Quyển 1 - Chương 8: BẠI LỘ HÀNH TUNG.
Lưu Linh Lão Đại
04/09/2013
Trên con đường độc đạo xuyên từ Thương Châu qua Quắc Châu có một cỗ xe ngựa đang chuyển bánh, qua cử chỉ của người đánh xe thì dường như đây là một cuộc đăng trình khá gấp rút. Nhìn lại thì thấy người đánh xe là nam thanh niên trẻ tuổi, trên đầu có đội chiếc mũ rộng vành phủ kín gương mặt, chàng ta mặc một chiếc trường y bạc phếch như nhuốm đầy màu sương gió. Đi được một quãng chàng thanh niên này chốc chốc lại quay đầu ngoái về sau như là muốn dò xét tình hình vậy. Cứ thế đến buổi trưa ngày hôm ấy, chợt nghe chàng thanh niên này giật mình lẩm bẩm: “Không hay rồi. Chẳng hiểu ta đã mắc sai sót ở đâu nữa.”
Thì ra người đánh xe ngựa này là Lý Phi Dương. Ngay sau lần gặp gỡ với Triệu Du Thiên, vì e ngại sẽ có những bất trắc xảy đến cho Lã Thăng Bình nên chàng đã vội gấp chút chuẩn bị mọi thứ, lập tức lên đường về Biện Kinh phủ. Thật chẳng ngờ Lý Phi Dương vận khí dường như không được tốt lắm, khi xe ngựa mới chỉ vào phần giao lộ với bìa cánh rừng hoang ở cuối Thường Châu thì đã có chút sự cố nhỏ xảy ra. Phía xa xa là một tốp người như đang tìm cách cản đường di chuyển của cỗ xe ngựa. Khi tiến lại cách đám người lạ mặt kia tầm năm sáu thước, Lý Phi Dương nhảy xuống:
- Không biết mấy vị huynh đệ đây có chuyện gì mà chắn ngang đường đi của tại hạ vậy?
Một gã đại hán râu ria xồm xoàm nghe vậy cất giọng hô hố:
- Tiểu tử hỏi hay lắm. Thế nhưng không đoán được lý do tại sao ư.
Một gã mặt choắt đứng cạnh đó, trên tay cầm một thanh cương đao vung vẩy đoạn cười:
- Vẫn lý do muôn thủa thôi. Rừng này ta trồng, đường này ta mở. Nếu ngươi muốn đi qua đây thì hãy nộp một chút lệ phí thôi.
“Thì ra là môt đám thổ phỉ.” Lý Phi Dương nghĩ đến đây bất chợt chiếc rèm xe ngựa được vén ra bởi một bàn tay thanh tú nhưng có phần xanh xao, bên trong Lã Thăng Bình cất tiếng hỏi:
- Lý công tử. Có chuyện gì vậy?
Lý Phi Dương vội trả lời:
- Lã tiểu thư. Không có chuyện gì đâu. Xin hãy cứ an tâm nghỉ ngơi.
Nói đoạn chàng quay sang đám thổ phỉ chặn đường cười nói:
- Thì ra lý do là như vậy. Mấy vị anh em đã nhọc công trồng rừng, mở đường, thật quá là vất vả rồi. Ơn này tiểu sinh cảm kích vô cùng. Chỉ hiềm trong người không có nhiều ngân lượng, hiện tại đây là chút đỉnh mong mấy vị anh hùng hảo hán chiếu cố nhận giùm cho.
Vừa nói chàng vừa đưa tay vào trong người lấy ra mấy đĩnh bạc lớn. Mấy gã thổ phỉ trông thấy bạc trắng nhất loạt ai nấy đều sáng mặt. Lúc này gã râu xồm cười lớn:
- Tiểu tử ngươi quả là người biết điều. Đã như vậy anh em chúng ta cũng không quá tham lam mà vơ vét hết. Chỉ cần để cho người chúng ta khám qua xe ngựa một lượt, sau đó chúng ta chỉ lấy bẩy phần tổng số tài sản. Thế nào, ngươi đồng ý chứ?
Nghe bọn tiểu phỉ này nói vậy Lý Phi Dương trong bụng giận sôi, song chỉ vì không muốn gây chuyện thị phi nên chàng cố nhẫn nhịn:
- Các vị hảo hán, không phải là tiểu sinh đa sự mà chỉ là sự thực tiếu sinh chỉ còn chừng này. Còn phía trong xe ngựa chỉ có biểu muội đang mang bệnh, mong các vị anh hùng đây mở lượng mà bỏ qua cho tiểu sinh được lên đường hoàn gia, sớm tìm nơi chữa bệnh cho biểu muội.
Gã mặt choắt nghe thế cười the thé:
- Lý nào có chuyện đơn giản như vậy. Huống chi mấy người chúng ta đây còn muốn ngắm qua dung nhan của biểu muội ngươi một chút, như vậy thì có gì là quá đáng lắm đâu.
Ở phía trong cỗ xe ngựa, Lã Thăng Bình nghe thấy thế vô cùng lo lắng. Tuy nhiên lại nhớ đến bản lĩnh võ công của Lý Phi Dương thì tạm thời an tâm. Lúc này lại thấy Lý Phi Dương cất lời:
- Mong mấy vị anh hùng đây…
Chàng chưa kịp nói hết câu thì gã mặt choắt kia khua khua thanh cương đao đoạn xấn tới, như là gã định xông vào vén bức rèm xe ngựa lên vậy. Trông thấy thế Lý Phi Dương giận run người, không kìm được nữa chàng cao giọng quát lớn:
- Hừ, thật là một lũ khốn kiếp. Ta đã cố công xuống nước đến mức này, ấy vậy mà còn ăn hiếp người quá đáng.
Mấy gã thổ phỉ nghe chàng nói vậy nhất loạt ôm bụng cười, một gã quay sang phía gã râu xồm đoạn nói:
- Đại ca, không khéo phen này chúng ta đụng nhầm phải võ lâm cao thủ rồi.
Gã mặt choắt lúc này cười hề hề:
- Để ta thẩm định nhan sắc của nha đầu kia xem thế nào. Nếu mà nhìn được thì bắt về cho đại ca làm áp trại phu nhân vậy.
Nói đến đây gã nhanh chân xông tới. Bất chợt nghe thấy tiếng Phi Dương cười lạnh: “Muốn chết!” Như ngay lập tức vang lên một âm thanh chát chúa. Tự khi nào chiếc roi ngựa trong tay Lý Phi Dương vung lên, để lại trên mặt gã kia một vết hằn sâu trên má bươm máu.
Bất ngờ bị đòn đau, gã mặt choắt kia như cố nén cơn đau để phát tác cơn giận dữ. Lúc này gã chồm về phía Phi Dương, cương đao trên tay vung lên chém mạnh. Nào ngờ Lý Phi Dương cười gằn, đảo người một cái rồi xuất ra một cước. Gã mặt choắt kia như một con diều đứt dây bay văng ra phía sau, miệng trào máu tươi rồi rơi phịch xuống nền đất, nằm lăn quay ngất xíu.
Đám thổ phỉ kia đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc. Sau cùng thấy gã râu xồm phất tay ra hiệu:
- Anh em. Lên!
Vừa nói gã chủ động cầm đao xông lên. Bất chợt vang lên những tiếng vi vút, kế đó là những tiếng hự khô khốc và nặng nề. Lúc này chiếc roi ngựa trên tay chàng vung lên như chớp, Phi Dương tả xung hữu đột giữa đám thổ phỉ như chỗ không người. Mỗi lần chàng giơ tay nhấc chân là có lập tức có một kẻ bị đánh ngã xuống đường . Chỉ phút chốc bọn thổ phỉ ác bá bị đánh cho thê thảm, nằm bò lê bà lết hết trên đất. Đến lúc này nghe Lý Phi Dương lớn tiếng quát:
- Thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giờ trò chận đường cướp của. Hừ, hà huống ta đã hết sức nhân nhượng rồi còn ra sức làm càn. Lần này ta tha cho lũ khốn kiếp các ngươi một cái mạng. Cút hết đi cho ta.
Lũ thổ phỉ kia nghe chàng nói vậy như được lệnh ân xá, nhất loạt lồm cồm đứng dậy rủ nhau chuồn một mạch. Phi Dương lúc này phủi tay nhảy lên xe ngựa ra roi, cỗ xe ngựa lập tức chuyển bánh. Khi bóng chiếc xe ngựa đã mất hút, lũ thổ phỉ kia mới dám hoàn hồn đứng ra đường ngóng theo. Lúc này gã râu xồm đưa tay chùi vết máu nơi khóe miệng đoạn cất tiếng chửi đổng:
- Con mẹ nó. Thật là đen đủi hết sức. Chẳng ngờ anh em ta mới bắt đầu hành nghề đã đụng nhằm phải thú dữ rồi.
Một gã khác lên tiếng:
- Tranh thủ lúc này Thường Châu nhộm nhoạm định kiếm chút đỉnh. Ai dè… Mà không biết tiểu tử kia xuất thân ở đâu mà võ công cao cường thiệt. Hừ. Nghe ra tiểu tử đó họ Lý thì phải. Gần đây có thiếu niên cao thủ nào họ Lý mới nổi đâu nhỉ.
Cả bọn xôn xao bàn tán một hồi, chỉ có duy nhất gã mặt choắt vẫn trầm mặc như đang cố suy nghĩ vấn đề nào đó. Sau cùng thấy gã hé ra một nụ cười giảo hoạt:
- Đại ca. Lần này chúng ta tuy chịu một vố đau, nhưng đệ xem chừng thì chúng ta chịu đòn không thiệt lắm đâu.
Mấy gã kia nghe thế ngạc nhiên:
- Ăn nói lung tung gì thế?
Gã mặt choắt kia giơ một ngón tay lên đoạn thốt:
- Mọi người có nhận ra điều này không. Gã tiểu tử kia mặc dù võ công cao cường song xem ra không dám sính cường gây chuyện náo động. Hơn nữa qua thái độ khẩn truơng của gã, xem chừng đến chín phần tiểu tử đó đang có chuyện hệ trọng phải làm. Mà đặc biệt quan trọng đó là… Hà hà ! Anh em vừa rồi có nghe gã tiểu tử kia gọi cô gái trong xe ngựa là gì không? Là “Lã tiểu thư” đấy. Hà hà, nếu lần này đệ suy đoán không lầm, chúng ta phát tài rồi.
Cả bọn như nghĩ ra điều gì bất chợt thay nhau ngửa mặt cuời ha hả.
…
Nói về phần Lý Phi Dương. Buổi chiều hôm ấy khi điều khiển xe, nhìn về quang cảnh dọc đường thì suy nghĩ miên man, càng thêm chán ghét cảnh chiến tranh loạn lạc làm mọi người ly tán, nhân dân lầm than cơ cực. Bởi thế trong lòng chàng càng dấy thêm sự ngưỡng mộ và biết ơn Nguyên soái Nhạc Phi, khâm phục tấm lòng hi sinh cao cả mà lặng thầm của những người như Lã Kính. Nhớ đến đây, nghĩ về chuyện ban sáng trong lòng Phi Dương có một chút lo lắng, thầm mong từ giờ trở về sau sẽ không còn gặp chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa. Chỉ có điều tuy bản lĩnh võ công của Phi Dương thì có thừa song lại kém một chút ở phần lịch duyệt giang hồ. Chính thái độ khẩn trương đến vội vã, vẻ mặt tràn đầy lo lắng ấy của chàng vô hình dung đã thu hút sự chú ý của đám nhân sĩ giang hồ.
Xế chiều ngày hôm đó, khi đang rong ruổi trên đường thì bất chợt Lý Phi Dương nhận ra rằng ở phía sau có tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa thay nhau nện rộn vang. Chàng lo lắng quay đầu lại thì nhận ra phía xa xa sau cỗ xe ngựa chừng mấy chục trượng có mấy thớt khoái mã đang phóng như bay. Quan sát thấy vậy Lý Phi Dương trong lòng như có lửa đốt, ngặt nỗi vì cỗ xe ngựa khá nặng nề nên chàng không còn cách nào hơn là đành giả như không có chuyện gì xảy ra, ngoài mặt vãn cố giữ vẻ bình thản.
Lúc ấy có sáu người phóng ngựa như bay, chỉ một lát đã vượt lên phía trước mặt Phi Dương. Bọn người này gò cương ngựa, đoạn giơ tay làm dấu cản đường. Một nam tử trẻ tuổi hình dung tuấn tú giục ngựa bước ra đoạn lên tiếng:
- Người anh em. Xin hãy tạm dừng bước.
Lý Phi Dương bực tức la lớn:
- Như vậy là cớ làm sao. Tự nhiên sao mấy người lại chặn đường xe ngựa của tại hạ.
Người thanh niên kia nghe vậy bình thản đưa tay làm lễ:
- Xin vị huynh đài này hãy bình tĩnh. Tại hạ tên gọi Liễu Vị Thời, là người của Bá Đao sơn trang ở Giang Tây, lần này chỉ vì tình thế bắt buộc mới chặn đường xe ngựa, mong huynh đài lượng thứ.
Nghe người thanh niên họ Liễu kia nói vậy, Lý Phi Dương trong lòng thầm hô không ổn. Tuy vậy song chàng vẫn bình tĩnh nói:
- Tại hạ vốn là kẻ nông dân quê mùa, tự nghĩ mình đâu có làm gì đắc tội với Bá Đao sơn trang.
Liễu Vị Thời nghe nói vậy khẽ ấp úng, sau đó quay sang người áo đen bịt mặt ở phía sau to nhỏ một hồi. Khi thấy người này liên tục gật đầu họ Liễu mới yên tâm, sau đó y lên tiếng nói:
- Xin vị huynh đài bớt giận mà nghe Thời này trình bầy. Vốn là hai năm trước Kim quốc xâm lấn nước ta, lần đó người Nữ Chân có bắt đi thúc thúc của tại hạ là Liễu Tĩnh Hàng. Trải qua rất nhiều cố gắng, họ Liễu chúng tôi mới hay rằng Nhị thúc vẫn còn sống và hiện đang bị giam giữ tại Đại lao ở Biện thành.
Nghe đến đây Lý Phi Dương đã nóng mặt, Liễu Vị Thời vẫn tiếp lời:
- Vốn nói ra chuyện như thế này thật chê cười hết sức. Ngặt một nỗi Nhị thúc vốn là rường cột của sơn trang, tấm gương của Nhị thúc khi xưa làm Vị Thời vô cùng kính phục. Ấy thế nhưng Liễu gia tuy đã cố gắng hết sức song không biết làm cách nào có thể cứu thúc ấy ra khỏi lao tù. Gần đây tại hạ nghe nói ái nữ của tên Hán gian Lã Kính xuất hiện ở Thường Châu, bởi thế lần này thân chinh đến mong có vinh dự mời Lã tiểu thư đến Giang Tây làm khách một phen. Sau đó những mong tên ác tặc họ Lã kia niệm tình mà tha cho Nhị thúc tôi một mạng.
Lý Phi Dương nghe thấy thế lập tức đã đoán ra cơ sự, mười phần thì đến bẩy hành tung của chàng và Lã Thăng Bình đã bại lộ. Bởi thế chàng ngửa mặt cười vang:
- Nói hay lắm. Liễu công tử quả là biết cách nói chuyện lắm. Tại hạ tuy là một lương dân ngu dốt song cũng từng nghe câu “Oan có đầu, nợ có chủ”, lại từng nghe Bá Đao sơn trang vốn danh lừng võ lâm, xưa nay hành sự vô cùng quang minh chính đại. Ha ha, bởi thế lần này thực sự không hiểu được lời nói của Liễu công tử đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ chuyện bắt một cô gái yếu đuối rồi sau đó dùng điều đó để uy hiếp người khác lại là hành động của một trong tứ đại thế gia, nơi mà xưa nay vẫn được giang hồ trọng vọng ư?
Liễu Vị Hàn nghe thế nhất thời đỏ mặt vì xấu hổ, tuy vậy gã vấn cố thanh minh:
- Vị huynh đài này có chút hiểu nhầm ý tại hạ rồi. Chỉ là lần này Liễu gia chúng tôi muốn mời Lã tiểu thư đến Bá Đao sơn trang du ngoạn một lần, lại sẽ mang lễ thượng khách ra mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để Lã tiểu thư tổn thương đến nửa cọng tóc.
Lý Phi Dương cười nhạt:
- Được. Nếu nói vậy thì tại hạ đây cũng có nhã ý mời Liễu công tử đến tệ xá làm khách một chuyến. Tại hạ cũng cam đoan sẽ không để Liễu công tử bị tổn thương một sợi lông cọng tóc nào. Không biết công tử có bằng lòng hay không?
Liễu Vị Thời nghe vậy mặt ngẩn ra, không biết nên nói tiếp như thế nào. Ở phía sau một tên khác lên tiếng:
- Đại công tử, nếu quả thật cô nương trong xe là Lã tiểu thư thì tên kia ắt hẳn là tay chân của lũ Kim cẩu rồi. Đã như vậy Đại công tử cần gì phải khách khí với hạng người như hắn chứ.
Người này vừa dứt lời thì ở phía sau lao xao có tiếng phụ họa: “Nói phải lắm.”
Đến đây thấy Liễu Vị Thời đưa tay ra dấu im lặng, sau đó cất tiếng:
- Thật chúng tôi không dám làm khó hay xúc phạm huynh đài. Ngặt nỗi hiện vì chiến tranh loạn lạc, người ngay kẻ gian đôi lúc không thể phân biệt được. Vậy phiền…
Liễu Vị Thời vừa nói đến đây thì trong xe có thanh âm một thiếu nữ vang lên, giọng nói như có phần yếu ớt thiếu khí lực:
- Lý đại ca. Hẳn là bọn họ muốn chặn đường cướp của rồi. Muội xem ra cái lý do tìm vị tiểu thư họ Lã kia chỉ là cái cớ thôi.
Lã Thăng Bình vừa nói đến đây tâm cơ Lý Phi Dương linh động, chàng vụt nghĩ: “Ta quả thật hồ đồ. Lã hiền muội mười mấy năm nay ở trong Lã phủ, ngay cả như ở đất Biện Kinh thì có mấy người biết mặt muội ấy chứ.” Nghĩ vậy chàng vờ cất tiếng cười nhạt:
- Thì ra là vậy. Hóa ra đám người các ngươi giả danh người của Bá Đao sơn trang để mà cướp giật. Hừ, quả là một đám cướp quân tử và nghĩa khí. Lại còn đưa ra cái chuyện về Lã tiểu thư gì gì đó thật là nực cười. Song hiện giờ biểu muội ta đang mang bệnh, chúng ta cũng không tiện đôi co lý sự làm gì. Được, mấy người các ngươi tùy ý lục soát xe ngựa, nếu cảm thấy vật gì giá trị có thể mang được thì cứ tùy tiện.
Chàng nói đến đây đưa tay vén rèm kiệu, cất lời:
- Biểu muội. Muội ra đây thôi. Chúng ta để bọn họ được một phen thoải mái ra tay.
Phi Dương vừa dứt lời, tấm rèm xe ngựa được vén lên và sau đó một thân hình yểu điệu từ từ bước ra. Lúc này Thăng Bình vận một chiếc sam y mầu xanh, da mặt của cô tái nhợt đi vì thiếu huyết sắc, chiếc sam y kia không thể che được hết vết thương mà chiếc phi đao oan nghiệt kia để lại nơi bờ vai. Phi Dương trông thấy dáng cô xiêu vẹo như chực ngã ra đất vội vã tiến tới đỡ lấy , đồng thời lên tiếng:
- Biểu muội. Muội không sao chứ. Bệnh tình của muội như thế nào rồi?
Nói đến đây chàng cười nhạt:
- Đây có phải là vị tiểu thư họ Lã mà Liễu công tử cần tìm chăng?
Liễu Vị Thời nghe thấy vậy cúi mặt ấp úng:
- Huynh đài xin tha lỗi. Tất cả chỉ là hiểu nhầm. Ài, thật là có lỗi hết sức.
Một người tùy tùng của Liễu Vị Thời lúc này như không nhịn được bực tức, co tay tát thẳng vào mặt một người bịt mặt có vóc người nhỏ bé đoạn gằn giọng:
- Tất cả chỉ tại tên súc sinh này đặt điều bậy bạ, làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Bá Đao sơn trang chúng ta.
Cái tát như trời giáng kia làm cho gã nhỏ con bịt mặt trào máu, chiếc khăn bịt mặt kia theo đó rơi ra. Vừa nhìn thấy gương mặt của gã này, Lý Phi Dương lạnh người đi, thầm nghĩ mình chủ quan hết sức. Hóa ra đây chính là gã mặt choắt đã từng chận đường cướp xe ngựa ban sáng. Không ngờ chàng đã khoan dung tha cho hắn một mạng, chẳng dè gã vẫn tìm cách gây khó dễ và phiền phức cho chàng. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng Lý Phi Dương cười vang:
- Hóa ra là thế. Hóa ra là thế. Hừ, tên mặt dơi này chính là tên thổ phỉ chận đường cướp xe ngựa của tại hạ ban sáng. Sau khi bị tại hạ dạy cho một bài học, chắc gã uất ức quá nên đặt điều tìm cách hãm hại tại hạ đây mà.
Liễu Vị Hàn nghe vậy cung tay xá dài một cái:
- Vị huynh đài này. Thật là xin lỗi hết sức. Lần sau nếu huynh đài không bận xin hãy hạ cố đến Bá Đao sơn trang một phen để Vị Thời này có dịp tạ lỗi. Giờ xem như huynh đài đang nóng lòng vì bệnh tình của lệnh muội, chúng tôi không dám làm phiền nữa.
Nói xong gã phất tay áo, cả bọn lục đục kéo nhau dông thẳng. Lý Phi Dương lúc này mới bớt lo lắng đi chút ít, vội đỡ Lã Thăng Bình lên xe ngựa rồi ra roi chạy miết. Tuy nhiên kể từ đây trong lòng chàng có một linh cảm rằng: có lẽ giông tố từ đây mới bắt đầu nổi lên. Song do sức khỏe của Thăng Bình không được tốt lắm, bởi thế cách di chuyển di nhất của hai người bọn họ là sử dụng xe ngựa. Hơn nữa ngặt vì đường xa ngàn dặm, huống chi hiện tại đang đi trên một độc đạo cắt ngang qua cánh rừng hoang để sang Quắc Châu, dọc đường không có một lữ quán nào có trữ ngựa để thay, bởi thế tối ngày hôm ấy Phi Dương không dám giục ngựa đi suốt đêm, đành phải nghỉ lại ở một lữ quán nhỏ để cho đôi song mã phục hồi thể lực.
Mờ sáng ngày hôm sau, khi Phi Dương đang điều khiển xe ngựa thì chợt Lã Thăng Bình cất giọng hỏi:
- Lý công tử. Lần trở về Biện Kinh phủ trùng trùng nguy hiểm, không biết Lý công tử có hối hận hay không?
Lý Phi Dương nghe vậy vội vã lên tiếng trả lời:
- Sao tiểu thư lại nói vậy. Tại hạ nhận được sự ủy thác của Lã đại nhân, nhất định sẽ tận lực để đưa tiểu thư về Biện Kinh an toàn.
Thanh âm yếu ớt của Thăng Bình lại vang lên:
- Ta biết như thế này quả thật là quá nhiễu sự, song nếu công tử không phiền có thể mang thân thế của mình ra nói cho Thăng Bình được biết hay chăng.
Lý Phi Dương nghe thấy vậy lặng đi không đáp. Phía trong Lã Thăng Bình thở dài:
- Thôi bỏ đi. Ta biết như thế là làm khó công tử mà. Huống chi ta ốm đau bệnh tật, chính là gánh nặng cho Lý công tử vậy. Lại cũng biết công tử lần này nhận được sự ủy thác của cha ta, song…. Song ta xem tác phong hành sự của công tử, dường như công tử không phải là thuộc hạ của cha ta. .
Nói đến đây cô hạ giọng:
- Cha ta tuy bị nhiều người khinh rẻ, xem ông ấy là ác tặc, là Hán gian bán nước nhưng ta tin ông ấy có nỗi khổ của mình. Có lẽ sau sự ra đi đột ngột của mẫu thân năm ấy, cha ta bắt đầu đâm ra hận người nhà họ Diệp nên... Bởi thế ta luôn hi vọng và tin tưởng có một ngày ông ấy hồi tâm chuyển ý. Lần này ta thấy ông ấy giao chiếc Kim hoàn thoa - kỉ vật của mẫu thân ta - lại cho công tử, điều đó đồng nghĩa rằng ông ấy vô cùng tin tưởng và trọng thị công tử. Lý công tử, công tử là người thiện lương, bởi thế ta mong rằng mai này công tử hãy chọn cho mình một con đường sáng mà đi, đừng để vô tình bị cuốn vào dòng nước đục ấy. Đồng thời khi nào có dịp, mong công tử hãy khuyên can phụ thân ta đừng có gây ra tội nghiệt nữa.
Nghe Lã Thăng Bình nói vậy, Lý Phi Dương cảm thấy vô cùng đau xót và thương tâm. Sau một hồi cân nhắc, thầm nghĩ Lã Thăng Bình đã đủ lớn để có thể giữ bí mật, chàng quyết định mang tất cả sự thật về Lã Kính ra thuật lại để cô có quyền tự hào về cha mình.
- Lã tiểu thư. Ta có một bí mật, một sự thật muốn cho tiểu thư biết. Mong rằng tiểu thư hết sức bình tình.
Thế rồi chàng mang tất cả mọi chuyện, trước là chuyện mấy huynh đệ chàng dàn xếp kế hoạch vờ bắt cóc cô để gây náo loạn, tạo dịp cho chàng có cơ hội đột nhập vào để hành thích Lã Kính. Sau lại mang chuyện chàng tình cờ khám phá ra chân tướng sự việc như thế nào, ngay cả chuyện thân thế của chàng ra sao, Phi Dương đều nhất nhất nói ra. Duy chỉ có điều chuyện đính ước hôn sự giữa hai nhà họ Lý và họ Lã thì chàng bỏ qua không đề cập đến. Phi Dương vừa kể thì bên trong có tiếng nấc, sau cùng khi chàng dứt lời thì Lã Thăng Bình bật khóc nức nở:
- Phụ thân! Hài nhi thật là bất hiếu. Suốt mười mấy năm nay phụ thân hi sinh lặng thầm vì quốc gia xã tắc, ấy vậy mà hài nhi lại đem lòng oán trách người.
Lý Phi Dương nghe vậy động viện:
- Lã tiểu thư cũng đừng buồn. Trước khi biết sự thật, tâm trạng tại hạ cũng như tiểu thư thôi.
Bên trong im lặng một hồi, sau có tiếng nói run run của Thăng Bình:
- Lý đại ca, huynh không cần phải xưng hô khách sáo như vậy với muội. Nếu huynh không ngại, cứ gọi muội một tiếng Bình nhi là được rồi.
Thật chẳng ngờ cô vừa mới nói đến đây bất chợt Phi Dương nghe thấy có tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau. Dần dần thanh âm đó trở nên rõ ràng hơn và Lý Phi Dương xác định được rằng đây là tiếng vó ngựa đang dồn dập. Ngoái đầu lại nhìn, khi thấy bóng người đi đầu Lý Phi Dương như nghĩ ra được điều gì vội la hoảng:
- Hiền muội. Muội hãy ráng sức ra đây điều khiển xe ngựa một chút, để ta ngăn cản đám người đuổi phía sau. Không xong rồi, lần này hành tung của chúng ta đã bại lộ rồi.
Chàng vừa dứt lời thì Lã Thăng Bình lắc đầu:
- Lý đại ca, muội biết võ công của huynh rất cao cường song đám người phía sau vừa đông và hung hãn. Huống chi muội còn đoán rằng đó chưa phải là đám người duy nhất đuổi theo truy bắt chúng ta đâu.
Nói đến đây giọng cô nghẹn lại:
- Hành tung của muội đã lộ, muội lại thân mạng bệnh. Lần này cho dù huynh có ngăn cản được đám người kia, sớm muộn gì muội cũng không thoát được. Lý đại ca, muội thỉnh cầu huynh hãy lập tức rời khỏi đây thôi.
Lý Phi Dương nghe vậy gắt khẽ:
- Sao muội lại nói như vậy chứ. Ta được Lã thúc thúc tin tưởng gửi gắm muội, Phi Dương này dù tan xương nát thịt cũng phải gắng sức đưa muội an toàn về Biện Kinh.
Lã Thăng Bình nói qua làn nước mắt:
- Huynh là một kẻ gàn không biết nghĩ gì cả. Hiện muội đang có giá trị lợi dụng, đám người kia nhất định sẽ không làm gì phương hại đến muội đâu. Còn huynh, huynh mà ra tay ngăn cản bọn họ nhất định họ sẽ làm tổn thương huynh. Huynh, huynh hãy nghe muội đi.
Lý Phi Dương kiên quyết lắc đầu:
- Muội không cần nói nữa. Lần này ta đã quyết rồi. Phi Dương ta còn sống ngày nào thì ngày đó không kẻ nào có thể làm tổn thương đến muội.
Chàng vừa dứt lời thì mấy bóng ngựa phía sau đã đuổi sát kịp đến nơi. Biết là chẳng thể thoát được sự truy đuổi của đám người này, Phi Dương cho xe ngựa dạt vào một bên đường rồi dừng lại, tung người nhảy xuống, vừa kịp lúc đám người truy đuổi chàng vượt lên trước. Phi Dương trông thấy người cầm đầu chỉ khẽ cười nhạt:
- Thì ra lại là Liễu công tử. Không biết lần này công tử đến đây là có điều gì chỉ giáo thêm chăng?
Thì ra người đánh xe ngựa này là Lý Phi Dương. Ngay sau lần gặp gỡ với Triệu Du Thiên, vì e ngại sẽ có những bất trắc xảy đến cho Lã Thăng Bình nên chàng đã vội gấp chút chuẩn bị mọi thứ, lập tức lên đường về Biện Kinh phủ. Thật chẳng ngờ Lý Phi Dương vận khí dường như không được tốt lắm, khi xe ngựa mới chỉ vào phần giao lộ với bìa cánh rừng hoang ở cuối Thường Châu thì đã có chút sự cố nhỏ xảy ra. Phía xa xa là một tốp người như đang tìm cách cản đường di chuyển của cỗ xe ngựa. Khi tiến lại cách đám người lạ mặt kia tầm năm sáu thước, Lý Phi Dương nhảy xuống:
- Không biết mấy vị huynh đệ đây có chuyện gì mà chắn ngang đường đi của tại hạ vậy?
Một gã đại hán râu ria xồm xoàm nghe vậy cất giọng hô hố:
- Tiểu tử hỏi hay lắm. Thế nhưng không đoán được lý do tại sao ư.
Một gã mặt choắt đứng cạnh đó, trên tay cầm một thanh cương đao vung vẩy đoạn cười:
- Vẫn lý do muôn thủa thôi. Rừng này ta trồng, đường này ta mở. Nếu ngươi muốn đi qua đây thì hãy nộp một chút lệ phí thôi.
“Thì ra là môt đám thổ phỉ.” Lý Phi Dương nghĩ đến đây bất chợt chiếc rèm xe ngựa được vén ra bởi một bàn tay thanh tú nhưng có phần xanh xao, bên trong Lã Thăng Bình cất tiếng hỏi:
- Lý công tử. Có chuyện gì vậy?
Lý Phi Dương vội trả lời:
- Lã tiểu thư. Không có chuyện gì đâu. Xin hãy cứ an tâm nghỉ ngơi.
Nói đoạn chàng quay sang đám thổ phỉ chặn đường cười nói:
- Thì ra lý do là như vậy. Mấy vị anh em đã nhọc công trồng rừng, mở đường, thật quá là vất vả rồi. Ơn này tiểu sinh cảm kích vô cùng. Chỉ hiềm trong người không có nhiều ngân lượng, hiện tại đây là chút đỉnh mong mấy vị anh hùng hảo hán chiếu cố nhận giùm cho.
Vừa nói chàng vừa đưa tay vào trong người lấy ra mấy đĩnh bạc lớn. Mấy gã thổ phỉ trông thấy bạc trắng nhất loạt ai nấy đều sáng mặt. Lúc này gã râu xồm cười lớn:
- Tiểu tử ngươi quả là người biết điều. Đã như vậy anh em chúng ta cũng không quá tham lam mà vơ vét hết. Chỉ cần để cho người chúng ta khám qua xe ngựa một lượt, sau đó chúng ta chỉ lấy bẩy phần tổng số tài sản. Thế nào, ngươi đồng ý chứ?
Nghe bọn tiểu phỉ này nói vậy Lý Phi Dương trong bụng giận sôi, song chỉ vì không muốn gây chuyện thị phi nên chàng cố nhẫn nhịn:
- Các vị hảo hán, không phải là tiểu sinh đa sự mà chỉ là sự thực tiếu sinh chỉ còn chừng này. Còn phía trong xe ngựa chỉ có biểu muội đang mang bệnh, mong các vị anh hùng đây mở lượng mà bỏ qua cho tiểu sinh được lên đường hoàn gia, sớm tìm nơi chữa bệnh cho biểu muội.
Gã mặt choắt nghe thế cười the thé:
- Lý nào có chuyện đơn giản như vậy. Huống chi mấy người chúng ta đây còn muốn ngắm qua dung nhan của biểu muội ngươi một chút, như vậy thì có gì là quá đáng lắm đâu.
Ở phía trong cỗ xe ngựa, Lã Thăng Bình nghe thấy thế vô cùng lo lắng. Tuy nhiên lại nhớ đến bản lĩnh võ công của Lý Phi Dương thì tạm thời an tâm. Lúc này lại thấy Lý Phi Dương cất lời:
- Mong mấy vị anh hùng đây…
Chàng chưa kịp nói hết câu thì gã mặt choắt kia khua khua thanh cương đao đoạn xấn tới, như là gã định xông vào vén bức rèm xe ngựa lên vậy. Trông thấy thế Lý Phi Dương giận run người, không kìm được nữa chàng cao giọng quát lớn:
- Hừ, thật là một lũ khốn kiếp. Ta đã cố công xuống nước đến mức này, ấy vậy mà còn ăn hiếp người quá đáng.
Mấy gã thổ phỉ nghe chàng nói vậy nhất loạt ôm bụng cười, một gã quay sang phía gã râu xồm đoạn nói:
- Đại ca, không khéo phen này chúng ta đụng nhầm phải võ lâm cao thủ rồi.
Gã mặt choắt lúc này cười hề hề:
- Để ta thẩm định nhan sắc của nha đầu kia xem thế nào. Nếu mà nhìn được thì bắt về cho đại ca làm áp trại phu nhân vậy.
Nói đến đây gã nhanh chân xông tới. Bất chợt nghe thấy tiếng Phi Dương cười lạnh: “Muốn chết!” Như ngay lập tức vang lên một âm thanh chát chúa. Tự khi nào chiếc roi ngựa trong tay Lý Phi Dương vung lên, để lại trên mặt gã kia một vết hằn sâu trên má bươm máu.
Bất ngờ bị đòn đau, gã mặt choắt kia như cố nén cơn đau để phát tác cơn giận dữ. Lúc này gã chồm về phía Phi Dương, cương đao trên tay vung lên chém mạnh. Nào ngờ Lý Phi Dương cười gằn, đảo người một cái rồi xuất ra một cước. Gã mặt choắt kia như một con diều đứt dây bay văng ra phía sau, miệng trào máu tươi rồi rơi phịch xuống nền đất, nằm lăn quay ngất xíu.
Đám thổ phỉ kia đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc. Sau cùng thấy gã râu xồm phất tay ra hiệu:
- Anh em. Lên!
Vừa nói gã chủ động cầm đao xông lên. Bất chợt vang lên những tiếng vi vút, kế đó là những tiếng hự khô khốc và nặng nề. Lúc này chiếc roi ngựa trên tay chàng vung lên như chớp, Phi Dương tả xung hữu đột giữa đám thổ phỉ như chỗ không người. Mỗi lần chàng giơ tay nhấc chân là có lập tức có một kẻ bị đánh ngã xuống đường . Chỉ phút chốc bọn thổ phỉ ác bá bị đánh cho thê thảm, nằm bò lê bà lết hết trên đất. Đến lúc này nghe Lý Phi Dương lớn tiếng quát:
- Thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giờ trò chận đường cướp của. Hừ, hà huống ta đã hết sức nhân nhượng rồi còn ra sức làm càn. Lần này ta tha cho lũ khốn kiếp các ngươi một cái mạng. Cút hết đi cho ta.
Lũ thổ phỉ kia nghe chàng nói vậy như được lệnh ân xá, nhất loạt lồm cồm đứng dậy rủ nhau chuồn một mạch. Phi Dương lúc này phủi tay nhảy lên xe ngựa ra roi, cỗ xe ngựa lập tức chuyển bánh. Khi bóng chiếc xe ngựa đã mất hút, lũ thổ phỉ kia mới dám hoàn hồn đứng ra đường ngóng theo. Lúc này gã râu xồm đưa tay chùi vết máu nơi khóe miệng đoạn cất tiếng chửi đổng:
- Con mẹ nó. Thật là đen đủi hết sức. Chẳng ngờ anh em ta mới bắt đầu hành nghề đã đụng nhằm phải thú dữ rồi.
Một gã khác lên tiếng:
- Tranh thủ lúc này Thường Châu nhộm nhoạm định kiếm chút đỉnh. Ai dè… Mà không biết tiểu tử kia xuất thân ở đâu mà võ công cao cường thiệt. Hừ. Nghe ra tiểu tử đó họ Lý thì phải. Gần đây có thiếu niên cao thủ nào họ Lý mới nổi đâu nhỉ.
Cả bọn xôn xao bàn tán một hồi, chỉ có duy nhất gã mặt choắt vẫn trầm mặc như đang cố suy nghĩ vấn đề nào đó. Sau cùng thấy gã hé ra một nụ cười giảo hoạt:
- Đại ca. Lần này chúng ta tuy chịu một vố đau, nhưng đệ xem chừng thì chúng ta chịu đòn không thiệt lắm đâu.
Mấy gã kia nghe thế ngạc nhiên:
- Ăn nói lung tung gì thế?
Gã mặt choắt kia giơ một ngón tay lên đoạn thốt:
- Mọi người có nhận ra điều này không. Gã tiểu tử kia mặc dù võ công cao cường song xem ra không dám sính cường gây chuyện náo động. Hơn nữa qua thái độ khẩn truơng của gã, xem chừng đến chín phần tiểu tử đó đang có chuyện hệ trọng phải làm. Mà đặc biệt quan trọng đó là… Hà hà ! Anh em vừa rồi có nghe gã tiểu tử kia gọi cô gái trong xe ngựa là gì không? Là “Lã tiểu thư” đấy. Hà hà, nếu lần này đệ suy đoán không lầm, chúng ta phát tài rồi.
Cả bọn như nghĩ ra điều gì bất chợt thay nhau ngửa mặt cuời ha hả.
…
Nói về phần Lý Phi Dương. Buổi chiều hôm ấy khi điều khiển xe, nhìn về quang cảnh dọc đường thì suy nghĩ miên man, càng thêm chán ghét cảnh chiến tranh loạn lạc làm mọi người ly tán, nhân dân lầm than cơ cực. Bởi thế trong lòng chàng càng dấy thêm sự ngưỡng mộ và biết ơn Nguyên soái Nhạc Phi, khâm phục tấm lòng hi sinh cao cả mà lặng thầm của những người như Lã Kính. Nhớ đến đây, nghĩ về chuyện ban sáng trong lòng Phi Dương có một chút lo lắng, thầm mong từ giờ trở về sau sẽ không còn gặp chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn nữa. Chỉ có điều tuy bản lĩnh võ công của Phi Dương thì có thừa song lại kém một chút ở phần lịch duyệt giang hồ. Chính thái độ khẩn trương đến vội vã, vẻ mặt tràn đầy lo lắng ấy của chàng vô hình dung đã thu hút sự chú ý của đám nhân sĩ giang hồ.
Xế chiều ngày hôm đó, khi đang rong ruổi trên đường thì bất chợt Lý Phi Dương nhận ra rằng ở phía sau có tiếng ngựa hí, tiếng vó ngựa thay nhau nện rộn vang. Chàng lo lắng quay đầu lại thì nhận ra phía xa xa sau cỗ xe ngựa chừng mấy chục trượng có mấy thớt khoái mã đang phóng như bay. Quan sát thấy vậy Lý Phi Dương trong lòng như có lửa đốt, ngặt nỗi vì cỗ xe ngựa khá nặng nề nên chàng không còn cách nào hơn là đành giả như không có chuyện gì xảy ra, ngoài mặt vãn cố giữ vẻ bình thản.
Lúc ấy có sáu người phóng ngựa như bay, chỉ một lát đã vượt lên phía trước mặt Phi Dương. Bọn người này gò cương ngựa, đoạn giơ tay làm dấu cản đường. Một nam tử trẻ tuổi hình dung tuấn tú giục ngựa bước ra đoạn lên tiếng:
- Người anh em. Xin hãy tạm dừng bước.
Lý Phi Dương bực tức la lớn:
- Như vậy là cớ làm sao. Tự nhiên sao mấy người lại chặn đường xe ngựa của tại hạ.
Người thanh niên kia nghe vậy bình thản đưa tay làm lễ:
- Xin vị huynh đài này hãy bình tĩnh. Tại hạ tên gọi Liễu Vị Thời, là người của Bá Đao sơn trang ở Giang Tây, lần này chỉ vì tình thế bắt buộc mới chặn đường xe ngựa, mong huynh đài lượng thứ.
Nghe người thanh niên họ Liễu kia nói vậy, Lý Phi Dương trong lòng thầm hô không ổn. Tuy vậy song chàng vẫn bình tĩnh nói:
- Tại hạ vốn là kẻ nông dân quê mùa, tự nghĩ mình đâu có làm gì đắc tội với Bá Đao sơn trang.
Liễu Vị Thời nghe nói vậy khẽ ấp úng, sau đó quay sang người áo đen bịt mặt ở phía sau to nhỏ một hồi. Khi thấy người này liên tục gật đầu họ Liễu mới yên tâm, sau đó y lên tiếng nói:
- Xin vị huynh đài bớt giận mà nghe Thời này trình bầy. Vốn là hai năm trước Kim quốc xâm lấn nước ta, lần đó người Nữ Chân có bắt đi thúc thúc của tại hạ là Liễu Tĩnh Hàng. Trải qua rất nhiều cố gắng, họ Liễu chúng tôi mới hay rằng Nhị thúc vẫn còn sống và hiện đang bị giam giữ tại Đại lao ở Biện thành.
Nghe đến đây Lý Phi Dương đã nóng mặt, Liễu Vị Thời vẫn tiếp lời:
- Vốn nói ra chuyện như thế này thật chê cười hết sức. Ngặt một nỗi Nhị thúc vốn là rường cột của sơn trang, tấm gương của Nhị thúc khi xưa làm Vị Thời vô cùng kính phục. Ấy thế nhưng Liễu gia tuy đã cố gắng hết sức song không biết làm cách nào có thể cứu thúc ấy ra khỏi lao tù. Gần đây tại hạ nghe nói ái nữ của tên Hán gian Lã Kính xuất hiện ở Thường Châu, bởi thế lần này thân chinh đến mong có vinh dự mời Lã tiểu thư đến Giang Tây làm khách một phen. Sau đó những mong tên ác tặc họ Lã kia niệm tình mà tha cho Nhị thúc tôi một mạng.
Lý Phi Dương nghe thấy thế lập tức đã đoán ra cơ sự, mười phần thì đến bẩy hành tung của chàng và Lã Thăng Bình đã bại lộ. Bởi thế chàng ngửa mặt cười vang:
- Nói hay lắm. Liễu công tử quả là biết cách nói chuyện lắm. Tại hạ tuy là một lương dân ngu dốt song cũng từng nghe câu “Oan có đầu, nợ có chủ”, lại từng nghe Bá Đao sơn trang vốn danh lừng võ lâm, xưa nay hành sự vô cùng quang minh chính đại. Ha ha, bởi thế lần này thực sự không hiểu được lời nói của Liễu công tử đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ chuyện bắt một cô gái yếu đuối rồi sau đó dùng điều đó để uy hiếp người khác lại là hành động của một trong tứ đại thế gia, nơi mà xưa nay vẫn được giang hồ trọng vọng ư?
Liễu Vị Hàn nghe thế nhất thời đỏ mặt vì xấu hổ, tuy vậy gã vấn cố thanh minh:
- Vị huynh đài này có chút hiểu nhầm ý tại hạ rồi. Chỉ là lần này Liễu gia chúng tôi muốn mời Lã tiểu thư đến Bá Đao sơn trang du ngoạn một lần, lại sẽ mang lễ thượng khách ra mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để Lã tiểu thư tổn thương đến nửa cọng tóc.
Lý Phi Dương cười nhạt:
- Được. Nếu nói vậy thì tại hạ đây cũng có nhã ý mời Liễu công tử đến tệ xá làm khách một chuyến. Tại hạ cũng cam đoan sẽ không để Liễu công tử bị tổn thương một sợi lông cọng tóc nào. Không biết công tử có bằng lòng hay không?
Liễu Vị Thời nghe vậy mặt ngẩn ra, không biết nên nói tiếp như thế nào. Ở phía sau một tên khác lên tiếng:
- Đại công tử, nếu quả thật cô nương trong xe là Lã tiểu thư thì tên kia ắt hẳn là tay chân của lũ Kim cẩu rồi. Đã như vậy Đại công tử cần gì phải khách khí với hạng người như hắn chứ.
Người này vừa dứt lời thì ở phía sau lao xao có tiếng phụ họa: “Nói phải lắm.”
Đến đây thấy Liễu Vị Thời đưa tay ra dấu im lặng, sau đó cất tiếng:
- Thật chúng tôi không dám làm khó hay xúc phạm huynh đài. Ngặt nỗi hiện vì chiến tranh loạn lạc, người ngay kẻ gian đôi lúc không thể phân biệt được. Vậy phiền…
Liễu Vị Thời vừa nói đến đây thì trong xe có thanh âm một thiếu nữ vang lên, giọng nói như có phần yếu ớt thiếu khí lực:
- Lý đại ca. Hẳn là bọn họ muốn chặn đường cướp của rồi. Muội xem ra cái lý do tìm vị tiểu thư họ Lã kia chỉ là cái cớ thôi.
Lã Thăng Bình vừa nói đến đây tâm cơ Lý Phi Dương linh động, chàng vụt nghĩ: “Ta quả thật hồ đồ. Lã hiền muội mười mấy năm nay ở trong Lã phủ, ngay cả như ở đất Biện Kinh thì có mấy người biết mặt muội ấy chứ.” Nghĩ vậy chàng vờ cất tiếng cười nhạt:
- Thì ra là vậy. Hóa ra đám người các ngươi giả danh người của Bá Đao sơn trang để mà cướp giật. Hừ, quả là một đám cướp quân tử và nghĩa khí. Lại còn đưa ra cái chuyện về Lã tiểu thư gì gì đó thật là nực cười. Song hiện giờ biểu muội ta đang mang bệnh, chúng ta cũng không tiện đôi co lý sự làm gì. Được, mấy người các ngươi tùy ý lục soát xe ngựa, nếu cảm thấy vật gì giá trị có thể mang được thì cứ tùy tiện.
Chàng nói đến đây đưa tay vén rèm kiệu, cất lời:
- Biểu muội. Muội ra đây thôi. Chúng ta để bọn họ được một phen thoải mái ra tay.
Phi Dương vừa dứt lời, tấm rèm xe ngựa được vén lên và sau đó một thân hình yểu điệu từ từ bước ra. Lúc này Thăng Bình vận một chiếc sam y mầu xanh, da mặt của cô tái nhợt đi vì thiếu huyết sắc, chiếc sam y kia không thể che được hết vết thương mà chiếc phi đao oan nghiệt kia để lại nơi bờ vai. Phi Dương trông thấy dáng cô xiêu vẹo như chực ngã ra đất vội vã tiến tới đỡ lấy , đồng thời lên tiếng:
- Biểu muội. Muội không sao chứ. Bệnh tình của muội như thế nào rồi?
Nói đến đây chàng cười nhạt:
- Đây có phải là vị tiểu thư họ Lã mà Liễu công tử cần tìm chăng?
Liễu Vị Thời nghe thấy vậy cúi mặt ấp úng:
- Huynh đài xin tha lỗi. Tất cả chỉ là hiểu nhầm. Ài, thật là có lỗi hết sức.
Một người tùy tùng của Liễu Vị Thời lúc này như không nhịn được bực tức, co tay tát thẳng vào mặt một người bịt mặt có vóc người nhỏ bé đoạn gằn giọng:
- Tất cả chỉ tại tên súc sinh này đặt điều bậy bạ, làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của Bá Đao sơn trang chúng ta.
Cái tát như trời giáng kia làm cho gã nhỏ con bịt mặt trào máu, chiếc khăn bịt mặt kia theo đó rơi ra. Vừa nhìn thấy gương mặt của gã này, Lý Phi Dương lạnh người đi, thầm nghĩ mình chủ quan hết sức. Hóa ra đây chính là gã mặt choắt đã từng chận đường cướp xe ngựa ban sáng. Không ngờ chàng đã khoan dung tha cho hắn một mạng, chẳng dè gã vẫn tìm cách gây khó dễ và phiền phức cho chàng. Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng Lý Phi Dương cười vang:
- Hóa ra là thế. Hóa ra là thế. Hừ, tên mặt dơi này chính là tên thổ phỉ chận đường cướp xe ngựa của tại hạ ban sáng. Sau khi bị tại hạ dạy cho một bài học, chắc gã uất ức quá nên đặt điều tìm cách hãm hại tại hạ đây mà.
Liễu Vị Hàn nghe vậy cung tay xá dài một cái:
- Vị huynh đài này. Thật là xin lỗi hết sức. Lần sau nếu huynh đài không bận xin hãy hạ cố đến Bá Đao sơn trang một phen để Vị Thời này có dịp tạ lỗi. Giờ xem như huynh đài đang nóng lòng vì bệnh tình của lệnh muội, chúng tôi không dám làm phiền nữa.
Nói xong gã phất tay áo, cả bọn lục đục kéo nhau dông thẳng. Lý Phi Dương lúc này mới bớt lo lắng đi chút ít, vội đỡ Lã Thăng Bình lên xe ngựa rồi ra roi chạy miết. Tuy nhiên kể từ đây trong lòng chàng có một linh cảm rằng: có lẽ giông tố từ đây mới bắt đầu nổi lên. Song do sức khỏe của Thăng Bình không được tốt lắm, bởi thế cách di chuyển di nhất của hai người bọn họ là sử dụng xe ngựa. Hơn nữa ngặt vì đường xa ngàn dặm, huống chi hiện tại đang đi trên một độc đạo cắt ngang qua cánh rừng hoang để sang Quắc Châu, dọc đường không có một lữ quán nào có trữ ngựa để thay, bởi thế tối ngày hôm ấy Phi Dương không dám giục ngựa đi suốt đêm, đành phải nghỉ lại ở một lữ quán nhỏ để cho đôi song mã phục hồi thể lực.
Mờ sáng ngày hôm sau, khi Phi Dương đang điều khiển xe ngựa thì chợt Lã Thăng Bình cất giọng hỏi:
- Lý công tử. Lần trở về Biện Kinh phủ trùng trùng nguy hiểm, không biết Lý công tử có hối hận hay không?
Lý Phi Dương nghe vậy vội vã lên tiếng trả lời:
- Sao tiểu thư lại nói vậy. Tại hạ nhận được sự ủy thác của Lã đại nhân, nhất định sẽ tận lực để đưa tiểu thư về Biện Kinh an toàn.
Thanh âm yếu ớt của Thăng Bình lại vang lên:
- Ta biết như thế này quả thật là quá nhiễu sự, song nếu công tử không phiền có thể mang thân thế của mình ra nói cho Thăng Bình được biết hay chăng.
Lý Phi Dương nghe thấy vậy lặng đi không đáp. Phía trong Lã Thăng Bình thở dài:
- Thôi bỏ đi. Ta biết như thế là làm khó công tử mà. Huống chi ta ốm đau bệnh tật, chính là gánh nặng cho Lý công tử vậy. Lại cũng biết công tử lần này nhận được sự ủy thác của cha ta, song…. Song ta xem tác phong hành sự của công tử, dường như công tử không phải là thuộc hạ của cha ta. .
Nói đến đây cô hạ giọng:
- Cha ta tuy bị nhiều người khinh rẻ, xem ông ấy là ác tặc, là Hán gian bán nước nhưng ta tin ông ấy có nỗi khổ của mình. Có lẽ sau sự ra đi đột ngột của mẫu thân năm ấy, cha ta bắt đầu đâm ra hận người nhà họ Diệp nên... Bởi thế ta luôn hi vọng và tin tưởng có một ngày ông ấy hồi tâm chuyển ý. Lần này ta thấy ông ấy giao chiếc Kim hoàn thoa - kỉ vật của mẫu thân ta - lại cho công tử, điều đó đồng nghĩa rằng ông ấy vô cùng tin tưởng và trọng thị công tử. Lý công tử, công tử là người thiện lương, bởi thế ta mong rằng mai này công tử hãy chọn cho mình một con đường sáng mà đi, đừng để vô tình bị cuốn vào dòng nước đục ấy. Đồng thời khi nào có dịp, mong công tử hãy khuyên can phụ thân ta đừng có gây ra tội nghiệt nữa.
Nghe Lã Thăng Bình nói vậy, Lý Phi Dương cảm thấy vô cùng đau xót và thương tâm. Sau một hồi cân nhắc, thầm nghĩ Lã Thăng Bình đã đủ lớn để có thể giữ bí mật, chàng quyết định mang tất cả sự thật về Lã Kính ra thuật lại để cô có quyền tự hào về cha mình.
- Lã tiểu thư. Ta có một bí mật, một sự thật muốn cho tiểu thư biết. Mong rằng tiểu thư hết sức bình tình.
Thế rồi chàng mang tất cả mọi chuyện, trước là chuyện mấy huynh đệ chàng dàn xếp kế hoạch vờ bắt cóc cô để gây náo loạn, tạo dịp cho chàng có cơ hội đột nhập vào để hành thích Lã Kính. Sau lại mang chuyện chàng tình cờ khám phá ra chân tướng sự việc như thế nào, ngay cả chuyện thân thế của chàng ra sao, Phi Dương đều nhất nhất nói ra. Duy chỉ có điều chuyện đính ước hôn sự giữa hai nhà họ Lý và họ Lã thì chàng bỏ qua không đề cập đến. Phi Dương vừa kể thì bên trong có tiếng nấc, sau cùng khi chàng dứt lời thì Lã Thăng Bình bật khóc nức nở:
- Phụ thân! Hài nhi thật là bất hiếu. Suốt mười mấy năm nay phụ thân hi sinh lặng thầm vì quốc gia xã tắc, ấy vậy mà hài nhi lại đem lòng oán trách người.
Lý Phi Dương nghe vậy động viện:
- Lã tiểu thư cũng đừng buồn. Trước khi biết sự thật, tâm trạng tại hạ cũng như tiểu thư thôi.
Bên trong im lặng một hồi, sau có tiếng nói run run của Thăng Bình:
- Lý đại ca, huynh không cần phải xưng hô khách sáo như vậy với muội. Nếu huynh không ngại, cứ gọi muội một tiếng Bình nhi là được rồi.
Thật chẳng ngờ cô vừa mới nói đến đây bất chợt Phi Dương nghe thấy có tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau. Dần dần thanh âm đó trở nên rõ ràng hơn và Lý Phi Dương xác định được rằng đây là tiếng vó ngựa đang dồn dập. Ngoái đầu lại nhìn, khi thấy bóng người đi đầu Lý Phi Dương như nghĩ ra được điều gì vội la hoảng:
- Hiền muội. Muội hãy ráng sức ra đây điều khiển xe ngựa một chút, để ta ngăn cản đám người đuổi phía sau. Không xong rồi, lần này hành tung của chúng ta đã bại lộ rồi.
Chàng vừa dứt lời thì Lã Thăng Bình lắc đầu:
- Lý đại ca, muội biết võ công của huynh rất cao cường song đám người phía sau vừa đông và hung hãn. Huống chi muội còn đoán rằng đó chưa phải là đám người duy nhất đuổi theo truy bắt chúng ta đâu.
Nói đến đây giọng cô nghẹn lại:
- Hành tung của muội đã lộ, muội lại thân mạng bệnh. Lần này cho dù huynh có ngăn cản được đám người kia, sớm muộn gì muội cũng không thoát được. Lý đại ca, muội thỉnh cầu huynh hãy lập tức rời khỏi đây thôi.
Lý Phi Dương nghe vậy gắt khẽ:
- Sao muội lại nói như vậy chứ. Ta được Lã thúc thúc tin tưởng gửi gắm muội, Phi Dương này dù tan xương nát thịt cũng phải gắng sức đưa muội an toàn về Biện Kinh.
Lã Thăng Bình nói qua làn nước mắt:
- Huynh là một kẻ gàn không biết nghĩ gì cả. Hiện muội đang có giá trị lợi dụng, đám người kia nhất định sẽ không làm gì phương hại đến muội đâu. Còn huynh, huynh mà ra tay ngăn cản bọn họ nhất định họ sẽ làm tổn thương huynh. Huynh, huynh hãy nghe muội đi.
Lý Phi Dương kiên quyết lắc đầu:
- Muội không cần nói nữa. Lần này ta đã quyết rồi. Phi Dương ta còn sống ngày nào thì ngày đó không kẻ nào có thể làm tổn thương đến muội.
Chàng vừa dứt lời thì mấy bóng ngựa phía sau đã đuổi sát kịp đến nơi. Biết là chẳng thể thoát được sự truy đuổi của đám người này, Phi Dương cho xe ngựa dạt vào một bên đường rồi dừng lại, tung người nhảy xuống, vừa kịp lúc đám người truy đuổi chàng vượt lên trước. Phi Dương trông thấy người cầm đầu chỉ khẽ cười nhạt:
- Thì ra lại là Liễu công tử. Không biết lần này công tử đến đây là có điều gì chỉ giáo thêm chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.