Đại Tranh Chi Thế

Quyển 2 - Chương 87: Tứ diện Sở ca*

Nguyệt Quan

16/03/2013

Tin tức hôm nay, Dương Hổ đại nhân nhất định sẽ rất thích nghe. Đến khi hoàn thành được giao phó của Dương Hổ đại nhân, ta sẽ tìm một cái cớ để đem nàng biến mất, về sau... sẽ không bao giờ làm một tiểu nhị đi hầu hạ người ta nữa, cùng sống vui vẻ với khuê nữ Đậu Đậu, thừa dịp còn chưa qua già, nói không chừng... không tới một năm là có thể sinh ra một đứa con béo núc nữa.

Hao cười, trở mình xoay người, ôm lấy gối ôm vào trong ngực, liền tưởng tượng như là đang ôm Đậu Đậu đáng yêu mềm mại, hương vị thật là ngọt ngào, tiến vào trong mộng đẹp hạnh phúc...

Trời vừa sáng, đại sảnh Quý Phủ một bề yên tĩnh, mỗi người trong phủ đều biết gia chủ hôm nay tính khí không tốt lắm, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ phải dây dưa với hắn. Dương Hổ, Trọng Lương Hoài, đều ngồi quỳ trên giường, lặng lẽ quan sát Quý Tôn Ý Như trong đại sảnh tức giận nôn nóng đi đi lại lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.

- Ngô quốc... Ngô quốc tập trung ba vạn binh lực ở biên giới hai nước Ngô - Lỗ, lại phái sứ tiết đến Lỗ, rốt cuộc là chúng định làm gì?

Quý Tôn Ý Như phẫn nộ chất vấn.

Trọng Lương Hoài liếc nhìn Dương Hổ, cúi đầu nói:

- Chủ công, Ngô vương Hạp Lư, đối với Khánh Kỵ là quyết chí phải làm cho bằng được, lần này e rằng không phải là phô trương thanh thế, thật sự thì chúng ta không nên chỉ vì một Khánh Kỵ kia mà làm ảnh hưởng tới đại nghiệp của chúa công. Theo ý kiến của thuộc hạ, nên trục xuất Khánh Kỵ... không, nên nhân lúc Ngô sứ còn chưa đến, tìm một lý do nào đó mà bắt hắn lại, giao cho Ngô sứ, như vậy đối với chúa công mà nói...

- Đối với chúa công mà nói, chính là tự hủy giang sơn!

Dương Hổ ngắt lời nói:

- Chúa công từ trước tới nay dùng nhân nghĩa hành xử với chư hầu thiên hạ, nếu như làm ra chuyện như vậy thì nghìn người phẫn nộ, vạn người mắng chửi, cái tiếng nhân nghĩa ắt sẽ không còn, thử hỏi sau này còn nắm quyền chấp chính, thủ lĩnh quần hùng được ở Lỗ quốc như thế nào nữa đây?

Trọng Lương Hoài cười nham hiểm:

- Theo như lời Dương Hổ nói, vậy thì chúa công trục xuất Khánh Kỵ rời khỏi kinh thành là nhân cùng nghĩa tận, sẽ không có người nào lời ra tiếng vào dị nghị lung tung hay sao? Hiện nay Khánh Kỵ tại Khúc Phụ có phần không an phận, kết giao với đám công tử, gần đây lại còn nhận nhi nữ của Thúc Tôn Thị làm nô, hoang đường cực độ, đi ngược lại lễ chế một cách trầm trọng, chúa công có thể coi đó là lý do, nhanh chóng trục xuất hắn ra khỏi Lỗ quốc, Ngô quốc cho dù có đến, cũng như là dùng quyền chém gió, không dùng đến vũ lực nữa, há chẳng phải là đã dễ dàng trừ diệt mối họa này đẩy vào cõi hư vô ư?

Quý Tôn Ý Như nghe xong không khỏi ý động, nhưng khi tiếng "Được" còn chưa thốt ra khỏi miệng hắn, Dương Hổ đã ngửa mặt lên trời cười lạnh ba tiếng, trợn mắt quát to:

- Kế hay, quả nhiên là kế hay! Thì ra đây chính là diệu kế của Trọng Lương Hoài ngươi. Khánh Kỵ sớm không trục xuất, muộn không trục xuất, mà khi Ngô sứ sắp đến, chúa công nhà ta không thể chờ đợi được mà trục xuất Khánh Kỵ khỏi kinh sư. Hắc! Ngô vương đúng là uy phong lẫm liệt a, không được Chu thiên tử lệnh phong, đã là phương bá chín châu rồi. Thử hỏi anh hùng thiên hạ sẽ đối đãi với chúa công nhà ta thế nào? Chu thiên tử sẽ đối đãi với chúa công nhà ta thế nào? Ngô quốc nằm ở vùng xa xôi hẻo lánh, chỉ là một Nam man tiểu quốc mà thôi, lẽ nào đến nay Lỗ quốc chúng ta lại trở thành thuộc quốc của lũ man Ngô kia hay sao?

Xuân Thu bá chủ, thay mặt Chu thiên tử trị chư hầu, người cầm đầu đi chinh phạt, cái danh hiệu bá chủ kia không phải tự phong, mặc dù vũ lực của ngươi cường đại thế nào đi chăng nữa, cũng cần phải nhận được sự công nhận của Chu thiên tử, lệnh phong là "Bá trưởng", cũng chính là trưởng giả của chư hầu, ban thưởng dùng cung nỏ, thịt cúng, thực hiện những nghi thức này mới coi là danh chính ngôn thuận, cho nên Dương Hổ mới nói ra lời này.

Hắn càng nói càng giận, bỗng nhiên đứng lên, giận dữ quát lớn:

- Chúa công nhà ta là người chấp chính ở Lỗ quốc, làm như vậy sẽ khiến chúa công nhà ta nhục mặt với chư hầu, bị dân chúng coi khinh, há chẳng phải là đã trở thành mục tiêu công kích rồi sao?

Quý Tôn Ý Như nghe hắn nói như vậy, lập tức do dự. Hắn tuy sợ phiền phức, lại là kẻ háo danh, nếu như việc này khiến người khác khinh thường, vậy thì còn khó chịu hơn là giết hắn đi. Huống chi Thúc Tôn, Mạnh Tôn giương giương mắt hổ, nếu như danh tiếng của hắn bị tổn hại nặng nề, mất đi lòng tin của mọi người, bọn chúng có lý nào lại thừa cơ mà làm loạn?

Trọng Lương Hoài thấy hắn tức giận, trong lòng cũng có chút lo sợ, nhưng nhớ tới việc Công Sơn Bất Nữu là đồng minh của mình, cơ hội ngày hôm nay lại hiếm có hơn bao giờ hết, dũng khí lại mạnh mẽ lên, hiên ngang nói:

- Dương Hổ khuếch đại suy đoán, phô trương thanh thế. Chúa công thân là Lỗ quốc chấp chính, đương nhiên lo nghĩ cho Lỗ quốc. Để tránh mối hại binh đao, đem một mối họa trục xuất ra khỏi quốc gia, sao lại gắn tội danh như vậy? Lỗ quốc chúng ta từ trước tới nay nhẫn nhịn vì đất nước, trước giờ luôn dĩ hòa vi quý, từ lúc nào mà đã suy yếu thanh danh của Lỗ quốc rồi?

Dương Hổ phản bác nói:

- Vào lúc này đây thời cuộc đã khác, nếu là lúc đầu chưa từng gặp Khánh Kỵ, thì may ra còn có thể dùng. Đến nay Khánh Kỵ đường hoàng đi tới Khúc Phụ, vừa nghe Ngô quốc dụng binh, lập tức trục xuất hắn đi, nếu không phải là sợ Ngô quốc thì sao phải làm việc này? Thử hỏi, hành động như vậy, cho dù tìm ra được lý do quang minh chính đại, hành vi tổn thương quốc thể, tổn hại thanh danh này sẽ che mắt được thiên hạ sao?

Trọng Lương Hoài cười ha hả một tiếng quái dị:

- Đã biết có ngày hôm nay thì đã chẳng làm? Lẽ nào lúc đầu không phải ngươi đã dốc sức khuyên bảo, nghênh tiếp Khánh Kỵ tới Khúc Phụ sao?

Quý Tôn Ý Như nghe vậy mặt bắt đầu nóng lên, lúc trước cố nhiên là Dương Hổ đề nghị, nhưng bất luận thế nào, dù sao thì hắn là người đưa ra chủ ý, nếu tiếp tục tranh luận nữa thì chẳng khác nào buộc dây vào cổ hắn cả. Quý Tôn Ý Như thẹn quá hoá giận nói:

- Được rồi, được rồi, hai người không cần phải cãi nhau nữa, cãi nhau đến mức khiến lão phu quay cuồng mặt mày, rốt cuộc cũng không thể đưa ra được biện pháp tề mỹ song toàn, hừ! Tất cả đều là một đám ăn hại!

Quý Tôn Ý Như lật mặt, Dương Hổ và Trọng Lương Hoài trừng mắt nhìn nhau, nhất tề ngậm miệng lại, ai cũng không muốn động vào hắn lúc này. Quý Tôn Ý Như khi thì khoanh tay, khi thì phất tay áo, lại tiếp tục thong thả khởi bước trong đại sảnh, đáng tiếc rằng đi tới đi lui nhưng vẫn chưa nghĩ ra nổi một kế sách vừa không làm tổn hại đến thanh danh của hắn, lại vừa có thể giải quyết ổn thỏa việc đại binh Ngô quốc đang gây áp lực.

Đúng vào lúc này, cửa ra vào có người hô to một tiếng:

- Chúa công, nô tài đã quay về rồi.

Theo giọng nói, Công Sơn Bất Nữu long hành hổ bộ (1), từ bên ngoài đại sảnh sải bước vào trong, tiến tới hai tay chắp lại toan định thi lễ, Quý Tôn Ý Như giống như gấp gáp không thể nhẫn nại được nữa nói:

- Được rồi được rồi, không cần phải lễ bái, ngươi mau nói đi, ta muốn Thúc Tôn Mạnh Tôn hai nhà liên thủ xuất binh, đối phó với địch ở biên cương, tại sao lâu rồi chưa thấy hồi âm, bọn họ nói thế nào?

Công Sơn Bất Nữu kính cẩn nói:

- Chúa công, nô tài phụng lệnh chúa công đi mời nhị vị gia chủ Thúc Tôn, Mạnh Tôn qua phủ nghị sự, cùng nhau bàn bạc về sách lược xuất binh nghênh địch, nhưng...Thúc Tôn đại nhân hồi đáp rằng, quan hệ hai nước, dĩ hòa vi quý. Tương nhẫn vi quốc (2) là quốc sách mấy trăm năm nay của Lỗ quốc chúng ta, trước nay đều vận hành rất có hiệu quả, cớ gì mà bây giờ lại muốn "thay đàn đổi dây"? Thúc Tôn đại nhân khuyên chúa công...

- Khuyên ta thế nào?

- Ách... Hắn khuyên chúa công nên thức thời, trọng đại thể, biết sai biết sửa, biết nghe lời phải...

- Thối tha, thối không ngửi được, đúng là thối tha!

Quý Tôn Ý Như nghe những lời cười nhạo của Thúc Tôn Ngọc như vậy, không nhịn được nổi giận đùng đùng, hắn phẫn nộ phát tiết, lại hỏi:

- Mạnh Tôn Thị nói như thế nào?

Công Sơn Bất Nữu trên mặt lộ ra một nụ cười khó khăn:

- Mạnh Tôn gia chủ hiện không có trong phủ.

Quý Tôn Ý Như nghi hoặc nói:

- Ta không tin là Mạnh Tôn Tử Uyên không có bộ hạ làm tai mắt, không biết tin tức Ngô sứ đến đây, lão thất phu đó vừa sáng sớm đã đi đâu vậy?



Công Sơn Bất Nữu thu lại nụ cười trên miệng, trầm giọng nói:

- Mạnh Tôn đại nhân rời khỏi thành rồi, nói là phải diễn võ đi săn dưới núi Ni Khâu, đã truyền lệnh xuống dưới, triệu tập mười lữ nhân mã trú chân dưới núi Ni Khâu.

Quý Tôn Ý Như nghe xong thì hít vào một hơi lãnh khí, trong Tam Hoàn, Mạnh Tôn Thị là có tính tình nóng nảy nhất, dám làm dám chịu, hắn đột nhiên điều 5000 binh tới Khúc Phụ, rốt cuộc hắn định làm gì đây?

