Quyển 2 - Chương 13: Người không sợ chết ắt sống lâu
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
22/04/2013
Kì bài phát hiện tốc độ chạy của Vương Phật Nhi chậm lại, cười lạnh một tiếng, hai tay áp chặt vào nhau, một đạo thanh u khí tiễn tại hai ngón tay dần dần thành hình. Hắn mặc dù tu vi không thể đạt đến thứ ngũ phẩm cảnh giới, ngưng tụ huyễn binh khí đi ra, muốn đả thương địch cách hơn mười bước tất phải dùng ít thủ đoạn.
Vương Phật Nhi trong đầu thầm tính toán, lập tức nghiêng người ghìm cương Phong Lôi Thú đúng lúc tránh thoát khí tiễn hiểm độc của kì bài phóng từ phía sau.
" Nhân phẩm tốt đương nhiên vận khí cũng tốt! Thật là có chút may mắn." Kinh hãi toát mồ hôi lạnh, Vương Phật Nhi động tác không hề chậm trễ, lập tức triển khai lệnh phù, phóng ra năm trăm thi binh. Năm trăm thi binh này là do quan tổng binh Lý Dương tự mình thu thập trên chiến trường, chất lượng coi như không xấu, rất ít có thi binh bị mất tay hay mất chân, thậm chí đại đa số đều cũng khôi giáp đầy đủ, vũ khí hoàn mỹ.
Kì bài phóng khí tiễn ám sát không thành, trong lòng tức giận dị thường, khi hắn bắt gặp Vương Phật Nhi phóng ra thi binh, hừ lạnh một tiếng, đồng dạng từ thăt lưng phóng ra một khối lệnh phù, cũng phóng ra năm trăm thi binh.
" Sát!"
Tới tình trạng này, Vương Phật Nhi buộc phải cố sức chống trả mà tìm đường sống bởi phía trước đã là ngõ cụt, không muốn liều mạng cũng phải liều mạng.
Kì bài đem sử dụng lệnh phù, so với Vương Phật Nhi thì cao cấp hơn một chút, chất lượng của thi binh cũng cao hơn, cũng không phải trên chiến trường lung tung thu thập, mà là những thi binh do Đông Hải Tương phủ bí mật huấn luyện nghiêm ngặt để tạo thành đội hình hiện nay. Chẳng những mỗi thi binh đều cường tráng hơn người, hơn nữa sử dụng vũ khí cũng đều là binh khí chính quy do quan binh sử dụng. Độ linh mẫn cũng không phải thi binh bình thường có thể sánh bằng, dựa vào bí pháp đào tạo thi binh, trí lực những thi binh này so với thi binh bình thường đã cao hơn một bậc.
Bất quá khi song phương chỉ huy thi binh, kịch chiến cùng một chỗ. Tương kỳ bài kêu lên một tiếng kinh ngạc, gã không ngờ Vương Phật Nhi có tố chất chỉ huy nhanh nhạy, chiến thuật tinh diệu, sử dụng những thi binh có tố chất bình thường, thế nhưng lại chiếm ưu thế lớn.
Liên tục sắp xếp triển khai trận pháp, điều động thủ hạ triển hành đánh giết, Vương Phật Nhi thầm nghĩ đầy tự tin, hắn chơi trò chiến lược mặc dù không phải tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng quét ngang mười nhà, tám nhà, phá tang một mạng lưới bảo vệ thì vẫn có đủ khả năng. Loại chiến đấu này, cùng trò chơi trong cũng không khác nhiều lắm. Chỉ cần hình thành trận hình thích hợp, để cho phần lớn thi binh đối phương bị một đám nhỏ thi binh của mình cầm chân, còn lại tập trung lực lượng giết hại những nhóm nhỏ thi binh đối phương.
