Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 103: Chụp hình

Thất Dạ Vong Tình

07/12/2015

Vì kì kiểm tra, đơn vị cho Khúc Phàm nghỉ phép, Khúc Phàm đối với việc này không có chắc chắn, nên giờ càng thêm quý trọng mỗi phút mỗi giây ở bên Thước Nhạc. Thước Nhạc rất vui, dù sao đã lâu rồi cậu và anh mới ở cùng nhau như vậy, tính ra chỉ có mùa hè đi Myanmar khoảng mười ngày là có như vậy. Nếu không có Kì Kì, có lẽ cậu và Khúc Phàm sẽ đi hưởng tuần trăng mật.

Vừa qua mười lăm tháng giêng, Khúc Phàm mời thợ chụp ảnh về nhà, chuẩn bị chụp ảnh gia đình, Khúc phụ Khúc mẫu hôm qua cũng từ Thượng Hải trở lại, hai vị nhớ thương cháu trai nhỏ, cũng dẫn Gia Gia tới, chuẩn bị cho Gia Gia đi nhà trẻ ở đây, trong nhà càng thêm náo nhiệt.

Cây cối trong tứ hợp viện đã chuyển màu, vì phải chụp ảnh, tối hôm trước Thước Nhạc lại tưới nước hồ, giờ trong viện một mảnh xanh mướt ý xuân dào dạt, cậu lại lấy ra mấy chậu hoa nở rộ, trong đó có một chậu hoa mẫu đơn cao gần hai mét, nở cả khóm, khiến cho thợ chụp ảnh, thợ trang điểm và trợ thủ lúc tiến vào đều phải cảm thán, phong cảnh cổ xưa, không cần trang trí gì đã là bố cảnh rất tốt. Chụp không ít hình trong nhà ngoài nhà, Kì Kì mặc một bộ đường trang màu đỏ, đầu đội nón hổ, được Thước Nhạc ôm vào lòng, Quả Quả đứng bên cạnh Khúc Phàm, bốn người chụp ảnh gia đình, hình chụp đẹp như ngôi sao, ngay cả thợ chụp ảnh cũng muốn rửa ra bỏ vào tủ kính. Ảnh gia đình chụp xong, thừa dịp cha mẹ chụp ảnh, cả hai vào phòng thay đồ thoải mái, hai người chưa từng chụp chính thức như vầy, trước kia đều là lấy điện thoại hoặc máy ảnh kỹ thuật số chụp, phần lớn là chụp cuộc sống thường ngày. Tất cả lưu trong máy tính, không rửa ra.

“Thoải mái chút, trước kia lúc phá án có giúp chủ của nhà chụp ảnh này, bọn họ sẽ không nói lung tung ra ngoài. Người ta cũng không để ý quan hệ của hai chúng ta, cứ tự nhiên đi.” Nhìn Thước Nhạc có chút cứng ngắc, Khúc Phàm giải thích.

Thở nhẹ ra, “Anh nha, sao lại đột nhiên nghĩ chuyện chụp ảnh. Lúc đi Myanmar chụp cho anh một tấm thực khó khăn. Giờ sao lại tích cực vậy.” Nhìn Khúc Phàm Thước Nhạc cảm thấy kỳ quái.

“Đâu có, không phải là do con chúng ta sắp tròn tháng sao, nhân tiện chụp cùng nhau luôn.”

Không tiếc tục truy đuổi vì sao Khúc Phàm tích cực vậy, đã đến thì chụp thôi, lần này chụp hết ba ngày, không có cách nào khác, hai người không thể chụp ảnh cưới, phụ nữ trng nhà đều rất tiếc nuối, liền nhân tiện lần này bù, tất cả trình tự đều giống như chụp ảnh cưới, vả lại cơ hội thế này đối với thợ chụp ảnh cũng khó được, hai người đều như người mẫu, ngoại hình làn da đều tuyệt, không cần trang điểm, chỉ cần đứng một chỗ đã đủ đẹp, quan hệ hai người lại đặc biệt, phát huy rất tốt, sau này cho dù muốn chụp ảnh như vậy cũng không dễ tìm người mẫu, huống chi đây lại là sự thật. Thợ chụp ảnh lần này cũng là người điên cuồng, càng chụp càng hưng phấn, chụp chân dung cho hai người, cuối cùng còn chụp tới cả trên giường phòng tắm. Thước Nhạc thực khó hiểu, không phải là chỉ định chụp hai tấm sao, giờ lại biến thành thế này. Song Khúc Phàm lại rất phối hợp nên cậu cũng không nói gì. Nhưng quần áo cũng phải cởi để chụp thì có phải là quá mức không, thực xấu hổ.