Thập ngũ chế được sáng lập từ thời nhà Thương, sau này được Chu triều kế thừa. Trong “Mục thệ” mà Châu Vũ Vương phạt Trụ ban bố đã đề cập tới các chức quan "Bách phu trưởng", " Thiên phu trưởng ". Biên chế quân đội hồi đó thông thường được chia làm bảy cấp: "Quân, 2500 người; Sư, 2500 ngươi; Lữ, 500 người; Tốt, 100 người; Thiên, 50 ngươi; Lượng, 25 người; Ngũ, 5 người. 10 lữ nhân mã chính là 5000 người, đã là biên chế của hai sư rồi, xưa nay lúc diễn võ tập luyện cũng chưa từng dùng nhiều đến vậy.

Công Sơn Bất Nữu và Trọng Lương Hoài chạm ánh mắt nhau, trên mặt Trọng Lương Hoài lộ ra một nụ cười đắc ý, Dương Hổ quan sát ánh mắt của bọn họ, trong lòng nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy ôm quyền nói:

- Chúa công, nô tài mạo muội nguyện đem một đạo binh mã, đến biên giới Lỗ - Ngô cự địch, giải vây cho Lỗ quốc, xin chúa công ân chuẩn.

Quý Tôn Ý Như lườm hắn, quát lớn:

- Hỗn trướng, Thúc Mạnh hai nhà không xuất binh, chỉ có mình ta Quý Thị môn hạ đảm nhận trách nhiệm vệ quốc thôi sao? Giết một nghìn người, mình ắt mất tám trăm, lúc đó Quý Thị binh lực của ta sẽ bị suy yếu trầm trọng, làm sao có thể chống chọi lại hai nhà Thúc Mạnh đây? Hơn nữa... - Quý Tôn Ý Như trên mặt âm tình bất định, chần chừ không quyết được nói:

- Mạnh Tôn Thị rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Nếu ta xuất binh cự địch, Mạnh Tôn Thị ở sau lưng liệu có thừa cơ... Không thể, tuyệt đối không thể.

Công Sơn Bất Nữu liếc mắt nhìn Dương Hổ, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý:

- Chúa công, theo ý của nô tài, tất cả những sự cố ngày hôm nay đều do Khánh Kỵ mà ra. Khánh Kỵ không đi, Lỗ quốc khó lòng nào an bình được. Tuy vậy, nếu như cưỡng ép mạnh tay trục xuất Khánh Kỵ ra khỏi Lỗ quốc dù sao cũng tổn hại tới uy danh của chúa công. Theo ý của nô tài... sao chúa công không đem điều khó của mình nói cho Khánh Kỵ biết, hắn tự biết chuyện không thể thành, lại lo sợ sứ giả Ngô quốc gây bất lợi cho hắn, nếu là người thức thời sẽ tự chủ động mà bỏ đi, nếu như vậy, vừa có thể giải nguy cho Lỗ quốc chúng ta, lại không làm nguy hại tới uy danh của chúa công, không biết ý chúa công thế nào?

Ánh mắt Quý Tôn Ý Như sáng lên, vui mừng nói:

- Tuyệt a, kế này thật tuyệt, chỉ có điều... làm sao khiến Khánh Kỵ chủ động rời khỏi Lỗ quốc đây?

Công Sơn Bất Nữu hơi khom lưng nói:

- Nô tài nguyện đi gặp Khánh Kỵ, chia gan sẻ ruột mà nói chuyện với hắn, để hắn hiểu mà lui bước, tự động rời đi.

- Khoan đã! - Dương Hổ thấy tình hình này, vội vàng nói:

- Chúa công, nô tài cũng cho rằng kế của Công Sơn Bất Nữu là chu toàn, nô tài cũng nguyện đi thuyết phục hắn.

-------------------------

* Tiêu đề chương: Tứ diện Sở ca: Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử.

(1) Long hành hổ bộ: vốn là chỉ dáng dấp không đồng loại của đế vương, sau này còn chỉ tư thái anh võ của tướng quân, ở đây chỉ nghĩa thứ hai.

(2) Tương nhẫn vi quốc: Vì lợi ích của quốc gia dân tộc mà nhường nhịn nhau.

- Khoan đã! - Dương Hổ thấy tình hình này, vội vàng nói:

- Chúa công, nô tài cũng cho rằng kế của Công Sơn Bất Nữu là chu toàn, nô tài cũng nguyện đi thuyết phục hắn.

