Đại Viên Vương

Quyển 8 - Chương 8

Lưu Lãng Đích Cáp Mô

22/04/2013



" Thỉ Phong Doanh bắt quân đào ngũ, ai phản kháng, sát! Ai cản trở, sát! Ai bao che, sát!"

Nhạc Sư Đà cứ thế gầm thét khiến cho vài con phố hắn đi qua đều khiếp sợ. Có nhà cửa sổ không được chắc lắm liền bị tiếng gầm thét của Nhạc Sư Đà làm rơi cả xuống đất.

Vương Phật Nhi sau đêm thu phục được Thỉ Phong Doanh về kiểm điểm lại thì thấy trong số hơn ba chục võ tướng mình thu phục được trong Đại lễ phong đất đã bị chết mất sáu người, thế thì bảo hắn sao không giận được chứ? Rạng sáng hôm sau, hắn lập tức đi chỉnh đốn đội ngũ đi truy bắt bọn đào ngũ.

Có hơn một vạn binh sĩ, hắn cứ dựa theo quân chế của Ngọc Lê vương triều phân chia Doanh thành tám Bộ. Vốn mỗi Bộ phái có năm tì tướng nhưng Vương Phật Nhi không đủ nhân lực nên cũng chỉ có thể dựa theo số võ tướng có trong tay mà cố bố trí.

Trong thời loạn, thứ không sợ nhất chính là người chết. Vương Phật Nhi mới xuất sư đã nổi danh nên cứ theo quân pháp, Thỉ Phong Doanh tướng sĩ thấy hắn nổi giận là giết người nên câm như hến, không một ai dám làm loạn nữa.

Đội ngũ được phái đi truy bắt đào ngũ này trông đã thật là chỉnh tề, có phong cách của quân đội. Nhạc Sư Đà tìm khắp mười khu phố, thấy đã gần giữa trưa và hơi hơi đói bụng bèn tùy tiện rẽ vào một quán nhỏ bảo chủ quán lập tức mang đến năm trăm cái bánh bao.

Người chủ quán nghe mà kinh hoảng. Hắn có bán cả tháng cũng không được nhiều bánh bao như vậy, nhưng gặp phải vị quan gia hung thần ác sát như thế này thì lại không dám chống đối, đành ngầm sai tiểu nhị khẩn trương chạy ra ngoài mua về.

Nhạc Sư Đà uống mấy ngụm trà, trong lòng cảm thấy vô cùng vui sướng. Hành động của Vương Phật Nhi tối hôm qua khiến cho hắn vô cùng thống khoái. Hôm nay, hai ngàn tướng sĩ thủ hạ mà hắn chỉ huy thật dễ sai khiến, hiệu lệnh đã ban xuống thì cả đám lập tức chấp hành không điều kiện, đến đánh rắm cũng không dám, thuần phục hơn hẳn so với mấy ngày trước chỉ bằng mặt không bằng lòng hoặc là lười nhác, phản kháng công khai.

" Chủ công chia bốn ngàn quân tinh nhuệ nhất của Thỉ Phong Doanh thành tám Bộ giao cho lão Sư tử ta và tên mặt trắng Khương Công Vọng kia, xem ra là hy vọng hai chúng ta có thể làm nên chuyện. Tiểu tử Khương Công Vọng kia mặt mày không tệ, võ công lại cao, lão Sư tử ta nhất định phải cố gắng nhiều tích góp từng chút công lao thì mới không bị hắn áp chế."

Chờ không bao lâu thì bánh bao lục tục mang đến. Nhạc Sư Đà lấy một mâm ăn như ma đói, chưa được một lát đã no căng bụng nhưng thấy binh lính thủ hạ còn chưa ăn xong nên hắn cũng không vội hành động.

Lần này hắn dẫn theo ba trăm quân vào thành, giờ đã bắt được phải đến hơn năm trăm tên đào ngũ. Lúc đầu còn có vài tên trong bọn đào binh kháng cự nhưng sau khi bị hắn chém chết mấy tên ngay đương trường thì số dám phản kháng lập tức giảm đi rất nhiều.

Tuy rằng số lượng đào ngũ còn nhiều hơn thủ hạ của hắn nhưng Nhạc Sư Đà đã tuyển lựa bộ hạ đều là những người võ nghệ cao cường nên vẫn quản thúc đám đào ngũ bị bắt về đâu vào đấy.

Nhạc Sư Đà đang chờ đám thủ hạ ăn uống thì đột nhiên có một toán binh mã đi theo một con đường khác kéo đến, cứ ngông nghênh thẳng tiến, hoàn toàn coi đám người Thỉ Phong Doanh của Nhạc Sư Đà vào đâu. Truyện "Đại Viên Vương "

"Đám tạp binh này ở đâu ra thế? Trông thấy binh mã Bạch Nguyệt tộc chúng ta còn không mau tranh đường!"



Toán người này rất kiêu ngạo, gã quan cầm lớn tiếng quát mắng binh lính Thỉ Phong Doanh đang đứng ngồi tản mác ở ven đường. Nhạc Sư Đà cũng không phải là người có tính nhẫn nhịn, lập tức sải bước ra ngoài cửa hàng, quát lớn:" Quân đội Bạch Nguyệt tộc thì có gì đặc biệt hơn người, chúng ta là tướng sĩ của Đại Lôi Âm tự, trấn thủ Nam Thiên môn quan, nay là Thỉ Phong Doanh trong tám Doanh tiên phong của Hoàng gia. Vì cái gì mà phải nhường đường cho các ngươi? Đường thì rộng như thế này, các ngươi không đi được sao?"

Tên quan kia hé mắt nhìn khắp người Nhạc Sư Đà, đột nhiên cười rộ lên:" Trông ngươi cứ như một cái bao cỏ vậy. Đại Lôi Âm tự là cái quái gì mà cũng dám đánh đồng với Thanh Viên quân chúng ta? Thỉ Phong Doanh chỉ là cái rác rưởi, còn không mau chạy tránh đường thì ta giết chết cả đàn phế vật các ngươi để xem ai dám há mồm nói nửa câu nào không?"

Nhạc Sư Đà cười hắc hắc, đột nhiên nói:" Cứ tưởng là ai, hóa ra là Thanh Viên quân. Không biết vị tiểu công tử Tốn Tô Tà đại nhân của các ngươi sau cơn sợ hãi đó đã bình phục lại chưa? Chúng ta thấy Vương Thập Phương đại nhân rất là nhớ thương hắn đó!"

Tướng sĩ Thỉ Phong Doanh nghe những lời xỏ xiên này đều toét miệng cười. Tên quan kia tức thì xanh mét mặt không nói được một lời. Gã hung hăng vung tay lên, thủ hạ lập tức rút quân đao ra xông đến chém giết tướng sĩ Thỉ Phong Doanh đang nghỉ ngơi ở ven đường.

Đám binh lính Thỉ Phong Doanh này ngược xuôi cả buổi sáng, phần lớn lại là quân đào ngũ vừa bị bắt lại nên khi đương đầu với trân chém giết thì nhất thời thất kinh, trong chớp mắt đã bị chém chết đến bảy tám mươi người.

Nhạc Sư Đà hừ lạnh một tiếng, rút Sư đà thần đao ra và lập tức chém về phía viên tướng Thanh Viên quân kia. Hắn dẫn theo hơn ba trăm binh lính, nếu để cho người ta giết mấy mấy chục người thì khi trở về biết nói như thế nào? Huống chi, Vương Phật Nhi rõ ràng là kẻ không sợ trời không sợ đất nên đương nhiên Nhạc Sư Đà cũng không hề biết thế nào là chùn tay.

" *** nó. Chủ công cứ nói rằng chủ nhân của các ngươi mạnh lắm, lão Ngưu ta đang muốn lột mai đám rùa con rùa cháu các ngươi làm bô đựng nước tiểu hổ đây!"

Tên quan thấy Nhạc Sư Đà động thủ cũng không kinh hoảng, lập tức rút ra một cây trường thương bằng thép, múa lên tạo thành mười bóng thương ảnh xông lại đánh nhau với Nhạc Sư Đà.

Hai bên giao chiến trên đường cái, cửa hàng hai bên hè lập tức bị thiệt hại. Mấy trăm binh lính đánh nhau loạn xạ, máu tươi chảy như nước, dãy phố lập tức trở nên tàn khốc như Ác quỷ đạo vậy. Nhạc Sư Đà giao thủ được mấy chiêu bỗng đột nhiên rống to một tiếng như sét đánh. Tên quan không ngờ đối thủ còn có kì chiêu như thế, hai tai bị chấn động ong ong, tức thì phản ứng chậm lại và bị viên tướng Sư đầu yêu tộc vô cùng hung hãn này chém một đao trúng đầu.

Quan đầu lĩnh đã bị giết, sĩ khí của đám binh lính Thanh Viên quân lập tức sụp đổ, trận hình trở nên tán loạn. Nhạc Sư Đà hoành đao trước ngực, uy phong lẫm liệt quát:" Kẻ nào đầu hàng thì không giết, phản kháng sẽ bị bắt luyện làm thi binh!"

Hắn nói theo cách hôm nay đi truy bắt quân đào ngũ, sao khiến đám Thanh Viên quân tin chứ? Có kẻ hô lên dẫn đầu, cả bọn lập tức bỏ chạy loạn khắp bốn phía. Nhạc Sư Đà ỷ thế đông người đánh giết một trận, bắt gần mười tù binh, giết hơn trăm tên.

Sau khi tập hợp đội ngũ, Nhạc Sư Đà phát hiện có một số quân đào ngũ hòa trộn vào quân đội của mình. Hắn suy nghĩ một lúc rồi giả bộ không biết. Đám quân đào ngũ này vừa rồi cũng kề vai chiến đấu cùng binh sỹ thủ hạ, nếu tự nguyện trở thành tướng sĩ của Thỉ Phong Doanh thì Nhạc Sư Đà tự nhiên không muốn truy cứu làm gì.

" Chủ công hôm qua cũng dùng thủ đoạn này, chỉ cần người chịu đi theo thì hắn lập tức giả bộ như không thấy cái tội làm loạn, lão Sư ta cũng phải học cái bài này."

Bên Nhạc Sư Đà có thu hoạch lớn nhưng Khương Công Vọng cũng đi bắt quân đào ngũ như hắn lại gặp phiền toái lớn. Khương Công Vọng cũng dẫn theo ba trăm binh mã, vốn cũng đã bắt được đến ba bốn trăm tên đào ngũ nhưng vào thời điểm thu quân thì lại gặp phải một thiếu niên đào ngũ ngoan cố chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Viên Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook