Chương 163: Có Khố Khó Nói
Mạc Phong Lưu
14/10/2023
Q1 – CHƯƠNG 163: CÓ KHỐ KHÓ NÓI
Dịch giả: Luna Wong
Phó Kiều ngồi xổm cửa viện, chán đến chết đùa bỡn cục đá mặt đất, trong viện có thanh âm kỳ kỳ quái quái truyền đến, hắn nhìn chung quanh, suy nghĩ một chút chạy đi đối diện mua hai cái bánh bao.
Ăn một, còn có một cái thu vào trong ngực.
“Phó Kiều, ngươi lại không thể về nhà a.” Có người đi ngang qua, giọng mỉa mai cười, “Có cái gì không thể đi vào, ngươi cùng tỷ tỷ a, kiếm thêm chút tiền.”
Phó Kiều cũng không nói, cầm cục đá trên đất, ném nam nhân nói chuyện.
Nam nhân tránh ra, mắng: “Thứ kỹ nữ nuôi, phi!” Lúc nói chuyện đi xa.
Phó Kiều diện vô biểu tình ngồi chồm hổm dưới đất, dùng cục đá vẽ lung tung trên mặt đất, hắn niệm ba ngày tư thục xong cũng không đi nữa, nên hắn chỉ biết viết tên của mình, chữ khác đều không biết.
Không biết qua bao lâu, cửa viện tử bỗng nhiên mở, một nam nhân từ bên trong đi ra, thấy Phó Kiều tiện tay ném cho hắn hai đồng tiền, phe phẩy cây quạt sải bước lớn đi mất.
“Lần sau trở lại a.” Phó Vũ vừa sửa sang lại y phục, vừa đi ra, ho khan một tiếng, nói với Phó Kiều: “Ăn cơm chưa? Tỷ tỷ nấu cơm cho ngươi.”
Phó Kiều không nói chuyện, đưa một cái bánh bao lúc nãy cất tới.
“Thật ngoan.” Phó Vũ sờ sờ đầu Phó Kiều, vừa vừa nhanh chóng ăn bánh bao, cầm chổi quét rác trong viện, giặt đệm chăn trong phòng nàng, lại nấu nước tắm sạch, ngồi ở trong viện tử phơi tóc.
Phó Kiều vẫn ngồi xổm cửa viện, nhìn chằm chằm một con kiến, con kiến kéo vỏ bánh bao hắn cố ý vứt trên mặt đất, bởi vì kéo không động, con kiến trở về hô đồng bạn đến, một lát sau rất nhiều con kiến tới, cùng nhau hợp lực kéo vỏ bánh bao vào hang ổ.
Phó Kiều dùng gậy gộc nhỏ đùa bỡn, giúp đỡ con kiến, lại giật giật, đơn giản dời vỏ bánh bao đến hang ổ của con kiến, đám kiến phát thức ăn của mình mất rồi, tứ tán đi tìm, tìm nửa ngày không tìm thấy, nhưng ở cửa động lại xuất hiện.
Phó Kiều câu khóe môi, hắn cảm thấy con kiến nhất định thật cao hứng.
“Đang nhìn cái gì.” Phó Vũ nhìn Phó Kiều, “Có thể đi vào giúp tỷ tỷ vặn nệm không? Một mình ta không vặn nỗi.”
Phó Kiều gật đầu, theo Phó Vũ đi vào hỗ trợ.
“Ngày hôm nay một mực ở cửa sao, không đi ra ngoài tìm bằng hữu chơi sao?” Phó Vũ hỏi.
Phó Kiều lắc đầu.
“Buổi chiều ta không có gì làm, chúng ta đi ra núi ngoài thành có được hay không, ngươi có muốn đi không?” Phó Vũ nói: “Hiện ở bên kia không có phách hoa tử, nghe nói nha môn chỉnh trị rồi.”
Phó Kiều gật đầu.
Tỷ đệ hai người thu thập xong trong nhà, dẫn theo rổ xuất môn, mới vừa đi một cái ngõ nhỏ, trước mặt tới một đám hài tử, hướng về phía bọn họ ném đá, mắng: “Kỹ nữ, thối kiều!”
“Mất mặt, mất mặt nga.”
Bookwaves.com.vn
Phó Kiều quay đầu bỏ chạy, Phó Vũ dừng lại nhìn thân ảnh của đệ đệ, vừa nhìn về phía mấy hài tử, bất đắc dĩ lắc đầu, theo Phó Kiều đi trở về.
