấc lên, đi tới khu vực ăn uống của những nữ xá bên cạnh. Trong lòng vốn định khoe khoang một tí, muốn những cối đá kia dùng sức nước ma sát, thế nhưng nếu làm vậy thì sẽ phải chế tạo guồng nước, còn phải chế tạo hệ thống thoát nước, hơn nữa chẳng phải chỗ nào cũng thích hợp, nghĩ mãi cuối cùng đành phải bỏ đi.
Bảy hầm lò đã được đào mấy hầm, những nữ nhân làm cơm giặt giũ được Anh Đào tăng cường thêm hai người, có điều do ngại bận rộn, chỉ là không đến nỗi cơm cũng nấu không quen thôi. Hôm nay hầm món cơm đậu mễ, Quý Tôn Tiểu Man tay khua cây gậy gỗ, đấu tranh với bảy nồi đựng cơm trưa, Khánh Kỵ dẫn một ít công nhân, vác theo mấy thứ đồ kỳ quái đó tới.
- Nào, đặt cối đá ở đây, mấy cái nồi lớn kia đặt lên trên.
Khánh Kỵ bảo ban mấy công nhân đặt cối đá đúng chỗ, mọi người đều đưa ánh mắt tò mò về phía những đồ vật kỳ lạ kia. Khánh Kỵ tuy đã nhìn thấy cối đá, hơn nữa những thứ này có cấu tạo khá đơn giản, nhưng đây mới chỉ là lần đầu tiên sử dụng, trong lòng có chút hồi hộp.
Hắn sai người dắt hai con lừa tới, bịt kín hai mắt , rồi lại gọi người mang tới một túi đậu, một túi lúa mạch, đặt lần lượt tại hai lỗ dẫn vào cối đá, rồi cho con lừa chạy vòng quanh, chỉ trong chốc lát, một ít thứ trông giống như cháo đã chảy ra từ khe phía dưới. Khánh Kỵ trông thấy thì thở phào, vui mừng nói:
- Cuối cùng đã thành công. Nào nào nào, phía dưới tiếp bao lên đây, dùng chổi quét gọn chỗ bột mì ở miệng lỗ vào trong túi lớn. Phía trên, phía trên tiếp tục đổ đậu, lúa mạch vào...
Đám thợ thủ công nhìn thấy vậy thì rất kinh ngạc, không khỏi tán thán:
- Dương đại quản sự quả nhiên thông minh hơn người, lại có thể nghĩ ra kỳ vật như vậy, tiểu nhân làm cả một đời thợ đá, đều chưa từng nghĩ tới thứ công cụ như thế này, thật là...thật là không thể tưởng tượng nổi.
Khánh Kỵ cười ha hả nói:
- Bây giờ đã biết phải làm sao rồi chứ? Sau này ngươi có thể tạo nhiều một chút, rất có khả năng mở một nhà xay bột, chuyên xay cán lương thực. Phàm là những thực phẩm loại bột gạo cứng đều có thể dùng thứ này để nghiền thành bột, những hạt mạch này nghiền thành bột mì có thể chế biến dễ dàng, có điều không nên nấu bột mì ăn trực tiếp, mà phải...
Khánh Kỵ thuận miệng nói ra cách chế biến mấy món mì sợi, bánh mì, màn thầu... Mấy nữ đầu bếp đứng cạnh tỉ mẩn ghi nhớ kỹ càng. Khánh Kỵ lại chỉ về cái thớt nghiền đậu nói:
- Nếu làm được cái cối nhỏ hơn rồi bỏ chỗ đậu đã được ngâm nước vào, đậu tương sau khi nghiền xong có thể uống được(hay còn gọi là sữa đậu nành). Còn có cả cây vừng ép dầu nữa, nghiền nhỏ thêm nữa có thể chế thành dầu, ép dầu không còn phí sức như lúc trước nữa, các ngươi thấy thế nào?
Đám thợ thủ công nghe hắn nói vậy, liền hiểu ra đạo lý trong đó, mấy người thông minh hơn đã nghĩ tới nghề nghiệp kiếm tiền kiểu mới, vui mừng không biết để đâu cho hết. Khánh Kỵ trông thấy vẻ mặt mừng rỡ đến khó hiểu của họ thì chỉ nở một nụ cười. Người đời sau rất hay nhìn thấy những thứ này, nhưng để giải quyết chuyện nấu ăn trên núi, đối với hắn cũng không có tác dụng lớn lắm.
Hắn không biết rằng việc phát minh ra chiếc cối đá bé nhỏ có ý nghĩa to lớn đến nhường nào. Vốn dĩ những loại thực vật ngũ cốc như cây đậu, lúa mạch rất dễ trồng ở đây, lại sinh sôi nhanh chóng, cũng bởi chế biến để làm thức ăn không dễ nên diện tích trồng trọt cũng không nhiều, nhưng chỉ với những cái cối đá thô kệch không bắt mắt, vai trò trong đời sống của chúng vốn không được như hạt lúa và hạt gạo, giờ đây đã nổi lên trở thành thức ăn chính, tuy nhất thời không nhìn ra tác dụng của chúng. Thế nhưng nó đã dẫn đến việc thay đổi toàn bộ cơ cấu sản xuất lương thực, có vai trò hết sức quan trọng, tạo phúc cho con cháu đời sau, so với việc hắn khôi phục giang sơn còn trọng đại hơn vạn lần.
"Còn về những nồi sắt này..." Khánh Kỵ hắc hắc cười, vén tay áo đi lên, quát:
- Nổi lửa lên!
Lập tức liền có mấy thợ thủ công tranh nhau đi lên nhóm củi nổi lửa, để xem vị đại quản sự này có trò gì nữa. Vào thời này thức ăn không có hình thức chế biến hầm, xào, ninh, muối, ngay cả thức ăn hào môn quý tộc cũng được chế biến như vậy, chỉ là nguyên liệu cao cấp hơn mà thôi. Thời đó con người chưa nghĩ tới việc rau dưa chỉ cần xào một chút là có thể bỏ khỏi nồi ăn ngay được, cái nồi để sản xuất cũng chưa từng được xào nấu. Khánh Kỵ làm mẫu cho mấy đầu bếp nữ kia một chút, mấy người này vui mừng không kìm nổi.
Quý Tôn Tiểu Man mấy năm nay thường xuyên ở tại Lỗ Quái cư mà Lão Vệ của mẫu thân nàng năm xưa mở ra. Mưa dần thấm đất, những đầu bếp lành nghề có đôi chút am hiểu, nhìn cách làm của Khánh Kỵ ánh mắt có chút khác lạ, lập tức nghĩ ra nhiều món ăn mới:
- Nếu nói cho Viên thúc biết, việc sinh ý ở Lỗ Quái cư nhất định sẽ phát đạt.
Tên đáng ghét này, khó trách hắn được lòng Thành Bích, thì ra ngoài khuôn mặt tuấn tú, hắn còn có chút thông minh nữa.
Khánh Kỵ khoắng bừa mấy cuống rau dại, ngửi ngửi vào trong nồi, cười hài lòng, đưa đũa cho trù nương(đầu bếp nữ), quay đầu tìm Tiểu Ngải nói:
- Tiểu cô nương, cô xem...
Từ khi hắn tới đây đã bận rộn với việc kê cối đá, dạy cách làm, căn bản không nhìn kỹ khuôn mặt của Quý Tôn Tiểu Man, hơn nữa Quý Tôn Tiểu Man cũng chủ động tránh mặt hắn. Nhưng khi hắn xào rau, Quý Tôn Tiểu Man cũng vì tò mò mà tiến lại gần, lúc này muốn tránh cũng không kịp, hai người chạm mắt vào nhau.
Quý Tôn Tiểu Man tuy những ngày này cũng không tắm rửa, đầu cũng không chải, cố ý làm cho mình trông bẩn thỉu nhem nhuốc giống như tiểu nha đầu, nhưng yêu cái đẹp là thiên tính của nữ hài(nam nhi cũng vậy chứ bộ), nàng sẽ không để cho mặt mình xấu quá, dù không rõ lắm nhưng vẫn trông thấy được khuôn mặt lúc trước. Khánh Kỵ gặp nàng hai lần, ấn tượng đối với tiểu cô nương đáng yêu này rất sâu, đặc biệt là cặp mắt lanh lợi của nàng, không vì nàng trang điểm cho xấu mà che giấu nổi, Khánh Kỵ nhìn mà khẽ lay động.
