Chương 31: NHỮNG CHÀNG TRAI
ReneeMichaelis
14/05/2015
[Trường trung học M]
Jun đang gác chân lên bàn nghẹo cổ ngủ ngon lành thì cánh cửa văn phòng Hội-học-sinh bị đá bang một phát bật mở làm cậu giật mình thức giấc. Cái bản mặt Tora hiện ra ngay cửa.
-Hội trưởng đâu rồi ? -Tora hất mặt hỏi.
Jun bị quấy rối giấc ngủ, cau có trả lời. -Ếu biết.
Tora nhìn quanh quất văn phòng, không có ai ngoài Jun. Nhưng mà, cái văn phòng này sạch sẽ đến sợ, bàn ghế không một hạt bụi, tủ đựng ly tách cũng bóng loáng. Trên kệ, sách báo và các loại tạp chí được phân lọai và sắp xếp ngay ngắn.
Tora thầm nghĩ, “cái thằng cha biến thái nào siêng năng dọn dẹp dữ vậy?”
…
Ở góc vườn hoa của trường, Tame hắt hơi liền vài cái. Akane ngẩng đầu hỏi:
-Bồ nhắc à ?
-Đâu ra !!!
Akane cười cười nháy mắt, bảo :
-Có thì nói, đừng giấu. Để bạn bè còn ăn mừng.
-Hừ, nhiều chuyện.
-Ầy, cái này không phải nhiều chuyện mà là quan tâm. Chỉ lo cậu ế lâu quá, thành ra ế vĩnh viễn…đau lòng anh em.
-Nói mà không nhìn lại mình.
Akane cười nhăn nhở, vỗ vỗ vai Tame nói:
-Bạn hiền, dù sao có trễ vẫn hơn cái đứa không có.
Tame hừ lạnh. -Tớ có Alexandra, Louisa, Matilda, Claire, Elizabeth, còn có Dorothy sắp đến..
-Thôi. Sì tốp.
Akane chịu hết nổi, quăng cái thùng tưới cây vào mặt Tame. Cậu ta dễ dàng bắt gọn.
-Nói cho cậu hay, ngoài tớ ra chắc thế giới này không có đứa con gái nào chịu nổi cái tính biến thái và mấy sở thích kỳ quặc của cậu.
-Ờ.. -Tame vừa chùi chùi mấy cái cánh hoa, vừa thấp giọng nói. -Đúng là chỉ duy nhất cậu thôi.
Ngay giữa lúc đó, một tên hớt ha hớt hải từ dãy phòng học chạy về phía hai người họ.
-Đại tỷ ! Đại tỷ !
Thằng nhóc vừa đến gần thì bị Akane gõ vào đầu một cái rõ đau.
-Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là Hội trưởng. HỘI TRƯỞNG. Nhớ chưa hả ?
-Dạ. Hội trưởng.
-Có chuyện gì mà nháo nhào lên vậy?
-Đại ca nhóm Devox đang đi tìm chị khắp nơi kìa.
-Hử ? Devox…Là thằng nhóc Tora đó hả ?
-Dạ. Hội trưởng, liệu có phải là tìm chị để thách đấu không ?
Akane ngẩn người ra. Thách đấu ? Chuyện này nếu là 1 năm trước thì như cơm bữa với Akane. Nhưng ở thời điểm hiện tại, nghe hai chữ ấy giống như vừa nghe được cái tin đại hạ giá 80% vậy, thực hiếm hoi.
-Thằng nhóc Tora đó mới bị chó dại cắn nên nổi cơn điên gì à ? -Tame hỏi trong khi vẫn chăm chú lau cánh hoa.
-Em cũng không rõ. Đại…à…Hội trưởng, hay đi xem thử ?
Akane ngẫm nghĩ một hồi rồi chống tay lên đầu gối, đứng dậy phủi phủi hai tay.
-Được. Đi xem xem là chuyện gì.
Thằng nhóc đi trước dẫn đường, thảnh thơi đi phía sau là Akane và Tame. Dãy hành lang tầng 1 thấy Akane xuất hiện thì bắt đầu lao nhao.
(A nói) : Chắc đi tìm đại ca Devox rồi.
(B nói) : Vậy tin đồn là đúng ? Sắp có đánh nhau to hử ?
(C nói) : Không biết là xích mích gì mà Đại tỷ phải ra tay ha ?
(D nói) : Thích ghê. Lâu rồi không được thấy Đại tỷ oánh lộn.
Akane mở cửa lớp học, thò đầu vào trong hô lớn:
-Tora ới ời ! Nghe nói cưng đang kiếm chị ?
Tora đang ngồi một đống ở cuối lớp, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Nhìn thấy Akane, ánh mắt Tora đột nhiên trở nên rất nghiêm túc. Cậu đứng dậy đi nhanh ra cửa. Cái bóng cao lớn của Tora phủ lên người Akane. Cô nghểnh cổ nhìn lên, từ tốn hỏi:
-Có chuyện gì sao ?
-Đi ra đây một lát.
Dứt lời, Tora túm cánh tay Akane lôi đi. Có một đám nhiều chuyện lù lù theo phía sau. Tora dừng lại, quay người quắc mắt nhìn.
-Biến. Đứa nào dám lại gần tao đập bể mặt.
Chỉ một câu thôi cũng khiến cả đám chùn chân. Nhưng Tame vẫn lạnh đạm đi đến gần, nói:
-Dạo này to mồm nhể cậu em.
Hai bên trừng trừng nhìn nhau cho đến khi Akane phải lên tiếng.
-Tame, cậu về văn phòng trước đi. Tora, có chuyện gì muốn nói thì nói lẹ.
Tora không nói không rằng, lại kéo Akane đi tiếp. Đến khi hai người lên đến sân thượng, Tora mới bắt đầu hỏi:
-Chị có biết….uhm…cái con nhỏ Hazumi đó….nó đang có chuyện gì sao ?
