Chương 19: Bênh Vực Kẻ Yếu (1)
Thạch Chương Ngư
01/01/2022
Trấn Lý Miếu ở tây bắc nhất của Hán Huyện giáp giới cùng Phong Huyện, trước khi Trương Hợp Hoan xuất phát thì Đỗ tổng biên tập cho cậu một nhiệm vụ phỏng vấn chính là nhận cơ hội lần này sưu tập một chút tư liệu, theo dõi một chút tình huống chấp hành chính sách cụ thể, Trương Hợp Hoan cho rằng đề nghị này của lão Đỗ cực kỳ có thể làm, Trương Phú Quý không phải gọi điện thoại uy hiếp mình sao? Mình muốn để cho người này biết hậu quả đắc tội bổn gia.
Trương Hợp Hoan cho rằng báo giá trị danh dự của mình ở tòa soạn đã đạt tới đỉnh, thật ra trong lòng đa số người ở tòa soạn thì thằng nhãi này là mặt hàng hung ác có thể đánh có thể đối chọi, có được hình tượng như vậy thật ra cũng có không ít tiện lợi, một phóng viên thực tập nho nhỏ làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nơi người làm công tác văn hoá tụ tập nhiều như thế, quân tử động khẩu không động thủ, xét đến cùng vẫn là văn nhân thì hay rụt cổ.
Ví dụ như người lãnh đạo trực tiếp của cậu là Chu Quảng Sinh cũng không dám ngay mặt làm khó dễ cậu, ví dụ như cậu có thể đương nhiên lấy xe máy duy nhất trong tòa soạn làm của riêng.
Trước khi xuống nông thôn còn từ tòa soạn mượn máy ảnh, bút ghi âm, laptop còn là mẫu Samsung tòa soạn mới mua, vốn là trưởng tòa soạn muốn dùng, nhưng bởi vì chuyện laptop bị nổ trước đó, nên cái này vừa mua về đã phải phủ bụi trong kho, vừa vặn đưa cho phóng viên thực tập sử dụng.
Trương Hợp Hoan không có bằng lái xem qua đã cực kỳ giống một phóng viên, chứng nhận phóng viên của cậu đã làm, trên xe máy còn dán riêng nhãn Tin tức sớm Ca Phong, chỗ bắt mắt lại dán thêm nhãn phỏng vấn tin tức, tên của mình cũng dán lên.
Cậu không sợ đứng cao, không sợ phô trương, sợ chính là không thể nhanh chóng nổi danh, nếu có khả năng, cậu hận không thể vác một cây cờ lớn thêu tên của mình, đón gió phấp phới, một đường tung bay.
Trương Hợp Hoan võ trang hạng nặng cưỡi xe máy đột đột đột đi trấn Lý Miếu.
Đi cơ sở rèn luyện chỗ tốt lớn nhất chính là không cần lo lắng vấn đề chỗ ở, đài phát thanh trấn Lý Miếu phụ trách cung cấp.
Trương Hợp Hoan thời điểm đi đến trấn Lý Miếu đã là 4 giờ chiều, sau khi hỏi thăm biết được trạm thông tin ở trong đài phát thanh của trấn, hiện tại đài phát thanh trấn cũng không phải là cái loại đơn vị phát thanh chuyên phát loa ra ngoài như quá khứ, mà là lệ thuộc trực tiếp cục radio huyện, phụ trách công tác quản lý lắp đặt và bảo trì truyền hình cáp.
Trương Hợp Hoan cưỡi xe máy đi vào cửa lớn đài phát thanh trấn, nhìn thấy trên cửa kéo có tấm băng rôn màu đỏ, mặt trên viết —— Chào mừng đồng chí Trương Hợp Hoan phóng viên báo huyện xuống nông thôn!
Trương Hợp Hoan nhìn tên mình thật to ở trên băng rôn vui vẻ không hiểu, cậu thích nhất chính là người khác tuyên truyền giúp cậu, đồng thời có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới một phóng viên thực tập còn có thể được hoan nghênh long trọng như vậy, quả nhiên chỗ nhỏ cũng có chỗ tốt của chỗ nhỏ.
Một phụ nữ trung niên tướng mạo tú lệ nghe được tiếng xe máy đi ra nghênh đón, chờ cậu dừng xe xong, chủ động đi qua bắt tay với cậu, Trương Hợp Hoan cảm giác tay của cô ta trắng mịn mềm mại, giống như mỡ heo vậy, không giống như là phụ nữ lao động bình thường, sau khi hỏi qua mới biết được cô là Lữ Tú Phân phát thanh viên đài phát thanh trấn.
Đài phát thanh trấn trừ bỏ trạm trưởng ra tất cả đều là làm việc bán thời gian, Lữ Tú Phân cũng không ngoại lệ.
Người chị này cũng thực nhiệt tình, dẫn Trương Hợp Hoan đi trạm thông tin chỗ của cậu, trạm thông tin ở một gian phòng lầu một đài phát thanh, đã tiến hành quét tước rồi, bên trong có giường có bàn công tác còn có TV, như là một phòng trọ độc thân, bất quá không có nhà vệ sinh riêng, cũng may không xa, đi vài bước là ngay ở chỗ cầu thang, bên cạnh còn có một nhà tắm công cộng, nam nữ xài chung, mở cửa có giờ.
Vốn Trương Hợp Hoan còn lo lắng điều kiện ăn ở tại trấn kém, nhưng xem qua thì phòng này còn muốn sạch sẽ hơn so với khách sạn mà cậu ở trên huyện, mấu chốt là miễn phí.
Lữ Tú Phân nói cho cậu trạm trưởng Hứa Thế Mậu đi cục phát thanh huyện họp rồi, buổi tối mới trở về, còn chuyên môn ở khách sạn Tam Nông trên trấn làm bữa cơm đón gió tẩy trần với phóng viên đồng chí mới tới.
Trương Hợp Hoan khách khí vài câu, vốn định từ chối, nhưng Lữ Tú Phân nói chuyện này đã định rồi, cậu phải đi.
Trương Hợp Hoan hơi sửa sang lại một chút, đi nhà tắm công cộng tắm rửa một cái, trở lại trạm thông tin, nhìn thấy trên điện thoại di động có mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là mẹ Liễu Vân Tư gọi tới, trước gọi điện thoại trả lại, Liễu Vân Tư hỏi cậu cuối tuần có về nhà hay không, cậu nói cho mẹ, trước mắt mình ở cơ sở trấn Lý Miếu rèn luyện trong một tháng, đi về cũng không tiện, tính chờ sau khi rèn luyện chấm dứt mới về Bằng Thành.
Trương Hợp Hoan cho rằng báo giá trị danh dự của mình ở tòa soạn đã đạt tới đỉnh, thật ra trong lòng đa số người ở tòa soạn thì thằng nhãi này là mặt hàng hung ác có thể đánh có thể đối chọi, có được hình tượng như vậy thật ra cũng có không ít tiện lợi, một phóng viên thực tập nho nhỏ làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, nơi người làm công tác văn hoá tụ tập nhiều như thế, quân tử động khẩu không động thủ, xét đến cùng vẫn là văn nhân thì hay rụt cổ.
Ví dụ như người lãnh đạo trực tiếp của cậu là Chu Quảng Sinh cũng không dám ngay mặt làm khó dễ cậu, ví dụ như cậu có thể đương nhiên lấy xe máy duy nhất trong tòa soạn làm của riêng.
Trước khi xuống nông thôn còn từ tòa soạn mượn máy ảnh, bút ghi âm, laptop còn là mẫu Samsung tòa soạn mới mua, vốn là trưởng tòa soạn muốn dùng, nhưng bởi vì chuyện laptop bị nổ trước đó, nên cái này vừa mua về đã phải phủ bụi trong kho, vừa vặn đưa cho phóng viên thực tập sử dụng.
Trương Hợp Hoan không có bằng lái xem qua đã cực kỳ giống một phóng viên, chứng nhận phóng viên của cậu đã làm, trên xe máy còn dán riêng nhãn Tin tức sớm Ca Phong, chỗ bắt mắt lại dán thêm nhãn phỏng vấn tin tức, tên của mình cũng dán lên.
Cậu không sợ đứng cao, không sợ phô trương, sợ chính là không thể nhanh chóng nổi danh, nếu có khả năng, cậu hận không thể vác một cây cờ lớn thêu tên của mình, đón gió phấp phới, một đường tung bay.
