Chương 33: Sáng nay có một cô bé muốn...
Kati
02/01/2024
Sau khi rần rần trong bếp để xử lí trà xanh, Khánh Hạ bước ra ngoài
phòng tiếp dân. Cứ tưởng sẽ bắt gặp bầu không khí ngọt ngào của đôi bạn
trẻ. Ai ngờ đội cứu hộ vừa về đến nơi khiến xung quanh hỗn loạn vô cùng. Nhiều lính cứu hỏa trẻ đi ngang Khánh Hạ còn cúi đầu chào. Cô cũng gật
đầu đáp lễ.
Khánh Hạ nhìn ra phía ngoài cửa. Công, Thành, Danh, ba người trong ba bộ đồng phục đang đứng nói gì đó với cậu Toại. Cô bước tới hỏi:
- Mọi người về rồi à? Lục Đại Úy đâu?
Công và Thành cùng lúc nhăn mặt:
- Vừa nãy anh ấy gặp tai nạn, bị rạn xương tay rồi. Bây giờ đang ở bệnh viện ạ.
Khánh Hạ nghe xong thì hoảng hốt:
- Gì!? Bệnh viện nào!?
Cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức hỏi vị trí rồi tức tốc đi đến đó. Còn quyết định xin nghỉ làm hôm nay để xem tình hình của Lục Tôn.
…----------------…
Vũ Khánh Hạ hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện. Cô thì lo sốt vó mà gọi điện thoại mãi Lục Tôn chẳng bắt máy. Hết cách, cô đành phải chạy khắp nơi tìm chồng. Bệnh viện chia ra nhiều phân khu và có rất đông người nên cũng tốn kha khá thời gian và công sức.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Lục Tôn trong bộ đồng phục cứu hộ, ngồi một góc trên hành lang. Gương mặt anh trông rất buồn, có lẽ vì cánh tay trái đang bó bột kia chăng?
- Lục Tôn! Anh sao rồi!?
Khánh Hạ chạy tới, vẫn còn đang thở dốc. Vừa thấy vợ mình, Lục Tôn lập tức đứng lên:
- A! Em sao em lại ở đây?
- Tay anh bị nặng không? Bao lâu mới khỏi?
Thấy vợ mình cứ ngó tới ngó lui, còn sờ lên cục bó bột cứng như đá của mình, Lục Tôn phì cười:
- Bốn đến tám tuần.
Khánh Hạ thấy nét mặt vô lo vô nghĩ của anh thì cau mày:
- Anh đó! Bị như vậy còn cười được!.. Mà anh đang ở đây đợi kê thuốc hay sao?
Lục Tôn khẽ lắc đầu:
- Không có, xong hết rồi. Anh mua thuốc luôn rồi.
- Vậy tại sao anh chưa về? Còn ngồi thẩn thờ ở đây?
Nghe câu hỏi, sắc mặt Lục Tôn có chút thay đổi. Đôi mi của anh chớp nhẹ và ánh mắt dịu dàng nhìn Khánh Hạ:
- Anh đang suy nghĩ…
- Hở? Chuyện gì?
- Bảo bối à, em mạnh mẽ thật đấy.
- ???
Cô nghe xong thì hoang mang. Lục Tôn mỉm cười, một nụ cười chứa đầy nỗi buồn:
- Sáng nay có một cô bé muốn nhảy lầu tự sát…
Kế hoạch ban đầu được vạch sẵn, Công và Thành tiếp cận cô bé từ phía bên trong nhà, từ từ khuyên bảo cô để câu giờ. Danh cùng lực lượng cứu hộ sơ tán người dân bên dưới mặt đường và giăng một tấm bạt lớn, đề phòng cô bé đột ngột nhảy xuống.
Còn Lục Tôn, anh sẽ đeo giây cáp treo mình từ phía ban công ở tầng trên. Nhân lúc cô bé không để ý, anh sẽ bất ngờ đẩy cô ngã vào bên trong. Công- Thành sẽ chớp thời cơ khống chế và đưa cô bé vào trong nhà.
Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo khi tiếp cận mục tiêu cả từ trong ra ngoài, thế mà vẫn có chuyện ngoài dự đoán…
- Mấy chú là ai!? Đừng có lại đây!
Cô bé tầm tuổi học sinh cấp 3, ngồi trên ban công, chơi vơi trông rất nguy hiểm. Công và Thành không dám manh động, chỉ đứng từ trong nhà, cẩn thận nói vọng ra:
- Được rồi! Chú không có lại đó đâu!
- Hay là cháu vào đây kể cho hai chú nghe vì sao cháu buồn được không?
Cô bé mếu máo:
- Kể ra thì có ích gì? Thay đổi được gì?
- Bọn chú là cảnh sát mà, chú sẽ giúp cháu giải quyết. Ngoan…
- Không! Chú đứng đó! Chú mà bước thêm một bước thì tôi sẽ nhảy!
Lúc này Lục Tôn đã đứng sẵn bên ngoài mép ban công tầng trên, ngay trên đầu cô bé. Sợi dây đang được nới dài ra để anh từ từ hạ xuống.
Cô bé ngồi trên ban công, xoay lưng lại với phía bên ngoài, cảm tưởng chỉ cần ngả lưng là sẽ lập tức rơi xuống dưới. Cô quay mặt vào trong để nói chuyện với Công, Thành:
- Có kể thì mấy chú cũng đâu có hiểu…
Hai người đàn ông cố trấn tĩnh đối phương và câu giờ:
- Chưa kể sao biết đúng không nào?
- Cháu ngoan, giỏi. Đưa tay cho chú, được không?
Cô bé bỗng khóc nấc lên:
- Có phải các chú cũng sẽ đánh cháu không, hức…
Lục Tôn hạ người, từ từ tiếp cận sau lưng cô bé, vô tình nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
- Chú hứa không đánh. Lại đây nào…
- Nói dối!
Cô bé hét lên, đưa hai tay dụi mắt rồi mếu máo nói tiếp:
- Hu hu… Ai cũng nói bố mẹ mất rồi, cháu chỉ là kẻ thừa thải nên không xứng để sống!
Hóa ra cô bé này đang ở chung với họ hàng và bị bạo hành. Nhìn những cánh tay đầy sẹo của cô bé, Lục Tôn nhớ đến vợ mình. Có lẽ Khánh Hạ cũng giống cô bé này, trải qua một tuổi thơ như địa ngục mà chính anh còn không dám nghĩ tới.
Đáng lẽ nhân lúc cô bé ấy dụi mắt, Lục Tôn đã có thể chớp thời cơ đẩy bé vào trong. Nhưng trong một giây bất cẩn nghĩ đến Khánh Hạ, anh đã làm lỡ nhịp mọi chuyện.
- Lục Đại Úy!!!
Công và Thành hoảng hốt hét lên khi thấy cô bé ngửa người ra sau, buông cảm xúc theo dòng nước mắt để rơi xuống. Cũng may Lục Tôn giật mình tập trung trở lại, nhanh tay với lấy, trong một khắc đã chộp được lưng cô bé. Hai người treo lủng lẳng giữa không trung vô cùng nguy hiểm.
Lục Tôn hướng mắt lên ban công tầng trên:
- Được rồi, kéo lên!
Khánh Hạ nhìn ra phía ngoài cửa. Công, Thành, Danh, ba người trong ba bộ đồng phục đang đứng nói gì đó với cậu Toại. Cô bước tới hỏi:
- Mọi người về rồi à? Lục Đại Úy đâu?
Công và Thành cùng lúc nhăn mặt:
- Vừa nãy anh ấy gặp tai nạn, bị rạn xương tay rồi. Bây giờ đang ở bệnh viện ạ.
Khánh Hạ nghe xong thì hoảng hốt:
- Gì!? Bệnh viện nào!?
Cô không nghĩ nhiều, ngay lập tức hỏi vị trí rồi tức tốc đi đến đó. Còn quyết định xin nghỉ làm hôm nay để xem tình hình của Lục Tôn.
…----------------…
Vũ Khánh Hạ hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện. Cô thì lo sốt vó mà gọi điện thoại mãi Lục Tôn chẳng bắt máy. Hết cách, cô đành phải chạy khắp nơi tìm chồng. Bệnh viện chia ra nhiều phân khu và có rất đông người nên cũng tốn kha khá thời gian và công sức.
Cuối cùng, cô nhìn thấy Lục Tôn trong bộ đồng phục cứu hộ, ngồi một góc trên hành lang. Gương mặt anh trông rất buồn, có lẽ vì cánh tay trái đang bó bột kia chăng?
- Lục Tôn! Anh sao rồi!?
Khánh Hạ chạy tới, vẫn còn đang thở dốc. Vừa thấy vợ mình, Lục Tôn lập tức đứng lên:
- A! Em sao em lại ở đây?
- Tay anh bị nặng không? Bao lâu mới khỏi?
Thấy vợ mình cứ ngó tới ngó lui, còn sờ lên cục bó bột cứng như đá của mình, Lục Tôn phì cười:
- Bốn đến tám tuần.
Khánh Hạ thấy nét mặt vô lo vô nghĩ của anh thì cau mày:
- Anh đó! Bị như vậy còn cười được!.. Mà anh đang ở đây đợi kê thuốc hay sao?
Lục Tôn khẽ lắc đầu:
- Không có, xong hết rồi. Anh mua thuốc luôn rồi.
- Vậy tại sao anh chưa về? Còn ngồi thẩn thờ ở đây?
Nghe câu hỏi, sắc mặt Lục Tôn có chút thay đổi. Đôi mi của anh chớp nhẹ và ánh mắt dịu dàng nhìn Khánh Hạ:
- Anh đang suy nghĩ…
- Hở? Chuyện gì?
- Bảo bối à, em mạnh mẽ thật đấy.
- ???
Cô nghe xong thì hoang mang. Lục Tôn mỉm cười, một nụ cười chứa đầy nỗi buồn:
- Sáng nay có một cô bé muốn nhảy lầu tự sát…
Kế hoạch ban đầu được vạch sẵn, Công và Thành tiếp cận cô bé từ phía bên trong nhà, từ từ khuyên bảo cô để câu giờ. Danh cùng lực lượng cứu hộ sơ tán người dân bên dưới mặt đường và giăng một tấm bạt lớn, đề phòng cô bé đột ngột nhảy xuống.
Còn Lục Tôn, anh sẽ đeo giây cáp treo mình từ phía ban công ở tầng trên. Nhân lúc cô bé không để ý, anh sẽ bất ngờ đẩy cô ngã vào bên trong. Công- Thành sẽ chớp thời cơ khống chế và đưa cô bé vào trong nhà.
Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo khi tiếp cận mục tiêu cả từ trong ra ngoài, thế mà vẫn có chuyện ngoài dự đoán…
- Mấy chú là ai!? Đừng có lại đây!
Cô bé tầm tuổi học sinh cấp 3, ngồi trên ban công, chơi vơi trông rất nguy hiểm. Công và Thành không dám manh động, chỉ đứng từ trong nhà, cẩn thận nói vọng ra:
- Được rồi! Chú không có lại đó đâu!
- Hay là cháu vào đây kể cho hai chú nghe vì sao cháu buồn được không?
Cô bé mếu máo:
- Kể ra thì có ích gì? Thay đổi được gì?
- Bọn chú là cảnh sát mà, chú sẽ giúp cháu giải quyết. Ngoan…
- Không! Chú đứng đó! Chú mà bước thêm một bước thì tôi sẽ nhảy!
Lúc này Lục Tôn đã đứng sẵn bên ngoài mép ban công tầng trên, ngay trên đầu cô bé. Sợi dây đang được nới dài ra để anh từ từ hạ xuống.
Cô bé ngồi trên ban công, xoay lưng lại với phía bên ngoài, cảm tưởng chỉ cần ngả lưng là sẽ lập tức rơi xuống dưới. Cô quay mặt vào trong để nói chuyện với Công, Thành:
- Có kể thì mấy chú cũng đâu có hiểu…
Hai người đàn ông cố trấn tĩnh đối phương và câu giờ:
- Chưa kể sao biết đúng không nào?
- Cháu ngoan, giỏi. Đưa tay cho chú, được không?
Cô bé bỗng khóc nấc lên:
- Có phải các chú cũng sẽ đánh cháu không, hức…
Lục Tôn hạ người, từ từ tiếp cận sau lưng cô bé, vô tình nghe cuộc nói chuyện của bọn họ.
- Chú hứa không đánh. Lại đây nào…
- Nói dối!
Cô bé hét lên, đưa hai tay dụi mắt rồi mếu máo nói tiếp:
- Hu hu… Ai cũng nói bố mẹ mất rồi, cháu chỉ là kẻ thừa thải nên không xứng để sống!
Hóa ra cô bé này đang ở chung với họ hàng và bị bạo hành. Nhìn những cánh tay đầy sẹo của cô bé, Lục Tôn nhớ đến vợ mình. Có lẽ Khánh Hạ cũng giống cô bé này, trải qua một tuổi thơ như địa ngục mà chính anh còn không dám nghĩ tới.
Đáng lẽ nhân lúc cô bé ấy dụi mắt, Lục Tôn đã có thể chớp thời cơ đẩy bé vào trong. Nhưng trong một giây bất cẩn nghĩ đến Khánh Hạ, anh đã làm lỡ nhịp mọi chuyện.
- Lục Đại Úy!!!
Công và Thành hoảng hốt hét lên khi thấy cô bé ngửa người ra sau, buông cảm xúc theo dòng nước mắt để rơi xuống. Cũng may Lục Tôn giật mình tập trung trở lại, nhanh tay với lấy, trong một khắc đã chộp được lưng cô bé. Hai người treo lủng lẳng giữa không trung vô cùng nguy hiểm.
Lục Tôn hướng mắt lên ban công tầng trên:
- Được rồi, kéo lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.