Quyển 1 - Chương 24: ANH HÙNG GẶP VẬN
Lưu Linh Lão Đại
04/09/2013
Lại nói về Cao Thảo, sau khi ra khỏi túp lều nhà Vương Lĩnh liền tìm đến ruộng hoa cũ của lão Vương. Khi chàng đến nơi thì thấy nơi này đang tổ
chức yến tiệc náo nhiệt, dường như là để khánh thành công trình vừa mới
hoàn thành. Lúc bấy giờ người người quần là áo lượt, rộn rã cả một vùng. Thảo trông thấy thế càng lấy làm căm tức, vội vã nghênh ngang đi vào để kiếm cớ gây chuyện.
Chàng vừa bước vào cổng thì gặp tên gia đinh phụ trách chuyện thu lễ, một tay cầm giấy, một tay cầm bút; hắn thấy chàng thì cất tiếng hỏi:
- Không biết công tử đây danh xưng thế nào vậy?
Cao Thảo tiện miệng nói:
- Ta cũng họ Lâm, tên một chữ Cửu. Mọi người hay gọi chệch là Lâm Tiểu Cẩu. Hà hà, lần này đến vì vội vã mà không kịp sắm sửa lễ, thật là đáng trách quá.
Chàng vừa nói vừa liếc thấy đôi câu đối chiết tự dán trước cửa nhà họ Lâm như để phô trương thanh thế:
Phụ tiến sĩ, tử tiến sĩ, phụ tử đồng tiến sĩ.
Mẫu phu nhân, tử phu nhân, mẫu tử đồng phu nhân.
(Dịch nghĩa:
Bố tiến sĩ, con tiến sĩ, bố con đều tiến sĩ.
Mẹ phu nhân, con phu nhân, mẹ con đều phu nhân.)
Cao Thảo trông thấy đôi câu đối này tâm cơ linh động, vội lên tiếng: “Mau mang bút mực lại cho ta.”
Tên gia đinh kia thấy danh xưng chàng lạ lùng như vậy thì ngạc nhiên lắm. Song hắn thấy chàng khí độ hiên ngang, ăn mặc sang trọng thì không dám nhiều lời, vội đưa bút mực lại cho chàng. Chỉ thấy Thảo cười lớn mấy tiếng, tay cầm bút phẩy thêm mấy nét. Mọi người vì hiếu kì nên xúm đông xúm đỏ lại xem, hóa ra đôi câu đối kia đã được sửa lại thành:
Bố xuống lỗ, con xuống lỗ, bố con đều xuống lỗ.
Mẹ thất phu, con thất phu, mẹ con đều thất phu.
(Vốn dĩ chữ sĩ kéo dài nét xuống dưới cùng sẽ ra chữ thổ, tiến sĩ chui xuống đất tức là xuống lỗ. Chữ nhân thêm nét phẩy là chữ thất, nghĩa là mất)
Phần đông đám người này không mấy ai biết chữ, song những người hiểu biết thì toát hết mồ hôi, thầm nghĩ không biết người thanh niên kia là ai mà lại dám đủ gan trêu vào nhà họ Lâm. Một số lại vì căm ghét nhà họ Lâm ác bá ngang ngược nên vô cùng hả hể.
Nói về chuyện của Thảo, chàng sửa xong đôi câu đối thì quăng bút nghênh ngang bước vào phía trong. Vừa bước vào thì chàng thấy mảnh ruộng hoa ngày nào giờ đã biến thành một hồ nước nhỏ, trên đó mọc ra năm ngọn giả sơn khá là cầu kì và lạ mắt. Có một cái cọc gỗ lớn có treo tấm bảng “Ngũ đại thiên địa”, phía dưới là một chữ LÂM dát vàng rực rỡ. Xung quanh chiếc cọc gỗ kia bày hơn chục bàn tiệc thịnh soạn, mà gần đó là một đám người quyền quí đang chén tạc chén thù.
Đưa mắt quan sát một vòng, rồi như nhận ra được điều gì chàng bước tới cười to:
- Lâm đại nhân. Đại nhân tổ chức yến tiệc công phu, xa xỉ thế này mà không cho mời tại hạ, như vậy có phải là không nể mặt tại hạ chăng?
Một lão già mặc áo gấm bưng chén rượu bước ra, mặc dù không biết chàng là ai, song qua trang phục của chàng lão ta cũng không dám khinh khi:
- Công tử đây quá lời rồi. Dám hỏi công tử đây cao danh đại tánh là gì?
Thảo vờ như không nghe thấy lão hỏi, một tay chỉ vào chữ LÂM dát vàng treo trên cao đoạn lớn tiếng.
- Chư vị khách quan. Xin mọi người hãy cùng xem này. Hôm nay là yến tiệc chúc mừng trưởng tử Lâm gia đậu tiến sĩ, nhà họ Lâm lại khánh thành tân công trình này. Thật đúng là song hỉ lâm môn mà. Ha ha, chữ Lâm tách ra thì thành hai chữ mộc, mộc phía đông được thăng quan, mộc phía tây thì được phát tài.
Mọi người nghe chàng nói những lời hảo ý như thế, lại nghĩ chàng vốn là khách quí của Lâm gia nên vội vã lại gần toan chúc rượu tân khách. Lúc ấy Lâm Kiên nghe chàng nói thế lấy làm mừng rỡ lắm:
- Hân hạnh quá, hân hạnh quá. Công tử quả thật là một bậc văn sĩ tài danh. Đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Không biết công tử đây có phải là đồng học của khuyển tử chăng?
Lão vừa nói vừa đưa chén rượu cho chàng. Cao Thảo một tay tiếp lấy chén rượu, lại cất tiếng cười vang:
- Nói hay lắm. Nhưng sự thật đến giờ ta mới biết con trai của Lâm đại nhân lại là khuyển tử. Ha ha, hôm nay sự thật là đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Vốn “khuyển tử” chỉ là cách nói nhún, ai dè chàng vin vào đó mà cất giọng châm chọc nhà họ Lâm. Bởi thế Lâm Kiên giận đến tím mặt, nhưng không biết làm thế nào. Mọi người xung quanh nghe thấy thế ngẩn hết người ra, muốn cười mà không tài nào cười nổi. Chẳng ngờ thấy Thảo bất thình lình hắt thẳng chén rượu vào mặt Lâm Kiến đoạn quát lớn:
- Hừ. Ta xem họ Lâm lão vốn cũng mang tiếng là tiến sĩ mà ngu hết mức. Lão thật muốn bên cạnh chữ mộc thêm chữ quan, bên cạnh chữ mộc có thêm chữ tài ư. Ha ha, đều là “quan tài” cả đấy. Ha ha, thật đúng là phường tiến sĩ giấy. Thảo nào người ta bảo “Khuyển phụ sinh khuyển tử”, thật không sai chút nào.
Lâm Kiên bất thình lình lãnh nguyên chén rượu ướt mặt, lại vì những lời lẽ đó làn cho giận sôi gan. Lão lập tức quát vang:
- Người đâu. Mau gô cổ tên này lại cho ta!
Ai dè lão vừa nói đến đây thì Thảo đã kịp vung chân, cho lão một cước như trời giáng vào giữa mặt. Lại nghe chàng quát lớn:
- Chư vị, cái phường bất học vô thuật này cũng danh xưng tiến sĩ. Thật là đáng hổ thẹn cho triều đình mà. Hôm nay nhất định phải trừng trị tên khốn hắn một phen.
Biến cố bất ngờ này xảy ra, ai nấy đều đứng lên há hốc mồm. Tuy vậy vẫn có một ngoại lệ. Lẫn trong đám khách mời, ngồi ở vị trí trang trọng nhất là một vị cô nương che mặt đang ung dung xem náo nhiệt, miệng thì lại nở nụ cười thích thú: “Lại vẫn là cái gã bạch diện ban sáng. Không hiểu lần này hắn định làm gì nhỉ. Xem chừng thì bây giờ không giống một vở kịch lắm.”
Lão họ Lâm gục xuống đất, Thảo như vẫn chưa hả được cơn tức liền nắm cổ áo lão nhấc lên đoạn vẩy tay liên hồi. Cho đến khi lão già họ Lâm kia máu mồm máu miệng trào ra đến ngất xỉu chàng mới thôi. Sau đó chàng ung dung bước ra ngoài.
Đúng lúc này lũ gia đinh của Lâm gia túa ra, trên tay lăm lăm đủ thứ binh khí. Đám người này đang tìm cách vây chàng lại. Thảo trông thấy vậy cười nhạt, nghĩ ra được điều gì liền tiến lại bàn tiệc sang trọng nhất ngồi xuống. Một tay chàng nhấc cốc rượu lên uống cạn, sau đó vung tay quăng mạnh về phía đám người nhà họ Lâm, hào khí lẫm nhiên:
- Tên khốn nào muốn bắt bổn thiếu gia. Hừ, đủ bản lĩnh hãy bước lại đây!
Chàng vừa dứt lời thì phía đối diện chợt vang lên tiếng cười, rổn rang như chuông bạc:
- Thật đúng là bản lĩnh của Ngọc thụ lâm phong, Tiếu diện lang quân, hào hoa công tử Cao Thảo thiếu hiệp.
Chàng nghe thấy thế ý một tiếng, rồi như nhận ra được điều gì thì cười:
- Tưởng ai, té ra là Tuyết Y cô nương. Hừ, đã là khách mời quan trọng bậc nhất của Lâm gia, ấy vậy mà ban sáng ra vẻ lạc lõng bơ vơ. Sáng nay họ Cao ta ngông cuồng quá rồi. Thật hay, thật hay!
Chàng nói xong không thèm nhìn cô ta lấy nửa cái, tiếp tục thong dong uống rượu. Trong lòng lại thầm nghĩ: “Uống thêm vài chén rồi ngất ngưởng đột phá khỏi vòng vây, ung dung thoát khỏi Lâm phủ. Như vậy mới đúng là tác phong của một bậc đại hiệp.”
“Tác phong của bậc đại hiệp”, chàng đắc chí với suy nghĩ đó lắm. Trông thấy vẻ mặt của chàng, Tuyết Y cố nhịn cười, lùi ra một bên đoạn chăm chú quan sát diễn biến.
Chỉ chờ có thế, Lâm Kiên phất tay áo ra hiệu, đám gia đinh kia ào ào lao lên. Lúc ấy thấy chàng vung mạnh một cái, chén rượu trên tay nhắm mặt một gã văng tới. Đồng thời ngay sau đó Thảo tung người lướt vào đám người đang lăm lăm gậy gộc kia.
Thoạt ban đầu chàng vẫn cho rằng đám người kia cũng chỉ là một lũ ô hợp không đáng bận tâm. Và cái phường giá áo túi cơm kia rồi cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại như những gì chàng đã từng làm trước đó. Ai dè khi loạn chiến một lúc, lập tức Thảo đã bị trúng mấy gậy, đau đến độ tưởng chừng long cả xương cốt.
Nhảy nhót một hồi, Thảo lại bị trúng thêm mấy gậy nữa, đánh mạnh đến tóe cả máu. Lúc ấy chàng không gắng gượng được nữa bị bổ sấp xuống đất, lập tức theo đó là một cơn mưa gậy gộc dội lên người.
Đúng lúc này thì có một tiếng thét lớn vang lên, theo đó có một bóng trắng lướt như bay lại phía Thảo. Lũ gia đinh vì thế mà tạm dừng tay, đưa mắt quan sát bóng trắng vừa xuất hiện.
Đến đây chúng thấy vị cô nương áo trắng đó gạt đám đông đang vây xung quanh Cao Thảo, xốc chàng lên đoạn nghẹn ngào:
- Thảo ca. Huynh thật ngốc, thật ngốc quá. Đâu cứ nhất thiết phải chọn cách này cơ chứ!
Lúc bấy giờ nhìn lại thì thấy toàn thân Thảo sưng vù và tím tái, chiếc bạch y lúc này rách rưới và loang lổ máu. Chỉ nghe chàng thều thào mấy tiếng: “Luân Luân. Muội đến đây làm gì. Ôi, chúng nó đánh ta đau quá!”
Thì ra cô gái vừa xuất hiện là Tuyết Luân. Sau khi cô mang thuốc về đến cho Vương Lĩnh. Nghe lão kể lại chuyện, lại biết tính khí của Thảo liền vội vã dặn dò lão Vương cách chế thuốc rồi chạy đến Lâm phủ. Chỉ tiếc thay khi cô đến được nơi thì Thảo đã bị người ta đánh cho thê thảm lắm rồi.
Lại nói, khi Thảo vừa dứt lời thì thấy Tuyết Luân nhẹ xoa máu trên mặt chàng rồi sau đó dịu dàng nói:
- Sao huynh lại nói thế cơ chứ. Ừm, không sao nữa rồi. Chúng ta đi.
Cô vừa nói vừa dìu chàng tiến lên từng bước một. Một gã gia đinh nhà họ Lâm trông thấy vậy lập tức giơ gậy ngăn cản. Tuyết Luân thấy thế vội ngẩng đầu, cất tiếng:
- Xin vị ca ca này nhường đường cho!
Tên gia đinh kia trông thấy vẻ mặt cô, lại trông thấy ánh mắt như có thể làm tan chảy cả sắt đá ấy, gã chẳng đành lòng gây khó dễ nữa bởi thế hạ gậy xuống.
Đúng lúc này Lâm Kiên tập tễnh bước lại gần, đi kèm lão lúc này còn có cả con trai của lão. Tiến lại gần lão quát lớn:
- Hừ, xin cô nương đừng làm khó dễ cho lão phu. Nếu không lão phu cũng xin đắc tội vậy.
Nói xong đưa mắt ra hiệu, bọn gia đinh kia nghe vậy chần chừ một lúc rồi cũng vác gậy xông tới toan tách Tuyết Luân ra khỏi Thảo. Tuyết Luân trông thấy vậy khẽ đặt chàng ngồi xuống một chiếc ghế, đoạn dịu dàng nói:
- Thảo ca, huynh chịu khó ngồi ở đây chờ muội nhé.
Nói đến đây cô nương kia tiến lên đứng chắn phía trước mặt chàng, bình tĩnh cất tiếng:
- Không ai được đụng chạm đến huynh ấy.
Đám người kia chần chừ trong giây lát, lúc ấy phía sau kia nghe Thảo thều thào:
- Luân Luân, bọn chúng không dám đánh chết ta đâu. Hừ, muội không cần phải gấp rút thế làm gì. Hiện chỉ có mẫu thân ta mới cứu được cái tiểu mạng này thôi. Muội hãy đi tìm mẫu thân ta đi.
Chàng vừa dứt lời, chỉ nghe Tuyết Luân vẫn dịu giọng:
- Muội không an tâm bỏ huynh ở lại một mình được. Thảo ca, bọn chúng không làm gì được Luân Luân đâu.
Đúng lúc ấy, như không kìm được kiên nhẫn, Lâm Kiên hướng ánh mắt về phía lũ gia đinh đoạn cất tiếng:
- Còn chờ gì nữa. Tất cả hãy xông lên gô cổ tên nhãi kia lại cho ta.
Tuy không đành lòng ra tay với một vị cô nương xinh đẹp như vậy, song vì mệnh chủ khó cãi, đám gia đinh kia vội xông lên định gạt Tuyết Luân sang một bên. Ai dè lúc này thấy bóng trắng loang loáng, lập tức đã có mấy tên gia đinh đổ gục xuống. Nhìn lại thì thấy Tuyết Luân đã đoạt được một cây gậy, liên tiếp nhắm những tên còn lại điểm tới. Mỗi lần cô nhấc tay, theo đó có một người ngã gục xuống.
Sau cùng khi đám gia đinh nhất loạt đều bị đánh ngã, chỉ nghe Tuyết Luân mở miệng nói khẽ: “Các vị, rất xin lỗi vậy.”
Lại nói về Cao Thảo, chàng trông thấy bản lĩnh ấy của Tuyết Luân thì vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt. Chưa hết bỡ ngỡ thì Tuyết Luân một tay cầm gậy, tay kia đỡ chàng lên đoạn dịu giọng:
- Thảo ca. Chúng ta đi thôi.
Lúc này, tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên trước bản lĩnh võ công của cô gái mảnh dẻ và yếu đuối đó. Lâm Kiên sau phút giật mình ban đầu, lập tức vẫy một tên gia đinh sang dặn dò một hồi, sau đó lão lại đưa tay ra hiệu. Đám gia đinh kia sau khi bị đánh ngã lồm cồm bò dậy, lập thành một vòng vây quanh hai người Cao Thảo và Tuyết Luân.
Quan sát được cảnh đó, Thảo cất giọng yếu ớt:
- Luân Luân. Như thế này thật không ổn rồi. Ta làm vướng tay vướng chân muội thế này, ây… Tốt nhất là muội cứ để ta ở lại đây, quay về tìm gặp mẫu thân ta để bà đứng ra thu xếp chuyện này vậy.
Tuyết Luân nghe thế khẽ lắc đầu:
- Thảo ca, muội xem cái cách hành sự của hai cha con nhà họ Lâm, bọn chúng không xem mạng người ra cái gì đâu. Muội làm sao có thể an tâm để huynh ở lại chứ!
Thảo nghe cô nói vậy, mắt lấm tấm lệ:
- Chỉ vì ta hồ đồ ngu ngốc, nhất thời nóng giận mà đã làm phiền lụy đến muội rồi.
Đến đây, như rất là khó khăn lắm Thảo mới đưa ra được quyết định. Chàng thầm nghĩ: “Danh dự của mình chỉ là chuyện nhỏ, sự an nguy của Luân Luân mới là chuyện lớn.” Bởi thế chàng vội cố sức cất tiếng nói lớn:
- Các vị. Tại hạ tên gọi là Cao Thảo, là thứ tử của Lễ bộ thượng thư Cao Minh Vĩ. Tại hạ xin tặng cho bất kì ai mười lạng bạc để chuyển mấy lời đến mẫu thân tại hạ.
Nói đến đây, Thảo cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Thầm nghĩ: “Thật chẳng ngờ Cao Thảo ta một đời cao ngạo, ai dè lại có lúc đến nông nỗi này cơ chứ. Trăm sự cũng tại bởi bản thân hồ đồ quá mức mà.”
Nói về phần Lâm Kiên, khi chàng vừa dứt lời thì lão ta hơi trầm ngâm: “Thì ra là ái tử của Cao đại nhân. Hừ, nhưng hôm nay nếu mình để y an nhiên rời khỏi nơi đây, như vậy chẳng phải mất mặt quá ư. Không được, nhất định phải dạy tiểu tử xấc xược kia một bài học, rồi sau đó mới thả người được.” Nghĩ vậy lão cười nhạt:
- Thì ra là Cao công tử. Hừ, từ khi nào công tử đây học được lối cậy thế làm càn chứ. Lần này để Lâm Kiên ta thay mặt gia phụ công tử, dạy cho công tử một bài học về đạo đức.
Thảo nghe vậy gắng lấy hết sức mà quát lớn:
- Hừ, lão nói nghe hay lắm. Lão cậy quyền cậy chức để tự tung tự tác, nhẫn tâm chiếm đất của dân lương thiện. Thử hỏi đó là ra cái giống gì.
Tuyết Luân ở bên cạnh khẽ lắc đầu:
- Thảo ca, huynh ngốc quá đi. Huynh không biết là huynh nói vậy, mai này Vương bá bá sẽ bị liên lụy ư. Ài, thật là…
Nghe cô nói vậy, lại thấy vẻ mặt âm sầm của Lâm Kiên tức thì chàng chột dạ: “Hừ, sao ta càng ngày càng hồ đồ thế nhỉ.” Đúng lúc ấy thì chợt nghe phía sau có tiếng cười. Chàng ngoái đầu lại nhìn thì hóa ra đó chính là vị cô nương danh xưng Tuyết Y kia.
- Lâm đại nhân nói đúng lắm. Làm gì có chuyện ngang nhiên cậy thế làm càn được. Hừ, phụ thân y là Lễ bộ thượng thư thì đã sao chứ. Lâm đại nhân, đã có ta đứng đây làm chủ. Đánh chết hắn cũng không hề gì. Tội lỗi đâu ta đứng ra chịu trách nhiệm là được rồi.
Tuyết Y vừa dứt lời, tất thảy mọi người đều ngạc nhiên vô cùng. Họ lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy Lâm Kiên trả lời, ngữ khí không giấu được vẻ cung kính:
- Vậy cứ theo như lời của cô nương.
Nói về Cao Thảo và Tuyết Luân, khi cô nương tên Tuyết Y kia vừa dứt lời thì chàng giận run người, đưa tay chỉ về phía Tuyết Y đoạn quát:
- Ma nữ ngươi quả thật …
Tuyết Y nghe vậy chỉ cười khúc khích, thong thả tiến lại phía chàng:
- Ta quả thật làm sao. Ý của ngươi nói là rất xinh đẹp phải không!
Lúc ấy Tuyết Luân quan sát thấy biểu cử của Tuyết Y vội vã xoay người lại, đưa tay ra dấu ngăn cản đoạn cất tiếng:
- Ngươi không được làm gì gây phương hại đến cho huynh ấy.
Tuyết Y không vì thế mà dừng lại, vẫn từ từ tiến về phía Thảo, miệng thì cười:
- Ta cứ gây phương hại cho hắn thì sao chứ. Tiểu cô nương định làm gì ta.
Khi bóng của Tuyết Y vừa sát lại gần Thảo, Tuyết Luân vì lo lắng nên phách ra một quyền, chủ yếu chỉ để cản thế tiến của Tuyết Y. Chẳng dè chỉ thấy cô ta cười mấy tiếng, tả thủ biến thành trảo nhắm cổ tay Tuyết Luân chụp xuống. Tuyết Luân vì thế chột dạ vội thu quyền, theo đó ống tay áo nhắm mặt cô ta quạt tới.
Tuyết Y vẫn không coi thế công vừa rồi vào đâu, khẽ ưỡn người một chút về sau rồi như dụng toàn lực, bàn tay của cô ta xòe ra, nhắm vị trí Thảo đang ngồi đánh tới một chưởng.
Trông thấy vậy, Tuyết Luân hốt hoảng vô cùng, cô vội vã vung tay ra đón tiếp một chưởng vừa rồi của Tuyết Y. Chỉ nghe phách một tiếng, nhìn lại thấy Tuyết Luân loạng choạng lùi lại phía sau. Tuy thế song không dám chậm trễ, Tuyết Luân vội lao lên thì đã thấy tay Tuyết Y đang đặt ở Linh đài của Thảo, miệng thì cười:
- Tiểu cô nương, còn loạn động nữa thì tình lang của cô nương chết ngay tức khắc.
Tuyết Luân lúc này như chực phát khóc, lấp bắp hỏi:
- Ngươi, ngươi tính làm gì?
Tuyết Y như không để ý đến câu hỏi của cô mà quay sáng phía Thảo, vừa cười vừa nói:
- Cao công tử, chỉ cần công tử đáp ứng với ta một việc, ta lập tức sẽ tha cho công tử một mạng. Thế nào?
Thảo lúc này cảm thấy vô cùng chán ghét ả ma nữ tuy xinh đẹp mà hiểm độc này, hờ hững hỏi ngược lại:
- Chuyện gì?
Tuyết Y một tay chỉ cái bàn gần bên chàng, sau đó cất tiếng cười nhẹ:
- Công tử, chỉ cần công tử dụng hết tàn lực, bò quanh cái bàn này một vòng, ta lập tức tha cho công tử một mạng.
Thảo nghe cô ả như đang tìm cách hạ nhục mình, tức giận quá mà quát váng lên rằng:
- Ả nha đầu khốn kiếp. Ta có chết cũng không đáp ứng ngươi đâu.
Tuyết Y nghe chàng nói thế cười khanh khách, bàn tay theo đó từ từ đưa lên, dần lên cao rồi như toan hạ xuống. Trông thấy vậy. ở gần đó Tuyết Luân nức nở:
- Không được. Không được gây thương tổn cho huynh ấy.
Nói xong hướng đôi mắt đẫm lệ về phía Thảo đoạn cất giọng năn nỉ:
- Thảo ca, Thảo ca. Huynh hãy làm theo ý muốn của y thị đi. Xem như Luân Luân xin huynh đấy.
Thảo nhìn nàng thở dài, sau đó lắc đầu:
- Luân Luân, nếu hôm nay ta quì gối bò một vòng quanh chiếc bàn kia, vậy mai này đâu còn mặt mũi nào nhìn bàn dân thiên hạ nữa chứ. Những chuyện mất mặt như thế này, ta tuyệt đối không làm được!
Chàng vừa dứt lời thì thấy Tuyết Luân òa lên khóc:
- Thảo ca, huynh mà có mệnh hệ gì thì Luân Luân cũng không muốn sống nữa.
Trông thấy bờ vai gầy của cô đang run lên từng chặp, lại thấy đôi mắt đẫm lệ kia của Tuyết Luân, cuối cùng Thảo thở dài một tiếng chán nản:
- Được rồi, yêu nữ ngươi thắng rồi.
Nói xong cố gắng lê tấm thân đầy thương tích rời khỏi ghế, gượng hết sức tàn bò một vòng quanh chiếc bàn kia. Bò được vài bước, như vì dụng lực quá độ máu từ miệng lại trào ra, tuy thế chàng vẫn cố cắn răng cố gắng nhổm dậy tiếp tục hoàn thành lộ trình, gương mặt thì vẫn cúi gằm xuống. Lúc ấy Thảo có cảm giác vô cùng nhục nhã và chán chường, chỉ hận không có một chiếc lỗ nẻ nào nứt ra để mình chui xuống.
Lúc ấy chỉ nghe thấy Tuyết Y vừa đi theo chàng vừa không ngừng cười: “Cao công tử, hãy nhớ lấy chuyện ngày hôm nay làm bài học. Ha ha, lần sau nên tự biết lượng sức mình nhé. Hãy học được một thân bản lãnh rồi hãy đi làm anh hùng hào kiệt. Ha ha ha…”
Những lời kia như một nhát dao xoáy sâu vào lòng tự trọng của chàng. Kết thúc một vòng hành trình, chàng túm lấy chiếc ghế gắng gượng bò dậy, trừng mắt nhìn Tuyết Y gằn từng tiếng một:
- Ma nữ ngươi cứ chờ đấy. Hừ, ta đã nhớ rất kĩ nỗi nhục ngày hôm nay. Hừ, hừ…
Mọi người xung quanh lúc ấy chỉ biết trơ mắt ra nhìn diễn biến xảy ra trước mắt. Trong lòng ai nấy đều có chung thắc mắc. Không hiểu cô nương kia là ai mà ghê gớm đến chừng ấy. Ngay cả như Lâm đại nhân quyền uy thế kia mà trước cô ta cũng phải cung cung kính kính. Thật là kì lạ hết sức.
Lại nói về Tuyểt Luân, sau khi thấy Thảo vì mình mà vứt bỏ danh dự bản thân, cô vừa cảm thấy vừa thương tâm vừa ngọt ngào. Chờ khi chàng hoàn thành xong yêu cầu của ma nữ Tuyết Y, cô gạt nước mắt tiến lại phía chàng. Nào đâu thấy Tuyết Y cười:
- Cô nương định làm gì vậy. Hà hà, cũng thật không ngờ Cao công tử dù thương tích đầy mình mà vẫn có thể hoàn thành được công việc khó khăn nhường ấy, thật khiến ta vô cùng khâm phục. Thế nhưng tên tiểu tử kia lại vừa đắc tội với ta, bởi thế chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng thế được.
Tuyết Y vừa dứt lời, Thảo biến sắc:
- Tiểu ma nữ, ngươi định nuốt lời chăng?
Tuyết Y xoay người lại, từ từ gỡ chiếc khăn che mặt ra, lại như chỉ để cho mình chàng nhìn thấy được đoạn cười:
- Nuốt lời đấy. Thế thì đã làm sao. Tiểu tử, ngươi bảo có ma nữ nào lại xinh đẹp được như ta chăng. Ha ha, ngươi hãy nhớ kĩ gương mặt này nhé, lần sau có gặp lại thì nên biết điều mà tránh xa xa ra. Đừng dại mà chọc vào ta. Hừ, để bản cô nương tức giận thì hậu quả sẽ ghê gớm lắm đó.
Nói xong cô ta vội che mặt lại như cũ, phá lên cười mà rằng:
- Nhưng dù sao tiểu tử ngươi hôm nay cũng làm bản cô nương rất vui, bởi thế phá lệ tha cho ngươi lần này. Hà hà, ngươi nhớ kĩ nhé: Đừng bao giờ cả tin vào lời hứa của người lạ mặt. Nếu không mai này hối hận không kịp đâu.
Cô ta nói xong đến đây ngoắc tay ra dấu cho Tuyết Luân tiến lại, sau đó quay sang phía hai cha con nhà họ Lâm đoạn cười nói:
- Lâm đại nhân. Đại nhân có thể nể mặt ta mà hôm nay bỏ qua cho tiểu tử này được không?
Lâm Kiên nghe thế liền cung kính:
- Cô nương đã có lời thì Lâm mỗ đâu dám từ chối chứ. Việc hôm nay, cứ nhất nhất theo sự định đoạt của cô nương vậy.
Lại nói về chuyện của Cao Thảo và Tuyết Luân. Sau khi chàng được cô dìu về nhà, nghĩ đến mối nhục ngày hôm nay quả thật vô cùng tức giận và xấu hổ. Lại nhớ đến lời nhận xét ban sáng của Tuyết Luân thì thấy rằng: Ắt hẳn có chuyện gì bí mật ẩn sau những lần mình “ra tay trượng nghĩa."
Nghiệm ra vậy, để truy xét ẩn tình chàng bèn cho gọi mấy tay nô bộc thân tín ra tra xét một hồi. Sau khi biết được tất cả sự thật, Cao Thảo vừa lấy làm buồn cười vừa tức giận. Suy xét một hồi thì chàng lại cho rằng lỗi phần lớn là do bản tính “thích hành hiệp trượng nghĩa” đến thái quá của mình. Tính đi tính lại bọn Tiểu Hắc, Tiểu Tam … cũng chỉ vì muốn chàng vui mà mới bày ra mấy cái trò vớ vẩn đó. Nghĩ thế Thảo cũng không trách phạt mạnh tay với mấy tên đầy tớ mà chỉ suy nghĩ làm cách nào để tăng cường thực lực bản thân. Lúc ấy còn thầm hối hận vì bản thân trẻ tuổi ngông nghênh mà không nghe theo lời khuyên của sư phụ, hơn một năm nay vì tự đắc mà lơ là việc rèn luyện võ nghệ.
“Nghĩ cũng thật kì quái. Gần mười năm nay, dẫu không siêng năng lắm song ta cũng đã khổ công không ít cho những bài tập mà sư phụ hướng dẫn. Ấy vậy mà tại sao bản lĩnh võ công của Cao Thảo ta lại kém cỏi như vậy nhỉ. Hừ, đến mười phần là lão sư phụ đang lừa gạt mình rồi. Không được, lần này gặp lại lão sư phụ phải làm cho ra nhẽ chuyện này.”
Thế rồi kể từ đó, phần vì xấu hổ không dám ra đường, phần vì cố chờ sư phụ mình để làm sáng tỏ thắc mắc, bởi thế Thảo ở lỳ trong nhà. Không có việc gì làm, chàng bèn mang bút mực ra rồi vẽ loạn khắp nơi, bụng thì thầm oán thán những bài tập vô bổ của sư phụ suốt gần chục năm nay.
Đến ngày thứ tám, trong lúc đang ngẩn ngơ suy nghĩ về bức họa đồ mà sư phụ mình để lại thì thấy Tiểu Hắc hồng hộc chạy vào, hắn ta vừa thấy chàng đã rối rít:
- Nhị công tử, thật là may mắn quá. Rốt cục thì sư phụ của công tử đã tìm đến nơi rồi.
Chàng vừa bước vào cổng thì gặp tên gia đinh phụ trách chuyện thu lễ, một tay cầm giấy, một tay cầm bút; hắn thấy chàng thì cất tiếng hỏi:
- Không biết công tử đây danh xưng thế nào vậy?
Cao Thảo tiện miệng nói:
- Ta cũng họ Lâm, tên một chữ Cửu. Mọi người hay gọi chệch là Lâm Tiểu Cẩu. Hà hà, lần này đến vì vội vã mà không kịp sắm sửa lễ, thật là đáng trách quá.
Chàng vừa nói vừa liếc thấy đôi câu đối chiết tự dán trước cửa nhà họ Lâm như để phô trương thanh thế:
Phụ tiến sĩ, tử tiến sĩ, phụ tử đồng tiến sĩ.
Mẫu phu nhân, tử phu nhân, mẫu tử đồng phu nhân.
(Dịch nghĩa:
Bố tiến sĩ, con tiến sĩ, bố con đều tiến sĩ.
Mẹ phu nhân, con phu nhân, mẹ con đều phu nhân.)
Cao Thảo trông thấy đôi câu đối này tâm cơ linh động, vội lên tiếng: “Mau mang bút mực lại cho ta.”
Tên gia đinh kia thấy danh xưng chàng lạ lùng như vậy thì ngạc nhiên lắm. Song hắn thấy chàng khí độ hiên ngang, ăn mặc sang trọng thì không dám nhiều lời, vội đưa bút mực lại cho chàng. Chỉ thấy Thảo cười lớn mấy tiếng, tay cầm bút phẩy thêm mấy nét. Mọi người vì hiếu kì nên xúm đông xúm đỏ lại xem, hóa ra đôi câu đối kia đã được sửa lại thành:
Bố xuống lỗ, con xuống lỗ, bố con đều xuống lỗ.
Mẹ thất phu, con thất phu, mẹ con đều thất phu.
(Vốn dĩ chữ sĩ kéo dài nét xuống dưới cùng sẽ ra chữ thổ, tiến sĩ chui xuống đất tức là xuống lỗ. Chữ nhân thêm nét phẩy là chữ thất, nghĩa là mất)
Phần đông đám người này không mấy ai biết chữ, song những người hiểu biết thì toát hết mồ hôi, thầm nghĩ không biết người thanh niên kia là ai mà lại dám đủ gan trêu vào nhà họ Lâm. Một số lại vì căm ghét nhà họ Lâm ác bá ngang ngược nên vô cùng hả hể.
Nói về chuyện của Thảo, chàng sửa xong đôi câu đối thì quăng bút nghênh ngang bước vào phía trong. Vừa bước vào thì chàng thấy mảnh ruộng hoa ngày nào giờ đã biến thành một hồ nước nhỏ, trên đó mọc ra năm ngọn giả sơn khá là cầu kì và lạ mắt. Có một cái cọc gỗ lớn có treo tấm bảng “Ngũ đại thiên địa”, phía dưới là một chữ LÂM dát vàng rực rỡ. Xung quanh chiếc cọc gỗ kia bày hơn chục bàn tiệc thịnh soạn, mà gần đó là một đám người quyền quí đang chén tạc chén thù.
Đưa mắt quan sát một vòng, rồi như nhận ra được điều gì chàng bước tới cười to:
- Lâm đại nhân. Đại nhân tổ chức yến tiệc công phu, xa xỉ thế này mà không cho mời tại hạ, như vậy có phải là không nể mặt tại hạ chăng?
Một lão già mặc áo gấm bưng chén rượu bước ra, mặc dù không biết chàng là ai, song qua trang phục của chàng lão ta cũng không dám khinh khi:
- Công tử đây quá lời rồi. Dám hỏi công tử đây cao danh đại tánh là gì?
Thảo vờ như không nghe thấy lão hỏi, một tay chỉ vào chữ LÂM dát vàng treo trên cao đoạn lớn tiếng.
- Chư vị khách quan. Xin mọi người hãy cùng xem này. Hôm nay là yến tiệc chúc mừng trưởng tử Lâm gia đậu tiến sĩ, nhà họ Lâm lại khánh thành tân công trình này. Thật đúng là song hỉ lâm môn mà. Ha ha, chữ Lâm tách ra thì thành hai chữ mộc, mộc phía đông được thăng quan, mộc phía tây thì được phát tài.
Mọi người nghe chàng nói những lời hảo ý như thế, lại nghĩ chàng vốn là khách quí của Lâm gia nên vội vã lại gần toan chúc rượu tân khách. Lúc ấy Lâm Kiên nghe chàng nói thế lấy làm mừng rỡ lắm:
- Hân hạnh quá, hân hạnh quá. Công tử quả thật là một bậc văn sĩ tài danh. Đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Không biết công tử đây có phải là đồng học của khuyển tử chăng?
Lão vừa nói vừa đưa chén rượu cho chàng. Cao Thảo một tay tiếp lấy chén rượu, lại cất tiếng cười vang:
- Nói hay lắm. Nhưng sự thật đến giờ ta mới biết con trai của Lâm đại nhân lại là khuyển tử. Ha ha, hôm nay sự thật là đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Vốn “khuyển tử” chỉ là cách nói nhún, ai dè chàng vin vào đó mà cất giọng châm chọc nhà họ Lâm. Bởi thế Lâm Kiên giận đến tím mặt, nhưng không biết làm thế nào. Mọi người xung quanh nghe thấy thế ngẩn hết người ra, muốn cười mà không tài nào cười nổi. Chẳng ngờ thấy Thảo bất thình lình hắt thẳng chén rượu vào mặt Lâm Kiến đoạn quát lớn:
- Hừ. Ta xem họ Lâm lão vốn cũng mang tiếng là tiến sĩ mà ngu hết mức. Lão thật muốn bên cạnh chữ mộc thêm chữ quan, bên cạnh chữ mộc có thêm chữ tài ư. Ha ha, đều là “quan tài” cả đấy. Ha ha, thật đúng là phường tiến sĩ giấy. Thảo nào người ta bảo “Khuyển phụ sinh khuyển tử”, thật không sai chút nào.
Lâm Kiên bất thình lình lãnh nguyên chén rượu ướt mặt, lại vì những lời lẽ đó làn cho giận sôi gan. Lão lập tức quát vang:
- Người đâu. Mau gô cổ tên này lại cho ta!
Ai dè lão vừa nói đến đây thì Thảo đã kịp vung chân, cho lão một cước như trời giáng vào giữa mặt. Lại nghe chàng quát lớn:
- Chư vị, cái phường bất học vô thuật này cũng danh xưng tiến sĩ. Thật là đáng hổ thẹn cho triều đình mà. Hôm nay nhất định phải trừng trị tên khốn hắn một phen.
Biến cố bất ngờ này xảy ra, ai nấy đều đứng lên há hốc mồm. Tuy vậy vẫn có một ngoại lệ. Lẫn trong đám khách mời, ngồi ở vị trí trang trọng nhất là một vị cô nương che mặt đang ung dung xem náo nhiệt, miệng thì lại nở nụ cười thích thú: “Lại vẫn là cái gã bạch diện ban sáng. Không hiểu lần này hắn định làm gì nhỉ. Xem chừng thì bây giờ không giống một vở kịch lắm.”
Lão họ Lâm gục xuống đất, Thảo như vẫn chưa hả được cơn tức liền nắm cổ áo lão nhấc lên đoạn vẩy tay liên hồi. Cho đến khi lão già họ Lâm kia máu mồm máu miệng trào ra đến ngất xỉu chàng mới thôi. Sau đó chàng ung dung bước ra ngoài.
Đúng lúc này lũ gia đinh của Lâm gia túa ra, trên tay lăm lăm đủ thứ binh khí. Đám người này đang tìm cách vây chàng lại. Thảo trông thấy vậy cười nhạt, nghĩ ra được điều gì liền tiến lại bàn tiệc sang trọng nhất ngồi xuống. Một tay chàng nhấc cốc rượu lên uống cạn, sau đó vung tay quăng mạnh về phía đám người nhà họ Lâm, hào khí lẫm nhiên:
- Tên khốn nào muốn bắt bổn thiếu gia. Hừ, đủ bản lĩnh hãy bước lại đây!
Chàng vừa dứt lời thì phía đối diện chợt vang lên tiếng cười, rổn rang như chuông bạc:
- Thật đúng là bản lĩnh của Ngọc thụ lâm phong, Tiếu diện lang quân, hào hoa công tử Cao Thảo thiếu hiệp.
Chàng nghe thấy thế ý một tiếng, rồi như nhận ra được điều gì thì cười:
- Tưởng ai, té ra là Tuyết Y cô nương. Hừ, đã là khách mời quan trọng bậc nhất của Lâm gia, ấy vậy mà ban sáng ra vẻ lạc lõng bơ vơ. Sáng nay họ Cao ta ngông cuồng quá rồi. Thật hay, thật hay!
Chàng nói xong không thèm nhìn cô ta lấy nửa cái, tiếp tục thong dong uống rượu. Trong lòng lại thầm nghĩ: “Uống thêm vài chén rồi ngất ngưởng đột phá khỏi vòng vây, ung dung thoát khỏi Lâm phủ. Như vậy mới đúng là tác phong của một bậc đại hiệp.”
“Tác phong của bậc đại hiệp”, chàng đắc chí với suy nghĩ đó lắm. Trông thấy vẻ mặt của chàng, Tuyết Y cố nhịn cười, lùi ra một bên đoạn chăm chú quan sát diễn biến.
Chỉ chờ có thế, Lâm Kiên phất tay áo ra hiệu, đám gia đinh kia ào ào lao lên. Lúc ấy thấy chàng vung mạnh một cái, chén rượu trên tay nhắm mặt một gã văng tới. Đồng thời ngay sau đó Thảo tung người lướt vào đám người đang lăm lăm gậy gộc kia.
Thoạt ban đầu chàng vẫn cho rằng đám người kia cũng chỉ là một lũ ô hợp không đáng bận tâm. Và cái phường giá áo túi cơm kia rồi cũng sẽ dễ dàng bị đánh bại như những gì chàng đã từng làm trước đó. Ai dè khi loạn chiến một lúc, lập tức Thảo đã bị trúng mấy gậy, đau đến độ tưởng chừng long cả xương cốt.
Nhảy nhót một hồi, Thảo lại bị trúng thêm mấy gậy nữa, đánh mạnh đến tóe cả máu. Lúc ấy chàng không gắng gượng được nữa bị bổ sấp xuống đất, lập tức theo đó là một cơn mưa gậy gộc dội lên người.
Đúng lúc này thì có một tiếng thét lớn vang lên, theo đó có một bóng trắng lướt như bay lại phía Thảo. Lũ gia đinh vì thế mà tạm dừng tay, đưa mắt quan sát bóng trắng vừa xuất hiện.
Đến đây chúng thấy vị cô nương áo trắng đó gạt đám đông đang vây xung quanh Cao Thảo, xốc chàng lên đoạn nghẹn ngào:
- Thảo ca. Huynh thật ngốc, thật ngốc quá. Đâu cứ nhất thiết phải chọn cách này cơ chứ!
Lúc bấy giờ nhìn lại thì thấy toàn thân Thảo sưng vù và tím tái, chiếc bạch y lúc này rách rưới và loang lổ máu. Chỉ nghe chàng thều thào mấy tiếng: “Luân Luân. Muội đến đây làm gì. Ôi, chúng nó đánh ta đau quá!”
Thì ra cô gái vừa xuất hiện là Tuyết Luân. Sau khi cô mang thuốc về đến cho Vương Lĩnh. Nghe lão kể lại chuyện, lại biết tính khí của Thảo liền vội vã dặn dò lão Vương cách chế thuốc rồi chạy đến Lâm phủ. Chỉ tiếc thay khi cô đến được nơi thì Thảo đã bị người ta đánh cho thê thảm lắm rồi.
Lại nói, khi Thảo vừa dứt lời thì thấy Tuyết Luân nhẹ xoa máu trên mặt chàng rồi sau đó dịu dàng nói:
- Sao huynh lại nói thế cơ chứ. Ừm, không sao nữa rồi. Chúng ta đi.
Cô vừa nói vừa dìu chàng tiến lên từng bước một. Một gã gia đinh nhà họ Lâm trông thấy vậy lập tức giơ gậy ngăn cản. Tuyết Luân thấy thế vội ngẩng đầu, cất tiếng:
- Xin vị ca ca này nhường đường cho!
Tên gia đinh kia trông thấy vẻ mặt cô, lại trông thấy ánh mắt như có thể làm tan chảy cả sắt đá ấy, gã chẳng đành lòng gây khó dễ nữa bởi thế hạ gậy xuống.
Đúng lúc này Lâm Kiên tập tễnh bước lại gần, đi kèm lão lúc này còn có cả con trai của lão. Tiến lại gần lão quát lớn:
- Hừ, xin cô nương đừng làm khó dễ cho lão phu. Nếu không lão phu cũng xin đắc tội vậy.
Nói xong đưa mắt ra hiệu, bọn gia đinh kia nghe vậy chần chừ một lúc rồi cũng vác gậy xông tới toan tách Tuyết Luân ra khỏi Thảo. Tuyết Luân trông thấy vậy khẽ đặt chàng ngồi xuống một chiếc ghế, đoạn dịu dàng nói:
- Thảo ca, huynh chịu khó ngồi ở đây chờ muội nhé.
Nói đến đây cô nương kia tiến lên đứng chắn phía trước mặt chàng, bình tĩnh cất tiếng:
- Không ai được đụng chạm đến huynh ấy.
Đám người kia chần chừ trong giây lát, lúc ấy phía sau kia nghe Thảo thều thào:
- Luân Luân, bọn chúng không dám đánh chết ta đâu. Hừ, muội không cần phải gấp rút thế làm gì. Hiện chỉ có mẫu thân ta mới cứu được cái tiểu mạng này thôi. Muội hãy đi tìm mẫu thân ta đi.
Chàng vừa dứt lời, chỉ nghe Tuyết Luân vẫn dịu giọng:
- Muội không an tâm bỏ huynh ở lại một mình được. Thảo ca, bọn chúng không làm gì được Luân Luân đâu.
Đúng lúc ấy, như không kìm được kiên nhẫn, Lâm Kiên hướng ánh mắt về phía lũ gia đinh đoạn cất tiếng:
- Còn chờ gì nữa. Tất cả hãy xông lên gô cổ tên nhãi kia lại cho ta.
Tuy không đành lòng ra tay với một vị cô nương xinh đẹp như vậy, song vì mệnh chủ khó cãi, đám gia đinh kia vội xông lên định gạt Tuyết Luân sang một bên. Ai dè lúc này thấy bóng trắng loang loáng, lập tức đã có mấy tên gia đinh đổ gục xuống. Nhìn lại thì thấy Tuyết Luân đã đoạt được một cây gậy, liên tiếp nhắm những tên còn lại điểm tới. Mỗi lần cô nhấc tay, theo đó có một người ngã gục xuống.
Sau cùng khi đám gia đinh nhất loạt đều bị đánh ngã, chỉ nghe Tuyết Luân mở miệng nói khẽ: “Các vị, rất xin lỗi vậy.”
Lại nói về Cao Thảo, chàng trông thấy bản lĩnh ấy của Tuyết Luân thì vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt. Chưa hết bỡ ngỡ thì Tuyết Luân một tay cầm gậy, tay kia đỡ chàng lên đoạn dịu giọng:
- Thảo ca. Chúng ta đi thôi.