Công Sơn Bất Nữu cười nói:

- Đến nay nội lo ngoại khốn, đúng là thời khắc nguy cấp, ngươi là kẻ hầu hạ đắc lực bên cạnh chúa công, sao có thể rời đi một giây một phút được? Công Sơn Bất Nữu lúc này đang lúc nhàn hạ, hay là để ta đi cũng được.

- Bằng không! - Dương Hổ nghiêm mặt nói:

- Bất luận là đóng kịch giỏi đến thế nào thì chỉ e là Khánh Kỵ cũng sẽ biết rõ là Lỗ quốc chúng ta không muốn làm Ngô quốc nổi giận. Nếu hắn lòng mang phẫn nộ mà đi, đi tới khắp nơi rêu rao, vậy thì cái vạn toàn chi kế của ngươi cũng không còn linh nghiệm nữa, vẫn là tổn hại đến thanh danh của chúa công ta như cũ. Khánh Kỵ tới Khúc Phụ, là Dương Hổ đích thân đi tới Hải Thành nghênh đón. Ngày thường qua lại cũng coi như hòa hợp, để ta đi, nói rõ chỗ khó xử của chúa công nhà ta, nói cho hắn biết rằng không phải chúa công nhà ta không muốn giúp hắn, mà là ý trời khó cưỡng, không có cách nào giúp cho hắn cả, chắc hắn sẽ tiếp nhận dễ hơn một chút.

Dương Hổ nói đến đây, ảm đạm thở dài nói:

- Ai, vả lại, bất luận thế nào, lúc trước là do ta chủ trương mời Khánh Kỵ đến Lỗ, đến nay khiến chúa công rơi vào chỗ bất nghĩa, hoàn toàn là sai lầm của Dương Hổ, nếu Dương Hổ không thể lấy công chuộc tội thì có chết cũng không thể an lòng; Huống hồ, Dương Hổ và Khánh Kỵ cũng coi như một mối giao tình, lúc trước là do ta mời hắn đến, bây giờ cũng là ta tiễn hắn đi, trước sau vẹn toàn, cũng coi như đã hết tâm hết ý vì bằng hữu.

Quý Tôn Ý Như hoan hỉ ra mặt, vui vẻ nói:

- Dương Hổ xưa nay trọng tình trọng nghĩa, điều này lão phu biết, không vì thăng tiến mà xu nịnh, không vì chán nản mà lãnh đạm, đây mới đúng là hành vi của kẻ quân tử. Được, lão phu cho ngươi toại nguyện, cho ngươi đi thuyết phục Khánh Kỵ.

Công Sơn Bất Nữu trong lòng thầm mắng: "Mẹ nó nữa, nói mồm thì đường đường chính chính, đem hết tội lỗi đổ lên đầu mình, còn làm bộ làm tịch quân tử nhân nghĩa gì đó, nhận được chúa công khen ngợi, đúng là gian trá vô cùng. Thất phu! Làm như ta không biết ngươi muốn đi bàn kế sách với Khánh Kỵ sao?"

Trọng Lương Hoài cũng thầm chửi tục: "Dương Hổ quả nhiên gian trá, vào thời khắc mẫn cảm như thế này, nếu hắn vụng trộm đi gặp Khánh Kỵ, một khi sự việc bị phát giác, chắc chắn sẽ khiến chúa công nghi kỵ, bây giờ ngụy trang đi hóa giải mối âu lo cho chúa công, đường hoàng đăng môn đi gặp hắn, không những không còn nỗi lo về sau, ngược lại còn khiến chúa công vui mừng khôn xiết, thằng khốn nạn!"

Dương Hổ nhận được sự cho phép của Quý Tôn, lập tức vội vã cáo biệt, ra khỏi thâm trạch đại viện. Đến trước hành lang gọi người chuẩn bị xe, một tên tâm phúc của hắn vội vã chạy tới, kéo Dương Hổ sang một bên, thấp giọng bẩm báo:

- Đại nhân, trong phủ Mạnh Tôn Thị vừa gửi tin tức tới, Thúc Tôn Thị và Mạnh Tôn Thị cả đêm qua gặp mặt nhau, trong tiệc họ nói, phái sứ tới Tề...

