Đái Trứ Không Gian Thượng Đại Học
Chương 56: Ngày nghỉ bận rộn
Thất Dạ Vong Tình
07/12/2015
Thước Nhạc ôm hai con chó gấu, “Đặt tên nào dễ kêu ấy, hai con chó gấu này không quá khác nhau, con này lớn hơn gọi là Đại Hùng, con nhỏ thì kêu Hùng Hùng đi.”
Khúc Phàm cười cười “Vậy có phải là quá đơn giản không.”
“Sao lại đơn giản, anh xem Đại Hùng là chó đực, tên rất đại khí, Hùng Hùng là chó cái, tên đáng yêu.”
“Anh xem con Samoyed này hình như rất vui vẻ, gọi là Nhạc Nhạc đi.” Khúc Phàm đưa chú chó trong tay mình đến trước mặt Thước Nhạc đùa nói.
“Thước Nhạc tức giận liếc anh, “Vậy con kia gọi là Khúc Phàm đi.”
Khúc Phàm cười ha ha nói “Rất tốt, em xem con Khúc Phàm và Nhạc Nhạc là một đôi, rất hợp nha.”
Dùng tay đẩy anh một cái, “Qua bên kia ngồi đi.”
“Cáp…,con đực thì gọi là Vi Vi, con cái gọi là Tiếu Tiếu đi, thế nào Nhạc Nhạc?”
“Có hiền quá không, Samoyed trưởng thành rất uy mãnh.”
“Vậy gọi là uy trong uy vũ đi.”
Quả Quả hơi cố sức ôm hai con chó đốm chạy tới “Ba ba, lão ba, hai con này gọi là Ban Ban và Điểm Điểm được không.” Trải qua sự cố gắng của Khúc Phàm, Quả Quả đã chuyển sang gọi từ Khúc ba thành lão ba.
Thước Nhạc nhéo hai má tròn trịa của cậu bé “Được thôi, Quả Quả đặt tên thực dễ nghe lại dễ nhớ.” Được khen ngợi khiến cậu bé vui không ngừng.
Khúc Phàm ở bên cạnh cười không ngừng, thấy Thước Nhạc nhìn anh khinh thường mới nghiêm túc lại “Khụ khụ, vậy chúng ta cũng đừng tốn công suy nghĩ nữa, đặt giống như Quả Quả là được, hai con Husky, gọi là Cáp Cáp và Kì Kì, con Alaska thì gọi là Lạp Lạp và Gia Gia. Anh thấy vậy là ổn rồi.”
Thước Nhạc cũng nghĩ không ra tên gì, huống chi tên cậu đặt cũng thực đơn giản, gật đầu đồng ý. Dù sao càng dễ gọi càng tốt “Vậy quyết định thế đi.”
Đặt tên xong, Thước Nhạc đặt những con chó con vào chỗ kho hàng, trong không gian không gió không mưa, không sợ đông lạnh. Con chó con nhỏ nhất là ba tháng, lớn nhất cũng mới có sáu tháng, Thước Nhạc lên mạng tra về sách dạy nuôi chó, biết được giai đoạn này chó con cần ăn thịt, ngũ cốc, rau dưa, trứng, dầu thực vật, cũng có thể cho nó uống sữa, thịt khô và các loại đậu cũng cần thiết.
Tuy rằng cần không ít dinh dưỡng, nhưng cơ bản đều có đủ trong không gian, chế biến cũng đơn giản, phiền toái duy nhất là phải thường xuyên mua thịt khô. Dê bò trong không gian đều đã sinh sôi nẩy nở không ít, thương lượng với Khúc Phàm, kéo hai con bò, bốn con dê, tìm người giúp làm thịt, tính ra cũng không quá phiền phức, Khúc Phàm làm hình cảnh vài năm cơ bản hiểu rất rõ Bắc Kinh, chỗ nào có cái gì đều biết, liên hệ với một người đồ tể cũng dễ dàng, vùng ngoại thành có một lò sát sinh có thể giúp, hai người đi xe tới gần lò sát sinh, xung quanh trống trải không có xe, tiện cho Thước Nhạc đem dê bò ra. Lò sát sinh ở đây là chính quy, vừa đến trưa thì đã xử lý xong, thịt được cắt phân ra sạch sẽ, đống thịt này đủ để họ ăn thực lâu.
Có thể là vì được nuôi trong không gian, thịt dê bò đều phi thường ngon, buổi tối ba người ăn thịt dê hầm củ cải, ăn đến tròn cả bụng. Thước Nhạc tặng không ít thịt dê bò cho Lâm thúc Lâm thẩm, thịt dê hầm nhiều, liền gọi hai người trực tiếp đến ăn, Lầm thẩm vào nhà ngửi được mùi thịt dê hơi có chút muốn nôn, hỏi ra mới biết Lâm thẩm đã có bầu hơn hai tháng. Đây là tin tốt, có lẽ đến tháng mười hai đứa bé này sẽ ra đời, Thước Nhạc vui vẻ tặng đi rất nhiều thực vật hoa quả trong không gian, dù sao Lâm thẩm đã lớn tuổi, những thức ăn này có thể tăng cường thể chất cơ thể cô ấy, cũng tốt cho sự phát triển của thai nhi.
Buổi sáng Khúc Phàm ra khỏi nhà một cách thần bí, lúc đi nói muốn cho cậu một kinh hỉ. Thước Nhạc khó hiểu, hỏi thế nào anh cũng không chịu nói. Cũng không nghĩ nữa, ôm Quả Quả vào không gian, thực vật trong không gian có thể giữ tươi, tất cả đều dựa trên ý muốn của cậu, độ chín độ ấm cũng có thể bảo trì không thay đổi, mỗi lần Thước Nhạc đều chuẩn bị một ít thức ăn, để lúc những con chó đói thì có thể tự tìm ăn.
Vừa vào không gian Thước Nhạc liền thấy thức ăn chuẩn bị trước đó đã bị ăn hết, những con chó con béo ra không ít. Để Quả Quả và chó con đi chơi cùng nhau, Thước Nhạc tiếp tục nấu ít đồ ăn cho chó.
Ở chỗ cách ổ chó không xa, có một cái nồi lớn, lúc mua phải đi mấy chỗ mới tìm được, mục đích là để chưng đậu nành, áp đậu nành, đây là cậu học từ ba mình. Giờ vừa lúc dùng nồi này nấu đồ ăn cho chó.
Thêm nước hồ vào nồi, vì muốn các chú chó thông minh hơn nên Thước Nhạc dùng nước hồ để nấu, tác dụng của nước hồ rất mạnh, thủ lĩnh của gà vịt ngan giờ đều là do uống rất nhiều nước hồ mà thành, chỉ số thông minh bằng đứa bé ba tuổi, ngày thường vẫn chơi đùa với Quả Quả. Nghĩ tới chó tiến hóa hẳn là sẽ nhanh hơn.
Bỏ vào hai cục xương bò, thêm gạo, bột mì, bột ngô, bã đậu, cà rốt, thịt nát, chút muối ăn, trộn nấu chung trong nồi.
Hái đậu tây tươi mới, rau cần, táo, chuối tiêu cắt thành từng miếng, đặt vào đĩa. Thế này thì hai ngày chuẩn bị một lần là được rồi, tuy về sau có lẽ sức ăn sẽ lớn hơn, nhưng thức ăn chế biến cũng đơn giản hơn.
Trong lúc thức ăn đang được nấu , Thước Nhạc muốn hái vài bông hoa cắm vào bình, không ngờ lúc ra sau kho hàng thì đạp phải địa lôi (phân chó), tâm tình tốt lập tức bị phá hủy, lúc này, cậu mới nhớ tới vấn đề nghiêm trọng này, năng lực tinh lọc trong không gian rất cao, phân rất nhanh sẽ bị đất hấp thu, bình thường Thước Nhạc cũng không quan tâm, song những con chó con này tốt hơn vẫn là đem ra bên ngoài, lúc mấy chú chó con này được mang đi huấn luyện thì sẽ bài tiện, lúc ở tứ hợp viện thì sẽ thả rông chúng, nếu tùy chỗ đều đại tiểu tiện thì không tốt. Lúc trước vì huấn luyện A Phúc bài tiết mà tốn không ít công sức, cậu còn tìm người lắp một bồn cầu ngồi chồm hổm trong phòng vệ sinh bên cạnh tây sương phòng, chính là để cho A Phúc dùng, giờ A Phúc đã có thể tự đi WC, cho dù ở trong không gian cũng sẽ tìm nơi hẻo lánh đào hầm, sau khi bài tiết thì lấp lại, cho nên tới giờ cậu cũng chưa bận tâm vấn đề này.
Không hái hoa được, gọi A Phúc tới, hai hôm nay A Phúc ở cùng A Hỉ không tồi, vì sống lâu trong không gian, quen thuộc địa hình, luôn mang theo A Hỉ chạy khắp nơi, không lâu liền bắt được tâm của A Hỉ muội muội.
Hai tay ôm A Phúc giơ cao lên “A Phúc, giờ ta giao cho mày một nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang, thăng chức cho mày làm tổ trưởng chó nhà chúng ta, tất cả chó trong nhà đều do mày quản lý, nhiệm vụ thứ nhất là dạy chúng nó đại tiểu tiện. Đây là nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho mày, mày có thể hoàn thành không?” Thước Nhạc bị mấy khối địa lôi kia kích thích triệt để, quên mất A Phúc cũng là một con chó.
A Phúc sủa hai tiếng, gật đầu như thể nghe hiểu, Thước Nhạc đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẽ nó đã thông minh như vậy sao? Bình thường giao khẩu lệnh đơn giản cho nó thực hiện đã rất không tồi, lại không ngờ nó lợi hại như vậy.
Đặt A Phúc xuống đất, cu cậu hướng về phía A Hỉ sủa một tiếng, sau đó không thèm nhìn cô nàng, ngẩng đầu mà bước rất có phong độ của đại tướng, nhưng thân mình nho nhỏ lại làm tư thái như vậy nhìn thực buồn cười.
Đi theo phía sau A Phúc thấy nó đến trước mặt bọn chó con, gâu gâu…hai tiếng sủa lanh lảnh phát ra từ miệng nó, bọn chó con nghe tiếng đều dừng động tác chơi đùa lại, nhìn A Phúc, gâu…gâu…, A Phúc giống như đang nói chuyện vậy, không lâu thì mười con chó con đều động đậy, chậm rãi đứng thành một hàng.
Vì đều là loại chó kích cỡ lớn, tuy là chó con, nhưng cũng lớn hơn A Phúc, ở đó chỉ có hai con chó gấu là cỡ A Phúc. Thước Nhạc nhìn mấy chú cún vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu nhìn A Phúc, buồn cười không chịu được, A Phúc dùng tư thái lãnh đạo đang thị sát đi qua lại trước mặt đàn chó, một con chó đốm cỡ bốn tháng tuổi đứng hơi lệch về phía trước, A Phúc tiến lên cắn một cái, lôi nó trở về, Thước Nhạc nhìn rất rõ, răng nanh của A Phúc không dùng sức, chú chó đốm không bị thương, không phải là cắn thực.
Thước Nhạc ôm Quả Quả đang cười đau cả bụng, ngồi một bên nhìn A Phúc phát biểu, sủa rất tinh thần, đáng tiếc không hiểu ngôn ngữ của chó, hẳn là cảm nghĩ được thăng chức đi. Nhìn tư thế thực rất có tư thế lãnh đạo.
Mười giờ Khúc Phàm về, Thước Nhạc Quả Quả đang ở phòng sinh hoạt đông sương phòng, Quả Quả ngồi trên thảm dày, cầm đất sét nặn, nhìn xuống dưới đã thấy một ngôi nhà nhỏ, Quả Quả đang nặn một chiếc ô tô, vừa thấy Khúc Phàm mắt cậu bé liền sáng lên, ném đất sét nhào vào lòng Khúc Phàm vội nói như hiến vật quý “Lão ba, vừa rồi ba ba mang con đi xem chó con, A Phúc lên làm đội trưởng, rất thần khí.” Thước Nhạc nhìn bộ dáng của cậu bé, biết chuyện này cậu bé bị nghẹn đã nửa ngày, chờ mãi Khúc Phàm mới về.
Khúc Phàm tiếp được Quả Quả, đưa túi cho Thước Nhạc, “A Phúc làm đội trưởng, chuyện gì vậy?” Ôm cậu bé ngồi lên sô pha, nhìn hai người hỏi.
“Con biết con biết.” Quả Quả vội kể chuyện vừa xảy ra trong không gian.
Thước Nhạc thấy hai cha con thân mật nói chuyện cũng không quấy rầy, đặt túi của Khúc Phàm lên bàn, mở ra là một cái hộp giữ ấm, thấy trên đó ghi bốn mươi độ, trong hộp chứa mười cái trứng trắng. Thoạt nhìn hình như là trứng chim.
Chờ Quả Quả mặt mày hớn hở kể xong chuyện hồi sáng, Thước Nhạc cầm hộp giữ ấm tới hỏi Khúc Phàm “Đây là trứng gì?”
Quả Quả nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Khúc Phàm “Cái gì cái gì, cho con xem xem.” Cậu bé giờ thực là hơi quá hoạt bát…
Thước Nhạc ngồi lên sô pha, để cậu bé nhìn rõ trứng chim trong hộp.
Khúc Phàm dựa gần lại cậu “Năm trước anh thấy trong viện rất quạnh quẽ, nghĩ tới nuôi mấy con chim náo nhiệt chút, vừa lúc Chí Minh trở lại, cậu ta có một người bạn bán vẹt, anh thấy một con vẹt xám Châu Phi, muốn mua về, qua tết vẫn chưa có thời gian tới lấy, vốn là vẫn giữ lại cho anh, hôm nay đi mới biết hôm trước đã bị một vị trưởng bối của cậu ta lấy đi. Dù sao cũng là bạn của Chí Minh, cũng không sao, ngay lúc đó anh thấy cậu ta có khoảng mười quả trứng vẹt, liền lấy về và nhờ cậu ta lại tìm một con vẹt xám khác.”
Tiến lên mở hộp giữ ấm ra bắt đầu giới thiệu từ trái sang “Ba quả trứng này là vẹt Budgerigars, khá phổ biến, hai quả tiếp theo là vẹt xanh tía đuôi dài Hyacinth, chính giữa là vẹt đỏ Scarlet và vẹt cầu vồng, bên này là vẹt xanh vàng, còn lại là hai con vẹt cánh xanh.”
Đỡ tay của Quả Quả, che hộp lại “Vẹt đuôi dài không phải là động vật được bảo hộ sao, làm sao có thể phổ biến được?” Mười con vẹt này thực tuyệt, trừ bỏ ba con Budgerigars những con khác đều rất trân quý.
“Vẹt đuôi dài phân bố ở Nam Mỹ, giờ số lượng rất thưa thớt, vẹt cầu vòng số lượng lại càng ít, trên cơ bản không còn trong hoang dã. Vẹt đuôi dài trong nước đều là được nuôi, cậu ta có một con vẹt cầu vồng đã nuôi bảy tám năm, mấy quả trứng này vì được sinh không vào kì sinh sản, không biết có thể nuôi sống không, mới đưa cho anh, anh nghĩ đặt vào không gian có lẽ tỉ lệ sống sẽ cao hơn. Năm trước hầu hết trứng không nở được mấy quả. Chúng ta thử nuôi xem sao.”
Thước Nhạc ngẫm nghĩ cũng đúng, làm sao dễ nuôi như vậy chứ, có thể ấp ra được một quả cũng đã rất mừng rồi, liền không do dự nữa, ôm hộp giữ ấm cùng Khúc Phàm và Quả Quả vào không gian, đi thẳng tới nước hồ, sau khi đóa hoa sen thứ hai nở tác dụng của nước hồ cũng tăng rất nhiều, có trợ giúp rất lớn cho sự sinh trưởng của động thực vật, tưới một lần thực vật có thể lớn lên mười năm, từ đó có thể thấy được uy lực của nó, xung quanh nước hồ được linh khí bao phủ, tuy ảnh hưởng tới cậu không lớn, nhưng lại rất có lợi cho Khúc Phàm và Quả Quả, cơ bản mỗi ngày cậu đều để hai người tới đây ngồi thiền, chờ cha mẹ về hưu nhất định phải để họ ở trong này một thời gian, có thể điều trị cơ thể rất tốt.
Hộp giữ ấm có thể tự động điều chỉnh nhiệt, nhưng ở đây không có nguồn điện, chỉ có thể dùng pin, việc này rất phiền toái, năm giờ phải thay pin một lần. Nghĩ tới mấy chú cún đói kêu thức ăn, Thước Nhạc hơi đau đầu, thời gian mỗi ngày giờ đều bị sắp xếp tràn đầy.
Khúc Phàm cười cười “Vậy có phải là quá đơn giản không.”
“Sao lại đơn giản, anh xem Đại Hùng là chó đực, tên rất đại khí, Hùng Hùng là chó cái, tên đáng yêu.”
“Anh xem con Samoyed này hình như rất vui vẻ, gọi là Nhạc Nhạc đi.” Khúc Phàm đưa chú chó trong tay mình đến trước mặt Thước Nhạc đùa nói.
“Thước Nhạc tức giận liếc anh, “Vậy con kia gọi là Khúc Phàm đi.”
Khúc Phàm cười ha ha nói “Rất tốt, em xem con Khúc Phàm và Nhạc Nhạc là một đôi, rất hợp nha.”
Dùng tay đẩy anh một cái, “Qua bên kia ngồi đi.”
“Cáp…,con đực thì gọi là Vi Vi, con cái gọi là Tiếu Tiếu đi, thế nào Nhạc Nhạc?”
“Có hiền quá không, Samoyed trưởng thành rất uy mãnh.”
“Vậy gọi là uy trong uy vũ đi.”
Quả Quả hơi cố sức ôm hai con chó đốm chạy tới “Ba ba, lão ba, hai con này gọi là Ban Ban và Điểm Điểm được không.” Trải qua sự cố gắng của Khúc Phàm, Quả Quả đã chuyển sang gọi từ Khúc ba thành lão ba.
Thước Nhạc nhéo hai má tròn trịa của cậu bé “Được thôi, Quả Quả đặt tên thực dễ nghe lại dễ nhớ.” Được khen ngợi khiến cậu bé vui không ngừng.
Khúc Phàm ở bên cạnh cười không ngừng, thấy Thước Nhạc nhìn anh khinh thường mới nghiêm túc lại “Khụ khụ, vậy chúng ta cũng đừng tốn công suy nghĩ nữa, đặt giống như Quả Quả là được, hai con Husky, gọi là Cáp Cáp và Kì Kì, con Alaska thì gọi là Lạp Lạp và Gia Gia. Anh thấy vậy là ổn rồi.”
Thước Nhạc cũng nghĩ không ra tên gì, huống chi tên cậu đặt cũng thực đơn giản, gật đầu đồng ý. Dù sao càng dễ gọi càng tốt “Vậy quyết định thế đi.”
Đặt tên xong, Thước Nhạc đặt những con chó con vào chỗ kho hàng, trong không gian không gió không mưa, không sợ đông lạnh. Con chó con nhỏ nhất là ba tháng, lớn nhất cũng mới có sáu tháng, Thước Nhạc lên mạng tra về sách dạy nuôi chó, biết được giai đoạn này chó con cần ăn thịt, ngũ cốc, rau dưa, trứng, dầu thực vật, cũng có thể cho nó uống sữa, thịt khô và các loại đậu cũng cần thiết.
Tuy rằng cần không ít dinh dưỡng, nhưng cơ bản đều có đủ trong không gian, chế biến cũng đơn giản, phiền toái duy nhất là phải thường xuyên mua thịt khô. Dê bò trong không gian đều đã sinh sôi nẩy nở không ít, thương lượng với Khúc Phàm, kéo hai con bò, bốn con dê, tìm người giúp làm thịt, tính ra cũng không quá phiền phức, Khúc Phàm làm hình cảnh vài năm cơ bản hiểu rất rõ Bắc Kinh, chỗ nào có cái gì đều biết, liên hệ với một người đồ tể cũng dễ dàng, vùng ngoại thành có một lò sát sinh có thể giúp, hai người đi xe tới gần lò sát sinh, xung quanh trống trải không có xe, tiện cho Thước Nhạc đem dê bò ra. Lò sát sinh ở đây là chính quy, vừa đến trưa thì đã xử lý xong, thịt được cắt phân ra sạch sẽ, đống thịt này đủ để họ ăn thực lâu.
Có thể là vì được nuôi trong không gian, thịt dê bò đều phi thường ngon, buổi tối ba người ăn thịt dê hầm củ cải, ăn đến tròn cả bụng. Thước Nhạc tặng không ít thịt dê bò cho Lâm thúc Lâm thẩm, thịt dê hầm nhiều, liền gọi hai người trực tiếp đến ăn, Lầm thẩm vào nhà ngửi được mùi thịt dê hơi có chút muốn nôn, hỏi ra mới biết Lâm thẩm đã có bầu hơn hai tháng. Đây là tin tốt, có lẽ đến tháng mười hai đứa bé này sẽ ra đời, Thước Nhạc vui vẻ tặng đi rất nhiều thực vật hoa quả trong không gian, dù sao Lâm thẩm đã lớn tuổi, những thức ăn này có thể tăng cường thể chất cơ thể cô ấy, cũng tốt cho sự phát triển của thai nhi.
Buổi sáng Khúc Phàm ra khỏi nhà một cách thần bí, lúc đi nói muốn cho cậu một kinh hỉ. Thước Nhạc khó hiểu, hỏi thế nào anh cũng không chịu nói. Cũng không nghĩ nữa, ôm Quả Quả vào không gian, thực vật trong không gian có thể giữ tươi, tất cả đều dựa trên ý muốn của cậu, độ chín độ ấm cũng có thể bảo trì không thay đổi, mỗi lần Thước Nhạc đều chuẩn bị một ít thức ăn, để lúc những con chó đói thì có thể tự tìm ăn.
Vừa vào không gian Thước Nhạc liền thấy thức ăn chuẩn bị trước đó đã bị ăn hết, những con chó con béo ra không ít. Để Quả Quả và chó con đi chơi cùng nhau, Thước Nhạc tiếp tục nấu ít đồ ăn cho chó.
Ở chỗ cách ổ chó không xa, có một cái nồi lớn, lúc mua phải đi mấy chỗ mới tìm được, mục đích là để chưng đậu nành, áp đậu nành, đây là cậu học từ ba mình. Giờ vừa lúc dùng nồi này nấu đồ ăn cho chó.
Thêm nước hồ vào nồi, vì muốn các chú chó thông minh hơn nên Thước Nhạc dùng nước hồ để nấu, tác dụng của nước hồ rất mạnh, thủ lĩnh của gà vịt ngan giờ đều là do uống rất nhiều nước hồ mà thành, chỉ số thông minh bằng đứa bé ba tuổi, ngày thường vẫn chơi đùa với Quả Quả. Nghĩ tới chó tiến hóa hẳn là sẽ nhanh hơn.
Bỏ vào hai cục xương bò, thêm gạo, bột mì, bột ngô, bã đậu, cà rốt, thịt nát, chút muối ăn, trộn nấu chung trong nồi.
Hái đậu tây tươi mới, rau cần, táo, chuối tiêu cắt thành từng miếng, đặt vào đĩa. Thế này thì hai ngày chuẩn bị một lần là được rồi, tuy về sau có lẽ sức ăn sẽ lớn hơn, nhưng thức ăn chế biến cũng đơn giản hơn.
Trong lúc thức ăn đang được nấu , Thước Nhạc muốn hái vài bông hoa cắm vào bình, không ngờ lúc ra sau kho hàng thì đạp phải địa lôi (phân chó), tâm tình tốt lập tức bị phá hủy, lúc này, cậu mới nhớ tới vấn đề nghiêm trọng này, năng lực tinh lọc trong không gian rất cao, phân rất nhanh sẽ bị đất hấp thu, bình thường Thước Nhạc cũng không quan tâm, song những con chó con này tốt hơn vẫn là đem ra bên ngoài, lúc mấy chú chó con này được mang đi huấn luyện thì sẽ bài tiện, lúc ở tứ hợp viện thì sẽ thả rông chúng, nếu tùy chỗ đều đại tiểu tiện thì không tốt. Lúc trước vì huấn luyện A Phúc bài tiết mà tốn không ít công sức, cậu còn tìm người lắp một bồn cầu ngồi chồm hổm trong phòng vệ sinh bên cạnh tây sương phòng, chính là để cho A Phúc dùng, giờ A Phúc đã có thể tự đi WC, cho dù ở trong không gian cũng sẽ tìm nơi hẻo lánh đào hầm, sau khi bài tiết thì lấp lại, cho nên tới giờ cậu cũng chưa bận tâm vấn đề này.
Không hái hoa được, gọi A Phúc tới, hai hôm nay A Phúc ở cùng A Hỉ không tồi, vì sống lâu trong không gian, quen thuộc địa hình, luôn mang theo A Hỉ chạy khắp nơi, không lâu liền bắt được tâm của A Hỉ muội muội.
Hai tay ôm A Phúc giơ cao lên “A Phúc, giờ ta giao cho mày một nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang, thăng chức cho mày làm tổ trưởng chó nhà chúng ta, tất cả chó trong nhà đều do mày quản lý, nhiệm vụ thứ nhất là dạy chúng nó đại tiểu tiện. Đây là nhiệm vụ đầu tiên ta giao cho mày, mày có thể hoàn thành không?” Thước Nhạc bị mấy khối địa lôi kia kích thích triệt để, quên mất A Phúc cũng là một con chó.
A Phúc sủa hai tiếng, gật đầu như thể nghe hiểu, Thước Nhạc đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẽ nó đã thông minh như vậy sao? Bình thường giao khẩu lệnh đơn giản cho nó thực hiện đã rất không tồi, lại không ngờ nó lợi hại như vậy.
Đặt A Phúc xuống đất, cu cậu hướng về phía A Hỉ sủa một tiếng, sau đó không thèm nhìn cô nàng, ngẩng đầu mà bước rất có phong độ của đại tướng, nhưng thân mình nho nhỏ lại làm tư thái như vậy nhìn thực buồn cười.
Đi theo phía sau A Phúc thấy nó đến trước mặt bọn chó con, gâu gâu…hai tiếng sủa lanh lảnh phát ra từ miệng nó, bọn chó con nghe tiếng đều dừng động tác chơi đùa lại, nhìn A Phúc, gâu…gâu…, A Phúc giống như đang nói chuyện vậy, không lâu thì mười con chó con đều động đậy, chậm rãi đứng thành một hàng.
Vì đều là loại chó kích cỡ lớn, tuy là chó con, nhưng cũng lớn hơn A Phúc, ở đó chỉ có hai con chó gấu là cỡ A Phúc. Thước Nhạc nhìn mấy chú cún vẻ mặt ngây thơ nghiêng đầu nhìn A Phúc, buồn cười không chịu được, A Phúc dùng tư thái lãnh đạo đang thị sát đi qua lại trước mặt đàn chó, một con chó đốm cỡ bốn tháng tuổi đứng hơi lệch về phía trước, A Phúc tiến lên cắn một cái, lôi nó trở về, Thước Nhạc nhìn rất rõ, răng nanh của A Phúc không dùng sức, chú chó đốm không bị thương, không phải là cắn thực.
Thước Nhạc ôm Quả Quả đang cười đau cả bụng, ngồi một bên nhìn A Phúc phát biểu, sủa rất tinh thần, đáng tiếc không hiểu ngôn ngữ của chó, hẳn là cảm nghĩ được thăng chức đi. Nhìn tư thế thực rất có tư thế lãnh đạo.
Mười giờ Khúc Phàm về, Thước Nhạc Quả Quả đang ở phòng sinh hoạt đông sương phòng, Quả Quả ngồi trên thảm dày, cầm đất sét nặn, nhìn xuống dưới đã thấy một ngôi nhà nhỏ, Quả Quả đang nặn một chiếc ô tô, vừa thấy Khúc Phàm mắt cậu bé liền sáng lên, ném đất sét nhào vào lòng Khúc Phàm vội nói như hiến vật quý “Lão ba, vừa rồi ba ba mang con đi xem chó con, A Phúc lên làm đội trưởng, rất thần khí.” Thước Nhạc nhìn bộ dáng của cậu bé, biết chuyện này cậu bé bị nghẹn đã nửa ngày, chờ mãi Khúc Phàm mới về.
Khúc Phàm tiếp được Quả Quả, đưa túi cho Thước Nhạc, “A Phúc làm đội trưởng, chuyện gì vậy?” Ôm cậu bé ngồi lên sô pha, nhìn hai người hỏi.
“Con biết con biết.” Quả Quả vội kể chuyện vừa xảy ra trong không gian.
Thước Nhạc thấy hai cha con thân mật nói chuyện cũng không quấy rầy, đặt túi của Khúc Phàm lên bàn, mở ra là một cái hộp giữ ấm, thấy trên đó ghi bốn mươi độ, trong hộp chứa mười cái trứng trắng. Thoạt nhìn hình như là trứng chim.
Chờ Quả Quả mặt mày hớn hở kể xong chuyện hồi sáng, Thước Nhạc cầm hộp giữ ấm tới hỏi Khúc Phàm “Đây là trứng gì?”
Quả Quả nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Khúc Phàm “Cái gì cái gì, cho con xem xem.” Cậu bé giờ thực là hơi quá hoạt bát…
Thước Nhạc ngồi lên sô pha, để cậu bé nhìn rõ trứng chim trong hộp.
Khúc Phàm dựa gần lại cậu “Năm trước anh thấy trong viện rất quạnh quẽ, nghĩ tới nuôi mấy con chim náo nhiệt chút, vừa lúc Chí Minh trở lại, cậu ta có một người bạn bán vẹt, anh thấy một con vẹt xám Châu Phi, muốn mua về, qua tết vẫn chưa có thời gian tới lấy, vốn là vẫn giữ lại cho anh, hôm nay đi mới biết hôm trước đã bị một vị trưởng bối của cậu ta lấy đi. Dù sao cũng là bạn của Chí Minh, cũng không sao, ngay lúc đó anh thấy cậu ta có khoảng mười quả trứng vẹt, liền lấy về và nhờ cậu ta lại tìm một con vẹt xám khác.”
Tiến lên mở hộp giữ ấm ra bắt đầu giới thiệu từ trái sang “Ba quả trứng này là vẹt Budgerigars, khá phổ biến, hai quả tiếp theo là vẹt xanh tía đuôi dài Hyacinth, chính giữa là vẹt đỏ Scarlet và vẹt cầu vồng, bên này là vẹt xanh vàng, còn lại là hai con vẹt cánh xanh.”
Đỡ tay của Quả Quả, che hộp lại “Vẹt đuôi dài không phải là động vật được bảo hộ sao, làm sao có thể phổ biến được?” Mười con vẹt này thực tuyệt, trừ bỏ ba con Budgerigars những con khác đều rất trân quý.
“Vẹt đuôi dài phân bố ở Nam Mỹ, giờ số lượng rất thưa thớt, vẹt cầu vòng số lượng lại càng ít, trên cơ bản không còn trong hoang dã. Vẹt đuôi dài trong nước đều là được nuôi, cậu ta có một con vẹt cầu vồng đã nuôi bảy tám năm, mấy quả trứng này vì được sinh không vào kì sinh sản, không biết có thể nuôi sống không, mới đưa cho anh, anh nghĩ đặt vào không gian có lẽ tỉ lệ sống sẽ cao hơn. Năm trước hầu hết trứng không nở được mấy quả. Chúng ta thử nuôi xem sao.”
Thước Nhạc ngẫm nghĩ cũng đúng, làm sao dễ nuôi như vậy chứ, có thể ấp ra được một quả cũng đã rất mừng rồi, liền không do dự nữa, ôm hộp giữ ấm cùng Khúc Phàm và Quả Quả vào không gian, đi thẳng tới nước hồ, sau khi đóa hoa sen thứ hai nở tác dụng của nước hồ cũng tăng rất nhiều, có trợ giúp rất lớn cho sự sinh trưởng của động thực vật, tưới một lần thực vật có thể lớn lên mười năm, từ đó có thể thấy được uy lực của nó, xung quanh nước hồ được linh khí bao phủ, tuy ảnh hưởng tới cậu không lớn, nhưng lại rất có lợi cho Khúc Phàm và Quả Quả, cơ bản mỗi ngày cậu đều để hai người tới đây ngồi thiền, chờ cha mẹ về hưu nhất định phải để họ ở trong này một thời gian, có thể điều trị cơ thể rất tốt.
Hộp giữ ấm có thể tự động điều chỉnh nhiệt, nhưng ở đây không có nguồn điện, chỉ có thể dùng pin, việc này rất phiền toái, năm giờ phải thay pin một lần. Nghĩ tới mấy chú cún đói kêu thức ăn, Thước Nhạc hơi đau đầu, thời gian mỗi ngày giờ đều bị sắp xếp tràn đầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.