Quyển 1 - Chương 13: TIN TỨC KINH HOÀNG
Lưu Linh Lão Đại
04/09/2013
Năm Thiệu Hưng thứ tám (1138), Nguyên soái nhà Tống là Nhạc Phi sau một thời gian dưỡng bệnh đã chính thức bình phục, dâng sớ xin Tống Cao Tông cất quân Bắc phạt. Tống Cao Tông ngu xuẩn và hèn nhát đã không chấp thuận đề nghị đó khiến cho hoài bão của Nhạc Phi không thành hiện thực. Tuy nhiên Kim quốc hay tin này, vốn rất e ngại vị “Thường thắng tướng quân” họ Nhạc này nên đã chủ động xin nghị hòa, cắt đất hai tỉnh Hà Nam và Thiểm Tây trả lại cho nhà Nam Tống.
Một năm sau đó tức năm 1139 nước Kim nổ ra đảo chính, Hoàn Nhan Tông Bật thuộc phái chủ chiến đã giết Hoàn Nhan Xương và tái chiếm Thiểm Tây, Hà Nam; đồng thời liên tục gây sức ép quân sự xuống phía nam.
Năm Thiệu Hưng thứ 10 (1140), Đô nguyên soái nhà Kim là Hoàn Nhan Tông Bật - tức Ngột Truật - kéo đại quân ồ ạt xâm chiếm xuống phía nam. Quân Kim thế như chẻ tre, liên tục đánh bại quân Tống và rất nhanh đã công phá vây hãm Củng, Bột. Nguyên soái Nhạc Phi phụng mệnh dẫn quân tiếp viện. Được tin này, quân Tống sĩ khí ngút trời và không ngừng đẩy lui quân Kim. Bằng tài thao lược xuất quỉ nhập thần, Nhạc Phi đại phá đội kị binh tinh nhuệ Quải Tử mã của Ngột Truật ở Yển Thành, liên tiếp thu phục Yển Thành, Trịnh Châu, Lạc Dương. Tiếp đó Nhạc Phi đánh bại đại quân chủ lực của Kim ở Chu Tiên trấn, Ngột Truật cho quân rút về Khai Phong không dám nghênh chiến. Vào lúc này quân Tống khí thế hừng hực, đoạt liên tiếp được mấy thành Thuận Xương, Ngạc Châu Chánh Dương, chỉ còn cách Biện Kinh phủ không đầy hai chục dặm.
Trước những thắng lợi liên tiếp và vang dội đó của quân dân nhà Tống, những tưởng chuyện khôi phục lại kinh đô Bắc Tống, trả lại mối nhục Tĩnh Khang năm nào chỉ là trong một sớm một chiều. Ai dè phái chủ hòa là Tống Cao Tông và Tần Cối lại đem thắng lợi đó làm vốn xin nghị hòa với người Nữ Chân. Trong một ngày Tống Cao Tông đã liên tiếp cho người phát đi liên tiếp “Thập nhị kim bài” triệu hồi Nhạc Phi. Trước đó tên gian tặc vô sỉ Tần Cối đã bí mật lệnh cho các tướng lĩnh rút lui, để Nhạc Phi và quân sĩ của mình trơ trọi thâm nhập trận địa. Nhạc nguyên soái bị hôn quân và gian thần ép vào thế khó, cay đắng ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Công lao mười năm tâm huyết đã bị phá hỏng trong một buổi.”
oOo
Mùa đông năm Thiệu Hưng thứ 11.
Một buổi sáng tinh sương hoang lạnh, nằm sâu trong dãy Phục Ngưu sơn là một căn nhà nhỏ ấm cúng và rộn rã tiếng cười. Người chồng là một nam tử tuấn tú và đĩnh đạc, trên tay đang bồng một nam hài bụ bẫm và dễ thương, gương mặt lộ vẻ vô cùng hạnh phúc. Người vợ đứng ngay bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt dịu dàng nhìn về phía phụ tử hai người kia, một lát đưa tay vuốt khẽ bụng khẽ nói:
- Dương ca. Chàng thử đoán xem hài tử trong bụng thiếp là con gái hay trai vậy.
Người thanh niên trẻ tuổi cười:
- Theo ta chín phần đó là một nữ hài tử xinh đẹp và hiền thục rồi. Hà hà, nếu được như vậy thì tốt quá, nhất định có thể làm thông gia với bên nhà Triệu đại ca rồi. A! Muội xem nè, tên tiểu tử Hải Phong này nghịch chưa.
Trông thấy nhi tử đang quẫy chân, tròn xoe ánh mắt nhìn mình, gương mặt xinh đẹp của người thiếu phụ dãn ra một nụ cười:
- Dương ca, chàng nói xem liệu Triệu ca hôm nay đã tới không chứ?
Người chồng đưa một tay nhẹ nhàng vuốt lên trán nhi tử đoạn dịu giọng:
- Nàng sốt ruột gì chứ. Triệu đại ca nói tới ắt hẳn là tới. Theo ta thì cũng chỉ là ngày một ngày hai thôi. Ai, tên tiểu tặc này lại tè vào tay ta rồi.
Nói đến đây người thanh niên này trao nhi tử cho vợ mình rồi nói:
- Thăng Bình, muội hãy trông chừng Phong nhi một lát. Để tiếp đón lão Tam cho chu đáo, ta đi tìm một chút thịt rừng vậy.
Thì ra đôi vợ chồng trẻ này là Lý Phi Dương và Lã Thăng Bình. Sau khi kết hôn, thể theo yêu cầu của sư phụ, Lý Phi Dương quyết định ẩn cư một thời gian chuyên tâm luyện kiếm và chăm sóc gia đình. Phần vì Phi Dương cho rằng nếu sống ở Vạn Hoa Cốc thì sẽ không tiện lắm, bởi thế nên chàng quyết định xây dựng một căn nhà nhỏ nằm sâu trong dãy Phục Ngưu sơn.
Nói về Lý Phi Dương, để chuẩn bị cho cuộc đón tiếp vị huynh đệ của mình nên xách kiếm vào rừng định kiếm một chút thịt tươi. Chẳng dè dường như hôm nay vận số không được tốt lắm, Phi Dương đi loanh quanh một vòng mà vẫn không bắt gặp được con thú nào. Sau một hồi thì chặc lưỡi, chàng quyết định sẽ đi xa một chút. Nào ngờ vừa mới đi ra khỏi nhà được hơn vài dặm, thú rừng chẳng thấy đâu mà Phi Dương chỉ thấy một người bê bết máu nằm bất tỉnh ven một con suối nhỏ. Trông thấy cảnh đó Phi Dương vội vã chạy lại dìu người này lên thì kinh hoàng nhận ra, người đó chính là lão Phúc - người nô bộc thân tín của Lã Kính. Trông thấy vậy chàng vội vã tìm cách cứu tỉnh lão Phúc để hỏi han cơ sự:
- Lão Phúc, lão Phúc. Lão có nhận ra tiểu bối không. Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này lão Phúc gương mặt đầy máu, hai bờ mi nặng trĩu từ từ nở ra. Rồi khi nhận ra được chàng thanh niên trước mặt là ai, đôi mắt lão ánh lên một tia vui mừng hiếm có, lão thều thào:
- Phi Dương. Thật là tốt quá, tốt quá rồi. Chúng ta lại có hi vọng rồi.
