Chương 20: Giỏi
Kati
27/12/2023
Lúc cô còn nhỏ, chú dì cứ một năm vài lần, đi khắp nơi để làm công việc buôn bán của mình. Chỉ có 4 năm gần đây mọi chuyện thuận lợi nên mới cố định nhà cửa trong thành phố. Vì vậy Khánh Hạ mới có cơ hội làm thêm ở quán lẩu, tiết kiệm tiền chờ ngày rời đi. Chẳng ai ngờ vì một ánh nhìn của Lục Tôn mà mọi chuyện thay đổi.
Người dì quát lên:
- Mày câm ngay! Quần áo cũ không phải quần áo à!? Cơm thừa không phải là cơm à!? Không có bọn tao mày sống kiểu gì!?
Càng nghe, Khánh Hạ càng tự trách bản thân khi trước đã quá nhu nhược. Cô lớn giọng, nhìn thẳng vào mặt người dì độc ác:
- Bà gọi đó là sống à?! Bao nhiêu uất ức xã hội ngoài kia hai ông bà đều trút lên đầu một đứa trẻ mồ côi! Mỗi lần về nhà đều kiếm cớ đánh đập! Đến nỗi chính tôi còn phải ghê tởm tấm lưng đầy sẹo của mình!
Thấy họ im bặt, Khánh Hạ được dịp xả hết mọi uất ức trong lòng mình:
- Lúc bố mẹ tôi mất, các người cũng vì sợ tốn tiền mà không chôn cất họ đàng hoàng! Bây giờ tôi muốn thắp một nén nhang cũng không biết tìm họ ở đâu! Bao nhiêu tài sản bố mẹ để lại các người cũng lấy lí do nuôi tôi để tiêu xài sạch sẽ! Một xu tôi cũng không có! Rốt cuộc các người thấy tôi được sống như người bình thường lúc nào vậy!?
Nói xong một tràng dài, Khánh Hạ đứng thở mạnh. Đã rất lâu rồi cô không dám lớn tiếng với một ai. Hôm nay lại mạnh miệng đến mức toát mồ hôi. Xem ra cô đã thay đổi dần dần, có Lục Tôn ở bên, cô không sợ gì nữa.
Bà dì cãi không lại nên chỉ biết lẩm bẩm trong miệng:
- Lục gia rốt cuộc nhìn trúng con nhỏ này ở điểm nào chứ?
Ông chú không can tâm liền chửi đổng:
- Cái thứ vô dụng như mày chỉ biết bám chân Lục gia! Không có nhà chồng, mày chỉ là phế vật thôi!
Bà dì nghe đến đây thì vội cản lại:
- Thôi ông im lặng đi! Nếu nó tức giận mà kiện chuyện mình bạo hành thì to chuyện!
Sau một hồi bình tĩnh lại, Khánh Hạ mới nhẹ giọng xuống:
- Tài sản bố mẹ để lại khi xưa và của hồi môn lúc đám cưới mà Lục gia cho tôi, tôi sẽ không lấy lại. Coi như trả hết công ơn nuôi nấng của các người.
- ...
- Từ bây giờ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Nếu gặp tôi ngoài đường thì xin hãy gọi một tiếng Đại Úy phu nhân.
...----------------...
Lúc sau, Khánh Hạ bước ra khỏi nhà mà đôi chân mềm nhũn, tim như muốn rơi ra ngoài. Không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà cãi tay đôi với bọn họ nữa. Chỉ sợ tình hình mất kiểm soát rồi xảy ra ẩu đả. Cũng may là họ biết sợ nên khá suôn sẻ.
Đi được vài bước, cô đã thấy chiếc Maybach quen thuộc từ xa. Lục Tôn đứng bên cạnh trong chiếc áo khoác dài ấm cúng. Khi nhìn thấy vợ mình, anh bước nhanh vài bước về phía cô:
- Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ?
- Dạ ổn. Em lấy được những gì cần thiết rồi. Họ cũng không làm khó em nữa.
Lục Tôn mỉm cười rồi bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên trán Khánh Hạ. Thấy cô giật mình, anh phì cười:
- Thưởng cho em đó! Hôm nay quá giỏi!
Không để cho Khánh Hạ trả lời, anh đã đi về phía xe rồi mở cửa:
- Được rồi! Đi thôi!
- Đi đâu ạ?
Cô vừa ngồi vào trong vừa hỏi. Lục Tôn chống tay lên mép cánh cửa rồi cúi nhẹ người:
- Hôm nay chủ nhật. Bảo bối muốn đi đâu?
Khánh Hạ cúi mặt nói nhỏ:
- Anh sẽ không chê em trẻ con chứ?
- Ừm, tất nhiên.
- Vậy... đi thủy cung...
...----------------...
Tuy đúng là Lục Tôn có cười thầm trong bụng, nhưng anh vẫn chiều chuộng đưa vợ đến nơi cô muốn. Cả một ngày dài cả hai đi khắp khu công viên giải trí rộng lớn như một phần thưởng cho Khánh Hạ.
Những gì mà tuổi thơ cô chưa được trải qua, Lục Tôn thực hiện tất thảy. Từ việc ăn thử kẹo bông gòn đến việc ngồi trên vòng đu quay khổng lồ cao chót vót. Ở trong thủy cung hết vài tiếng đồng hồ, thậm chí hai lần mua vé xem biểu diễn cá heo vì Khánh Hạ quá thích. Anh không ngại hình ảnh hai người trưởng thành cùng nhau mua vài chiếc bóng bay. Tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười thật sự của cô. Đôi mắt trong veo cong lên như vầng trăng khuyết khi cười trông đáng yêu vô cùng.
...----------------...
Buổi tối cuối ngày, cả hai vào một tiệm đồ ăn Nhật ở sâu trong lòng thành phố. Lục Tôn gọi một ít sushi và soju, đảm bảo các món này Khánh Hạ chưa được thử bao giờ. Anh cẩn thận, nhỏ nhẹ giới thiệu từng món. Sau đó cả hai ăn uống vô cùng vui vẻ. Đây cũng là lần đầu tiên Khánh Hạ thấy Lục Đại Úy nói nhiều như thế.
Vì soju là đồ uống có cồn nên Lục Tôn có hơi lo lắng.
- Anh chọn loại có nồng độ thấp, em thấy sao?
- Thật ra em cũng từng uống qua đồ có cồn rồi. Lúc còn làm ở quán lẩu, mấy buổi ăn liên hoan có uống một chút.
Lục Tôn phì cười:
- Ha ha, vậy là anh đánh giá vợ mình hơi thấp rồi nhỉ?
- Đâu đâu! Đúng là có uống nhưng chưa nhiều!
- Vậy em biết tửu lượng em đến đâu chưa?
- Hmm... Tuy chưa bao giờ say nhưng em nghĩ mình khá kém.
Người dì quát lên:
- Mày câm ngay! Quần áo cũ không phải quần áo à!? Cơm thừa không phải là cơm à!? Không có bọn tao mày sống kiểu gì!?
Càng nghe, Khánh Hạ càng tự trách bản thân khi trước đã quá nhu nhược. Cô lớn giọng, nhìn thẳng vào mặt người dì độc ác:
- Bà gọi đó là sống à?! Bao nhiêu uất ức xã hội ngoài kia hai ông bà đều trút lên đầu một đứa trẻ mồ côi! Mỗi lần về nhà đều kiếm cớ đánh đập! Đến nỗi chính tôi còn phải ghê tởm tấm lưng đầy sẹo của mình!
Thấy họ im bặt, Khánh Hạ được dịp xả hết mọi uất ức trong lòng mình:
- Lúc bố mẹ tôi mất, các người cũng vì sợ tốn tiền mà không chôn cất họ đàng hoàng! Bây giờ tôi muốn thắp một nén nhang cũng không biết tìm họ ở đâu! Bao nhiêu tài sản bố mẹ để lại các người cũng lấy lí do nuôi tôi để tiêu xài sạch sẽ! Một xu tôi cũng không có! Rốt cuộc các người thấy tôi được sống như người bình thường lúc nào vậy!?
Nói xong một tràng dài, Khánh Hạ đứng thở mạnh. Đã rất lâu rồi cô không dám lớn tiếng với một ai. Hôm nay lại mạnh miệng đến mức toát mồ hôi. Xem ra cô đã thay đổi dần dần, có Lục Tôn ở bên, cô không sợ gì nữa.
Bà dì cãi không lại nên chỉ biết lẩm bẩm trong miệng:
- Lục gia rốt cuộc nhìn trúng con nhỏ này ở điểm nào chứ?
Ông chú không can tâm liền chửi đổng:
- Cái thứ vô dụng như mày chỉ biết bám chân Lục gia! Không có nhà chồng, mày chỉ là phế vật thôi!
Bà dì nghe đến đây thì vội cản lại:
- Thôi ông im lặng đi! Nếu nó tức giận mà kiện chuyện mình bạo hành thì to chuyện!
Sau một hồi bình tĩnh lại, Khánh Hạ mới nhẹ giọng xuống:
- Tài sản bố mẹ để lại khi xưa và của hồi môn lúc đám cưới mà Lục gia cho tôi, tôi sẽ không lấy lại. Coi như trả hết công ơn nuôi nấng của các người.
- ...
- Từ bây giờ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Nếu gặp tôi ngoài đường thì xin hãy gọi một tiếng Đại Úy phu nhân.
...----------------...
Lúc sau, Khánh Hạ bước ra khỏi nhà mà đôi chân mềm nhũn, tim như muốn rơi ra ngoài. Không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà cãi tay đôi với bọn họ nữa. Chỉ sợ tình hình mất kiểm soát rồi xảy ra ẩu đả. Cũng may là họ biết sợ nên khá suôn sẻ.
Đi được vài bước, cô đã thấy chiếc Maybach quen thuộc từ xa. Lục Tôn đứng bên cạnh trong chiếc áo khoác dài ấm cúng. Khi nhìn thấy vợ mình, anh bước nhanh vài bước về phía cô:
- Sao rồi? Mọi chuyện ổn chứ?
- Dạ ổn. Em lấy được những gì cần thiết rồi. Họ cũng không làm khó em nữa.
Lục Tôn mỉm cười rồi bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên trán Khánh Hạ. Thấy cô giật mình, anh phì cười:
- Thưởng cho em đó! Hôm nay quá giỏi!
Không để cho Khánh Hạ trả lời, anh đã đi về phía xe rồi mở cửa:
- Được rồi! Đi thôi!
- Đi đâu ạ?
Cô vừa ngồi vào trong vừa hỏi. Lục Tôn chống tay lên mép cánh cửa rồi cúi nhẹ người:
- Hôm nay chủ nhật. Bảo bối muốn đi đâu?
Khánh Hạ cúi mặt nói nhỏ:
- Anh sẽ không chê em trẻ con chứ?
- Ừm, tất nhiên.
- Vậy... đi thủy cung...
...----------------...
Tuy đúng là Lục Tôn có cười thầm trong bụng, nhưng anh vẫn chiều chuộng đưa vợ đến nơi cô muốn. Cả một ngày dài cả hai đi khắp khu công viên giải trí rộng lớn như một phần thưởng cho Khánh Hạ.
Những gì mà tuổi thơ cô chưa được trải qua, Lục Tôn thực hiện tất thảy. Từ việc ăn thử kẹo bông gòn đến việc ngồi trên vòng đu quay khổng lồ cao chót vót. Ở trong thủy cung hết vài tiếng đồng hồ, thậm chí hai lần mua vé xem biểu diễn cá heo vì Khánh Hạ quá thích. Anh không ngại hình ảnh hai người trưởng thành cùng nhau mua vài chiếc bóng bay. Tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười thật sự của cô. Đôi mắt trong veo cong lên như vầng trăng khuyết khi cười trông đáng yêu vô cùng.
...----------------...
Buổi tối cuối ngày, cả hai vào một tiệm đồ ăn Nhật ở sâu trong lòng thành phố. Lục Tôn gọi một ít sushi và soju, đảm bảo các món này Khánh Hạ chưa được thử bao giờ. Anh cẩn thận, nhỏ nhẹ giới thiệu từng món. Sau đó cả hai ăn uống vô cùng vui vẻ. Đây cũng là lần đầu tiên Khánh Hạ thấy Lục Đại Úy nói nhiều như thế.
Vì soju là đồ uống có cồn nên Lục Tôn có hơi lo lắng.
- Anh chọn loại có nồng độ thấp, em thấy sao?
- Thật ra em cũng từng uống qua đồ có cồn rồi. Lúc còn làm ở quán lẩu, mấy buổi ăn liên hoan có uống một chút.
Lục Tôn phì cười:
- Ha ha, vậy là anh đánh giá vợ mình hơi thấp rồi nhỉ?
- Đâu đâu! Đúng là có uống nhưng chưa nhiều!
- Vậy em biết tửu lượng em đến đâu chưa?
- Hmm... Tuy chưa bao giờ say nhưng em nghĩ mình khá kém.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.