Lúc này, tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên trước bản lĩnh võ công của cô gái mảnh dẻ và yếu đuối đó. Lâm Kiên sau phút giật mình ban đầu, lập tức vẫy một tên gia đinh sang dặn dò một hồi, sau đó lão lại đưa tay ra hiệu. Đám gia đinh kia sau khi bị đánh ngã lồm cồm bò dậy, lập thành một vòng vây quanh hai người Cao Thảo và Tuyết Luân.
Quan sát được cảnh đó, Thảo cất giọng yếu ớt:
- Luân Luân. Như thế này thật không ổn rồi. Ta làm vướng tay vướng chân muội thế này, ây… Tốt nhất là muội cứ để ta ở lại đây, quay về tìm gặp mẫu thân ta để bà đứng ra thu xếp chuyện này vậy.
Tuyết Luân nghe thế khẽ lắc đầu:
- Thảo ca, muội xem cái cách hành sự của hai cha con nhà họ Lâm, bọn chúng không xem mạng người ra cái gì đâu. Muội làm sao có thể an tâm để huynh ở lại chứ!
Thảo nghe cô nói vậy, mắt lấm tấm lệ:
- Chỉ vì ta hồ đồ ngu ngốc, nhất thời nóng giận mà đã làm phiền lụy đến muội rồi.
Đến đây, như rất là khó khăn lắm Thảo mới đưa ra được quyết định. Chàng thầm nghĩ: “Danh dự của mình chỉ là chuyện nhỏ, sự an nguy của Luân Luân mới là chuyện lớn.” Bởi thế chàng vội cố sức cất tiếng nói lớn:
- Các vị. Tại hạ tên gọi là Cao Thảo, là thứ tử của Lễ bộ thượng thư Cao Minh Vĩ. Tại hạ xin tặng cho bất kì ai mười lạng bạc để chuyển mấy lời đến mẫu thân tại hạ.
Nói đến đây, Thảo cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ. Thầm nghĩ: “Thật chẳng ngờ Cao Thảo ta một đời cao ngạo, ai dè lại có lúc đến nông nỗi này cơ chứ. Trăm sự cũng tại bởi bản thân hồ đồ quá mức mà.”
Nói về phần Lâm Kiên, khi chàng vừa dứt lời thì lão ta hơi trầm ngâm: “Thì ra là ái tử của Cao đại nhân. Hừ, nhưng hôm nay nếu mình để y an nhiên rời khỏi nơi đây, như vậy chẳng phải mất mặt quá ư. Không được, nhất định phải dạy tiểu tử xấc xược kia một bài học, rồi sau đó mới thả người được.” Nghĩ vậy lão cười nhạt:
- Thì ra là Cao công tử. Hừ, từ khi nào công tử đây học được lối cậy thế làm càn chứ. Lần này để Lâm Kiên ta thay mặt gia phụ công tử, dạy cho công tử một bài học về đạo đức.
Thảo nghe vậy gắng lấy hết sức mà quát lớn:
- Hừ, lão nói nghe hay lắm. Lão cậy quyền cậy chức để tự tung tự tác, nhẫn tâm chiếm đất của dân lương thiện. Thử hỏi đó là ra cái giống gì.
Tuyết Luân ở bên cạnh khẽ lắc đầu:
- Thảo ca, huynh ngốc quá đi. Huynh không biết là huynh nói vậy, mai này Vương bá bá sẽ bị liên lụy ư. Ài, thật là…
Nghe cô nói vậy, lại thấy vẻ mặt âm sầm của Lâm Kiên tức thì chàng chột dạ: “Hừ, sao ta càng ngày càng hồ đồ thế nhỉ.” Đúng lúc ấy thì chợt nghe phía sau có tiếng cười. Chàng ngoái đầu lại nhìn thì hóa ra đó chính là vị cô nương danh xưng Tuyết Y kia.
- Lâm đại nhân nói đúng lắm. Làm gì có chuyện ngang nhiên cậy thế làm càn được. Hừ, phụ thân y là Lễ bộ thượng thư thì đã sao chứ. Lâm đại nhân, đã có ta đứng đây làm chủ. Đánh chết hắn cũng không hề gì. Tội lỗi đâu ta đứng ra chịu trách nhiệm là được rồi.
Tuyết Y vừa dứt lời, tất thảy mọi người đều ngạc nhiên vô cùng. Họ lại càng ngạc nhiên hơn khi nghe thấy Lâm Kiên trả lời, ngữ khí không giấu được vẻ cung kính:
- Vậy cứ theo như lời của cô nương.
Nói về Cao Thảo và Tuyết Luân, khi cô nương tên Tuyết Y kia vừa dứt lời thì chàng giận run người, đưa tay chỉ về phía Tuyết Y đoạn quát:
- Ma nữ ngươi quả thật …
Tuyết Y nghe vậy chỉ cười khúc khích, thong thả tiến lại phía chàng:
- Ta quả thật làm sao. Ý của ngươi nói là rất xinh đẹp phải không!
Lúc ấy Tuyết Luân quan sát thấy biểu cử của Tuyết Y vội vã xoay người lại, đưa tay ra dấu ngăn cản đoạn cất tiếng:
- Ngươi không được làm gì gây phương hại đến cho huynh ấy.
Tuyết Y không vì thế mà dừng lại, vẫn từ từ tiến về phía Thảo, miệng thì cười:
- Ta cứ gây phương hại cho hắn thì sao chứ. Tiểu cô nương định làm gì ta.
Khi bóng của Tuyết Y vừa sát lại gần Thảo, Tuyết Luân vì lo lắng nên phách ra một quyền, chủ yếu chỉ để cản thế tiến của Tuyết Y. Chẳng dè chỉ thấy cô ta cười mấy tiếng, tả thủ biến thành trảo nhắm cổ tay Tuyết Luân chụp xuống. Tuyết Luân vì thế chột dạ vội thu quyền, theo đó ống tay áo nhắm mặt cô ta quạt tới.
Tuyết Y vẫn không coi thế công vừa rồi vào đâu, khẽ ưỡn người một chút về sau rồi như dụng toàn lực, bàn tay của cô ta xòe ra, nhắm vị trí Thảo đang ngồi đánh tới một chưởng.
Trông thấy vậy, Tuyết Luân hốt hoảng vô cùng, cô vội vã vung tay ra đón tiếp một chưởng vừa rồi của Tuyết Y. Chỉ nghe phách một tiếng, nhìn lại thấy Tuyết Luân loạng choạng lùi lại phía sau. Tuy thế song không dám chậm trễ, Tuyết Luân vội lao lên thì đã thấy tay Tuyết Y đang đặt ở Linh đài của Thảo, miệng thì cười:
- Tiểu cô nương, còn loạn động nữa thì tình lang của cô nương chết ngay tức khắc.
Tuyết Luân lúc này như chực phát khóc, lấp bắp hỏi:
- Ngươi, ngươi tính làm gì?
Tuyết Y như không để ý đến câu hỏi của cô mà quay sáng phía Thảo, vừa cười vừa nói:
- Cao công tử, chỉ cần công tử đáp ứng với ta một việc, ta lập tức sẽ tha cho công tử một mạng. Thế nào?
Thảo lúc này cảm thấy vô cùng chán ghét ả ma nữ tuy xinh đẹp mà hiểm độc này, hờ hững hỏi ngược lại:
- Chuyện gì?
Tuyết Y một tay chỉ cái bàn gần bên chàng, sau đó cất tiếng cười nhẹ:
- Công tử, chỉ cần công tử dụng hết tàn lực, bò quanh cái bàn này một vòng, ta lập tức tha cho công tử một mạng.
Thảo nghe cô ả như đang tìm cách hạ nhục mình, tức giận quá mà quát váng lên rằng:
- Ả nha đầu khốn kiếp. Ta có chết cũng không đáp ứng ngươi đâu.
Tuyết Y nghe chàng nói thế cười khanh khách, bàn tay theo đó từ từ đưa lên, dần lên cao rồi như toan hạ xuống. Trông thấy vậy. ở gần đó Tuyết Luân nức nở:
- Không được. Không được gây thương tổn cho huynh ấy.
Nói xong hướng đôi mắt đẫm lệ về phía Thảo đoạn cất giọng năn nỉ:
- Thảo ca, Thảo ca. Huynh hãy làm theo ý muốn của y thị đi. Xem như Luân Luân xin huynh đấy.
Thảo nhìn nàng thở dài, sau đó lắc đầu:
- Luân Luân, nếu hôm nay ta quì gối bò một vòng quanh chiếc bàn kia, vậy mai này đâu còn mặt mũi nào nhìn bàn dân thiên hạ nữa chứ. Những chuyện mất mặt như thế này, ta tuyệt đối không làm được!
Chàng vừa dứt lời thì thấy Tuyết Luân òa lên khóc:
- Thảo ca, huynh mà có mệnh hệ gì thì Luân Luân cũng không muốn sống nữa.
Trông thấy bờ vai gầy của cô đang run lên từng chặp, lại thấy đôi mắt đẫm lệ kia của Tuyết Luân, cuối cùng Thảo thở dài một tiếng chán nản:
- Được rồi, yêu nữ ngươi thắng rồi.
Nói xong cố gắng lê tấm thân đầy thương tích rời khỏi ghế, gượng hết sức tàn bò một vòng quanh chiếc bàn kia. Bò được vài bước, như vì dụng lực quá độ máu từ miệng lại trào ra, tuy thế chàng vẫn cố cắn răng cố gắng nhổm dậy tiếp tục hoàn thành lộ trình, gương mặt thì vẫn cúi gằm xuống. Lúc ấy Thảo có cảm giác vô cùng nhục nhã và chán chường, chỉ hận không có một chiếc lỗ nẻ nào nứt ra để mình chui xuống.
Lúc ấy chỉ nghe thấy Tuyết Y vừa đi theo chàng vừa không ngừng cười: “Cao công tử, hãy nhớ lấy chuyện ngày hôm nay làm bài học. Ha ha, lần sau nên tự biết lượng sức mình nhé. Hãy học được một thân bản lãnh rồi hãy đi làm anh hùng hào kiệt. Ha ha ha…”
Những lời kia như một nhát dao xoáy sâu vào lòng tự trọng của chàng. Kết thúc một vòng hành trình, chàng túm lấy chiếc ghế gắng gượng bò dậy, trừng mắt nhìn Tuyết Y gằn từng tiếng một:
- Ma nữ ngươi cứ chờ đấy. Hừ, ta đã nhớ rất kĩ nỗi nhục ngày hôm nay. Hừ, hừ…
Mọi người xung quanh lúc ấy chỉ biết trơ mắt ra nhìn diễn biến xảy ra trước mắt. Trong lòng ai nấy đều có chung thắc mắc. Không hiểu cô nương kia là ai mà ghê gớm đến chừng ấy. Ngay cả như Lâm đại nhân quyền uy thế kia mà trước cô ta cũng phải cung cung kính kính. Thật là kì lạ hết sức.
Lại nói về Tuyểt Luân, sau khi thấy Thảo vì mình mà vứt bỏ danh dự bản thân, cô vừa cảm thấy vừa thương tâm vừa ngọt ngào. Chờ khi chàng hoàn thành xong yêu cầu của ma nữ Tuyết Y, cô gạt nước mắt tiến lại phía chàng. Nào đâu thấy Tuyết Y cười:
- Cô nương định làm gì vậy. Hà hà, cũng thật không ngờ Cao công tử dù thương tích đầy mình mà vẫn có thể hoàn thành được công việc khó khăn nhường ấy, thật khiến ta vô cùng khâm phục. Thế nhưng tên tiểu tử kia lại vừa đắc tội với ta, bởi thế chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng thế được.
Tuyết Y vừa dứt lời, Thảo biến sắc:
- Tiểu ma nữ, ngươi định nuốt lời chăng?
Tuyết Y xoay người lại, từ từ gỡ chiếc khăn che mặt ra, lại như chỉ để cho mình chàng nhìn thấy được đoạn cười:
- Nuốt lời đấy. Thế thì đã làm sao. Tiểu tử, ngươi bảo có ma nữ nào lại xinh đẹp được như ta chăng. Ha ha, ngươi hãy nhớ kĩ gương mặt này nhé, lần sau có gặp lại thì nên biết điều mà tránh xa xa ra. Đừng dại mà chọc vào ta. Hừ, để bản cô nương tức giận thì hậu quả sẽ ghê gớm lắm đó.
Nói xong cô ta vội che mặt lại như cũ, phá lên cười mà rằng:
- Nhưng dù sao tiểu tử ngươi hôm nay cũng làm bản cô nương rất vui, bởi thế phá lệ tha cho ngươi lần này. Hà hà, ngươi nhớ kĩ nhé: Đừng bao giờ cả tin vào lời hứa của người lạ mặt. Nếu không mai này hối hận không kịp đâu.
Cô ta nói xong đến đây ngoắc tay ra dấu cho Tuyết Luân tiến lại, sau đó quay sang phía hai cha con nhà họ Lâm đoạn cười nói:
- Lâm đại nhân. Đại nhân có thể nể mặt ta mà hôm nay bỏ qua cho tiểu tử này được không?
Lâm Kiên nghe thế liền cung kính:
- Cô nương đã có lời thì Lâm mỗ đâu dám từ chối chứ. Việc hôm nay, cứ nhất nhất theo sự định đoạt của cô nương vậy.
Lại nói về chuyện của Cao Thảo và Tuyết Luân. Sau khi chàng được cô dìu về nhà, nghĩ đến mối nhục ngày hôm nay quả thật vô cùng tức giận và xấu hổ. Lại nhớ đến lời nhận xét ban sáng của Tuyết Luân thì thấy rằng: Ắt hẳn có chuyện gì bí mật ẩn sau những lần mình “ra tay trượng nghĩa."
Nghiệm ra vậy, để truy xét ẩn tình chàng bèn cho gọi mấy tay nô bộc thân tín ra tra xét một hồi. Sau khi biết được tất cả sự thật, Cao Thảo vừa lấy làm buồn cười vừa tức giận. Suy xét một hồi thì chàng lại cho rằng lỗi phần lớn là do bản tính “thích hành hiệp trượng nghĩa” đến thái quá của mình. Tính đi tính lại bọn Tiểu Hắc, Tiểu Tam … cũng chỉ vì muốn chàng vui mà mới bày ra mấy cái trò vớ vẩn đó. Nghĩ thế Thảo cũng không trách phạt mạnh tay với mấy tên đầy tớ mà chỉ suy nghĩ làm cách nào để tăng cường thực lực bản thân. Lúc ấy còn thầm hối hận vì bản thân trẻ tuổi ngông nghênh mà không nghe theo lời khuyên của sư phụ, hơn một năm nay vì tự đắc mà lơ là việc rèn luyện võ nghệ.
“Nghĩ cũng thật kì quái. Gần mười năm nay, dẫu không siêng năng lắm song ta cũng đã khổ công không ít cho những bài tập mà sư phụ hướng dẫn. Ấy vậy mà tại sao bản lĩnh võ công của Cao Thảo ta lại kém cỏi như vậy nhỉ. Hừ, đến mười phần là lão sư phụ đang lừa gạt mình rồi. Không được, lần này gặp lại lão sư phụ phải làm cho ra nhẽ chuyện này.”
Thế rồi kể từ đó, phần vì xấu hổ không dám ra đường, phần vì cố chờ sư phụ mình để làm sáng tỏ thắc mắc, bởi thế Thảo ở lỳ trong nhà. Không có việc gì làm, chàng bèn mang bút mực ra rồi vẽ loạn khắp nơi, bụng thì thầm oán thán những bài tập vô bổ của sư phụ suốt gần chục năm nay.
Đến ngày thứ tám, trong lúc đang ngẩn ngơ suy nghĩ về bức họa đồ mà sư phụ mình để lại thì thấy Tiểu Hắc hồng hộc chạy vào, hắn ta vừa thấy chàng đã rối rít:
- Nhị công tử, thật là may mắn quá. Rốt cục thì sư phụ của công tử đã tìm đến nơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.