Quyển 2 - Chương 2: Nhất hô bách ứng, hiển lộ hồ uy
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
22/04/2013
Lay tỉnh Lý Dương dậy, lúc này hắn vẫn khóc lóc thảm thiết trông thật là thê thảm, Vương Phật Nhi sớm đã có chuẩn bị liền nhét vào miệng hắn một mảnh vải rách màu xanh, hắn nghẹn ngào một lúc thật lâu lúc này mới khôi phục bình tĩnh. Hắn lúc này như vừa mới bị chết con, nhìn chằm chằm vào binh phù trên tay Vương Phật Nhi. Nhìn ra được nhược điểm này của hắn, Vương Phật Nhi ho khan một tiếng làm ra vẻ nói: “Chúng ta đều không phải là kẻ xấu, Đại Lương quân công hạ Hoàng Châu làm cho những điêu dân vô tội chúng ta trôi giạt khắp nơi, thật là cần dũng sĩ như Lý tướng quân đây bảo vệ. Những binh phù khôi giáp này đương nhiên chúng ta sẽ trả lại…” Nghe được những này tinh thần Lý Dương lập tức tỉnh táo, hắn vừa muốn mở miệng nói thì đã bị Vương Phật Nhi cố ý đem mảnh vải trong miệng hắn nhét vào sâu hơn suýt làm hắn tắc thở, lúc này Vương Phật Nhi mới cười tủm tỉm nói: “Ta nghĩ tạm thời mời Lý Dương đại nhân đem mấy trăm nhân mã thủ hạ giao cho ta chỉ huy, đến chiều ta sẽ hoàn trả lại binh quyền cho lão nhân gia ngài.” Lý Dương mặc dù không phải tướng giỏi giang gì nhưng cũng không phải là người đần độn, dưới tình huống này hắn căn bản không có quyền lựa chọn đành phải hàm hồ đáp ứng. Vương Phật Nhi cười hì hì thuận miệng nói: “Ngoài chuyện đó ra, để tránh cho ngài nhất thời bối rối mà nghĩ quẩn bây giờ ta sẽ đem hồn phách ngài phong ấn lại.” Lý Dương hoảng hốt giãy dụa đã thấy Vương Phật Nhi hai tay kết thành pháp ấn, đúng là thủ pháp Hồn Ấn thuật, dưới tình thế cấp bách chẳng biết hắn lấy khí lực từ nơi nào phun mảnh vải trong miệng ra kinh hoàng kêu lên: “Chậm đã, ta nguyện ý nghe ngài phân phó, ngàn vạn lần chớ nên dùng Hồn Ấn thuật !” Vốn Lý Dương Chứng thấy những kẻ khống chế mình là hai nam một nữ còn nhỏ tuổi trong lòng không nhịn được có chủ ý: “Làm thế nào để lừa gạt đám người này phóng thích ta, sau đó hô hoán binh đinh bên ngoài vào bắt giữ mấy tên hỗn đản này.” Nhưng bị Vương Phật Nhi doạ nạt nhất thời hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ quan Hồn Ấn thuật có thể đem hồn phách phong ấn vào trong rất dễ dàng nhưng muốn đem hồn phách trả lại thân thể thì lại rất khó, hắn nào dám để cho Vương Phật Nhi làm thử. Vừa rồi Nhạn Giang Nam dùng Ngô Công cơ quan đánh lén hắn, bởi vậy Lý Dương không có nghi ngờ Vương Phật Nhi có pháp lực này. Vương Phật Nhi ra vẻ khó xử nói: “Nếu ta không đem hồn phách ngài phong ấn lại, vạn nhất ngài đi ra ngoài ho khan lung tung làm thủ hạ của ngài hiểu lầm là chúng ta đang bắt giữ ngài thì chẳng phải là phi thường không hay sao? Hay tốt nhất là cứ phong ấn lại a!” Lý Dương trong bụng thầm mắng: “Cái này mà cũng dám nói là hiểu lầm, trên đời mà cũng có chuyện hiểu lầm như thế này sao?” Nhưng hắn lại không dám cùng Vương Phật Nhi đôi co vội vàng nói: “Ta quản binh rất có phương pháp, tuyệt đối sẽ không có những chuyện hiểu lầm như thế. Các vị không nên lo lắng, ngàn vạn lần không thể dùng Hồn Ấn thuật.” Vương Phật Nhi vừa mới xem qua một chương Hồn Ấn thuật trong Tam Thập Lục nghệ cơ quan, mặc dù có chút lĩnh ngộ nhưng nếu muốn hắn lập tức sử dụng thì thật nan giải. Hồn Ấn thuật này nếu không có tu vi nhất định và vài năm khổ luyện thì khả năng thành công là không lớn. “Cũng được, ta tin tưởng đại nhân ngài một lần, ta có một viên Thất Thi Não Thần Hoàn có công dụng đề tỉnh thần trí, nếu ngài không muốn dùng Hồn Ấn Thuật thì cứ xài tạm nó vậy !” Lý Dương vừa mới mừng rỡ vì không bị lấy đi hồn phách đã thấy Vương Phật Nhi không biết từ nơi nào móc ra một viên tròn tròn có tên gọi là “Thất thi não thần hoàn” thì cũng biết không phải là cái loại dược vật lương thiện gì rồi nhưng Vương Phật Nhi cũng không cho hắn cơ hội từ chối, đưa tay bịt mũi Lý Dương nhét vào miệng hắn, lại lấy tay đâm vài cái vào yết hầu hắn để chắc chắn là đan dược đã đi vào cổ họng. Nhạn Giang Nam và Cầm Văn Anh âm thầm che miệng cười trộm, bọn họ vừa rồi chứng kiến Vương Phật Nhi không biết lấy từ đâu ra một viên bùn đất trộn thêm vào một ít tương mỡ và hành hoa liền làm ra một viên Thất Thi Não Thần Hoàn này. Cầm Văn Anh đối với Vương Phật Nhi vốn không hề coi trọng, mặc dù kinh ngạc đối với họa kỹ của hắn nhưng cũng chỉ coi hắn là một đứa nhỏ thông tuệ mà thôi. Vương Phật Nhi dùng thủ đoạn thu thập Lý Dương đã làm cho nàng có chút thán phục thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này thật sự có chút khó lường, bây giờ nó mới có mấy tuổi, qua vài năm nữa chỉ sợ trăm mưu nghìn kế.” Nhạn Giang Nam chỉ là nhìn thấy thú vị chứ không suy nghĩ nhiều như Cầm Văn Anh, hắn ra tay giải khai khí huyệt cho Lý Dương, vị tổng binh này chầm chậm đứng lên âm thầm vận khí thì phát hiện chân khí của mình tựa hồ thật sự có chút không thuận. Nhất thời tưởng rằng là do công hiệu của Thất Thi Não Thần Hoàn trong lòng liền hiện lên một cảm giác thập phần kinh khủng “Thứ này không biết sau khi phát tác có đem người hoá thành thi binh không a ? Trong truyền thuyết có rất nhiều nhân vật thần bí chuyên đi tìm các cao thủ võ công để luyện thành thi binh, so với binh sĩ bình thường thì mạnh hơn gấp trăm lần!” Hắn thân là quan tổng binh, so với binh lính bình thường tự nhiên là có chỗ bất đồng, nghĩ tới đây trong long Lý Dương dậy lên một cảm giác sợ hãi, hắn không dám chậm trễ nữa lập tức theo sau Vương Phật Nhi ra khỏi trạch viện. Thân binh của hắn nhìn thấy bên cạnh chủ tướng có vài hài đồng cổ quái, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng cũng không dám động hỏi. Lý Dương quản lý bộ thuộc thập phần khắc bạc, đối với bộ hạ vi phạm xử lý nghiêm khắc cho nên mấy tên thân binh này có ít người dám lắm miệng. “Trước tiên ngươi bảo mấy tên lính này tới nhà dân lấy quần áo bình thường mặc vào, sau đó đi tìm hiểu tin tức xem Đại Lương vương đã rời khỏi thành Hoàng Châu hay chưa.” Vương Phật Nhi lặng lẽ hạ lệnh, Lý Dương chỉ biết cười khổ tuân theo, rất nhanh liền có vài đội binh lính đi đến các nhà dân gần đó đoạt lấy vài bộ quần áo rồi lập tức đi ra ngoài tìm hiểu tin tức. Lúc này Đại Lương vương đã đem tất cả kim ngân vàng bạc, lương thực binh khí, các loại vật tư sổ sách của Hoàng Châu Châu thành phủ khố tập trung lên những cỗ xe lớn chở đi, thủ hạ đã triệt thoái hơn phân nửa. Những tặc binh thủ hạ của Đại Lương vương tập kết tại cửa bắc Hoàng Châu thành đã buông lỏng khống chế trong thành, chỉ chờ binh mã của Tây Kỳ tiết độ sứ xuất hiện là lập tức rời thành mà đi. Bởi vậy, rất nhanh binh sĩ đã truyền lại tin tức: “Ngoại trừ châu mục phủ và cửa bắc Hoàng Châu thành, những nơi khác đều không có bóng dáng của Đại Lương vương tặc binh nữa.” Nghe được tin tức tốt như vậy đến cả Lý Dương cũng thầm thở phào một hơi. Vương Phật Nhi lập tức hướng đến khách điếm mình nghỉ chạy đến, Nhạn Giang Nam cùng Cầm Văn Anh cũng hiểu được khống đám lính này đã hoàn toàn vô dụng, liền kêu Lý Dương trông coi chỗ này rồi cùng Vương Phật Nhi rời đi. Vương Phật Nhi vừa vào khách điếm liền vội vàng gọi tiểu nhị tới hỏi: “Ngươi có thấy sư phó của ta Cưu Ma La hay không ?” Đại Càn vương triều dùng nho đạo lập quốc, hoà thượng thường không nhiều lắm, tiểu nhị kia trí nhớ rõ ràng nhìn Vương Phật Nhi cười nói: “Sư phó của ngươi vừa rồi cùng với một lão nhân trở về, đang ngồi ở phòng khách của bổn điếm, ngươi đến đó là lập tức nhìn thấy.” Vương Phật Nhi nghe xong trong lòng lập tức đại định, sư phó của hắn là người có thể bảo hộ sự an toàn cho hắn, gặp được có thể nói là vạn hạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.