Chương 64: Ôm Bạc (1)
Mạc Phong Lưu
02/06/2022
Q1 – CHƯƠNG 64: ÔM BẠC (1)
Editor: Luna Wong
Biết Lộ Thủ Chính, Thái Trác Như không kỳ quái, bởi vì những tin tức này đều là hắn nói, thế nhưng tìm được tiền ở đâu, đồng thời tiền làm sao rời lầu các, cũng rất để hắn giật mình.
“Ngươi không biết?” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
Thái Trác Như lắc đầu, “Trước khi ngươi tới thực sự không biết. Nhưng hai ngày này ngươi một mực chuyển động dưới tàng cây, ta liền đoán được. Nhờ phúc của ngươi.”
“Vì không muốn biết đồ trong rương Lộ lão tiên sinh, tách khỏi phân tranh của Lộ gia, ngươi thực sự là nỡ bỏ tiền phí lực phí não a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thái Trác Như cười khẽ, “Đỗ tiên sinh đã biết, cũng không cần trêu chọc ta, vẫn là giải nghi hoặc cho ta đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nói” “Trên cửa sổ lầu các, có vết tích bị sơi dây mài, lại lại chút sợi nhỏ. Trên mặt đất có lông chim gà, nói vậy địa phương cao như vậy, không thể có gà được.”
“Nên, ngươi đoán được phương pháp sợi dây và tên?” Thái Trác Như sợ hãi than Đỗ Cửu Ngôn thông minh và cẩn thận tỉ mỉ, hắn đi vài lần lại không có phát hiện những thứ này, “Vậy cây du tiền thì sao?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Nhiều bạc như vậy, hắn khẳng định không dễ mang đi, biện pháp tốt nhất là giấu tại chỗ, đợi thời cơ vận chuyển từng món.”
Tiền quả thực đều ở trên cây, nhưng không phải bạc, hơn nữa số lượng là hai nghìn nhất mười có hơn. Trước đây thật lâu hắn từng trong lúc vô tình gặp qua. Thái Trác Như nở nụ cười, vỗ tay nói: “Đỗ tiên sinh tâm tư kín đáo, lợi tích vật nhỏ, để người bội phục!”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Thái tiên sinh cũng không cần trêu chọc ta, nếu không có ngươi cung cấp nhiều tin tức như vậy, trong vòng 3 ngày ta cũng không tra được.”
“Đỗ tiên sinh quá khiêm nhường. Dù là không có tin tức của ta, Đỗ tiên sinh cũng là dễ dàng.” Thái Trác Như cười nói, “Chẳng biết ngày mai Đỗ tiên sinh có rảnh không, nể mặt cùng dùng bữa cơm?”
Có cơm ăn, đương nhiên là phải ăn, hơn nữa còn là kẻ có tiền mời ăn cơm, “Vậy Đức Khánh lâu đi! Ta kén ăn!”
“Được.” Thái Trác Như cảm thấy, đại khái có tài lại thông minh, đều là đặc biệt, nên hắn rất bao dung cũng càng hiếu kỳ với Đỗ Cửu Ngôn kỳ kỳ quái quái.
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử ly khai Lộ phủ.
“Người nhà này, hiếm thấy!” Bả Tử cả đêm không có mở miệng, thật sự là không hăng hái nói, “Có phụ mẫu như vậy, hài tử làm sao sẽ được dạy tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, “Không vội năm nay mười bốn, sang năm mười lăm!”
Thành niên, luật pháp cũng sẽ không bao dung hắn.
Bả Tử cười cười, nói: “Quả thực, phụ mẫu không dạy, tự nhiên sẽ có người giúp dạy.” Hy vọng, qua mười lăm, Lộ Thủ Chính còn có mạng thụ giáo, “Đồ của Lộ Dũ, ngươi thấy không?”
“Không.” Đỗ Cửu Ngôn run ngân phiếu trong tay, “Bất quá loại sự tình này, biết so với không biết tốt hơn a.”
Noveltown.asia – Luna: Câu này thấy ngược ngược.
Lộ Dũ nói hắn mất hai nghìn lượng bạc, nhưng nàng cảm thấy, hai nghìn lượng không đủ để hắn lén lút như vậy, trừ phi, đó không phải là hai nghìn lượng bạc trắng, mà là hoàng kim!
Một quan ngũ phẩm trí sĩ, có thể có nhiều tích góp như vậy… Không cần nghĩ cũng biết.
Việc này nếu như truyền đi, chớ nói chỉ thị trí sĩ, là chết, cũng sẽ dùng roi đánh trên thi thể!
“Ngươi đã biết rất nhiều bí mật.” Bả Tử cười nhìn nàng, “Cẩn thận a.”
Đỗ Cửu Ngôn lấy tiền trong ngực ra lắc, “Người chết vì tài chim chết vì ăn, đáng giá!” Huống chi, muốn mần chết nào, cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Củ cải nhỏ nên cao hứng.” Bả Tử cười nói.
Nghĩ đến nhi tử, dưới chân của Đỗ Cửu Ngôn đi nhanh một chút, mấy ngày nay bận rộn, không chiếu cố hắn, hiện tại nhắc tới, thật đúng là có chút nhớ.
Một đoạn thời gian ở chung, nàng cư nhiên thích ứng vai mẫu thân, điều này cũng làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc.
Về đến nhà, Trần Lãng còn ở chính sảnh uống trà chờ hắn, Ngân Thủ ngồi đối diện hắn, cầm bút lông khổ ha ha luyện chữ, thấy thấy bọn họ trở về, hắn lập tức ném bút, “Cửu ca, Bả Tử ca các ngươi xem như về rồi.”
“Là ngóng trông chúng ta trở về, để đi nghỉ ngơi phải không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ngân Thủ cười hì hì, thỉnh bọn họ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Thế nào?”
“Vân thuận lợi chứ?” Trần Lãng châm trà cho hai người bọn hắn, cười khanh khách ngồi ở đối diện, “Lời này có phải hỏi có chút hơi thừa hay không, Cửu Ngôn chúng ta xuất mã, tự nhiên không nói chơi.”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ hai nghìn lượng bạc trên bàn, đầu lông mày nhướng lên nói: “Lần này thu lợi hai nghìn lượng, tiên sinh, gian sản của chúng ta thêm không ít.”
“Là gia sản của ngươi.” Trần Lãng cười nói: “Những thứ này đều là ngươi khổ cực kiếm được.”
Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt thu năm trăm lượng, “Ngày mai đưa đi Tam Xích đường.” Còn dư lại chính là của nàng, giữ lại. Chờ nàng nghĩ xong vị trí bày nghiệp, mới đầu tư tiền.
“Nương.” Ngoài cửa củ cải nhỏ còn buồn ngủ ghé vào cửa, vuốt mắt, trong lòng Đỗ Cửu Ngôn ấm áp, ngoắc nói: “Đánh thức ngươi? Nhớ nương?”
Củ cải nhỏ chạy tới chỗ Đỗ Cửu Ngôn, nửa đường thấy được ngân phiếu trên bàn, nhất thời mắt sáng, vẻ mặt tinh thần phấn khởi nhào tới ôm ngân phiếu, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta thật là nhớ người a. Mấy ngày nay ban ngày người ngủ buổi tối xuất môn, cũng không có nói chuyện với ta.”
“Nhóc con.” Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Ngân phiếu là nương ngươi sao, nhìn cũng không nhìn ta một mắt.”
Củ cải nhỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nhếch miệng cười ôm lấy nàng, đầu nhỏ lăn lăn, “Nương a, ta thật là nhớ người nga.”
Lúc này, ngân phiếu cũng đã xếp gọn giấu vào y phục.
“Uổng công sinh ngươi.” Lúc nói chuyện, nàng nhớ tới mình không sinh hắ, “Uổng công nuôi ngươi.”
Củ cải nhỏ cười hắc hắc, sáng sớm hôm sau thức dậy, theo Bả Tử lôi kéo Ngân Thủ, ra ngoài cất tiền.
Noveltown.asia
Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường, đặt năm trăm lượng lên bàn, “Tiền này, là các ngươi nên giữ.”
“Năm, năm, năm.” Tống Cát Nghệ nhìn ngân phiếu, hai tròng mắt chiếu sáng, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi, ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Năm trăm lượng. Ta rất lợi hại có phải hay không?”
Tống Cát Nghệ gật đầu.
“Chia cho chúng ta?” Tống Cát Xương không tin, “Ngươi có hào phóng như vậy sao?”
Đỗ Cửu Ngôn mặc kệ hắn.
“Cát Xương, không nên nói nữa.” Tiền Đạo An nhìn nàng, phi thường cảm động, nhưng lại có thẹn thùng, “Ngươi không cần chia tiền, chúng ta quyết định sau này tụng tụng cũng không sung công.”
“Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Quy củ chỗ ta là vô dụng. Những thứ này là các ngươi nên có.”
“Đúng, lời của Cửu Ngôn chính là quy củ!” Đậu Vinh Hưng vui vẻ ra mặt, bọn họ rốt cục có tiền rồi, hơn nữa còn là một số tiền lớn, vài ngày kế tiếp, bọn họ cũng sẽ không đói bụng, “Cửu Ngôn, ngươi quả nhiên không có nuốt lời.”
Tống Cát Xương không phục nói: “Cái gì không có nuốt lời?”
“Nàng nói dẫn chúng ta cùng chạy a. Đó là có tiền không phải sao, đúng không?” Đậu Vinh Hưng nói: “Chúng ta bây giờ có tiền, hơn nữa đặc biệt có tiền.”
Tống Cát Xương không nói gì, lầu bầu nói: “Hai nghìn lượng tụng phí, nàng được một nghìn rưỡi, chia cho ngươi năm trăm ngươi cao hứng đến như vậy? Không tiền đồ.”
“Cát Xương.” Tiền Đạo An quát một tiếng, “Ngươi bớt nói một câu đi!”
Tống Cát Xương cọ một chút đứng lên, không đợi hắn đứng vững, Tống Cát Nghệ bỗng nhiên nhảy lấy đà, nhào đến để hắn ngã nhào xuống đất, cào hắn, “Khi, khi, khi dễ Cửu Ngôn, ca, xấu!”
“Tống Cát Nghệ, ngươi thật không có lương tâm, ta là ca ngươi, hắn là gì của ngươi.”
Hai huynh đệ đánh nhau.
“Cảm tạ.” Tiền Đạo An nói với Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn cười xua tay, “Ta đây đi về nghỉ ngơi.” Sắp thi rồi, hai ngày này nàng muốn tìm hiểu chút.
“Cửu Ngôn tới rồi.” Chu Tiếu trở về, “Vừa lúc, ta và Đạo An huynh thương lượng, muốn nói chút tình huống khảo quan học của chúng ta năm đó với ngươi, mặc dù không giống hiện tại, nhưng không khác nhiều.”
Tiền Đạo An cũng nói theo: “Đúng! Ta, ta mấy ngày nay sửa chút đề thi năm trước, ngươi, nếu là không ghét bỏ, có thể xem.”
Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn Tiền Đạo An.
—— lời nói ngoài ——
Nhìn xong tấu chương hậu, hôm nay đoạt lâu hoạt động mà bắt đầu lạp! Mang theo tấu chương có lẽ chương sau, chương sau nội dung vở kịch đoạt lâu!
Hai mươi phút sau, tái canh tân chương một, ngày hôm nay tổng cộng là bát chương!
Editor: Luna Wong
Biết Lộ Thủ Chính, Thái Trác Như không kỳ quái, bởi vì những tin tức này đều là hắn nói, thế nhưng tìm được tiền ở đâu, đồng thời tiền làm sao rời lầu các, cũng rất để hắn giật mình.
“Ngươi không biết?” Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
Thái Trác Như lắc đầu, “Trước khi ngươi tới thực sự không biết. Nhưng hai ngày này ngươi một mực chuyển động dưới tàng cây, ta liền đoán được. Nhờ phúc của ngươi.”
“Vì không muốn biết đồ trong rương Lộ lão tiên sinh, tách khỏi phân tranh của Lộ gia, ngươi thực sự là nỡ bỏ tiền phí lực phí não a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thái Trác Như cười khẽ, “Đỗ tiên sinh đã biết, cũng không cần trêu chọc ta, vẫn là giải nghi hoặc cho ta đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nói” “Trên cửa sổ lầu các, có vết tích bị sơi dây mài, lại lại chút sợi nhỏ. Trên mặt đất có lông chim gà, nói vậy địa phương cao như vậy, không thể có gà được.”
“Nên, ngươi đoán được phương pháp sợi dây và tên?” Thái Trác Như sợ hãi than Đỗ Cửu Ngôn thông minh và cẩn thận tỉ mỉ, hắn đi vài lần lại không có phát hiện những thứ này, “Vậy cây du tiền thì sao?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Nhiều bạc như vậy, hắn khẳng định không dễ mang đi, biện pháp tốt nhất là giấu tại chỗ, đợi thời cơ vận chuyển từng món.”
Tiền quả thực đều ở trên cây, nhưng không phải bạc, hơn nữa số lượng là hai nghìn nhất mười có hơn. Trước đây thật lâu hắn từng trong lúc vô tình gặp qua. Thái Trác Như nở nụ cười, vỗ tay nói: “Đỗ tiên sinh tâm tư kín đáo, lợi tích vật nhỏ, để người bội phục!”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Thái tiên sinh cũng không cần trêu chọc ta, nếu không có ngươi cung cấp nhiều tin tức như vậy, trong vòng 3 ngày ta cũng không tra được.”
“Đỗ tiên sinh quá khiêm nhường. Dù là không có tin tức của ta, Đỗ tiên sinh cũng là dễ dàng.” Thái Trác Như cười nói, “Chẳng biết ngày mai Đỗ tiên sinh có rảnh không, nể mặt cùng dùng bữa cơm?”
Có cơm ăn, đương nhiên là phải ăn, hơn nữa còn là kẻ có tiền mời ăn cơm, “Vậy Đức Khánh lâu đi! Ta kén ăn!”
“Được.” Thái Trác Như cảm thấy, đại khái có tài lại thông minh, đều là đặc biệt, nên hắn rất bao dung cũng càng hiếu kỳ với Đỗ Cửu Ngôn kỳ kỳ quái quái.
Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử ly khai Lộ phủ.
“Người nhà này, hiếm thấy!” Bả Tử cả đêm không có mở miệng, thật sự là không hăng hái nói, “Có phụ mẫu như vậy, hài tử làm sao sẽ được dạy tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn cười lạnh một tiếng, “Không vội năm nay mười bốn, sang năm mười lăm!”
Thành niên, luật pháp cũng sẽ không bao dung hắn.
Bả Tử cười cười, nói: “Quả thực, phụ mẫu không dạy, tự nhiên sẽ có người giúp dạy.” Hy vọng, qua mười lăm, Lộ Thủ Chính còn có mạng thụ giáo, “Đồ của Lộ Dũ, ngươi thấy không?”
“Không.” Đỗ Cửu Ngôn run ngân phiếu trong tay, “Bất quá loại sự tình này, biết so với không biết tốt hơn a.”
Noveltown.asia – Luna: Câu này thấy ngược ngược.