Phi Dương thấy lão tỉnh lại thì rất vui mừng, cất tiếng hỏi:
- Tại sao Phúc lão lại đến được nơi này? Ai là người đả thương lão vậy?
Lão Phúc vì trúng trọng thương, lại vì đã nằm hôn mê bất tỉnh hơn một ngày nên thể trạng vô cùng yếu đuối. Tuy nhiên lúc này như vì tìm được một niềm an ủi và hi vọng rất lớn, chẳng hiểu sức lực ở đâu ra lão Phúc ráng sức ngồi dậy cất tiếng.:
- Phi Dương, ta không còn nhiều thời gian nữa. Huống chi chuyện này lại vô cùng hệ trọng, thế nên cháu hãy hết sức tập trung nghe ta nói.
Nghe ngữ khí như thế, mặc dù hết sức đau lòng song chàng vẫn cố gắng tập trung lắng nghe. Lúc này lão Phúc lên tiếng:
- Chuyện này có quan hệ đến tương lai của người Hán chúng ta. Nó rất hệ trọng, liên quan đến chuyện sinh tử tồn vong của Đại nguyên soái Nhạc Phi.
Nghe thấy lão Phúc nói vậy Phi Dương toát mồ hôi lạnh. Lúc này Phúc lão như hồi quang phản chiếu, hai mắt lão mở to cất tiếng rành mạch:
- Sau trận đại thắng Yển Thành năm ngoái, nếu Tống triều không ngu xuẩn ắt giang san người Hán chúng ta đã thu về một mối. Ai, lần đó chẳng những chí lớn của Nhạc nguyên soái không thành mà ông đã gặp phải đại vận hạn lớn rồi.
Nói đến đây giọng lão chất đầy bi thương:
- Người Kim vốn hận Nhạc đại nguyên soái đến tận xương tủy, bởi thế không ngừng tìm cách hãm hại ông. Sau cuộc đảo chính hai năm trước, Lã đại nhân đã không còn được tin dùng nữa rồi. Thế nhưng mấy ngày trước đại nhân may mắn nghe được một thông tin vô cùng kinh động. Số là người Kim đã cấu kết và mua chuộc tên súc sinh Tần Cối, bắt triều đình nhà Tống phải giết Nhạc Phi để làm điều kiện nghị hòa. Hiện giờ Kim Hi Tông đã phái mật sứ đến Nam Tống, yêu cầu phải ngay lập tức tìm cách thích sát Đại nguyên soái.
Nghe kể đến đây Lý Phi Dương không nhịn được nữa lớn tiếng quát:
- Thật là một lũ súc sinh đốn mạt mà.
Phúc lão lúc này thở từng hơi dài, đã tỏ ra vô cùng mệt nhọc, gắng gượng nói:
- Cháu hãy hết sức bình tĩnh, lắng nghe cho kĩ đây. Nhạc đại nguyên soái chính là niềm tự hào và là tương lai của người Hán chúng ta, nhất định không thể để nguyên soái bị gian thần hãm hại được. Ài, bởi thế lần này ta lặn lội vạn dặm cố gắng hết sức tìm cách cứu Nhạc nguyên soái. Chẳng ngờ...
Nói đến đây hai mắt đẫm lệ, ông vừa thở dốc vừa nói:
- Bọn Kim cẩu đã khám phá ra được chuyện này tức thì, ba ngày trước đã cho quân bao vây và hỏa thiêu Lã phủ, Lã đại nhân bất hạnh mà tử mạng rồi. Lão Phúc ta phục trọng mệnh, cố liều chết mở vòng vây chạy được đến đây thì kiệt lực. Hừ hừ, lần này gặp được cháu thì may quá. Nhạc đại nguyên soái có cơ may được cứu rồi.
Phi Dương nghe vậy đau đớn khôn xiết, xốc lão Phúc dậy đoạn lên tiếng:
- Được. Cháu sẽ đưa Phúc lão về nhà rồi ngay lập tức lên đường.
Lão Phúc lúc này gắng hết sức tàn, túm lấy tay chàng rồi thều thào:
- Không được, không được. Ta biết ta không còn sống được bao lâu nữa, huống chi sát thủ của Thiên Nhẫn giáo sẽ lần theo vết máu mà truy tung, sợ rằng bọn chúng sắp đuổi theo đến nơi rồi. Thời gian không còn nhiều nữa, cháu hãy lắng nghe kĩ lời của ta đây.
Phi Dương khóe mắt ướt ướt, cố nén thương tâm đáp:
- Được. Cháu nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của Nhạc phụ đại nhân.
Lão Phúc như ngọn đèn lay lắt trước gió, đưa tay cho vào người lấy ra một cái bọc nhỏ rồi yếu ớt mà rằng:
- Đây là tấm di thư huyết lệ của Lã đại nhân gửi Nhạc nguyên soái, cháu hãy tìm cách chuyển đến cho người. Còn đây là Tàng bảo đồ - di vật mà Lâu Sư Đăc đại nhân lưu lại hai mấy năm về trước. Ta và Lã đại nhân cũng chỉ nghe nói tấm bảo đồ này ẩn chứa một bí mật vô cùng trọng đại, cháu hãy giữ lại và tìm cách khám phá bí mật trong đó. Ôi, mạng ta thế là xong rồi.
Nói đến đây máu mồm và máu mũi lão chảy ra không ngớt, tuy nhiên lão Phúc vẫn cố gắng hết sức nói:
- Ôi, ta sắp phải đi rồi, chỉ đáng tiếc chưa được lần nào thấy mặt tên tiểu hài Lý Hải Phong đó. Khụ, cháu nhất định phải làm theo lời ta dặn. Ta chết rồi không được mai táng kẻo đứt dây động rừng, bọn Thiên Nhẫn tử sĩ sắp truy đến nơi rồi đó. Phi Dương, cháu hãy lập tức quay về nhà thu xếp hành lý, đưa gia đình đến nơi an toàn, sau đó tức tốc lên đường đến Lâm An. Nhớ kĩ, nhớ kĩ…
Lão nói đến đây ngoẹo đầu tắt thở. Lý Phi Dương thấy vậy lấy làm đau lòng lắm, thế nhưng không còn cách nào khác liền vội vã quay trở về.
Phi Dương rời đi rồi đến mờ tối ngày hôm đó, có một đám người áo đen tìm tới bên cạnh xác của lão Phúc. Một tên sau khi tiến lại kiểm tra một hồi thì lên tiếng:
- Gia Luật trưởng lão, lão gìa này đã tuyệt khí, tắt thở chừng mấy canh giờ trước rồi.
Ông già được xưng là Gia Luật trưởng lão nghe vậy lên tiếng:
- Thật không ngờ lão đã trúng Ma diện thất sát của Gia Luật Tỵ Ly ta mà có thể một mạch đào tẩu đến đây. Hừ, cũng khá khen cho ý chí ngoan cường.
Gia Luật Tỵ Ly vừa nói đến đây bất chợt có thanh âm hoảng hốt:
- Đại trưởng lão, không tìm thấy bút tích của Lã kính và Võ lâm bảo đồ.
Gia Luật Tỵ Ly nghe vậy giật mình, vội vã đưa mắt dò xét tình hình xung quanh. Sau một hồi quan sát kĩ càng, lão lẩm bẩm: “Có người đã đến đây. Hừ, ắt hẳn là một cao thủ bậc nhất mới có thân thủ cao minh thế này.”
Ông ta nói đến đây cao giọng phân bố:
- Theo lệnh của ta điều động tất cả sát thủ của Nhật Nguyệt đàn, lại cho người triệu hồi bốn chưởng kì sứ Hắc Bạch Vô Thường, Song Diện Phán Quan. Hừ, dù phải xới tung khu rừng này lên cũng phải thu hồi về tấm tàng thư đó.
Lão vừa nói đến đây bất chợt khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về lùm cây ở phía Tây Nam. Đến đây như nhận ra được điều gì Gia Luật Tỵ Ly cười thầm: “Tên tiểu thâu ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi tầm mắt của lão phu ư. Hừ, bản lĩnh ẩn thân vẫn còn kém lắm.”
Nghĩ thế song lão làm bộ vẫn không hề hay biết, vờ tìm cách tiến lại gần phía lùm cây đó. Nào đâu khi lào vừa nhích lại gần thêm được mấy bước, phía xa một bóng đen quăng mình vụt đi nhanh như tên bắn. Trông thấy vậy Gia Luật Tỵ Ly vội hét lớn:
- Mau mau truy đuổi. Ắt hẳn đó chính là tên gian tế.
Lão vừa nói vừa quăng mình đuổi theo bóng đen lạ mặt. Ấy thế nhưng bản lĩnh tên áo đen kia khá là ghê gớm, Gia Luật Tỵ Ly không làm sao có thể áp sát hắn được, thủy chung vẫn cách người áo đen đó một quãng mấy chục trượng. Trước mặt họ Gia Luật vẫn luôn thấp thoáng một chấm đen mờ ảo đang băng băng vọt đi như không biết mệt.
…
Lại nói về chuyện Lý Phi Dương, sau khi vừa về đến nhà thì đã thấy Triệu Du Thiên đứng ở cửa, mỉm cười nói:
- Tứ đệ, đệ biết ta đến mà lại trốn biệt đi đâu thế. Ài, ta đến chơi mà mặt mũi đệ sao u ám thế?
Lý Phi Dương hớt hải nói:
- Tam ca, không xong rồi. Lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Đến đây chàng liền mang đầu đuôi cơ sự ra kể qua một lượt cho Triệu Du Thiên nghe. Họ Triệu nghe xong gương mặt cũng biến sắc, vội nói nhỏ:
- Chuyện về Lã đại nhân, đệ có định cho Thăng Bình biết không.
Chàng thở dài một tiếng:
- Thăng Bình muội ấy đang mang thai tháng thứ tám, sức khỏe lại không được tốt lắm. Đệ sợ cô ấy không chịu được nỗi đau quá lớn này.
Triệu Du Thiên gật đầu một cái:
- Ta nghĩ đó là biện pháp tốt nhất rồi. Ài, Tam đệ, giờ đệ tính thế nào?
Phi Dương đăm chiêu một lát rồi quyết định ngay:
- Chuyện lần này vạn phần hung hiểm, hơn nữa lại vô cùng hệ trọng. Từ đây đến Lâm An đường xa cách trở, bọn ác đồ Thiên Nhẫn giáo thì âm hiểm, hung tàn. Thân đệ không nói làm gì, thế nhưng lại còn sự an nguy của Thăng Bình và tiểu hài Hải Phong kia nữa. Có lẽ… Có lẽ lần này đệ phải làm phiền đến sư phụ lão nhân gia rồi.
Nghe chàng nói vậy, Triệu Du Thiên gật đầu:
- Đệ nói phải đấy. Chỉ cần Quách cốc chủ đích thân xuất mã, trời có sụp xuống ông cũng chống được, ta tin mọi tai ương sẽ được hóa giải. Thế này đi, tốt nhất đệ hãy tìm cách đưa thê tử về Vạn Hoa cốc, sau đó gấp rút đến kinh thành tìm gặp Nhạc nguyên soái.
Lý Phi Dương gật đầu:
- Khi đệ quyết định dọn ra đây ẩn cư rèn luyện võ nghệ, sư phụ có trao cho đệ một cặp bồ câu, lại dặn khi nào có chuyện gì cần kíp thì lập tức truyền thư cho người. Tưởng đó chỉ là vì lão nhân gia quá lo xa, ai dè hôm nay lại có dịp dùng đến chúng.
Nói đến đây gương mặt chàng khẽ nhăn lại như đang suy tính, sau đó dùng ngón tay trỏ vẽ lên mặt bàn đoạn thốt:
- Tam ca, đệ tính thế này. Từ nhai đạo Cẩm Thành có thể đi đến Lâm An, đồng thời đi đến Vạn Hoa Cốc cũng hết sức thuận tiện. Chi bằng giờ đệ biên thư cho sư phụ, lấy Thường Vân khách điếm ở Cẩm Thành làm nơi hội ngộ. Sau đó đệ sẽ đến Lâm An, còn lão nhân gia sẽ bảo vệ cho Thăng Bình quãng đường từ đó về Vạn Hoa cốc.
Nghe thấy Phi Dương đưa ra chủ kiến, không chút đắn đo Triệu Du Thiên gật đầu nói:
-Được. Vậy lấy Thường Vân khách điếm làm địa điểm tập kết. Ba ngày nữa chúng ta hẹn gặp nhau ở đó.
“Sao lại là chúng ta? Huynh nói gì vậy, đệ không hiểu?” Lý Phi Dương ngạc nhiên hỏi lại.
Thấy thần thái như vậy của sư đệ mình, Triệu Du Thiên liền đáp:
- Lão Tứ ơi là Lão Tứ, đệ còn quá khờ khạo rồi. Ta là người hiểu rõ thủ đoạn của đám người Thiên Nhẫn giáo ấy hơn đệ. Ta sợ rằng chẳng mấy chốc nữa đám người đó sẽ truy ra được dấu vết của lão Phúc ngay. Đến lúc đó, ta tin rằng cả dãy Phục Ngưu sơn này rồi sẽ bị xới tung lên nhanh thôi.
Nói đến đây họ Triệu hạ giọng, cất tiếng trầm ngâm:
- Nếu bốn người chúng ta cùng lên đường đến Cẩm Thành. Ài, ta sợ chỉ ngày một ngày hai là đã bị cái đám chó săn ấy truy đến nơi mà thôi. Trong hình huống đó, làm sao có thể đảm bảo được an toàn cho mẫu tử hai người Thăng Bình, Hải Phong chứ.
Phi Dương nghe huynh đệ mình phân tích như vậy liền giật mình:
- Đệ cũng quả thật là sơ sót, không tính đến trường hợp này. Như vậy chúng ta nên làm sao cho phải đây?
Triệu Du Thiên từ tốn đáp:
- Ta tính thế này. Bây giờ ta tìm quay trở lại rồi ẩn thân gần con suối ấy, sau đó tìm cách đánh lạc hướng đám sát thủ Thiên Nhẫn giáo. Còn đệ, bây giờ đệ hãy lập tức đưa gia đình lên đường. Nếu mọi chuyện tiến triển tốt đẹp, mấy ngày nữa ta sẽ tìm đến Thường Vân khách điếm dò la tin tức của thê tử đệ.
Lúc này Phi Dương đã hiểu ý của Triệu Du Thiên, trầm ngâm một chút rồi chàng cất giọng lo lắng:
- Tam ca, nếu lỡ như mà…
Vừa nói đến đây thì Triệu Du Thiên ngắt lời, cười mà nói rằng:
- Lão đệ, đệ còn không tin ở Triệu Du Thiên này sao. Ha ha, ta mặc dù võ công chẳng bằng ai, thế nhưng nếu xét về bản lĩnh chạy trốn ắt hẳn thiên hạ không mấy ai hơn được họ Triệu này đâu.
oOo
Bốn ngày sau, trong một căn phòng nhỏ tại Thường Vân khách điếm - lữ quán duy nhất ở nhai đạo Cẩm Thành.
Vào lúc này Lý Phi Dương ruột gan như lửa đốt, chàng hết đứng lại ngồi, sau cùng thở dài lẩm bẩm: “Sao mãi giờ chưa thấy ai đến thế này. Nếu vậy thì ta phải làm sao đây?”
Ở bên cạnh, khi thấy biểu cử lạ thường ấy của phu quân mình, Lã Thăng Bình nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:
- Dương ca. Rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra. Chàng cho thiếp biết có được không?
Nghe nàng hỏi vậy, biết là thái độ nôn nóng của mình đã làm Thăng Bình lo lắng, chàng thở sâu một hơi rồi cất tiếng đáp:
- Ài, sự thật cũng chẳng có chuyện gì đâu. Ta đã nói với muội rồi, lần này có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ta lại có một chuyện cần kíp phải làm. Bởi thế nên sẽ nhờ sư phụ đưa nàng về Vạn Hoa Cốc sống một đoạn thời gian. Khi nào ta xong việc, lúc đó sẽ lập tức quay trở lại bên muội.
Thăng Bình nghe vậy nhoẻn miệng cười:
- Thế cũng tốt, nghe người ta nói nơi này bốn mùa hoa nở, quang cảnh tươi đẹp, từ lâu thiếp cũng muốn đến thăm thú thắng cảnh của Vạn Hoa Cốc một lần cho biết.
Nàng vừa nói đến đây bất chợt có tiếng gõ cửa, một thanh âm vọng vào:
- Nhị sư đệ, có phải là đệ đang ở đây phải không?
Nghe thấy thanh âm này, Lý Phi Dương cất tiếng mừng rỡ:
- Vi đại ca. Huynh cũng đến nữa sao.
Cánh cửa mở toang ra, liền theo đó có ba bóng người bước vào. Đi đầu là một nam tử mày rậm mắt to, vóc dáng khang kiện, niên kỉ ước chừng ngoại tam thập. Theo sát phía sau người ấy là một đôi thanh niên nam nữ. Người nam tuổi tầm hai mươi, vận một bộ bạch y trắng toát, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú. Cô gái mặc một chiếc áo mầu lam nhạt, trên tay có cầm theo một thanh trường kiếm, mảnh voan mỏng trên mặt kia không tài nào che giấu đi được vẻ kiều diễm bất phàm của người thiếu nữ.
Vừa bước vào phòng, nam tử đi đầu đã cất tiếng:
- Nhị đệ, đây là thê tử của đệ phải không?
Trông thấy bộ dạng ngạc nhiên và bỡ ngỡ của Lã Thăng Bình, Phi Dương vội lên tiếng:
- Vi đại ca đã đoán đúng rồi. Cô ấy tên gọi là Lã Thăng Bình, là thê tử của đệ.
Đến đây chàng đồng thời mang thân thế và tên tuổi của tất cả mọi người giới thiệu sơ qua một lượt. Vừa nghe qua Thăng Bình đã hiểu, thì ra đây là mấy vị huynh đệ đồng môn của Lý Phi Dương. Người lớn tuổi nhất kia là Đại sư huynh Vi Hàn, nam tử trẻ tuổi tuấn tú là Tam đệ Tô Mộ Bạch, còn cô gái áo lam kia danh xưng Khúc Vân, đệ tử thứ tư của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn.
Vì có chút hiếu kì, Lã Thăng Bình chú ý quan sát thì thấy vị cô nương họ Khúc kia xem chừng như đang xúc động lắm. Lúc này cả người Khúc Vân như đang run lên từng đợt, đôi ngọc thủ trắng muốt kia hết nâng lên rồi hạ xuống, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đành lòng hạ xuống tháo bỏ mảnh khăn che mặt. Bấy giờ nhìn xuyên qua tấm mạng che mặt, Thăng Bình thấy đôi mắt họ Khúc dường như long lanh ánh lệ.
Đến lúc này như hiểu ra điều gì, Lã Thăng Bình cúi đầu trầm mặc không nói. Bấy giờ nghe Vi Hàn cất tiếng:
- Nhị đệ, sư phụ hiện đang bế quan nên ngu huynh cũng không dám quấy quả người. Nhưng mấy người chúng ta nhận được bồ câu đưa thư của đệ nên cũng biết là hệ trọng lắm, bởi thế ba người chúng ta không dám chậm trễ lập tức đến đây. Lý sư đệ, không biết là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Vi Hàn vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng Lý Phi Dương cất lên vội vã:
- Đại ca, đệ cũng không có nhiều thời gian nữa. Lần này sư huynh cùng Tô sư đệ, Khúc muội đến đây cũng rất tốt rồi. Hiện đệ đang mang trên mình một chuyện vô cùng hệ trọng, không thể chậm trễ được. Bởi thế phiền mọi người có thể hộ tống thê tử muội an toàn về Vạn Hoa Cốc ở đó một đoạn thời gian. Khi nào đệ xong việc sẽ lập tức quay về cốc.
Vị cô nương Khúc Vân kia nghe vậy cất giọng run run:
- Lý sư ca, thì ra đây là việc vô cùng quan trọng mà huynh đã đề cập đến phải không?
Lý Phi Dương bối rối:
- Quả thật là vậy. Cũng không dám dấu gì mọi người, tại vì đệ có chút xung đột với đám người của Thiên Nhẫn giáo, bởi vậy đệ rất sợ sẽ có chuyện gì không may xảy ra đối với mẫu tử hai người cô ấy. Mặc dù quãng đường từ Phục Ngưu Sơn đến đây chưa có gì bất trắc, bất quá đệ đang cảm thấy nguy hiểm đang dần dần đến gần.
Chàng vừa dứt lời, Vi Hàn liền cao giọng:
- Thật là một lũ ngang ngược không biết trời cao đất dày là gì mà. Hừ, chẳng ngờ bọn ác đồ Thiên Nhẫn giáo ấy lại dám ngang nhiên đến tận đây làm ác. Được, đệ yên tâm. Đệ cứ an tâm lên đường, mọi việc còn lại đã có mấy người chúng ta lo liệu.
Họ Vi nói đến đây thì thấy Lý Phi Dương vừa tiến sát lại phía Tô Mộ Bạch đoạn cười nói: “Mộ Bạch đệ, đã lâu lắm rồi chúng ta mới…” Ai dè vừa nói đến đây bất chợt chàng đưa tay đoạt lấy trường kiếm của họ Tô đoạn nhún mạnh chân nhảy lên theo thế Nhất hạc xung thiên, mũi kiếm phá không nhắm nóc nhà đâm thẳng.
Mọi người ai nấy đều giật mình ngạc nhiên vì hành động đột ngột của Phi Dương. Tuy nhiên chỉ lát sau đó vang lên một tiếng la đau đớn. Đến lúc này ai nấy đều hiểu ra vì sao Phi Dương lại làm vậy. Bởi thế Vi Hàn và Tô Mộ Bạch nhất loạt vung chân đạp mạnh một cái, tung người nhảy ra theo lối sửa sổ truy tung ám khách.
Một năm sau đó tức năm 1139 nước Kim nổ ra đảo chính, Hoàn Nhan Tông Bật thuộc phái chủ chiến đã giết Hoàn Nhan Xương và tái chiếm Thiểm Tây, Hà Nam; đồng thời liên tục gây sức ép quân sự xuống phía nam.
Năm Thiệu Hưng thứ 10 (1140), Đô nguyên soái nhà Kim là Hoàn Nhan Tông Bật - tức Ngột Truật - kéo đại quân ồ ạt xâm chiếm xuống phía nam. Quân Kim thế như chẻ tre, liên tục đánh bại quân Tống và rất nhanh đã công phá vây hãm Củng, Bột. Nguyên soái Nhạc Phi phụng mệnh dẫn quân tiếp viện. Được tin này, quân Tống sĩ khí ngút trời và không ngừng đẩy lui quân Kim. Bằng tài thao lược xuất quỉ nhập thần, Nhạc Phi đại phá đội kị binh tinh nhuệ Quải Tử mã của Ngột Truật ở Yển Thành, liên tiếp thu phục Yển Thành, Trịnh Châu, Lạc Dương. Tiếp đó Nhạc Phi đánh bại đại quân chủ lực của Kim ở Chu Tiên trấn, Ngột Truật cho quân rút về Khai Phong không dám nghênh chiến. Vào lúc này quân Tống khí thế hừng hực, đoạt liên tiếp được mấy thành Thuận Xương, Ngạc Châu Chánh Dương, chỉ còn cách Biện Kinh phủ không đầy hai chục dặm.
Trước những thắng lợi liên tiếp và vang dội đó của quân dân nhà Tống, những tưởng chuyện khôi phục lại kinh đô Bắc Tống, trả lại mối nhục Tĩnh Khang năm nào chỉ là trong một sớm một chiều. Ai dè phái chủ hòa là Tống Cao Tông và Tần Cối lại đem thắng lợi đó làm vốn xin nghị hòa với người Nữ Chân. Trong một ngày Tống Cao Tông đã liên tiếp cho người phát đi liên tiếp “Thập nhị kim bài” triệu hồi Nhạc Phi. Trước đó tên gian tặc vô sỉ Tần Cối đã bí mật lệnh cho các tướng lĩnh rút lui, để Nhạc Phi và quân sĩ của mình trơ trọi thâm nhập trận địa. Nhạc nguyên soái bị hôn quân và gian thần ép vào thế khó, cay đắng ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Công lao mười năm tâm huyết đã bị phá hỏng trong một buổi.”
oOo
Mùa đông năm Thiệu Hưng thứ 11.
Một buổi sáng tinh sương hoang lạnh, nằm sâu trong dãy Phục Ngưu sơn là một căn nhà nhỏ ấm cúng và rộn rã tiếng cười. Người chồng là một nam tử tuấn tú và đĩnh đạc, trên tay đang bồng một nam hài bụ bẫm và dễ thương, gương mặt lộ vẻ vô cùng hạnh phúc. Người vợ đứng ngay bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt dịu dàng nhìn về phía phụ tử hai người kia, một lát đưa tay vuốt khẽ bụng khẽ nói:
- Dương ca. Chàng thử đoán xem hài tử trong bụng thiếp là con gái hay trai vậy.
Người thanh niên trẻ tuổi cười:
- Theo ta chín phần đó là một nữ hài tử xinh đẹp và hiền thục rồi. Hà hà, nếu được như vậy thì tốt quá, nhất định có thể làm thông gia với bên nhà Triệu đại ca rồi. A! Muội xem nè, tên tiểu tử Hải Phong này nghịch chưa.
Trông thấy nhi tử đang quẫy chân, tròn xoe ánh mắt nhìn mình, gương mặt xinh đẹp của người thiếu phụ dãn ra một nụ cười:
- Dương ca, chàng nói xem liệu Triệu ca hôm nay đã tới không chứ?
Người chồng đưa một tay nhẹ nhàng vuốt lên trán nhi tử đoạn dịu giọng:
- Nàng sốt ruột gì chứ. Triệu đại ca nói tới ắt hẳn là tới. Theo ta thì cũng chỉ là ngày một ngày hai thôi. Ai, tên tiểu tặc này lại tè vào tay ta rồi.
Nói đến đây người thanh niên này trao nhi tử cho vợ mình rồi nói:
- Thăng Bình, muội hãy trông chừng Phong nhi một lát. Để tiếp đón lão Tam cho chu đáo, ta đi tìm một chút thịt rừng vậy.
Thì ra đôi vợ chồng trẻ này là Lý Phi Dương và Lã Thăng Bình. Sau khi kết hôn, thể theo yêu cầu của sư phụ, Lý Phi Dương quyết định ẩn cư một thời gian chuyên tâm luyện kiếm và chăm sóc gia đình. Phần vì Phi Dương cho rằng nếu sống ở Vạn Hoa Cốc thì sẽ không tiện lắm, bởi thế nên chàng quyết định xây dựng một căn nhà nhỏ nằm sâu trong dãy Phục Ngưu sơn.
Nói về Lý Phi Dương, để chuẩn bị cho cuộc đón tiếp vị huynh đệ của mình nên xách kiếm vào rừng định kiếm một chút thịt tươi. Chẳng dè dường như hôm nay vận số không được tốt lắm, Phi Dương đi loanh quanh một vòng mà vẫn không bắt gặp được con thú nào. Sau một hồi thì chặc lưỡi, chàng quyết định sẽ đi xa một chút. Nào ngờ vừa mới đi ra khỏi nhà được hơn vài dặm, thú rừng chẳng thấy đâu mà Phi Dương chỉ thấy một người bê bết máu nằm bất tỉnh ven một con suối nhỏ. Trông thấy cảnh đó Phi Dương vội vã chạy lại dìu người này lên thì kinh hoàng nhận ra, người đó chính là lão Phúc - người nô bộc thân tín của Lã Kính. Trông thấy vậy chàng vội vã tìm cách cứu tỉnh lão Phúc để hỏi han cơ sự:
- Lão Phúc, lão Phúc. Lão có nhận ra tiểu bối không. Rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này lão Phúc gương mặt đầy máu, hai bờ mi nặng trĩu từ từ nở ra. Rồi khi nhận ra được chàng thanh niên trước mặt là ai, đôi mắt lão ánh lên một tia vui mừng hiếm có, lão thều thào:
- Phi Dương. Thật là tốt quá, tốt quá rồi. Chúng ta lại có hi vọng rồi.
Phi Dương thấy lão tỉnh lại thì rất vui mừng, cất tiếng hỏi:
- Tại sao Phúc lão lại đến được nơi này? Ai là người đả thương lão vậy?
Lão Phúc vì trúng trọng thương, lại vì đã nằm hôn mê bất tỉnh hơn một ngày nên thể trạng vô cùng yếu đuối. Tuy nhiên lúc này như vì tìm được một niềm an ủi và hi vọng rất lớn, chẳng hiểu sức lực ở đâu ra lão Phúc ráng sức ngồi dậy cất tiếng.:
- Phi Dương, ta không còn nhiều thời gian nữa. Huống chi chuyện này lại vô cùng hệ trọng, thế nên cháu hãy hết sức tập trung nghe ta nói.