Dương Hổ nghe xong lời hắn nói lập tức sững sờ tại chỗ, hai tay run rẩy, nhiệt huyết bỗng chốc lạnh lẽo đi phân nửa:

- Lỗ quân muốn về nước? Thúc Tôn, Mạnh Tôn hùng hổ dọa người, từng bước một rất vững chắc, bên ngoài mượn thế Ngô quốc, bên trong kéo lấy cái uy của Quý Thị. Dùng binh hăm dọa, dùng Quân áp chế, với bản tính của chúa công nhà ta, bảo ngài chống đỡ ra sao đây?

Dương Hổ nhất thời nản lòng thoái chí:

- Thôi vậy, đại thế đã mất, vốn định cùng Khánh Kỵ bàn bạc tìm đối sách, bây giờ đã thế này, ai! Trời không giúp ta, trời không giúp ta a...

Dương Hổ thở dài ngao ngán, yên lặng khoát khoát tay áo, bước từng bước nặng nề đi về phía xe ngựa...

Nhã Uyển, Khánh Kỵ nghênh đón Dương Hổ vào trong đại sảnh, hai bên an vị. Thấy Dương Hổ vẻ mặt thâm trầm, Khánh Kỵ cảm giác có gì đó không ổn. Rồi Dương Hổ nói rõ sự tình, kể rõ từng âm mưu một của hai nhà Mạnh Tôn, Thúc Tôn, Khánh Kỵ cũng ngây người ra. Hai người im lặng nhìn nhau, sắc mặt trầm tĩnh, hồi lâu không nói tiếng nào. Thúc Tôn Diêu Quang đi tới cửa, nhạy bén phát hiện ra hào khí dị thường trong sảnh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thần sắc như vậy trên mặt Khánh Kỵ, trên mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng trong đôi mắt lại phát ra ngọn lửa rực cháy nguy hiểm, nhìn mà khiến cho người ta tự sinh sợ hãi trong lòng.



- Bây giờ công tử có dự định gì?

Dương Hổ thần sắc buồn bã hỏi.

Khánh Kỵ hít một hơi thật sâu vào trong lồng ngực:

- Hổ huynh... chẳng lẽ phải kết thúc dục vọng tại đây sao?

Dương Hổ để lộ ra một thần sắc ảm đạm:

- Việc đã đến nước này, ai có thể xoay chuyển trời đất được đây? Công tử, hiện tại lưu ở Lỗ quốc đã không còn tác dụng gì nữa cả. Haizzz! Công tử mau chóng phái người đi bảo những binh mã đang ngăn trở Ngô sứ quay về, trước tiên hãy tạm quay về Vệ quốc đi. Lúc này, lại nói đúng là do Dương Hổ ấu trĩ, giúp ngươi phạt quốc, nói ra thì dễ, nhưng nhìn quốc cữu ở Tề quốc, có lợi thế to lớn như vậy, dùng thời gian mấy năm, vẫn chẳng mượn nổi một binh một tốt nào, ta lại cứ mộng tưởng rằng chúa công có thể quyết đoán mà giúp ngươi phạt Ngô? Hắc!

Dương Hổ ngượng ngịu cười, lắc lắc đầu.

- Ngươi muốn ta biết thời mà lui, từ giã Lỗ quốc?

Dương Hổ không nói gì, Khánh Kỵ dừng ánh mắt vào hắn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn lửa giận to lớn, vào lúc này, hắn "hồn nhiên" quên đi sự khác biệt giữa Khánh Kỵ này và Khánh Kỵ kia, hắn tự coi mình là một người hoàn chỉnh, không phải vì Khánh Kỵ, không phải vì Tịch Bân, mà vì hắn hiện tại, con người của hắn lúc này là vì sự tôn nghiêm của chính hắn.

Hắn không thể đi, không thể chán chường bỏ đi như vậy được!

Dù đêm hôm qua hắn cũng đã nghĩ tới việc chuyện tới đường cùng thì sẽ tính toán khả năng rút lui, nhưng vào lúc này hắn vẫn không thể tiếp thụ được. Ở Lỗ quốc lâu như vậy, luôn luôn cẩn thận chặt chẽ, lẳng lặng chờ Quý Tôn Ý Như đưa ra một câu quyết đoán, cuối cùng lại chờ được một kết cục như thế này ư? Làm sao ăn nói với những nghĩa sỹ một mực trung thành với hắn đây? Còn mặt mũi nào quay về Ngải thành, tiếp tục yên tâm thoải mái nhận được sự ủng hộ của binh sĩ đây?

Lỗ quốc Tam Hoàn, chẳng phải là ba tên gia chủ được kế thừa chút cặn của tổ tông để lại sao? Ta đem vận mệnh giao cho các ngươi, nhưng các ngươi lại khiến ta quá thất vọng. Từ bây giờ, các ngươi không còn quyết định vận mệnh của ta nữa, ta không những nắm chắc vận mệnh của chính mình, mà ta còn dùng tất cả mọi thủ đoạn, nắm lấy vận mệnh của các ngươi, để các ngươi là công cụ cho ta sử dụng! Nhân cấp sinh trí (1), một kế hoạch to gan mà hung hiểm xuất hiện trong đầu, hắn quyết định phản khách vi chủ, từ bây giờ, dùng hành động của hắn để xách đầu Tam Hoàn đi theo sự điều khiển của hắn, chứ không phải sự viện trợ kiểu "ngồi đợi bố thí" nữa.

Khánh Kỵ cười lạnh lùng, nhìn thẳng vào Dương Hổ, trầm giọng nói:

- Hổ huynh, ta biết huynh đang nuôi chí lớn, khao khát kiếp này có thể kiến công lập nghiệp, vợ con hưởng đặc quyền (1). Ta hỏi huynh, hôm nay Khánh Kỵ rời đi, cái họa của Ngô quốc được bình ổn, Lỗ Quân trở về Lỗ quốc, dưới sự tiếp tay của hai nhà Mạnh, Thúc làm suy yếu Quý Thị, dù rằng có những bậc anh hùng hào kiệt như huynh trợ giúp đắc lực thì phải mất bao nhiêu năm, Quý Thị mới có thể khôi phục nguyên khí đây?

Mi mắt Dương Hổ rủ xuống, nói:

- Trải qua thất bại này, chỉ sợ là chúa công nhà ta không còn hùng tâm đại chí nữa, an phận giữ gìn thành quả, bảo vệ căn cơ, hắc! Khôi phục nguyên khí... có lẽ lại trải qua ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm nữa trong nhà Quý Thị mới lại xuất hiện một anh hùng lòng ôm chí lớn, mới có thể trấn áp được Thúc Mạnh lưỡng thị.

Khánh Kỵ khẽ gật đầu, tiếng nói sang sảng:

- Quý Tôn đại nhân gặp nguy lùi bước, cái giá phải trả chẳng qua chỉ là giao nộp quyền chấp chính, chỉ có điều sẽ lại phải xưng huynh gọi đệ với hai nhà Thúc Mạnh, bình khởi bình tọa mà thôi, ngoài điều đó ra thì còn tổn thất gì nữa? Còn Dương Hổ đại nhân thì sao? Ngài từ một giới gia nô bần hàn, ngày nay cao cao tại thượng, nắm quyền đồ sát, công khanh nhìn cũng phải dè dặt, đại phu nắm quyền sinh sát trong tay, uy phong không ai bì nổi.

Trong trường hợp đó, hôm nay thế nhân đều biết Quý Thị môn hạ tam kiệt, Dương Hổ, Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài, có mấy người biết đến gia thần Mạnh Tôn Thị họ gì tên gì? E rằng chẳng ai biết tường tận cả. Tại sao lại thế? Chính là bởi Quý Thị một nhà độc đại, trấn áp được Thúc Mạnh hai nhà, đến nay cũng tương đương như Quốc Quân Lỗ quốc. Nếu như Quý Tôn đại nhân vì vậy mà lui bước, đối với cá nhân ngài mà nói, chỗ mất có hạn, nhưng Dương Hổ đại nhân còn lưu lại được gì đây? Tất cả những thứ hiện có của ngươi, vinh hoa phú quý, quyền bính địa vị, anh minh chói lọi sử xanh, hết thảy đều tan thành mây khói, ngươi cam tâm sao?

Sắc mặt Dương Hổ bắt đầu dữ tợn, hơi thở nặng nề, khàn giọng nói ra:

- Khánh Kỵ công tử, ngươi không cần phải dùng ngôn từ kích động ta, ngươi nghĩ Dương Hổ ta cam tâm sao? Khổ tâm lao lực, hao tâm tổn huyết, rồi rơi vào kết cục thế này, Dương Hổ cam tâm sao? Dừng tay ở đây, Dương Hổ vẫn còn có thể có nhà có ruộng, cơm áo không lo, thế nhưng, Dương Hổ không hề muốn có cuộc sống như vậy. Cho dù gan khô máu cạn, có chết cũng không thể quay lại, Dương Hổ có thể thế nào? Có thể thế nào đây!

Khánh Kỵ cười lạnh nói:

- Tình thế hiện nay nhìn có vẻ nguy hiểm, kỳ thật rất có triển vọng. Chuyện vốn không thể thành hiện thực, bây giờ thì hoàn toàn có thể làm được. Mây giấu trăng đậy, lại có thể che mắt được Hổ huynh sao? Ngươi có biết vén mây thấy trăng, sau đám mây sẽ là bầu trời quang đãng chứ?

Dương Hổ đỏ sầm mặt, phẫn nộ nói:

- Thúc Tôn Mạnh Tôn cậy thế làm càn, quốc vương sắp quay về Lỗ quốc, Ngô sứ từ xa đến, hàng vạn đại quân tập trung ở biên giới, ngoại ưu nội hoạn, mà còn bao nhiêu thứ nữa, còn có cơ hội gì nữa? Ngươi nói đi!

Ánh mắt Khánh Kỵ sắc lạnh, mặt đầy sát khí nói:

- Nếu như Quốc Vương quý quốc không quay lại được Lỗ quốc, sứ thần Ngô quốc không đến được Khúc Phụ, Thúc Tôn Mạnh Tôn lại khó liên thủ bức bách, lúc đó chẳng phải tất cả bài toán khó đều được giải quyết dễ dàng sao?

- Làm sao làm được như vậy?

- Ngài không làm được, ta làm được!

Ánh mắt Dương Hổ trợn tròn:

- Quốc Vương không quay lại được Lỗ quốc? Sứ thần Ngô quốc không đến được Khúc Phụ, Thúc Tôn Mạnh Tôn khó lòng liên thủ? Ngươi làm được kiểu gì? Làm sao có thể làm được?

- Đương nhiên, trong chuyện này cũng cần Hổ huynh giúp ta một tay.

Dương Hổ biến sắc nói:

- Điều đó là không thể!

Khánh Kỵ điềm nhiên cười:

- Hổ huynh, lúc nãy lời thề son sắt, cao giọng gan khô máu cạn? Trong chốc lát đã lại khiếp sợ rồi sao?

Dương Hổ xấu hổ nói:

- Không phải Dương Hổ khiếp sợ, mà là không muốn hy sinh vô ích, Khánh Kỵ công tử, lúc này công tử còn bao nhiêu binh mã có thể dùng được? Có thể làm nên đại sự gì? Lần trước công tử có thể ra vào phủ đệ Thúc Tôn, Mạnh Tôn như đi ở chốn không người, là bởi vì bọn họ thái bình đã lâu, canh phòng lơ là. Ta dám cá rằng nếu bây giờ công tử lại muốn nhân đêm tối đột nhập phủ đệ, thì chỉ có vào mà khó có đường ra. Ai, Khánh Kỵ công tử, ta khuyên công tử nên quay lại Vệ quốc đi thôi, khổ tâm chuẩn bị một phen, chưa chắc không còn cơ hội phục quốc. Mặc dù không còn cơ hội, cũng có thể chiếm cứ một thành mà hưởng thái bình. Dương Hổ dù sao cũng là người Lỗ, tuy muốn kiến công lập nghiệp, nhưng việc mình chính tay hủy hoại Lỗ quốc căn cơ, ta không thể làm.

Khánh Kỵ nghe thấy vậy cười nói:

- Hổ huynh không cần nghi kỵ, ta muốn huynh giúp, chỉ là cho ta tranh thủ chút thời gian. Mười ngày, ta chỉ cần mười ngày, Hổ huynh chỉ cần giúp ta thuyết phục Quý Tôn đại nhân cho ta mười ngày, ta sẽ có thể cải thiên hoán nhật, nghịch chuyển càn khôn!

-------------------

(1) Công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan, ở đây ám chỉ việc được phong làm công thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tranh Chi Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook