Chương 136: Mẫu Đơn Cô Nương
Mạc Phong Lưu
14/10/2023
Q1 – CHƯƠNG 136: MẪU ĐƠN CÔ NƯƠNG
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn nghe đến tân tân hữu vị, nhìn Bả Tử nói: “Xem ra, tình huống so với ta dự liệu còn tốt hơn, đám đại nhân các nơi, đều là rất cầu tiến, biết phải nắm lấy cơ hội a.”
“Ta đến tận đây mới hiểu được dụng ý của ngươi.” Bả Tử bật cười, nhìn nàng nói: “Ngươi cảm thấy, lúc này đây thánh thượng nhất định sẽ tức giận?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tâm tư của hoàng đế ta không hiểu, nhưng ta có thể hiểu tâm tình của mẫu thân như thái hậu, nàng nhất định sẽ làm chút gì trước khi hoàng đế tức giận hạ lệnh.”
“Làm cái gì?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tâm tình của thái hậu thế nào, cũng phải nhìn xem hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu tức giận, nếu như chỉ là giống như trước đây, như vậy thái hậu như trước chỉ là răn dạy một phen, nếu như hoàng đế rất tức giận, như vậy, nàng nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, kéo Quế vương trở về.”
Tình huynh đệ đương nhiên không bằng tình mẫu tử, Đỗ Cửu Ngôn rất vững tin điểm này, nhưng lại không thể hoàn toàn tự tin, dù sao, nàng không biết cảm tình mẫu tử giữa thái hậu và Quế vương, rốt cuộc thế nào.
“Quế vương sẽ trở về sao?” Bả Tử không tin.
Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Hắn nhất định sẽ trở về.” Hắn hiện tại cánh chim không gió, trở về còn có thể hòa giải, nếu như khiêng quyết sống chết ở lại, nói không chừng hoàng đế thật muốn thu thập hắn.
Quế vương không ngốc, nên hắn nhất định sẽ trở về.
“Được, ta đây sẽ chờ, tin tức của Quế vương hồi kinh.”
(Luna: Nếu ổng bị đoán trúng thiệt thì mất hứng lắm, nam chủ phải cố lên nha)
Nếu như Quế vương thực sự trở về, như vậy Thiệu Dương cũng sẽ không bất ổn nữa, cũng càng không cần lo lắng, ngày nào đó Quế vương điên lên, thực sự lĩnh binh đánh Thiệu Dương.
Đây thật là chuyện bách tính thủ biên hỉ văn nhạc kiến.
“Nếu chuyện này thực sự thành công, Phó đại nhân có thể lên chức.” Bả Tử nói: “Ngươi cũng coi như kết thiện duyên.”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ta làm chuyện tốt không lưu danh, thiện duyên này sợ là không kết được.”
“Ngươi cho rằng Phó đại nhân không biết là chủ ý của ngươi sao? Hắn chỉ là không đề cập tới mà thôi.” Bả Tử nhìn nàng cười nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Như vậy thiện hảo, ta hy vọng các quan viên toàn bộ Tây Nam, đều có thể yên lặng nhớ tới cái tốt của ta.”
Hy vọng người bị bệnh thần kinh kia, về xong, không bao giờ trỏa lại nữa.
“Cửu ca.” Vừa nói chuyện, Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ tới, hai người vẻ mặt hưng phấn, “Không phải nói hôm nay sao, chúng ta đi a.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉnh chỉnh y phục, cười nói: “Đi, đi đi. Chúng ta đi làm chuyện xấu.”
“Có phải đen ăn đen hay không a.” Tống Cát Nghệ hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Lời này của ngươi không đúng, chúng ta không phải đen, do đó không nên nói như vậy.”
“Trắng ăn đen.” Đậu Vinh Hưng đoạt đáp đáp.
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, “Xóa chữ màu đen đi, thích hợp với ngươi hơn.”
“Cửu ca ngươi lại khi dễ ta.” Lúc nói chuyện, ba người tiệm hành tiệm viễn, tiêu thất ở cửa, Bả Tử uống trà, nét mặt treo nụ cười bất đắt dĩ.
Bookwaves.com.vn
Nghiêm Trường Điền kể từ cùng lúc nháo bài với Hồng lâu, mấy ngày nay rất buồn chán, không chỗ để đi, nhưng nếu hắn đưa hai trăm lượng bạc cho mẫu Đơn, đó cũng là không thể nào.