Một tuần sau, vừa đúng ngày tròn tháng của Kì Kì thì ảnh chụp có, Khúc Phàm qua lấy, chủ tiệm chụp và thợ chụp ảnh thương lượng với Khúc Phàm, muốn đặt ảnh của hai người trong tủ kính, Khúc Phàm không chịu, hai người họ cũng không có cách nào, chỉ tiếc nuối, lần chụp hình này thật sự rất đẹp, treo lên khẳng định khiến buôn bán của tiệm tăng cao. Khúc Phàm tuy không đồng ý, nhưng anh cũng buông ra một phần, việc chụp ảnh Kì Kì tròn một trăm ngày và ảnh lớn lên của cậu bé đều để bọn họ chụp, sang năm Kì Kì một tuổi bọn họ cũng chụp, lúc đó có thể chọn hình đặt ở tiệm, chỉ cần không phải trực diện là được. Anh nghĩ, nếu sang năm có thể cùng Thước Nhạc lại chụp một lần, như vậy cho bọn họ một tấm cũng được. Hứa hẹn này khiên thợ chụp vui vẻ, cho dù là một bên mặt, cũng rất tốt.

Ảnh chụp do Lâm thúc giúp khiêng vào, khuông ảnh to bốn mươi tám inch, bên trong là ảnh đã xử lý, ba bức ba mươi inch điêu khắc da, bốn tấm ba mươi inch khắc bạc, còn lại thì làm khuôn nhỏ, mười bức để trang trí, mười sáu bức làm thành hai tập ảnh to vàng xa hoa, mười hai bức đóng thành hai tập sổ, hai bản cỡ bàn tay, lần này chụp tới một ngàn bức, những bức ảnh này là những bức đẹp nhất được lựa ra. Lúc chọn ảnh thực khó, không biết nên lấy hay bỏ.

“A, tấm này đẹp quá, tấm này cũng tốt, hay là đem tấm này phóng lớn ra, treo trong phòng ngủ.” Thước mẫu chạm Khúc mẫu chỉ tấm ảnh trên tay.

“Tôi thấy tấm này cũng không tệ, đều là Nhạc Nhạc, theo tôi phóng to tấm này rất tốt.” Khúc mẫu cũng tiến tới nhìn ảnh nói, ảnh chụp rất đẹp, hai người ngâm trong bồn tắm lớn, Thước Nhạc híp mắt ngửa đầu, Khúc Phàm lộ cơ bụng tám múi, cúi đầu, hai mắt si mê, môi hai người rất gần, màu đồng và màu trắng ngọc dây dưa lẫn nhau, thực tối.

“Đúng vậy, hay là nói tiệm ảnh làm đi.” Giờ này hai vị mẫu thân cũng rất có tiềm chất hủ nữ.

Thước Nhạc sắc mặt ửng đỏ la “Mẹ…” liếc Khúc Phàm một cái, không thèm xem ảnh nữa. Ôm Kì Kì đi. Ảnh mẹ cậu đang cầm chính là hình chụp trong phòng ngủ và phòng tắm của cậu và Khúc Phàm, ảnh chân dung, chụp rất đẹp, nhưng đều rất mờ ám, nửa ẩn nửa lộ, tuy cậu cũng rất thích, có điều phóng lớn người khác thấy sẽ rất xấu hổ.

Khúc Phàm cười, tiến lên phân ảnh, trừ bỏ tập ảnh, những cái khác dựng lên, khuông đều làm từ gỗ tinh khiết, rất xứng với bài trí trong nhà. Treo lên tường cũng thích hợp.

Kì Kì tỉnh, mẫu thân trông, hai người treo ảnh. Mấy bức lớn treo ở hậu viện, tấm lớn nhất thì đặt ở chính sảnh hậu viện, vừa vào phòng liền thấy, đây là ảnh hai người mặc đường trang, ảnh rất chính quy, hai người ngồi trên ghế dài, Khúc Phàm tay phải ôm thắt lưng Thước Nhạc, tay trái nắm tay nhau, nhẫn ngọc đồng dạng hòa lẫn, đầu dựa rất gần, nhìn vào máy ảnh, nhìn rất giống ảnh chụp trên chứng nhận kết hôn, cảm giác khí chất của cả hai phi thường hòa hợp. Lúc đầu chọn bức ảnh này, mọi người trong nhà không đồng ý, nhưng sau khi treo lên thì lại cảm thấy nó đặt ở đó rất phù hợp, dung hòa với hoàn cảnh trong phòng. Treo tấm khác lên e là sẽ không có hiệu quả tốt như vậy.

Treo ảnh xong, hai người quay về tây sương phòng, hình của mấy đứa trẻ trong nhà đặt ở trên tủ, Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc xếp ảnh, lấy hai hoa sen bạc trong túi ra, làm bằng bạc tinh khiết, mặt trước là hoa sen, mặt sau là tên hai người. “A, anh làm khi nào vậy?” Thước Nhạc kinh hỉ nhìn Khúc Phàm.

“Làm trước khi chụp ảnh, vì hoa văn không dễ làm, nên hơi lâu, em xem nó còn có thể mở ra nữa.” Dùng tay mở nhẹ, dây chuyền hình trứng chia làm hai nửa.



“A, anh đặt ảnh ở trong sao.”

“Hai chúng ta mỗi người một cái.”

Thước Nhạc nhanh chóng đeo cho anh, có điều Khúc Phàm đã đeo Quan Âm, giờ thêm thì quá nhiều. Nhíu mày, tháo Quan Âm xuống móc bên cạnh mặt dây chuyền, mặc dù nhiều, nhưng thế này thì mới an tâm.

Vào tháng ba, Thước Nhạc khai giảng, Khúc Phàm không nhận được thông báo, ban ngày ở nhà trông Kì Kì, chở Thước Nhạc đi học, hai người ở cùng nhau đã rất lâu, song số lần anh đón chờ cậu cũng không nhiều lắm. Thước Nhạc tuy cảm thấy thời gian này anh rất dính người, nhưng cũng không bận tâm, chỉ cảm thấy anh nên đi làm, ở đơn vị tiêu hao bớt tinh lực, đỡ khiến cậu không thể rời giường. Hai ngày này đi học luôn mệt mỏi.

Sáng thứ tư Thước Nhạc có lớp học tiếng Latin, phòng học có khoảng một trăm người, lúc cậu vào phòng, mọi người hầu như đã tới đủ. Vào lớp cậu liền phát hiện mọi người lặng lẽ nhìn phía cậu, khiến cậu cảm thấy thực kỳ lạ.

Đi về phía lớp cậu, bạn chung phòng đã chiếm tốt vị trí, ngồi cạnh Phương Dương, không chờ cậu hỏi, Vương Tôn bên cạnh đã đưa báo cho cậu.

“ ‘Nữ minh tinh trẻ uống thuốc tại quán bar, là ngọc nữ hay dục nữ?’ kiểm tra đột kích của cảnh sát Ký tuôn ra gièm phá.” Bên trên còn có ảnh chụp, đó là ảnh Trương Thiến che nửa bên mặt. Đưa tin chỉ ra, đêm qua cục cảnh sát an bài kiểm tra các quán bar lớn, còn có phóng viên theo dõi đưa tin, không ngờ vừa lúc gặp Trương Thiến và vài người đàn ông ở trong phòng quán bar, còn trong trạng thái say thuốc.

Đọc tin, Thước Nhạc thấy thực khiếp sợ, tuy không thích Trương Thiến, nhưng không ngờ nàng lại là người như vậy, thời cao trung Trương Thiến thực sáng sủa, là hoa khôi trong trường, Thước Nhạc biết khả năng giao tiếp của cô rất mạnh, điểm này Thước Nhạc không quá thích, nên không phản ứng cô, cậu không thích con gái quá mạnh dạn. Lên đại học cậu có gặp Trương Thiến vài lần, cảm thấy cô trở nên thục nữ hơn, không ngờ nhìn thấy tin này trên báo.

Thực đáng tiếc, thở dài, nhưng trong lòng cậu cũng có chút thả lỏng, ít nhất bị chuyện này quán thân Trương Thiến sẽ không lại dây dưa cậu, trong lòng an ủi chính mình, nguyên lai cậu cũng là một người ích kỉ vô tình, thế nhưng lại nghĩ tới mình trước tiên.

Dù sao chỉ là kẻ bên đường.

Xem báo xong, trả lại “Thực bất ngờ.” Giấy sách ra đọc.

“Thước Nhạc, ngươi không có gì muốn nói sao?” Phương Dương hỏi.

Không ngẩng đầu nói “Nói gì vậy? Cô ấy không có quan hệ gì với ta, nhiều nhất chỉ là bạn cao trung thôi. Chỉ cảm thấy thực đáng tiếc cho cô ấy.” Có lẽ trời sinh cậu là người lạnh lùng như vậy, chỉ quan tâm tới người mình để ý.

Phương Dương há miệng không biết nói gì. Năm trước truyền ồn ào, Trương Thiến còn chính miệng thừa nhận hai người là người yêu, tuy Thước Nhạc phủ nhận, nhưng bọn họ lại tưởng là cậu xấu hổ, không ngờ, cậu nói là sự thực. Xem ra hai người thật sự là không có quan hệ gì.