Trương Hợp Hoan võ trang hạng nặng cưỡi xe máy đột đột đột đi trấn Lý Miếu.
Đi cơ sở rèn luyện chỗ tốt lớn nhất chính là không cần lo lắng vấn đề chỗ ở, đài phát thanh trấn Lý Miếu phụ trách cung cấp.
Trương Hợp Hoan thời điểm đi đến trấn Lý Miếu đã là 4 giờ chiều, sau khi hỏi thăm biết được trạm thông tin ở trong đài phát thanh của trấn, hiện tại đài phát thanh trấn cũng không phải là cái loại đơn vị phát thanh chuyên phát loa ra ngoài như quá khứ, mà là lệ thuộc trực tiếp cục radio huyện, phụ trách công tác quản lý lắp đặt và bảo trì truyền hình cáp.
Trương Hợp Hoan cưỡi xe máy đi vào cửa lớn đài phát thanh trấn, nhìn thấy trên cửa kéo có tấm băng rôn màu đỏ, mặt trên viết —— Chào mừng đồng chí Trương Hợp Hoan phóng viên báo huyện xuống nông thôn!
Trương Hợp Hoan nhìn tên mình thật to ở trên băng rôn vui vẻ không hiểu, cậu thích nhất chính là người khác tuyên truyền giúp cậu, đồng thời có chút thụ sủng nhược kinh, không nghĩ tới một phóng viên thực tập còn có thể được hoan nghênh long trọng như vậy, quả nhiên chỗ nhỏ cũng có chỗ tốt của chỗ nhỏ.
Một phụ nữ trung niên tướng mạo tú lệ nghe được tiếng xe máy đi ra nghênh đón, chờ cậu dừng xe xong, chủ động đi qua bắt tay với cậu, Trương Hợp Hoan cảm giác tay của cô ta trắng mịn mềm mại, giống như mỡ heo vậy, không giống như là phụ nữ lao động bình thường, sau khi hỏi qua mới biết được cô là Lữ Tú Phân phát thanh viên đài phát thanh trấn.
Đài phát thanh trấn trừ bỏ trạm trưởng ra tất cả đều là làm việc bán thời gian, Lữ Tú Phân cũng không ngoại lệ.
Người chị này cũng thực nhiệt tình, dẫn Trương Hợp Hoan đi trạm thông tin chỗ của cậu, trạm thông tin ở một gian phòng lầu một đài phát thanh, đã tiến hành quét tước rồi, bên trong có giường có bàn công tác còn có TV, như là một phòng trọ độc thân, bất quá không có nhà vệ sinh riêng, cũng may không xa, đi vài bước là ngay ở chỗ cầu thang, bên cạnh còn có một nhà tắm công cộng, nam nữ xài chung, mở cửa có giờ.
Vốn Trương Hợp Hoan còn lo lắng điều kiện ăn ở tại trấn kém, nhưng xem qua thì phòng này còn muốn sạch sẽ hơn so với khách sạn mà cậu ở trên huyện, mấu chốt là miễn phí.
Lữ Tú Phân nói cho cậu trạm trưởng Hứa Thế Mậu đi cục phát thanh huyện họp rồi, buổi tối mới trở về, còn chuyên môn ở khách sạn Tam Nông trên trấn làm bữa cơm đón gió tẩy trần với phóng viên đồng chí mới tới.
Trương Hợp Hoan khách khí vài câu, vốn định từ chối, nhưng Lữ Tú Phân nói chuyện này đã định rồi, cậu phải đi.
Trương Hợp Hoan hơi sửa sang lại một chút, đi nhà tắm công cộng tắm rửa một cái, trở lại trạm thông tin, nhìn thấy trên điện thoại di động có mấy cuộc điện thoại nhỡ, đều là mẹ Liễu Vân Tư gọi tới, trước gọi điện thoại trả lại, Liễu Vân Tư hỏi cậu cuối tuần có về nhà hay không, cậu nói cho mẹ, trước mắt mình ở cơ sở trấn Lý Miếu rèn luyện trong một tháng, đi về cũng không tiện, tính chờ sau khi rèn luyện chấm dứt mới về Bằng Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.