Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Chương 63: Hướng đi kỳ quái của sự việc

Thất Dạ Vong Tình

07/12/2015

“Ba ba.” Quả Quả đứng ở cửa khó hiểu nhìn vào trong.

Thước Nhạc vội lau nước mắt đứng lên, tiến lên vài bước, ôm Quả Quả “Quả Quả đi tìm lão ba đi, rửa mặt ăn cơm. Ba ba ở đây nói chuyện với bà nội.”

Quả Quả vươn tay sờ nước mắt chưa lau khô ở khóe mắt Thước Nhạc “Sao ba ba lại khóc.”

Thước Nhạc cười với cậu bé “Không sao ba ổn, đi đi, không phải con muốn chơi với Ban Ban và Điểm Điểm sao? Ăn sáng xong, là có thể mang chúng vào vườn chơi rồi.”

Quả Quả gật đầu,“Dạ, Quả Quả nghe lời.” Cậu bé vừa nói xong thì có chút sợ hãi nhìn Dương Hiểu Uyển, chạy đi bịch bịch. Không một hồi lại chạy trở về, trong tay cầm một quả táo to, cậu bé chạy tới trước mặt Dương Hiểu Uyển, nhìn quả táo trong tay, hơi do dự, nhét vào tay bà “Bà nội, đây là quả táo tự tay Quả Quả hái, đỏ nhất lớn nhất, tặng cho bà nội, đừng giận ba ba. Ba ba rất ngoan.” Cậu bé nói xong chờ mong nhìn bà.

Lúc Quả Quả mới tới Dương Hiểu Uyển đã nhận ra, có nghe kể về Quả Quả, biết Khúc Phàm nhận nuôi một cậu bé, lúc Thước Nhạc gọi điện thoại nói không ít chuyện về cậu bé, thậm chí còn gửi ảnh chụp cho bà, chẳng qua lúc đó cậu bé còn khá gầy nhỏ, rất ngại ngùng. Giờ thì cậu bé mập mạp, ánh mắt thật to, lông mi đen đen, cái mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hồng chu chu, cực kỳ đáng yêu, cả người cậu bé trắng mịn, mặc quần áo ở nhà cũng thực sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy được chăm sóc rất tốt.

Dương Hiểu Uyển ôm cậu bé lên, “Con tên là Quả Quả đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Thước Nhạc ở bên cạnh vẻ mặt khẩn trương, vì mẫu thân đang tức giận, nên không giới thiệu Quả Quả cho bà, lại không ngờ Quả Quả tự mình tới đây, bất quá thoạt nhìn mẫu thân thực thích Quả Quả.

Quả Quả ngồi trong lòng Thước mẫu nghiêm túc nói “Dạ, con tên là Quả Quả, năm nay năm tuổi rưỡi.”

Thước mẫu thấy bộ dạng nhu thuận của cậu bé có chút thích, “Năm nay năm tuổi rưỡi rồi, đây, quả táo lớn này tặng cho Quả Quả ăn.”

Quả Quả trừng mắt nhìn quả táo “Quả Quả không ăn, cho bà nội táo, Quả Quả chưa đánh răng, chưa thể ăn cái gì, nếu không sẽ không phải trẻ ngoan.”

Rốt cục Thước mẫu cũng lộ ra tươi cười “Là ai nói cho Quả Quả phải đánh răng nha?”

Quả Quả cười tủm tỉm nhìn Thước Nhạc “Là ba ba, ba ba nói trẻ ngoan thì sáng sớm tối muộn phải đánh răng, sau khi ăn xong súc miệng, mới có thể có răng khỏe. Xem, răng Quả Quả rất trắng nha.” Cậu bé nói xong liền lộ mấy khỏa răng sữa giống như hạt gạo của cậu.

Thước mẫu ôm Quả Quả, không nói gì nữa, chỉ đỏ mắt nhìn đứa con.

Thấy Quả Quả sôi nổi đi ra ngoài, Dương Hiểu Uyển nhìn Thước Nhạc “Nhạc Nhạc, con có biết con đang làm cái gì sao? Cả hai đều là đàn ông, hai người các con như vậy, người khác sẽ nói thế nào, hơn nữa, cả hai không thể có con. Không có hôn nhân đảm bảo, giờ hai con còn trẻ còn hấp dẫn lẫn nhau, chờ lúc già rồi, làm sao bây giờ?”

Thước Nhạc nhìn về phía đông sương phòng, nhưng bị rèm che lại cũng không thấy gì “Con không quan tâm người khác nói thế nào, mặc dù có chút tiếc nuối, chúng con không thể đi vào đại sảnh tổ chức đám cưới. Nhưng con tin tưởng tình cảm của chúng con, về phần đứa nhỏ, giờ không phải chúng con đã có Quả Quả sao.”

Dương Hiểu Uyển nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Thước Nhạc lắc đầu “Con có nghĩ tới ta và ba con không, còn có cha mẹ của Khúc Phàm chỉ sợ cũng mong cả hai có con của chính mình. Ai, ta không nói nữa, chuyến bay của ba con mười giờ đến, con nói lão Lâm đi đón đi, con tự mình suy nghĩ cẩn thận lại đi.” Thước mẫu nói xong đứng lên, vào đông ốc, nằm lên kháng(1) ở đông ốc. Bà ngồi mới bay tới sáng mới tới, nửa đêm qua đã đi, đến đây lại bị dằn vặt từ sớm, hơi mệt mỏi.

Thước Nhạc cầm mền mỏng đắp cho mẫu thân, mẫu thân không nhìn cậu, đột nhiên Thước Nhạc có chút ủy khuất, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên mẫu thân nổi giận với cậu, cậu rất chấp nhất trong tình cảm, nhưng cậu càng mong nhận được chúc phúc của người nhà, cậu không thể nhìn mẫu thân thương tâm, nhưng không biết làm thế nào để hóa giải.

Ra khỏi cửa phòng, thấy Khúc Phàm đang đứng ở cửa lo lắng nhìn cậu, ánh mắt Thước Nhạc đỏ đỏ, Khúc Phàm kéo Thước Nhạc vào lồng ngực mình ôm chặt cậu.



Khúc Phàm hôn nhẹ đôi môi tái nhợt của Thước Nhạc nhỏ giọng nói “Yên tâm đi, cô sẽ lượng giải. Chúng ta cùng nhau cố gắng. Em xem phụ mẫu anh thích em như vậy, cha anh không biểu hiện ra, chỉ là vì ông ấy ngại ngùng thôi. Hiện tại để anh tới cố gắng.” Khúc Phàm cười cười, Thước Nhạc an tâm rất nhiều.

Thước Nhạc bất an cả buổi sáng, Khúc Phàm thì lại vẻ mặt thản nhiên, mười giờ Thước mẫu thức dậy, da mặt Khúc Phàm thực dày, tuyệt không bị ảnh hưởng chuyện buổi sáng, cũng không xấu hổ khi đối mặt với Thước mẫu.

Giữa trưa Thước phụ được Lâm thúc đón về, vào viện thấy Thước Nhạc Khúc Phàm ra đón, thấy hai người bọn họ Thước phụ cũng không nói chuyện, cầm gậy gỗ để chắn cửa trong viện đánh Khúc Phàm, “Ngươi tiểu tử hồ đồ, uổng công ta tốt với ngươi như vậy, đứa nhỏ nhà ta cũng bị ngươi làm hư.”

Hành động của Thước phụ khiến mọi người trong viện phát mộng, Khúc Phàm cũng quên trốn, bị gậy đánh trúng vai.

“Ba, ba đừng đánh.” Thước Nhạc phản ứng lại, vội chạy lên ngăn cản.

“Còn ngươi tiểu tử xấu xa, ngươi cũng chạy không được.” Nói xong liền giơ gậy đánh, Khúc Phàm vội kéo Thước Nhạc tránh vào trong lòng mình.

Thước phụ tức giận đỏ mặt, từng đợt gậy hạ xuống, Khúc Phàm che Thước Nhạc tránh nhưng vẫn bị đánh mấy cái.

Dương Hiểu Uyển vừa ra khỏi phòng, liền thấy con mình và Khúc Phàm bị Thước phụ đuổi đánh chạy quanh cây hòe “Thước Chí Quốc, ngươi phát điên cái gì hả, còn đánh người nữa.”

“Tôi dạy dỗ bọn chúng, thực không thể tưởng nổi, lại dám làm chuyện như vậy. Tôi đánh chết bọn chúng.” Nói xong lại đánh một gậy.

Dương Hiểu Uyển vừa thấy, cái này không được, sợ Chí Quốc tức quá sinh bệnh, vội chạy tới cản lại, kéo cánh tay Thước Chí Quốc “Mau dừng tay. Có chuyện gì từ từ nói. Đừng động thủ.” Nhìn gậy đập lên người hai đứa nhỏ, Dương Hiểu Uyển đau lòng muốn chết, còn có Khúc Phàm đứa nhỏ này, ngốc sao, không biết chạy, may là cậu ta còn biết bảo vệ tốt Thước Nhạc.

Xem ra cơn tức của Thước phụ không nhỏ, thở hổn hển, “Bà đừng kéo tôi, đừng kéo, hôm nay thế nào tôi cũng phải dạy dỗ hai thằng nhãi ranh này.”

“Oa…” Thước phụ vừa dứt lời, chợt nghe tiếng khóc của Quả Quả, trong viện lớn tiếng như vậy, Quả Quả chơi ở trong vườn bị kinh ngạc chạy lại, cậu bé vừa chạy ra vườn thì thấy lão ba và ba ba bị đánh, bị dọa sợ.

Người lớn trong viện ngây ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên là Thước Nhạc, vội đẩy Khúc Phàm ra, chạy tới bên Quả Quả, ôm cậu bé dỗ dành.

Cơn tức của Dương Hiểu Uyển bật lên, “Thước Chí Quốc, ông giỏi lắm, vừa tới đã gây chuyện, ông xem ông dọa cháu trai của ta. Nếu Quả Quả có chuyện gì, ta không để yên cho ông.”

Thước Chí Quốc cũng ngây ngẩn cả người, ông hoàn toàn không ngờ bị Quả Quả nhìn đến, có điểm thất sách.

Sau một trận gà bay chó sủa, Thước phụ Thước mẫu ngồi lên kháng, Thước Nhạc Khúc Phàm ngồi trên tú đôn (2)

Dường như Thước Chí Quốc đã quyết tâm muốn tách hai người ra, nhìn hai người thổi râu trừng mắt, “Còn nói cái gì, tách ra, nhanh lên, Thước gia chúng ta không thể ném mặt mũi.”

Không đợi Thước Nhạc Khúc Phàm có phản ứng gì, Dương Hiểu Uyển vỗ bàn ba một tiếng, “Thước Chí Quốc, hôm nay ông sao vậy, uống trúng thuốc gì sao, la hét cái gì. Còn có cái gì ném mặt mũi Thước gia, Nhạc Nhạc tự do luyến ái, liên quan gì tới Thước gia của ông.”

Thước Chí Quốc trừng mắt, “Sao không liên quan tới Thước gia chúng ta, nhà của tôi chỉ có Nhạc Nhạc một đích tôn, về sau còn phải nối dõi tông đường.”

“Ông đồ cổ, giờ là thời đại gì. Bắt Nhạc Nhạc phải cưới vợ, sinh con cho các ngươi.”



“Tôi mặc kệ, hai người các ngươi phải tách ra, Khúc Phàm ta không nói, Thước Nhạc, ta đã an bài tốt, con gái chú Trương không tồi, ngày mai con theo ta đi xem, con gái nhà người ta lớn lên xinh đẹp, điều kiện không tệ. Lão Trương giống ta đều ra người tri thức, nếu con cưới con gái người ta, khẳng định không sai.”

Đề tài vừa chuyển, Khúc Phàm và Thước Nhạc có chút theo không kịp, cảm thấy mọi chuyện sao lại thực quỷ dị.

Dương Hiểu Uyển nhớ tới cô gái đó gặp vào lần tụ họp sau tết, “Cô gái đó quả là rất tốt, nhưng cô ta là nghệ sĩ đánh đàn, thoạt nhìn không biết chăm sóc người khác.”

“Thì đã sao, Nhạc Nhạc rất biết chăm sóc người khác, bà coi không phải là Khúc Phàm được chăm sóc rất tốt sao.”

“Sao lại có thể giống nhau.”

“Không giống chỗ nào?”