-Ồ, thì ra muốn hỏi thăm về gấu. Thế mà cứ ra vẻ thần bí.
-Gấu gì. Chị đừng có nói bừa.
-Nếu không phải gấu sao cưng quan tâm thế ?
-Tại tôi thấy khó chịu khi nhân viên không tập trung làm việc thôi.
-Ồ, thật không ? Chỉ đơn giản là vì trách nhiệm công việc thôi hả ?
Tora im bặt một hồi.
-Rốt cuộc chị có biết gì không ?
Akane lắc đầu nhún vai.
-Vậy chị có số của lão Rukio không ?
-Số thì có…-Akane rút điện thoại ra bấm bấm. -Nhưng không thể cho tùy tiện được.
-Vậy chị muốn gì ?
-Chị sẽ cho cưng số, với một điều kiện. Chị hỏi 3 câu, yêu cầu cưng trả lời thật lòng.
Tora suy nghĩ một lúc, cuối cùng chấp nhận.
-Được. Hỏi đi.
-Câu thứ 1, có phải cưng quan tâm đến Hazumi chỉ đơn thuần vì yêu cầu công việc không ?
Một khoảng im lặng kéo dài. Mây bay gió thổi.
-Haiz…suy nghĩ lâu thế. Không trả lời thì chị đi đây, ở đó tự kỷ đê.
-Đợi đã ! Được rồi tôi trả lời. Không hẳn chỉ vì công việc.
-Tốt. Câu thứ 2, Hazumi có điểm gì đáng yêu ?
-Không có điểm nào hết. Mít ướt, tiểu thư, hậu đậu, suy nghĩ đơn giản, dễ bị lừa gạt..
-Thôi. Sì tốp. Đủ rồi, cưng nói thêm nữa chắc chị không nhận ra nổi con bé luôn.
Akane cười cười đúng chất Rukio (Re thở dài: đúng là gần mực thì đen mà, ở gần tên Rukio riết rồi nguy hiểm giống hắn lun). Akane đưa ra câu cuối cùng.
-Nếu đúng như cưng nói thì chắc ở cạnh Haumi cưng cảm thấy rất phiền toái, bực mình ?
-Trước đây thì đúng như thế. -Tora trầm ngâm một hồi.
-Vậy giờ thì sao ?
-Giờ…cũng không thấy khó chịu lắm.
Akane nhoẻn miệng cười. Ngón tay bí mật nhấn cái nút trên màn hình điện thoại.
-Được rồi, nể tình cưng đã thật thà khai báo, số của anh Rukio nè.
Tora nhìn vào dãy số trên màn hình, nhanh chóng rút điện thoại ra bấm. Chuông reo 3 tiếng, một giọng con trai trầm trầm vang lên ở đầu dây bên kia.
-Alo
-Tora đây.
-Sao chú biết số của anh ?
-Hội trưởng cho.
-À, rồi, gọi có gì không ?
-Uhm…về Hazumi…anh có biết dạo này Hazumi đang lo lắng chuyện gì không ?
Đầu dây bên kia im lặng.
-Nè, Rukio, anh nói gì đi chứ.
-Chú giờ rảnh không ?
Tora liếc nhìn đồng hồ. -Chừng mấy phút nữa vào học lại.
-Cúp đi.
-Chi ?
-Anh dẫn chú đến một chỗ.
-Tại sao phải cúp học đi với anh ?
-Chú muốn biết chuyện của Hazumi mà phải không ?
-Uhm.
-Vậy đi phụ anh một tay, rồi anh nói cho nghe.
-Được. Gặp ở đâu ?
-Ba phút nữa anh đến trường chú.
Cúp máy, Tora bỏ qua Akane, đi thẳng xuống cầu thang. Akane gọi với theo:
-Thằng nhóc vô ơn kia, rốt cuộc có chuyện gì sao không thèm nói cho chị nghe.
-Chuông vào học rồi kìa. Hội trưởng thì nên làm gương đi.
-Còn cưng đi đâu, tính cúp lớp hả ? Đừng hòng nha.
-Tôi đi với lão Rukio. Lão ấy đến ngay bây giờ.
Nói xong, Tora bước ra khỏi dãy lớp học.
Akane lên đến lớp, từ cửa sổ nhìn xuống, cô có thể thấy cái dáng cao kều của Tora đang trèo tường trốn ra. Rốt cuộc hai tên con trai đó đang âm mưu tính toán làm cái gì ?
…
Tora ngồi sau xe moto của Rukio, cảm giác hơi khó chịu. Lý do cũng dễ hiểu, hai thằng con trai mà ngồi bám dính lấy nhau trên xe moto, người ngoài nhìn vào 70% sẽ cùng suy nghĩ hai đứa này là gay.
Phóng vòng vèo một hồi, cuối cùng Rukio cũng dừng xe gần một tiệm game online. Tora cởi mũ bảo hiểm, gõ gõ vào mũ Rukio hỏi lớn:
-Rốt cuộc anh tính làm gì ?
Rukio cởi bỏ mũ bảo hiểm, chỉ tay vào trong tịêm game.
-Ở trong kia là 3 thằng phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Hazumi. Chỉ vì bố chúng nó làm to mà không bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng dám đụng đến các em gái của Rukio này thì đâu thoát dễ thế. Anh chỉ yêu cầu chú hai điều: thứ nhất lúc đánh nhau không được gỡ mũ bảo hiểm xuống, danh tính tuyệt đối phải giữ bí mật; thứ hai ra tay không cần khoan nhượng, đừng đánh chết người là được.
Rukio nhìn biểu hiện còn nhiều khó hiểu của Tora, cười nhẹ bảo:
-Sẵn sàng chưa ? Xong thì quẩy thôi.
Rukio đội lại mũ bảo hiểm. Tora cũng vậy. Hai thanh niên khí thế hừng hực đẩy cửa quán game đi vào.
Một tên đang chơi game đến hồi gay cấn văng tục chửi bậy liên tục. Hắn đang hăng máu thì đầu bị ai túm lấy dập mạnh xuống mặt bàn phím. Hắn đau điếng gào lên như lợn bị chọc tiết. Cả quán game dừng hết cuộc chơi, ngó qua.
Hai tên còn lại thấy bạn mình khi không bị đánh, nổi máu điên lao tới. Rukio tung ra một cước liên hoàn, nhanh đến nỗi tên kia chỉ đỡ được hai cú đầu tiên, sau đó thì cái mặt biến dạng thành thứ gì cũng không miêu tả nổi. Tên còn lại cũng hứng chịu số phận thê thảm không kém khi đụng độ Tora. Sẵn vóc người cao lớn, sải tay của Tora cũng dài hơn người khác, cho nên trong khi cú đấm của tên kia mới lơ lửng trong không trung thì cú đấm của Tora đã lao thẳng vào xương hàm đối thủ.
Một cuộc chiến không cân sức sớm đến hồi kết thúc với ba nạn nhân nằm co quắp trên sàn. Rukio lúc này mới ngừng tay, quỳ xuống túm tóc một tên trong nhóm, thì thầm cái gì đó vào tai hắn. Mắt hắn trợn tròn như gặp phải Diêm vương, thiếu nước rớt ra ngoài. Cái gương mặt xanh tím sung vù phủ đầy nỗi sợ hãi.
Từ xa đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi. Rukio tóm Tora chạy nhanh ra khỏi quán, lao lên xe moto phóng đi nhanh hơn tên lửa.
…
Rukio đỗ xịch trước một cửa tiệm sửa xe moto. Anh bỏ mũ, gọi lớn :
-Xù ơi !
Một tên to con vạm vỡ từ bên trong bước ra, mặt mày hớn hở:
-Anh Ru. Xong việc nhanh vậy sao ?
-Ờ. -Rukio quăng chiếc mũ bảo hiểm cho tên này, cười nói. -Gắn lại cho anh cái biển xe nhé !
-Xong ngay. À, đại ca Levi cũng mới ghé quán đó.
Nghe thấy vậy Rukio mặt mày hí hửng, miệng huýt sáo ngoắc Tora đi theo. Khu phố này khá sầm uất, buôn bán đủ các loại mặt hàng, chưa kể đám nhà hàng và quán café mọc chen chúc như nấm.
Rukio bước xuống những bậc thang nhỏ hẹp, đi qua cánh cửa gỗ bên trên có hàng chữ bằng đèn neon màu xanh ngắt “Nobody”. Trong quán mờ mờ tối, nhưng không khó khăn để nhận ra bài trí của quán khá kỳ lạ. Những chiếc bàn và ghế đều mang hình thù thân cây bị cắt xẻ đặt nhấp nhô.
Rukio tiến tới quầy bar, nở nụ cười tươi rói.
-Đại ca, sao hôm nay rảnh rang đến làm bartender thế này ?
Levi lãnh đạm ngước mắt nhìn Rukio, rồi lại cúi xuống cắt chanh, không thèm nói tiếng nào. Rukio thấy vậy, vỗ vỗ tay xuống mặt bàn bar thì thào:
-Bàn ơi, đại ca Levi lại hờn dỗi gì rồi, không thèm trả lời ta luôn. Ta đành nói chuyện với mi vậy.
Levi vẫn không thèm để ý, bỏ mấy miếng chanh cắt rồi vào ly nước lạnh to tướng. Rukio thở dài, lại tiếp tục tự kỷ với mặt bàn:
-Mi nói xem cuối cùng thì đại ca giận chuyện gì ? Ngay cả lý do ta cũng không được biết, thật chẳng công bằng tí nào.
Tora nhòm Rukio chẳng khác chi gái nhà lành bị gấu đá ngồi ăn vạ. Cậu gắng nhịn không cười lớn khi nghĩ về điều đó, nhưng hai vai vẫn run lên.
Rukio lúc này đã nằm bò lên bàn, tiếp tục cái trò thủ thỉ. Levi nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi bất ngờ túm lấy cổ tay Rukio, vung con dao lên rồi đâm xuống ngay sát cạnh bàn tay Rukio. Lúc này thì anh chàng thoát hẳn khỏi vai diễn “gái nhà lành”, cười mà như mếu.
Levi cúi đầu xuống sát mặt Rukio gằn từng tiếng.
-Chú còn chưa biết tội ?
-Em thật không biết mắc phải tội gì. -Rukio mở to mắt làm ra vẻ khổ sở. (Re: bố Ru này cũng biết giả cưa sừng làm nghé ghê)
-Hừ. Anh hỏi chú, tại sao chuyện điều tra của cảnh sát không để cảnh sát làm mà chú cứ tự tiện chúi mũi vào ?
-Đại ca, em cũng là cảnh sát trong tương lai mà. Phụ giúp điều tra vụ án có gì không đúng ?
-Chú thích thì cứ làm một mình, sao còn kéo Rita của anh vào ?
Nghe đến đây, Rukio à lớn như thể Archimet khám phá ra lực đẩy của nước, như Newton phát hiện ra lực hút trái đất vậy. Rukio cười cười, vỗ nhẹ bàn tay đang cầm dao của Levi.
-Hóa ra lý do đại ca nổi giận là vì không được đi chơi với chị dâu.
Bị nói trúng tim đen, mặt Levi đã tối càng tối hơn. Rukio giả bộ thở dài than vãn.
-Em cũng đâu sung sướng hơn gì. Mấy ngày nay cũng đâu được gặp mặt bạn gái. Lại còn thiếu ngủ trầm trọng, cả tâm hồn và thể xác theo đó mà suy sụp.
Levi và Tora không bảo nhau mà cả hai cùng có cảm giác muốn dọng một đấm vào cái mặt giả tạo kia. Levi rút dao lại, rửa sạch rồi bỏ vào tủ. Xong, anh lấy ra hai cái ly, một rót nước cam, một rót bia đưa ra cho Tora và Rukio.
-Mệt thì bỏ đó cho cảnh sát đi.
Rukio nốc một hớp lớn bia, đặt ly xuống bàn cái rụp. Rồi anh rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
-Là vụ bắt cóc nữ sinh liên tiếp. Cảnh sát đã theo dấu hắn cả tháng rồi nhưng chưa bắt được. Khu vực hoạt động của hắn lại lanh quanh ở quận này.
-Chú lo cho mấy đứa em gái ?
-Anh tính thiếu mất một người rồi đại ca. Còn bạn gái em nữa. -Rukio cười nhăn nhở.
-Ai mà dám đụng đến Hội trưởng chứ. – Tora buột miệng chen vào.
-Dù thế nào đi chăng nữa, để một tên như thế lởn vởn ngoài đường, thật chẳng yên tâm.
Cuộc trò chuyện của các chàng trai kéo dài khoảng nửa tiếng. Sau đó, Rukio phóng moto về lại ký túc xá, để Tora bốc hỏa tự đón xe bus.
…
[Quán café Gió Mới]
Hazumi đang đóng cửa dọn dẹp quán. Trong khi lau sàn nhà, cô nàng bất giác nhớ lại đoạn ghi âm mà Hội trưởng cho cô nghe chiều nay. Những lời của Tora như cuộn băng cứ tua đi tua lại trong tâm trí Hazumi.
“Không hẳn chỉ vì công việc”, “Trước đây thì đúng như thế. Giờ…cũng không thấy khó chịu lắm.”
Hai bàn tay Hazumi siết chặt cán cây lau nhà. Trong lòng cô đan xen nhiều thứ cảm xúc lẫn lộn, chẳng phân định rõ là buồn hay vui.
Hazumi là người cuối cùng ra khỏi quán. Cô đi bộ dần về phía tàu điện ngầm. Con đường tuy ngắn nhưng hôm nay lại khá vắng vẻ. Hazumi cảm thấy hình như có tiếng bước chân phía sau mình. Hai tay cô nắm chặt lấy dây đeo túi xách, sải bước nhanh hơn. Nhưng cô đi nhanh thì tiếng bước chân đằng sau cũng gấp gáp theo. Hazumi sợ đến nỗi chẳng dám quay đầu lại, một mực muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng cánh tay kẻ đó đã níu vai cô lại.
-Á…á….bỏ tôi ra…biến thái !!! -Hazumi hét lên.
-Cậu dám nói tôi biến thái ?
Giọng nói quen thuộc khiến Hazumi mở choàng mắt.
-Ra là cậu. Làm tớ sợ gần chết !
Tora nhìn gương mặt vẫn còn vương nét hoảng sợ của Hazumi, bàn tay vô thức vỗ vỗ lên đầu cô.
-Có gì đâu mà phải sợ.
-Ai bảo tự nhiên cậu im lặng đi theo sau tớ, làm tớ tưởng là tên biến thái đeo bám nào đó.
-Trí tưởng tượng tốt thiệt.
Tora nói xong, chìa ra trước mặt Hazumi một túi đồ. -Nè, anh Rukio nói cậu thích loại này.
Hazumi ngơ ngác cầm lấy túi, nhìn vào trong. Là loại bánh dẻo mà cô rất thích.
-Sao tự dưng cậu lại mua cho tớ ?
-Anh Rukio đã kể cho tôi nghe chuyện cậu bị cảnh sát bắt.
Hazumi cảm thấy cả người đông cứng. Khó khăn lắm cô mới thốt lên được.
-Cậu biết rồi ?
-Ờ.
Nghe một tiếng ờ nhẹ nhàng của Tora mà sống mũi Hazumi chợt thấy cay cay. Nước mắt cứ tự nhiên trào ra, không kìm lại được. Hazumi cảm thấy thật khổ sở, thật tủi thân. Cô không muốn Tora biết chuyện này, không muốn chút nào.
-Nè…nè….sao tự nhiên lại khóc ?
Tora cau mày. Có phải mọi cô nàng mít ướt đều có tuyến nước mắt chảy tự do không van khóa lại chăng ?
-Tớ..hic..hic…xin lỗi…tớ không muốn khóc…nhưng mà…nhưng….tớ….hic…không phải loại con gái đó…
-Ờ….tôi có nói gì đâu. Nín đi.
-Chắc cậu nghĩ tớ tệ hại lắm…hic…hic…
-Không có.
Tora cố gắng moi móc túi quần, nhưng chẳng có thứ gì để đưa cho tiểu thư mít ướt lau nước mắt cả. Hazumi chỉ mới khóc một chút mà mặt đã đỏ bừng. Cô ngước nhìn Tora, hỏi lại lần nữa trong tiếng nấc.
-Cậu có ghét tớ không ?
Tora hơi sững lại, nhìn gương mặt nhuốm hồng, môi cậu mấp máy mãi mới thành lời.
-Không có.
-Ngay cả sau khi biết chuyện đó, cậu cũng không ghét tớ ?
-Không.
Hazumi nhìn chăm chú vào mắt Tora, như để xác minh câu trả lời là thật lòng. Nhưng cái nhìn này lại khiến Tora bối rối hẳn.
-Đừng khóc nữa. Để tôi đưa cậu về nhà. Anh Rukio nói quận này có tên biến thái bắt cóc nữ sinh. Đi về một mình không an toàn đâu.
Hazumi khẽ gật đầu. -Cảm ơn, Tora.
Bóng hai người, một dài một ngắn in xuống nền đường. Các quán xá tuy phần lớn đã đóng cửa, nhưng ánh đèn điện nhấp nháy vẫn sáng rực khắp nơi, nhắc nhở Giáng Sinh đã đến gần rồi.
Jun đang gác chân lên bàn nghẹo cổ ngủ ngon lành thì cánh cửa văn phòng Hội-học-sinh bị đá bang một phát bật mở làm cậu giật mình thức giấc. Cái bản mặt Tora hiện ra ngay cửa.
-Hội trưởng đâu rồi ? -Tora hất mặt hỏi.
Jun bị quấy rối giấc ngủ, cau có trả lời. -Ếu biết.
Tora nhìn quanh quất văn phòng, không có ai ngoài Jun. Nhưng mà, cái văn phòng này sạch sẽ đến sợ, bàn ghế không một hạt bụi, tủ đựng ly tách cũng bóng loáng. Trên kệ, sách báo và các loại tạp chí được phân lọai và sắp xếp ngay ngắn.
Tora thầm nghĩ, “cái thằng cha biến thái nào siêng năng dọn dẹp dữ vậy?”
…
Ở góc vườn hoa của trường, Tame hắt hơi liền vài cái. Akane ngẩng đầu hỏi:
-Bồ nhắc à ?
-Đâu ra !!!
Akane cười cười nháy mắt, bảo :
-Có thì nói, đừng giấu. Để bạn bè còn ăn mừng.
-Hừ, nhiều chuyện.
-Ầy, cái này không phải nhiều chuyện mà là quan tâm. Chỉ lo cậu ế lâu quá, thành ra ế vĩnh viễn…đau lòng anh em.
-Nói mà không nhìn lại mình.
Akane cười nhăn nhở, vỗ vỗ vai Tame nói:
-Bạn hiền, dù sao có trễ vẫn hơn cái đứa không có.
Tame hừ lạnh. -Tớ có Alexandra, Louisa, Matilda, Claire, Elizabeth, còn có Dorothy sắp đến..
-Thôi. Sì tốp.
Akane chịu hết nổi, quăng cái thùng tưới cây vào mặt Tame. Cậu ta dễ dàng bắt gọn.
-Nói cho cậu hay, ngoài tớ ra chắc thế giới này không có đứa con gái nào chịu nổi cái tính biến thái và mấy sở thích kỳ quặc của cậu.
-Ờ.. -Tame vừa chùi chùi mấy cái cánh hoa, vừa thấp giọng nói. -Đúng là chỉ duy nhất cậu thôi.
Ngay giữa lúc đó, một tên hớt ha hớt hải từ dãy phòng học chạy về phía hai người họ.
-Đại tỷ ! Đại tỷ !
Thằng nhóc vừa đến gần thì bị Akane gõ vào đầu một cái rõ đau.
-Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi là Hội trưởng. HỘI TRƯỞNG. Nhớ chưa hả ?
-Dạ. Hội trưởng.
-Có chuyện gì mà nháo nhào lên vậy?
-Đại ca nhóm Devox đang đi tìm chị khắp nơi kìa.
-Hử ? Devox…Là thằng nhóc Tora đó hả ?
-Dạ. Hội trưởng, liệu có phải là tìm chị để thách đấu không ?
Akane ngẩn người ra. Thách đấu ? Chuyện này nếu là 1 năm trước thì như cơm bữa với Akane. Nhưng ở thời điểm hiện tại, nghe hai chữ ấy giống như vừa nghe được cái tin đại hạ giá 80% vậy, thực hiếm hoi.
-Thằng nhóc Tora đó mới bị chó dại cắn nên nổi cơn điên gì à ? -Tame hỏi trong khi vẫn chăm chú lau cánh hoa.
-Em cũng không rõ. Đại…à…Hội trưởng, hay đi xem thử ?
Akane ngẫm nghĩ một hồi rồi chống tay lên đầu gối, đứng dậy phủi phủi hai tay.
-Được. Đi xem xem là chuyện gì.
Thằng nhóc đi trước dẫn đường, thảnh thơi đi phía sau là Akane và Tame. Dãy hành lang tầng 1 thấy Akane xuất hiện thì bắt đầu lao nhao.
(A nói) : Chắc đi tìm đại ca Devox rồi.
(B nói) : Vậy tin đồn là đúng ? Sắp có đánh nhau to hử ?
(C nói) : Không biết là xích mích gì mà Đại tỷ phải ra tay ha ?
(D nói) : Thích ghê. Lâu rồi không được thấy Đại tỷ oánh lộn.
Akane mở cửa lớp học, thò đầu vào trong hô lớn:
-Tora ới ời ! Nghe nói cưng đang kiếm chị ?
Tora đang ngồi một đống ở cuối lớp, nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu lại. Nhìn thấy Akane, ánh mắt Tora đột nhiên trở nên rất nghiêm túc. Cậu đứng dậy đi nhanh ra cửa. Cái bóng cao lớn của Tora phủ lên người Akane. Cô nghểnh cổ nhìn lên, từ tốn hỏi:
-Có chuyện gì sao ?
-Đi ra đây một lát.
Dứt lời, Tora túm cánh tay Akane lôi đi. Có một đám nhiều chuyện lù lù theo phía sau. Tora dừng lại, quay người quắc mắt nhìn.
-Biến. Đứa nào dám lại gần tao đập bể mặt.
Chỉ một câu thôi cũng khiến cả đám chùn chân. Nhưng Tame vẫn lạnh đạm đi đến gần, nói:
-Dạo này to mồm nhể cậu em.
Hai bên trừng trừng nhìn nhau cho đến khi Akane phải lên tiếng.
-Tame, cậu về văn phòng trước đi. Tora, có chuyện gì muốn nói thì nói lẹ.
Tora không nói không rằng, lại kéo Akane đi tiếp. Đến khi hai người lên đến sân thượng, Tora mới bắt đầu hỏi:
-Chị có biết….uhm…cái con nhỏ Hazumi đó….nó đang có chuyện gì sao ?
-Ồ, thì ra muốn hỏi thăm về gấu. Thế mà cứ ra vẻ thần bí.
-Gấu gì. Chị đừng có nói bừa.
-Nếu không phải gấu sao cưng quan tâm thế ?
-Tại tôi thấy khó chịu khi nhân viên không tập trung làm việc thôi.
-Ồ, thật không ? Chỉ đơn giản là vì trách nhiệm công việc thôi hả ?
Tora im bặt một hồi.
-Rốt cuộc chị có biết gì không ?
Akane lắc đầu nhún vai.
-Vậy chị có số của lão Rukio không ?
-Số thì có…-Akane rút điện thoại ra bấm bấm. -Nhưng không thể cho tùy tiện được.
-Vậy chị muốn gì ?
-Chị sẽ cho cưng số, với một điều kiện. Chị hỏi 3 câu, yêu cầu cưng trả lời thật lòng.
Tora suy nghĩ một lúc, cuối cùng chấp nhận.
-Được. Hỏi đi.
-Câu thứ 1, có phải cưng quan tâm đến Hazumi chỉ đơn thuần vì yêu cầu công việc không ?
Một khoảng im lặng kéo dài. Mây bay gió thổi.
-Haiz…suy nghĩ lâu thế. Không trả lời thì chị đi đây, ở đó tự kỷ đê.
-Đợi đã ! Được rồi tôi trả lời. Không hẳn chỉ vì công việc.
-Tốt. Câu thứ 2, Hazumi có điểm gì đáng yêu ?
-Không có điểm nào hết. Mít ướt, tiểu thư, hậu đậu, suy nghĩ đơn giản, dễ bị lừa gạt..
-Thôi. Sì tốp. Đủ rồi, cưng nói thêm nữa chắc chị không nhận ra nổi con bé luôn.
Akane cười cười đúng chất Rukio (Re thở dài: đúng là gần mực thì đen mà, ở gần tên Rukio riết rồi nguy hiểm giống hắn lun). Akane đưa ra câu cuối cùng.
-Nếu đúng như cưng nói thì chắc ở cạnh Haumi cưng cảm thấy rất phiền toái, bực mình ?
-Trước đây thì đúng như thế. -Tora trầm ngâm một hồi.
-Vậy giờ thì sao ?
-Giờ…cũng không thấy khó chịu lắm.
Akane nhoẻn miệng cười. Ngón tay bí mật nhấn cái nút trên màn hình điện thoại.
-Được rồi, nể tình cưng đã thật thà khai báo, số của anh Rukio nè.
Tora nhìn vào dãy số trên màn hình, nhanh chóng rút điện thoại ra bấm. Chuông reo 3 tiếng, một giọng con trai trầm trầm vang lên ở đầu dây bên kia.
-Alo
-Tora đây.
-Sao chú biết số của anh ?
-Hội trưởng cho.
-À, rồi, gọi có gì không ?
-Uhm…về Hazumi…anh có biết dạo này Hazumi đang lo lắng chuyện gì không ?
Đầu dây bên kia im lặng.
-Nè, Rukio, anh nói gì đi chứ.
-Chú giờ rảnh không ?
Tora liếc nhìn đồng hồ. -Chừng mấy phút nữa vào học lại.
-Cúp đi.
-Chi ?
-Anh dẫn chú đến một chỗ.
-Tại sao phải cúp học đi với anh ?
-Chú muốn biết chuyện của Hazumi mà phải không ?
-Uhm.
-Vậy đi phụ anh một tay, rồi anh nói cho nghe.
-Được. Gặp ở đâu ?
-Ba phút nữa anh đến trường chú.
Cúp máy, Tora bỏ qua Akane, đi thẳng xuống cầu thang. Akane gọi với theo:
-Thằng nhóc vô ơn kia, rốt cuộc có chuyện gì sao không thèm nói cho chị nghe.
-Chuông vào học rồi kìa. Hội trưởng thì nên làm gương đi.
-Còn cưng đi đâu, tính cúp lớp hả ? Đừng hòng nha.
-Tôi đi với lão Rukio. Lão ấy đến ngay bây giờ.
Nói xong, Tora bước ra khỏi dãy lớp học.
Akane lên đến lớp, từ cửa sổ nhìn xuống, cô có thể thấy cái dáng cao kều của Tora đang trèo tường trốn ra. Rốt cuộc hai tên con trai đó đang âm mưu tính toán làm cái gì ?
…
Tora ngồi sau xe moto của Rukio, cảm giác hơi khó chịu. Lý do cũng dễ hiểu, hai thằng con trai mà ngồi bám dính lấy nhau trên xe moto, người ngoài nhìn vào 70% sẽ cùng suy nghĩ hai đứa này là gay.
Phóng vòng vèo một hồi, cuối cùng Rukio cũng dừng xe gần một tiệm game online. Tora cởi mũ bảo hiểm, gõ gõ vào mũ Rukio hỏi lớn:
-Rốt cuộc anh tính làm gì ?
Rukio cởi bỏ mũ bảo hiểm, chỉ tay vào trong tịêm game.
-Ở trong kia là 3 thằng phải chịu trách nhiệm cho tình trạng của Hazumi. Chỉ vì bố chúng nó làm to mà không bị truy cứu trách nhiệm. Nhưng dám đụng đến các em gái của Rukio này thì đâu thoát dễ thế. Anh chỉ yêu cầu chú hai điều: thứ nhất lúc đánh nhau không được gỡ mũ bảo hiểm xuống, danh tính tuyệt đối phải giữ bí mật; thứ hai ra tay không cần khoan nhượng, đừng đánh chết người là được.
Rukio nhìn biểu hiện còn nhiều khó hiểu của Tora, cười nhẹ bảo:
-Sẵn sàng chưa ? Xong thì quẩy thôi.
Rukio đội lại mũ bảo hiểm. Tora cũng vậy. Hai thanh niên khí thế hừng hực đẩy cửa quán game đi vào.
Một tên đang chơi game đến hồi gay cấn văng tục chửi bậy liên tục. Hắn đang hăng máu thì đầu bị ai túm lấy dập mạnh xuống mặt bàn phím. Hắn đau điếng gào lên như lợn bị chọc tiết. Cả quán game dừng hết cuộc chơi, ngó qua.
Hai tên còn lại thấy bạn mình khi không bị đánh, nổi máu điên lao tới. Rukio tung ra một cước liên hoàn, nhanh đến nỗi tên kia chỉ đỡ được hai cú đầu tiên, sau đó thì cái mặt biến dạng thành thứ gì cũng không miêu tả nổi. Tên còn lại cũng hứng chịu số phận thê thảm không kém khi đụng độ Tora. Sẵn vóc người cao lớn, sải tay của Tora cũng dài hơn người khác, cho nên trong khi cú đấm của tên kia mới lơ lửng trong không trung thì cú đấm của Tora đã lao thẳng vào xương hàm đối thủ.
Một cuộc chiến không cân sức sớm đến hồi kết thúc với ba nạn nhân nằm co quắp trên sàn. Rukio lúc này mới ngừng tay, quỳ xuống túm tóc một tên trong nhóm, thì thầm cái gì đó vào tai hắn. Mắt hắn trợn tròn như gặp phải Diêm vương, thiếu nước rớt ra ngoài. Cái gương mặt xanh tím sung vù phủ đầy nỗi sợ hãi.
Từ xa đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi. Rukio tóm Tora chạy nhanh ra khỏi quán, lao lên xe moto phóng đi nhanh hơn tên lửa.
…
Rukio đỗ xịch trước một cửa tiệm sửa xe moto. Anh bỏ mũ, gọi lớn :
-Xù ơi !
Một tên to con vạm vỡ từ bên trong bước ra, mặt mày hớn hở:
-Anh Ru. Xong việc nhanh vậy sao ?
-Ờ. -Rukio quăng chiếc mũ bảo hiểm cho tên này, cười nói. -Gắn lại cho anh cái biển xe nhé !
-Xong ngay. À, đại ca Levi cũng mới ghé quán đó.
Nghe thấy vậy Rukio mặt mày hí hửng, miệng huýt sáo ngoắc Tora đi theo. Khu phố này khá sầm uất, buôn bán đủ các loại mặt hàng, chưa kể đám nhà hàng và quán café mọc chen chúc như nấm.
Rukio bước xuống những bậc thang nhỏ hẹp, đi qua cánh cửa gỗ bên trên có hàng chữ bằng đèn neon màu xanh ngắt “Nobody”. Trong quán mờ mờ tối, nhưng không khó khăn để nhận ra bài trí của quán khá kỳ lạ. Những chiếc bàn và ghế đều mang hình thù thân cây bị cắt xẻ đặt nhấp nhô.
Rukio tiến tới quầy bar, nở nụ cười tươi rói.
-Đại ca, sao hôm nay rảnh rang đến làm bartender thế này ?
Levi lãnh đạm ngước mắt nhìn Rukio, rồi lại cúi xuống cắt chanh, không thèm nói tiếng nào. Rukio thấy vậy, vỗ vỗ tay xuống mặt bàn bar thì thào:
-Bàn ơi, đại ca Levi lại hờn dỗi gì rồi, không thèm trả lời ta luôn. Ta đành nói chuyện với mi vậy.
Levi vẫn không thèm để ý, bỏ mấy miếng chanh cắt rồi vào ly nước lạnh to tướng. Rukio thở dài, lại tiếp tục tự kỷ với mặt bàn:
-Mi nói xem cuối cùng thì đại ca giận chuyện gì ? Ngay cả lý do ta cũng không được biết, thật chẳng công bằng tí nào.
Tora nhòm Rukio chẳng khác chi gái nhà lành bị gấu đá ngồi ăn vạ. Cậu gắng nhịn không cười lớn khi nghĩ về điều đó, nhưng hai vai vẫn run lên.
Rukio lúc này đã nằm bò lên bàn, tiếp tục cái trò thủ thỉ. Levi nhắm mắt lại, hít một hơi dài rồi bất ngờ túm lấy cổ tay Rukio, vung con dao lên rồi đâm xuống ngay sát cạnh bàn tay Rukio. Lúc này thì anh chàng thoát hẳn khỏi vai diễn “gái nhà lành”, cười mà như mếu.
Levi cúi đầu xuống sát mặt Rukio gằn từng tiếng.
-Chú còn chưa biết tội ?
-Em thật không biết mắc phải tội gì. -Rukio mở to mắt làm ra vẻ khổ sở. (Re: bố Ru này cũng biết giả cưa sừng làm nghé ghê)
-Hừ. Anh hỏi chú, tại sao chuyện điều tra của cảnh sát không để cảnh sát làm mà chú cứ tự tiện chúi mũi vào ?
-Đại ca, em cũng là cảnh sát trong tương lai mà. Phụ giúp điều tra vụ án có gì không đúng ?
-Chú thích thì cứ làm một mình, sao còn kéo Rita của anh vào ?
Nghe đến đây, Rukio à lớn như thể Archimet khám phá ra lực đẩy của nước, như Newton phát hiện ra lực hút trái đất vậy. Rukio cười cười, vỗ nhẹ bàn tay đang cầm dao của Levi.
-Hóa ra lý do đại ca nổi giận là vì không được đi chơi với chị dâu.
Bị nói trúng tim đen, mặt Levi đã tối càng tối hơn. Rukio giả bộ thở dài than vãn.
-Em cũng đâu sung sướng hơn gì. Mấy ngày nay cũng đâu được gặp mặt bạn gái. Lại còn thiếu ngủ trầm trọng, cả tâm hồn và thể xác theo đó mà suy sụp.
Levi và Tora không bảo nhau mà cả hai cùng có cảm giác muốn dọng một đấm vào cái mặt giả tạo kia. Levi rút dao lại, rửa sạch rồi bỏ vào tủ. Xong, anh lấy ra hai cái ly, một rót nước cam, một rót bia đưa ra cho Tora và Rukio.
-Mệt thì bỏ đó cho cảnh sát đi.
Rukio nốc một hớp lớn bia, đặt ly xuống bàn cái rụp. Rồi anh rút một điếu thuốc ra, châm lửa.
-Là vụ bắt cóc nữ sinh liên tiếp. Cảnh sát đã theo dấu hắn cả tháng rồi nhưng chưa bắt được. Khu vực hoạt động của hắn lại lanh quanh ở quận này.
-Chú lo cho mấy đứa em gái ?
-Anh tính thiếu mất một người rồi đại ca. Còn bạn gái em nữa. -Rukio cười nhăn nhở.
-Ai mà dám đụng đến Hội trưởng chứ. – Tora buột miệng chen vào.
-Dù thế nào đi chăng nữa, để một tên như thế lởn vởn ngoài đường, thật chẳng yên tâm.
Cuộc trò chuyện của các chàng trai kéo dài khoảng nửa tiếng. Sau đó, Rukio phóng moto về lại ký túc xá, để Tora bốc hỏa tự đón xe bus.
…
[Quán café Gió Mới]
Hazumi đang đóng cửa dọn dẹp quán. Trong khi lau sàn nhà, cô nàng bất giác nhớ lại đoạn ghi âm mà Hội trưởng cho cô nghe chiều nay. Những lời của Tora như cuộn băng cứ tua đi tua lại trong tâm trí Hazumi.
“Không hẳn chỉ vì công việc”, “Trước đây thì đúng như thế. Giờ…cũng không thấy khó chịu lắm.”
Hai bàn tay Hazumi siết chặt cán cây lau nhà. Trong lòng cô đan xen nhiều thứ cảm xúc lẫn lộn, chẳng phân định rõ là buồn hay vui.
Hazumi là người cuối cùng ra khỏi quán. Cô đi bộ dần về phía tàu điện ngầm. Con đường tuy ngắn nhưng hôm nay lại khá vắng vẻ. Hazumi cảm thấy hình như có tiếng bước chân phía sau mình. Hai tay cô nắm chặt lấy dây đeo túi xách, sải bước nhanh hơn. Nhưng cô đi nhanh thì tiếng bước chân đằng sau cũng gấp gáp theo. Hazumi sợ đến nỗi chẳng dám quay đầu lại, một mực muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng cánh tay kẻ đó đã níu vai cô lại.
-Á…á….bỏ tôi ra…biến thái !!! -Hazumi hét lên.
-Cậu dám nói tôi biến thái ?
Giọng nói quen thuộc khiến Hazumi mở choàng mắt.
-Ra là cậu. Làm tớ sợ gần chết !
Tora nhìn gương mặt vẫn còn vương nét hoảng sợ của Hazumi, bàn tay vô thức vỗ vỗ lên đầu cô.
-Có gì đâu mà phải sợ.
-Ai bảo tự nhiên cậu im lặng đi theo sau tớ, làm tớ tưởng là tên biến thái đeo bám nào đó.
-Trí tưởng tượng tốt thiệt.
Tora nói xong, chìa ra trước mặt Hazumi một túi đồ. -Nè, anh Rukio nói cậu thích loại này.
Hazumi ngơ ngác cầm lấy túi, nhìn vào trong. Là loại bánh dẻo mà cô rất thích.
-Sao tự dưng cậu lại mua cho tớ ?
-Anh Rukio đã kể cho tôi nghe chuyện cậu bị cảnh sát bắt.
Hazumi cảm thấy cả người đông cứng. Khó khăn lắm cô mới thốt lên được.
-Cậu biết rồi ?
-Ờ.
Nghe một tiếng ờ nhẹ nhàng của Tora mà sống mũi Hazumi chợt thấy cay cay. Nước mắt cứ tự nhiên trào ra, không kìm lại được. Hazumi cảm thấy thật khổ sở, thật tủi thân. Cô không muốn Tora biết chuyện này, không muốn chút nào.
-Nè…nè….sao tự nhiên lại khóc ?
Tora cau mày. Có phải mọi cô nàng mít ướt đều có tuyến nước mắt chảy tự do không van khóa lại chăng ?
-Tớ..hic..hic…xin lỗi…tớ không muốn khóc…nhưng mà…nhưng….tớ….hic…không phải loại con gái đó…
-Ờ….tôi có nói gì đâu. Nín đi.
-Chắc cậu nghĩ tớ tệ hại lắm…hic…hic…
-Không có.
Tora cố gắng moi móc túi quần, nhưng chẳng có thứ gì để đưa cho tiểu thư mít ướt lau nước mắt cả. Hazumi chỉ mới khóc một chút mà mặt đã đỏ bừng. Cô ngước nhìn Tora, hỏi lại lần nữa trong tiếng nấc.
-Cậu có ghét tớ không ?
Tora hơi sững lại, nhìn gương mặt nhuốm hồng, môi cậu mấp máy mãi mới thành lời.
-Không có.
-Ngay cả sau khi biết chuyện đó, cậu cũng không ghét tớ ?
-Không.
Hazumi nhìn chăm chú vào mắt Tora, như để xác minh câu trả lời là thật lòng. Nhưng cái nhìn này lại khiến Tora bối rối hẳn.
-Đừng khóc nữa. Để tôi đưa cậu về nhà. Anh Rukio nói quận này có tên biến thái bắt cóc nữ sinh. Đi về một mình không an toàn đâu.
Hazumi khẽ gật đầu. -Cảm ơn, Tora.
Bóng hai người, một dài một ngắn in xuống nền đường. Các quán xá tuy phần lớn đã đóng cửa, nhưng ánh đèn điện nhấp nháy vẫn sáng rực khắp nơi, nhắc nhở Giáng Sinh đã đến gần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.