Chương 43: Huyết Chiến Sông Tiểu Thương (1)
Thạch Chương Ngư
03/01/2022
Có người chỉ vào Đông Quang Minh nói: "Mày, giao máy quay phim ra đây!"
"Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh." Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Đông Quang Minh thì chỉ cần đưa tấm chiêu bài này là có lực chấn nhiếp tương đương.
"Mày có là đài trung ương cũng không được, nơi này là khu tư nhân, không có lãnh đạo đơn vị tụi tao cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, càng không thể tiến hành quay chụp."
Bạch Anh theo lý cố gắng nói: "Các anh biết luật báo chí không? Chúng tôi có quyền đưa tin chân tướng ở đây."
"Chân tướng gì? Tụi mày đây là quay chụp, đánh cắp cơ mật kinh doanh phi pháp, giao máy quay phim ra đây!" Mấy tên bảo an vây quanh Đông Quang Minh, bắt đầu giằng co, Đông Quang Minh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Tôi cảnh cáo các anh, các anh đây là hành vi trái pháp luật."
Lái xe cùng một phóng viên khác bảo vệ Bạch Anh, Bạch Anh lấy ra điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, cũng không chờ cô gọi điện thoại, mấy tên bảo an đã xông lên, điện thoại di động Bạch Anh cũng bị người ta đoạt lấy, phẫn nộ hô to: "Làm gì? Các người muốn làm gì?"
Đương nhiên Trương Hợp Hoan cũng không có khả năng chỉ lo thân mình, một gã bảo an thân cao thể tráng đã đi về phía cậu, mặt hàng này cao 1m9, như hung thần ác sát uy hiếp: "Lập tức giao máy ảnh của mày ra đây!"
Trương Hợp Hoan giả hèn: "Tôi là đi ngang qua, tôi không quan hệ với bọn họ, các anh tiếp tục, tôi không nhúng tay."
Mấy phóng viên đài tỉnh lâm vào khốn cảnh nhất tề nhìn Trương Hợp Hoan, người này thực hèn mà, vội vã rũ bỏ bản thân, loại thời điểm này không phải nên cùng chung kẻ thù sao?
"Giao máy ảnh ra đây!"
"Tôi nếu không giao thì sao?" Trương Hợp Hoan vẫn cười cười như trước.
Lúc này máy quay của Đông Quang Minh đã bị bảo an đoạt qua, lấy băng DV từ bên trong ra.
Đông Quang Minh phẫn nộ mắng: "Các người quả thực chính là du côn lưu manh, tôi sẽ tố cáo các người…" nói còn chưa dứt lời, có người đã có anh ta một cái tát, nửa bên mặt bị tát sưng cả lên, Đông Quang Minh nhất thời câm miệng.
Không có ai quan tâm tới người này, vấn đề máy quay đã giải quyết, máy ảnh của Trương Hợp Hoan đã thành mục tiêu của đám người này.
Tên bảo an thân cao thể tráng kia hai lần đòi không thành, thì đưa tay chộp qua, Trương Hợp Hoan xem chuẩn bàn tay thằng nhãi này, nắm ở đầu ngón tay của hắn, nhẹ nhàng xoắn một cái, bảo an phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, thịch một tiếng quỳ ở trên đất, kêu rên: "Đau buông tay."
Cái này còn là Trương Hợp Hoan thủ hạ lưu tình, nếu lại ác chút, ngón tay của mặt hàng đã bị gãy.
Đám bảo an này thấy vậy cũng không quá để ý, tiểu tử này quá kiêu ngạo, trước mặt nhiều người như vậy còn dám chủ động ra tay, cái này không phải chủ động cầu ngược sao?
Trương Hợp Hoan buông ngón tay bảo an nọ ra, lui về phía sau một bước: "Tôi cảnh cáo các anh, các anh đừng ép tôi ra tay, tôi hiện tại ra tay chính là phòng vệ chính đáng."
Tên cầm đầu ỷ vào người đông thế mạnh, phất phất tay nói: "Đều lên cho tao, lấy máy ảnh lại đây."
Trương Hợp Hoan tiếp tục lui ra sau, mặt sau chính là sông Tiểu Thương, hôm nay cục diện biến thành dựa sông chiến một trận, Trương Hợp Hoan mặc dù có điện thoại di động, nhưng hiện tại gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không còn kịp. Cậu bỗng nhiên nhớ tới hình như triều Tống có vị mãnh tướng Dương Tái Hưng liền từng huyết nhiễm sông Tiểu Thương.
Cậu cũng không phải là Dương Tái Hưng, đối phương cũng không phải Kim Ngột Thuật Kim tướng suất lĩnh quân Kim, hôm nay chiến đấu không phải ngươi chết ta sống địch ta đấu tranh, trên tính chất còn thuộc về nhân dân mâu thuẫn nội bộ.
Năm tên bảo an xếp thành hình quạt bao vây Trương Hợp Hoan, trong tay thống nhất cầm gậy chống bạo động.
Trương Hợp Hoan hiện tại giá trị danh dự đã có hơn 50.000, đừng nhìn hiện trường hơn hai mươi bảo an, chỉ cần hao phí một lần 5.000 điểm giá trị danh dự đổi một lần thời gian tạm dừng là có thể thoải mái thu phục, nhưng Trương Hợp Hoan không thích lãng phí giá trị danh dự, thời gian tạm dừng tồn kho chỉ có hai món, có thể sử dụng thực lực giải quyết vấn đề thì căn bản không cần mượn đạo cụ.
Thái độ kiêu ngạo của đám bảo an này khiến cho cậu phản cảm mãnh liệt, mấy ngày nay thời tiết khô ráo, mọi việc không thuận, trong lòng tích hỏa, cần một hồi chiến đấu để phát tiết một chút.
Trương Hợp Hoan không chút hoang mang treo máy ảnh ở trên cây nhỏ bờ sông, sau đó nói với đám bảo an kia: "Máy ảnh ở chỗ này, từng người lên, ai có thể đánh bại tôi, cái máy ảnh này cứ việc mà lấy."
Đây đúng là chỗ giảo hoạt của Trương công tử, chủ động đưa ra đơn đả độc đấu, mục đích là muốn hóa giải rơi vào cục diện bị vây đánh.
"Chúng tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh." Dựa theo kinh nghiệm trước đây của Đông Quang Minh thì chỉ cần đưa tấm chiêu bài này là có lực chấn nhiếp tương đương.
"Mày có là đài trung ương cũng không được, nơi này là khu tư nhân, không có lãnh đạo đơn vị tụi tao cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào, càng không thể tiến hành quay chụp."
Bạch Anh theo lý cố gắng nói: "Các anh biết luật báo chí không? Chúng tôi có quyền đưa tin chân tướng ở đây."
"Chân tướng gì? Tụi mày đây là quay chụp, đánh cắp cơ mật kinh doanh phi pháp, giao máy quay phim ra đây!" Mấy tên bảo an vây quanh Đông Quang Minh, bắt đầu giằng co, Đông Quang Minh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: "Tôi cảnh cáo các anh, các anh đây là hành vi trái pháp luật."
Lái xe cùng một phóng viên khác bảo vệ Bạch Anh, Bạch Anh lấy ra điện thoại chuẩn bị báo cảnh sát, cũng không chờ cô gọi điện thoại, mấy tên bảo an đã xông lên, điện thoại di động Bạch Anh cũng bị người ta đoạt lấy, phẫn nộ hô to: "Làm gì? Các người muốn làm gì?"
Đương nhiên Trương Hợp Hoan cũng không có khả năng chỉ lo thân mình, một gã bảo an thân cao thể tráng đã đi về phía cậu, mặt hàng này cao 1m9, như hung thần ác sát uy hiếp: "Lập tức giao máy ảnh của mày ra đây!"
Trương Hợp Hoan giả hèn: "Tôi là đi ngang qua, tôi không quan hệ với bọn họ, các anh tiếp tục, tôi không nhúng tay."
Mấy phóng viên đài tỉnh lâm vào khốn cảnh nhất tề nhìn Trương Hợp Hoan, người này thực hèn mà, vội vã rũ bỏ bản thân, loại thời điểm này không phải nên cùng chung kẻ thù sao?
"Giao máy ảnh ra đây!"
"Tôi nếu không giao thì sao?" Trương Hợp Hoan vẫn cười cười như trước.
Lúc này máy quay của Đông Quang Minh đã bị bảo an đoạt qua, lấy băng DV từ bên trong ra.
Đông Quang Minh phẫn nộ mắng: "Các người quả thực chính là du côn lưu manh, tôi sẽ tố cáo các người…" nói còn chưa dứt lời, có người đã có anh ta một cái tát, nửa bên mặt bị tát sưng cả lên, Đông Quang Minh nhất thời câm miệng.
Không có ai quan tâm tới người này, vấn đề máy quay đã giải quyết, máy ảnh của Trương Hợp Hoan đã thành mục tiêu của đám người này.
Tên bảo an thân cao thể tráng kia hai lần đòi không thành, thì đưa tay chộp qua, Trương Hợp Hoan xem chuẩn bàn tay thằng nhãi này, nắm ở đầu ngón tay của hắn, nhẹ nhàng xoắn một cái, bảo an phát ra một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, thịch một tiếng quỳ ở trên đất, kêu rên: "Đau buông tay."
Cái này còn là Trương Hợp Hoan thủ hạ lưu tình, nếu lại ác chút, ngón tay của mặt hàng đã bị gãy.
Đám bảo an này thấy vậy cũng không quá để ý, tiểu tử này quá kiêu ngạo, trước mặt nhiều người như vậy còn dám chủ động ra tay, cái này không phải chủ động cầu ngược sao?
Trương Hợp Hoan buông ngón tay bảo an nọ ra, lui về phía sau một bước: "Tôi cảnh cáo các anh, các anh đừng ép tôi ra tay, tôi hiện tại ra tay chính là phòng vệ chính đáng."
Tên cầm đầu ỷ vào người đông thế mạnh, phất phất tay nói: "Đều lên cho tao, lấy máy ảnh lại đây."
Trương Hợp Hoan tiếp tục lui ra sau, mặt sau chính là sông Tiểu Thương, hôm nay cục diện biến thành dựa sông chiến một trận, Trương Hợp Hoan mặc dù có điện thoại di động, nhưng hiện tại gọi điện thoại báo cảnh sát cũng không còn kịp. Cậu bỗng nhiên nhớ tới hình như triều Tống có vị mãnh tướng Dương Tái Hưng liền từng huyết nhiễm sông Tiểu Thương.
Cậu cũng không phải là Dương Tái Hưng, đối phương cũng không phải Kim Ngột Thuật Kim tướng suất lĩnh quân Kim, hôm nay chiến đấu không phải ngươi chết ta sống địch ta đấu tranh, trên tính chất còn thuộc về nhân dân mâu thuẫn nội bộ.
Năm tên bảo an xếp thành hình quạt bao vây Trương Hợp Hoan, trong tay thống nhất cầm gậy chống bạo động.
Trương Hợp Hoan hiện tại giá trị danh dự đã có hơn 50.000, đừng nhìn hiện trường hơn hai mươi bảo an, chỉ cần hao phí một lần 5.000 điểm giá trị danh dự đổi một lần thời gian tạm dừng là có thể thoải mái thu phục, nhưng Trương Hợp Hoan không thích lãng phí giá trị danh dự, thời gian tạm dừng tồn kho chỉ có hai món, có thể sử dụng thực lực giải quyết vấn đề thì căn bản không cần mượn đạo cụ.
Thái độ kiêu ngạo của đám bảo an này khiến cho cậu phản cảm mãnh liệt, mấy ngày nay thời tiết khô ráo, mọi việc không thuận, trong lòng tích hỏa, cần một hồi chiến đấu để phát tiết một chút.
Trương Hợp Hoan không chút hoang mang treo máy ảnh ở trên cây nhỏ bờ sông, sau đó nói với đám bảo an kia: "Máy ảnh ở chỗ này, từng người lên, ai có thể đánh bại tôi, cái máy ảnh này cứ việc mà lấy."
Đây đúng là chỗ giảo hoạt của Trương công tử, chủ động đưa ra đơn đả độc đấu, mục đích là muốn hóa giải rơi vào cục diện bị vây đánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.