“Ta buổi tối còn khách nhân đến.” Phó Vũ ngồi xổm trước mặt Phó Kiều, lấy gậy nhỏ trong tay hắn xuống, “Thối ngươi sang nhà Chu thẩm tử chờ chút có được hay không? Ta tiễn bước khách nhân lại đến đón ngươi.”
Phó Kiều gật đầu.
Buổi tối tỷ đệ hai người một người ăn một cái màn thầu, Phó Vũ kéo Phó Kiều vào phòng, lôi kéo ngăn tủ, lấy một cái bình bên trong ra, vừa mở ra bên trong nửa bình là tiền nửa bình là bạc vụn.”
Nàng chia ba văn buối sáng cho Phó Kiều, còn dư lại đều ném vào đây, thấp giọng nói: “Còn kém bốn mươi lăm tiền, chúng ta có mười quan tiền rồi, chờ tích đủ tiền, chúng ta đi Quảng Tây, có được hay không?”
Phó Kiều gật đầu.
“Đi Quảng Tây, tỷ tỷ giặt quần áo làm cơm làm công cho người khác, ngươi đi học cho giỏi. Lúc này đây cũng không thể bỏ vở nửa chừng, được chưa?” Phó Vũ nói.
Phó Kiều gật đầu, ừ một tiếng.
“Thật ngoan!” Lúc nói chuyện, Phó Vũ bỏ bình vào, đưa Phó Kiều đi sát vách, nàng trở về chải, bôi yên chi đại hồng, lẳng lặng ngồi ở bên giường nghe thanh âm bên ngoài.
Rất nhanh, có người gõ viện môn, Phó Vũ hít một hơi thật sâu, cười ra ngoài, hành lễ.
Người nọ vừa tiến đến, liền ôm lấy Phó Vũ, khẩn cấp giở trò, Phó Vũ thấp giọng nói: “Vào phòng đi.”
“Được.” Người nọ theo Phó Vũ đi vào phòng, lập tức truyền đến thanh âm của Phó Vũ anh anh khóc, cùng với tiếng quật bùm bùm.
Phó Kiều ngồi ở cửa nhà Chu thẩm, vô luận Chu thẩm gọi hắn thế nào cũng không vào. Phía ngoài canh tử vang lên, Chủ thẩm cảm thấy kỳ quái, ngáp nhìn sắc trời một chút, “Phó Kiều, tỷ tỷ ngươi không có tới, phỏng chừng tối nay là không có cách nào tới rồi, ngươi ngủ ở nhà thẩm tử đi.”
Phó Kiều lắc đầu, ngồi chồm hổm dưới đất đầu như gà mổ thóc, từng cái từng cái ngủ gật.
“Hài tử này.” Chu thẩm tử quay đầu lại nhìn Chu thúc, Chu thúc nói: “Gọi không nghe, gọi cái gì?”
“Lấy cái ghế cho hắn ngồi chờ đi.” Chu thúc phân phó một câu, Chu thẩm cầm cái ghế đi ra, phu thê trở về phòng nghỉ ngơi.
Trời sáng, Chu thẩm tỉnh lại, cửa vừa mở ra phát hiện Phó Kiều đã không ở.
Hài tử này, cũng không biết tối hôm qua ngủ ở nơi nào.” Chu thẩm rửa mặt xong làm chuyện nhà mình.
Đợi được buổi trưa, mí mắt nàng nhảy, suy nghĩ một chút đi sát vách hỏi một tiếng, liền đi sát vách, viện môn khép hờ, Chu thẩm đẩy cửa đi vào hô một tiếng, “Tiểu Vũ, tiểu Kiều.”
Không ai ứng nàng, nàng đẩy cửa phòng Phó Vũ ra, liền thấy Phó Kiều ngồi xổm ở cửa, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì. Mà trên giường Phó Vũ mặc một bộ trung y thật mỏng, quỳ mặt hướng ngoài nhắm mắt lại, trên cổ buộc một cái đai lưng tử sắc, đai lưng vòng qua cái cổ buộc trên giường.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ a.” Chu thẩm sợ chân mềm, vội vọt vào, run rẩy đi thử hơi thở của Phó Vũ, một tia khí tức cũng không có, cả người lạnh lẽo!
Chu thẩm kinh hô một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi nam nhân nhà mình.
Phó Kiều phảng phất không có nghe được, vẫn ngồi xổm cửa, cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.
Trong nha môn bề bộn nhiều việc, vô số người đến cáo trạng, Kiều Mặc dán da mặt, khổ ha ha đảo qua từng hồ sơ, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cũng không khỏi không giúp đỡ cùng xử lý.
Hoàng thư lại len lén đánh giá “Lưu huyện lệnh”, hắn cảm thấy Lưu huyện lệnh bây giờ có chút không giống với lúc sáng nhìn thấy, nếu muốn nói khác chỗ nào, hắn nói không rõ.
“Thế nào nhiều chuyện như vậy.” Kiều Mặc cả giận nói: “Ngày hôm nay vì sao người nhiều đến cáo trạng như vậy.”
Cố Thanh Sơn len lén đá hắn, thấp giọng nói: “Người của toàn thành xuất đầu cho Đỗ Cửu Ngôn, muốn cho đại nhân xem án kiện na ná nhau.”
Kiều Mặc nhìn một bàn hồ sơ, muốn khóc.
Hắn một điểm đều không muốn làm Lưu huyện lệnh, quá nhiều việc, làm sao cũng không xong.
“Đại nhân.” Tiêu Tam mang theo một trung niên nam tử đi nhanh tiến đến, “Tứ Đường hạng Chi Nhị Biển báo án, nói sát vách nhà hắn có một nữ nhân tự sát.”
Lưu huyện lệnh” gật đầu, nói: “Ngươi và Hoàng thư lại mang theo ngỗ tác đi, điều tra rõ tình huống trở về báo ta.”
Tiêu Tam xác nhận cùng Hoàng thư lại đi.
Bookwaves.com.vn
“Lưu huyện lệnh” tan vỡ ghé vào trên bàn, “Gia tại sao muốn đấu với Đỗ Cửu Ngôn, đấu vì sao xui xẻo lại là chúng ta.”
Cố Thanh Sơn gõ đầu Kiều Mặc, “Ai oán cái gì, mau làm việc.”
Trong hậu viện, Quế vương viết xong mấy phong thơ, suy nghĩ một chút mở ra đọc thư của Mao đạo sĩ, cử bút viết mấy chữ hồi âm cho hắn nhét vào trong phong thư, ngoài cửa, mấy người Cố Thanh Sơn gõ cửa, hắn trả lời: “Tiến đến.”
“Gia!” Kiều Mặc xé da mặt, ghé vào trên bàn, “Thật nhiều án kiện phải xử lý a, còn đều là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, hạ thật muốn đánh mỗi người hơn mười đại bản đuổi đi a.”
Quế vương nói: “Ngươi không phải có kế hoạch lớn chí lớn sao, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để ngươi rèn luyện.”
“Thuộc hạ tình nguyện đi thăm dò án giết người, cũng không muốn xử lý những chuyện nhỏ nhặt này. Lại còn có người cáo gà nhà hàng xóm ăn đậu tương của mình, muốn để hàng xóm bồi thường cây đậu tương, không thôi thì bồi thường con gà.” Kiều Mặc nói: “Bọn họ có thể mua mấy cây đậu về mà, lại còn đến tìm phiền phức cho chúng ta.”
Người Thiệu Dương ngu như vậy, Đỗ Cửu Ngôn nói cái gì cũng nghe.
“Loại người này đánh một trận mới xác đáng.” Quế vương thật cao giơ mi lên, “Cái gì án tự sát, xác định không phải giết người sao?”
Cố Thanh Sơn trả lời: “Mới vừa tới báo, Tiêu Tam dẫn người đi thăm dò. Còn chưa biết tình huống gì.”
“Cái này không sai.” Quế vương chắp tay sau đít đi hai vòng, “Ở địa phương nào, bổn vương đi xem.”
Quế vương đi hiện trường án phát, Đỗ Cửu Ngôn mang theo củ cải nhỏ đang mua y phục.
“Nương a, quần áo của ta thực sự đủ mặc rồi, ta đang lớn, ngươi mua nhiều thật quá lãng phí.” Củ cải nhỏ cầm y phục của mình cho Đỗ Cửu Ngôn xem, hai tháng trước vừa mua đồ mới, vạt áo vừa vặn, hiện tại khom lưng hắn liền lộ lưng.
“Cũng bời vì người mau lớn, cho nên mới phải mua mới.” Tâm tình Đỗ Cửu Ngôn không tệ, xem nhi tử rất thuận mắt, “Đừng sợ, ngày hôm nay ta trả tiền.”
Củ cải nhỏ bĩu môi, tiền của người cũng là tiền a, suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không. . .Bộ nào người không mặc, sửa lại chút cho ta mặc đi. Người mua mới, ta mặc đồ của người.”
Vừa mới nói xong, củ cải nhỏ dừng lại nhìn nam hài đối diện.
“Ngươi quen?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá nam hài tử, gầy teo nho nhỏ, ngũ quan đoan chính thu thập rất sạch sẽ.
Là nam hài sáng sớm hôm nay ở đầu ngõ.
Củ cải nhỏ gật đầu nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngày đó ở cửa nhà Diệu di di thấy hắn bị người khi dễ. . .” Bả nói ra chuyện lúc đó, Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi đi tới, nhìn tiểu nam hài hỏi: “Ngươi tới tìm củ cải nhỏ chơi?”
Tiểu nam hài nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đây, đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, nàng ngẩn ra hỏi: “Làm sao vậy, có việc?”
Tiểu nam hài buông lỏng tay, quay người lại chạy đi.
“Hắn hình như rất xấu hổ.” Củ cải nhỏ nói: “Cha a, ngươi giúp ta tìm xem, hắn là con cái nhà ai.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu đang muốn nói, liền thấy “Lưu huyện lệnh” mang theo ba tùy tùng nghênh ngang đi sang bên này.
—— lời nói ngoài ——
Quế vương người của thiết, kỳ thực tự ta rất hài lòng, bởi vì là một lớn vô cùng đối trùng, chính hắn bị ép bao phủ ở trong bóng tối, nhưng thấy nhưng đều là ánh dương quang.
Sở dĩ đừng có gấp, phía sau cá tính của hắn, hành vi cũng sẽ hữu duyên do.
Đương nhiên, cá tính thay đổi không được, đã tạo thành, o(╯□╰)o
Yếu thực sự cảm thấy hắn hảo làm ầm ĩ, không giống một bình thường nam chủ, khả dĩ thấy hắn thời gian cấp tốc xẹt qua khứ, khụ khụ. . . Bởi vì án tử giá đã tới rồi!
Dịch giả: Luna Wong
Phó Kiều ngồi xổm cửa viện, chán đến chết đùa bỡn cục đá mặt đất, trong viện có thanh âm kỳ kỳ quái quái truyền đến, hắn nhìn chung quanh, suy nghĩ một chút chạy đi đối diện mua hai cái bánh bao.
Ăn một, còn có một cái thu vào trong ngực.
“Phó Kiều, ngươi lại không thể về nhà a.” Có người đi ngang qua, giọng mỉa mai cười, “Có cái gì không thể đi vào, ngươi cùng tỷ tỷ a, kiếm thêm chút tiền.”
Phó Kiều cũng không nói, cầm cục đá trên đất, ném nam nhân nói chuyện.
Nam nhân tránh ra, mắng: “Thứ kỹ nữ nuôi, phi!” Lúc nói chuyện đi xa.
Phó Kiều diện vô biểu tình ngồi chồm hổm dưới đất, dùng cục đá vẽ lung tung trên mặt đất, hắn niệm ba ngày tư thục xong cũng không đi nữa, nên hắn chỉ biết viết tên của mình, chữ khác đều không biết.
Không biết qua bao lâu, cửa viện tử bỗng nhiên mở, một nam nhân từ bên trong đi ra, thấy Phó Kiều tiện tay ném cho hắn hai đồng tiền, phe phẩy cây quạt sải bước lớn đi mất.
“Lần sau trở lại a.” Phó Vũ vừa sửa sang lại y phục, vừa đi ra, ho khan một tiếng, nói với Phó Kiều: “Ăn cơm chưa? Tỷ tỷ nấu cơm cho ngươi.”
Phó Kiều không nói chuyện, đưa một cái bánh bao lúc nãy cất tới.
“Thật ngoan.” Phó Vũ sờ sờ đầu Phó Kiều, vừa vừa nhanh chóng ăn bánh bao, cầm chổi quét rác trong viện, giặt đệm chăn trong phòng nàng, lại nấu nước tắm sạch, ngồi ở trong viện tử phơi tóc.
Phó Kiều vẫn ngồi xổm cửa viện, nhìn chằm chằm một con kiến, con kiến kéo vỏ bánh bao hắn cố ý vứt trên mặt đất, bởi vì kéo không động, con kiến trở về hô đồng bạn đến, một lát sau rất nhiều con kiến tới, cùng nhau hợp lực kéo vỏ bánh bao vào hang ổ.
Phó Kiều dùng gậy gộc nhỏ đùa bỡn, giúp đỡ con kiến, lại giật giật, đơn giản dời vỏ bánh bao đến hang ổ của con kiến, đám kiến phát thức ăn của mình mất rồi, tứ tán đi tìm, tìm nửa ngày không tìm thấy, nhưng ở cửa động lại xuất hiện.
Phó Kiều câu khóe môi, hắn cảm thấy con kiến nhất định thật cao hứng.
“Đang nhìn cái gì.” Phó Vũ nhìn Phó Kiều, “Có thể đi vào giúp tỷ tỷ vặn nệm không? Một mình ta không vặn nỗi.”
Phó Kiều gật đầu, theo Phó Vũ đi vào hỗ trợ.
“Ngày hôm nay một mực ở cửa sao, không đi ra ngoài tìm bằng hữu chơi sao?” Phó Vũ hỏi.
Phó Kiều lắc đầu.
“Buổi chiều ta không có gì làm, chúng ta đi ra núi ngoài thành có được hay không, ngươi có muốn đi không?” Phó Vũ nói: “Hiện ở bên kia không có phách hoa tử, nghe nói nha môn chỉnh trị rồi.”
Phó Kiều gật đầu.
Tỷ đệ hai người thu thập xong trong nhà, dẫn theo rổ xuất môn, mới vừa đi một cái ngõ nhỏ, trước mặt tới một đám hài tử, hướng về phía bọn họ ném đá, mắng: “Kỹ nữ, thối kiều!”
“Mất mặt, mất mặt nga.”
Bookwaves.com.vn
Phó Kiều quay đầu bỏ chạy, Phó Vũ dừng lại nhìn thân ảnh của đệ đệ, vừa nhìn về phía mấy hài tử, bất đắc dĩ lắc đầu, theo Phó Kiều đi trở về.
“Ta buổi tối còn khách nhân đến.” Phó Vũ ngồi xổm trước mặt Phó Kiều, lấy gậy nhỏ trong tay hắn xuống, “Thối ngươi sang nhà Chu thẩm tử chờ chút có được hay không? Ta tiễn bước khách nhân lại đến đón ngươi.”
Phó Kiều gật đầu.
Buổi tối tỷ đệ hai người một người ăn một cái màn thầu, Phó Vũ kéo Phó Kiều vào phòng, lôi kéo ngăn tủ, lấy một cái bình bên trong ra, vừa mở ra bên trong nửa bình là tiền nửa bình là bạc vụn.”
Nàng chia ba văn buối sáng cho Phó Kiều, còn dư lại đều ném vào đây, thấp giọng nói: “Còn kém bốn mươi lăm tiền, chúng ta có mười quan tiền rồi, chờ tích đủ tiền, chúng ta đi Quảng Tây, có được hay không?”
Phó Kiều gật đầu.
“Đi Quảng Tây, tỷ tỷ giặt quần áo làm cơm làm công cho người khác, ngươi đi học cho giỏi. Lúc này đây cũng không thể bỏ vở nửa chừng, được chưa?” Phó Vũ nói.
Phó Kiều gật đầu, ừ một tiếng.
“Thật ngoan!” Lúc nói chuyện, Phó Vũ bỏ bình vào, đưa Phó Kiều đi sát vách, nàng trở về chải, bôi yên chi đại hồng, lẳng lặng ngồi ở bên giường nghe thanh âm bên ngoài.
Rất nhanh, có người gõ viện môn, Phó Vũ hít một hơi thật sâu, cười ra ngoài, hành lễ.
Người nọ vừa tiến đến, liền ôm lấy Phó Vũ, khẩn cấp giở trò, Phó Vũ thấp giọng nói: “Vào phòng đi.”
“Được.” Người nọ theo Phó Vũ đi vào phòng, lập tức truyền đến thanh âm của Phó Vũ anh anh khóc, cùng với tiếng quật bùm bùm.
Phó Kiều ngồi ở cửa nhà Chu thẩm, vô luận Chu thẩm gọi hắn thế nào cũng không vào. Phía ngoài canh tử vang lên, Chủ thẩm cảm thấy kỳ quái, ngáp nhìn sắc trời một chút, “Phó Kiều, tỷ tỷ ngươi không có tới, phỏng chừng tối nay là không có cách nào tới rồi, ngươi ngủ ở nhà thẩm tử đi.”
