Đại Viên Vương

Quyển 8 - Chương 30: Họa kích của Cơ Lạc Hồng

Lưu Lãng Đích Cáp Mô

22/04/2013



“Chủ công. Phía trước có quân địch chặn đường!” Truyện "Đại Viên Vương "

Vương Phật Nhi đánh tan mai phục của Thần Thử quân, mới hành quân chưa được ba mươi dặm đã thấy cờ hiệu của quân đội Tây kỳ. Cánh quân Tây kỳ này có khoảng ba vạn, đội hình mạnh mẽ mà Vương Phật Nhi chưa gặp bao giờ. Truyện "Đại Viên Vương "

Trên Soái kỳ có một chữ “Hồng” màu trắng tinh. Mấy tên Thần Thử quân vừa bị bắt trông thấy lập tức lớn tiếng reo hò, giọng điệu vô cùng mững rỡ.“Là đạo quân dùng kích của Cơ Lạc Hồng. Chúng ta được cứu rồi, đám ô hợp này đương nhiên không phải đối thủ của Cơ lão đại......”

Lệ Khuynh Thành và Nhạc Sư Đà cùng đi bên cạnh Vương Phật Nhi. Lệ Khuynh Thành nhướng mày, nói với Vương Phật Nhi:“Trước mặt là Cơ Lạc Hồng, một trong mười sáu đại tướng thủ hạ của Cơ Huyễn. Nếu là hắn thì thật sự có chút phiền toái .”

Vương Phật Nhi đảo mắt nhìn qua vị tướng quân cưỡi Xích Diễm long thú, mặc áo giáp trắng như tuyết, tay cầm một cây kích lờn đứng ở trước trận địa quân địch, trong lòng bỗng sinh ra một nỗi cảm khái:“Đây mới là dáng vẻ của đại tướng thống lình ngàn vạn binh mã, uy phong sát khí khiến quân địch khiếp đảm!”

“Có người nói trong bảy đại thần tướng mới của Trung thổ, nếu luận về binh pháp mưu lược thì danh tiếng lớn nhất nhất định là Lý Dược Sư nhưng nếu chỉ luận về võ công thì Cơ Lạc Hồng dùng họa kích mới là người có võ công cao nhất!”

Vương Phật Nhi quay đầu lại, thấy Lệ Khuynh Thành khi nói về Cơ Lạc Hồng thì sắc mặt có chút cổ quái, bèn nhoẻn miệng cười nói:“Binh pháp mưu lược thì ta thật sự cam chịu nhận thua, nhưng nếu so về võ công thì chỉ sợ vị Cơ Lạc Hồng này chưa chắc đã mạnh hơn ta.”

Lệ Khuynh Thành rời mắt khỏi Cơ Lạc Hồng, chuyển sang nhìn thẳng vào Vương Phật Nhi, hơi chu miệng lên, khẽ cười nói:“Muội nghe giọng nói của huynh có chứa chút dấm chua thì phải? Muội đã từng giao thủ với Cơ Lạc Hồng, tuy người này chỉ có võ công nhị phẩm nhưng cây đại kích thật sự có uy lực quỷ thần khó lường, lúc ấy giao thủ trăm chiêu không phân biệt thắng bại, nếu có thêm vài vị võ tướng xuất sắc thủ hạ của Cơ Huyễn xông lên thì muội cũng chỉ có đường bỏ chạy. Thập Phương, nếu huynh có bản lĩnh thì hãy đánh bại vị đại thần tướng mới này cho muội xem có phải võ công không thua hắn hay không.”

Vương Phật Nhi nổi hào khí, vỗ Phi Vân Đà vọt lên trước trận, quát to:“Cơ Lạc Hồng! Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo ở trong tay ta, ngươi có muốn hắn còn sống trở về hay không?”

Vương Phật Nhi nói những lời này với giọng thật là độc ác, lập tức giương bẫy đối với Cơ Lạc Hồng.

Cơ Lạc Hồng đang đứng yên ở dưới Soái kì, lúc này mới khẽ cử động. Lông mao từ đầu đến đuôi con Xích Diễm long thú bùng cháy lên lửa đỏ, giao hòa với chân khí trắng tinh trên người Cơ Lạc Hồng trông giống như một vầng trăng lạnh mọc lên trong lửa cháy.

Thú cưỡi của Cơ Lạc Hồng ít nhất cũng có lực lượng trên ngũ phẩm! Trong khắp Trung thổ cũng không có quá một trăm con Xích Diễm long thú như vậy.

“Nếu Thần Thử tướng quân Chiêm Trảo có tổn thương một sợi lông thì ta nhất định giết sạch quân lính của ngươi, không để sót một người còn sống!”



Cơ Lạc Hồng rốt cục cũng mở miệng, nhưng lời nói lạnh lẽo tàn khốc không một chút lo lắng khiến cho ngay cả Vương Phật Nhi nghe xong cũng phát run lên. Một lúc lâu sau hắn mới khẽ cười một tiếng, lên tiếng đáp:“Không có cách nào đâu. Ta có bảy thi yêu và cả ngàn thi binh nhập phẩm, dù thế nào cũng có thể đổi lấy một nửa binh mã của Cơ Lạc Hồng tướng quân, một nửa còn lại xem như người sắp bị chết chém, chỉ như chó cùng rứt giậu mà thôi.”