Cảm giác ngủ quỵt và trả tiền để ngủ, hoàn toàn bất đồng.
“Đại gia, trà của người.” Tiểu nha hoàn đưa tới ấm trà nho nhỏ, hướng về phía hắn cười, “Không nóng cũng không lạnh, người nếm thử.”
Nha hoàn trong phòng Nghiêm Trường Điền, phàm là có thể lên mắt, hắn đều ngủ một lần. Trước mắt người pha trà này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn sờ soạng tay nhỏ bé một lần, nếm chút ý vị của trà, gật đầu nói: “Trà là không tệ, nhưng cũng không bằng hương vị của ngươi.” Lúc nói chuyện đứng dậy, lôi kéo nha hoàn vào phòng, đúng lúc này, bà tử bên ngoài tiến đến, đưa phong thư, “Đại gia, có một tiểu hài tử đưa tới, nói là thư của ngươi.”
Nghiêm Trường Điền mạc danh kỳ diệu, nhận lấy thư, vừa mở ta, liền thấy trên giấy viết thư bay lên hương vị nồng nặc trêu người, càng làm cho hắn kích động là, trên giấy viết thư cư nhiên là một dấu môi son của nữ nhân.
Cái miệng nhỏ yên đào đỏ chót, chọc trong lòng Nghiêm Trường Điền rung động.
“Đại gia.” Nha hoàn mất hứng, lôi kéo Nghiêm Trường Điền muốn đi, Nghiêm Trường Điền đẩy nàng ra, lật mặt trái của giấy viết thư ra, trên viết: Buổi trưa canh ba, Bắc La hạng gian thứ hai, mang thư mở ra đợi người ở cửa,
Bắc La hạng? Nghiêm Trường Điền không nhớ rõ hắn có người ở Bắc La hạng, cũng có thể là bản thân quên mất, hắn vào phòng nhìn đồng hồ, vội thay đổi thân y phục sạch sẽ, bôi chút dầu lên tóc, phe phẩy cây quạt liền mang theo thường tùy đi ra cửa.
Bắc La hạng không xa, từ nhà hắn đi trên dưới một trăm bước đã đến, gần Khổng miếu của Thiệu Dương, người đọc sách lui tới chiếm đa số.
Nghiêm Trường Điền cũng là người đọc sách, lúc trẻ còn thi đậu cử nhân, nhưng sau vẫn không có một tầng cao hơn, đần độn vài chục năm cho tới hôm nay.
“Đại gia, đây là nhà thứ hai, cửa hình như không khóa.” Thường tùy nhìn vào khe ở trước cửa, viện tử phơi y phục nữ nhân, cái yếm, khỏa khố, phiêu phiêu đãng đãng trong gió, thật sự là chọc lửa trong lòng người vọt lên.
Đẩy cửa đi vào, trong viện dọn dẹp rất sạch sẽ, Nghiêm Trường Điền thế nào đều nghĩ không ra là chỗ của người nào, nhưng không biết, càng kích thích hắn.
Trong phòng, có nữ nhân cách cửa sổ nói: “Đóng cửa!”
Thường tùy cửa đóng.
Nghiêm Trường Điền khẩn cấp đi mấy bước, bỗng nhiên, từ ba bên phòng, có mấy nam nhân che mặt lao tới, Nghiêm Trường Điền sửng sốt quay đầu bỏ chạy, nhưng cửa lúc này đã bị người ngăn chặn.
Hắn sợ run, đánh giá mười mấy nam nhân, “Ngươi, các ngươi là người nào, muốn làm gì?”
“Ngủ với ngươi!” Một người trong đó hô. Hắn hô xong, không biết là người bịt mặt nào nhịn không được nôn một cái, lại lúng túng phất tay, nói: “Xin lỗi a, chưa, chưa từng ngủ với nam nhân.”
Có người nín cười, rất không nghiêm túc.
“Lột sạch.” Người vừa nói chuyện vung tay lên, mười mấy người như ong vỡ tổ lao lên, ấn Nghiêm Trường Điền và thường tùy ở trên mặt đất, hô lạp lạp xé toàn bộ y phục trên người, chủ tớ trần trùi trụi ngồi dưới đất, vừa tức vừa mộng, “Các ngươi là người nào, rốt cuộc muốn làm gì?”
Đánh cướp lại không giống đánh cướp, hắn lại không đắc tội với người.
“Ngủ với ngươi a.” Mẫu Đơn cô nương vung khăn, lắc lư sinh từ trong nhà đi ra, “Nghiêm đại nhân, ngươi ngủ với ta nửa năm, không trả tiền. Ta lại không biện pháp khác, nên. . . Vì không ăn thiệt, ta chỉ có thể ngủ lại với ngươi thôi.”
“Tiện, tiện nhân! Ngươi, ngươi chờ cho ta.” Nghiêm Trường Điền nói.
Mẫu Đơn cô nương đi tới phun nước bọt một cái, “Ta là tiện nhân, đó là tiện ngoài sáng! Còn ngươi, ra vẻ đạo mạo lại tiện từ trong xương. Ngày hôm nay lão nương để lời ở đây, hoặc thanh toán năm trăm lượng sổ sách, hoặc cong mông lên, để huynh đệ ta khai trai.”
Phía sau, lại có người nôn, Mẫu Đơn cô nương chuyển thân, mất hứng nói: “Nôn cái gì, ngươi nôn ta đều muốn nôn.”
“Xin lỗi, thực, thực sự nhịn không được.”
Mẫu đơn cười khúc khích, lại nhìn chằm chằm Nghiêm Trường Điền, “Ngươi xem, huynh đệ ta cũng không muốn ngủ, chơi gái tự nhiên một lần nhiều lắm cho ngươi một lượng bạc, năm trăm lượng. . . Đắc bao nhiêu lần.”
Mẫu Đơn cô nương xòe ngón tay đếm.
“Năm trăm lần.” Người nôn đoạt đáp.
Mẫu Đơn cô nương gật đầu, nhìn Nghiêm Trường Điền.
Nghiêm Trường Điền nói: “Ta, ta không mang tiền, không trả được.”
Mẫu đơn chỉ vào thường tùy. “Ngươi trở về lấy, nếu như báo quan hoặc mang người tới cũng không có việc gì, trực tiếp đi Khổng miếu cứu hắn, người ở đó nhiều, an toàn.”
Nghiêm Trường Điền sợ hết hồn, chỉ vào thường tùy, “Đi, về nhà lấy tiền.”
Thường tùy mặc khỏa khố về nhà lấy tiền, Nghiêm Trường Điền bị trói tay chân, trần trùi trụi ôm cây cột, Mẫu Đơn tìm thư trên y phục rách rưới của hắn xé rách, lại lấy một tờ giấy đè tay của Nghiêm Trường Điền ấn lên, “Đây là giấy nợ mười vạn lượng, nếu như ngươi ngoan, chuyện này liền xong, nếu ngươi không ngoan, mười vạn lượng này ta có thể để cho cả đời ngươi không làm được người.”
“Thối. . .” Nghiêm Trường Điền vừa nhìn thấy giấy vay nợ, nhất thời sửa miệng, “Nhất, nhất định không tìm tra của ngươi, khẳng định.”
Mẫu Đơn cười khúc khích, cao hứng thu giấy vay nợ.
Bookwaves.com.vn
Bên này, Đỗ Cửu Ngôn ở Đức Khánh lâu ăn cơm, trả tiền rất rộng lượng, Đổng Đức Khánh vội trả lại không cần, “Ngươi tới, là bồng tất sinh huy cho chúng ta, sao có thể lấy tiền cơm của ngươi.”
Lúc nói chuyện hắn nhìn lại đại đường, tổng cộng tám bàn, mỗi một bàn đều có người ngồi, Đỗ Cửu Ngôn ăn cái gì, các nàng ăn cái đó.
Bây giờ cô nương nga. . . Đều bị Đỗ Cửu Ngôn làm hư. Cô nương gia không ở nhà thêu hoa, cư nhiên chạy đến xem nam nhân.
“Mỗi một lần đều bồng tất sinh huy?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đổng Đức Khánh gật đầu, “Mỗi một lần đều bồng tất sinh huy!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn thu tiền, “. . .Thêm vò Lão Quân Mi, tiêu thực.”
Khóe miệng của Đổng Đức Khánh run lên, đang nghĩ lý do cự tuyệt, cô nương bàn bên cạnh nhất thời cũng theo hô: “Chưởng quỹ, thêm vò Lão Quân Mi.”
“Đây, đây.” Bụng của Đổng Đức Khánh co rụt lại, khom lưng nói: “Cửu ca, cửu gia, ta đi pha trà cho ngươi.”
