Quyển 4 - Chương 240: Tình và lý
Nguyệt Quan
17/03/2013
Khánh Kỵ đè trên người Diêu Quang, một cảm giác quyến luyến bịn rịn, chiếc chăn bằng áo lụa của Thúc Tôn Diêu Quang bị dày vò nên đã cuốn lên trên, để lộ ra một đôi chân đẹp và một chiếc đùi thon thả, đôi chân này như quấn vào nhau, từng ngón chân trông như những con tằm, lúc thì co lại, lúc thì mở ra, trong tình yêu thương của Khánh Kỵ khó trách những ngón chân ấy thể hiện ý kiến của nó, cứ như vết rách của con diều bay trong gió.
“Ưm… đừng, đáng ghét…”
Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên đẩy hắn ra, vừa mắc cỡ lại thấy khó xử che đôi ngực như đang nóng lòng muốn nhảy ra khỏi áo, xấu hổ nói:
“Không được, bây giờ… chưa được…”
Ánh sáng vẫn chiếu lên, đôi ngực nảy nở trắng như ngọc như tuyết, vẫn như đang ẩn hiện dưới đôi tay nàng, đỏ hồng, run lẩy bẩy, thoắt ẩn thoắt hiện, như hoa thược dược trong sương mờ, cảnh đẹp như thế, đúng là xem mãi không chán.
Thấy Khánh Kỵ say mê nhìn ngay trước ngực nàng, Thúc Tôn Diêu Quang xấu hổ xoay người lại nằm trên giường, chiếc chăn mỏng kéo lên đến tận eo, che chắn chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, thế nhưng lại khiến cho đôi mông tròn trịa của nàng hiện ra rõ hơn.
“Ha ha…, còn nhớ khi ta lẻn vào phủ của nàng, bị nàng cho một đá, liền ngã đè lên người nàng, lúc đó nàng dùng hết sức để đánh ta, trông giống như một con ngựa hoang vậy, bây giờ sức mạnh của nàng đâu hết rồi?”
Khánh Kỵ cười tinh quái, tay nhè nhẽ vỗ vào đôi mông tròn trịa của nàng. Mông nàng tròn trịa mượt mà, cảm giác đầy đặn, chắc nịch, khiến người không nỡ bỏ tay.
Thúc Tôn Diêu Quang đánh “bốp” một tiếng vào cái tay đang vỗ mông nàng, nhíu mày:
“Sao lúc đó thiếp không cho cái tên xấu xa như chàng thêm vài đá, bây giờ lại ăn hiếp thiếp như thế.”
“Ha ha, nếu lúc đó nàng đá thêm vài đá, e là bây giờ đã đau khổ chẳng thiết sống rồi.”
Khánh Kỵ cười, bàn tay lại vỗ lên lưng nàng. Lúc này Thúc Tôn Diêu Quang không có vẻ cự tuyệt, nàng nhắm mắt lại thoải mái, ngoan ngoãn trông như con mèo:
“Đại vương ngày lo trăm việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thăm Diêu Quang?”
“Ta muốn… hai ngày sau sắp xếp cho hai nàng về nước Lỗ.”
“Hả?”
Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, Khánh Kỵ sớm biết phản ứng này của nàng nên đã nhoài người qua, hôn nhẹ lên đôi môi nàng, sau đó nói nhỏ bên tai:
“Tiểu yêu tinh à, tiếp tục giữ nàng bên cạnh ta, ta không thể đảm bảo có thể để nàng toàn vẹn, trong sạch mà trở về nước Lỗ được.”
Thúc Tôn Diêu Quang dần dần hiểu ra, sa vào lòng của Khánh Kỵ, vui mừng nói:
“Chàng… cuối cùng chàng cũng chịu mang sính lễ sang nhà ta cầu thân rồi!”
Khánh Kỵ và Diêu Quang tâm sự hồi lâu, họ cùng thương lượng những tình huống mà nàng ấy có thể gặp phải sau khi về nước, nhất là việc vua Lỗ Cơ Tống có thể sẽ gây khó dễ cho Quý Tôn Tiểu Man, thì đến lúc đó nên ứng phí như thế nào. Thúc Tôn Diêu Quang so với Quý Tôn Tiểu Man thì chững chạc hơn nhiều, những việc này hắn chỉ đành cùng thương nghị với Diêu Quang.
Vấn đề mà Khánh Kỵ muốn bàn bạc nhất, kỳ thực là việc sắp xếp ngôi thứ cho nữ nhi của các chư hầu trong hậu cung như thế nào. Vấn đề này xem ra có vẻ buồn cười, thế nhưng lại trực tiếp liên quan đến sự hòa thuận sau này giữa hậu cung phi tần với nhau và giữa hậu cung phi tần với hắn, việc này tuyệt đối không dễ.
Cũng như các triều thần võ tướng dưới trướng hắn, dù cho bình thường thân thiết thế nào, cùng sống trong quân ngũ hòa thuận thế nào, dù bình thường xem thường danh lợi thế nào, nhưng đến khi hắn ngồi trên đại điện, đại phong cho quần thần, tất cả họ đều mở to mắt nhìn, lắng tai nghe sự an bài của hắn đối với quần thần.
Ai xứng làm thượng khanh, ai có thể làm trung khanh, ai nên làm hạ khanh, trong lòng mỗi người đều đã tính toán sẵn, nếu như an bài của Khánh Kỵ quá khác xa so với suy đoán của họ, lại không có lý do khiến người khác tín phục, sẽ khiến họ tức tối trong bụng và sinh lòng oán hận. Chén nước này được bưng thế nào vĩnh viễn cũng không thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng, cho nên từ xưa đến nay đằng sau niềm vui khi khai quốc quân vương đại phong cho quần thần, ít nhiều gì cũng có người không vui.
Kỳ thực là trong lòng bất mãn, trong bụng tức tối, thậm chí do vậy mà trút giận lên cả những bằng hữu khi xưa, những đại phu và tướng quân cùng chung sống trong quân ngũ, chưa hẳn họ làm thế vì ham hố danh lợi, đố kỵ với người khác cấp bậc cao hơn mình một bậc, hoặc giả chức vụ quan trọng hơn của mình, mà nguyên nhân là vì điều này liên quan đến sự cực khổ và những hy sinh của bản thân có được thừa nhận hay không, năng lực của bản thân có được nhận thấy hay không. Dù cho Khánh Kỵ có hao tâm tổn huyết để sắp xếp thế cân bằng trong triều. Lại được Tôn Vũ, Yểm Dư, Chúc Dung ba vị tướng lãnh đức cao vọng trọng này đến báo tin trước, thì dù hắn có làm bao nhiêu chuyện, cũng sẽ có người cảm thấy an bài không công bằng, họ sẽ không dám nói ra ở trước mặt Khánh Kỵ, nhưng sau đó sẽ bày tỏ ấm ức với các đồng liêu.
Trong quân như thế, trong triều như thế, trong cung há cũng chẳng như thế sao? Những nữ tử này dẫu rằng không để tâm đến bản thân ý nghĩa của địa vị cao thấp, cũng sẽ để tâm đến việc an bài như thế nào để chứng minh địa vị của họ trong lòng của Khánh Kỵ, Khánh Kỵ thật không mong muốn trong lòng họ có khúc mắc, mà diễn nên vở kịch chiến tranh lạnh, thậm chí là đại chiến trong hậu cung nước Ngô. Cho nên hắn muốn bàn bạc trước với họ về sự an bài này. Đành rằng những việc này nói trong bầu không khí như thế này thì thật là tréo nghoe, Khánh Kỵ nhiều lần do dự, nhưng vẫn cảm thấy khó mà mở lời.
Hai người nói chuyện rất lâu. Thúc Tôn Diêu Quang lưu luyến bịn rịn ôm lấy hắn hôn một cái, buồn bã nói:
“Thật không nỡ để chàng đi. Chàng mà bước ra khỏi căn phòng này rồi, e là trước khi thiếp lên đường trở về nước Lỗ, chàng bận đến nỗi khó mà đi khỏi được, lại không thể gặp được chàng.”
Khánh Kỵ hôn lên trán nàng, an ủi:
“Ta thì lại mong đến lúc đó, nàng vừa bước chân rời khỏi, sứ giả sẽ mang sính lễ lập tức lên đường. Đợi đến khi ta lại đón nàng về, thì chúng ta đã là phu phụ, có thể ngày ngày gặp nhau, suốt đời không chia lìa nữa.”
Thúc Tôn Diêu Quang bĩu môi:
“Không dám đâu, chàng đừng có mà dỗ ngọt thiếp. Nam nhân các chàng xưa nay đều lấy sự nghiệp làm trọng, đến lúc đó một lòng lo việc quốc gia đại sự, thiếp vẫn là không thể gặp được chàng sao.”
“Sao thế được, nay ta đã là đại vương nước Ngô, có nhiều việc chỉ có thể ngồi yên mà ra quyết sách, không có cách nào đích thân đi làm, có bận rộn hơn nữa, mỗi ngày cũng có thể ở bên cạnh nàng mà.”
“Vậy sao?”
Thúc Tôn Diêu Quang dở khóc dở cười ngồi dậy, chăm chú đếm từng ngón tay:
“Chỉ e đến lúc đó đại vương nhà ta vẫn phải dùng đến thuật phân thân, nào là Tiểu Man, nào là Thành Bích. Thật đáng tiếc, à… chỉ e còn có một vị Nhâm Băng Nguyệt cô nương cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của đại ma vương Khánh Kỵ chúng ta. Còn ai nữa nhỉ? Tạm thời chưa thể nghĩ ra. Nhưng với thân phận của phụ thân thiếp, đã có vô số thê thiếp rồi, huống chi đường đường là đại vương nước Ngô, tương lai đương nhiên chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn. Ôi, thiếp vẫn mong chàng là đương thế anh hùng, lập nên những chiến công hiển hách, nhưng chỉ nghĩ đến những điều này thôi, thiếp lại ước chàng chỉ là một bá tánh bình thường. Nhưng nếu chàng lại là một bá tánh vô danh tiểu tốt, thiếp lại không cam lòng, nghĩ đi nghĩ lại thật là mâu thuẫn quá.”
Khánh Kỵ nắm những ngón tay của nàng, mỉm cười nói:
“Nếu chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp, ta sẽ nạp vào hậu cung, cũng sẽ không thả Tiểu Nhã, Tiểu Trúc sáu vị cô nương rời khỏi. Khi Khánh Kỵ gặp hoạn nạn ở nước Lỗ, khi đã đi đến đường cùng. Diêu Quang đối với ta vẫn một lòng một da, từ đó luôn ở bên cạnh ta không rời nửa bước, tình cảm của nàng Khánh Kỵ sốt đời không quên, càng không đối xử lạnh nhạt với nàng.”
Thúc Tôn Diêu Quang trong lòng cảm thấy ấm áp, đẩy hắn ra nói:
“được rồi, chàng giờ đã là Đại vương, mà vẫn để tâm đến thiếp, Diêu Quang đã mãn nguyện lắm rồi, xem vẻ mặt lưu luyến của chàng kìa, chàng có nhớ là phải đi gặp Tiểu Man không? Bây giờ chàng còn bận nhiều việc quốc sự, thiếp sẽ không bá chiếm chàng nữa đâu.”
Khánh Kỵ lại hôn lên má nàng, thân mật nói:
“Diêu Quang của ta ngày càng dịu dàng và hiểu chuyện hơn rồi, chuyện của Tiểu Man, e rằng Cơ Tống sẽ kiếm cớ để ngăn cản, ta sẽ căn dặn nàng ấy vài điều. Yên tâm đi, muộn nhất là tháng ba năm sau, Khánh Kỵ nhất định đón Diêu Quang về!”
“Vâng”
Thúc Tôn Diêu Quang cười ngọt ngào, híp đôi mắt lại nói:
“Nhớ năm xưa Diêu Quang chỉ thích mặc y phục của nam nhân, ngang nhiên huênh hoang với người đời, không những thường bị phụ thân quở mắng, mà rất nhiều cụ già trong đô thành vừa gặp ta đã lắc đầu, thường nói Tiểu nha đầu ngạo mạn như ta sẽ không thể lấy được một tấm chồng tốt. Hi hi, lần này trở về, khoác lên người giá y, phu quân mà Thúc Tôn Diêu Quang muốn gả không những là anh hùng đương thế, mà còn là vua của một nước, để xem, họ còn lời nào để nói nữa không.”
Diêu Quang nói chuyện vô cùng vui vẻ, khiến cho Khánh Kỵ muốn nói nhưng đành phải nuốt lại vao trong, trong lòng hắn không biết nên làm thế nào nên thở dài, Thúc Tôn Diêu Quang với ánh mắt ấm áp như nước xuân đã tiễn Khánh Kỵ ra khỏi cửa.
Khánh Kỵ đứng lặng dưới mái hiên một hồi, mới tiếp tục đi về phía nơi ở của Quý Tôn Tiểu Man. Nơi này có rất nhiều nô tì hầu hạ, họ đều là nô tì của Nhâm gia được Nhâm Nhược Tích phái đến hầu hạ hai vị cô nương, những đại hào môn đều có rất nhiều nguyên tắc, những nô tì này đã được huấn luyện rất kỹ, nên khi thấy Khánh Kỵ vẫn rất ung dung, khụy gối xuống hành lễ, cử chỉ và thái độ rất có phong thái.
Khánh Kỵ đã đến nơi mà Quý Tôn Tiểu Man ở, thấy bóng một người vừa đi ra khỏi cửa, thân hình người này không cao, có vẻ hơi ốm yếu, nhưng lại đeo kiếm bên người, bước chân có vẻ thành thơi, nhất cử nhất động như núi cao sừng sững, có vẻ chín chắn chững chạc khó ta. Đến khi phát hiện Khánh Kỵ, thần sắc người đó mới có vẻ kinh ngạc, vội vàng bước nhanh hơn, tiến lên quỳ lạy nói:
“Vi thần Viên Tố, tham kiến Đại vương!”
Tên Viên Tố này không giỏi về việc chém giết lẫn nhau trên chiến trường. Khi Khánh Kỵ và nước Ngô đánh giết nhau, hắn được phong làm thủ lĩnh đội trinh sát, dựa vào kiếm thuật cao siêu và thân thủ cao cường, thâm nhập vào hậu phương của địch mà dò thám tình hình, truyền tin tình báo về. Nay Khánh Kỵ đã phục quốc, những thị vệ bên cạnh như A Cừu, Tái Cừu đã được phong đại tướng lãnh binh ở bên ngoài, nên sẽ do Viên Tố thống lĩnh cấm vệ trong cung, chưởng quản tả hữu thị vệ. Đồng thời còn phụ trách dạy quyền thuật cho quân Ngô, tuy chức vụ không cao, nhưng quyền bính lại rất mạnh.
“Viên khanh bình thân. Vừa nãy đến gặp Tiểu Man à?”
“Vâng! Đại vương có cần vi thần hộ giá hồi cung?”
Viên Tố không lập gia đình, cũng chẳng có con cái, từ lâu đã xem Quý Tôn Tiểu Man như cốt nhục thân sinh của mình. Nhắc đến Tiểu Man trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui vẻ thanh thản.
“Không cần đâu, Quả nhân cũng muốn đến gặp Tiểu Man cô nương. Khanh hãy tự về cung đi.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Viên Tố nghiêng người tránh sang một bên, Khánh Kỵ tiếp tục bước đi.
Đến trước cửa phòng Quý Tôn Tiểu Man, Khánh Kỵ gõ lên cửa, gọi:
“Tiểu Ngải?”
“Ơ, Viên thúc thúc sao người quay lại rồi?”
Trong phòng vọng ra một giọng nói vui vẻ, liền sau đó cửa phòng mở ra. Quý Tôn Tiểu Man lê theo đôi guốc gỗ vui vẻ mở cửa, vừa thấy Khánh Kỵ đứng ngay trước cửa, liền thay đổi sắc mặt nói:
“Thì ra Đại vương còn biết thiếp đang ở đây, ngày nào cũng chẳng thấy ngài đến. Còn cho rằng Khánh Kỵ Đại vương bận rộn trăm bề đã quên mất trên đời này còn có một Quý Tôn Tiểu Man chứ. Muốn đi gặp ngài, lại bị ngăn bởi tường cao của cung điện, bao nhiêu là thị vệ đứng gác, thật là vinh quang không ai bằng, sao hôm nay ngài lại chịu hạ cố đến đây?”
“Thì dạo này không phải bận sao? Ha ha, sao thế, không cho ta vào à?”
Quý Tôn Tiểu Man đôi mắt tinh ranh linh động, vẻ mặt thanh tú đáng yêu. Thiết nghĩ chắc cũng vừa ngủ trưa dậy, mái tóc thề có chút rối, khuôn mặt lười trang điểm trông thật hoạt bát dễ thương. Nhất là nàng ấy chưa bao giờ xem Khánh Kỵ là một quân vương cao cao tại thượng. Điều này khiến Khánh Kỵ ở trước mặt nàng vô cùng ung dung tự nhiên. Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa vui của nàng, tâm trạng của Khánh Kỵ bỗng vui vẻ trở lại. Gánh nặng trong lòng hắn vơi đi phần nào.
“Muốn vào thì vào, cả nước Ngô này đều là của ngài, ai dám ngăn ngài chứ?”
Quý Tôn Tiểu Man xoay người, để ngỏ lối vào rồi tự đi vào bên trong.
“Bốp” một tiếng, mông của nàng bị vỗ một cái, Khánh Kỵ đóng cửa phong lại, cười hi hi theo nàng bước vào.
Quý Tôn Tiểu Man xoa mông kêu lên một tiếng, quay người sang, mắt to tròn liếc hắn nói:
“Cái tên này, sao lại đánh vào mông ta?”
Khánh Kỵ cười nói:
“Cả nước Ngô này đều là của ta, Tiểu Ngải sao có thể ngoại lệ chứ? Ai nói đó là mông của nàng, đó là mông của ta mà, ha ha ha…”
Quý Tôn Tiểu Man nhịn không được cũng cười “hi hi”, liền sau đó lại nghiêm mặt nói:
“Đừng có mà hi hi ha ha với thiếp nữa, Quý Tôn Tiểu Man là người Lỗ, Đại vương nước Ngô như ngài còn lâu mới quản được thiếp.”
Khánh Kỵ bước vào bên trong, thản nhiên ngồi trên giường của nàng, trên giường của Tiểu Man có một chiếc chăn mỏng chưa được xếp gọn gàng, quả nhiên là trước khi gặp Viên Tố nàng ấy đang ngủ trưa. Khánh Kỵ an vị xong cười nói:
“Hiện giờ tuy nàng là người nước Lỗ, nhưng sẽ nhanh chóng không phải là người Lỗ rồi. Tiểu Ngải, ta muốn… hai hôm sau sắp xếp cho nàng và Diêu Quang trở về nước, sau đó, phái sứ giả đến nước Lỗ cầu thân.”
“Hả?”
Quý Tôn Tiểu Man vốn còn định cãi nhau với hắn, vừa nghe xong lời này bèn trở nên căng thẳng, ngoan ngoãn đến trước mặt hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi:
“Thiếp phải… về nước Lỗ sao? Đã bỏ nhà đi lâu thế, không biết gia chủ có… có thể nào gây khó dễ cho thiếp không?”
