Chương 126: Lại Đến Hiện Trường
Mạc Phong Lưu
14/10/2023
Q1 – CHƯƠNG 126: LẠI ĐẾN HIỆN TRƯỜNG
Dịch giả: Luna Wong – ba ngày bão chương, mọi người đọc đã nghiện chưa? Ngày mai lịch up chương bình thường lại hen. Mùng 3 chúc mọi người vạn sự như ý.
Đỗ Cửu Ngôn thu giấy trong tay Vương Lại, “Hung khí ngươi thấy qua chưa?”
Vương Lại sửng sốt, gật đầu nói, “Ngày đường thẩm, Tiêu Tam gia đưa cho ta nhận. Ta lại chưa thấy qua, nên đã nói không biết.”
“Nếu như lại để cho ngươi nhìn thấy Mâu Bằng ngươi còn có thể nhận ra hắn không, hắn có đặc thù gì, ngươi có thể miêu tả ra hay không?”
Vương Lại lắc đầu, “Ta có thể nhận ra, thế nhưng ngươi để ta nói, ta nói không nên lời. Chính là một người không có gì đặc biệt, không có gì đặc biệt.”
“Ngày hôm nay đến đây thôi, mấy ngày kế tiếp ta sẽ đi xem hồ sơ, nếu như Phó đại nhân cho phép, ta cũng sẽ đích thân điều tra thủ chứng. Nếu có vấn đề, ta sẽ đến tìm ngươi, nếu như không có, ngươi thành thật ngây ngô, chờ thông tri ngươi khai đường lần hai.”
“Đỗ tiên sinh, cửu gia, ta sẽ thắng chứ? Ta không có giết người, ta nhất định có thể thắng chứ?” Vương Lại nói.
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, trả lời: “Cái này phải xem, lời của ngươi nói có phải thật hay không.”
“A! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cửu gia, chỉ cần ta có thể ra ngoài, ta lập tức hòa ly với Quế Hương, đồ trong nhà tùy nàng lấy, từ nay về sau mặc kệ nàng, chết già không qua lại.”
“Vương Lại ta, nói giữ lời!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua, mở rộng cửa ra ngoài.
“Thế nào?” Bả Tử ở bên ngoài chờ nàng, “Ta ở bên ngoài nghe, cảm thấy có vài phần thật.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thật cũng vô dụng, chứng nhân và chứng cứ gì cũng không có, lộ trình thời gian cũng rất mơ hồ, vụ án này không dễ chứng(minh).”
“Muốn đi tìm Phó đại nhân xem hồ sơ?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vừa đi vừa nói: “Ta đối với căn cứ chính xác và lời khai chứng nhân của toàn bộ án kiện, có mang nghi vấn. Còn có, chứng cứ cũng thiếu thốn, nên ta sẽ yêu cầu Phó đại nhân bài phiếu cho ta, ta muốn đích thân đi điều tra.”
“Hẳn không có vấn đề.” Bả Tử nói: “Chờ ngươi lấy được bài phiếu, ta cùng đi với ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử cười, nói: “Để Bả gia cùng đi, thật sự là thụ sủng nhược kinh.”
“Cửu gia khách khí.” Bả Tử nói.
Bookwaves.com
Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, đi tiền viện tìm Phó Thao, nói chuyện nàng nghe được và dự định phía sau cho Phó Thao nghe một lần, “… Đại nhân, nên ta thỉnh người cho ta bài phiếu, ta muốn tự mình đi hiện trường phát án một chuyến.”
Phó Thao do dự một chút. Gật đầu một cái nói: “Làm tụng sư của bị cáo, ngươi có quyền yêu cầu những thứ này, bổn quan duyệt.” Lúc nói chuyện, hắn hô Hoàng thư lại đi qua, dặn dò: “Hắn muốn đi hiện trường phát án, ngươi đi với ngươi.”
Hoàng thư lại cười ha hả xác nhận. Hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh muốn đi vào lúc nào?”
“Hiện tại.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân cũng bề bộn nhiều việc, nghe nói huyện lệnh mới sắp tới, ta hy vọng vụ án này có thể sớm có kết quả.”