Lộ Dũ nói hắn mất hai nghìn lượng bạc, nhưng nàng cảm thấy, hai nghìn lượng không đủ để hắn lén lút như vậy, trừ phi, đó không phải là hai nghìn lượng bạc trắng, mà là hoàng kim!
Một quan ngũ phẩm trí sĩ, có thể có nhiều tích góp như vậy… Không cần nghĩ cũng biết.
Việc này nếu như truyền đi, chớ nói chỉ thị trí sĩ, là chết, cũng sẽ dùng roi đánh trên thi thể!
“Ngươi đã biết rất nhiều bí mật.” Bả Tử cười nhìn nàng, “Cẩn thận a.”
Đỗ Cửu Ngôn lấy tiền trong ngực ra lắc, “Người chết vì tài chim chết vì ăn, đáng giá!” Huống chi, muốn mần chết nào, cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Củ cải nhỏ nên cao hứng.” Bả Tử cười nói.
Nghĩ đến nhi tử, dưới chân của Đỗ Cửu Ngôn đi nhanh một chút, mấy ngày nay bận rộn, không chiếu cố hắn, hiện tại nhắc tới, thật đúng là có chút nhớ.
Một đoạn thời gian ở chung, nàng cư nhiên thích ứng vai mẫu thân, điều này cũng làm cho nàng cảm thấy rất kinh ngạc.
Về đến nhà, Trần Lãng còn ở chính sảnh uống trà chờ hắn, Ngân Thủ ngồi đối diện hắn, cầm bút lông khổ ha ha luyện chữ, thấy thấy bọn họ trở về, hắn lập tức ném bút, “Cửu ca, Bả Tử ca các ngươi xem như về rồi.”
“Là ngóng trông chúng ta trở về, để đi nghỉ ngơi phải không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ngân Thủ cười hì hì, thỉnh bọn họ ngồi xuống, tò mò hỏi: “Thế nào?”
“Vân thuận lợi chứ?” Trần Lãng châm trà cho hai người bọn hắn, cười khanh khách ngồi ở đối diện, “Lời này có phải hỏi có chút hơi thừa hay không, Cửu Ngôn chúng ta xuất mã, tự nhiên không nói chơi.”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ hai nghìn lượng bạc trên bàn, đầu lông mày nhướng lên nói: “Lần này thu lợi hai nghìn lượng, tiên sinh, gian sản của chúng ta thêm không ít.”
“Là gia sản của ngươi.” Trần Lãng cười nói: “Những thứ này đều là ngươi khổ cực kiếm được.”
Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt thu năm trăm lượng, “Ngày mai đưa đi Tam Xích đường.” Còn dư lại chính là của nàng, giữ lại. Chờ nàng nghĩ xong vị trí bày nghiệp, mới đầu tư tiền.
“Nương.” Ngoài cửa củ cải nhỏ còn buồn ngủ ghé vào cửa, vuốt mắt, trong lòng Đỗ Cửu Ngôn ấm áp, ngoắc nói: “Đánh thức ngươi? Nhớ nương?”
Củ cải nhỏ chạy tới chỗ Đỗ Cửu Ngôn, nửa đường thấy được ngân phiếu trên bàn, nhất thời mắt sáng, vẻ mặt tinh thần phấn khởi nhào tới ôm ngân phiếu, gật đầu nói: “Đúng vậy, ta thật là nhớ người a. Mấy ngày nay ban ngày người ngủ buổi tối xuất môn, cũng không có nói chuyện với ta.”
“Nhóc con.” Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Ngân phiếu là nương ngươi sao, nhìn cũng không nhìn ta một mắt.”
Củ cải nhỏ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nhếch miệng cười ôm lấy nàng, đầu nhỏ lăn lăn, “Nương a, ta thật là nhớ người nga.”
Lúc này, ngân phiếu cũng đã xếp gọn giấu vào y phục.
“Uổng công sinh ngươi.” Lúc nói chuyện, nàng nhớ tới mình không sinh hắ, “Uổng công nuôi ngươi.”
Củ cải nhỏ cười hắc hắc, sáng sớm hôm sau thức dậy, theo Bả Tử lôi kéo Ngân Thủ, ra ngoài cất tiền.
Noveltown.asia
Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường, đặt năm trăm lượng lên bàn, “Tiền này, là các ngươi nên giữ.”
“Năm, năm, năm.” Tống Cát Nghệ nhìn ngân phiếu, hai tròng mắt chiếu sáng, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi, ngươi, ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Năm trăm lượng. Ta rất lợi hại có phải hay không?”
Tống Cát Nghệ gật đầu.
“Chia cho chúng ta?” Tống Cát Xương không tin, “Ngươi có hào phóng như vậy sao?”
Đỗ Cửu Ngôn mặc kệ hắn.
“Cát Xương, không nên nói nữa.” Tiền Đạo An nhìn nàng, phi thường cảm động, nhưng lại có thẹn thùng, “Ngươi không cần chia tiền, chúng ta quyết định sau này tụng tụng cũng không sung công.”
“Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Quy củ chỗ ta là vô dụng. Những thứ này là các ngươi nên có.”
“Đúng, lời của Cửu Ngôn chính là quy củ!” Đậu Vinh Hưng vui vẻ ra mặt, bọn họ rốt cục có tiền rồi, hơn nữa còn là một số tiền lớn, vài ngày kế tiếp, bọn họ cũng sẽ không đói bụng, “Cửu Ngôn, ngươi quả nhiên không có nuốt lời.”
Tống Cát Xương không phục nói: “Cái gì không có nuốt lời?”
“Nàng nói dẫn chúng ta cùng chạy a. Đó là có tiền không phải sao, đúng không?” Đậu Vinh Hưng nói: “Chúng ta bây giờ có tiền, hơn nữa đặc biệt có tiền.”
Tống Cát Xương không nói gì, lầu bầu nói: “Hai nghìn lượng tụng phí, nàng được một nghìn rưỡi, chia cho ngươi năm trăm ngươi cao hứng đến như vậy? Không tiền đồ.”
“Cát Xương.” Tiền Đạo An quát một tiếng, “Ngươi bớt nói một câu đi!”
Tống Cát Xương cọ một chút đứng lên, không đợi hắn đứng vững, Tống Cát Nghệ bỗng nhiên nhảy lấy đà, nhào đến để hắn ngã nhào xuống đất, cào hắn, “Khi, khi, khi dễ Cửu Ngôn, ca, xấu!”
“Tống Cát Nghệ, ngươi thật không có lương tâm, ta là ca ngươi, hắn là gì của ngươi.”
Hai huynh đệ đánh nhau.
“Cảm tạ.” Tiền Đạo An nói với Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn cười xua tay, “Ta đây đi về nghỉ ngơi.” Sắp thi rồi, hai ngày này nàng muốn tìm hiểu chút.
“Cửu Ngôn tới rồi.” Chu Tiếu trở về, “Vừa lúc, ta và Đạo An huynh thương lượng, muốn nói chút tình huống khảo quan học của chúng ta năm đó với ngươi, mặc dù không giống hiện tại, nhưng không khác nhiều.”
Tiền Đạo An cũng nói theo: “Đúng! Ta, ta mấy ngày nay sửa chút đề thi năm trước, ngươi, nếu là không ghét bỏ, có thể xem.”
Đỗ Cửu Ngôn kinh ngạc nhìn Tiền Đạo An.
—— lời nói ngoài ——
Nhìn xong tấu chương hậu, hôm nay đoạt lâu hoạt động mà bắt đầu lạp! Mang theo tấu chương có lẽ chương sau, chương sau nội dung vở kịch đoạt lâu!
Hai mươi phút sau, tái canh tân chương một, ngày hôm nay tổng cộng là bát chương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.