Nghe ngữ khí như thế, mặc dù hết sức đau lòng song chàng vẫn cố gắng tập trung lắng nghe. Lúc này lão Phúc lên tiếng:
- Chuyện này có quan hệ đến tương lai của người Hán chúng ta. Nó rất hệ trọng, liên quan đến chuyện sinh tử tồn vong của Đại nguyên soái Nhạc Phi.
Nghe thấy lão Phúc nói vậy Phi Dương toát mồ hôi lạnh. Lúc này Phúc lão như hồi quang phản chiếu, hai mắt lão mở to cất tiếng rành mạch:
- Sau trận đại thắng Yển Thành năm ngoái, nếu Tống triều không ngu xuẩn ắt giang san người Hán chúng ta đã thu về một mối. Ai, lần đó chẳng những chí lớn của Nhạc nguyên soái không thành mà ông đã gặp phải đại vận hạn lớn rồi.
Nói đến đây giọng lão chất đầy bi thương:
- Người Kim vốn hận Nhạc đại nguyên soái đến tận xương tủy, bởi thế không ngừng tìm cách hãm hại ông. Sau cuộc đảo chính hai năm trước, Lã đại nhân đã không còn được tin dùng nữa rồi. Thế nhưng mấy ngày trước đại nhân may mắn nghe được một thông tin vô cùng kinh động. Số là người Kim đã cấu kết và mua chuộc tên súc sinh Tần Cối, bắt triều đình nhà Tống phải giết Nhạc Phi để làm điều kiện nghị hòa. Hiện giờ Kim Hi Tông đã phái mật sứ đến Nam Tống, yêu cầu phải ngay lập tức tìm cách thích sát Đại nguyên soái.
Nghe kể đến đây Lý Phi Dương không nhịn được nữa lớn tiếng quát:
- Thật là một lũ súc sinh đốn mạt mà.
Phúc lão lúc này thở từng hơi dài, đã tỏ ra vô cùng mệt nhọc, gắng gượng nói:
- Cháu hãy hết sức bình tĩnh, lắng nghe cho kĩ đây. Nhạc đại nguyên soái chính là niềm tự hào và là tương lai của người Hán chúng ta, nhất định không thể để nguyên soái bị gian thần hãm hại được. Ài, bởi thế lần này ta lặn lội vạn dặm cố gắng hết sức tìm cách cứu Nhạc nguyên soái. Chẳng ngờ...
Nói đến đây hai mắt đẫm lệ, ông vừa thở dốc vừa nói:
- Bọn Kim cẩu đã khám phá ra được chuyện này tức thì, ba ngày trước đã cho quân bao vây và hỏa thiêu Lã phủ, Lã đại nhân bất hạnh mà tử mạng rồi. Lão Phúc ta phục trọng mệnh, cố liều chết mở vòng vây chạy được đến đây thì kiệt lực. Hừ hừ, lần này gặp được cháu thì may quá. Nhạc đại nguyên soái có cơ may được cứu rồi.
Phi Dương nghe vậy đau đớn khôn xiết, xốc lão Phúc dậy đoạn lên tiếng:
- Được. Cháu sẽ đưa Phúc lão về nhà rồi ngay lập tức lên đường.
Lão Phúc lúc này gắng hết sức tàn, túm lấy tay chàng rồi thều thào:
- Không được, không được. Ta biết ta không còn sống được bao lâu nữa, huống chi sát thủ của Thiên Nhẫn giáo sẽ lần theo vết máu mà truy tung, sợ rằng bọn chúng sắp đuổi theo đến nơi rồi. Thời gian không còn nhiều nữa, cháu hãy lắng nghe kĩ lời của ta đây.
Phi Dương khóe mắt ướt ướt, cố nén thương tâm đáp:
- Được. Cháu nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của Nhạc phụ đại nhân.
Lão Phúc như ngọn đèn lay lắt trước gió, đưa tay cho vào người lấy ra một cái bọc nhỏ rồi yếu ớt mà rằng:
- Đây là tấm di thư huyết lệ của Lã đại nhân gửi Nhạc nguyên soái, cháu hãy tìm cách chuyển đến cho người. Còn đây là Tàng bảo đồ - di vật mà Lâu Sư Đăc đại nhân lưu lại hai mấy năm về trước. Ta và Lã đại nhân cũng chỉ nghe nói tấm bảo đồ này ẩn chứa một bí mật vô cùng trọng đại, cháu hãy giữ lại và tìm cách khám phá bí mật trong đó. Ôi, mạng ta thế là xong rồi.
Nói đến đây máu mồm và máu mũi lão chảy ra không ngớt, tuy nhiên lão Phúc vẫn cố gắng hết sức nói:
- Ôi, ta sắp phải đi rồi, chỉ đáng tiếc chưa được lần nào thấy mặt tên tiểu hài Lý Hải Phong đó. Khụ, cháu nhất định phải làm theo lời ta dặn. Ta chết rồi không được mai táng kẻo đứt dây động rừng, bọn Thiên Nhẫn tử sĩ sắp truy đến nơi rồi đó. Phi Dương, cháu hãy lập tức quay về nhà thu xếp hành lý, đưa gia đình đến nơi an toàn, sau đó tức tốc lên đường đến Lâm An. Nhớ kĩ, nhớ kĩ…
Lão nói đến đây ngoẹo đầu tắt thở. Lý Phi Dương thấy vậy lấy làm đau lòng lắm, thế nhưng không còn cách nào khác liền vội vã quay trở về.
Phi Dương rời đi rồi đến mờ tối ngày hôm đó, có một đám người áo đen tìm tới bên cạnh xác của lão Phúc. Một tên sau khi tiến lại kiểm tra một hồi thì lên tiếng:
- Gia Luật trưởng lão, lão gìa này đã tuyệt khí, tắt thở chừng mấy canh giờ trước rồi.
Ông già được xưng là Gia Luật trưởng lão nghe vậy lên tiếng:
- Thật không ngờ lão đã trúng Ma diện thất sát của Gia Luật Tỵ Ly ta mà có thể một mạch đào tẩu đến đây. Hừ, cũng khá khen cho ý chí ngoan cường.
Gia Luật Tỵ Ly vừa nói đến đây bất chợt có thanh âm hoảng hốt:
- Đại trưởng lão, không tìm thấy bút tích của Lã kính và Võ lâm bảo đồ.
Gia Luật Tỵ Ly nghe vậy giật mình, vội vã đưa mắt dò xét tình hình xung quanh. Sau một hồi quan sát kĩ càng, lão lẩm bẩm: “Có người đã đến đây. Hừ, ắt hẳn là một cao thủ bậc nhất mới có thân thủ cao minh thế này.”
Ông ta nói đến đây cao giọng phân bố:
- Theo lệnh của ta điều động tất cả sát thủ của Nhật Nguyệt đàn, lại cho người triệu hồi bốn chưởng kì sứ Hắc Bạch Vô Thường, Song Diện Phán Quan. Hừ, dù phải xới tung khu rừng này lên cũng phải thu hồi về tấm tàng thư đó.
Lão vừa nói đến đây bất chợt khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn về lùm cây ở phía Tây Nam. Đến đây như nhận ra được điều gì Gia Luật Tỵ Ly cười thầm: “Tên tiểu thâu ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi tầm mắt của lão phu ư. Hừ, bản lĩnh ẩn thân vẫn còn kém lắm.”
Nghĩ thế song lão làm bộ vẫn không hề hay biết, vờ tìm cách tiến lại gần phía lùm cây đó. Nào đâu khi lào vừa nhích lại gần thêm được mấy bước, phía xa một bóng đen quăng mình vụt đi nhanh như tên bắn. Trông thấy vậy Gia Luật Tỵ Ly vội hét lớn:
- Mau mau truy đuổi. Ắt hẳn đó chính là tên gian tế.
Lão vừa nói vừa quăng mình đuổi theo bóng đen lạ mặt. Ấy thế nhưng bản lĩnh tên áo đen kia khá là ghê gớm, Gia Luật Tỵ Ly không làm sao có thể áp sát hắn được, thủy chung vẫn cách người áo đen đó một quãng mấy chục trượng. Trước mặt họ Gia Luật vẫn luôn thấp thoáng một chấm đen mờ ảo đang băng băng vọt đi như không biết mệt.
…
Lại nói về chuyện Lý Phi Dương, sau khi vừa về đến nhà thì đã thấy Triệu Du Thiên đứng ở cửa, mỉm cười nói:
- Tứ đệ, đệ biết ta đến mà lại trốn biệt đi đâu thế. Ài, ta đến chơi mà mặt mũi đệ sao u ám thế?
Lý Phi Dương hớt hải nói:
- Tam ca, không xong rồi. Lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Đến đây chàng liền mang đầu đuôi cơ sự ra kể qua một lượt cho Triệu Du Thiên nghe. Họ Triệu nghe xong gương mặt cũng biến sắc, vội nói nhỏ:
- Chuyện về Lã đại nhân, đệ có định cho Thăng Bình biết không.
Chàng thở dài một tiếng:
- Thăng Bình muội ấy đang mang thai tháng thứ tám, sức khỏe lại không được tốt lắm. Đệ sợ cô ấy không chịu được nỗi đau quá lớn này.
Triệu Du Thiên gật đầu một cái:
- Ta nghĩ đó là biện pháp tốt nhất rồi. Ài, Tam đệ, giờ đệ tính thế nào?
Phi Dương đăm chiêu một lát rồi quyết định ngay:
- Chuyện lần này vạn phần hung hiểm, hơn nữa lại vô cùng hệ trọng. Từ đây đến Lâm An đường xa cách trở, bọn ác đồ Thiên Nhẫn giáo thì âm hiểm, hung tàn. Thân đệ không nói làm gì, thế nhưng lại còn sự an nguy của Thăng Bình và tiểu hài Hải Phong kia nữa. Có lẽ… Có lẽ lần này đệ phải làm phiền đến sư phụ lão nhân gia rồi.
Nghe chàng nói vậy, Triệu Du Thiên gật đầu:
- Đệ nói phải đấy. Chỉ cần Quách cốc chủ đích thân xuất mã, trời có sụp xuống ông cũng chống được, ta tin mọi tai ương sẽ được hóa giải. Thế này đi, tốt nhất đệ hãy tìm cách đưa thê tử về Vạn Hoa cốc, sau đó gấp rút đến kinh thành tìm gặp Nhạc nguyên soái.
Lý Phi Dương gật đầu:
- Khi đệ quyết định dọn ra đây ẩn cư rèn luyện võ nghệ, sư phụ có trao cho đệ một cặp bồ câu, lại dặn khi nào có chuyện gì cần kíp thì lập tức truyền thư cho người. Tưởng đó chỉ là vì lão nhân gia quá lo xa, ai dè hôm nay lại có dịp dùng đến chúng.
Nói đến đây gương mặt chàng khẽ nhăn lại như đang suy tính, sau đó dùng ngón tay trỏ vẽ lên mặt bàn đoạn thốt:
- Tam ca, đệ tính thế này. Từ nhai đạo Cẩm Thành có thể đi đến Lâm An, đồng thời đi đến Vạn Hoa Cốc cũng hết sức thuận tiện. Chi bằng giờ đệ biên thư cho sư phụ, lấy Thường Vân khách điếm ở Cẩm Thành làm nơi hội ngộ. Sau đó đệ sẽ đến Lâm An, còn lão nhân gia sẽ bảo vệ cho Thăng Bình quãng đường từ đó về Vạn Hoa cốc.
Nghe thấy Phi Dương đưa ra chủ kiến, không chút đắn đo Triệu Du Thiên gật đầu nói:
-Được. Vậy lấy Thường Vân khách điếm làm địa điểm tập kết. Ba ngày nữa chúng ta hẹn gặp nhau ở đó.
“Sao lại là chúng ta? Huynh nói gì vậy, đệ không hiểu?” Lý Phi Dương ngạc nhiên hỏi lại.
Thấy thần thái như vậy của sư đệ mình, Triệu Du Thiên liền đáp:
- Lão Tứ ơi là Lão Tứ, đệ còn quá khờ khạo rồi. Ta là người hiểu rõ thủ đoạn của đám người Thiên Nhẫn giáo ấy hơn đệ. Ta sợ rằng chẳng mấy chốc nữa đám người đó sẽ truy ra được dấu vết của lão Phúc ngay. Đến lúc đó, ta tin rằng cả dãy Phục Ngưu sơn này rồi sẽ bị xới tung lên nhanh thôi.
Nói đến đây họ Triệu hạ giọng, cất tiếng trầm ngâm:
- Nếu bốn người chúng ta cùng lên đường đến Cẩm Thành. Ài, ta sợ chỉ ngày một ngày hai là đã bị cái đám chó săn ấy truy đến nơi mà thôi. Trong hình huống đó, làm sao có thể đảm bảo được an toàn cho mẫu tử hai người Thăng Bình, Hải Phong chứ.
Phi Dương nghe huynh đệ mình phân tích như vậy liền giật mình:
- Đệ cũng quả thật là sơ sót, không tính đến trường hợp này. Như vậy chúng ta nên làm sao cho phải đây?
Triệu Du Thiên từ tốn đáp:
- Ta tính thế này. Bây giờ ta tìm quay trở lại rồi ẩn thân gần con suối ấy, sau đó tìm cách đánh lạc hướng đám sát thủ Thiên Nhẫn giáo. Còn đệ, bây giờ đệ hãy lập tức đưa gia đình lên đường. Nếu mọi chuyện tiến triển tốt đẹp, mấy ngày nữa ta sẽ tìm đến Thường Vân khách điếm dò la tin tức của thê tử đệ.
Lúc này Phi Dương đã hiểu ý của Triệu Du Thiên, trầm ngâm một chút rồi chàng cất giọng lo lắng:
- Tam ca, nếu lỡ như mà…
Vừa nói đến đây thì Triệu Du Thiên ngắt lời, cười mà nói rằng:
- Lão đệ, đệ còn không tin ở Triệu Du Thiên này sao. Ha ha, ta mặc dù võ công chẳng bằng ai, thế nhưng nếu xét về bản lĩnh chạy trốn ắt hẳn thiên hạ không mấy ai hơn được họ Triệu này đâu.
oOo
Bốn ngày sau, trong một căn phòng nhỏ tại Thường Vân khách điếm - lữ quán duy nhất ở nhai đạo Cẩm Thành.