Lúc nói chuyện, hỉ tư tư đi.
“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ chạy đến, thở phì phò uống hai chén trà, Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, một điểm cũng không dễ chơi, khó trách ngươi đều không đi, chỉ biết khi dễ chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Nhân sinh thể nghiệm mới, qua thôn này mới khó có điếm.”
“Buồn, buồn nôn.” Tống Cát Nghệ nói.
Đậu Vinh Hưng gật đầu, đưa tám mươi lượng tụng phí cho Đỗ Cửu Ngôn, “Tụng phí của Mẫu Đơn cô nương, nói còn dư lại hai mươi lượng, thỉnh Cửu ca người đi Hồng lâu lấy.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đậu Vinh Hưng.
“Ta đi.” Tống Cát Nghệ nói: “Đêm, đêm nay ta, ta đi, lấy!”
Đậu Vinh Hưng trừng Tống Cát Nghệ một mắt, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, các vị đại ca trong nha môn đều về, nói rằng lần sau có chuyện thế này nữa, để Cửu ca người nói trước một tiếng. Mọi người bịt luôn mắt, thật sự là nhìn không được.”
“Thật đúng là xoi mói.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, Tống Cát Nghệ chỉ vào Đậu Vinh Hưng, “Hắn, hắn, hắn vừa, vừa nôn, nôn ra, mấy, mấy lần, vô, vô dụng.”
Đậu Vinh Hưng cúi đầu lau mồ hôi, “Sớm biết thủ pháp lần này của Cửu ca như thế. . .ta sẽ không đi.” Thủ đoạn mỗi lần của Đỗ Cửu Ngôn cũng làm cho người nhiệt huyết sôi trào, nên lần này hắn tích cực hưởng ứng tham dự, không nghĩ tới. . . Phiền muộn.
“Ngươi nghĩ cao minh thế nào, ta đây đã rất văn nhã.” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Hai mươi lượng không cần, tặng Mẫu Đơn cô nương mua hoa đeo đi.”
Đậu Vinh Hưng gật đầu, Tống Cát Nghệ thất vọng ồ một tiếng.
“Cửu ca, Cửu ca!” Ngoài cửa, thanh âm của Lộ Diệu truyền vào, lần trước nàng ở ngoài nha môn náo loạn một trận xong, bị nương nàng cấm túc hơn nửa tháng, lúc này đây bỏ lệnh cấm, lập tức chạy ra.
Đỗ Cửu Ngôn biến sắc, đang muốn đứng dậy chạy, ai biết các cô nương ăn cơm ở đại đường, thoáng cái vọt tới, chận cửa, có người hô: “Lộ tiểu thư, Đỗ tiên sinh không ở nơi này, ngươi muốn tìm hắn đi nơi khác tìm.”
“Các ngươi tránh ra cho ta, ta tìm hắn liên quan gì đến các ngươi.” Lộ Diệu giận dữ, nhảy dựng lên nhìn vào bên trong, trong đại đường ngoại trừ một đám cô nương ăn mặc hoa chi chiêu triển, còn thật không có Đỗ Cửu Ngôn, “Các ngươi giấu hắn đi chỗ nào.”
“Đỗ tiên sinh là người là chúng ta muốn giấu thì giấu sao, ngươi nói như vậy chính là không tôn trọng Đỗ tiên sinh.”
“Thì đó, nhìn ngươi không tệ, thế nào tư tưởng bẩn thiểu lệch lạc như thế.”
Lộ Diệu tức giận giậm chân, quay đầu liền đi.
Đỗ Cửu Ngôn trở lại Tam Xích đường, thật dài thở phào nhẹ nhõm, buồn bực nói: “Như vậy không được, phải nghĩ một chút biện pháp giải quyết Lộ Diệu mới được.”
“Giải quyết như thế nào?” Đậu Vinh Hưng hỏi: “Thú nàng?”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, đang muốn nói, Chu Tiếu vội vã trở về, “Cửu Ngôn, có một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Đỗ Cửu Ngôn rót cho hắn chén trà đưa tới, “Tin tức xấu.”
—— lời nói ngoài ——
Phát hiện sổ sai rồi chương và tiết, quế Vương tiểu ca ca chắc là ngày mai đi ra đả tương du!
Xin lỗi xin lỗi, ngày hôm nay được thông qua nhìn Nghiêm Trường Điền vóc người, dù sao người này sau này còn có hí phân!