Vương Phật Nhi nào phải loại tay mơ, lúc này một phân khí thế cũng không chịu thua. Ánh mắt hai người như điện, tức thì giao thủ ở giữa không trung. Đôi mắt của Cơ Lạc Hồng giống như băng sương mãi mãi không tan, chứa đựng sát ý như ngàn vạn binh mã còn ánh mắt Vương Phật Nhi thì giống như mặt trời cháy rừng rực chân hỏa, huyền ảo thiên biến vạn hóa, tuy rằng tu vi thấp hơn Cơ Lạc Hồng hai phẩm nhưng cũng không thấy nửa điểm kém hơn.

“Hừ, có được dũng khí đến thế này quả không hổ là đệ tử của Vương Phật Nhi trụ trì Đại Lôi Âm tự. Thôi được, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu có thể đấu tay đôi thắng được ta thì ta sẽ cho ngươi một con đường sống. Nếu ngươi thua thì phải ngoan ngoãn thả Thần Thử tướng quân trở về!”

Vương Phật Nhi cười hắc hắc, lạnh lùng đáp:“ Ngươi đưa ra đề nghị không công bằng như vậy chẳng làm mất thể diện của mình sao. Cơ Lạc Hồng, không phải ngươi nói dối, hay vẫn còn tỉnh táo đó chứ! Chẳng lẽ ta thắng ngươi thì Cơ Lạc Hồng tướng quân sẽ hết quan tâm đến Thần Thử tướng quân g, mặc cho ta mang đi ư?”

Cơ Lạc Hồng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ thất sách. Hắn nào có tâm tư gì bàn chuyện đánh cuộc với Vương Phật Nhi cơ chứ? Vừa rồi hắn đề nghị chẳng qua là không muốn Vương Phật Nhi dùng thủ đoạn cá chết lưới rách, dùng đám thi binh Tung Dương thiết kỵ vào loại lợi hại nhất thiên hạ liều chết đổi mạng với Chiến Kích quân của hắn mà thôi.

Chỉ cần Vương Phật Nhi đáp ứng đánh tay đôi với hắn, Cơ Lạc Hồng thập phần tin tưởng sẽ bắt sống tên tiểu tử trẻ tuổi này. Chỉ cần có thể bắt được chủ tướng của quân địch thì việc trao đổi lấy Chiêm Trảo chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ. Hắn chỉ không dự đoán được Vương Phật Nhi lại quỷ quyệt tinh quái thế này.

“Nếu ngươi có thể thắng thì ta đương nhiên vẫn muốn Chiêm Trảo tướng quân được thả về, nhưng bản tướng đáp ứng với ngươi sẽ lấy ba vạn tù binh Thanh Mộc thành để trao đổi lấy Thần Thử tướng quân!”

Vương Phật Nhi nghe xong câu này thì trong lòng phát lạnh, thầm mắng một tiếng rồi nói:“Xem ra Mộ Dung Thôn không chạy thoát được kiếp số, vẫn bị người ta bắt sống. Nhưng tại sao chỉ có ba vạn tù binh, dân chúng Thanh Mộc thành cộng với Thỉ Phong Doanh của ta ước chừng phải đến mười vạn chứ!”

Vương Phật Nhi chẳng hề tin tưởng đối phương, trong lòng tính toán kế sách, nghĩ rằng Chiêm Trảo nặng hơn trăm cân cũng không giá trị giá trị bằng ba vạn dân cư. Hắn lên tiếng đáp:“ Tuy rằng Cơ Lạc Hồng tướng quân rất hào phóng nhưng điều kiện này quá mức rộng rãi, vừa nghe đã thấy là nói khoác. Hay là chúng ta đổi sang đánh cuộc cái khác đi!”

Cơ Lạc Hồng thật sự bị Vương Phật Nhi làm cho mất nhẫn nại, lạnh lùng quát lớn: “Ngươi muốn thế nào?”

Vương Phật Nhi cười ha ha, nhảy lên Phi Vân Đà xông ra trước trận, chỉ thẳng cây Thanh cung Mộc quát to:“Đổi ba vạn tù binh thì không khỏi khiến người khác không tin, ngươi đem binh mã Thỉ Phong Doanh của ta ra trao đổi cũng là đủ rồi!”

Cơ Lạc Hồng hơi nhăn mặt, đáp:“Bản tướng chỉ bắt được Hoang Mộc quân ở Thanh Mộc thành làm tù binh, còn Thỉ Phong Doanh là cái quái gì thì vẫn chưa nghe nói qua.”

Vương Phật Nhi nghe xong mừng rỡ, thầm nghĩ:“Chẳng lẽ bọn Công Vọng đã chạy thoát được rồi sao?” Vương Phật Nhi ngửa mặt lên trời cười lớn, âm thanh chấn động toàn trường:“Nếu là như vậy thì hy vọng về sau tướng quân hãy thêu trên quân kỳ vài chữ lớn “Bại tướng dưới tay Vương Thập Phương” là đủ rồi!”

Cơ Lạc Hồng lập tức giận điên người, thấy Vương Phật Nhi đã thúc Phi Vân Đà đến khoảng giữa hai trận tuyến thì liền vỗ vào người Xích Diễm long thú, hét lên như sấm. Cây đại kích không biết đã xuất hiện ở trước mặt Cơ Lạc Hồng từ khi nào, cơ hồ ngay lập tức huyễn hóa ra gió lạnh khôn cùng đâm về phía Vương Phật Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Viên Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook