Quyển 5 - Chương 1: Lâm hải di dân
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
22/04/2013
Khi rời khỏi Đại Lạn Đà tự, được chùa ban cho hai mươi con Xích mao đà, Vương Phật Nhi vẫn bảo vệ thích đáng, trải qua chiến trận nhưng vẫn không bị chết con nào. Lần này dẫn theo bốn mươi vũ tăng đi săn, Vương Phật Nhi càng dặn dò cẩn thận, ngàn vạn lần phải bảo vệ cẩn thận. Truyện "Đại Viên Vương "
Xích mao đà có sức chịu đựng kiên cường, lại có ưu thế chuyên chở nặng, tổn thất một con cũng nghĩa là chở được ít đi một ít.
Dãy Linh cữu sơn mặc dù là phân giới giữa Vô tận lâm hải với Đại Càn vương triều, Tây Địch quốc thổ, nhưng bản thân dãy núi cũng rất dài. Vô tận lâm hải có nguy cơ khó lường, Vương Phật Nhi cũng không dám xâm nhập vào trong đó, chỉ ở vùng ngoại vi của Vô tận lâm hải gần Linh cữu sơn tìm những loại dã thú có thể săn bắt được. Truyện "Đại Viên Vương "
Sau khi rời khỏi Đại Lôi Âm tự, Vương Phật Nhi dẫn những vũ tăng này đi dọc theo hướng đông của dãy Linh cữu, một buổi sáng thì gặp hai đàn Liệt vân giác lộc. Loại dị thú hiền lành này có tốc độ chạy cực nhanh, không kém mấy so với Phong mã thú. Tốc độ của Liệt vân giác lộc nhanh thậm chí đến cấp bậc linh tuấn, chỉ kém một chút so với cấp bậc tinh tuấn.
Với tu vi ngũ phẩm, khi Vương Phật Nhi dùng hết sức thì chạy nước rút trên quãng ngắn nhanh hơn kỵ thú cấp bậc phàm tuấn loại thấp nhất, nhưng tốc độ còn thua xa loại Liệt vân giác lộc này.
Tuy nhiên, hắn đã sai vũ tăng gom nhặt những tảng đá thích hợp to bằng khoảng nắm tay, khi gặp đàn Giác lộc thì các vũ tăng vận kình ném đá, sức sát thương không thua gì những mủi tên nhọn.
Thấy lần đi săn này thu hoạch cũng khá phong phú, được hơn mười con Liệt vân giác lộc đủ cho lưu dân và tăng binh dùng trong mấy ngày, Vương Phật Nhi đang định tiến hành thêm một lần nữa rồi quay trở về. Một gã vũ tăng báo cáo cho hắn:" Chủ trì! Lúc vừa rồi ta dừng ở phía sau thu gom Giác lộc, thấy tựa hồ có người rình trộm, chẳng biết có phải là người đi săn dị thú hay đến Vô tận lâm hải hái thuốc không!"
Vương Phật Nhi có chút kinh ngạc. Hắn đã từng nghe nói hàng năm đều có người mạo hiểm lén đi xuyên qua Linh cữu sơn tiến vào Vô tận lâm hải thu thập dược liệu, đi săn linh thú, nhưng vẫn chưa gặp bao giờ, vì vậy cũng rất tò mò muốn biết mấy người mạo hiểm này đến tột cùng có thân phận lai lịch ra sao.
" Bảo tất cả mọi người cẩn thận thêm một chút. Mặc dù chúng ta không có ác ý, nhưng chỉ sợ những người mạo hiểm này vị tất đã có lòng lương thiện. Người dám xuyên qua Linh cữu sơn tiến vào Vô tận lâm hải thì tất nhiên phải có gì đó ý lại được, vũ lực tất nhiên là mạnh mẽ."
Theo mệnh lệnh của Vương Phật Nhi, các vũ tăng liền tập trung Xích mao đà vào giữa đội ngũ, hành động đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiều.
Thấy đã đến buổi trưa mà đội ngũ đi săn của bọn họ cũng vẫn chưa có thu hoạch gì khác, Vương Phật Nhi bảo mọi người tạm thời nghỉ ngơi, chặt ra một nửa con Giác lộc, đốt một đống lửa rồi đặt lên trên nướng.
Bốn mươi vũ tăng bận rộn túi bụi, thừa dịp này lột da Giác lộc sau đó cắt thành thành những tảng thịt lớn, xát muối lên trên xử lý sơ bộ để khi quay về sẽ phân chia cho thôn dân. Vương Phật Nhi chắp tay nhìn về hướng nam, trong lòng tràn ngập tò mò đối với Vô tận lâm hải.
Có rất nhiều lời đồn đại liên quan đến Vô tận lâm hải. Có người nói lâm hải không có tận cùng, từ cực Nam của Trung thổ Thần Châu kéo dài tới chân trời, lại còn sinh sống ở đây những loại thượng cổ hung thú từ trước thời kỳ thần thoại, có lực lượng mạnh vô biên, đánh sập cả núi đá. Cũng có người nói, vì nguyên nhân chiến loạn trong thời kỳ đế vương mà hàng trăm nhóm nhân tộc đã trốn vào Vô tận lâm hải, ở chỗ này sinh sôi phát triển, nắm giữ đủ loại lực lượng thần bí.
Thậm chí còn có truyền thuyết, khác với bách tính nhân tộc của Trung thổ Thần Châu đã pha trộn dòng máu qua vô số thời đại, trong Vô tận lâm hải vẫn còn sinh sống những con cháu của thái cổ thần thú có huyết thống thuần túy nhất. Bọn họ tu tập bí pháp cổ xưa nhất, có được lực lượng của hoang thần.
Vương Phật Nhi nhưng thật ra rất muốn đi tìm hiểu những điều huyền bí ở chỗ sâu nhất trong Vô tận lâm hải, nhưng tuyệt đối không phải vào thời điểm bây giờ.
Đừng nghiêm nhìn về phía xa một hồi, Vương Phật Nhi móc giấy bút ra, tỷ mỉ vẽ lại những quang cảnh dọc theo đường đi thành bản địa đồ chi tiết một khu vực có diện tích mấy ngàn dặm vuông của vùng phụ để thu thập làm tư liệu.
Vương Phật Nhi chấp thuận đề nghị của Phượng Sồ, chuẩn bị từ trên Linh cữu tiến ra ngoài, khai khẩn đất hoang để cho các lưu dân tụ họp thành thôn xóm. Mặc dù bây giờ Đại Lôi Âm tự còn rất nhiều đất trống, nhưng sau này cần cho thi binh đóng quân, thu nhận tăng chúng, nếu bây giờ không giải quyết từ gốc, sau này mới làm việc này, sẽ khiến những thôn dân đã an cư nảy sinh tâm tình bất mãn và căm giận. Truyện "Đại Viên Vương "
Muốn làm tất cả những việc này thì vẽ bản đồ, đo đạc đất đai là các bước mấu chốt không thể thiếu.
Công phu tốc ký của Vương Phật Nhi năm đó được coi là đệ nhất của trường Mỹ thuật do hắn ở trên đường vẽ tranh các mỹ nữ đi ngang qua mà rèn luyện được công phu vững chắc. Sơ sơ vài nét bút, phong cảnh dọc đường đi đã hiển hiện trên giấy. Hắn thu giấy bút lại, đang định bảo chúng tăng thu thập đồ vật để ra đi thì đột nhiên vang lên tiếng một mũi tên bay thẳng vào mặt hắn. Vương Phật Nhi hơi tỏ vẻ ngạc nhiên, vươn hai căn ngón tay bắt lấy luồng sát khí bay tới này.
Hắn thuận tay giơ lên, liền phát hiện mũi tên bay vèo vèo này lại không có mũi, trên có buộc một mảnh da thú viết tám chữ to." Tiểu hòa thượng, phía trước có nguy hiểm!"
Vương Phật Nhi cười, xoay tay ném mũi tên này ngược trở lại, cắm vào trên một gốc cây cổ thụ ở phương hướng nó phóng tới, cao giọng nói:" Đa tạ cảnh cáo, chúng ta xin trả lại cái món đồ này!"
Một tiếng cười khe khẽ trong trẻo như chuông bạc từ phía sau gốc cây cổ thụ vang lên, mũi tên kia đột nhiên không có gió mà kêu vèo một tiếng, tự động từ trong thân cây bật ra, sau đó bị một cây trường tiên bằng sợi mây xanh rất tinh tế quấn lấy, thu hồi trở về.
" Công phu rất xảo diệu! Bọn tại hạ mới tới đây, không quen thuộc tình hình trong Vô tận lâm hải, nếu tiểu thư tỷ tỷ có thể hạ cố thì hãy thường xuyên đến Đại Lôi Âm tự chơi!"
Vương Phật Nhi nghe giọng nói của đối phương chỉ là một người con gái tuổi còn rất trẻ, tức thì thay đổi cách xưng hô. Hắn tán dương cũng không phải là khách sáo. Công phu của Đại Lạn Đà tự bác đại tinh thâm, cương mãnh hùng mạnh nhưng lại cũng không chuyên về mặt biến hóa tinh xảo. Đối phương cách cây truyền kình chấn mũi tên bật ra, nhiều nhất chỉ dùng tới nội lực cửu phẩm, Vương Phật Nhi tự nghĩ không có cách nào dùng công lực thấp như vậy thu phát tùy tâm để làm được việc này.
" À! Thì ra các ngươi chính là người đuổi đám thi yêu hung tàn kia chạy đi. Tiểu hòa thượng, người của Lạn Đà tự các ngươi thật tốt lắm!"
Môt cô gái xinh xắn mặc quần áo da thú từ phía sau gốc cây hiện ra, kinh ngạc nhìn Vương Phật Nhi, đột nhiên đôi mắt đen láy ánh lên một nét quyến rũ, cười giống như mặt trăng rằm, nói với Vương Phật Nhi:" Tiểu hòa thượng nhà ngươi đùa thật hay, rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy mà lại làm ra cái vẻ ông cụ non. Mấy hòa thượng này mà cũng chịu nghe lời ngươi nói!"
Hơn mười vũ tăng lập tức đi lên, muốn bảo vệ chủ trì. Vương Phật Nhi bất đắc dĩ phất tay để cho chúng tăng không cần lo lắng, cười khổ nói:" Ta nhìn thì đúng là rất nhỏ, kỳ thật đã có tuổi rồi. Đây là bí pháp của Lạn Đà tự chúng ta, có thể vĩnh viễn duy trì tuổi thanh xuân, cả đời không già!"
Mấy vũ tăng này đều nghe Vương Phật Nhi ăn nói bịa đặt đã thành thói quen rồi. Dọc đường đi hắn lừa gạt không ít những thôn dân chất phác, nhưng cô gái xinh xắn mặc quần áo da thú này lại chẳng biết một chút nào rằng Vương Phật Nhi có thói quen nói dối đích, nhất thời tin là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.