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn nghe đến tân tân hữu vị, nhìn Bả Tử nói: “Xem ra, tình huống so với ta dự liệu còn tốt hơn, đám đại nhân các nơi, đều là rất cầu tiến, biết phải nắm lấy cơ hội a.”
“Ta đến tận đây mới hiểu được dụng ý của ngươi.” Bả Tử bật cười, nhìn nàng nói: “Ngươi cảm thấy, lúc này đây thánh thượng nhất định sẽ tức giận?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Tâm tư của hoàng đế ta không hiểu, nhưng ta có thể hiểu tâm tình của mẫu thân như thái hậu, nàng nhất định sẽ làm chút gì trước khi hoàng đế tức giận hạ lệnh.”
“Làm cái gì?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tâm tình của thái hậu thế nào, cũng phải nhìn xem hoàng đế rốt cuộc có bao nhiêu tức giận, nếu như chỉ là giống như trước đây, như vậy thái hậu như trước chỉ là răn dạy một phen, nếu như hoàng đế rất tức giận, như vậy, nàng nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, kéo Quế vương trở về.”
Tình huynh đệ đương nhiên không bằng tình mẫu tử, Đỗ Cửu Ngôn rất vững tin điểm này, nhưng lại không thể hoàn toàn tự tin, dù sao, nàng không biết cảm tình mẫu tử giữa thái hậu và Quế vương, rốt cuộc thế nào.
“Quế vương sẽ trở về sao?” Bả Tử không tin.
Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Hắn nhất định sẽ trở về.” Hắn hiện tại cánh chim không gió, trở về còn có thể hòa giải, nếu như khiêng quyết sống chết ở lại, nói không chừng hoàng đế thật muốn thu thập hắn.
Quế vương không ngốc, nên hắn nhất định sẽ trở về.
“Được, ta đây sẽ chờ, tin tức của Quế vương hồi kinh.”
(Luna: Nếu ổng bị đoán trúng thiệt thì mất hứng lắm, nam chủ phải cố lên nha)
Nếu như Quế vương thực sự trở về, như vậy Thiệu Dương cũng sẽ không bất ổn nữa, cũng càng không cần lo lắng, ngày nào đó Quế vương điên lên, thực sự lĩnh binh đánh Thiệu Dương.
Đây thật là chuyện bách tính thủ biên hỉ văn nhạc kiến.
“Nếu chuyện này thực sự thành công, Phó đại nhân có thể lên chức.” Bả Tử nói: “Ngươi cũng coi như kết thiện duyên.”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Ta làm chuyện tốt không lưu danh, thiện duyên này sợ là không kết được.”
“Ngươi cho rằng Phó đại nhân không biết là chủ ý của ngươi sao? Hắn chỉ là không đề cập tới mà thôi.” Bả Tử nhìn nàng cười nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Như vậy thiện hảo, ta hy vọng các quan viên toàn bộ Tây Nam, đều có thể yên lặng nhớ tới cái tốt của ta.”
Hy vọng người bị bệnh thần kinh kia, về xong, không bao giờ trỏa lại nữa.
“Cửu ca.” Vừa nói chuyện, Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ tới, hai người vẻ mặt hưng phấn, “Không phải nói hôm nay sao, chúng ta đi a.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉnh chỉnh y phục, cười nói: “Đi, đi đi. Chúng ta đi làm chuyện xấu.”
“Có phải đen ăn đen hay không a.” Tống Cát Nghệ hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Lời này của ngươi không đúng, chúng ta không phải đen, do đó không nên nói như vậy.”
“Trắng ăn đen.” Đậu Vinh Hưng đoạt đáp đáp.
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, “Xóa chữ màu đen đi, thích hợp với ngươi hơn.”
“Cửu ca ngươi lại khi dễ ta.” Lúc nói chuyện, ba người tiệm hành tiệm viễn, tiêu thất ở cửa, Bả Tử uống trà, nét mặt treo nụ cười bất đắt dĩ.
Bookwaves.com.vn
Nghiêm Trường Điền kể từ cùng lúc nháo bài với Hồng lâu, mấy ngày nay rất buồn chán, không chỗ để đi, nhưng nếu hắn đưa hai trăm lượng bạc cho mẫu Đơn, đó cũng là không thể nào.
Cảm giác ngủ quỵt và trả tiền để ngủ, hoàn toàn bất đồng.
“Đại gia, trà của người.” Tiểu nha hoàn đưa tới ấm trà nho nhỏ, hướng về phía hắn cười, “Không nóng cũng không lạnh, người nếm thử.”
Nha hoàn trong phòng Nghiêm Trường Điền, phàm là có thể lên mắt, hắn đều ngủ một lần. Trước mắt người pha trà này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn sờ soạng tay nhỏ bé một lần, nếm chút ý vị của trà, gật đầu nói: “Trà là không tệ, nhưng cũng không bằng hương vị của ngươi.” Lúc nói chuyện đứng dậy, lôi kéo nha hoàn vào phòng, đúng lúc này, bà tử bên ngoài tiến đến, đưa phong thư, “Đại gia, có một tiểu hài tử đưa tới, nói là thư của ngươi.”
Nghiêm Trường Điền mạc danh kỳ diệu, nhận lấy thư, vừa mở ta, liền thấy trên giấy viết thư bay lên hương vị nồng nặc trêu người, càng làm cho hắn kích động là, trên giấy viết thư cư nhiên là một dấu môi son của nữ nhân.
Cái miệng nhỏ yên đào đỏ chót, chọc trong lòng Nghiêm Trường Điền rung động.
“Đại gia.” Nha hoàn mất hứng, lôi kéo Nghiêm Trường Điền muốn đi, Nghiêm Trường Điền đẩy nàng ra, lật mặt trái của giấy viết thư ra, trên viết: Buổi trưa canh ba, Bắc La hạng gian thứ hai, mang thư mở ra đợi người ở cửa,
Bắc La hạng? Nghiêm Trường Điền không nhớ rõ hắn có người ở Bắc La hạng, cũng có thể là bản thân quên mất, hắn vào phòng nhìn đồng hồ, vội thay đổi thân y phục sạch sẽ, bôi chút dầu lên tóc, phe phẩy cây quạt liền mang theo thường tùy đi ra cửa.
Bắc La hạng không xa, từ nhà hắn đi trên dưới một trăm bước đã đến, gần Khổng miếu của Thiệu Dương, người đọc sách lui tới chiếm đa số.
Nghiêm Trường Điền cũng là người đọc sách, lúc trẻ còn thi đậu cử nhân, nhưng sau vẫn không có một tầng cao hơn, đần độn vài chục năm cho tới hôm nay.
“Đại gia, đây là nhà thứ hai, cửa hình như không khóa.” Thường tùy nhìn vào khe ở trước cửa, viện tử phơi y phục nữ nhân, cái yếm, khỏa khố, phiêu phiêu đãng đãng trong gió, thật sự là chọc lửa trong lòng người vọt lên.
Đẩy cửa đi vào, trong viện dọn dẹp rất sạch sẽ, Nghiêm Trường Điền thế nào đều nghĩ không ra là chỗ của người nào, nhưng không biết, càng kích thích hắn.
Trong phòng, có nữ nhân cách cửa sổ nói: “Đóng cửa!”
Thường tùy cửa đóng.
Nghiêm Trường Điền khẩn cấp đi mấy bước, bỗng nhiên, từ ba bên phòng, có mấy nam nhân che mặt lao tới, Nghiêm Trường Điền sửng sốt quay đầu bỏ chạy, nhưng cửa lúc này đã bị người ngăn chặn.
Hắn sợ run, đánh giá mười mấy nam nhân, “Ngươi, các ngươi là người nào, muốn làm gì?”
“Ngủ với ngươi!” Một người trong đó hô. Hắn hô xong, không biết là người bịt mặt nào nhịn không được nôn một cái, lại lúng túng phất tay, nói: “Xin lỗi a, chưa, chưa từng ngủ với nam nhân.”
Có người nín cười, rất không nghiêm túc.
“Lột sạch.” Người vừa nói chuyện vung tay lên, mười mấy người như ong vỡ tổ lao lên, ấn Nghiêm Trường Điền và thường tùy ở trên mặt đất, hô lạp lạp xé toàn bộ y phục trên người, chủ tớ trần trùi trụi ngồi dưới đất, vừa tức vừa mộng, “Các ngươi là người nào, rốt cuộc muốn làm gì?”
Đánh cướp lại không giống đánh cướp, hắn lại không đắc tội với người.
“Ngủ với ngươi a.” Mẫu Đơn cô nương vung khăn, lắc lư sinh từ trong nhà đi ra, “Nghiêm đại nhân, ngươi ngủ với ta nửa năm, không trả tiền. Ta lại không biện pháp khác, nên. . . Vì không ăn thiệt, ta chỉ có thể ngủ lại với ngươi thôi.”
“Tiện, tiện nhân! Ngươi, ngươi chờ cho ta.” Nghiêm Trường Điền nói.
Mẫu Đơn cô nương đi tới phun nước bọt một cái, “Ta là tiện nhân, đó là tiện ngoài sáng! Còn ngươi, ra vẻ đạo mạo lại tiện từ trong xương. Ngày hôm nay lão nương để lời ở đây, hoặc thanh toán năm trăm lượng sổ sách, hoặc cong mông lên, để huynh đệ ta khai trai.”
Phía sau, lại có người nôn, Mẫu Đơn cô nương chuyển thân, mất hứng nói: “Nôn cái gì, ngươi nôn ta đều muốn nôn.”
“Xin lỗi, thực, thực sự nhịn không được.”
Mẫu đơn cười khúc khích, lại nhìn chằm chằm Nghiêm Trường Điền, “Ngươi xem, huynh đệ ta cũng không muốn ngủ, chơi gái tự nhiên một lần nhiều lắm cho ngươi một lượng bạc, năm trăm lượng. . . Đắc bao nhiêu lần.”
Mẫu Đơn cô nương xòe ngón tay đếm.
“Năm trăm lần.” Người nôn đoạt đáp.
Mẫu Đơn cô nương gật đầu, nhìn Nghiêm Trường Điền.
Nghiêm Trường Điền nói: “Ta, ta không mang tiền, không trả được.”
Mẫu đơn chỉ vào thường tùy. “Ngươi trở về lấy, nếu như báo quan hoặc mang người tới cũng không có việc gì, trực tiếp đi Khổng miếu cứu hắn, người ở đó nhiều, an toàn.”
Nghiêm Trường Điền sợ hết hồn, chỉ vào thường tùy, “Đi, về nhà lấy tiền.”
Thường tùy mặc khỏa khố về nhà lấy tiền, Nghiêm Trường Điền bị trói tay chân, trần trùi trụi ôm cây cột, Mẫu Đơn tìm thư trên y phục rách rưới của hắn xé rách, lại lấy một tờ giấy đè tay của Nghiêm Trường Điền ấn lên, “Đây là giấy nợ mười vạn lượng, nếu như ngươi ngoan, chuyện này liền xong, nếu ngươi không ngoan, mười vạn lượng này ta có thể để cho cả đời ngươi không làm được người.”
“Thối. . .” Nghiêm Trường Điền vừa nhìn thấy giấy vay nợ, nhất thời sửa miệng, “Nhất, nhất định không tìm tra của ngươi, khẳng định.”
Mẫu Đơn cười khúc khích, cao hứng thu giấy vay nợ.
Bookwaves.com.vn
Bên này, Đỗ Cửu Ngôn ở Đức Khánh lâu ăn cơm, trả tiền rất rộng lượng, Đổng Đức Khánh vội trả lại không cần, “Ngươi tới, là bồng tất sinh huy cho chúng ta, sao có thể lấy tiền cơm của ngươi.”
Lúc nói chuyện hắn nhìn lại đại đường, tổng cộng tám bàn, mỗi một bàn đều có người ngồi, Đỗ Cửu Ngôn ăn cái gì, các nàng ăn cái đó.
Bây giờ cô nương nga. . . Đều bị Đỗ Cửu Ngôn làm hư. Cô nương gia không ở nhà thêu hoa, cư nhiên chạy đến xem nam nhân.
“Mỗi một lần đều bồng tất sinh huy?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đổng Đức Khánh gật đầu, “Mỗi một lần đều bồng tất sinh huy!”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn thu tiền, “. . .Thêm vò Lão Quân Mi, tiêu thực.”
Khóe miệng của Đổng Đức Khánh run lên, đang nghĩ lý do cự tuyệt, cô nương bàn bên cạnh nhất thời cũng theo hô: “Chưởng quỹ, thêm vò Lão Quân Mi.”
“Đây, đây.” Bụng của Đổng Đức Khánh co rụt lại, khom lưng nói: “Cửu ca, cửu gia, ta đi pha trà cho ngươi.”
Lúc nói chuyện, hỉ tư tư đi.