Phó Kiều lắc đầu, ngồi chồm hổm dưới đất đầu như gà mổ thóc, từng cái từng cái ngủ gật.
“Hài tử này.” Chu thẩm tử quay đầu lại nhìn Chu thúc, Chu thúc nói: “Gọi không nghe, gọi cái gì?”
“Lấy cái ghế cho hắn ngồi chờ đi.” Chu thúc phân phó một câu, Chu thẩm cầm cái ghế đi ra, phu thê trở về phòng nghỉ ngơi.
Trời sáng, Chu thẩm tỉnh lại, cửa vừa mở ra phát hiện Phó Kiều đã không ở.
Hài tử này, cũng không biết tối hôm qua ngủ ở nơi nào.” Chu thẩm rửa mặt xong làm chuyện nhà mình.
Đợi được buổi trưa, mí mắt nàng nhảy, suy nghĩ một chút đi sát vách hỏi một tiếng, liền đi sát vách, viện môn khép hờ, Chu thẩm đẩy cửa đi vào hô một tiếng, “Tiểu Vũ, tiểu Kiều.”
Không ai ứng nàng, nàng đẩy cửa phòng Phó Vũ ra, liền thấy Phó Kiều ngồi xổm ở cửa, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì. Mà trên giường Phó Vũ mặc một bộ trung y thật mỏng, quỳ mặt hướng ngoài nhắm mắt lại, trên cổ buộc một cái đai lưng tử sắc, đai lưng vòng qua cái cổ buộc trên giường.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ a.” Chu thẩm sợ chân mềm, vội vọt vào, run rẩy đi thử hơi thở của Phó Vũ, một tia khí tức cũng không có, cả người lạnh lẽo!
Chu thẩm kinh hô một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi nam nhân nhà mình.
Phó Kiều phảng phất không có nghe được, vẫn ngồi xổm cửa, cúi đầu nhìn con kiến trên mặt đất.
Trong nha môn bề bộn nhiều việc, vô số người đến cáo trạng, Kiều Mặc dán da mặt, khổ ha ha đảo qua từng hồ sơ, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương cũng không khỏi không giúp đỡ cùng xử lý.
Hoàng thư lại len lén đánh giá “Lưu huyện lệnh”, hắn cảm thấy Lưu huyện lệnh bây giờ có chút không giống với lúc sáng nhìn thấy, nếu muốn nói khác chỗ nào, hắn nói không rõ.
“Thế nào nhiều chuyện như vậy.” Kiều Mặc cả giận nói: “Ngày hôm nay vì sao người nhiều đến cáo trạng như vậy.”
Cố Thanh Sơn len lén đá hắn, thấp giọng nói: “Người của toàn thành xuất đầu cho Đỗ Cửu Ngôn, muốn cho đại nhân xem án kiện na ná nhau.”
Kiều Mặc nhìn một bàn hồ sơ, muốn khóc.
Hắn một điểm đều không muốn làm Lưu huyện lệnh, quá nhiều việc, làm sao cũng không xong.
“Đại nhân.” Tiêu Tam mang theo một trung niên nam tử đi nhanh tiến đến, “Tứ Đường hạng Chi Nhị Biển báo án, nói sát vách nhà hắn có một nữ nhân tự sát.”
Lưu huyện lệnh” gật đầu, nói: “Ngươi và Hoàng thư lại mang theo ngỗ tác đi, điều tra rõ tình huống trở về báo ta.”
Tiêu Tam xác nhận cùng Hoàng thư lại đi.
Bookwaves.com.vn
“Lưu huyện lệnh” tan vỡ ghé vào trên bàn, “Gia tại sao muốn đấu với Đỗ Cửu Ngôn, đấu vì sao xui xẻo lại là chúng ta.”
Cố Thanh Sơn gõ đầu Kiều Mặc, “Ai oán cái gì, mau làm việc.”
Trong hậu viện, Quế vương viết xong mấy phong thơ, suy nghĩ một chút mở ra đọc thư của Mao đạo sĩ, cử bút viết mấy chữ hồi âm cho hắn nhét vào trong phong thư, ngoài cửa, mấy người Cố Thanh Sơn gõ cửa, hắn trả lời: “Tiến đến.”