Tài chỉ huy thi binh của Tương kỳ bài không bằng võ công xuất sắc của hắn, đợi cho hắn vội vàng nhớ tới chỉ cần chém giết được Vương Phật Nhi đám thi binh này không có người điều khiển sẽ tự động tan rã thì đã hơi muộn mất rồi. Truyện "Đại Viên Vương "
Trong vòng chưa đầy một nén nhang, Vương Phật Nhi đã chỉ huy thủ hạ thi binh, chém giết hơn một trăm bảy tám gã thi binh của Tương kỳ bài, bản thân tổn thất chỉ có hơn hai mươi thi binh. Hoàn toàn thay đổi tình hình chiến cuộc.
"Ta vốn là người đắc đạo tất cả trời giúp. Ngươi làm điều càn quấy khiến trời giận người oán, đã cùng đường mạt lộ, chi bằng mau đầu hàng sơn thanh thủy tú, mây cao vẫn cuồn cuộn trôi...... Còn không xuống ngựa đầu hàng!"
Vận khởi công phu khinh công, xâm nhập vào chiến trường thi binh đang hỗn chiến, liên tục tiêu diệt vài tên thi binh chặn đường, Tương kỳ bài đang muốn vọt tới trước mặt Vương Phật Nhi, liền bị tiểu tử này chỉ vào cái mũi, hét lớn vài câu trêu chọc lung tung khiến cho cái mông của Tương kỳ bài lại truyền đến cơn đau như xé rách bàn tọa, thật làm gã tức giận giận sôi lên. Đao thuẫn giương lên, trong khoảnh khắc giết hơn mười tên thi binh thủ hạ của Vương Phật Nhi, rồi nhanh chóng vọt tới trước mặt Vương Phật Nhi.
Đã sớm quan sát kỹ càng gã Tương kỳ bài hồi lâu. Vương Phật Nhi đã sớm dự định chiến pháp tốt cho mình, hai tay nắm lại, Thập Phương Trảm lập tức liên hoàn xuất kích, tàn nhẫn hướng tới đỉnh đầu địch nhân mà bổ mạnh tới.
Hắn đã sớm điều lại bên cạnh hai mươi tên thi binh cường tráng nhất, đột nhiên nhất tề tấn công, đao thương vung lên, hùng hổ chém ra. Hai mươi tên thi binh là những tên mạnh nhất trong năm trăm tên thi binh, trên thân ẩn ẩn ánh sáng chói lọi, khi còn sống cũng đều không phải võ giả tầm thường. Thi binh lại vừa không có lối suy nghĩ, dựa vào một cổ oán khí, liều chết chém giết không hề ham sống sợ chết.
Tương kỳ bài trên thân vốn bị thương, động tác không nhanh nhạy, bị chiến thuật này của Vương Phật Nhi khiến gã bị vây khốn nơi chiến trường, nhất thời chém giết kịch liệt.
" Chỉ cần kéo dài thời gian ta tin lũ quỷ thi binh của tên kia sẽ tổn hại hơn phân nửa, song phương binh lực sẽ nhanh chóng hình thành tỉ lệ hai chọi một. Ta cũng không tin, chiến thuật Pháo Hôi(dùng số ít binh cầm chân lượng lớn quân địch, rồi dùng lượng lớn quân mình giết những nhóm nhỏ quân địch) không thể giết sạch bọn hỗn trướng này."
Một nửa tâm tư đều tập trung vào chỉ huy thi binh nên Vương Phật Nhi vẫn chưa chú ý tới gã Tương kỳ bài trên mặt lộ ra thần sắc ngoan độc. Tương kỳ bài không cần điều khiển thi binh nữa khiến cho thi binh ngã xuống nhanh hơn. Thủ hạ thi binh của hắn đại bộ phận đều bị cầm chân một đống, không có cách nào khác gia nhập chiến đấu, ít bộ phận gia nhập chiến đấu, lại bị ba bốn thi binh vây quanh chém lung tung. Vương Phật Nhi bên này tổn hại thi binh chỉ bằng một phần năm so với thương vong của đối phương.
" Tiểu quỷ! Ngươi hôm nay phải xuống địa ngục!"
Trong khi đang kịch chiến Tương kỳ bài chém bay một gã thi binh, vận thiết thuẫn chém nát huyền băng đao hoàn của Vương Phật Nhi, đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn thân đều cũng phóng ra quang khí thanh u, trong tay thanh mã tấu phát ra hàn khí, đao mang xanh lè tỏa ra ba thước, nhảy mạnh vào không trung, dùng hết toàn lực chém một nhát cực mạnh về phía Vương Phật Nhi.
Hắn ở trong tình thế cấp bách liều mạng, muốn mình chỉ trong một chiêu cực mạnh, chém xuống đầu gã Vương Phật Nhi.
"Tiếp chiêu này thì khả năng đỡ được cũng chỉ một phần trăm, không tiếp chiêu này chạy trốn xác xuất thành công cũng chỉ khoảng năm phần trăm...... Không làm sao được, hay là bất ngờ phản kích !" Vương Phật Nhi trên tay sử dụng ma thuật biến ra một bộ cung tên, đây là di vật hắn được Tự Mộc Nguyên Trực tặng lại, gần đây lại được sư phụ truyền dạy tiễn thuật, đã vài ngày khắc khổ luyện qua tiễn thuật, vốn mục đích là đi săn.
Cái này đúng lúc dùng cho Tương kỳ bài là thích hợp nhất, hắn nhảy lên giữa không trung đúng là bia ngắm tốt nhất.
Vương Phật Nhi bắn ta bốn mũi tên dài, dây cung chấn động mạnh bắn thẳng về phía kẻ địch. Truyện "Đại Viên Vương "
" Tiểu tử kia, ta phải bắn ngươi chết."
Bốn mũi tên này tấn công vào bốn nơi khác nhau, kì bài chấp nhận quyết định đón đỡ mũi tên hướng đến trung tâm thân gã, dùng hộ thân chân khí mà gạt mũi tên đi sau đó xông tới chém giết tên tiểu tử này. Nhưng là mắt thấy bốn mũi tên lao thẳng đến hạ thân của hắn mà tới.
Tương kỳ bài không thể không giơ thuẫn chống đỡ bốn tiễn đang bắn tới phía dưới gã. Khí thế trên nhất thời phải yếu ớt vài phần, không còn vẻ hùng hổ như trước nữa.
Cười một tràng dài sau đó Vương Phật Nhi liền thu hồi cung tiễn, nắm lấy dây cương dị thú, đạp mạnh lên lưng Phong Lôi Thú, trường thương giương cao nhắm thằng phía trước, khí thế cường mãnh, không ngại ngần xông vào phản kích.
Một bên đúng là khí thế như hổ, một bên lại bị tức giận tâm tình biến động, cái mông trên lại đau đớn như khối thịt bị nung nóng. Thương đao thuẫn giao kích, một tiếng ầm vang lên, giờ thì chẳng phân biệt được ai cao thấp ngang tay.
Một kẻ té nhào tên mặt đất, Vương Phật Nhi khóe miệng rỉ máu, nhịn không được lớn tiếng thét dài, hắn tới thế giới này, ngoại trừ kinh ngạc, hay buồn bực. Ngày ngày đêm đêm đều mong muốn khi nào bản thân có đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình. Chờ đợi lo lắng, sợ chính mình bị người nào mạnh mẽ tiện tay bóp chết.
Vừa rồi bị đả thương, nhưng lại khiến cho bao tức giận trong lòng hắn phát tiết ra.
" Lão tử cũng không phải là lần đầu tiên chết, sợ cái gì chứ, nhiều nhất chết thêm một lần, đến lúc đó mọi phiền ưu đều không còn. Ta đang muốn nhìn xem, ông trời bắt ta đến nơi đây có cho ta bao nhiêu phần số mệnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.