“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ chạy đến, thở phì phò uống hai chén trà, Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, một điểm cũng không dễ chơi, khó trách ngươi đều không đi, chỉ biết khi dễ chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Nhân sinh thể nghiệm mới, qua thôn này mới khó có điếm.”
“Buồn, buồn nôn.” Tống Cát Nghệ nói.
Đậu Vinh Hưng gật đầu, đưa tám mươi lượng tụng phí cho Đỗ Cửu Ngôn, “Tụng phí của Mẫu Đơn cô nương, nói còn dư lại hai mươi lượng, thỉnh Cửu ca người đi Hồng lâu lấy.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đậu Vinh Hưng.
“Ta đi.” Tống Cát Nghệ nói: “Đêm, đêm nay ta, ta đi, lấy!”
Đậu Vinh Hưng trừng Tống Cát Nghệ một mắt, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, các vị đại ca trong nha môn đều về, nói rằng lần sau có chuyện thế này nữa, để Cửu ca người nói trước một tiếng. Mọi người bịt luôn mắt, thật sự là nhìn không được.”
“Thật đúng là xoi mói.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, Tống Cát Nghệ chỉ vào Đậu Vinh Hưng, “Hắn, hắn, hắn vừa, vừa nôn, nôn ra, mấy, mấy lần, vô, vô dụng.”
Đậu Vinh Hưng cúi đầu lau mồ hôi, “Sớm biết thủ pháp lần này của Cửu ca như thế. . .ta sẽ không đi.” Thủ đoạn mỗi lần của Đỗ Cửu Ngôn cũng làm cho người nhiệt huyết sôi trào, nên lần này hắn tích cực hưởng ứng tham dự, không nghĩ tới. . . Phiền muộn.
“Ngươi nghĩ cao minh thế nào, ta đây đã rất văn nhã.” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, suy nghĩ một chút, nói: “Hai mươi lượng không cần, tặng Mẫu Đơn cô nương mua hoa đeo đi.”
Đậu Vinh Hưng gật đầu, Tống Cát Nghệ thất vọng ồ một tiếng.
“Cửu ca, Cửu ca!” Ngoài cửa, thanh âm của Lộ Diệu truyền vào, lần trước nàng ở ngoài nha môn náo loạn một trận xong, bị nương nàng cấm túc hơn nửa tháng, lúc này đây bỏ lệnh cấm, lập tức chạy ra.
Đỗ Cửu Ngôn biến sắc, đang muốn đứng dậy chạy, ai biết các cô nương ăn cơm ở đại đường, thoáng cái vọt tới, chận cửa, có người hô: “Lộ tiểu thư, Đỗ tiên sinh không ở nơi này, ngươi muốn tìm hắn đi nơi khác tìm.”
“Các ngươi tránh ra cho ta, ta tìm hắn liên quan gì đến các ngươi.” Lộ Diệu giận dữ, nhảy dựng lên nhìn vào bên trong, trong đại đường ngoại trừ một đám cô nương ăn mặc hoa chi chiêu triển, còn thật không có Đỗ Cửu Ngôn, “Các ngươi giấu hắn đi chỗ nào.”
“Đỗ tiên sinh là người là chúng ta muốn giấu thì giấu sao, ngươi nói như vậy chính là không tôn trọng Đỗ tiên sinh.”
“Thì đó, nhìn ngươi không tệ, thế nào tư tưởng bẩn thiểu lệch lạc như thế.”
Lộ Diệu tức giận giậm chân, quay đầu liền đi.
Đỗ Cửu Ngôn trở lại Tam Xích đường, thật dài thở phào nhẹ nhõm, buồn bực nói: “Như vậy không được, phải nghĩ một chút biện pháp giải quyết Lộ Diệu mới được.”
“Giải quyết như thế nào?” Đậu Vinh Hưng hỏi: “Thú nàng?”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, đang muốn nói, Chu Tiếu vội vã trở về, “Cửu Ngôn, có một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”
Đỗ Cửu Ngôn rót cho hắn chén trà đưa tới, “Tin tức xấu.”
—— lời nói ngoài ——
Phát hiện sổ sai rồi chương và tiết, quế Vương tiểu ca ca chắc là ngày mai đi ra đả tương du!
Xin lỗi xin lỗi, ngày hôm nay được thông qua nhìn Nghiêm Trường Điền vóc người, dù sao người này sau này còn có hí phân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.