“Gia!” Kiều Mặc xé da mặt, ghé vào trên bàn, “Thật nhiều án kiện phải xử lý a, còn đều là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, hạ thật muốn đánh mỗi người hơn mười đại bản đuổi đi a.”
Quế vương nói: “Ngươi không phải có kế hoạch lớn chí lớn sao, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để ngươi rèn luyện.”
“Thuộc hạ tình nguyện đi thăm dò án giết người, cũng không muốn xử lý những chuyện nhỏ nhặt này. Lại còn có người cáo gà nhà hàng xóm ăn đậu tương của mình, muốn để hàng xóm bồi thường cây đậu tương, không thôi thì bồi thường con gà.” Kiều Mặc nói: “Bọn họ có thể mua mấy cây đậu về mà, lại còn đến tìm phiền phức cho chúng ta.”
Người Thiệu Dương ngu như vậy, Đỗ Cửu Ngôn nói cái gì cũng nghe.
“Loại người này đánh một trận mới xác đáng.” Quế vương thật cao giơ mi lên, “Cái gì án tự sát, xác định không phải giết người sao?”
Cố Thanh Sơn trả lời: “Mới vừa tới báo, Tiêu Tam dẫn người đi thăm dò. Còn chưa biết tình huống gì.”
“Cái này không sai.” Quế vương chắp tay sau đít đi hai vòng, “Ở địa phương nào, bổn vương đi xem.”
Quế vương đi hiện trường án phát, Đỗ Cửu Ngôn mang theo củ cải nhỏ đang mua y phục.
“Nương a, quần áo của ta thực sự đủ mặc rồi, ta đang lớn, ngươi mua nhiều thật quá lãng phí.” Củ cải nhỏ cầm y phục của mình cho Đỗ Cửu Ngôn xem, hai tháng trước vừa mua đồ mới, vạt áo vừa vặn, hiện tại khom lưng hắn liền lộ lưng.
“Cũng bời vì người mau lớn, cho nên mới phải mua mới.” Tâm tình Đỗ Cửu Ngôn không tệ, xem nhi tử rất thuận mắt, “Đừng sợ, ngày hôm nay ta trả tiền.”
Củ cải nhỏ bĩu môi, tiền của người cũng là tiền a, suy nghĩ một chút, nói: “Bằng không. . .Bộ nào người không mặc, sửa lại chút cho ta mặc đi. Người mua mới, ta mặc đồ của người.”
Vừa mới nói xong, củ cải nhỏ dừng lại nhìn nam hài đối diện.
“Ngươi quen?” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá nam hài tử, gầy teo nho nhỏ, ngũ quan đoan chính thu thập rất sạch sẽ.
Là nam hài sáng sớm hôm nay ở đầu ngõ.
Củ cải nhỏ gật đầu nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Ngày đó ở cửa nhà Diệu di di thấy hắn bị người khi dễ. . .” Bả nói ra chuyện lúc đó, Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi đi tới, nhìn tiểu nam hài hỏi: “Ngươi tới tìm củ cải nhỏ chơi?”
Tiểu nam hài nhìn chằm chằm củ cải nhỏ, lại nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn tiến lên đây, đột nhiên đưa tay kéo ống tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, nàng ngẩn ra hỏi: “Làm sao vậy, có việc?”
Tiểu nam hài buông lỏng tay, quay người lại chạy đi.
“Hắn hình như rất xấu hổ.” Củ cải nhỏ nói: “Cha a, ngươi giúp ta tìm xem, hắn là con cái nhà ai.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu đang muốn nói, liền thấy “Lưu huyện lệnh” mang theo ba tùy tùng nghênh ngang đi sang bên này.
—— lời nói ngoài ——
Quế vương người của thiết, kỳ thực tự ta rất hài lòng, bởi vì là một lớn vô cùng đối trùng, chính hắn bị ép bao phủ ở trong bóng tối, nhưng thấy nhưng đều là ánh dương quang.
Sở dĩ đừng có gấp, phía sau cá tính của hắn, hành vi cũng sẽ hữu duyên do.
Đương nhiên, cá tính thay đổi không được, đã tạo thành, o(╯□╰)o
Yếu thực sự cảm thấy hắn hảo làm ầm ĩ, không giống một bình thường nam chủ, khả dĩ thấy hắn thời gian cấp tốc xẹt qua khứ, khụ khụ. . . Bởi vì án tử giá đã tới rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.