Chương 16: Ngăn cấm
Mimi Tamako
29/07/2019
Lâm tiểu thư, cô cũng là nạn nhân trong vụ tai nạn của Quách thiếu gia đúng không? Vị bác sĩ kia vừa băng bó cho cô vừa nói. Tuy cô không bị thương gì nặng, nhưng mấy vết thương ngoài da này không chữa đúng cách sẽ để lại sẹo đấy.
À vâng, nhờ bác sĩ. Lâm Phong gượng gạo.
Tâm trạng cô không mấy thoải mái vì có một cặp mắt cứ nhìn cô chằm chằm, lạnh lẽo và thờ ơ, đáng sợ đến rùng mình.
Tư Mã tiên sinh này. Bỗng dưng vị bác sĩ kia ngẩng đầu nói chuyện với Tư Mã Vu Thần. Anh với Lâm tiểu thư quan hệ là thế nào vậy?
Lâm Phong giật mình.
Bạn học của vợ chưa cưới của tôi. Anh thờ ơ đáp.
Vừa nhẹ nhõm, vừa đau lòng...
Cô và Tư Mã Vu Thần từng là bạn học, cùng câu lạc bộ nghiên cứu hồi còn học đại học ở Mỹ. Qua cô, Triệu Uyển Tử và Hứa Thiệu Nhu mới quen được anh. Rốt cuộc cả cô và Hứa Thiệu Nhu cùng thích anh trước. Sau bao nhiêu chuyện, cô và Tư Mã Vu Thần trở thành người dưng, còn bây giờ anh và Hứa Thiệu Nhu lại sắp kết thành phu thê.
Cô và anh từng chơi thân là thế, vậy mà giờ đây chỉ xa lạ là người quen của người quen sao.
Tư Mã tiên sinh, bây giờ tôi phải đi thăm bệnh bệnh nhân khác, mấy vết thương này chỉ cần bôi thuốc dán băng lại là được. Anh giúp tôi nhé.
Bác sĩ kia bỗng giật mình vì đồng hồ, vội đứng bật dậy, buông lọ thuốc và bông băng xuống, gấp gáp.
Y tá đâu? Tư Mã Vu Thần nheo mày.
Muốn y tá thì phải đợi. Mà thôi, việc vặt ấy mà, giúp tôi nhé. Bác sĩ lục tìm vài quyển hồ sơ bệnh án rồi rời vội đi. Cánh cửa đóng sầm, căn phòng yên ắng hẳn.
Lâm Phong bỗng giật mình, rồi luống cuống cầm lấy lọ bông. Vu Th-, à không, Tư Mã tiên sinh, tôi tự lo được...
Tư Mã Vu Thần cười lạnh, dựa người vào tường bình thản nhìn Lâm Phong chật vật với lọ thuốc. Vì phần đa vết thương đều nằm ở phía sau.
Anh bước đến, giật lấy lọ thuốc kia, kéo ghế lại ngồi sau cô.
Tư Mã tiên sinh, thật sự không phiền đến anh...
Tại sao lại sợ tôi đến thế? Tư Mã Vu Thần điềm nhiên bôi thuốc lên những vết trầy xước. Giám đốc Lâm Phong nổi tiếng là lạnh lùng quyết đoán, phong thái điềm tĩnh chẳng sợ ai, nhưng đối diện tôi lại nhỏ bé yếu ớt vậy, rốt cuộc là tại sao?
Lâm Phong giật mình. Tại sao là tại sao? Quyết đoán lạnh lùng cách mấy cuối cùng cũng là con gái, đã là con gái khi đối diện với người từng thích thì có thể bình thản được sao?
Đúng...
Tư Mã Vu Thần, người này, chính là mối tình đầu của cô, chính là người cô thầm thương suốt bốn năm đại học.
Hồi đó, anh là học trưởng của trường khóa đó, học lực giỏi giang, tương lai xán lạn. Bất kì cô gái nào trong trường cũng đều ngưỡng mộ anh. Hai người quen nhau vì cùng là đồng hương, cùng ngành học, rồi qua những bài nghiên cứu chung, tình cảm hai người càng thêm thắm thiết.
... tới mức tình cảm của cô không chỉ dừng lại ở tình bạn đơn thuần...
Cô thích anh, thích Tư Mã học trưởng, thích tới mức sau những tổn thương, bây giờ cô chẳng còn can đảm yêu một ai nữa.
Tư Mã tiên sinh... Lâm Phong cố gắng tỏ ra bình thản. Đến giờ tôi vẫn không hiểu lý do tôi và anh dù thân quen nhưng cũng như kẻ dưng người lạ.
Bàn tay Tư Mã Vu Thần cuộn chặt lại trong chốc lát.
Lý do quan trọng sao? Cô chỉ cần biết, tôi chán ghét cô tới mức nào.
Anh buông bịch bông băng xuống bàn, thô lỗ đứng dậy, ghế va đập mặt sàn tạo những tiếng động inh tai.
Bỏ ra khỏi phòng khám.
Lâm Phong đau lòng vùi mặt xuống gối, muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc nổi.
Từng đợt rung truyền đến, cả tấm lưng lạnh toát, cơn đau và sự trống trải một lần nữa dày xéo tim cô.
.
.
.
Tư Mã Vu Thần trở về phòng bệnh của Quách Dư Thành cũng là lúc Hứa Thiệu Nhu bước ra.
A... Anh vừa đi đâu à? Hứa Thiệu Nhu có chút ngạc nhiên, ôn nhu hỏi.
Hút thuốc một lát. Tư Mã Vu Thần lạnh nhạt trả lời. Xong chưa? Về được chưa?
Ừm.
Cô gật đầu rồi tiến lên, khoác nhẹ lấy cổ tay anh, cùng anh sóng bước ra khỏi bệnh viện.
Tình cờ, vừa tới được cổng thì lại bắt gặp Lâm Dương và Triệu Uyển Tử bận rộn với mấy hộp cơm mua từ canteen bệnh viện. Triệu Uyển Tử ngạc nhiên. Hai người về à? Không ở lại chơi thêm lát sao? Mình mua cơm đây rồi.
Thôi, hôm khác mình lại ghé. Tí nữa Vu Thần còn bận chút việc. Hứa Thiệu Nhu khéo léo từ chối.
Cùng lúc đó, Lâm Dương mặt sớm đã đanh lại.
Cô ta vừa nói Vu Thần? Là Tư Mã Vu Thần?
Anh Dương, sao vậy? Triệu Uyển Tử thấy sắc mặt Lâm Dương có chút căng thẳng thì liền lo lắng.
Lâm Dương bỏ qua câu hỏi, nhẹ nhàng bước đến, nhíu mày. Cậu quên lời tôi nói mà còn dám tiếp cận Phong sao?
Anh Lâm, là cô ấy tới Thượng Hải, không phải tôi theo cô ấy. Tư Mã Vu Thần cười lạnh.
Đôi mày Lâm Dương nhíu chặt lại. Được, tôi không gây khó dễ bắt cậu chuyển đi nữa, sau này sẽ cấm Phong tới Thượng Hải. Cậu nhớ kĩ lời tôi đó.
Tư Mã Vu Thần vô thức nghiến chặt răng, gật đầu, rồi nắm tay Hứa Thiệu Nhu đưa ra ngoài, hành động có phần thô bạo.
Triệu Uyển Tử chạy lên lo lắng hỏi. Sao anh biết Vu Thần? Anh vừa nói gì với anh ấy vậy?
Đàn ông bên cạnh Phong, hà tất biết. Lâm Dương bực dọc buông một câu, rồi xách theo mấy suất cơm trở về phòng bệnh.
.
.
.
A Phong, ăn mau. Quách Dư Thành cau mày khó chịu khi Lâm Phong cứ nhất nhất không chịu ăn tí nào. Là cô bảo thư kí Triệu mua cơm chiên mà. Sao không chịu ăn nữa?
Anh không ăn, còn nói gì tôi?
Đầu tôi bị va đập, quai hàm đau, không nhai cơm được.
Dương còn cẩn thận mua thêm cháo cho anh mà.
Không thích cháo.
Tôi cũng không thích.
Hai người bướng bỉnh cãi nhau, mọi người có mặt không hiểu sao lại không nhịn được cười.
Dư Thành, Phong Nhi cốt là muốn con ăn. Con ăn nó mới chịu ăn, nên đừng cứng đầu nữa. Quách phu nhận kiên nhẫn khuyên nhủ.
Hơn ba mươi rồi có ít nữa đâu mà còn kén chọn. Lâm Phong bĩu môi.
Quách Dư Thành nổi quạu.
Anh kiên nhẫn cầm lấy cái thìa, chưa đầy năm phút sau đã ăn xong cả tô cháo nóng.
Triệu Uyển Tử bật cười. Cả hai đều là những vị giám đốc lạnh lùng độc đoán, nữ hai lăm nam ba mấy, vậy mà còn kén ăn không khác gì con nít.
Lâm Phong vốn đã đói lắm nên chỉ chờ có vậy, bưng suất cơm lên ăn một lượt, không hề để ý đến quy tắc bàn ăn ra sao nữa.
Bao giờ được xuất viện? Quách Dư Thành quay sang hỏi mẹ.
Phong Nhi được xuất viện rồi, còn con vẫn phải ở lại một tuần nữa.
Những một tuần? Quách Dư Thành bực dọc. Còn công ti nữa, đâu phải cứ muốn là dưỡng bệnh được đâu.
Có cha con lo rồi. Sức khỏe là quan trọng nhất, Dư Thành.
Anh không cam tâm dựa người vào thành giường, đôi mày vẫn chau lại nghiêm nghị.
Lâm Dương bước đến ngồi cạnh Lâm Phong, ôn nhu. Phong à, mai về Bắc Kinh với anh luôn nhé?
Nhưng còn dự án...
Nghe đến đây, Lâm Dương tỏ thái độ không vui. Anh sẽ giao lại cho kỹ sư điều hành, sau này, không cho em tới công trường nữa.
Lâm Phong cúi gằm mặt buồn bã. Nhưng sau từng ấy chuyện, cô tuy muốn, nhưng cũng sợ liên lụy, bèn không cam tâm mà nghe lời.
Em ở lại với Dư Thành, sau về cùng anh ấy được không?
Nghe lời đề nghị này của cô, Quách Dư Thành vô thức nở một nụ cười.
Thế nhưng Lâm Dương lại không thật sự thoải mái. Anh chỉ sợ chừng nào cô còn ở Thượng Hải, chừng đó sẽ còn có thể gặp Tư Mã Vu Thần. Mà đây, lại là điều anh căm ghét nhất.
Không được. Cha muốn em về.
Lâm Phong nhíu chặt mày. Cô còn chưa dặn dò hết kỹ sư, định mượn cớ ở lại với Quách Dư Thành mà lén ra công trường vài ngày cuối, nhưng dường như anh trai hiểu được ý định của cô, lại cấm đoán.
Xin anh đó. Cho em ở lại đi. Lâm Phong xuống nước nài nỉ, bởi mỗi lần cô giở ánh mắt và giọng điệu này ra, Lâm Dương sẽ không nỡ từ chối được.
Không. Không nói nhiều nữa. Lâm Dương càng tưởng cô đòi ở lại vì Tư Mã Vu Thần, lại giận càng cấm đoán cô hơn. Sau này, không cho em bén mảng tới Thượng Hải nữa.
Anh đừng có vô lý như vậy! Lâm Phong tức giận đứng phắt dậy quát.
Phong, anh không muốn tranh luận với em. Sáng mai, lên máy bay cùng anh về Bắc Kinh. Lâm Dương nghiêm khắc không nhượng bộ, gằn giọng. Lát sau, anh quay sang Quách phu nhân, ái ngại. Xin lỗi phu nhân, sau mấy chuyện như vậy cha tôi không an tâm để Phong ở đây nữa. Hy vọng hai người đừng để bụng.
Không sao không sao, chủ tịch Lâm thương Phong Nhi ra sao chẳng lẽ ta còn không rõ. Quách phu nhân cười đôn hậu. Phong Nhi, con đừng lo cho Dư Thành. Ta sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Lâm Phong bất lực nghe lời. Cô không muốn làm anh trai cô buồn, Lâm Dương gay gắt và kiên quyết như vậy chắc là có lý do riêng, cô cũng thôi không dây dưa nữa.
Mọi việc theo ý anh. Lâm Phong bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời phòng bệnh.
Lâm Dương bất lực thở dài, cúi chào khách sáo rồi mang theo đồ đạc của cô, cùng cô trở về biệt thự.
Từ đầu đến cuối, Quách Dư Thành nhíu mày, trong lòng đặt ra muôn vàn câu hỏi.
Lâm Dương không phải nổi tiếng thương em gái sao? Kiên quyết tới mức mắng lại như vậy, chắc chắn lý do không đơn thuần...
.
.
.
Văn phòng làm việc của Tư Mã Vu Thần đang yên ắng bỗng reo lên một hồi chuông điện thoại. Là số lạ.
Alo, văn phòng luật sư Tư Mã xin nghe. Giọng nói anh trầm thấp và ấm áp.
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu.
Alo?
Cậu Tư Mã này, cậu vẫn còn nhớ bốn năm trước cậu hứa sao với ta rồi chứ? Giọng điệu ở đầu dây bên kia chậm rãi, xen vào đó là những tiếng cười bình thản.
Tư Mã Vu Thần nheo chặt chân mày. Lâm tiên sinh?
Chủ tịch Lâm cười vang. Không ngờ cậu nhận ra ta nhanh vậy.
Ông gọi tôi có chuyện gì? Tôi đã nói rõ với con trai ông rồi, tôi gặp Phong là do vô tình.
Tới bệnh viện thăm, bôi thuốc cho Lâm tiểu thư cũng là vô tình? Chủ tịch Lâm cười mỉa mai.
Tư Mã Vu Thần nghẹn cứng họng.
Cậu Tư Mã, cậu còn trẻ, yêu đương nhiệt huyết là lẽ tất nhiên. Ta không phản đối cậu với Lâm tiểu thư, nhưng yêu phải đi cùng với hy sinh. Cậu tự hiểu thế nào là tốt với con bé chứ?
Tư Mã Vu Thần im lặng, hàm răng cắn chặt vào môi, sắp tứa máu.
Tuy cậu sự nghiệp đã ổn định và phát triển, rất có tiền đồ, nhưng Lâm tiểu thư đã đính hôn với người thừa kế Quách Thị, hy vọng cậu hiểu...
Đủ rồi. Ông im đi được rồi. Tư Mã Vu Thần mất bình tĩnh mà cắt ngang. Tôi với Phong là quá khứ rồi. Tôi cũng sắp kết hôn với Hứa tiểu thư, ông còn gì bận tâm chứ.
Chủ tịch Lâm cười khẩy.
Ta gọi điện hỏi thăm cậu tí thôi, cậu không ghét ta đó chứ?
Lâm tiên sinh, tôi còn có việc, xin thứ lỗi.
Anh vội tắt máy, rồi dùng một lực đạo mạnh ném bay nó lên sàn nhà.
Hơi thở dồn dập, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
Lâm Phong, chết tiệt, người nhà cô thật phiền phức.
Sau bao nhiêu năm chỉ vì sự xuất hiện của cô mà cuộc sống của anh bị gián đoạn.
...
Phong, tôi đã cố để rời xa cuộc sống của em, sao còn xuất hiện trước tôi nữa vậy?
___o0o0o___
Hết chương 16.
À vâng, nhờ bác sĩ. Lâm Phong gượng gạo.
Tâm trạng cô không mấy thoải mái vì có một cặp mắt cứ nhìn cô chằm chằm, lạnh lẽo và thờ ơ, đáng sợ đến rùng mình.
Tư Mã tiên sinh này. Bỗng dưng vị bác sĩ kia ngẩng đầu nói chuyện với Tư Mã Vu Thần. Anh với Lâm tiểu thư quan hệ là thế nào vậy?
Lâm Phong giật mình.
Bạn học của vợ chưa cưới của tôi. Anh thờ ơ đáp.
Vừa nhẹ nhõm, vừa đau lòng...
Cô và Tư Mã Vu Thần từng là bạn học, cùng câu lạc bộ nghiên cứu hồi còn học đại học ở Mỹ. Qua cô, Triệu Uyển Tử và Hứa Thiệu Nhu mới quen được anh. Rốt cuộc cả cô và Hứa Thiệu Nhu cùng thích anh trước. Sau bao nhiêu chuyện, cô và Tư Mã Vu Thần trở thành người dưng, còn bây giờ anh và Hứa Thiệu Nhu lại sắp kết thành phu thê.
Cô và anh từng chơi thân là thế, vậy mà giờ đây chỉ xa lạ là người quen của người quen sao.
Tư Mã tiên sinh, bây giờ tôi phải đi thăm bệnh bệnh nhân khác, mấy vết thương này chỉ cần bôi thuốc dán băng lại là được. Anh giúp tôi nhé.
Bác sĩ kia bỗng giật mình vì đồng hồ, vội đứng bật dậy, buông lọ thuốc và bông băng xuống, gấp gáp.
Y tá đâu? Tư Mã Vu Thần nheo mày.
Muốn y tá thì phải đợi. Mà thôi, việc vặt ấy mà, giúp tôi nhé. Bác sĩ lục tìm vài quyển hồ sơ bệnh án rồi rời vội đi. Cánh cửa đóng sầm, căn phòng yên ắng hẳn.
Lâm Phong bỗng giật mình, rồi luống cuống cầm lấy lọ bông. Vu Th-, à không, Tư Mã tiên sinh, tôi tự lo được...
Tư Mã Vu Thần cười lạnh, dựa người vào tường bình thản nhìn Lâm Phong chật vật với lọ thuốc. Vì phần đa vết thương đều nằm ở phía sau.
Anh bước đến, giật lấy lọ thuốc kia, kéo ghế lại ngồi sau cô.
Tư Mã tiên sinh, thật sự không phiền đến anh...
Tại sao lại sợ tôi đến thế? Tư Mã Vu Thần điềm nhiên bôi thuốc lên những vết trầy xước. Giám đốc Lâm Phong nổi tiếng là lạnh lùng quyết đoán, phong thái điềm tĩnh chẳng sợ ai, nhưng đối diện tôi lại nhỏ bé yếu ớt vậy, rốt cuộc là tại sao?
Lâm Phong giật mình. Tại sao là tại sao? Quyết đoán lạnh lùng cách mấy cuối cùng cũng là con gái, đã là con gái khi đối diện với người từng thích thì có thể bình thản được sao?
Đúng...
Tư Mã Vu Thần, người này, chính là mối tình đầu của cô, chính là người cô thầm thương suốt bốn năm đại học.
Hồi đó, anh là học trưởng của trường khóa đó, học lực giỏi giang, tương lai xán lạn. Bất kì cô gái nào trong trường cũng đều ngưỡng mộ anh. Hai người quen nhau vì cùng là đồng hương, cùng ngành học, rồi qua những bài nghiên cứu chung, tình cảm hai người càng thêm thắm thiết.
... tới mức tình cảm của cô không chỉ dừng lại ở tình bạn đơn thuần...
Cô thích anh, thích Tư Mã học trưởng, thích tới mức sau những tổn thương, bây giờ cô chẳng còn can đảm yêu một ai nữa.
Tư Mã tiên sinh... Lâm Phong cố gắng tỏ ra bình thản. Đến giờ tôi vẫn không hiểu lý do tôi và anh dù thân quen nhưng cũng như kẻ dưng người lạ.
Bàn tay Tư Mã Vu Thần cuộn chặt lại trong chốc lát.
Lý do quan trọng sao? Cô chỉ cần biết, tôi chán ghét cô tới mức nào.
Anh buông bịch bông băng xuống bàn, thô lỗ đứng dậy, ghế va đập mặt sàn tạo những tiếng động inh tai.
Bỏ ra khỏi phòng khám.
Lâm Phong đau lòng vùi mặt xuống gối, muốn khóc nhưng chẳng thể nào khóc nổi.
Từng đợt rung truyền đến, cả tấm lưng lạnh toát, cơn đau và sự trống trải một lần nữa dày xéo tim cô.
.
.
.
Tư Mã Vu Thần trở về phòng bệnh của Quách Dư Thành cũng là lúc Hứa Thiệu Nhu bước ra.
A... Anh vừa đi đâu à? Hứa Thiệu Nhu có chút ngạc nhiên, ôn nhu hỏi.
Hút thuốc một lát. Tư Mã Vu Thần lạnh nhạt trả lời. Xong chưa? Về được chưa?
Ừm.
Cô gật đầu rồi tiến lên, khoác nhẹ lấy cổ tay anh, cùng anh sóng bước ra khỏi bệnh viện.
Tình cờ, vừa tới được cổng thì lại bắt gặp Lâm Dương và Triệu Uyển Tử bận rộn với mấy hộp cơm mua từ canteen bệnh viện. Triệu Uyển Tử ngạc nhiên. Hai người về à? Không ở lại chơi thêm lát sao? Mình mua cơm đây rồi.
Thôi, hôm khác mình lại ghé. Tí nữa Vu Thần còn bận chút việc. Hứa Thiệu Nhu khéo léo từ chối.
Cùng lúc đó, Lâm Dương mặt sớm đã đanh lại.
Cô ta vừa nói Vu Thần? Là Tư Mã Vu Thần?
Anh Dương, sao vậy? Triệu Uyển Tử thấy sắc mặt Lâm Dương có chút căng thẳng thì liền lo lắng.
Lâm Dương bỏ qua câu hỏi, nhẹ nhàng bước đến, nhíu mày. Cậu quên lời tôi nói mà còn dám tiếp cận Phong sao?
Anh Lâm, là cô ấy tới Thượng Hải, không phải tôi theo cô ấy. Tư Mã Vu Thần cười lạnh.
Đôi mày Lâm Dương nhíu chặt lại. Được, tôi không gây khó dễ bắt cậu chuyển đi nữa, sau này sẽ cấm Phong tới Thượng Hải. Cậu nhớ kĩ lời tôi đó.
Tư Mã Vu Thần vô thức nghiến chặt răng, gật đầu, rồi nắm tay Hứa Thiệu Nhu đưa ra ngoài, hành động có phần thô bạo.
Triệu Uyển Tử chạy lên lo lắng hỏi. Sao anh biết Vu Thần? Anh vừa nói gì với anh ấy vậy?
Đàn ông bên cạnh Phong, hà tất biết. Lâm Dương bực dọc buông một câu, rồi xách theo mấy suất cơm trở về phòng bệnh.
.
.
.
A Phong, ăn mau. Quách Dư Thành cau mày khó chịu khi Lâm Phong cứ nhất nhất không chịu ăn tí nào. Là cô bảo thư kí Triệu mua cơm chiên mà. Sao không chịu ăn nữa?
Anh không ăn, còn nói gì tôi?
Đầu tôi bị va đập, quai hàm đau, không nhai cơm được.
Dương còn cẩn thận mua thêm cháo cho anh mà.
Không thích cháo.
Tôi cũng không thích.
Hai người bướng bỉnh cãi nhau, mọi người có mặt không hiểu sao lại không nhịn được cười.
Dư Thành, Phong Nhi cốt là muốn con ăn. Con ăn nó mới chịu ăn, nên đừng cứng đầu nữa. Quách phu nhận kiên nhẫn khuyên nhủ.
Hơn ba mươi rồi có ít nữa đâu mà còn kén chọn. Lâm Phong bĩu môi.
Quách Dư Thành nổi quạu.
Anh kiên nhẫn cầm lấy cái thìa, chưa đầy năm phút sau đã ăn xong cả tô cháo nóng.
Triệu Uyển Tử bật cười. Cả hai đều là những vị giám đốc lạnh lùng độc đoán, nữ hai lăm nam ba mấy, vậy mà còn kén ăn không khác gì con nít.
Lâm Phong vốn đã đói lắm nên chỉ chờ có vậy, bưng suất cơm lên ăn một lượt, không hề để ý đến quy tắc bàn ăn ra sao nữa.
Bao giờ được xuất viện? Quách Dư Thành quay sang hỏi mẹ.
Phong Nhi được xuất viện rồi, còn con vẫn phải ở lại một tuần nữa.
Những một tuần? Quách Dư Thành bực dọc. Còn công ti nữa, đâu phải cứ muốn là dưỡng bệnh được đâu.
Có cha con lo rồi. Sức khỏe là quan trọng nhất, Dư Thành.
Anh không cam tâm dựa người vào thành giường, đôi mày vẫn chau lại nghiêm nghị.
Lâm Dương bước đến ngồi cạnh Lâm Phong, ôn nhu. Phong à, mai về Bắc Kinh với anh luôn nhé?
Nhưng còn dự án...
Nghe đến đây, Lâm Dương tỏ thái độ không vui. Anh sẽ giao lại cho kỹ sư điều hành, sau này, không cho em tới công trường nữa.
Lâm Phong cúi gằm mặt buồn bã. Nhưng sau từng ấy chuyện, cô tuy muốn, nhưng cũng sợ liên lụy, bèn không cam tâm mà nghe lời.
Em ở lại với Dư Thành, sau về cùng anh ấy được không?
Nghe lời đề nghị này của cô, Quách Dư Thành vô thức nở một nụ cười.
Thế nhưng Lâm Dương lại không thật sự thoải mái. Anh chỉ sợ chừng nào cô còn ở Thượng Hải, chừng đó sẽ còn có thể gặp Tư Mã Vu Thần. Mà đây, lại là điều anh căm ghét nhất.
Không được. Cha muốn em về.
Lâm Phong nhíu chặt mày. Cô còn chưa dặn dò hết kỹ sư, định mượn cớ ở lại với Quách Dư Thành mà lén ra công trường vài ngày cuối, nhưng dường như anh trai hiểu được ý định của cô, lại cấm đoán.
Xin anh đó. Cho em ở lại đi. Lâm Phong xuống nước nài nỉ, bởi mỗi lần cô giở ánh mắt và giọng điệu này ra, Lâm Dương sẽ không nỡ từ chối được.
Không. Không nói nhiều nữa. Lâm Dương càng tưởng cô đòi ở lại vì Tư Mã Vu Thần, lại giận càng cấm đoán cô hơn. Sau này, không cho em bén mảng tới Thượng Hải nữa.
Anh đừng có vô lý như vậy! Lâm Phong tức giận đứng phắt dậy quát.
Phong, anh không muốn tranh luận với em. Sáng mai, lên máy bay cùng anh về Bắc Kinh. Lâm Dương nghiêm khắc không nhượng bộ, gằn giọng. Lát sau, anh quay sang Quách phu nhân, ái ngại. Xin lỗi phu nhân, sau mấy chuyện như vậy cha tôi không an tâm để Phong ở đây nữa. Hy vọng hai người đừng để bụng.
Không sao không sao, chủ tịch Lâm thương Phong Nhi ra sao chẳng lẽ ta còn không rõ. Quách phu nhân cười đôn hậu. Phong Nhi, con đừng lo cho Dư Thành. Ta sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Lâm Phong bất lực nghe lời. Cô không muốn làm anh trai cô buồn, Lâm Dương gay gắt và kiên quyết như vậy chắc là có lý do riêng, cô cũng thôi không dây dưa nữa.
Mọi việc theo ý anh. Lâm Phong bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời phòng bệnh.
Lâm Dương bất lực thở dài, cúi chào khách sáo rồi mang theo đồ đạc của cô, cùng cô trở về biệt thự.
Từ đầu đến cuối, Quách Dư Thành nhíu mày, trong lòng đặt ra muôn vàn câu hỏi.
Lâm Dương không phải nổi tiếng thương em gái sao? Kiên quyết tới mức mắng lại như vậy, chắc chắn lý do không đơn thuần...
.
.
.
Văn phòng làm việc của Tư Mã Vu Thần đang yên ắng bỗng reo lên một hồi chuông điện thoại. Là số lạ.
Alo, văn phòng luật sư Tư Mã xin nghe. Giọng nói anh trầm thấp và ấm áp.
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu.
Alo?
Cậu Tư Mã này, cậu vẫn còn nhớ bốn năm trước cậu hứa sao với ta rồi chứ? Giọng điệu ở đầu dây bên kia chậm rãi, xen vào đó là những tiếng cười bình thản.
Tư Mã Vu Thần nheo chặt chân mày. Lâm tiên sinh?
Chủ tịch Lâm cười vang. Không ngờ cậu nhận ra ta nhanh vậy.
Ông gọi tôi có chuyện gì? Tôi đã nói rõ với con trai ông rồi, tôi gặp Phong là do vô tình.
Tới bệnh viện thăm, bôi thuốc cho Lâm tiểu thư cũng là vô tình? Chủ tịch Lâm cười mỉa mai.
Tư Mã Vu Thần nghẹn cứng họng.
Cậu Tư Mã, cậu còn trẻ, yêu đương nhiệt huyết là lẽ tất nhiên. Ta không phản đối cậu với Lâm tiểu thư, nhưng yêu phải đi cùng với hy sinh. Cậu tự hiểu thế nào là tốt với con bé chứ?
Tư Mã Vu Thần im lặng, hàm răng cắn chặt vào môi, sắp tứa máu.
Tuy cậu sự nghiệp đã ổn định và phát triển, rất có tiền đồ, nhưng Lâm tiểu thư đã đính hôn với người thừa kế Quách Thị, hy vọng cậu hiểu...
Đủ rồi. Ông im đi được rồi. Tư Mã Vu Thần mất bình tĩnh mà cắt ngang. Tôi với Phong là quá khứ rồi. Tôi cũng sắp kết hôn với Hứa tiểu thư, ông còn gì bận tâm chứ.
Chủ tịch Lâm cười khẩy.
Ta gọi điện hỏi thăm cậu tí thôi, cậu không ghét ta đó chứ?
Lâm tiên sinh, tôi còn có việc, xin thứ lỗi.
Anh vội tắt máy, rồi dùng một lực đạo mạnh ném bay nó lên sàn nhà.
Hơi thở dồn dập, mặt đỏ bừng lên vì tức giận.
Lâm Phong, chết tiệt, người nhà cô thật phiền phức.
Sau bao nhiêu năm chỉ vì sự xuất hiện của cô mà cuộc sống của anh bị gián đoạn.
...
Phong, tôi đã cố để rời xa cuộc sống của em, sao còn xuất hiện trước tôi nữa vậy?
___o0o0o___
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.