Khánh Kỵ nói:
“Nếu là Quý Tôn Ý Như, thì nàng không cần quá lo lắng. Hôm nay đã khác xưa, ta nghĩ sẽ không có chuyện gây khó dễ cho nàng, người mà ta lo lắng chính là vua Lỗ Cơ Tống, hắn rất thích nàng, ta e sau khi nàng trở về, hắn sẽ cố ý gây khó dễ cho nàng.”
“À, hắn à”
Trên mặt Quý Tôn Tiểu Man xuất hiện nụ cười ngọt ngào:
“Về phía tên đó thì chàng không cần phải lo lắng, hắn dám gây khó dễ cho thiếp sao, thiếp sẽ xông vào cung đánh hắn y như đầu heo luôn, hắn chẳng dám đụng đến thiếp đâu.”
“Nha đầu ngốc”
Khánh Kỵ véo mũi nàng, nói:
“Hắn đường đường là vua một nước, còn không đối phó nổi nàng sao? Lúc trước, hắn muốn làm nàng vui lòng, nên việc gì cũng nhường nhịn nàng, cho dù thế nào, hắn cũng vẫn là vua Lỗ.”
“Vậy cũng đâu cần lo gì, chỉ cần gia chủ không gây khó dễ cho thiếp, thì hắn làm gì được chứ? Vua nước Lỗ của thiếp, trước nay đều chỉ là vật trang trí mà thôi, hắn cũng phải xem sắc mặt của Tam Hoàn mà làm việc vây.”
Khánh Kỵ khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trong nói:
“Hôm nay đã khác xưa… Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài đã gia nhập hàng ngũ phản loạn của Triển Chích, gây chia rẽ sức mạnh của gia tộc Quý thị, chiếm lĩnh một số ấp phong ấp của Quý thị, dù ít dù nhiều cũng đã làm suy yếu đi sức mạnh của Tam Hoàn. Trong thời gian nay, nước Lỗ lại khai chiến với nước Tề. Lại phải bình định phản loạn trong nước, những hành động này đều vì mục đích để cho Cơ Tống nắm giữ ấn soái thống lĩnh đại cuộc, tên Khổng Khâu này cũng rất tinh ranh, đã lợi dụng cơ hội này, dần dần nâng cao địa vị của Cơ tống trong lòng người Lỗ, đến ngay cả Tam Hoàn, cũng không dám đối đầu với hắn không kiêng nể như ngày xưa. Cho nên, điều mà ta lo nhất chính là hắn có thể gây bất lợi cho nàng.”
Tuy Quý Tôn Tiểu Man rất thích cãi lời Khánh Kỵ, kỳ thực nàng ấy còn nghe lời Khánh Kỵ hơn cả Thúc Tôn Diêu Quang, Khánh Kỵ đã nói vậy rồi, Quý Tôn Tiểu Man trở nên căng thẳng hơn, lo lắng hỏi:
“Sức mạnh hiện tại của hắn có thật đã lớn đến thế không? Vậy... vậy thiếp không về nước nữa có được không?”
“Vậy đâu có được!”
Khánh Kỵ dở khóc dở cười nói:
“Dù là bá tánh bình thường cầu thân, cũng không thể đón cô nương nhà họ về trước. Sau đó mới đem lễ vật đến các bậc trưởng bối để cầu thân chứ? Huống chi đây là liên hôn giữa hai quốc gia.”
Chung thân đại sự của mình, Quý Tôn Tiểu Man rốt cuộc đã không giở tính ngang ngược nữa. nàng ấy nắm lấy ta Khánh Kỵ, căng thẳng hỏi:
“Vậy… vậy nếu hắn ép thiếp phải lấy hắn thì biết làm sao?”
Khánh Kỵ lại nắm ngược lại bàn tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, Quý Tôn Tiểu Man càng khẩn trương hơn, lại nghe Khánh Kỵ thì thầm bên tai:
“Nàng yên tâm, nếu quả thực nàng phải gả cho Cơ Tống. Ta nhất định sẽ cơ hội cùng nàng hội ngộ dưới âm ti.”
“Chàng…”
Chiếc mũi của Quý Tôn Tiểu Man bị chọc tức đến độ xì hết cả hơi ra, nàng nói to:
“Thiếp nói nghiêm túc mà!”
Khánh Kỵ mở bàn tay ra nói:
“Nàng xem ta nghiêm túc biết bao nhiêu, có chỗ không đàng hoàng đâu?”
Quý Tôn Tiểu Man tức tối liếc hắn hồi lâu, đột nhiên cười “hi hi”. Chuyển sang vẻ mặt nũng nịu, đưa đôi tay ra ôm chầm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói:
“Chàng đã nghĩ được cách rồi, đúng không nào?”
Khánh Kỵ chớp mắt cười:
“Không phải đã nói rồi sao, ta sẽ tìm cơ hội đến nước Lỗ cùng nàng hội ngộ dưới âm ti.”
“Khốn kiếp!”
Quý Tôn Tiểu Man vừa mắc cười lại vừa tức, đấm cho hắn hai cái, bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:
“Nếu vậy thị, thiếp nhất quyết sẽ không gặp chàng, chàng xem thiếp hiền thục ngoan ngoãn như thế, trông giống một thê tử không biết giữ phụ đạo sao?”
Khánh Kỵ cười nói:
“Bây giờ thì không giống. Nhưng nếu bị ta dụ dỗ. Vậy mới giống.”
Quý Tôn Tiểu Man lúng túng, giận dỗi nói:
“Ta cắn chết chàng!”
Nói xong vừa xoay người đã bổ nhào vào hắn.
Hai người ngã trên giường. Giỡn nhau cười hi ha một hồi, Khánh Kỵ bỗng nhiên kề sát tai nàng nói nhỏ vài câu, Quý Tôn Tiểu Man nghe xong mắt trợn tròn, kinh ngạc nói:
“Không phải chứ… cách của chàng tồi tệ thế?”
“Cách làm tuy là tồi, nhưng tuyệt đối hiệu quả, nàng nói xem đúng không?”
Quý Tôn Tiểu Man nhoài người ra trước ngực hắn, tay xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ, lại cười nói:
“Khoan đã, cách này tuy là tồi, nhưng nhất định dùng được, đặc biệt là nước Lỗ của thiếp, ha ha, tên Cơ Tống đó nhất định sẽ không dám phạm điều cấm kỵ nhất trong thiên hạ đâu. Còn về phía gia chủ, bây giờ thiếp cũng chẳng thèm sợ nữa.”
Đôi chân mày của nàng ấy hếch lên, đắc ý nói:
“Thiếp không còn là tiểu hồ ly tội nghiệp không ai thèm ngó ngàng tới nữa rồi, nay có Ngô vương Khánh Kỵ đứng sau chống lưng cho thiếp, xem ai còn có thể ăn hiếp ta nữa.”
“Ha ha, ta đã nói cách này nhất định sẽ thành mà?”
“Thành cái gì mà thành!”
Quý Tôn Tiểu Man mở to đôi mắt, lại ra oai nói:
“Nếu theo như cách của chàng, thì danh dự của thiếp đã mất hết rồi, sau này còn có mặt mũi mà gặp người đời sao?”
Khánh Kỵ ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, xiết nhẹ, cười nói:
“Nàng chẳng cần phải gặp ai cả, sau này sống trong cung của Ngô Vương, chỉ cần gặp ta là đủ rồi.”
Quý Tôn Tiểu Man híp lại đôi mắt xinh đẹp của nàng, nhìn hắn đầy uy hiếp:
“Những lời này… chàng chỉ nói với mình thiếp thôi sao? Chàng đến gặp thiếp đầu tiên đúng không?”
“Đương nhiên”.
Khánh Kỵ vội vàng nghiêm chỉnh nói:
“Gần đây bận rộn việc quốc sự, nàng cũng biết mà, vừa hết bận, người đầu tiên ta đến gặp là nàng, chút nữa ta sẽ qua thăm Diêu Quang.”
Quý Tôn Tiểu Man tươi cười rạng rỡ, chủ động hôn lên má hắn một cái, ngọt ngào nói:
“Xem như chàng có lương tâm, vậy thiếp sẽ không giận chàng nữa.”
Khánh Kỵ thở phào nhẹ nhõm, Quý Tôn Tiểu Man thấy kỳ lạ hỏi:
“Sao chàng thở dài?”
Khánh Kỵ than:
“Lúc nãy ta còn nói phải đến nước Lỗ để dụ dỗ Man phu nhân, nhưng giờ thì, hình như Man phu nhân đang dụ dỗ ta mất rồi.”
Quý Tôn Tiểu Man nghe hắn gọi một tiếng là Man phu nhân, trong lòng nàng như xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ, như là bản thân trong phút chốc trở nên trưởng thành hơn, ngọt ngào và ấm áp đến tận đáy lòng, nhưng những lời của Khánh Kỵ lại khiến nàng vừa mắc cỡ vừa lúng túng, nàng cãi lại:
“Đừng nói bậy, thiếp nào có dụ dỗ chàng chứ?”
“Không có sao?”
Khánh Kỵ gối đầu lên cánh tay, thẳng cái lưng ra:
“Nàng xem bộ dạng của hai ta như thế này. Chẳng lẽ là ta đang dụ dỗ nàng sao?”
Lúc này Quý Tôn Tiểu Man mới phát hiện ra mình đang nằm đè trên người hắn, cánh tay đặt trên ngực hắn, bụng nàng sát ngay eo hắn, một chiếc đùi rất tự nhiên nằm giữa cặp đùi của hắn, toàn bộ thân hình bé nhỏ của nàng đang đè trên người hắn, nàng mắc cỡ, xoay người tính bước xuống. nhưng động tác của Khánh Kỵ nhanh hơn, thân thể nàng vừa khẽ động, đôi tay Khánh Kỵ vươn ra, đã ôm trọn thân hình nhỏ bé của nàng. Xoay người lại, đè nàng nằm bên dưới thân thể của hắn…
Khánh Kỵ rời khỏi phủ đệ mà hai vị cô nương đang cư ngụ, bước lên xe hắn đau đầu thở dài một tiếng. Thật khó mở lời quá, chuyện nam nữ này, vốn là hai bên tình nguyện, một khi liên quan đến hàng loạt lợi ích, là sẽ khác ngay. Bên Thúc Tôn Diêu Quang đã không cách nào mở lời được, bên Quý Tôn Tiểu Man càng không kiếm được cơ hội để nói, lại thêm tiểu ni tử này sao có thể nghĩ đến vấn đề phức tạp thế.
Còn có thể thương lượng với ai đây? Khánh Kỵ đột nhiên nhớ tới Nhâm Nhược Tích. Trong số các nữ nhi chư hầu mà hắn biết, người vừa thông hiểu thế sự lại rất lý trí, chỉ có tb phu nhân và Nhâm Nhược Tích.
Theo lệ thường, nam nhân đều thích nữ nhi cảm tính, nữ nhi quá lý tính sẽ làm giảm đi cảm giác thú vị của tình yêu, nhưng khi cần cùng nhau đối diện với một số vấn đề, thì nữ nhi lý tính sẽ là người bạn thích hợp. Cũng sẽ càng lý trí hơn khi cùng nhau đối diện, giải quyết vấn đề.
Tb phu nhân đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời, lý tính của nàng ấy, bao gồm cả vạn loại phong tình trong đó, cùng nàng ấy thương lượng khiến hắn có cảm giác như được tắm gió xuân, không hề cảm thấy khô khan bực bội, cũng không dễ gì cảm nhận được trong sự nũng nịu thùy mị của nàng là sự bình tĩnh và nhìn xa trông rộng. Về phía Nhâm Nhược Tích, tuy vẫn còn trẻ tuổi, nhưng nhuệ khí và tài hoa của nàng đều thể hiện ra bên ngoài, khi nàng ấy bình tĩnh, thì thật khiến người khó tiếp cận. Đó cũng là nguyên nhân mà Khánh Kỵ không tìm nàng ấy để cùng thương lượng. Xem ra lúc này, chỉ có thể tìm nàng ấy để cùng thương nghị.
Khánh Kỵ nghĩ đến đây. Đá vào vách xe, căn dặn:
“Đến phủ đệ của Nhâm gia!”
Tại nơi Nhâm gia đã bị đốt thành đống hoang tàn, trước mắt đang được xây lại, mà quy mô còn lớn hơn trước nhiều. Trước khi nơi này xây xong, tỷ muội họ vẫn ở tại phủ của Triết Đại phu. Nhâm gia và Thành gia đối với việc Khánh Kỵ phục quốc đã ra nhiều công sức, nếu không kể đến chuyện tình nam nữ, cho dù chỉ là muốn tạo nên một tấm gương sáng cho các đại thế tộc của nước Ngô noi theo, Khánh Kỵ cũng không thể đối đãi tệ bạc với họ, nay Thành Tú được phong làm Trung Đại Phu, chức vụ dưới trướng của Đại Tư Không, trong lúc trùng kiến lại nước Ngô, việc bán bảo vật, mua lương thực và nhiều miếng thịt béo bở khác cũng đều giao cho hắn, khá được trọng dụng.
Còn về Nhâm gia, vì quản gia lại là một đôi tỷ muội, không thể nhậm chức trong triều. Nhâm gia vốn tính đào tạo Nhâm Thành Kiệt trở thành người đại diện cho Nhâm gia, và cũng để thay thế cho Nhâm Nhược Tích không tiện xuất đầu lộ diện, tương lai cũng có thể tìm được một chức quan trong triều đình. Không ngờ tên Nhâm Thành Kiệt này như bị ma xui quỷ khiến, vừa nắm được quyền lực trong tay đã tự cho rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của gia chủ, mà còn nhất quyết về phe Chúc Dung. Tuy Nhâm Nhược Tích là hạng nữ lưu, nhưng cương quyết xử tội tên này, Khánh Kỵ vừa về đến, Nhâm Nhược Tích đã lập tức dùng thủ đoạn, đưa tên Nhâm Thành Kiệt này vào trong núi để khai thác mỏ, triệt để loại bỏ dã tâm của hắm, ổn định sự thống nhất của Nhâm gia, cũng vì thế mà khiến quyền uy của nàng vững vàng hơn.
Nhưng do thế, mà khi Khánh Kỵ phong thưởng cho những công thần, đối với việc nên an bài Nhâm gia như thế nào cũng gặp chút khó khăn, đành tạm thời gác lại, truy phong Nhâm Tử Anh là Trung Đại Phu, ban cho danh hiệu Trung Nghị, xem như là bù đắp, và cũng để an ủi trên dưới Nhâm gia. Nhâm Tử Anh được phong Đại Phu, Nhâm gia từ một thế gia chỉ lo việc buôn bán đơn thuần, đã trở thành Sĩ Tộc, tạo nền móng cho Nhâm gia sau này có người được làm quan trong triều.
Hành ddoonhj này, cả hai bên đều ngầm hiểu, huống hồ thân tộc cũng đã sớm nghe phong phanh là đương kim gia chủ Nhâm đại tiểu thư có thể trở thành phi tần của Ngô Vương, an bài như thế tất nhiên sẽ rất hài lòng. Và cũng vì nguyên nhân này, Khánh Kỵ đến nhà thăm hỏi, Nhâm Nhược Tích đãn theo các Tộc lão trưởng bối đón tiếp hắn vào phủ, sau khi hàn huyên được một lúc, thì tự mỗi người tìm cớ mà lui ra, trong sảnh chỉ còn Khánh Kỵ và Nhâm Nhược Tích, tạo cho hai người cơ hội để bàn việc riêng.
“Đại vương hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm tệ xá.”
Hai người đã nảy sinh tình ý, chỉ thiếu mỗi danh phận chưa định, gặp lại Khánh Kỵ, Nhâm Nhược Tích khó tránh có chút ngượng nghịu, không thản nhiên như bình thường gặp mặt, các tộc lão vừa lui ra, hai má nàng đã như nóng bừng lên.
“À! Ta đế là muốn bàn một số việc với nàng.”
Khánh Kỵ thở dài, ấn hai đầu gối nói:
“Quả nhân chuẩn bị phái người hộ tống Tiểu Man và Diêu Quang về nước lỗ…”
“Vâng”
Đôi mắt như hồ thu của Nhâm Nhược Tích nhìn chăm chú vào Khánh Kỵ, trên môi mỉm cười:
“Đại vương chuẩn bị… phái sứ giả đến cầu thân hai vị cô nương à?”
Khánh Kỵ mỉm cười nói thêm:
“Không phải là hai, mà là ba.”
Hai má Nhâm Nhược Tích ửng đỏ lên trông như đám mây hồng, ánh mắt nàng nhìn sang nơi khác, nói không được tự nhiên:
“Ba vị? Không biết vị thứ ba là cô nương nhà nào?”
“Ha ha, muốn ta trực tiếp nói luôn không? Đương nhiên là Nhược Tích cô nương của Nhâm thị nước Ngô rồi!”
Thân thể nàng khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nhẹ đưa người ra, nắm lấy bàn tay nàng ấy, dịu dàng nói:
“Nhược Tích, giữa ta và nàng, hai bên đều tình nguyện, có một số việc ta không cần vòng vo với nàng nữa.”
Hắn thẳng lưng ra, cười nói:
“Kỳ thực những lời này, ta vốn nên phái một vị đại thần, đến bàn với gia chủ Nhâm gia. Nhưng… nàng là gia chủ của Nhâm gia. Đương nhiên ta cũng không tiện cho người khác đến gặp nàng. Tâm ý của quả nhân, Nhược Tích, nàng có đồng ý gả cho ta không?”
Đôi vai Nhâm Nhược Tích bất giác vươn ra, như muốn đứng dậy che giấu thẹn thùng, nhưng Khánh Kỵ đang nắm lấy đôi tay nàng, muốn tránh cũng khó tránh, chỉ đành cúi đầu, thẹn thùng đáp:
“Nhược Tích là con dân của nước Ngô, chàng là Đại vương nước Ngô. Bất luận chàng quyết định thế nào, Nhược Tích… Nhược Tích cũng sẽ cúi đầu nghe theo.”
Khánh Kỵ mừng rỡ nói:
“Nàng trả lời rất uyển chuyển và súc tích. Được, cứ cho là quả nhân lệnh cho nàng nhập cung được rồi, nhưng mà hiện giờ trong lòng ta có một việc rất khó nói, không thể cùng thương lượng với Diêu Quang, lại càng không cách nào nói với Tiểu Man, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có nàng giúp ta đưa ra chủ ý.”
Nhâm Nhược Tích hiếu kỳ hỏi:
“Dưới quyền Đại vương biết bao nhiêu là văn thần võ tướng, có điều gì mà không tiện thương lượng với họ, mà lại cần một nữ nhi như thiếp giúp Đại vương đưa ra chủ ý?”
“Đương nhiên là việc hậu cung.”
“Hứ, Đại vương lại trêu chọc Nhược Tích rồi.”
Khánh Kỵ nghiêm chỉnh nói:
“Tuyệt đối không phải là trêu chọc, việc này đích thực là việc hậu cung, nên ta muốn nghe xem cách nghĩ của nàng thế nào.”
Nhâm Nhược Tích chớp mắt, trong lòng hiếu kỳ, vội hỏi:
“Không biết Đại vương đang khó xử việc gì?”
“Ưm… đừng, đáng ghét…”
Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên đẩy hắn ra, vừa mắc cỡ lại thấy khó xử che đôi ngực như đang nóng lòng muốn nhảy ra khỏi áo, xấu hổ nói:
“Không được, bây giờ… chưa được…”
Ánh sáng vẫn chiếu lên, đôi ngực nảy nở trắng như ngọc như tuyết, vẫn như đang ẩn hiện dưới đôi tay nàng, đỏ hồng, run lẩy bẩy, thoắt ẩn thoắt hiện, như hoa thược dược trong sương mờ, cảnh đẹp như thế, đúng là xem mãi không chán.
Thấy Khánh Kỵ say mê nhìn ngay trước ngực nàng, Thúc Tôn Diêu Quang xấu hổ xoay người lại nằm trên giường, chiếc chăn mỏng kéo lên đến tận eo, che chắn chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, thế nhưng lại khiến cho đôi mông tròn trịa của nàng hiện ra rõ hơn.
“Ha ha…, còn nhớ khi ta lẻn vào phủ của nàng, bị nàng cho một đá, liền ngã đè lên người nàng, lúc đó nàng dùng hết sức để đánh ta, trông giống như một con ngựa hoang vậy, bây giờ sức mạnh của nàng đâu hết rồi?”
Khánh Kỵ cười tinh quái, tay nhè nhẽ vỗ vào đôi mông tròn trịa của nàng. Mông nàng tròn trịa mượt mà, cảm giác đầy đặn, chắc nịch, khiến người không nỡ bỏ tay.
Thúc Tôn Diêu Quang đánh “bốp” một tiếng vào cái tay đang vỗ mông nàng, nhíu mày:
“Sao lúc đó thiếp không cho cái tên xấu xa như chàng thêm vài đá, bây giờ lại ăn hiếp thiếp như thế.”
“Ha ha, nếu lúc đó nàng đá thêm vài đá, e là bây giờ đã đau khổ chẳng thiết sống rồi.”
Khánh Kỵ cười, bàn tay lại vỗ lên lưng nàng. Lúc này Thúc Tôn Diêu Quang không có vẻ cự tuyệt, nàng nhắm mắt lại thoải mái, ngoan ngoãn trông như con mèo:
“Đại vương ngày lo trăm việc, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thăm Diêu Quang?”
“Ta muốn… hai ngày sau sắp xếp cho hai nàng về nước Lỗ.”
“Hả?”
Thúc Tôn Diêu Quang đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn, Khánh Kỵ sớm biết phản ứng này của nàng nên đã nhoài người qua, hôn nhẹ lên đôi môi nàng, sau đó nói nhỏ bên tai:
“Tiểu yêu tinh à, tiếp tục giữ nàng bên cạnh ta, ta không thể đảm bảo có thể để nàng toàn vẹn, trong sạch mà trở về nước Lỗ được.”
Thúc Tôn Diêu Quang dần dần hiểu ra, sa vào lòng của Khánh Kỵ, vui mừng nói:
“Chàng… cuối cùng chàng cũng chịu mang sính lễ sang nhà ta cầu thân rồi!”
Khánh Kỵ và Diêu Quang tâm sự hồi lâu, họ cùng thương lượng những tình huống mà nàng ấy có thể gặp phải sau khi về nước, nhất là việc vua Lỗ Cơ Tống có thể sẽ gây khó dễ cho Quý Tôn Tiểu Man, thì đến lúc đó nên ứng phí như thế nào. Thúc Tôn Diêu Quang so với Quý Tôn Tiểu Man thì chững chạc hơn nhiều, những việc này hắn chỉ đành cùng thương nghị với Diêu Quang.
Vấn đề mà Khánh Kỵ muốn bàn bạc nhất, kỳ thực là việc sắp xếp ngôi thứ cho nữ nhi của các chư hầu trong hậu cung như thế nào. Vấn đề này xem ra có vẻ buồn cười, thế nhưng lại trực tiếp liên quan đến sự hòa thuận sau này giữa hậu cung phi tần với nhau và giữa hậu cung phi tần với hắn, việc này tuyệt đối không dễ.
Cũng như các triều thần võ tướng dưới trướng hắn, dù cho bình thường thân thiết thế nào, cùng sống trong quân ngũ hòa thuận thế nào, dù bình thường xem thường danh lợi thế nào, nhưng đến khi hắn ngồi trên đại điện, đại phong cho quần thần, tất cả họ đều mở to mắt nhìn, lắng tai nghe sự an bài của hắn đối với quần thần.
Ai xứng làm thượng khanh, ai có thể làm trung khanh, ai nên làm hạ khanh, trong lòng mỗi người đều đã tính toán sẵn, nếu như an bài của Khánh Kỵ quá khác xa so với suy đoán của họ, lại không có lý do khiến người khác tín phục, sẽ khiến họ tức tối trong bụng và sinh lòng oán hận. Chén nước này được bưng thế nào vĩnh viễn cũng không thể khiến cho tất cả mọi người hài lòng, cho nên từ xưa đến nay đằng sau niềm vui khi khai quốc quân vương đại phong cho quần thần, ít nhiều gì cũng có người không vui.
Kỳ thực là trong lòng bất mãn, trong bụng tức tối, thậm chí do vậy mà trút giận lên cả những bằng hữu khi xưa, những đại phu và tướng quân cùng chung sống trong quân ngũ, chưa hẳn họ làm thế vì ham hố danh lợi, đố kỵ với người khác cấp bậc cao hơn mình một bậc, hoặc giả chức vụ quan trọng hơn của mình, mà nguyên nhân là vì điều này liên quan đến sự cực khổ và những hy sinh của bản thân có được thừa nhận hay không, năng lực của bản thân có được nhận thấy hay không. Dù cho Khánh Kỵ có hao tâm tổn huyết để sắp xếp thế cân bằng trong triều. Lại được Tôn Vũ, Yểm Dư, Chúc Dung ba vị tướng lãnh đức cao vọng trọng này đến báo tin trước, thì dù hắn có làm bao nhiêu chuyện, cũng sẽ có người cảm thấy an bài không công bằng, họ sẽ không dám nói ra ở trước mặt Khánh Kỵ, nhưng sau đó sẽ bày tỏ ấm ức với các đồng liêu.
Trong quân như thế, trong triều như thế, trong cung há cũng chẳng như thế sao? Những nữ tử này dẫu rằng không để tâm đến bản thân ý nghĩa của địa vị cao thấp, cũng sẽ để tâm đến việc an bài như thế nào để chứng minh địa vị của họ trong lòng của Khánh Kỵ, Khánh Kỵ thật không mong muốn trong lòng họ có khúc mắc, mà diễn nên vở kịch chiến tranh lạnh, thậm chí là đại chiến trong hậu cung nước Ngô. Cho nên hắn muốn bàn bạc trước với họ về sự an bài này. Đành rằng những việc này nói trong bầu không khí như thế này thì thật là tréo nghoe, Khánh Kỵ nhiều lần do dự, nhưng vẫn cảm thấy khó mà mở lời.
Hai người nói chuyện rất lâu. Thúc Tôn Diêu Quang lưu luyến bịn rịn ôm lấy hắn hôn một cái, buồn bã nói:
“Thật không nỡ để chàng đi. Chàng mà bước ra khỏi căn phòng này rồi, e là trước khi thiếp lên đường trở về nước Lỗ, chàng bận đến nỗi khó mà đi khỏi được, lại không thể gặp được chàng.”
Khánh Kỵ hôn lên trán nàng, an ủi:
“Ta thì lại mong đến lúc đó, nàng vừa bước chân rời khỏi, sứ giả sẽ mang sính lễ lập tức lên đường. Đợi đến khi ta lại đón nàng về, thì chúng ta đã là phu phụ, có thể ngày ngày gặp nhau, suốt đời không chia lìa nữa.”
Thúc Tôn Diêu Quang bĩu môi:
“Không dám đâu, chàng đừng có mà dỗ ngọt thiếp. Nam nhân các chàng xưa nay đều lấy sự nghiệp làm trọng, đến lúc đó một lòng lo việc quốc gia đại sự, thiếp vẫn là không thể gặp được chàng sao.”
“Sao thế được, nay ta đã là đại vương nước Ngô, có nhiều việc chỉ có thể ngồi yên mà ra quyết sách, không có cách nào đích thân đi làm, có bận rộn hơn nữa, mỗi ngày cũng có thể ở bên cạnh nàng mà.”
“Vậy sao?”
Thúc Tôn Diêu Quang dở khóc dở cười ngồi dậy, chăm chú đếm từng ngón tay:
“Chỉ e đến lúc đó đại vương nhà ta vẫn phải dùng đến thuật phân thân, nào là Tiểu Man, nào là Thành Bích. Thật đáng tiếc, à… chỉ e còn có một vị Nhâm Băng Nguyệt cô nương cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của đại ma vương Khánh Kỵ chúng ta. Còn ai nữa nhỉ? Tạm thời chưa thể nghĩ ra. Nhưng với thân phận của phụ thân thiếp, đã có vô số thê thiếp rồi, huống chi đường đường là đại vương nước Ngô, tương lai đương nhiên chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn. Ôi, thiếp vẫn mong chàng là đương thế anh hùng, lập nên những chiến công hiển hách, nhưng chỉ nghĩ đến những điều này thôi, thiếp lại ước chàng chỉ là một bá tánh bình thường. Nhưng nếu chàng lại là một bá tánh vô danh tiểu tốt, thiếp lại không cam lòng, nghĩ đi nghĩ lại thật là mâu thuẫn quá.”
Khánh Kỵ nắm những ngón tay của nàng, mỉm cười nói:
“Nếu chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp, ta sẽ nạp vào hậu cung, cũng sẽ không thả Tiểu Nhã, Tiểu Trúc sáu vị cô nương rời khỏi. Khi Khánh Kỵ gặp hoạn nạn ở nước Lỗ, khi đã đi đến đường cùng. Diêu Quang đối với ta vẫn một lòng một da, từ đó luôn ở bên cạnh ta không rời nửa bước, tình cảm của nàng Khánh Kỵ sốt đời không quên, càng không đối xử lạnh nhạt với nàng.”
Thúc Tôn Diêu Quang trong lòng cảm thấy ấm áp, đẩy hắn ra nói:
“được rồi, chàng giờ đã là Đại vương, mà vẫn để tâm đến thiếp, Diêu Quang đã mãn nguyện lắm rồi, xem vẻ mặt lưu luyến của chàng kìa, chàng có nhớ là phải đi gặp Tiểu Man không? Bây giờ chàng còn bận nhiều việc quốc sự, thiếp sẽ không bá chiếm chàng nữa đâu.”
Khánh Kỵ lại hôn lên má nàng, thân mật nói:
“Diêu Quang của ta ngày càng dịu dàng và hiểu chuyện hơn rồi, chuyện của Tiểu Man, e rằng Cơ Tống sẽ kiếm cớ để ngăn cản, ta sẽ căn dặn nàng ấy vài điều. Yên tâm đi, muộn nhất là tháng ba năm sau, Khánh Kỵ nhất định đón Diêu Quang về!”
“Vâng”
Thúc Tôn Diêu Quang cười ngọt ngào, híp đôi mắt lại nói:
“Nhớ năm xưa Diêu Quang chỉ thích mặc y phục của nam nhân, ngang nhiên huênh hoang với người đời, không những thường bị phụ thân quở mắng, mà rất nhiều cụ già trong đô thành vừa gặp ta đã lắc đầu, thường nói Tiểu nha đầu ngạo mạn như ta sẽ không thể lấy được một tấm chồng tốt. Hi hi, lần này trở về, khoác lên người giá y, phu quân mà Thúc Tôn Diêu Quang muốn gả không những là anh hùng đương thế, mà còn là vua của một nước, để xem, họ còn lời nào để nói nữa không.”
Diêu Quang nói chuyện vô cùng vui vẻ, khiến cho Khánh Kỵ muốn nói nhưng đành phải nuốt lại vao trong, trong lòng hắn không biết nên làm thế nào nên thở dài, Thúc Tôn Diêu Quang với ánh mắt ấm áp như nước xuân đã tiễn Khánh Kỵ ra khỏi cửa.
Khánh Kỵ đứng lặng dưới mái hiên một hồi, mới tiếp tục đi về phía nơi ở của Quý Tôn Tiểu Man. Nơi này có rất nhiều nô tì hầu hạ, họ đều là nô tì của Nhâm gia được Nhâm Nhược Tích phái đến hầu hạ hai vị cô nương, những đại hào môn đều có rất nhiều nguyên tắc, những nô tì này đã được huấn luyện rất kỹ, nên khi thấy Khánh Kỵ vẫn rất ung dung, khụy gối xuống hành lễ, cử chỉ và thái độ rất có phong thái.
Khánh Kỵ đã đến nơi mà Quý Tôn Tiểu Man ở, thấy bóng một người vừa đi ra khỏi cửa, thân hình người này không cao, có vẻ hơi ốm yếu, nhưng lại đeo kiếm bên người, bước chân có vẻ thành thơi, nhất cử nhất động như núi cao sừng sững, có vẻ chín chắn chững chạc khó ta. Đến khi phát hiện Khánh Kỵ, thần sắc người đó mới có vẻ kinh ngạc, vội vàng bước nhanh hơn, tiến lên quỳ lạy nói:
“Vi thần Viên Tố, tham kiến Đại vương!”
Tên Viên Tố này không giỏi về việc chém giết lẫn nhau trên chiến trường. Khi Khánh Kỵ và nước Ngô đánh giết nhau, hắn được phong làm thủ lĩnh đội trinh sát, dựa vào kiếm thuật cao siêu và thân thủ cao cường, thâm nhập vào hậu phương của địch mà dò thám tình hình, truyền tin tình báo về. Nay Khánh Kỵ đã phục quốc, những thị vệ bên cạnh như A Cừu, Tái Cừu đã được phong đại tướng lãnh binh ở bên ngoài, nên sẽ do Viên Tố thống lĩnh cấm vệ trong cung, chưởng quản tả hữu thị vệ. Đồng thời còn phụ trách dạy quyền thuật cho quân Ngô, tuy chức vụ không cao, nhưng quyền bính lại rất mạnh.
“Viên khanh bình thân. Vừa nãy đến gặp Tiểu Man à?”
“Vâng! Đại vương có cần vi thần hộ giá hồi cung?”
Viên Tố không lập gia đình, cũng chẳng có con cái, từ lâu đã xem Quý Tôn Tiểu Man như cốt nhục thân sinh của mình. Nhắc đến Tiểu Man trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui vẻ thanh thản.
“Không cần đâu, Quả nhân cũng muốn đến gặp Tiểu Man cô nương. Khanh hãy tự về cung đi.”
“Vi thần tuân chỉ.”
Viên Tố nghiêng người tránh sang một bên, Khánh Kỵ tiếp tục bước đi.
Đến trước cửa phòng Quý Tôn Tiểu Man, Khánh Kỵ gõ lên cửa, gọi:
“Tiểu Ngải?”
“Ơ, Viên thúc thúc sao người quay lại rồi?”
Trong phòng vọng ra một giọng nói vui vẻ, liền sau đó cửa phòng mở ra. Quý Tôn Tiểu Man lê theo đôi guốc gỗ vui vẻ mở cửa, vừa thấy Khánh Kỵ đứng ngay trước cửa, liền thay đổi sắc mặt nói:
“Thì ra Đại vương còn biết thiếp đang ở đây, ngày nào cũng chẳng thấy ngài đến. Còn cho rằng Khánh Kỵ Đại vương bận rộn trăm bề đã quên mất trên đời này còn có một Quý Tôn Tiểu Man chứ. Muốn đi gặp ngài, lại bị ngăn bởi tường cao của cung điện, bao nhiêu là thị vệ đứng gác, thật là vinh quang không ai bằng, sao hôm nay ngài lại chịu hạ cố đến đây?”
“Thì dạo này không phải bận sao? Ha ha, sao thế, không cho ta vào à?”
Quý Tôn Tiểu Man đôi mắt tinh ranh linh động, vẻ mặt thanh tú đáng yêu. Thiết nghĩ chắc cũng vừa ngủ trưa dậy, mái tóc thề có chút rối, khuôn mặt lười trang điểm trông thật hoạt bát dễ thương. Nhất là nàng ấy chưa bao giờ xem Khánh Kỵ là một quân vương cao cao tại thượng. Điều này khiến Khánh Kỵ ở trước mặt nàng vô cùng ung dung tự nhiên. Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa vui của nàng, tâm trạng của Khánh Kỵ bỗng vui vẻ trở lại. Gánh nặng trong lòng hắn vơi đi phần nào.
“Muốn vào thì vào, cả nước Ngô này đều là của ngài, ai dám ngăn ngài chứ?”
Quý Tôn Tiểu Man xoay người, để ngỏ lối vào rồi tự đi vào bên trong.
“Bốp” một tiếng, mông của nàng bị vỗ một cái, Khánh Kỵ đóng cửa phong lại, cười hi hi theo nàng bước vào.
Quý Tôn Tiểu Man xoa mông kêu lên một tiếng, quay người sang, mắt to tròn liếc hắn nói:
“Cái tên này, sao lại đánh vào mông ta?”
Khánh Kỵ cười nói:
“Cả nước Ngô này đều là của ta, Tiểu Ngải sao có thể ngoại lệ chứ? Ai nói đó là mông của nàng, đó là mông của ta mà, ha ha ha…”
Quý Tôn Tiểu Man nhịn không được cũng cười “hi hi”, liền sau đó lại nghiêm mặt nói:
“Đừng có mà hi hi ha ha với thiếp nữa, Quý Tôn Tiểu Man là người Lỗ, Đại vương nước Ngô như ngài còn lâu mới quản được thiếp.”
Khánh Kỵ bước vào bên trong, thản nhiên ngồi trên giường của nàng, trên giường của Tiểu Man có một chiếc chăn mỏng chưa được xếp gọn gàng, quả nhiên là trước khi gặp Viên Tố nàng ấy đang ngủ trưa. Khánh Kỵ an vị xong cười nói:
“Hiện giờ tuy nàng là người nước Lỗ, nhưng sẽ nhanh chóng không phải là người Lỗ rồi. Tiểu Ngải, ta muốn… hai hôm sau sắp xếp cho nàng và Diêu Quang trở về nước, sau đó, phái sứ giả đến nước Lỗ cầu thân.”
“Hả?”
Quý Tôn Tiểu Man vốn còn định cãi nhau với hắn, vừa nghe xong lời này bèn trở nên căng thẳng, ngoan ngoãn đến trước mặt hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi:
“Thiếp phải… về nước Lỗ sao? Đã bỏ nhà đi lâu thế, không biết gia chủ có… có thể nào gây khó dễ cho thiếp không?”
Khánh Kỵ nói:
“Nếu là Quý Tôn Ý Như, thì nàng không cần quá lo lắng. Hôm nay đã khác xưa, ta nghĩ sẽ không có chuyện gây khó dễ cho nàng, người mà ta lo lắng chính là vua Lỗ Cơ Tống, hắn rất thích nàng, ta e sau khi nàng trở về, hắn sẽ cố ý gây khó dễ cho nàng.”
“À, hắn à”
Trên mặt Quý Tôn Tiểu Man xuất hiện nụ cười ngọt ngào:
“Về phía tên đó thì chàng không cần phải lo lắng, hắn dám gây khó dễ cho thiếp sao, thiếp sẽ xông vào cung đánh hắn y như đầu heo luôn, hắn chẳng dám đụng đến thiếp đâu.”
“Nha đầu ngốc”
Khánh Kỵ véo mũi nàng, nói:
“Hắn đường đường là vua một nước, còn không đối phó nổi nàng sao? Lúc trước, hắn muốn làm nàng vui lòng, nên việc gì cũng nhường nhịn nàng, cho dù thế nào, hắn cũng vẫn là vua Lỗ.”
“Vậy cũng đâu cần lo gì, chỉ cần gia chủ không gây khó dễ cho thiếp, thì hắn làm gì được chứ? Vua nước Lỗ của thiếp, trước nay đều chỉ là vật trang trí mà thôi, hắn cũng phải xem sắc mặt của Tam Hoàn mà làm việc vây.”
Khánh Kỵ khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm trong nói:
“Hôm nay đã khác xưa… Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài đã gia nhập hàng ngũ phản loạn của Triển Chích, gây chia rẽ sức mạnh của gia tộc Quý thị, chiếm lĩnh một số ấp phong ấp của Quý thị, dù ít dù nhiều cũng đã làm suy yếu đi sức mạnh của Tam Hoàn. Trong thời gian nay, nước Lỗ lại khai chiến với nước Tề. Lại phải bình định phản loạn trong nước, những hành động này đều vì mục đích để cho Cơ Tống nắm giữ ấn soái thống lĩnh đại cuộc, tên Khổng Khâu này cũng rất tinh ranh, đã lợi dụng cơ hội này, dần dần nâng cao địa vị của Cơ tống trong lòng người Lỗ, đến ngay cả Tam Hoàn, cũng không dám đối đầu với hắn không kiêng nể như ngày xưa. Cho nên, điều mà ta lo nhất chính là hắn có thể gây bất lợi cho nàng.”
Tuy Quý Tôn Tiểu Man rất thích cãi lời Khánh Kỵ, kỳ thực nàng ấy còn nghe lời Khánh Kỵ hơn cả Thúc Tôn Diêu Quang, Khánh Kỵ đã nói vậy rồi, Quý Tôn Tiểu Man trở nên căng thẳng hơn, lo lắng hỏi:
“Sức mạnh hiện tại của hắn có thật đã lớn đến thế không? Vậy... vậy thiếp không về nước nữa có được không?”
“Vậy đâu có được!”
Khánh Kỵ dở khóc dở cười nói:
“Dù là bá tánh bình thường cầu thân, cũng không thể đón cô nương nhà họ về trước. Sau đó mới đem lễ vật đến các bậc trưởng bối để cầu thân chứ? Huống chi đây là liên hôn giữa hai quốc gia.”
Chung thân đại sự của mình, Quý Tôn Tiểu Man rốt cuộc đã không giở tính ngang ngược nữa. nàng ấy nắm lấy ta Khánh Kỵ, căng thẳng hỏi:
“Vậy… vậy nếu hắn ép thiếp phải lấy hắn thì biết làm sao?”
Khánh Kỵ lại nắm ngược lại bàn tay nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, Quý Tôn Tiểu Man càng khẩn trương hơn, lại nghe Khánh Kỵ thì thầm bên tai:
“Nàng yên tâm, nếu quả thực nàng phải gả cho Cơ Tống. Ta nhất định sẽ cơ hội cùng nàng hội ngộ dưới âm ti.”
“Chàng…”
Chiếc mũi của Quý Tôn Tiểu Man bị chọc tức đến độ xì hết cả hơi ra, nàng nói to:
“Thiếp nói nghiêm túc mà!”
Khánh Kỵ mở bàn tay ra nói:
“Nàng xem ta nghiêm túc biết bao nhiêu, có chỗ không đàng hoàng đâu?”
Quý Tôn Tiểu Man tức tối liếc hắn hồi lâu, đột nhiên cười “hi hi”. Chuyển sang vẻ mặt nũng nịu, đưa đôi tay ra ôm chầm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói:
“Chàng đã nghĩ được cách rồi, đúng không nào?”
Khánh Kỵ chớp mắt cười:
“Không phải đã nói rồi sao, ta sẽ tìm cơ hội đến nước Lỗ cùng nàng hội ngộ dưới âm ti.”
“Khốn kiếp!”
Quý Tôn Tiểu Man vừa mắc cười lại vừa tức, đấm cho hắn hai cái, bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc, trịnh trọng nói:
“Nếu vậy thị, thiếp nhất quyết sẽ không gặp chàng, chàng xem thiếp hiền thục ngoan ngoãn như thế, trông giống một thê tử không biết giữ phụ đạo sao?”
Khánh Kỵ cười nói:
“Bây giờ thì không giống. Nhưng nếu bị ta dụ dỗ. Vậy mới giống.”
Quý Tôn Tiểu Man lúng túng, giận dỗi nói:
“Ta cắn chết chàng!”
Nói xong vừa xoay người đã bổ nhào vào hắn.
Hai người ngã trên giường. Giỡn nhau cười hi ha một hồi, Khánh Kỵ bỗng nhiên kề sát tai nàng nói nhỏ vài câu, Quý Tôn Tiểu Man nghe xong mắt trợn tròn, kinh ngạc nói:
“Không phải chứ… cách của chàng tồi tệ thế?”
“Cách làm tuy là tồi, nhưng tuyệt đối hiệu quả, nàng nói xem đúng không?”
Quý Tôn Tiểu Man nhoài người ra trước ngực hắn, tay xoa cằm nghiêm túc suy nghĩ, lại cười nói:
“Khoan đã, cách này tuy là tồi, nhưng nhất định dùng được, đặc biệt là nước Lỗ của thiếp, ha ha, tên Cơ Tống đó nhất định sẽ không dám phạm điều cấm kỵ nhất trong thiên hạ đâu. Còn về phía gia chủ, bây giờ thiếp cũng chẳng thèm sợ nữa.”
Đôi chân mày của nàng ấy hếch lên, đắc ý nói:
“Thiếp không còn là tiểu hồ ly tội nghiệp không ai thèm ngó ngàng tới nữa rồi, nay có Ngô vương Khánh Kỵ đứng sau chống lưng cho thiếp, xem ai còn có thể ăn hiếp ta nữa.”
“Ha ha, ta đã nói cách này nhất định sẽ thành mà?”
“Thành cái gì mà thành!”
Quý Tôn Tiểu Man mở to đôi mắt, lại ra oai nói:
“Nếu theo như cách của chàng, thì danh dự của thiếp đã mất hết rồi, sau này còn có mặt mũi mà gặp người đời sao?”
Khánh Kỵ ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, xiết nhẹ, cười nói:
“Nàng chẳng cần phải gặp ai cả, sau này sống trong cung của Ngô Vương, chỉ cần gặp ta là đủ rồi.”
Quý Tôn Tiểu Man híp lại đôi mắt xinh đẹp của nàng, nhìn hắn đầy uy hiếp:
“Những lời này… chàng chỉ nói với mình thiếp thôi sao? Chàng đến gặp thiếp đầu tiên đúng không?”
“Đương nhiên”.
Khánh Kỵ vội vàng nghiêm chỉnh nói:
“Gần đây bận rộn việc quốc sự, nàng cũng biết mà, vừa hết bận, người đầu tiên ta đến gặp là nàng, chút nữa ta sẽ qua thăm Diêu Quang.”
Quý Tôn Tiểu Man tươi cười rạng rỡ, chủ động hôn lên má hắn một cái, ngọt ngào nói:
“Xem như chàng có lương tâm, vậy thiếp sẽ không giận chàng nữa.”
Khánh Kỵ thở phào nhẹ nhõm, Quý Tôn Tiểu Man thấy kỳ lạ hỏi:
“Sao chàng thở dài?”
Khánh Kỵ than:
“Lúc nãy ta còn nói phải đến nước Lỗ để dụ dỗ Man phu nhân, nhưng giờ thì, hình như Man phu nhân đang dụ dỗ ta mất rồi.”
Quý Tôn Tiểu Man nghe hắn gọi một tiếng là Man phu nhân, trong lòng nàng như xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ, như là bản thân trong phút chốc trở nên trưởng thành hơn, ngọt ngào và ấm áp đến tận đáy lòng, nhưng những lời của Khánh Kỵ lại khiến nàng vừa mắc cỡ vừa lúng túng, nàng cãi lại:
“Đừng nói bậy, thiếp nào có dụ dỗ chàng chứ?”
“Không có sao?”
Khánh Kỵ gối đầu lên cánh tay, thẳng cái lưng ra:
“Nàng xem bộ dạng của hai ta như thế này. Chẳng lẽ là ta đang dụ dỗ nàng sao?”
Lúc này Quý Tôn Tiểu Man mới phát hiện ra mình đang nằm đè trên người hắn, cánh tay đặt trên ngực hắn, bụng nàng sát ngay eo hắn, một chiếc đùi rất tự nhiên nằm giữa cặp đùi của hắn, toàn bộ thân hình bé nhỏ của nàng đang đè trên người hắn, nàng mắc cỡ, xoay người tính bước xuống. nhưng động tác của Khánh Kỵ nhanh hơn, thân thể nàng vừa khẽ động, đôi tay Khánh Kỵ vươn ra, đã ôm trọn thân hình nhỏ bé của nàng. Xoay người lại, đè nàng nằm bên dưới thân thể của hắn…
Khánh Kỵ rời khỏi phủ đệ mà hai vị cô nương đang cư ngụ, bước lên xe hắn đau đầu thở dài một tiếng. Thật khó mở lời quá, chuyện nam nữ này, vốn là hai bên tình nguyện, một khi liên quan đến hàng loạt lợi ích, là sẽ khác ngay. Bên Thúc Tôn Diêu Quang đã không cách nào mở lời được, bên Quý Tôn Tiểu Man càng không kiếm được cơ hội để nói, lại thêm tiểu ni tử này sao có thể nghĩ đến vấn đề phức tạp thế.
Còn có thể thương lượng với ai đây? Khánh Kỵ đột nhiên nhớ tới Nhâm Nhược Tích. Trong số các nữ nhi chư hầu mà hắn biết, người vừa thông hiểu thế sự lại rất lý trí, chỉ có tb phu nhân và Nhâm Nhược Tích.
Theo lệ thường, nam nhân đều thích nữ nhi cảm tính, nữ nhi quá lý tính sẽ làm giảm đi cảm giác thú vị của tình yêu, nhưng khi cần cùng nhau đối diện với một số vấn đề, thì nữ nhi lý tính sẽ là người bạn thích hợp. Cũng sẽ càng lý trí hơn khi cùng nhau đối diện, giải quyết vấn đề.
Tb phu nhân đã trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời, lý tính của nàng ấy, bao gồm cả vạn loại phong tình trong đó, cùng nàng ấy thương lượng khiến hắn có cảm giác như được tắm gió xuân, không hề cảm thấy khô khan bực bội, cũng không dễ gì cảm nhận được trong sự nũng nịu thùy mị của nàng là sự bình tĩnh và nhìn xa trông rộng. Về phía Nhâm Nhược Tích, tuy vẫn còn trẻ tuổi, nhưng nhuệ khí và tài hoa của nàng đều thể hiện ra bên ngoài, khi nàng ấy bình tĩnh, thì thật khiến người khó tiếp cận. Đó cũng là nguyên nhân mà Khánh Kỵ không tìm nàng ấy để cùng thương lượng. Xem ra lúc này, chỉ có thể tìm nàng ấy để cùng thương nghị.
Khánh Kỵ nghĩ đến đây. Đá vào vách xe, căn dặn:
“Đến phủ đệ của Nhâm gia!”
Tại nơi Nhâm gia đã bị đốt thành đống hoang tàn, trước mắt đang được xây lại, mà quy mô còn lớn hơn trước nhiều. Trước khi nơi này xây xong, tỷ muội họ vẫn ở tại phủ của Triết Đại phu. Nhâm gia và Thành gia đối với việc Khánh Kỵ phục quốc đã ra nhiều công sức, nếu không kể đến chuyện tình nam nữ, cho dù chỉ là muốn tạo nên một tấm gương sáng cho các đại thế tộc của nước Ngô noi theo, Khánh Kỵ cũng không thể đối đãi tệ bạc với họ, nay Thành Tú được phong làm Trung Đại Phu, chức vụ dưới trướng của Đại Tư Không, trong lúc trùng kiến lại nước Ngô, việc bán bảo vật, mua lương thực và nhiều miếng thịt béo bở khác cũng đều giao cho hắn, khá được trọng dụng.
Còn về Nhâm gia, vì quản gia lại là một đôi tỷ muội, không thể nhậm chức trong triều. Nhâm gia vốn tính đào tạo Nhâm Thành Kiệt trở thành người đại diện cho Nhâm gia, và cũng để thay thế cho Nhâm Nhược Tích không tiện xuất đầu lộ diện, tương lai cũng có thể tìm được một chức quan trong triều đình. Không ngờ tên Nhâm Thành Kiệt này như bị ma xui quỷ khiến, vừa nắm được quyền lực trong tay đã tự cho rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của gia chủ, mà còn nhất quyết về phe Chúc Dung. Tuy Nhâm Nhược Tích là hạng nữ lưu, nhưng cương quyết xử tội tên này, Khánh Kỵ vừa về đến, Nhâm Nhược Tích đã lập tức dùng thủ đoạn, đưa tên Nhâm Thành Kiệt này vào trong núi để khai thác mỏ, triệt để loại bỏ dã tâm của hắm, ổn định sự thống nhất của Nhâm gia, cũng vì thế mà khiến quyền uy của nàng vững vàng hơn.
Nhưng do thế, mà khi Khánh Kỵ phong thưởng cho những công thần, đối với việc nên an bài Nhâm gia như thế nào cũng gặp chút khó khăn, đành tạm thời gác lại, truy phong Nhâm Tử Anh là Trung Đại Phu, ban cho danh hiệu Trung Nghị, xem như là bù đắp, và cũng để an ủi trên dưới Nhâm gia. Nhâm Tử Anh được phong Đại Phu, Nhâm gia từ một thế gia chỉ lo việc buôn bán đơn thuần, đã trở thành Sĩ Tộc, tạo nền móng cho Nhâm gia sau này có người được làm quan trong triều.
Hành ddoonhj này, cả hai bên đều ngầm hiểu, huống hồ thân tộc cũng đã sớm nghe phong phanh là đương kim gia chủ Nhâm đại tiểu thư có thể trở thành phi tần của Ngô Vương, an bài như thế tất nhiên sẽ rất hài lòng. Và cũng vì nguyên nhân này, Khánh Kỵ đến nhà thăm hỏi, Nhâm Nhược Tích đãn theo các Tộc lão trưởng bối đón tiếp hắn vào phủ, sau khi hàn huyên được một lúc, thì tự mỗi người tìm cớ mà lui ra, trong sảnh chỉ còn Khánh Kỵ và Nhâm Nhược Tích, tạo cho hai người cơ hội để bàn việc riêng.
“Đại vương hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm tệ xá.”
Hai người đã nảy sinh tình ý, chỉ thiếu mỗi danh phận chưa định, gặp lại Khánh Kỵ, Nhâm Nhược Tích khó tránh có chút ngượng nghịu, không thản nhiên như bình thường gặp mặt, các tộc lão vừa lui ra, hai má nàng đã như nóng bừng lên.
“À! Ta đế là muốn bàn một số việc với nàng.”
Khánh Kỵ thở dài, ấn hai đầu gối nói:
“Quả nhân chuẩn bị phái người hộ tống Tiểu Man và Diêu Quang về nước lỗ…”
“Vâng”
Đôi mắt như hồ thu của Nhâm Nhược Tích nhìn chăm chú vào Khánh Kỵ, trên môi mỉm cười:
“Đại vương chuẩn bị… phái sứ giả đến cầu thân hai vị cô nương à?”
Khánh Kỵ mỉm cười nói thêm:
“Không phải là hai, mà là ba.”
Hai má Nhâm Nhược Tích ửng đỏ lên trông như đám mây hồng, ánh mắt nàng nhìn sang nơi khác, nói không được tự nhiên:
“Ba vị? Không biết vị thứ ba là cô nương nhà nào?”
“Ha ha, muốn ta trực tiếp nói luôn không? Đương nhiên là Nhược Tích cô nương của Nhâm thị nước Ngô rồi!”
Thân thể nàng khẽ run rẩy, ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Khánh Kỵ, Khánh Kỵ nhẹ đưa người ra, nắm lấy bàn tay nàng ấy, dịu dàng nói:
“Nhược Tích, giữa ta và nàng, hai bên đều tình nguyện, có một số việc ta không cần vòng vo với nàng nữa.”
Hắn thẳng lưng ra, cười nói:
“Kỳ thực những lời này, ta vốn nên phái một vị đại thần, đến bàn với gia chủ Nhâm gia. Nhưng… nàng là gia chủ của Nhâm gia. Đương nhiên ta cũng không tiện cho người khác đến gặp nàng. Tâm ý của quả nhân, Nhược Tích, nàng có đồng ý gả cho ta không?”
Đôi vai Nhâm Nhược Tích bất giác vươn ra, như muốn đứng dậy che giấu thẹn thùng, nhưng Khánh Kỵ đang nắm lấy đôi tay nàng, muốn tránh cũng khó tránh, chỉ đành cúi đầu, thẹn thùng đáp:
“Nhược Tích là con dân của nước Ngô, chàng là Đại vương nước Ngô. Bất luận chàng quyết định thế nào, Nhược Tích… Nhược Tích cũng sẽ cúi đầu nghe theo.”
Khánh Kỵ mừng rỡ nói:
“Nàng trả lời rất uyển chuyển và súc tích. Được, cứ cho là quả nhân lệnh cho nàng nhập cung được rồi, nhưng mà hiện giờ trong lòng ta có một việc rất khó nói, không thể cùng thương lượng với Diêu Quang, lại càng không cách nào nói với Tiểu Man, suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có nàng giúp ta đưa ra chủ ý.”
Nhâm Nhược Tích hiếu kỳ hỏi:
“Dưới quyền Đại vương biết bao nhiêu là văn thần võ tướng, có điều gì mà không tiện thương lượng với họ, mà lại cần một nữ nhi như thiếp giúp Đại vương đưa ra chủ ý?”
“Đương nhiên là việc hậu cung.”
“Hứ, Đại vương lại trêu chọc Nhược Tích rồi.”
Khánh Kỵ nghiêm chỉnh nói:
“Tuyệt đối không phải là trêu chọc, việc này đích thực là việc hậu cung, nên ta muốn nghe xem cách nghĩ của nàng thế nào.”
Nhâm Nhược Tích chớp mắt, trong lòng hiếu kỳ, vội hỏi:
“Không biết Đại vương đang khó xử việc gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.