Quyển 1 - Chương 1: THÂM TÌNH.
Lưu Linh Lão Đại
04/09/2013
Thái Sơn - một dãy núi hùng vĩ và thiêng liêng nhất trong hệ thống Ngũ nhạc của Trung Quốc- được gắn liền với mặt trời mọc, là biểu tượng cho sự ra đời và sự hồi sinh. Thái Sơn có năm đại kì quan lớn đó chính là: Tu Nhật Đông Thăng, Vãn Hà Lô Chiếu, Thái Lĩnh Thanh Than, Hoàng Hà Kim Đới, và Vân Hải Ngọc Bàn. Trong đó Thái Lĩnh Thanh Than là vùng đất nằm dưới đỉnh Ngọc đế, một phần được vây quanh bởi khúc sông nhỏ có tên là Li Kinh hà.
Tọa lạc gần vùng Thái Lĩnh Thanh Than là một địa phương mỹ lệ và thần bí có tên là Vạn Hoa Cốc. Được bao quanh bởi các vách đá cheo leo, sáng chiều sương mù huyền huyền ảo ảo như mây trắng vờn quanh, bởi thế tưởng như Vạn Hoa Cốc được treo lưng chừng giữa bát ngát tầng không. Hơn nữa Vạn Hoa Cốc quanh năm muôn hoa đua nở, chim kêu vượn hót, bốn mùa như xuân, cảnh sắc tươi đẹp và rực rỡ vô ngần. Chỉ có điều trong giang hồ chẳng mấy ai biết được cửa Vạn Hoa Cốc nằm ở đâu, bởi thế với nhiều người biện pháp khả dĩ để có thể tiến vào Vạn Hoa Cốc đó chính là vượt qua đỉnh Ngọc Đế. Thế nhưng Ngọc Đế là đỉnh núi cao nhất dãy Thái Sơn, đường lên đây thế núi cao dần như vút tận trời xanh, đâm toạc mây trắng, ghập ghềnh và trắc trở vô cùng, thật chẳng khác gì đường lên tiên giới. Lại nghe giang hồ đồn đại quanh Vạn Hoa Cốc còn có trận pháp kỳ môn do kì nhân Công Tôn Hiên Di thiếp lập, ở ngoài nhìn vào chỉ thấy sương mù giăng đầy trời mịt mù mờ ảo, chẳng thể nào phân biệt được thời gian và phương hướng. Bởi thế đối với nhân sĩ giang hồ, Vạn Hoa Cốc chính là một trong những địa phương bí ẩn bậc nhất.
Một buổi chiều ở Vạn Hoa Cốc, trên bờ đá dài nhỏ hẹp uốn quanh một hồ nước xanh biếc thấp thoáng bóng một thiếu nữ áo trắng. Trên cao mây xanh lượn đỉnh núi, phía dưới nước biếc in bóng trời, xa xa mặt hồ liên hoa đua nở như làm bừng lên cả buổi tà dương. Mỹ lệ rực rỡ là thế song nếu đem quang cảnh bốn bề vạn hoa khoe sắc, bát ngát diễm hương ấy ra so với dung nhan của bạch y thiếu nữ kia thì thiên nhiên dường như vẫn có đôi phần kém sắc. Chỉ có điều thiếu nữ kia hôm nay lòng mang tâm sự, đôi mắt vô hồn đăm đăm dõi mãi phía trời tây. Và đến một khi bờ vai gầy kia chợt run rẩy nỗi buồn cô tịch, khóe thu ba tự khi nào ngấn giọt lệ sầu, đôi bàn tay trắng muốt như lướt trên mấy phím đàn cầm, thanh âm nhè nhẹ vang lên. Tiếng tơ nghe não nề ai oán, phảng phất- phảng phất như là lời oán thán buồn thương của người thiếu nữ sầu cô độc:
Vạn hoa mãn cốc, ức tần nhiễu khê.
Hành ca tống biệt lũng trường mê
Vân mạn mạn.
Phong thê thê.
…
Nhất nhân sầu doanh doanh phấn lệ
Nhất nhân sầu thốn thốn tâm tỳ.
Yên phi phi,
Nguyệt phi phi.
Thiên khai liễu diệp tự sầu mi.
Vân hoàn lục mấn ức trường ti.
Sắc thảm phong yên,
Thanh yết quản huyền.
Lệ thủy miên miên…
(Lời dịch:
Vạn hoa tràn cốc, muôn cỏ ngập khe.
Lời ca tiễn biệt như cơn mê dài
Mây lơ lửng,
Gió lê thê.
…
Một người buồn cạn khô nước mắt.
Một người buồn dao cắt ruột gan.
Khói lờ mờ,
Trăng cũng lờ mờ,
Mắt mi buồn xác xơ như liễu
Tóc rối bời như triệu cung tơ.
Khói gió in sắc thảm
Làm nghẹn tiếng đàn ca
Suối lệ chảy mãi xa.)
...
Ở phía sau thiếu nữ áo trắng chừng hơn chục thước có một tiểu đình nhỏ mái cũ rêu phong, bề ngoài ngôi đình tuy xù xì cũ kĩ song các vật dụng bên trong lại được bày biện rất gọn gàng và thanh nhã. Lúc này gần tiểu đình thấp thoáng bóng một thanh niên áo trắng đang đứng ngẩn ngơ, lặng nhìn bạch y thiếu nữ phía trước đến xuất thần. Một lúc lâu sau đó người thanh niên này chợt cất tiếng thở dài não nuột, quay đầu toan cất bước quay đi. Bất chợt phía sau người thanh niên có tiếng cười nhẹ vang lên: “Dường như hôm nay Tô sư đệ có tâm sự gì thì phải?”
Người thanh niên họ Tô nghe được bất giác giật mình, quay đầu nhìn người vừa mới xuất hiện. Rồi như nhận ra người vừa mới tới là ai, họ Tô khẽ nở nụ cười:
- Đệ còn tưởng là ai hóa ra là Vi sư huynh. Ha ! Tại sao sư huynh lại hỏi tiểu đệ như vậy chứ?
Người sư huynh họ Vi kia nghe hỏi vậy thì tươi cười:
- À! Tại sao ta lại hỏi như vậy ư? Hà! Vi Hàn ta đã đến được một lúc rồi mà Tam đệ vẫn không hề hay biết. Hà hà… Với bản lãnh hiện tại của sư đệ thì ắt hẳn hiện thời sư đệ lòng mang tâm sự rồi. Nếu không thì…
Người sư đệ họ Tô nghe sư huynh mình nói vậy thì mỉm cười, chậm rãi cất lời:
- Nói là tâm sự thì hơi quá. Chỉ là hôm nay tiểu đệ có chút chuyện cần gặp Tứ muội. Mà đại sư huynh cũng biết tính tình của muội ấy rồi đấy. Khúc Vân sư muội ghét nhất là bị quấy rầy khi muội ấy đang dạo đàn.
Nghe đến đây, người đại sư huynh có tên là Vi Hàn kia như có vẻ băn khoăn:
- Chẳng phải là Tứ muội đã ngừng đàn được một lúc lâu rồi đấy thôi ? Nhưng cớ sao..
Thanh niên họ Tô nghe Vi Hàn hỏi vậy thì cười xòa, ngắt lời:
- Ài ! Nói ra thì cũng thật là…. Tiểu đệ trước kia cũng có học qua âm luật nên cũng có hiểu biết một chút. Dường như, dường như… hôm nay Khúc sư muội đang có chuyện gì đó buồn rầu, tiểu đệ cảm thấy tiếng đàn hôm nay tràn ngập sầu bi. Bởi thế sau một hồi cân nhắc mới quyết định để lần khác sẽ gặp Tứ muội nói chuyện vậy.
Vi Hàn nghe họ Tô nói vậy khẽ nhún vai, sau đó khẽ nở nụ cười:
- Chà! Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy! Chẳng trách mà… Hà! Nhưng Vi Hàn ta đoán ra được tâm sự của Tứ muội rồi đó. Ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật của Khúc Vân sư muội. Thế nhưng mà cho đến giờ Nhị sư đệ vẫn bặt vô âm tín.
Nói đến đây Vi Hàn ngừng lại, sau đó y cất tiếng thở dài:
- Nói ra cũng thật lạ. Có mấy ai trong cốc lại không biết một mảnh chân tình của Khúc sư muội dành cho Nhị đệ đâu! Ấy vậy mà dường như Lý sư đệ lại cố tình không chịu nhận ra chuyện này thì phải. Ài ! Tiểu tử họ Lý đó suy nghĩ cũng thật khác thường. Hắn thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà.
Người sư đệ họ Tô nghe Vi Hàn nói vậy thì cười ngượng nghịu song ánh mắt không thể che giấu được nét buồn. Cuối cùng thì thanh niên họ Tô thở sâu một hơi như cố trấn tĩnh lại, tiếp đó cất tiếng hỏi:
- Đại sư huynh ! Dường như sư huynh đang có chuyện tìm gặp đệ thì phải ?
Nghe sư đệ mình hỏi vậy Vi Hàn liền cười dài:
- Hà hà… Nghe sư phụ nói mấy tháng sau Tam đệ tròn hai mươi, theo qui định thì đó cũng là thời điểm sư đệ xuất cốc sơ nhập giang hồ. Vi Hàn ta được lệnh của sư phụ tiến hành khảo hạch thẩm định võ công của Tam đệ. Lần này ta đến đây tìm đệ là cũng chỉ để thông báo tin tức này thôi. Chẳng biết là Tam đệ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hay chưa?
Thanh niên họ Tô nghe vậy cung tay một cái đoạn mỉm cười:
- Mộ Bạch xin đa tạ đại sư huynh đã quan tâm. Hà! Được sư huynh chỉ giáo thêm một chút về kiếm pháp và lịch duyệt giang hồ… Chuyện này thì có gì mà phải chuẩn bị tâm lý chứ. Chẳng biết khi nào chúng ta bắt đầu vậy?
Vi Hàn vỗ tay mấy cái, lớn tiếng nói:
- Được! Sư đệ đã nói vậy thì ngay ngày mai chúng ta có thể bắt đầu. Còn hôm nay…
Họ Vi đang nói đến đây bất chợt dừng lại rồi ngẩn người nhìn về sau, tiếp đó y chỉ tay phía xa rồi cất tiếng ngạc nhiên:
- Ý ! Tam đệ nhìn kìa. Kia chẳng phải là Trần Chi Phi sao. Chẳng biết tiểu oa nhi đó có chuyện gì phấn khích vậy nhỉ?
Phía xa theo hướng chỉ của Vi Hàn thấp thoáng xuất hiện bóng dáng một cậu bé tầm hơn mười tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn, mặt mũi khôi ngô. Cậu bé có tên là Trần Chi Phi này đang chạy như bay về phía hai người Vi Hàn và Tô Mộ Bạch, vừa đến nơi, cậu bé vừa thở vừa hổn hển nói, ngữ điệu tràn ngập vui mừng:
- Tiểu đệ xin chào nhị vị sư huynh. Hai vị sư huynh cũng đến đây chúc mừng sinh nhật của Khúc sư tỷ hả? Ài dà! Chẳng viết Khúc sư tỷ lại chạy đi đâu rồi cơ chứ?
Nói đến đây Trần Phi Chi mắt láo liên nhìn về phía tiểu đình, tiếp đó khi đã thấy bóng bạch y thiếu nữ ở phía xa xa, không kịp để hai vị sư huynh của mình lên tiếng, Trần Phi Chi đã vội vã nói tiếp:
- Hôm nay là ngày Khúc sư tỷ tròn mười tám tuổi. Hà… tiểu đệ có chút quà mừng Tứ sư tỷ. Vi sư huynh và Tô sư huynh ở lại, Phi Chi hẹn gặp lại sau vậy!
Tiếng nói chưa dứt cậu bé đã nhoài người lên phía trước toan chạy tót đi.
Trông thấy hành động vội vã như vậy của Trần Phi Chi, Tô Mộ Bạch liền đưa tay kéo lại đoạn cười nhẹ:
- Ngũ sư đệ không cần gấp gáp như vậy. Đệ không thấy là sư tỷ của đệ đang dạo đàn hay sao. Theo ta quà gì thì quà nhưng cũng nên ráng chờ một lúc nữa đi. Nếu không thì lát nữa Khúc sư muội nổi cơn thịnh nộ, mình đệ ráng chịu nghe!
Cậu bé họ Trần nghe Tô Mộ Bạch nói vậy chợt giật mình, song rất nhanh sau đó thì cười tinh quái:
- Hà! Quà của tiểu đệ lần này cực kì đặc biệt. Đệ đảm bảo tỷ ấy nhận được món quà này của đệ rồi thì sẽ nhảy tưng tưng lên cho mà xem.
Nói đến đây Trần Phi Chi đưa tay vào người lấy ra một vuông lụa dài mầu trắng, trên đó có viết mấy hàng đại tự: “Lý sư ca đã trở về.”
…
Khán Vũ Hiên có một đại sảnh lớn, chính là địa điểm nghị sự những chuyện lớn nhỏ của Vạn Hoa Cốc. Bình thường nếu chưa có lệnh của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn thì không một ai trong cốc được tiến vào nơi đây. Hiện thời trong Khán Vũ Hiên có hai nam nhân đang đối thoại. Một người tuổi tầm ngũ tuần, vận bộ cát sam mầu xanh nhạt, ánh mắt lấp lánh tinh quang. Người này chính là Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn, đệ tử truyền y bát của Kì nhân Công Tôn Hiên Di. Nghe nói họ Quách tinh thông kì môn độn giáp, kiếm pháp xuất quỉ nhập thần, được giang hồ liệt vào một trong những tuyệt thế cao thủ bậc nhất võ lâm đương thời.
Lúc này Quách Khinh Hàn chắp tay sau lưng, gương mặt đượm nét đăm chiêu. Đối diện với ông ta là một thanh niên trẻ tuấn tú đang quì trên chính sảnh song ánh mắt thập phần cương nghị. Qua một lúc nghe thanh niên này cất tiếng:
- Sư phụ! Mong sư phụ thành toàn cho đệ tử.
Nghe người thanh niên nói vậy, Quách Khinh Hàn khẽ thở dài một tiếng. Một lúc sau ông ta chậm rãi cất lời:
- Dương nhi! Con vẫn quyết tâm rời cốc để tham gia tranh đoạt thứ gọi là Võ lâm tàng thư ấy ư? Chẳng nhẽ võ công của Vạn Hoa Cốc không đủ để con sử dụng hay sao?
Người thanh niên kia nghe vậy vội cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp:
- Không phải vậy thưa sư phụ! Chỉ là đồ nhi muốn có thêm thử thách để rèn luyện bản thân. Hơn nữa…
Người thanh niên vừa nói đến đây thì chợt ngập ngừng. Quách Khinh Hàn thấy vậy khẽ lắc đầu, chậm rãi cất tiếng:
- Con dẫu chỉ là Nhị đệ tử song lại là người có thời gian ở cùng ta lâu nhất. Phi Dương, gần hai mươi năm con chung sống cùng ta, chẳng nhẽ ta lại không hiểu được phần nào suy nghĩ của con hay sao!
Đến đây Quách Khinh Hàn dừng lại một chút, sau đó ông ta cất tiếng thở dài:
- Ta biết nhường nhịn là tốt, thế nhưng con người ta đôi khi cũng phải biết vị kỉ một chút để sống cho mạnh mẽ hơn. Ở đời này cố nhiên phải biết sống vì người khác, song trước hết phải biết sống vì chính bản thân mình đã. Thiên hạ bao la rộng lớn, mọi sự có chuyện nào là toàn vẹn được đâu.
Thì ra người thanh niên này tên gọi Lý Phi Dương, là nhị đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn và cũng là đệ tử đắc ý nhất của ông ta. Hơn một năm trước, khi Lý Phi Dương tròn hai mươi tuổi thì Phi Dương xuất sơn, đi Ba Lăng huyện để tế bái phần mộ của Kì nhân Công Tôn Hiên Di. Đây là qui định của Vạn Hoa Cốc đồng thời đây cũng là cơ hội thử thách đệ tử Vạn Hoa Cốc, cho họ có có điều kiện va chạm giang hồ, rèn luyện bản thân.
Lại nói về thêm về Lý Phi Dương. Họ Lý là một cô nhi được Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn đem về nuôi từ năm chưa đầy hai tuổi, cho đến bây giờ Lý Phi Dương cũng không rõ xuất thân của mình. Song họ Lý tuổi trẻ tài cao, đặc biệt có thiên phú về kiếm đạo và hội họa. Nghe đồn chỉ sau ba năm học kiếm, Lý Phi Dương đã nhìn thấu được kiếm ý ẩn trong tám bức hoành phi treo ở Khán Vũ Hiên, năm mười bẩy tuổi đã lãnh ngộ được sáu chiêu đầu tiên trong Phiêu phong bát thức. Một năm sau đó Lý Phi Dương âm thầm và thành công vượt qua Li kinh cửu khúc trận. Tuy tài năng là vậy song Lý Phi Dương vẫn sống khiêm cung, giản dị, hết lòng vì mọi người. Người thanh niên tính tình hào hiệp này vẫn có đôi khi cố chấp, quyết liệt đến ngang ngạnh. Năm hai mươi tuổi họ Lý hạ sơn, trước đó mặc dù đã được sư phụ là Quách Khinh Hàn căn dặn không nên can thiệp vào những chuyện thị phi trong giới giang hồ song khi chứng kiến những chuyện chướng tai gai mắt, Phi Dương vẫn hoành kiếm tương trợ. Trước là vì nỗi hàm oan mà mười ba người dân Đạo Hương Thôn phải chịu cảnh lao đầy, Lý Phi Dương một người một kiếm đại náo công đường Quảng Đức huyện, cắt đầu tên huyện lệnh ác ôn Sở Vĩnh Bình. Tiếp đó Lý Phi Dương vì nghĩa, tận lực tiêu diệt La Tiêu Thất Quỉ ở Vũ Lăng Sơn. Lần ấy quả thật hung hiểm vô cùng, Lý Phi Dương dính tới mười hai vết thương lớn nhỏ khắp người nhưng cũng may mắn không có vết thương nào chí mạng.
Lúc này trên giang hồ chợt xôn xao về sự xuất hiện của một cuốn kì thư từ ngàn năm trước được mọi người gọi là Võ lâm tàng thư. Nghe đồn trong cuốn tàng thư này ẩn giấu bí mật về một môn võ học tuyệt thế mà người luyện thành ắt hẳn sẽ trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân. Hơn nữa lại có tin đồn trong cuốn tàng thư này còn có sơ đồ chỉ dẫn đến một bảo tàng khổng lồ mà sẽ làm chủ nhân của nó trở thành phú kha địch quốc. Dẫu biết mọi tin tức chưa có ai chứng thực, tất cả chỉ là tin đồn; thế nhưng với hầu hết người trong giang hồ thì võ công và tài bảo có sức hút vô cùng ghê gớm. Bởi thế chỉ một thời gian ngắn sau khi có tin tức về sự hiện diện của cuốn Võ lâm tàng thư, trong giới giang hồ không biết đã có bao nhiêu cuộc chém giết đẫm máu, không biết đã có bao nhiêu người đã phải vĩnh viễn nằm xuống chỉ vì những tham vọng của bản thân mình. Chẳng dè lần này Lý Phi Dương quay trở lại Vạn Hoa Cốc sau hơn một năm hạ sơn, điều đầu tiên mà chàng ta cầu xin sư phụ mình là được một lần nữa xuất cốc, tham gia tranh đoạt cuốn Võ lâm tàng thư. Thật không biết điều gì ở cuốn tàng thư ấy có thể thu hút đến vậy với con người có tính cách như Lý Phi Dương.
Quay trở lại cuộc đối thoại giữa hai người Quách Khinh Hàn và Lý Phi Dương ở Khán Vũ Hiên. Lúc này chàng thanh niên trẻ họ Lý vẫn đang quì ở chính sảnh, trước mặt là Vạn Hoa Cốc chủ đang đi tới đi lui, gương mặt không sao giấu nổi sự phiền muộn. Qua một lúc thì nghe ông cất giọng trầm trầm:
- Phi Dương! Con có biết sau khi con trở về, việc đầu tiên mà ta muốn làm chính là gì không?
Không đợi Phi Dương trả lời, Quách Khinh Hàn đã nói tiếp:
- Ài! Quách Khinh Hàn ta năm nay đã gần ngũ thập, cả đời thu được năm đệ tử. Sư huynh của con là Vi Hàn tuy lớn tuổi, hành sự chu đáo cẩn thận bất quá ta biết lòng nó đa mang tâm sự, lệ khí quá lớn, đem giao Vạn Hoa Cốc này cho nó ta thực sự không thể yên tâm. Tam đệ tử là Tô Mộ Bạch tuy cơ trí, sáng dạ bất quá ta cảm giác nó nhiều khi sống quá thâm trầm, kín đáo, không thích hợp cho vị trí cốc chủ. Ngũ đệ của con là Trần Chi Phi thì quá nhỏ, Khúc Vân lại là phận nữ nhi, so ra cuối cùng chỉ có con là người ta ưng ý nhất, hợp với Quách Khinh Hàn này nhất. Bởi thế sau khi con trở về, việc đầu tiên mà ta muốn làm đó là chính thức tuyên bố con chính là đệ tử truyền y bát của ta. Lý Phi Dương- con sẽ là Vạn Hoa Cốc chủ tương lai.
Lý Phi Dương nghe đến đây vội ngẩng đầu lên:
- Sư phụ. Việc này…
Quách Khinh Hàn trông thấy vậy khoát tay áo, khẽ thở dài một hơi, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Ta biết bản tính của con thích sống tự do, thoải mái không gò bó. Bất quá mai này sau khi con trở thành Cốc chủ, có chuyện gì có thể ước thúc được con chứ. Nhưng ta biết con một hai thoái thác việc này, hẳn vì là con đang nghĩ cho Đại sư huynh Vi Hàn phải không? Được rồi, chuyện đó có thể tạm gác lại sau. Ta biết chuyện con muốn tham gia tranh đoạt cái Võ lâm tàng thư gì đó chỉ là cái cớ mà thôi. Bây giờ con hãy nói xem tại sao con một mực khăng khăng xin xuất cốc, phiêu bạt giang hồ?
Nghe sư phụ mình nói vậy, Lý Phi Dương ngẩng cao đầu, cất giọng bình tĩnh:
- Thưa sư phụ. Thực ra lần này đồ nhi muốn được du sơn ngoạn thủy, tích lũy thêm chút kiến thức và lịch duyệt. Đồng thời có thêm cơ hội trau dồi và rèn luyện võ công.
Quách Khinh Hàn nghe vậy thì khẽ lắc đầu:
- Không đúng. Ta biết đây rốt cục cũng không phải nguyên nhân chính. Với tính cách của con, ít nhất con sẽ vì để ta an tâm mà ở lại trong cốc thêm vài năm, chờ cho đến khi võ lâm yên bình trở lại rồi mới xuất cốc. Hừm! Ta không biết vì lí do nào mà khiến con một mực xin hạ sơn. Hừ! Nam nhi đại trượng phu, nói một là một mà hai là hai, có gì mà phải giấu diếm?
Đến đây, như đã hạ được quyết tâm Lý Phi Dương thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi rành mạch:
- Thưa sư phụ. Hơn một năm đệ tử phiêu bạt giang hồ, thân cũng đã kinh qua khá nhiều biến sự, chứng kiến nhiều cảnh chướng tai gai mắt, hoặc giả được nghe không ít những hào tích hiệp nghĩa của các bậc anh hùng trong thiên hạ. Dẫu chưa một lần được gặp gỡ, song tấm gương và tinh thần của Nguyên soái Nhạc Phi làm đệ tử khâm phục vô cùng. Đệ tử nghĩ thân là nam tử hán, dẫu chẳng có được cái hào khí “Tận trung báo quốc” thì chí ít cũng nên góp một phần sức lực vào việc bảo vệ giang sơn.
Dừng lại một chút, Lý Phi Dương lại cất lời:
- Gần đây trên giang hồ có đồn đại về sự xuất hiện cái gì gọi là Võ lâm tàng thư. Thật ra đệ tử không màng quan tâm đến mấy thứ phù phiếm đó, tuy nhiên đệ tử cho rằng tất cả mọi tin tức về sự xuất hiện của cuốn tàng thư đó đều do Thiên Nhẫn giáo tung tin thất thiệt, vừa gây chia rẽ đồng thời làm suy kiệt tinh anh và thực lực của võ lâm trung nguyên. Bởi thế đệ tử xuất cốc lần này quyết tâm vạch trần âm mưu của Thiên Nhẫn giáo, trả lại sự yên bình cho võ lâm.
Quách Khinh Hàn nghe đến đây thì bình thản cất tiếng hỏi:
- Thì ra đây mới là lí do chính. Hừ! Vì lần xuất cốc này trùng trùng nguy hiểm, con sợ ta không đồng ý cho nên mới không dám nói ra phải không. Được! Nếu là vì chuyện liên quan đến Thiên Nhẫn giáo, ta cũng không có lý do gì để ngăn cản con cả. Chỉ có điều…
Ngừng lại một chút, Quách Khinh Hàn khẽ nhắm hờ ánh mắt như đang suy tưởng đến chuyện gì đó. Một lúc sau ông nói tiếp:
- Không hiểu con có rõ chuyện này không nhưng giờ ta cần phải nói cho con biết. Phi Dương, con có biết hơn một năm con không có mặt ở Vạn Hoa Cốc, Khúc Vân nó sống như người mất hồn hay không? Có một ai trong cốc là không biết mối thâm tình của nó dành cho con chứ! Phi Dương, con có biết điều này không?
Lý Phi Dương nghe vậy gương mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lí nhí đáp:
- Sư phụ! Con có biết điều này.
Quách Khinh Hàn trông thấy biểu tình như vậy của đệ tử thì khẽ gật đầu hài lòng:
- Ta biết con là người có tình. Ta cũng biết sư đệ của con là Tô Mộ Bạch cũng đem lòng tương tư Vân nhi, bất quá chuyện tình cảm có nguyên tắc riêng của nó. Đôi khi chỉ một suy nghĩ sai lầm nhất thời sẽ khiến cho người ta ôm hận cả đời. Nhiều khi vì hoài bão tuổi trẻ, con người ta vô tình đánh mất đi thứ quí giá nhất của đời mình. Con có hiểu điều này hay không?
Lý Phi Dương thở dài:
- Đồ nhi hiểu ý sư phụ muốn nói gì. Đồ nhi cũng không phải kẻ ngốc đến nỗi không nhận ra mối thâm tình của Vân muội dành cho con. Bất quá… bất quá từ trước đến nay đồ nhi luôn xem Vân muội chỉ như một tiểu muội muội, và chỉ như một muội muội mà thôi. Bởi vì thế..
Phi Dương chưa dứt lời, chẳng dè phía xa xa chợt vang lên tiếng nức nở, thoảng nghe như tiếng ngọc vỡ lăn dài, lăn dài rồi dần mất hút. Họ Lý nghe vậy toan nhỏm dậy song như suy nghĩ được điều gì nên chỉ thở dài một hơi, gương mặt tràn đầy vẻ bất nhẫn song hai chân vẫn quì chặt trên nền Khán Vũ Hiên. Về bản thân Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn, biểu cử gương mặt ông ta như chợt thay đổi liên tục trong một khoảng thời gian ngắn: thoạt thương tâm, thoạt lo âu, thoạt ngạc nhiên, lại như thoạt buồn bã. Cuối cùng như đã quyết định được điều gì, Quách Khinh Hàn cất tiếng:
- Được rồi ! Nếu như vậy thì con có thể xuất cốc bất cứ khi nào con cảm thấy thích hợp. Chỉ có điều ta muốn con lưu ý: khi đối phó với lũ tiểu nhân bỉ ổi nhất định không cần phải quang minh chính đại. Và nhiều khi, vì bản thân mình nếu cần thủ đoạn nhất định phải thủ đoạn. Nên nhớ rằng, nhân từ với kẻ địch chính là tự chuốc họa vào thân.
Lý Phi Dương nghe sư phụ dặn dò vậy thì cúi đầu:
- Đồ nhi xin ghi lòng tạc dạ lời dạy bảo của sư phụ.
Quách Khinh Hàn nghe vậy khẽ gật đầu ra chiều hài lòng, sau đó bất chợt ông ta rút chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho Lý Phi Dương, miệng thì thốt:
- Dương nhi, đây chính là Tổ mẫu lục giới chỉ- vật đã gắn bó với ta suốt hai mươi năm nay. Lần này xuất cốc vạn lần hung hiểm, bởi thế con hãy nhận lấy nó đi.
Chàng thanh niên họ Lý kia nghe sư phụ mình nói thế liền giật mình:
- Thưa sư phụ, chuyện này nhất định không thể được.
Quách Khinh Hàn liền cất tiếng hỏi:
- Con nói xem tại sao lại không thể được chứ?
Lý Phi Dương cúi đầu, cất tiếng trả lời:
- Xin sư phụ thứ tội. Đệ tử dẫu ngu độn, ít quan tâm đến chuyện trong cốc, bất quá đệ tử cũng biết chỉ hoàn này tượng trưng cho địa vị cốc chủ Vạn Hoa Cốc. Bởi thế…
Không chờ cho Phi Dương nói hết, Quách Khinh Hàn đã ngắt lời:
- Như thế thì đã sao. Hừ! Chỉ hoàn này chính là thể diện của Vạn Hoa Cốc chúng ta trên giang hồ. Bởi thế lần này ta giao chỉ hoàn này cho con, chẳng những hi vọng nó có thể giúp con hóa giải một số tai ương, mà hi vọng con có thể làm cho tên tuổi Vạn Hoa Cốc chúng ta thêm vẻ vang hơn trên chốn võ lâm.
Lý Phi Dương vội vã cất tiếng:
- Nhưng mà thưa sư phụ…
Đến đây Quách Khinh Hàn giận dữ quát:
- Còn nhưng mà chuyện gì nữa đây. Dương nhi, con đừng làm ta quá thất vọng. Đã là thân nam nhi sống ở đời không nên câu nệ tiểu tiết. Hừ, con nhận chỉ hoàn này thì đã có làm sao. Qui định do con người lập ra thì con người cũng có thể thay đổi được. “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”, bởi thế con hãy lo cho bản thân mình trước hết đã. Những suy nghĩ phiền phức, rắc rối, con vứt hết đi cho ta.
Ngừng lại một chút, ông khẽ thở dài một hơi:
- Có một chuyện mà con cũng không biết, chỉ hoàn này đáng lẽ cũng không phải là của ta. Lý ra nó nên thuộc về sư thúc của con – Triệu Du Nghĩa. Ôi! Xuất cốc ngao du giang hồ. Dương nhi, con thật giống Triệu sư thúc.
Tọa lạc gần vùng Thái Lĩnh Thanh Than là một địa phương mỹ lệ và thần bí có tên là Vạn Hoa Cốc. Được bao quanh bởi các vách đá cheo leo, sáng chiều sương mù huyền huyền ảo ảo như mây trắng vờn quanh, bởi thế tưởng như Vạn Hoa Cốc được treo lưng chừng giữa bát ngát tầng không. Hơn nữa Vạn Hoa Cốc quanh năm muôn hoa đua nở, chim kêu vượn hót, bốn mùa như xuân, cảnh sắc tươi đẹp và rực rỡ vô ngần. Chỉ có điều trong giang hồ chẳng mấy ai biết được cửa Vạn Hoa Cốc nằm ở đâu, bởi thế với nhiều người biện pháp khả dĩ để có thể tiến vào Vạn Hoa Cốc đó chính là vượt qua đỉnh Ngọc Đế. Thế nhưng Ngọc Đế là đỉnh núi cao nhất dãy Thái Sơn, đường lên đây thế núi cao dần như vút tận trời xanh, đâm toạc mây trắng, ghập ghềnh và trắc trở vô cùng, thật chẳng khác gì đường lên tiên giới. Lại nghe giang hồ đồn đại quanh Vạn Hoa Cốc còn có trận pháp kỳ môn do kì nhân Công Tôn Hiên Di thiếp lập, ở ngoài nhìn vào chỉ thấy sương mù giăng đầy trời mịt mù mờ ảo, chẳng thể nào phân biệt được thời gian và phương hướng. Bởi thế đối với nhân sĩ giang hồ, Vạn Hoa Cốc chính là một trong những địa phương bí ẩn bậc nhất.
Một buổi chiều ở Vạn Hoa Cốc, trên bờ đá dài nhỏ hẹp uốn quanh một hồ nước xanh biếc thấp thoáng bóng một thiếu nữ áo trắng. Trên cao mây xanh lượn đỉnh núi, phía dưới nước biếc in bóng trời, xa xa mặt hồ liên hoa đua nở như làm bừng lên cả buổi tà dương. Mỹ lệ rực rỡ là thế song nếu đem quang cảnh bốn bề vạn hoa khoe sắc, bát ngát diễm hương ấy ra so với dung nhan của bạch y thiếu nữ kia thì thiên nhiên dường như vẫn có đôi phần kém sắc. Chỉ có điều thiếu nữ kia hôm nay lòng mang tâm sự, đôi mắt vô hồn đăm đăm dõi mãi phía trời tây. Và đến một khi bờ vai gầy kia chợt run rẩy nỗi buồn cô tịch, khóe thu ba tự khi nào ngấn giọt lệ sầu, đôi bàn tay trắng muốt như lướt trên mấy phím đàn cầm, thanh âm nhè nhẹ vang lên. Tiếng tơ nghe não nề ai oán, phảng phất- phảng phất như là lời oán thán buồn thương của người thiếu nữ sầu cô độc:
Vạn hoa mãn cốc, ức tần nhiễu khê.
Hành ca tống biệt lũng trường mê
Vân mạn mạn.
Phong thê thê.
…
Nhất nhân sầu doanh doanh phấn lệ
Nhất nhân sầu thốn thốn tâm tỳ.
Yên phi phi,
Nguyệt phi phi.
Thiên khai liễu diệp tự sầu mi.
Vân hoàn lục mấn ức trường ti.
Sắc thảm phong yên,
Thanh yết quản huyền.
Lệ thủy miên miên…
(Lời dịch:
Vạn hoa tràn cốc, muôn cỏ ngập khe.
Lời ca tiễn biệt như cơn mê dài
Mây lơ lửng,
Gió lê thê.
…
Một người buồn cạn khô nước mắt.
Một người buồn dao cắt ruột gan.
Khói lờ mờ,
Trăng cũng lờ mờ,
Mắt mi buồn xác xơ như liễu
Tóc rối bời như triệu cung tơ.
Khói gió in sắc thảm
Làm nghẹn tiếng đàn ca
Suối lệ chảy mãi xa.)
...
Ở phía sau thiếu nữ áo trắng chừng hơn chục thước có một tiểu đình nhỏ mái cũ rêu phong, bề ngoài ngôi đình tuy xù xì cũ kĩ song các vật dụng bên trong lại được bày biện rất gọn gàng và thanh nhã. Lúc này gần tiểu đình thấp thoáng bóng một thanh niên áo trắng đang đứng ngẩn ngơ, lặng nhìn bạch y thiếu nữ phía trước đến xuất thần. Một lúc lâu sau đó người thanh niên này chợt cất tiếng thở dài não nuột, quay đầu toan cất bước quay đi. Bất chợt phía sau người thanh niên có tiếng cười nhẹ vang lên: “Dường như hôm nay Tô sư đệ có tâm sự gì thì phải?”
Người thanh niên họ Tô nghe được bất giác giật mình, quay đầu nhìn người vừa mới xuất hiện. Rồi như nhận ra người vừa mới tới là ai, họ Tô khẽ nở nụ cười:
- Đệ còn tưởng là ai hóa ra là Vi sư huynh. Ha ! Tại sao sư huynh lại hỏi tiểu đệ như vậy chứ?
Người sư huynh họ Vi kia nghe hỏi vậy thì tươi cười:
- À! Tại sao ta lại hỏi như vậy ư? Hà! Vi Hàn ta đã đến được một lúc rồi mà Tam đệ vẫn không hề hay biết. Hà hà… Với bản lãnh hiện tại của sư đệ thì ắt hẳn hiện thời sư đệ lòng mang tâm sự rồi. Nếu không thì…
Người sư đệ họ Tô nghe sư huynh mình nói vậy thì mỉm cười, chậm rãi cất lời:
- Nói là tâm sự thì hơi quá. Chỉ là hôm nay tiểu đệ có chút chuyện cần gặp Tứ muội. Mà đại sư huynh cũng biết tính tình của muội ấy rồi đấy. Khúc Vân sư muội ghét nhất là bị quấy rầy khi muội ấy đang dạo đàn.
Nghe đến đây, người đại sư huynh có tên là Vi Hàn kia như có vẻ băn khoăn:
- Chẳng phải là Tứ muội đã ngừng đàn được một lúc lâu rồi đấy thôi ? Nhưng cớ sao..
Thanh niên họ Tô nghe Vi Hàn hỏi vậy thì cười xòa, ngắt lời:
- Ài ! Nói ra thì cũng thật là…. Tiểu đệ trước kia cũng có học qua âm luật nên cũng có hiểu biết một chút. Dường như, dường như… hôm nay Khúc sư muội đang có chuyện gì đó buồn rầu, tiểu đệ cảm thấy tiếng đàn hôm nay tràn ngập sầu bi. Bởi thế sau một hồi cân nhắc mới quyết định để lần khác sẽ gặp Tứ muội nói chuyện vậy.
Vi Hàn nghe họ Tô nói vậy khẽ nhún vai, sau đó khẽ nở nụ cười:
- Chà! Hóa ra là vậy! Hóa ra là vậy! Chẳng trách mà… Hà! Nhưng Vi Hàn ta đoán ra được tâm sự của Tứ muội rồi đó. Ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật của Khúc Vân sư muội. Thế nhưng mà cho đến giờ Nhị sư đệ vẫn bặt vô âm tín.
Nói đến đây Vi Hàn ngừng lại, sau đó y cất tiếng thở dài:
- Nói ra cũng thật lạ. Có mấy ai trong cốc lại không biết một mảnh chân tình của Khúc sư muội dành cho Nhị đệ đâu! Ấy vậy mà dường như Lý sư đệ lại cố tình không chịu nhận ra chuyện này thì phải. Ài ! Tiểu tử họ Lý đó suy nghĩ cũng thật khác thường. Hắn thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì mà.
Người sư đệ họ Tô nghe Vi Hàn nói vậy thì cười ngượng nghịu song ánh mắt không thể che giấu được nét buồn. Cuối cùng thì thanh niên họ Tô thở sâu một hơi như cố trấn tĩnh lại, tiếp đó cất tiếng hỏi:
- Đại sư huynh ! Dường như sư huynh đang có chuyện tìm gặp đệ thì phải ?
Nghe sư đệ mình hỏi vậy Vi Hàn liền cười dài:
- Hà hà… Nghe sư phụ nói mấy tháng sau Tam đệ tròn hai mươi, theo qui định thì đó cũng là thời điểm sư đệ xuất cốc sơ nhập giang hồ. Vi Hàn ta được lệnh của sư phụ tiến hành khảo hạch thẩm định võ công của Tam đệ. Lần này ta đến đây tìm đệ là cũng chỉ để thông báo tin tức này thôi. Chẳng biết là Tam đệ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý hay chưa?
Thanh niên họ Tô nghe vậy cung tay một cái đoạn mỉm cười:
- Mộ Bạch xin đa tạ đại sư huynh đã quan tâm. Hà! Được sư huynh chỉ giáo thêm một chút về kiếm pháp và lịch duyệt giang hồ… Chuyện này thì có gì mà phải chuẩn bị tâm lý chứ. Chẳng biết khi nào chúng ta bắt đầu vậy?
Vi Hàn vỗ tay mấy cái, lớn tiếng nói:
- Được! Sư đệ đã nói vậy thì ngay ngày mai chúng ta có thể bắt đầu. Còn hôm nay…
Họ Vi đang nói đến đây bất chợt dừng lại rồi ngẩn người nhìn về sau, tiếp đó y chỉ tay phía xa rồi cất tiếng ngạc nhiên:
- Ý ! Tam đệ nhìn kìa. Kia chẳng phải là Trần Chi Phi sao. Chẳng biết tiểu oa nhi đó có chuyện gì phấn khích vậy nhỉ?
Phía xa theo hướng chỉ của Vi Hàn thấp thoáng xuất hiện bóng dáng một cậu bé tầm hơn mười tuổi, dáng vẻ nhanh nhẹn, mặt mũi khôi ngô. Cậu bé có tên là Trần Chi Phi này đang chạy như bay về phía hai người Vi Hàn và Tô Mộ Bạch, vừa đến nơi, cậu bé vừa thở vừa hổn hển nói, ngữ điệu tràn ngập vui mừng:
- Tiểu đệ xin chào nhị vị sư huynh. Hai vị sư huynh cũng đến đây chúc mừng sinh nhật của Khúc sư tỷ hả? Ài dà! Chẳng viết Khúc sư tỷ lại chạy đi đâu rồi cơ chứ?
Nói đến đây Trần Phi Chi mắt láo liên nhìn về phía tiểu đình, tiếp đó khi đã thấy bóng bạch y thiếu nữ ở phía xa xa, không kịp để hai vị sư huynh của mình lên tiếng, Trần Phi Chi đã vội vã nói tiếp:
- Hôm nay là ngày Khúc sư tỷ tròn mười tám tuổi. Hà… tiểu đệ có chút quà mừng Tứ sư tỷ. Vi sư huynh và Tô sư huynh ở lại, Phi Chi hẹn gặp lại sau vậy!
Tiếng nói chưa dứt cậu bé đã nhoài người lên phía trước toan chạy tót đi.
Trông thấy hành động vội vã như vậy của Trần Phi Chi, Tô Mộ Bạch liền đưa tay kéo lại đoạn cười nhẹ:
- Ngũ sư đệ không cần gấp gáp như vậy. Đệ không thấy là sư tỷ của đệ đang dạo đàn hay sao. Theo ta quà gì thì quà nhưng cũng nên ráng chờ một lúc nữa đi. Nếu không thì lát nữa Khúc sư muội nổi cơn thịnh nộ, mình đệ ráng chịu nghe!
Cậu bé họ Trần nghe Tô Mộ Bạch nói vậy chợt giật mình, song rất nhanh sau đó thì cười tinh quái:
- Hà! Quà của tiểu đệ lần này cực kì đặc biệt. Đệ đảm bảo tỷ ấy nhận được món quà này của đệ rồi thì sẽ nhảy tưng tưng lên cho mà xem.
Nói đến đây Trần Phi Chi đưa tay vào người lấy ra một vuông lụa dài mầu trắng, trên đó có viết mấy hàng đại tự: “Lý sư ca đã trở về.”
…
Khán Vũ Hiên có một đại sảnh lớn, chính là địa điểm nghị sự những chuyện lớn nhỏ của Vạn Hoa Cốc. Bình thường nếu chưa có lệnh của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn thì không một ai trong cốc được tiến vào nơi đây. Hiện thời trong Khán Vũ Hiên có hai nam nhân đang đối thoại. Một người tuổi tầm ngũ tuần, vận bộ cát sam mầu xanh nhạt, ánh mắt lấp lánh tinh quang. Người này chính là Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn, đệ tử truyền y bát của Kì nhân Công Tôn Hiên Di. Nghe nói họ Quách tinh thông kì môn độn giáp, kiếm pháp xuất quỉ nhập thần, được giang hồ liệt vào một trong những tuyệt thế cao thủ bậc nhất võ lâm đương thời.
Lúc này Quách Khinh Hàn chắp tay sau lưng, gương mặt đượm nét đăm chiêu. Đối diện với ông ta là một thanh niên trẻ tuấn tú đang quì trên chính sảnh song ánh mắt thập phần cương nghị. Qua một lúc nghe thanh niên này cất tiếng:
- Sư phụ! Mong sư phụ thành toàn cho đệ tử.
Nghe người thanh niên nói vậy, Quách Khinh Hàn khẽ thở dài một tiếng. Một lúc sau ông ta chậm rãi cất lời:
- Dương nhi! Con vẫn quyết tâm rời cốc để tham gia tranh đoạt thứ gọi là Võ lâm tàng thư ấy ư? Chẳng nhẽ võ công của Vạn Hoa Cốc không đủ để con sử dụng hay sao?
Người thanh niên kia nghe vậy vội cúi đầu xuống, nhỏ giọng đáp:
- Không phải vậy thưa sư phụ! Chỉ là đồ nhi muốn có thêm thử thách để rèn luyện bản thân. Hơn nữa…
Người thanh niên vừa nói đến đây thì chợt ngập ngừng. Quách Khinh Hàn thấy vậy khẽ lắc đầu, chậm rãi cất tiếng:
- Con dẫu chỉ là Nhị đệ tử song lại là người có thời gian ở cùng ta lâu nhất. Phi Dương, gần hai mươi năm con chung sống cùng ta, chẳng nhẽ ta lại không hiểu được phần nào suy nghĩ của con hay sao!
Đến đây Quách Khinh Hàn dừng lại một chút, sau đó ông ta cất tiếng thở dài:
- Ta biết nhường nhịn là tốt, thế nhưng con người ta đôi khi cũng phải biết vị kỉ một chút để sống cho mạnh mẽ hơn. Ở đời này cố nhiên phải biết sống vì người khác, song trước hết phải biết sống vì chính bản thân mình đã. Thiên hạ bao la rộng lớn, mọi sự có chuyện nào là toàn vẹn được đâu.
Thì ra người thanh niên này tên gọi Lý Phi Dương, là nhị đệ tử của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn và cũng là đệ tử đắc ý nhất của ông ta. Hơn một năm trước, khi Lý Phi Dương tròn hai mươi tuổi thì Phi Dương xuất sơn, đi Ba Lăng huyện để tế bái phần mộ của Kì nhân Công Tôn Hiên Di. Đây là qui định của Vạn Hoa Cốc đồng thời đây cũng là cơ hội thử thách đệ tử Vạn Hoa Cốc, cho họ có có điều kiện va chạm giang hồ, rèn luyện bản thân.
Lại nói về thêm về Lý Phi Dương. Họ Lý là một cô nhi được Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn đem về nuôi từ năm chưa đầy hai tuổi, cho đến bây giờ Lý Phi Dương cũng không rõ xuất thân của mình. Song họ Lý tuổi trẻ tài cao, đặc biệt có thiên phú về kiếm đạo và hội họa. Nghe đồn chỉ sau ba năm học kiếm, Lý Phi Dương đã nhìn thấu được kiếm ý ẩn trong tám bức hoành phi treo ở Khán Vũ Hiên, năm mười bẩy tuổi đã lãnh ngộ được sáu chiêu đầu tiên trong Phiêu phong bát thức. Một năm sau đó Lý Phi Dương âm thầm và thành công vượt qua Li kinh cửu khúc trận. Tuy tài năng là vậy song Lý Phi Dương vẫn sống khiêm cung, giản dị, hết lòng vì mọi người. Người thanh niên tính tình hào hiệp này vẫn có đôi khi cố chấp, quyết liệt đến ngang ngạnh. Năm hai mươi tuổi họ Lý hạ sơn, trước đó mặc dù đã được sư phụ là Quách Khinh Hàn căn dặn không nên can thiệp vào những chuyện thị phi trong giới giang hồ song khi chứng kiến những chuyện chướng tai gai mắt, Phi Dương vẫn hoành kiếm tương trợ. Trước là vì nỗi hàm oan mà mười ba người dân Đạo Hương Thôn phải chịu cảnh lao đầy, Lý Phi Dương một người một kiếm đại náo công đường Quảng Đức huyện, cắt đầu tên huyện lệnh ác ôn Sở Vĩnh Bình. Tiếp đó Lý Phi Dương vì nghĩa, tận lực tiêu diệt La Tiêu Thất Quỉ ở Vũ Lăng Sơn. Lần ấy quả thật hung hiểm vô cùng, Lý Phi Dương dính tới mười hai vết thương lớn nhỏ khắp người nhưng cũng may mắn không có vết thương nào chí mạng.
Lúc này trên giang hồ chợt xôn xao về sự xuất hiện của một cuốn kì thư từ ngàn năm trước được mọi người gọi là Võ lâm tàng thư. Nghe đồn trong cuốn tàng thư này ẩn giấu bí mật về một môn võ học tuyệt thế mà người luyện thành ắt hẳn sẽ trở thành Thiên hạ đệ nhất nhân. Hơn nữa lại có tin đồn trong cuốn tàng thư này còn có sơ đồ chỉ dẫn đến một bảo tàng khổng lồ mà sẽ làm chủ nhân của nó trở thành phú kha địch quốc. Dẫu biết mọi tin tức chưa có ai chứng thực, tất cả chỉ là tin đồn; thế nhưng với hầu hết người trong giang hồ thì võ công và tài bảo có sức hút vô cùng ghê gớm. Bởi thế chỉ một thời gian ngắn sau khi có tin tức về sự hiện diện của cuốn Võ lâm tàng thư, trong giới giang hồ không biết đã có bao nhiêu cuộc chém giết đẫm máu, không biết đã có bao nhiêu người đã phải vĩnh viễn nằm xuống chỉ vì những tham vọng của bản thân mình. Chẳng dè lần này Lý Phi Dương quay trở lại Vạn Hoa Cốc sau hơn một năm hạ sơn, điều đầu tiên mà chàng ta cầu xin sư phụ mình là được một lần nữa xuất cốc, tham gia tranh đoạt cuốn Võ lâm tàng thư. Thật không biết điều gì ở cuốn tàng thư ấy có thể thu hút đến vậy với con người có tính cách như Lý Phi Dương.
Quay trở lại cuộc đối thoại giữa hai người Quách Khinh Hàn và Lý Phi Dương ở Khán Vũ Hiên. Lúc này chàng thanh niên trẻ họ Lý vẫn đang quì ở chính sảnh, trước mặt là Vạn Hoa Cốc chủ đang đi tới đi lui, gương mặt không sao giấu nổi sự phiền muộn. Qua một lúc thì nghe ông cất giọng trầm trầm:
- Phi Dương! Con có biết sau khi con trở về, việc đầu tiên mà ta muốn làm chính là gì không?
Không đợi Phi Dương trả lời, Quách Khinh Hàn đã nói tiếp:
- Ài! Quách Khinh Hàn ta năm nay đã gần ngũ thập, cả đời thu được năm đệ tử. Sư huynh của con là Vi Hàn tuy lớn tuổi, hành sự chu đáo cẩn thận bất quá ta biết lòng nó đa mang tâm sự, lệ khí quá lớn, đem giao Vạn Hoa Cốc này cho nó ta thực sự không thể yên tâm. Tam đệ tử là Tô Mộ Bạch tuy cơ trí, sáng dạ bất quá ta cảm giác nó nhiều khi sống quá thâm trầm, kín đáo, không thích hợp cho vị trí cốc chủ. Ngũ đệ của con là Trần Chi Phi thì quá nhỏ, Khúc Vân lại là phận nữ nhi, so ra cuối cùng chỉ có con là người ta ưng ý nhất, hợp với Quách Khinh Hàn này nhất. Bởi thế sau khi con trở về, việc đầu tiên mà ta muốn làm đó là chính thức tuyên bố con chính là đệ tử truyền y bát của ta. Lý Phi Dương- con sẽ là Vạn Hoa Cốc chủ tương lai.
Lý Phi Dương nghe đến đây vội ngẩng đầu lên:
- Sư phụ. Việc này…
Quách Khinh Hàn trông thấy vậy khoát tay áo, khẽ thở dài một hơi, sau đó chậm rãi lên tiếng:
- Ta biết bản tính của con thích sống tự do, thoải mái không gò bó. Bất quá mai này sau khi con trở thành Cốc chủ, có chuyện gì có thể ước thúc được con chứ. Nhưng ta biết con một hai thoái thác việc này, hẳn vì là con đang nghĩ cho Đại sư huynh Vi Hàn phải không? Được rồi, chuyện đó có thể tạm gác lại sau. Ta biết chuyện con muốn tham gia tranh đoạt cái Võ lâm tàng thư gì đó chỉ là cái cớ mà thôi. Bây giờ con hãy nói xem tại sao con một mực khăng khăng xin xuất cốc, phiêu bạt giang hồ?
Nghe sư phụ mình nói vậy, Lý Phi Dương ngẩng cao đầu, cất giọng bình tĩnh:
- Thưa sư phụ. Thực ra lần này đồ nhi muốn được du sơn ngoạn thủy, tích lũy thêm chút kiến thức và lịch duyệt. Đồng thời có thêm cơ hội trau dồi và rèn luyện võ công.
Quách Khinh Hàn nghe vậy thì khẽ lắc đầu:
- Không đúng. Ta biết đây rốt cục cũng không phải nguyên nhân chính. Với tính cách của con, ít nhất con sẽ vì để ta an tâm mà ở lại trong cốc thêm vài năm, chờ cho đến khi võ lâm yên bình trở lại rồi mới xuất cốc. Hừm! Ta không biết vì lí do nào mà khiến con một mực xin hạ sơn. Hừ! Nam nhi đại trượng phu, nói một là một mà hai là hai, có gì mà phải giấu diếm?
Đến đây, như đã hạ được quyết tâm Lý Phi Dương thở hắt ra một hơi, sau đó chậm rãi rành mạch:
- Thưa sư phụ. Hơn một năm đệ tử phiêu bạt giang hồ, thân cũng đã kinh qua khá nhiều biến sự, chứng kiến nhiều cảnh chướng tai gai mắt, hoặc giả được nghe không ít những hào tích hiệp nghĩa của các bậc anh hùng trong thiên hạ. Dẫu chưa một lần được gặp gỡ, song tấm gương và tinh thần của Nguyên soái Nhạc Phi làm đệ tử khâm phục vô cùng. Đệ tử nghĩ thân là nam tử hán, dẫu chẳng có được cái hào khí “Tận trung báo quốc” thì chí ít cũng nên góp một phần sức lực vào việc bảo vệ giang sơn.
Dừng lại một chút, Lý Phi Dương lại cất lời:
- Gần đây trên giang hồ có đồn đại về sự xuất hiện cái gì gọi là Võ lâm tàng thư. Thật ra đệ tử không màng quan tâm đến mấy thứ phù phiếm đó, tuy nhiên đệ tử cho rằng tất cả mọi tin tức về sự xuất hiện của cuốn tàng thư đó đều do Thiên Nhẫn giáo tung tin thất thiệt, vừa gây chia rẽ đồng thời làm suy kiệt tinh anh và thực lực của võ lâm trung nguyên. Bởi thế đệ tử xuất cốc lần này quyết tâm vạch trần âm mưu của Thiên Nhẫn giáo, trả lại sự yên bình cho võ lâm.
Quách Khinh Hàn nghe đến đây thì bình thản cất tiếng hỏi:
- Thì ra đây mới là lí do chính. Hừ! Vì lần xuất cốc này trùng trùng nguy hiểm, con sợ ta không đồng ý cho nên mới không dám nói ra phải không. Được! Nếu là vì chuyện liên quan đến Thiên Nhẫn giáo, ta cũng không có lý do gì để ngăn cản con cả. Chỉ có điều…
Ngừng lại một chút, Quách Khinh Hàn khẽ nhắm hờ ánh mắt như đang suy tưởng đến chuyện gì đó. Một lúc sau ông nói tiếp:
- Không hiểu con có rõ chuyện này không nhưng giờ ta cần phải nói cho con biết. Phi Dương, con có biết hơn một năm con không có mặt ở Vạn Hoa Cốc, Khúc Vân nó sống như người mất hồn hay không? Có một ai trong cốc là không biết mối thâm tình của nó dành cho con chứ! Phi Dương, con có biết điều này không?
Lý Phi Dương nghe vậy gương mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lí nhí đáp:
- Sư phụ! Con có biết điều này.
Quách Khinh Hàn trông thấy biểu tình như vậy của đệ tử thì khẽ gật đầu hài lòng:
- Ta biết con là người có tình. Ta cũng biết sư đệ của con là Tô Mộ Bạch cũng đem lòng tương tư Vân nhi, bất quá chuyện tình cảm có nguyên tắc riêng của nó. Đôi khi chỉ một suy nghĩ sai lầm nhất thời sẽ khiến cho người ta ôm hận cả đời. Nhiều khi vì hoài bão tuổi trẻ, con người ta vô tình đánh mất đi thứ quí giá nhất của đời mình. Con có hiểu điều này hay không?
Lý Phi Dương thở dài:
- Đồ nhi hiểu ý sư phụ muốn nói gì. Đồ nhi cũng không phải kẻ ngốc đến nỗi không nhận ra mối thâm tình của Vân muội dành cho con. Bất quá… bất quá từ trước đến nay đồ nhi luôn xem Vân muội chỉ như một tiểu muội muội, và chỉ như một muội muội mà thôi. Bởi vì thế..
Phi Dương chưa dứt lời, chẳng dè phía xa xa chợt vang lên tiếng nức nở, thoảng nghe như tiếng ngọc vỡ lăn dài, lăn dài rồi dần mất hút. Họ Lý nghe vậy toan nhỏm dậy song như suy nghĩ được điều gì nên chỉ thở dài một hơi, gương mặt tràn đầy vẻ bất nhẫn song hai chân vẫn quì chặt trên nền Khán Vũ Hiên. Về bản thân Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn, biểu cử gương mặt ông ta như chợt thay đổi liên tục trong một khoảng thời gian ngắn: thoạt thương tâm, thoạt lo âu, thoạt ngạc nhiên, lại như thoạt buồn bã. Cuối cùng như đã quyết định được điều gì, Quách Khinh Hàn cất tiếng:
- Được rồi ! Nếu như vậy thì con có thể xuất cốc bất cứ khi nào con cảm thấy thích hợp. Chỉ có điều ta muốn con lưu ý: khi đối phó với lũ tiểu nhân bỉ ổi nhất định không cần phải quang minh chính đại. Và nhiều khi, vì bản thân mình nếu cần thủ đoạn nhất định phải thủ đoạn. Nên nhớ rằng, nhân từ với kẻ địch chính là tự chuốc họa vào thân.
Lý Phi Dương nghe sư phụ dặn dò vậy thì cúi đầu:
- Đồ nhi xin ghi lòng tạc dạ lời dạy bảo của sư phụ.
Quách Khinh Hàn nghe vậy khẽ gật đầu ra chiều hài lòng, sau đó bất chợt ông ta rút chiếc nhẫn trên tay ra đưa cho Lý Phi Dương, miệng thì thốt:
- Dương nhi, đây chính là Tổ mẫu lục giới chỉ- vật đã gắn bó với ta suốt hai mươi năm nay. Lần này xuất cốc vạn lần hung hiểm, bởi thế con hãy nhận lấy nó đi.
Chàng thanh niên họ Lý kia nghe sư phụ mình nói thế liền giật mình:
- Thưa sư phụ, chuyện này nhất định không thể được.
Quách Khinh Hàn liền cất tiếng hỏi:
- Con nói xem tại sao lại không thể được chứ?
Lý Phi Dương cúi đầu, cất tiếng trả lời:
- Xin sư phụ thứ tội. Đệ tử dẫu ngu độn, ít quan tâm đến chuyện trong cốc, bất quá đệ tử cũng biết chỉ hoàn này tượng trưng cho địa vị cốc chủ Vạn Hoa Cốc. Bởi thế…
Không chờ cho Phi Dương nói hết, Quách Khinh Hàn đã ngắt lời:
- Như thế thì đã sao. Hừ! Chỉ hoàn này chính là thể diện của Vạn Hoa Cốc chúng ta trên giang hồ. Bởi thế lần này ta giao chỉ hoàn này cho con, chẳng những hi vọng nó có thể giúp con hóa giải một số tai ương, mà hi vọng con có thể làm cho tên tuổi Vạn Hoa Cốc chúng ta thêm vẻ vang hơn trên chốn võ lâm.
Lý Phi Dương vội vã cất tiếng:
- Nhưng mà thưa sư phụ…
Đến đây Quách Khinh Hàn giận dữ quát:
- Còn nhưng mà chuyện gì nữa đây. Dương nhi, con đừng làm ta quá thất vọng. Đã là thân nam nhi sống ở đời không nên câu nệ tiểu tiết. Hừ, con nhận chỉ hoàn này thì đã có làm sao. Qui định do con người lập ra thì con người cũng có thể thay đổi được. “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ”, bởi thế con hãy lo cho bản thân mình trước hết đã. Những suy nghĩ phiền phức, rắc rối, con vứt hết đi cho ta.
Ngừng lại một chút, ông khẽ thở dài một hơi:
- Có một chuyện mà con cũng không biết, chỉ hoàn này đáng lẽ cũng không phải là của ta. Lý ra nó nên thuộc về sư thúc của con – Triệu Du Nghĩa. Ôi! Xuất cốc ngao du giang hồ. Dương nhi, con thật giống Triệu sư thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.