Vào lúc này Lý Phi Dương ruột gan như lửa đốt, chàng hết đứng lại ngồi, sau cùng thở dài lẩm bẩm: “Sao mãi giờ chưa thấy ai đến thế này. Nếu vậy thì ta phải làm sao đây?”
Ở bên cạnh, khi thấy biểu cử lạ thường ấy của phu quân mình, Lã Thăng Bình nhẹ nhàng cất tiếng hỏi:
- Dương ca. Rốt cục là có chuyện gì đang xảy ra. Chàng cho thiếp biết có được không?
Nghe nàng hỏi vậy, biết là thái độ nôn nóng của mình đã làm Thăng Bình lo lắng, chàng thở sâu một hơi rồi cất tiếng đáp:
- Ài, sự thật cũng chẳng có chuyện gì đâu. Ta đã nói với muội rồi, lần này có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn, ta lại có một chuyện cần kíp phải làm. Bởi thế nên sẽ nhờ sư phụ đưa nàng về Vạn Hoa Cốc sống một đoạn thời gian. Khi nào ta xong việc, lúc đó sẽ lập tức quay trở lại bên muội.
Thăng Bình nghe vậy nhoẻn miệng cười:
- Thế cũng tốt, nghe người ta nói nơi này bốn mùa hoa nở, quang cảnh tươi đẹp, từ lâu thiếp cũng muốn đến thăm thú thắng cảnh của Vạn Hoa Cốc một lần cho biết.
Nàng vừa nói đến đây bất chợt có tiếng gõ cửa, một thanh âm vọng vào:
- Nhị sư đệ, có phải là đệ đang ở đây phải không?
Nghe thấy thanh âm này, Lý Phi Dương cất tiếng mừng rỡ:
- Vi đại ca. Huynh cũng đến nữa sao.
Cánh cửa mở toang ra, liền theo đó có ba bóng người bước vào. Đi đầu là một nam tử mày rậm mắt to, vóc dáng khang kiện, niên kỉ ước chừng ngoại tam thập. Theo sát phía sau người ấy là một đôi thanh niên nam nữ. Người nam tuổi tầm hai mươi, vận một bộ bạch y trắng toát, vẻ mặt khôi ngô tuấn tú. Cô gái mặc một chiếc áo mầu lam nhạt, trên tay có cầm theo một thanh trường kiếm, mảnh voan mỏng trên mặt kia không tài nào che giấu đi được vẻ kiều diễm bất phàm của người thiếu nữ.
Vừa bước vào phòng, nam tử đi đầu đã cất tiếng:
- Nhị đệ, đây là thê tử của đệ phải không?
Trông thấy bộ dạng ngạc nhiên và bỡ ngỡ của Lã Thăng Bình, Phi Dương vội lên tiếng:
- Vi đại ca đã đoán đúng rồi. Cô ấy tên gọi là Lã Thăng Bình, là thê tử của đệ.
Đến đây chàng đồng thời mang thân thế và tên tuổi của tất cả mọi người giới thiệu sơ qua một lượt. Vừa nghe qua Thăng Bình đã hiểu, thì ra đây là mấy vị huynh đệ đồng môn của Lý Phi Dương. Người lớn tuổi nhất kia là Đại sư huynh Vi Hàn, nam tử trẻ tuổi tuấn tú là Tam đệ Tô Mộ Bạch, còn cô gái áo lam kia danh xưng Khúc Vân, đệ tử thứ tư của Vạn Hoa Cốc chủ Quách Khinh Hàn.
Vì có chút hiếu kì, Lã Thăng Bình chú ý quan sát thì thấy vị cô nương họ Khúc kia xem chừng như đang xúc động lắm. Lúc này cả người Khúc Vân như đang run lên từng đợt, đôi ngọc thủ trắng muốt kia hết nâng lên rồi hạ xuống, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đành lòng hạ xuống tháo bỏ mảnh khăn che mặt. Bấy giờ nhìn xuyên qua tấm mạng che mặt, Thăng Bình thấy đôi mắt họ Khúc dường như long lanh ánh lệ.
Đến lúc này như hiểu ra điều gì, Lã Thăng Bình cúi đầu trầm mặc không nói. Bấy giờ nghe Vi Hàn cất tiếng:
- Nhị đệ, sư phụ hiện đang bế quan nên ngu huynh cũng không dám quấy quả người. Nhưng mấy người chúng ta nhận được bồ câu đưa thư của đệ nên cũng biết là hệ trọng lắm, bởi thế ba người chúng ta không dám chậm trễ lập tức đến đây. Lý sư đệ, không biết là đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Vi Hàn vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng Lý Phi Dương cất lên vội vã:
- Đại ca, đệ cũng không có nhiều thời gian nữa. Lần này sư huynh cùng Tô sư đệ, Khúc muội đến đây cũng rất tốt rồi. Hiện đệ đang mang trên mình một chuyện vô cùng hệ trọng, không thể chậm trễ được. Bởi thế phiền mọi người có thể hộ tống thê tử muội an toàn về Vạn Hoa Cốc ở đó một đoạn thời gian. Khi nào đệ xong việc sẽ lập tức quay về cốc.
Vị cô nương Khúc Vân kia nghe vậy cất giọng run run:
- Lý sư ca, thì ra đây là việc vô cùng quan trọng mà huynh đã đề cập đến phải không?
Lý Phi Dương bối rối:
- Quả thật là vậy. Cũng không dám dấu gì mọi người, tại vì đệ có chút xung đột với đám người của Thiên Nhẫn giáo, bởi vậy đệ rất sợ sẽ có chuyện gì không may xảy ra đối với mẫu tử hai người cô ấy. Mặc dù quãng đường từ Phục Ngưu Sơn đến đây chưa có gì bất trắc, bất quá đệ đang cảm thấy nguy hiểm đang dần dần đến gần.
Chàng vừa dứt lời, Vi Hàn liền cao giọng:
- Thật là một lũ ngang ngược không biết trời cao đất dày là gì mà. Hừ, chẳng ngờ bọn ác đồ Thiên Nhẫn giáo ấy lại dám ngang nhiên đến tận đây làm ác. Được, đệ yên tâm. Đệ cứ an tâm lên đường, mọi việc còn lại đã có mấy người chúng ta lo liệu.
Họ Vi nói đến đây thì thấy Lý Phi Dương vừa tiến sát lại phía Tô Mộ Bạch đoạn cười nói: “Mộ Bạch đệ, đã lâu lắm rồi chúng ta mới…” Ai dè vừa nói đến đây bất chợt chàng đưa tay đoạt lấy trường kiếm của họ Tô đoạn nhún mạnh chân nhảy lên theo thế Nhất hạc xung thiên, mũi kiếm phá không nhắm nóc nhà đâm thẳng.
Mọi người ai nấy đều giật mình ngạc nhiên vì hành động đột ngột của Phi Dương. Tuy nhiên chỉ lát sau đó vang lên một tiếng la đau đớn. Đến lúc này ai nấy đều hiểu ra vì sao Phi Dương lại làm vậy. Bởi thế Vi Hàn và Tô Mộ Bạch nhất loạt vung chân đạp mạnh một cái, tung người nhảy ra theo lối sửa sổ truy tung ám khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.