Quý Tôn Tiểu Man bối rối cúi mặt xuống, trong lòng thầm nghĩ:
- Lần này thảm rồi, nghìn vạn...nghìn vạn lần không được để hắn nhìn ra sơ hở, nếu không những ngày khổ cực đã qua đi tong mất...
Sau một chút lay động, thần sắc Khánh Kỵ liền khôi phục vẻ bình tĩnh, nói như không có việc gì:
- Ha ha, ngươi xem... , lần này vấn đề có thể coi là được giải quyết rồi.
Trong lòng Quý Tôn Tiểu Man nhất thời mừng rỡ:
- Hắc, hắn không nhận ra ta! Đúng là đồ có mắt không tròng.
Trên Thương Hà lĩnh, đám nhân mã đi Tề quốc Kiền Hầu cướp Lỗ quân đã quay về, được tin Lỗ quân Cơ Trù đi tham gia buổi lễ mừng thọ của tể tướng Yến Anh, kết quả dưới núi Song Phương, do ngũ tộc tru sát Yến Anh, bị kẻ khác ngộ sát, Triển Chích không khỏi ngây ra như phỗng, Kẹp Lỗ quân lệnh chư hầu, nổi lên ngọn cờ Thanh Quân Trắc(một hoạt động tiễu trừ những kẻ loạn thần tặc tử bên vua) tạo phản, vốn là một khâu quan trọng trong kế hoạch của hắn, bây giờ Cơ Trù lại chết mất rồi. Triển Chích đấm một đấm thật mạnh vào trong không khí, nhất thời hoang mang không biết phải làm sao.
Cơ Trù vừa chết, hắn vội phái người đi thăm dò tin tức đô thành, ai ngờ mấy thám mã còn chưa đến Khúc Phụ đã vội vã trở về phục mệnh. Tam Hoàn thế gia mỗi nhà khởi phát một đội quân tiến quân về phía Mông Sơn, nghe nói một là diễn tập quân đội, vừa là di chuyển thành trì.
Triển Chích nghe được tin tức nghi hoặc nói:
- Nơi này gần Đông Hải, sẽ không có địch từ hướng Đông tới, phía Bắc đã có quân phòng, dựa vào sông núi hiểm trở đủ sức ngăn chặn được Tề quân. Nếu Tam Hoàn thế gia tới diễn võ, đúng vào vụ mùa, huống hồ lại còn di chuyển địa điểm đồn trú. Hắc, chúng dời binh tới đây, là muốn phòng ai?
Cổ Quân Hải ung dung nói:
- Chủ thượng, không lẽ tin tức chúng ta khởi binh đã bị bại lộ?
Lần trước lệnh hắn quấy rối Thành Bích, Cổ Quân Hải chuyển ý, trực tiếp bắt Thành Bích phu nhân lên núi, kết quả thất thểu bỏ về, Triển Chích đã mắng chửi đám tâm phúc này không ít, ngay sau đó bảo hắn ngoan ngoãn đợi trên núi, không được phép xuống núi gây chuyện thị phi. Giờ nghe hắn nói, Triển Chích vẫn còn chút tức giận, hung hãn trừng mắt nhìn hắn, rồi lại trầm ngâm nói:
- Chắc là không, biết ta khởi nghĩa chỉ có vài người, đều là những huynh đệ đáng tin, Tam Hoàn tại sao lại có được thông tin chứ? Lẽ nào... vì chuyện Thành Bích gặp cướp, lão già Quý Tôn Ý Như bắt đầu chột dạ rồi? Hắc, giữa bọn chúng quả nhiên có tư tình.
Tiểu Ất vẻ mặt cổ quái nói:
- Chủ thượng, nói vậy e không đúng lắm. Nếu nói Thành Bích và Quý Tôn Ý Như có gian tình thì còn có thể. Quý Tôn Ý Như hành sự thiển cận, không phân được nặng nhẹ, phát binh đến bảo vệ vì nữ tử mà hắn cưng chiều cũng không phải là không làm được. Nhưng... Thúc Mạnh hai nhà cũng phát binh, chắc chắn không phải để bảo vệ cho nữ tử kia? Trừ phi mụ yêu tinh này đến cả Thúc Tôn Ngọc, Mạnh Tôn Tử Uyên cũng cho vào tròng, thế nhưng Quý Tôn Ý Như là kẻ cả ghen, hắn có thể nhẫn nhịn nổi sao?
Triển Chích khẽ đưa mắt, sắc mặt trở nên trầm mặc:
- Ý ngươi là... Tam Hoàn phát binh, mục tiêu là mỗ gia?
Tiểu Ất gật đầu nói:
- Chủ thượng, thiết nghĩ, không thể không phòng.
Triển Chích bước từ từ trong sảnh, suy nghĩ mãi, cuối cùng ngồi xuống, hai tay xuôi theo đầu gối, phân phó:
- Cơ Trù đã chết, mỗ đã mất một nửa chỗ dựa dẫm, bây giờ Tam Hoàn phát binh, mỗ mất đi tiên cơ, lúc này mà manh động là không khôn ngoan. Tiểu Ất, ngươi đích thân xuống núi, theo sát từng nhất cử nhất động của chúng, có tin gì báo lại cho ta ngay.
- Tuân lệnh!
Tiểu Ất chắp tay cáo lui, dẫn theo thân tín xuống núi thám báo tin tức Tam Hoàn. Triển Chích đang định nói với Cổ Quân Hải, một tên sơn tặc vội vã chạy từ ngoài vào, cao giọng bẩm báo:
- Báo chủ thượng, có tin quan trọng!
Triển Chích nhìn thẳng vào hắn, căng thẳng hồi:
- Có tin gì, mau nói.
Người nọ thở hổn hển nói:
- Chủ thượng, Thành Bích phu nhân từ Đông Hải trở về, lúc này đang xuôi theo mạn Tây sông Tuấn vòng về Phí thành, bây giờ đã tới Tù Long Độ(Độ: bến đò, bến sông) rồi.
Cổ Quân Hải nghe vậy thì lên tinh thần, mở miệng hỏi:
- Ả có bao nhiêu nhân mã?
Người kia nói:
- Sáu chiến thuyền lớn, áng chừng có khoảng 300 gia tướng hộ vệ, hai bên bờ còn có mỗi bên 100 binh sĩ theo hộ vệ.
- Vậy tức là hơn năm trăm người?
Cổ Quân Hải bị kích động nhảy dựng lên, nói với Triển Chích:
- Chủ thượng, đám nhân mã này chúng ta nuốt trôi được.
Hai mắt Triển Chích lạnh lùng quắc về phía hắn, Cổ Quân Hải khẽ rùng mình, dáng vẻ bệ vệ lập tức co rúm lại. Triển Chích lạnh lùng nói:
- Quân Hải, ta hỏi ngươi, chúng ta có thể đánh thủy chiến được không? Có những sĩ tốt thạo đánh thủy chiến không? Lấy cái gì ra sông bắt ả? Bắt ả để làm gì?
Cổ Quân Hải bị một chuỗi câu hỏi của hắn làm cho câm tịt không nói được câu nào.
Triển Chích nặng nề hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Kẻ trượng phu, đầu óc đen tối, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện rúc váy đàn bà, còn có tiền đồ gì nữa!
Cổ Quân Hải lần đầu tiên bị hắn nhiếc móc giữa đám đông, vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Triển Chích không hề để ý đến hắn, cắn răng cười lạnh nói:
- Không công được, thì ta thủ. Hừ, lão thất phu Quý Tôn Ý Như lần này dẫn quân từ phía Đông tới, nếu như muốn gây rắc rối cho ta, vậy chúng ta cũng chơi cùng hắn vậy. Ta muốn xem, là kẻ nào tổn thất nhiều hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.