Dương Hiểu Uyển cảm giác có gì đó không đúng, rồi lại không biết không đúng ở đâu “Nếu vậy còn không bằng Nhạc Nhạc ở cùng Khúc Phàm, ít nhất cậu ta rất thương Nhạc Nhạc nhà ta, lúc bị đánh cũng biết che chở cho nó. Nhạc Nhac từ nhỏ chưa chịu khổ gì, phải tìm người thương nó, cũng không thể để nó tốn nhiều tâm.” Mới vừa nói xong liền nhìn thấy khóe miệng Thước Chí Quốc mỉm cười nhìn bà.

Dương Hiểu Uyển lập tức hiểu ra “Ai, Thước Chí Quốc ông bẫy tôi. Ông, ông tức chết tôi.” Không ngờ lão già này từ lúc vào viện đã bắt đầu diễn trò. Giăng bẫy chờ bà rơi vào.

Thước Chí Quốc vẫy tay bảo hai người đang ngây ra đi xuống.

Thấy cả hai đi ra ngoài, Thước Chí Quốc kéo tay vợ “Hiểu Uyển, bà đừng tức giận, tôi làm vậy, cùng là muốn bà hiểu rõ lòng của bà, kỳ thật trong lòng bà vẫn là tán thành chuyện hai đứa nó đi, bằng không cũng sẽ không nói đỡ cho chúng, giống như bà nói, tình cảm của bọn nhỏ là chuyện của chúng, không có gì mất mặt, hạnh phúc của chúng là quan trọng nhất.”

Dương Hiểu Uyển trừng mắt nhìn Thước Chí Quốc “Ông biết lúc nào?”

Thước Chí Quốc cười nịnh “Lần trước khi chúng ta đến, chỉ là không ngờ hai đứa này lại phát triển nhanh như vậy.” Nói đến đây, Thước Chí Quốc có chút ngứa răng, cảm thấy mấy gậy vừa rồi của mình hơi nhẹ.

Dương Hiểu Uyển thở dài, “Tôi cũng không quá để ý con mình tìm một người đàn ông, chẳng qua, Nhạc Nhạc là đứa chấp nhất, giờ đầu nhập vào nhiều như vậy, vạn nhất tương lại Khúc Phàm đổi tâm, nó phải làm sao, không có gia đình, không có con, thậm chí thanh danh cũng bị hủy, lúc đó nó phải làm sao, cô đơn cả đời? Ông cũng biết công việc của Khúc Phàm, nguy hiểm như vậy, vạn nhất có một ngày, cậu ta có cái gì ngoài ý muốn, ông nói Thước Nhạc làm sao bây giờ.”

Thước Chí Quốc cũng thở dài, “Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, muốn nói Khúc Phàm thay lòng đổi dạ, tôi đoán khả năng không lớn, nhưng công việc của cậu ta quả là nguy hiểm, bà còn chưa biết lần trước Khúc Phàm đỡ một đao cho Thước Nhạc, rất nguy hiểm.”

Dương Hiểu Uyển lắp bắp kinh hãi “Sao lại thế, sao tôi không biết.”

“Tôi cũng là nghe lão Lâm nói.” Thước Chí Quốc kể chuyện đó cho Dương Hiểu Uyển.

Dương Hiểu Uyển vỗ ngực “Quá nguy hiểm, vậy Nhạc Nhạc làm sao bây giờ, chẳng lẽ về sau luôn lo lắng đề phòng cùng cậu ta sao, không được, chuyện này hai chúng ta không thể đồng ý.”

“Nguy hiểm của Nhạc Nhạc không lớn, lần đó là do hơi bất ngờ, nếu không trốn vào không gian liền an toàn.”

Vừa nói xong chuyện đó liền lừa gạt sang hướng khác. Dương Hiểu Uyển là một người mẹ luôn nghĩ cho con, dù là thương tâm hay thất vọng, con vẫn là quan trọng nhất với bà, đồng dạng Thước phụ trải qua mấy tháng quan sát cũng rất vừa lòng Khúc Phàm, đương nhiên đa số tin tức là do hai vị vợ chồng khác trong viện nói, thấy con mình hạnh phúc, ông cũng rất vui mừng, vì hạnh phúc của con ông nguyện ý thuyết phục vợ mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook