Chương 16: Hai gò má của cô gái còn hơi hồng nhẹ
Kati
27/12/2023
Chị Hân không can tâm liền nói:
- Vấn đề không phải là bao nhiêu, mà là trong cơ quan có kẻ trộm. Bây giờ không bắt được thì sẽ tạo thói quen trộm cắp. Sau này cái gì cũng mất thì phải làm sao đây?
Ánh mắt của Lục Tôn nhìn về phía Khánh Hạ rồi nhanh chóng nhìn về người phụ nữ đối diện:
- Ý cô là vợ tôi đã lấy à?
- Không phải cô ta thì là ai? Tất cả mọi người đều ở trên tầng kí túc. Ở đây chỉ có 2 người, chẳng lẽ tôi lại lấy à? Tôi làm ở đây bao năm rồi mà còn chưa đủ uy tín sao?
Lục Tôn định thay mặt Khánh Hạ giải quyết, nhưng nghĩ đến tính cách nhút nhát của cô, anh lại nghĩ ra một cách khác.
- Khánh Hạ, em có lấy không?
Cô nghe xong thì có hơi tổn thương. Nhưng một người công tư phân minh như Lục Đại Úy thì chắc chắn phải hỏi như vậy rồi.
- Dạ, không ạ!
- Nghĩa là em đang bị vu oan?
- Vâng ạ, em thật sự không lấy. Em chỉ vừa mới bước ra khỏi phòng.
Chị Hân nghe đến đây thì nói móc mỉa:
- Không lấy? Thế cô có bằng chứng gì chứng minh mình trong sạch không?
Khánh Hạ mở miệng, định nói gì đó nhưng cái bóng tâm lí bị vu oan quá lớn, cô lại ngậm miệng. Lục Tôn thấy được hành động đó liền đặt tay lên vai cô như một lời an ủi:
- Em cứ thoải mái nói đi. Anh bảo đảm không ai làm gì được em.
Khánh Hạ cảm nhận được sự an toàn liền gật đầu, quay sang nói với người phụ nữ đối diện, ánh mắt trở nên cứng cỏi hơn gấp trăm lần:
- Chị Hân. Việc chị nghi ngờ em lấy trộm đồ thì chị phải đưa ra bằng chứng trước. Em không cần thiết phải chứng minh mình trong sạch.
- Gì cơ?
- Em đã nói rõ. Em không lấy.
- Vòng vo như thế là cô không chứng minh được chứ gì?
- Sai rồi, thưa chị. Xét về cơ bản, chị không có bằng chứng thì em vốn đã trong sạch sẵn. Nếu tiếp tục nói thì rõ ràng là chị đang cố tình vu khống cho em.
- Cô-
Người phụ nữ bị nói đến cứng họng khiến Lục Tôn vô cùng hài lòng. Anh đưa mắt nhìn lén Khánh Hạ. Cô gái này mạnh mẽ, toát ra khí chất của Đại Úy phu nhân. Có lẽ trước đó cô bị cuộc đời vùi dập nên mới không dám chống trả. Anh tự nhủ, có anh ở đây chắc chắn cô sẽ được trở về làm chính bản thân mình.
Sau đó, bốn người "Công Thành Danh Toại" cùng nhau kéo Khánh Hạ ra ngoài hỏi chuyện:
- Ủa, là sao vậy chị?
- Chị vừa bước ra là bị chị Hân mắng luôn hả?
- Như vậy đúng là có hơi quá đáng.
Còn ở bên trong, Lục Tôn âm thầm giải quyết giúp Khánh Hạ. Anh gằn giọng nói với đối phương:
- Lần sau cô nói gì cũng phải có bằng chứng xác thực. Tiền đi chợ cho trạm được cung cấp đều đặn và cô là người chịu trách nhiệm. Nếu cô làm mất thì hãy tự bù tiền vào đi.
...----------------...
Buổi chiều, Khánh Hạ cùng Lục Tôn trở về nhà. Tòa biệt thự chứa ba thế hệ giờ bỗng trống vắng, chỉ lèo tèo vài người làm đang nấu cơm trong bếp.
Hai vợ chồng lên phòng, Khánh Hạ ngồi xuống mép giường bấm điện thoại, Lục Tôn vừa mở tủ lấy quần áo vừa nói:
- Nghe chị dâu kể em vẫn chưa quen với điện thoại mới à?
- Vâng ạ, em chậm hiểu nên có hơi khó để sử dụng cái này.
- Không sao, anh hướng dẫn cho.
Lục Tôn bỗng bước đến ngồi xuống bên cạnh khiến Khánh Hạ có chút giật mình. Anh đặt bộ quần áo mà mình định lấy để đi tắm sang một bên rồi nhìn vào màn hình điện thoại của cô:
- À, hiểu rồi. Để anh cài lại ngôn ngữ và biểu tượng cho em dễ nhớ.
Lục Tôn cầm lấy máy rồi thuần thục bấm gì đó. Không khí yên tĩnh khiến Khánh Hạ chú ý đến khuôn mặt góc cạnh của anh. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên sống mũi cao và gò má, nét điển trai bỗng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Một tin nhắn nảy lên trên màn hình điện thoại khiến anh chú ý.
[Thành: chị dâu về đến nhà chưa?]
Lục Tôn nhướn mày. Thằng Thành? Nhanh vậy đã lưu số điện thoại của người ta rồi à?
Ngay sau đó là hàng loạt các tin nhắn đến từ tiểu đội lính cứu hỏa.
[Toại: hello, là em nè]
[Danh: tuần sau chị có tới trạm chơi nữa không?]
[Công: chị, chị biết chơi game không?]
Bỗng nhiên Lục Đại Úy cảm thấy có chút hối hận khi mua cho vợ điện thoại mới. Đám nhóc này thật phiền toái, phá cả vợ lẫn chồng.
- Này, em có thấy cái bọn-
Lục Tôn vừa quay mặt sang thì thấy Khánh Hạ nhìn mình chằm chằm, hai gò má của cô gái còn hơi hồng nhẹ. Chừng này tuổi đầu rồi nhưng trái tim của anh vẫn đập loạn xạ khi mặt đối mặt với cô gái mình yêu.
Vài giây sau, Khánh Hạ giật mình đứng dậy:
- A, em xin lỗi. Tại vì em đang suy nghĩ...
- Không sao. Cầm lấy đi.
Lục Tôn đứng dậy theo, anh đưa tay trả điện thoại nhưng Khánh Hạ hơi run nên bất ngờ làm rơi máy xuống sàn.
Đúng khoảnh khắc ngượng ngùng, Lục Tôn đưa tay trái lên định sờ gáy vì bối rối. Nhưng kì lạ là Khánh Hạ lại nhắm mắt cúi đầu, hai cánh tay đưa lên theo phản xạ như đang đỡ gì đó.
Lục Tôn ngạc nhiên nhưng không để lộ ra bên ngoài. Anh nắm nhẹ, kéo cổ tay cô xuống:
- Em sao vậy?
Nhịp thở của Khánh Hạ dường như ổn định hơn, cô lí nhí trong miệng:
- Anh... không có đánh đúng không?
- Vấn đề không phải là bao nhiêu, mà là trong cơ quan có kẻ trộm. Bây giờ không bắt được thì sẽ tạo thói quen trộm cắp. Sau này cái gì cũng mất thì phải làm sao đây?
Ánh mắt của Lục Tôn nhìn về phía Khánh Hạ rồi nhanh chóng nhìn về người phụ nữ đối diện:
- Ý cô là vợ tôi đã lấy à?
- Không phải cô ta thì là ai? Tất cả mọi người đều ở trên tầng kí túc. Ở đây chỉ có 2 người, chẳng lẽ tôi lại lấy à? Tôi làm ở đây bao năm rồi mà còn chưa đủ uy tín sao?
Lục Tôn định thay mặt Khánh Hạ giải quyết, nhưng nghĩ đến tính cách nhút nhát của cô, anh lại nghĩ ra một cách khác.
- Khánh Hạ, em có lấy không?
Cô nghe xong thì có hơi tổn thương. Nhưng một người công tư phân minh như Lục Đại Úy thì chắc chắn phải hỏi như vậy rồi.
- Dạ, không ạ!
- Nghĩa là em đang bị vu oan?
- Vâng ạ, em thật sự không lấy. Em chỉ vừa mới bước ra khỏi phòng.
Chị Hân nghe đến đây thì nói móc mỉa:
- Không lấy? Thế cô có bằng chứng gì chứng minh mình trong sạch không?
Khánh Hạ mở miệng, định nói gì đó nhưng cái bóng tâm lí bị vu oan quá lớn, cô lại ngậm miệng. Lục Tôn thấy được hành động đó liền đặt tay lên vai cô như một lời an ủi:
- Em cứ thoải mái nói đi. Anh bảo đảm không ai làm gì được em.
Khánh Hạ cảm nhận được sự an toàn liền gật đầu, quay sang nói với người phụ nữ đối diện, ánh mắt trở nên cứng cỏi hơn gấp trăm lần:
- Chị Hân. Việc chị nghi ngờ em lấy trộm đồ thì chị phải đưa ra bằng chứng trước. Em không cần thiết phải chứng minh mình trong sạch.
- Gì cơ?
- Em đã nói rõ. Em không lấy.
- Vòng vo như thế là cô không chứng minh được chứ gì?
- Sai rồi, thưa chị. Xét về cơ bản, chị không có bằng chứng thì em vốn đã trong sạch sẵn. Nếu tiếp tục nói thì rõ ràng là chị đang cố tình vu khống cho em.
- Cô-
Người phụ nữ bị nói đến cứng họng khiến Lục Tôn vô cùng hài lòng. Anh đưa mắt nhìn lén Khánh Hạ. Cô gái này mạnh mẽ, toát ra khí chất của Đại Úy phu nhân. Có lẽ trước đó cô bị cuộc đời vùi dập nên mới không dám chống trả. Anh tự nhủ, có anh ở đây chắc chắn cô sẽ được trở về làm chính bản thân mình.
Sau đó, bốn người "Công Thành Danh Toại" cùng nhau kéo Khánh Hạ ra ngoài hỏi chuyện:
- Ủa, là sao vậy chị?
- Chị vừa bước ra là bị chị Hân mắng luôn hả?
- Như vậy đúng là có hơi quá đáng.
Còn ở bên trong, Lục Tôn âm thầm giải quyết giúp Khánh Hạ. Anh gằn giọng nói với đối phương:
- Lần sau cô nói gì cũng phải có bằng chứng xác thực. Tiền đi chợ cho trạm được cung cấp đều đặn và cô là người chịu trách nhiệm. Nếu cô làm mất thì hãy tự bù tiền vào đi.
...----------------...
Buổi chiều, Khánh Hạ cùng Lục Tôn trở về nhà. Tòa biệt thự chứa ba thế hệ giờ bỗng trống vắng, chỉ lèo tèo vài người làm đang nấu cơm trong bếp.
Hai vợ chồng lên phòng, Khánh Hạ ngồi xuống mép giường bấm điện thoại, Lục Tôn vừa mở tủ lấy quần áo vừa nói:
- Nghe chị dâu kể em vẫn chưa quen với điện thoại mới à?
- Vâng ạ, em chậm hiểu nên có hơi khó để sử dụng cái này.
- Không sao, anh hướng dẫn cho.
Lục Tôn bỗng bước đến ngồi xuống bên cạnh khiến Khánh Hạ có chút giật mình. Anh đặt bộ quần áo mà mình định lấy để đi tắm sang một bên rồi nhìn vào màn hình điện thoại của cô:
- À, hiểu rồi. Để anh cài lại ngôn ngữ và biểu tượng cho em dễ nhớ.
Lục Tôn cầm lấy máy rồi thuần thục bấm gì đó. Không khí yên tĩnh khiến Khánh Hạ chú ý đến khuôn mặt góc cạnh của anh. Ánh sáng từ điện thoại hắt lên sống mũi cao và gò má, nét điển trai bỗng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Một tin nhắn nảy lên trên màn hình điện thoại khiến anh chú ý.
[Thành: chị dâu về đến nhà chưa?]
Lục Tôn nhướn mày. Thằng Thành? Nhanh vậy đã lưu số điện thoại của người ta rồi à?
Ngay sau đó là hàng loạt các tin nhắn đến từ tiểu đội lính cứu hỏa.
[Toại: hello, là em nè]
[Danh: tuần sau chị có tới trạm chơi nữa không?]
[Công: chị, chị biết chơi game không?]
Bỗng nhiên Lục Đại Úy cảm thấy có chút hối hận khi mua cho vợ điện thoại mới. Đám nhóc này thật phiền toái, phá cả vợ lẫn chồng.
- Này, em có thấy cái bọn-
Lục Tôn vừa quay mặt sang thì thấy Khánh Hạ nhìn mình chằm chằm, hai gò má của cô gái còn hơi hồng nhẹ. Chừng này tuổi đầu rồi nhưng trái tim của anh vẫn đập loạn xạ khi mặt đối mặt với cô gái mình yêu.
Vài giây sau, Khánh Hạ giật mình đứng dậy:
- A, em xin lỗi. Tại vì em đang suy nghĩ...
- Không sao. Cầm lấy đi.
Lục Tôn đứng dậy theo, anh đưa tay trả điện thoại nhưng Khánh Hạ hơi run nên bất ngờ làm rơi máy xuống sàn.
Đúng khoảnh khắc ngượng ngùng, Lục Tôn đưa tay trái lên định sờ gáy vì bối rối. Nhưng kì lạ là Khánh Hạ lại nhắm mắt cúi đầu, hai cánh tay đưa lên theo phản xạ như đang đỡ gì đó.
Lục Tôn ngạc nhiên nhưng không để lộ ra bên ngoài. Anh nắm nhẹ, kéo cổ tay cô xuống:
- Em sao vậy?
Nhịp thở của Khánh Hạ dường như ổn định hơn, cô lí nhí trong miệng:
- Anh... không có đánh đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.