Hoàng thư lại nở nụ cười, nói: “Đỗ tiên sinh lo lắng cho đại nhân, tiểu nhân cảm động đến cực điểm. Chờ tiểu nhân thu thập một phen, một chén trà nhỏ sau chúng ta đi.”
“Làm phiền.” Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ.
Phó Thao nói: “Hồ sơ ngươi đều xem, là cảm thấy nơi nào có vấn đề lớn nhất?”
“Đại nhân, xem hồ sơ sơ sơ, ta cảm thấy không hề có kẽ hở. Vương Lại âm thầm vào viện tử, đi trù phòng lấy dao giết Mâu Bằng, thuận lợi trộm mười bảy món tài vật. Chờ hắn đi, vừa lúc bị một bà tử gia nô Mâu gia nhìn thấy, Vương Lại chạy trối chết.”
“Có vật chứng mười bảy món tài vật, có nhân chứng gia nô, hơn nữa Vương Lại thừa nhận leo tường, tường vây cũng quả thật có vết tích leo tường.” “Đây hết thảy thuận lý thành chương, nhất định là Vương Lại không thể nghi ngờ. Thế nhưng cũng là bởi vì quá mức thuận lý thành chương, đến cái ngoài ý muốn cũng không có, ta trái lại cảm thấy kỳ quái. Dù sao Vương Lại không phải chủ mưu, hắn trước đây thậm chí đều chưa từng gặp người chết.”
“Gặp phải bà tử, tính là ngoài ý muốn.” Phó Thao nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đây đúng thật, nên ta muốn tự mình đi xem.”
“Ân. Sáng ngày mốt đường đầu tiền của bổn quan kết án, phỏng chừng nửa canh giờ liền kết thúc. Các ngươi có thể xếp ở phía sau.” Phó Thao nói.
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, cùng với Hoành thư lại và Bả Tử đi Mâu phủ.
Người của Mâu gia đi đưa tang, trong nhà chỉ có để lại một bà tử thủ vệ, Bả Tử đưa bài phiếu của nha môn, liền thuận lợi vào Mâu phủ.
Bà tử không cùng đi, mà là ngồi ở cửa ngủ gật.
“Góc tường mặt đông bắc, đó chính là bên này.” Cái nhà này, Bả Tử đã điều tra hai lần, ba người đi một hồi, đến góc tường viện, “Sát vách họ Hồ, bảy tám năm trước hai nhà Hồ M âu nháo qua một trận, Hồ gia ngăn lại ngõ, nửa đoạn ngõ cụt bên ngoài gọi là ngõ Mâu gia.”
“Ở đây.” Bả Tử và Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có vết tích chân đạp, nên là từ nơi này nhảy xuống.”
Đỗ Cửu Ngôn thấy, trên tường rào quả thật có vết tích, phía dưới cũng đống đá.
Ba người theo lộ tuyến Đỗ Cửu Ngôn vẽ, đi vào bên trong, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn nói bên phải có một loạt phòng ở, bừa bộn. Chắc là chỗ này.”
Phủ đệ hơi lớn một chút, ở hậu viện cũng sẽ có rất nhiều viện nhỏ(đảo tọa), trong viện nhỏ có rất nhiều gian phòng, bình thường đều là hạ nhân ở.
Mâu gia rất ít người phục vụ, nói vậy mấy bà tử tự có viện tử riêng của mình, các viện nhỏ này đều bỏ trống.
Ba người vẫn đi ra trước, tìm được gian phòng tiểu hài tử Vương Lại nói, lại vào hai viện tử bỏ trống, nhưng không có tìm được bãi nước tiểu Vương Lại để lại bên trong, có thật nhiều tàng thư ngọa thất.
Điều này làm cho Đỗ Cửu Ngôn rất kỳ quái.
“Dựa theo sự miêu tả của hắn, nên ở gần đây.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bản vẽ nàng vẽ, “Nhưng đi qua viện tử hoa viên đều là trống không, ngay cả chính viện cũng không có thiết trí thư phòng, tàng thư từ đâu tới?”
Mâu gia là thương gia, toàn gia chỉ có một thư phòng, đó chính là ở ngoại viện.
“Lẽ nào hắn đi tới ngoại viện?” Hoàng thư lại nghe, cũng hiểu được kỳ hoặc, nhìn chằm chằm bản vẽ của Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như hắn đi ngoại viện, chỗ nhảy tường vây ra ngoài không thể nào là ngõ Miên Ma.”
Ngoại viện hướng nam, Vương Lại chính mồm nói chỗ sau khi hắn rời đi là ngõ Miên Ma ở phía tây.
Điểm này, Vương Lại sẽ không tính sai, càng không thể nào nói sạo. Dù sao đi ngoại viện với hắn mà nói có lợi hơn nội rất nhiều.
Bookwaves.com
“Nếu đại nhân đồng ý, vậy đưa Vương Lại sang đây.” Bả Tử chỉ chỉ chính viện, “Đi xem gian phòng người chết.”
Đỗ Cửu Ngôn đi.
Người chết tên ba mươi tuổi, lớn hơn Mâu Ưng bốn tuổi, hai người là huynh đệ đồng bào cùng mẹ.
Mâu Bằng đã thành thân, có hai tử một nữ. Trưởng tử đọc sách ở Bảo Khánh, thứ tử và ấu nữ quanh năm ở cùng mẫu thân Thôi thị. Mâu Bằng không thường về nhà, ở Bảo Khánh có một phòng tiểu thiếp, nhưng vẫn chưa sinh con dưỡng cái.
Năm nay Mâu Ưng hai mươi sáu tuổi, thê tử họ Lưu, người Tân Hóa. Phu thê hai người chỉ sinh một nữ nhi.
Mâu Ưng vẫn ở tại Thiệu Dương, Mâu gia thuê mấy gian cửa hàng và điền trang ngoài thành, đều do hắn xử lý.
Đây là Phó Thao viết trong hồ sơ. Đỗ Cửu Ngôn chờ Hoàng thư lại mở khóa, đẩy cửa vào ngọa thất, ngay cả đã mấy ngày rồi, nhưng cửa phòng vừa đẩy ra, một cổ mùi máu tươi vọt ra như trước.
Chăn đơn và đệm vẫn trải như trước, trong phòng hết thảy đều hết thảy đều còn nguyên.
“Lúc đó người chết nằm ở chỗ này, từ đầu đến chân, tổng cộng là mười hai đao, trong đó một đao trên cổ là trí mạng!” Bả Tử đại khái vẽ vị trí ra, chỉ vị trí xuất đao.
“Hiện trường không có đánh đấu vết tích?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử lắc đầu, “Không có phát hiện, người chết lúc đó say rượu ngủ say, một đao liền mất mạng, chưa kịp phản kháng.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn xem qua vết máu mặt đất và trên đệm, lại kiểm tra chung quanh trong phòng, trên hồ sơ nói, đêm đó ấu nữ của Mâu Bằng sốt, thê tử của hắn Lưu thị ở phía sau tráo viện cùng nữ nhi, sau đó thật khuya cũng không về nghỉ ngơi.
Đỗ Cửu Ngôn từ cửa đi ra ngoài, bước nhanh lao ra viện tử, Hoàng thư lại theo ở phía sau nói: “Ngay cái vị trí kia của ngươi, Vương Lại ra ngoài, bà tử kia vừa lúc cầm đăng lung gặp được, bà tử hô một tiếng, Vương Lại lại nhanh hơn, chạy đi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi trở về, Hoàng thư lại hỏi: “Đỗ tiên sinh, phát hiện cái gì sao?”
Trước trước sau sau đều điều tra, Đỗ Cửu Ngôn hỏi trong hồ sơ cũng đều có, không hỏi, trong hồ sơ cũng có. Hoàng thư lại tương đối hiếu kỳ, phát hiện của Đỗ Cửu Ngôn.
“Lúc ấy có không có người thân nói, vòng tay để ở đâu?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Hoàng thư lại lắc đầu. “Cái này không có ai biết , nhưng nên là đặt chung một chỗ với đồ trang sức.”
Đỗ Cửu Ngôn đi tới bên cạnh bàn trang điểm, gương tráp từng bị người động, mấy cây trâm không bao nhiêu tiền và phối sức rơi bốn phía.
Trên hồ sơ viết, tổng cộng mất mười bảy món tài vật. Trong đó, vòng tay bị lục soát được ở sòng bài, mà mười sáu món tài vật còn sót lại, tìm được trong kẽ hở tường vây khách sạn Vương Lại ở vào cách ngày.
Bỗng nhiên, cửa có người hô: “Tại sao các ngươi lại tới, án tử không phải đã kết rồi sao, các ngươi còn tới làm gì?”
Là thanh âm của Mâu Ưng, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại, liền thấy Mâu Ưng chính tức giận rào rạt đứng ở cửa.
“Bài phiếu.” Bả Tử mặt không thay đổi trình bài phiếu lục soát của nha môn, “Chúng ta phụng mệnh hành sự, xin ngươi phối hợp.”
Mâu Ưng chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi quả nhiên nhận biện tụng cho Vương Lại, ngươi người này tại sao lại như vậy, ngươi có còn liêm sỉ và công đức của tụng sư hay không?”
“Kích động như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay đánh giá Mâu Ưng, “Thỉnh tụng sư là quyền lực của Vương Lại, ta nhận tụng án là tự do của ta. Suy luận của Mâu nhị gia để người không thể tưởng tượng nổi, chớ không phải là mất đi huynh trưởng quá mức bi thương, nên tâm tình không khống chế được, gần kề thất trí?”
“Đó là đương nhiên, ” Mâu Ưng nói xong, lại cảm thấy lời này không đúng. Hắn không có thất trí hắn đều bình thường, “Ta không kéo quỷ với ngươi, nếu các ngươi muốn tra thì cũng nhanh chút. Mặc kệ các ngươi tra cái dạng gì, Vương Lại ta cáo chắc rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn không nhìn hắn, mà là nói với Hoàng lại lại: “Chúng ta đi gặp Thôi thị.”
Dịch giả: Luna Wong – ba ngày bão chương, mọi người đọc đã nghiện chưa? Ngày mai lịch up chương bình thường lại hen. Mùng 3 chúc mọi người vạn sự như ý.
Đỗ Cửu Ngôn thu giấy trong tay Vương Lại, “Hung khí ngươi thấy qua chưa?”
Vương Lại sửng sốt, gật đầu nói, “Ngày đường thẩm, Tiêu Tam gia đưa cho ta nhận. Ta lại chưa thấy qua, nên đã nói không biết.”
“Nếu như lại để cho ngươi nhìn thấy Mâu Bằng ngươi còn có thể nhận ra hắn không, hắn có đặc thù gì, ngươi có thể miêu tả ra hay không?”
Vương Lại lắc đầu, “Ta có thể nhận ra, thế nhưng ngươi để ta nói, ta nói không nên lời. Chính là một người không có gì đặc biệt, không có gì đặc biệt.”
“Ngày hôm nay đến đây thôi, mấy ngày kế tiếp ta sẽ đi xem hồ sơ, nếu như Phó đại nhân cho phép, ta cũng sẽ đích thân điều tra thủ chứng. Nếu có vấn đề, ta sẽ đến tìm ngươi, nếu như không có, ngươi thành thật ngây ngô, chờ thông tri ngươi khai đường lần hai.”
“Đỗ tiên sinh, cửu gia, ta sẽ thắng chứ? Ta không có giết người, ta nhất định có thể thắng chứ?” Vương Lại nói.
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, trả lời: “Cái này phải xem, lời của ngươi nói có phải thật hay không.”
“A! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cửu gia, chỉ cần ta có thể ra ngoài, ta lập tức hòa ly với Quế Hương, đồ trong nhà tùy nàng lấy, từ nay về sau mặc kệ nàng, chết già không qua lại.”
“Vương Lại ta, nói giữ lời!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua, mở rộng cửa ra ngoài.
“Thế nào?” Bả Tử ở bên ngoài chờ nàng, “Ta ở bên ngoài nghe, cảm thấy có vài phần thật.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thật cũng vô dụng, chứng nhân và chứng cứ gì cũng không có, lộ trình thời gian cũng rất mơ hồ, vụ án này không dễ chứng(minh).”
“Muốn đi tìm Phó đại nhân xem hồ sơ?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vừa đi vừa nói: “Ta đối với căn cứ chính xác và lời khai chứng nhân của toàn bộ án kiện, có mang nghi vấn. Còn có, chứng cứ cũng thiếu thốn, nên ta sẽ yêu cầu Phó đại nhân bài phiếu cho ta, ta muốn đích thân đi điều tra.”
“Hẳn không có vấn đề.” Bả Tử nói: “Chờ ngươi lấy được bài phiếu, ta cùng đi với ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử cười, nói: “Để Bả gia cùng đi, thật sự là thụ sủng nhược kinh.”
“Cửu gia khách khí.” Bả Tử nói.
Bookwaves.com
Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, đi tiền viện tìm Phó Thao, nói chuyện nàng nghe được và dự định phía sau cho Phó Thao nghe một lần, “… Đại nhân, nên ta thỉnh người cho ta bài phiếu, ta muốn tự mình đi hiện trường phát án một chuyến.”
Phó Thao do dự một chút. Gật đầu một cái nói: “Làm tụng sư của bị cáo, ngươi có quyền yêu cầu những thứ này, bổn quan duyệt.” Lúc nói chuyện, hắn hô Hoàng thư lại đi qua, dặn dò: “Hắn muốn đi hiện trường phát án, ngươi đi với ngươi.”
Hoàng thư lại cười ha hả xác nhận. Hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh muốn đi vào lúc nào?”
“Hiện tại.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân cũng bề bộn nhiều việc, nghe nói huyện lệnh mới sắp tới, ta hy vọng vụ án này có thể sớm có kết quả.”
Hoàng thư lại nở nụ cười, nói: “Đỗ tiên sinh lo lắng cho đại nhân, tiểu nhân cảm động đến cực điểm. Chờ tiểu nhân thu thập một phen, một chén trà nhỏ sau chúng ta đi.”
“Làm phiền.” Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ.
Phó Thao nói: “Hồ sơ ngươi đều xem, là cảm thấy nơi nào có vấn đề lớn nhất?”
“Đại nhân, xem hồ sơ sơ sơ, ta cảm thấy không hề có kẽ hở. Vương Lại âm thầm vào viện tử, đi trù phòng lấy dao giết Mâu Bằng, thuận lợi trộm mười bảy món tài vật. Chờ hắn đi, vừa lúc bị một bà tử gia nô Mâu gia nhìn thấy, Vương Lại chạy trối chết.”
“Có vật chứng mười bảy món tài vật, có nhân chứng gia nô, hơn nữa Vương Lại thừa nhận leo tường, tường vây cũng quả thật có vết tích leo tường.” “Đây hết thảy thuận lý thành chương, nhất định là Vương Lại không thể nghi ngờ. Thế nhưng cũng là bởi vì quá mức thuận lý thành chương, đến cái ngoài ý muốn cũng không có, ta trái lại cảm thấy kỳ quái. Dù sao Vương Lại không phải chủ mưu, hắn trước đây thậm chí đều chưa từng gặp người chết.”
“Gặp phải bà tử, tính là ngoài ý muốn.” Phó Thao nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đây đúng thật, nên ta muốn tự mình đi xem.”
“Ân. Sáng ngày mốt đường đầu tiền của bổn quan kết án, phỏng chừng nửa canh giờ liền kết thúc. Các ngươi có thể xếp ở phía sau.” Phó Thao nói.
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, cùng với Hoành thư lại và Bả Tử đi Mâu phủ.
Người của Mâu gia đi đưa tang, trong nhà chỉ có để lại một bà tử thủ vệ, Bả Tử đưa bài phiếu của nha môn, liền thuận lợi vào Mâu phủ.
Bà tử không cùng đi, mà là ngồi ở cửa ngủ gật.
“Góc tường mặt đông bắc, đó chính là bên này.” Cái nhà này, Bả Tử đã điều tra hai lần, ba người đi một hồi, đến góc tường viện, “Sát vách họ Hồ, bảy tám năm trước hai nhà Hồ M âu nháo qua một trận, Hồ gia ngăn lại ngõ, nửa đoạn ngõ cụt bên ngoài gọi là ngõ Mâu gia.”
“Ở đây.” Bả Tử và Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có vết tích chân đạp, nên là từ nơi này nhảy xuống.”
Đỗ Cửu Ngôn thấy, trên tường rào quả thật có vết tích, phía dưới cũng đống đá.
Ba người theo lộ tuyến Đỗ Cửu Ngôn vẽ, đi vào bên trong, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn nói bên phải có một loạt phòng ở, bừa bộn. Chắc là chỗ này.”
Phủ đệ hơi lớn một chút, ở hậu viện cũng sẽ có rất nhiều viện nhỏ(đảo tọa), trong viện nhỏ có rất nhiều gian phòng, bình thường đều là hạ nhân ở.
Mâu gia rất ít người phục vụ, nói vậy mấy bà tử tự có viện tử riêng của mình, các viện nhỏ này đều bỏ trống.
Ba người vẫn đi ra trước, tìm được gian phòng tiểu hài tử Vương Lại nói, lại vào hai viện tử bỏ trống, nhưng không có tìm được bãi nước tiểu Vương Lại để lại bên trong, có thật nhiều tàng thư ngọa thất.
Điều này làm cho Đỗ Cửu Ngôn rất kỳ quái.
“Dựa theo sự miêu tả của hắn, nên ở gần đây.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bản vẽ nàng vẽ, “Nhưng đi qua viện tử hoa viên đều là trống không, ngay cả chính viện cũng không có thiết trí thư phòng, tàng thư từ đâu tới?”
Mâu gia là thương gia, toàn gia chỉ có một thư phòng, đó chính là ở ngoại viện.
“Lẽ nào hắn đi tới ngoại viện?” Hoàng thư lại nghe, cũng hiểu được kỳ hoặc, nhìn chằm chằm bản vẽ của Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như hắn đi ngoại viện, chỗ nhảy tường vây ra ngoài không thể nào là ngõ Miên Ma.”
Ngoại viện hướng nam, Vương Lại chính mồm nói chỗ sau khi hắn rời đi là ngõ Miên Ma ở phía tây.
Điểm này, Vương Lại sẽ không tính sai, càng không thể nào nói sạo. Dù sao đi ngoại viện với hắn mà nói có lợi hơn nội rất nhiều.
Bookwaves.com
“Nếu đại nhân đồng ý, vậy đưa Vương Lại sang đây.” Bả Tử chỉ chỉ chính viện, “Đi xem gian phòng người chết.”
Đỗ Cửu Ngôn đi.
Người chết tên ba mươi tuổi, lớn hơn Mâu Ưng bốn tuổi, hai người là huynh đệ đồng bào cùng mẹ.
Mâu Bằng đã thành thân, có hai tử một nữ. Trưởng tử đọc sách ở Bảo Khánh, thứ tử và ấu nữ quanh năm ở cùng mẫu thân Thôi thị. Mâu Bằng không thường về nhà, ở Bảo Khánh có một phòng tiểu thiếp, nhưng vẫn chưa sinh con dưỡng cái.
Năm nay Mâu Ưng hai mươi sáu tuổi, thê tử họ Lưu, người Tân Hóa. Phu thê hai người chỉ sinh một nữ nhi.
Mâu Ưng vẫn ở tại Thiệu Dương, Mâu gia thuê mấy gian cửa hàng và điền trang ngoài thành, đều do hắn xử lý.
Đây là Phó Thao viết trong hồ sơ. Đỗ Cửu Ngôn chờ Hoàng thư lại mở khóa, đẩy cửa vào ngọa thất, ngay cả đã mấy ngày rồi, nhưng cửa phòng vừa đẩy ra, một cổ mùi máu tươi vọt ra như trước.
Chăn đơn và đệm vẫn trải như trước, trong phòng hết thảy đều hết thảy đều còn nguyên.
“Lúc đó người chết nằm ở chỗ này, từ đầu đến chân, tổng cộng là mười hai đao, trong đó một đao trên cổ là trí mạng!” Bả Tử đại khái vẽ vị trí ra, chỉ vị trí xuất đao.
“Hiện trường không có đánh đấu vết tích?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử lắc đầu, “Không có phát hiện, người chết lúc đó say rượu ngủ say, một đao liền mất mạng, chưa kịp phản kháng.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn xem qua vết máu mặt đất và trên đệm, lại kiểm tra chung quanh trong phòng, trên hồ sơ nói, đêm đó ấu nữ của Mâu Bằng sốt, thê tử của hắn Lưu thị ở phía sau tráo viện cùng nữ nhi, sau đó thật khuya cũng không về nghỉ ngơi.
Đỗ Cửu Ngôn từ cửa đi ra ngoài, bước nhanh lao ra viện tử, Hoàng thư lại theo ở phía sau nói: “Ngay cái vị trí kia của ngươi, Vương Lại ra ngoài, bà tử kia vừa lúc cầm đăng lung gặp được, bà tử hô một tiếng, Vương Lại lại nhanh hơn, chạy đi.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay sau đít đi trở về, Hoàng thư lại hỏi: “Đỗ tiên sinh, phát hiện cái gì sao?”
Trước trước sau sau đều điều tra, Đỗ Cửu Ngôn hỏi trong hồ sơ cũng đều có, không hỏi, trong hồ sơ cũng có. Hoàng thư lại tương đối hiếu kỳ, phát hiện của Đỗ Cửu Ngôn.
“Lúc ấy có không có người thân nói, vòng tay để ở đâu?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Hoàng thư lại lắc đầu. “Cái này không có ai biết , nhưng nên là đặt chung một chỗ với đồ trang sức.”
Đỗ Cửu Ngôn đi tới bên cạnh bàn trang điểm, gương tráp từng bị người động, mấy cây trâm không bao nhiêu tiền và phối sức rơi bốn phía.
Trên hồ sơ viết, tổng cộng mất mười bảy món tài vật. Trong đó, vòng tay bị lục soát được ở sòng bài, mà mười sáu món tài vật còn sót lại, tìm được trong kẽ hở tường vây khách sạn Vương Lại ở vào cách ngày.
Bỗng nhiên, cửa có người hô: “Tại sao các ngươi lại tới, án tử không phải đã kết rồi sao, các ngươi còn tới làm gì?”
Là thanh âm của Mâu Ưng, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại, liền thấy Mâu Ưng chính tức giận rào rạt đứng ở cửa.
“Bài phiếu.” Bả Tử mặt không thay đổi trình bài phiếu lục soát của nha môn, “Chúng ta phụng mệnh hành sự, xin ngươi phối hợp.”
Mâu Ưng chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi quả nhiên nhận biện tụng cho Vương Lại, ngươi người này tại sao lại như vậy, ngươi có còn liêm sỉ và công đức của tụng sư hay không?”
“Kích động như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay đánh giá Mâu Ưng, “Thỉnh tụng sư là quyền lực của Vương Lại, ta nhận tụng án là tự do của ta. Suy luận của Mâu nhị gia để người không thể tưởng tượng nổi, chớ không phải là mất đi huynh trưởng quá mức bi thương, nên tâm tình không khống chế được, gần kề thất trí?”
“Đó là đương nhiên, ” Mâu Ưng nói xong, lại cảm thấy lời này không đúng. Hắn không có thất trí hắn đều bình thường, “Ta không kéo quỷ với ngươi, nếu các ngươi muốn tra thì cũng nhanh chút. Mặc kệ các ngươi tra cái dạng gì, Vương Lại ta cáo chắc rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn không nhìn hắn, mà là nói với Hoàng lại lại: “Chúng ta đi gặp Thôi thị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.