Tiếng bàn luận trong phòng lớn lên, thậm chí có người ngồi gần Thước Nhạc đem những lời này phát lên diễn đàn trường, không lâu nó đã truyền khắp internet.

Ra khỏi phòng học, Thước Nhạc nhẹ nhàng thở ra, buổi học này thật không thoải mái. Vừa xuống lầu liền thấy xe Khúc Phàm đậu ở cửa.



Thước Nhạc nhanh chóng mở cửa ngồi lên xe, “Sao anh lại vào trong?”

Giúp cậu gài dây an toàn, “Nếu anh không vào, em liền ra không được.”

“Hả?”

“Ngoài cửa trường toàn là phóng viên, trường của em cũng thật bản lĩnh, đều bị cấm ở ngoài.”

“Vậy anh vào bằng cách nào?”

“Ha ha, giấy chứng nhận của anh vẫn dùng tốt lắm, vả lại, giáo sư trường em cũng không muốn chuyện này biến lớn.” Xe ra ngoài, hai người thấy đối diện trường không ít xe, còn có phóng viên vây quanh cửa lớn nói gì đó.

Thuận lợi ra khỏi trường “Anh đã nói chuyện với giáo sư trường em, thời gian này anh tới đón đưa em, có thể trực tiếp vào trừng. Có lẽ vài ngày bọn họ không được tin gì sẽ rút.” Đại học Hoa Cảnh quản lý rất nghiêm, bình thường sinh viên ra vào đều dùng thẻ, ra vào quẹt thẻ, giảng viên giáo sư cũng vậy, nhân viên thì có thẻ tạm thời, xe ra vào cũng phải đăng ký. Trường có bốn cửa đông tây năm bắc, dễ dàng quản lý. Bên bộ nằm viện có cái cửa nhỏ, ra vào không ai quản, thời gian trước có người trộm vào, giờ đã phong kín.

Đối với chuyện Thước Nhạc trường học thực khai thông, trường lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra, chuyện thế này trước kia cũng không phải không có, giờ đương nhiên cũng không sao, lúc trước Thước Nhạc cũng tỏ rõ, Thước Nhạc là sinh viên giỏi phẩm chất tốt, ba năm đều đạt thành tích 3 người đứng đầu, một số giảng viên chuyên ngành cũng rất thích cậu, lúc trước gặp chuyện không may, họ cũng biện hộ thay cậu. Trường học cũng không khó xử cậu. Hôm nay việc này không liên quan nhiều tới cậu, lúc học giáo sư có nói với cậu, bảo cậu không cần lo về nó.

Xe dừng đèn đỏ, Thước Nhạc nhìn Khúc Phàm “Chuyện này có liên quan tới anh không?”

Khúc Phàm quay đầu nhìn cậu cười “Em nghĩ sao?”

Thước Nhạc quay đầu không nhìn anh “Chắc chắn có liên quan.”

Xe dời bánh, “Bởi vì chuyện lần trước, tìm người điều tra Trương Thiến, lần này cũng là anh nhờ bạn giúp, nhưng anh không biết bọn họ lại xài thuốc.” Thực tế Khúc Phàm thật không biết chuyện thuốc, tuy không phải thuốc phiện, nhưng Khúc Phàm cũng căm hận tận xương tủy, nếu biết cô ta xài thuốc, có lẽ anh sẽ làm nhiều điều hơn.

“Vốn ý anh chỉ là muốn mọi người thấy cô ta không si tình như đã nói thôi.”

Thước Nhạc không nói gì, không có gì để nói, Khúc Phàm rất chính nghĩa, cho dù là trả thù cũng sẽ quang minh chính đại, nếu Trương Thiến không có nhược điểm, Khúc Phàm sẽ không vu oan, bất quá lần này thì có chút lấy việc công làm việc tư.

Chuyện phát triển ra ngoài dự kiến của Khúc Phàm, giới giải trí thực thần thông quản đại, vốn chuyện Trương Thiến xài thuốc, Khúc Phàm đã buông tay, không quan tâm, cũng không cần anh làm gì, một ngôi sao, gặp chuyện như vậy khẳng định quay người không được. Nên khi đọc báo xong Khúc Phàm gọi cho Lý Tử, việc này không cần cậu ta làm gì nữa.

Không ngờ, các loại tin tức về Trương Thiến lại tràn lan ra, nào là gái gọi cao trung, nào là quy tắc ngầm, nào là bị bao nuôi, paparazi cũng không quan tâm tin đúng hay thật, dù sao có thể bán được là được, internet báo chí TV đăng đầy, không chỗ không có, ngay cả trang trung ương cũng có tin của cô ta.

Chờ việc này rõ ràng, có lẽ Trương Thiến sẽ càng nổi, ít nhất giờ cả nước không nơi nào không biết cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook