Quyển 11 - Chương 1: Thanh bào
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
22/04/2013
- Lão tổ tông người sao lại ra đây! Truyện "Đại Viên Vương "
Thiếu niên Linh đế đang ngồi ở linh đài cung phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên thấy trong điện có một người, ngẩng đầu lên nhìn kinh ngạc hô to.
Người đến mặc một bộ hoàng bào, khí độ uy mãnh nhưng trên người lại không có lấy nửa điểm dấu hiệu chân khí lưu động, thần tình không màng danh lợi, thấy Linh đế ngồi mà đón chỉ nhàn nhạt nói rằng:
- Ngươi đã mười ba ngày không theo ta học võ là sao?
Linh đế hơi chần chừ một lúc rồi mới đáp:
- Đại quân Tây Địch Yêu Tộc lần thứ hai xâm chiếm lãnh thổ Đại Kiền vương triều, đã chiếm lĩnh được mười sáu châu trong cả nước, cháu vì bận chính vụ nên mới không đi theo lão tổ tông học võ.
- Hừ! Gọi hoàng thúc là được rồi không cần gọi là lão tổ tông.
Nam tử uy mãnh tùy tiện đi lên vài bước đến ngồi trên long ỷ lật xem vài bản tấu chương. Không thèm để ý mà cười mắng:
- Tây Địch ngũ đại Yêu tộc thực sự là xuống dốc, chín đạo đại quân lại kém một Ngưu đầu yêu tộc bé nhỏ. Tây Địch yêu tộc lúc nào lại có một nhân tài, cố nhiên quân tiên phong lại mạnh như vậy.
Truyện "Đại Viên Vương "
Linh đế bị hoàng thúc chiếm long ỷ nhưng một tý tâm trạng không thoải mái cũng không có, vẫn ở một bên cung kính đáp:
- Ngưu đầu yêu tộc có Ngưu ma vương là nhân tài hiếm có của Tây Địch Yêu tộc rất có thanh danh tại A Hạp La Vũ tộc cùng Thái Tuyền Thương và nữ võ thần Tàng Dạ Linh của Ngột Tư tộc, hôm nay Ngưu đầu Yêu tộc đã có tư thế đứng độc lập, có người nói Ngưu ma vương có dã tâm thống nhất mười ba tộc yêu thú. Bạch Tuyền Dị có võ công lợi hại mà binh pháp cũng rất tinh thông, truyền lại…truyền lại Bạch Thương? Đây là thay mặt truyền thụ.
- Bạch Thương ư? Là lão hầu nhi không muốn co đầu rút cổ ở bốn mươi bảy đảo, lại muốn đi ra làm mưa làm gió.
Linh đế năm nay mới mười lăm tuổi, chính là thiếu niên tài hoa, nghe vậy trong lòng khẽ động, thử hỏi:
- Hoàng thúc có ý ra tay để loạn binh biết được sự uy nghiêm của Hoàng Gia Vương triều Đại Kiền ta!
Hoàng thúc cười hắc hắc rồi nhàn nhạt nói rằng:
- Khi ta theo Thái tổ tông của ngươi từ thủa ban đầu kiến quốc đã nói qua, Đại Kiền vương triều hưng diệt (hưng thịnh, diệt vong) ta có thể mặc kệ, tối đa chỉ khi nào huyết mạch có nguy cơ đoạn tuyệt ta mới ra tay trợ giúp bảo hộ một phần huyết thống.
Linh đế hết sức thất vọng đi đến trước bàn nói rằng:
- Tây địch cũng không chỉ có Ngưu ma vương là nhân tài, Vương Phật Nhi, Thái Tuyền Thương, Tàng Dạ Linh, Bạch Tuyền Dị đều là người kiệt suất thế hệ mới. Vương Phật Nhi cháu đã gặp qua một lần khi đó còn không biết tên hắn là cái rắm gì. Mới hai năm không gặp hắn đã nghiễm nhiên trở thành nhất lưu cao thủ. Còn lại năm đại yêu suất và mười đại yêu tướng đều là những nhân tài khó lường. Đáng tiếc Vương triều Đại kiền có tiết độ sứ mười sáu trấn thì chỉ có bảy trấn là nghe theo lời ta chỉ đạo.
Hoàng thúc lặng lẽ cười mà nói rằng:
- Thế nào? Ngươi không phục hay sao? Hoàng tộc Đại Kiền vương triều ta tam phần ngũ điển, đều là tuyệt học bất thế. Trong đó Thái Phần bát thao là một trong năm đại thần thông cấp thần thoại, nếu ngươi tư chất không tệ. Tiến cảnh trong võ học không thua bất luận kẻ nào. Nếu không phục thì theo ta đi luyện võ!”
Linh đế vội dàng khom người nói rằng:
- Hoàng thúc chờ ta đẩy lùi đại quân của năm đại yêu tộc ta nhất định theo người chăm chỉ luyện võ.
Hoàng thúc hừ một tiếng rồi trầm mặc trong chốc lát nói:
- Lại năm mươi năm nữa, ta không Phá Toái Hư Không đi sẽ phải đối mặt với thiên kiếp lần thứ tư. Trung Thổ Thần Châu chưa có người nào vượt qua thiên kiếp lần thứ tư, ta sợ cũng không phải ngoại lệ, ngươi phải tự thu xếp cho ổn thỏa đi.
Linh đế kinh hãi đang muốn nói đã thấy thân hình hoàng thúc vặn vẹo rồi tiêu tán trong hư vô. Chính là bản lĩnh khó nhất trong thiên kiếp ngũ dị: Thuấn di thiên lý.
Năm mươi năm? Nếu ngươi có thể giúp ta thì chỉ năm năm có thể bình định thiên hạ, đến tận sào huyệt của Tây Địch Yêu Tộc! Đáng trách!”
Linh đế có chút non nớt trên mặt, dẫn theo vài phần hận ý, tay trái khói đen tràn ngập, tay phải nắm đấm màu vàng phát tán, trở tay hướng về phía cửa Linh Đài cung đi ra.
Đen vàng hai đạo ánh sáng bay nhanh lên mười dặm trên không lúc này mới tản đi
Tại ngoài cung linh đài cấm vệ quân thấy hai đạo quyền kình này thì có người thấp giọng nói nhỏ:
- Hoàng thượng võ công lại tiến cảnh rồi, lần sau đi tìm tam đại tông sư Uứng Thiên thư viện tỉ võ hẳn sẽ không bị bắn ra ngoài rồi.
“Hắc hắc Đại Kiền vương triều không có người chả nhẽ trẫm không thể ngự giá thân chinh được hay sao? Ta thực muốn nhìn xem ai có thể đỡ một kích Ngũ Đế Long Quyền của trẫm.”
Linh đế đi nhanh ra Linh đài cung nhìn về ngôi sao phía chân trời thì thào lẩm bẩm:
- Lý dược sư! Trọng thần các đều nói, ngươi không có khả năng cầm binh quyền rời xa đế đô. Thế nhưng, trừ ngươi ra thì ở ngoài có người phương nào có thể bình định Tây Địch?
Ba ngày sau nhất phẩm Vân Uy đại tướng, ti đại tổng quản lục đốc binh mã An Nguyên thành Trương Phong Phủ, bị Linh đế hạ chỉ xuất quân.
Vương Phật Nhi tại Lĩnh Nam xa xôi đang lo lừa gạt Khuất Hàn Thiền. Đương nhiên không biết đế đô Đại Kiền vương triều dấy binh, hắn thiết kế một số mưu kế đều đưa ra dò xét Khuất Hàn Thiền, hiệu quả lớn nhất là đã dẫn Khuất Hàn Thiền ra ngoài ngàn dặm nhưng không biết thế nào Khuất Hàn thiền bỗng dưng tỉnh ngộ lại, lập tức đi vòng vèo quanh trận địa hai quân, Vương Phật Nhi đành phải ở đằng sau điên cuồng đuổi theo cản trở. Nếu là cho Khuất Hàn Thiền chém giết trong quân trước thì Vương Phật Nhi cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
“ Hừ, hôm nay nữa ngay trong lần khiêu chiến đầu có thể một gậy đánh thắng thì về sau cũng không phải lo lắng gì nữa.”
Vương Phật Nhi đã không có kế sách nào dẫn theo Hoàng Đô, ra khỏi thành theo hướng đại doanh quân Lĩnh Nam hô to:
- Khuất Hàn Thiền, hôm nay ta và ngươi tái đấu một hồi xem ai thắng ai thua!
Quân Lĩnh Nam nhất thời nổi lên một trận rối loạn ngay khi Vương Phật Nhi dự định xông vào thì trời đất lại tràn ngập kiếm khí phô thiên cái địa, Khuất Hàn Thiền trực tiếp trong Lĩnh Nam quân doanh tung bay lên trời.
- Vương Phật Nhi, ngươi có khiêu chiến trăm lần thì kết quả cũng giống nhau thôi. Kinh chập! Thanh minh!
Hai đạo kiếm khí thuộc tính khác nhau tiến tới trước người Vương Phật Nhi ba thước bỗng nhiên ngưng tụ, đã sớm quen với thủ đoạn khó lường của KHuất Hàn Thiền, Vương Phật Nhi cũng không kinh hoảng, hét lớn một tiếng thân hình tăng vọt, đúng là khả năng ngạnh kháng mạnh mẽ của thân thể đã tiếp được hai đạo kiếm khí .
Liên tục đấu nhiều trận như vậy, Vương Phật Nhi đã biết được sự ảo diệu của Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm pháp, Khuất Hàn Thiền có thể phát tán kiếm ý bao trùm phương viên trăm dặm, chỉ cần một ý niệm các kiếm ý sẽ lập tức ngưng tụ lại thoạt nhìn giống như kiếm khí trống rỗng xuất hiện giống nhau.
Đã biết bí mật này Vương Phật Nhi có thể dành trước chủ động khi Khuất Hàn Thiền chưa tụ tập đến cực điểm thì đem đánh bại.
- Tiểu tặc quả nhiên rất thông minh, lần trước chiêu này khiến ngươi thật vất vả!
Khuất Hàn Thiền tùy ý ngưng tụ lại mười đạo kiếm khí nhưng cự ly so với Vương Phật Nhi lại xa một chút để hắn không có cơ hội ra tay trước. Ha hả cười Vương Phật Nhi hai tay giật lại, một cây cự bổng trong suốt xuất hiện tại bàn tay nhẹ nhàng đem mười đạo kiếm khí đánh tan. Lúc này mới nói:
- Khuất chưởng viện không hổ nho môn đại thánh, giáo dục đệ tử quả là vô song ngay cả ta cũng được lợi. Mấy ngày này học được không ít bản lĩnh a!
Hai người đấu khẩu cùng thi triển kỳ chiêu. Vương Phật Nhi trải qua tràng khổ chiến đã biết được lực lượng đơn thuần đối phó Khuất Hàn Thiền chưởng viện cũng không hiệu quả. Bởi vậy vẫn chưa áp sát đến trăm mét mới chỉ đem lực lượng tăng lên ba mươi lần, xem ra vẫn yếu hơn so với bình thường.
Vương Phật Nhi biến thành Thái Cổ Ma Viên lực lượng rất uy mãnh. Lực lượng càng mạnh, hắn có ý định buông tha ưu thế này mà bức chính mình luyện tập Thập Phương Đống Ma đạo, trong thời gian này võ công tiến bộ cực nhanh. Đã có thể ở chiêu thức trên mà phân cao thấp với Khuất Hàn Thiền. Mà không cần dựa vào lực lượng Hoang thần.
Hai bên đều có phần cố kỵ, đều để lại vài phần chuẩn bị ở sau, lấy nhanh đánh nhanh. Trong chớp mắt đã liều mạng qua gần ngàn chiêu. Vương Phật Nhi đột nhiên kêu to một tiếng, ngay tại chỗ lăn đi đã biến hóa thành một đầu chim khổng lồ, tam trảo, kim diễm, hỏa đồng, hàn băng chân khí lập tức hóa thành sóng nhiệt cuồn cuộn, giương cánh hướng Khuất Hàn Thiền đánh tới. Đối thủ đột nhiên biến hóa, Khuất Hàn Thiền hừ lạnh, thở mạnh vung ra một trảo, trùng nhập đao ý, lập tức phong bế hai cánh Vương Phật Nhi, hắn cũng đã quen thuộc với nguyên thủy thần biến của Vương Phật Nhi, cũng nếm vài lần thiệt thòi, đã nghĩ ra biện pháp đối phó hữu hiệu.
Hai người điên cuồng đấu tiếp trăm chiêu, trên đầu Khuất Hàn Thiền bức ra một đạo bắn thẳng lên, hào quang xông thẳng lên trời.
Vương Phật Nhi không dám khinh thường, lập tức đưa tay về Hoàng Đô, phun ra một đoàn hoàng vân hộ thể, cùng hắn hình thành xu thế phối hợp.
- Khuất chưởng viện, không bằng chúng ta hôm nay ngưng chiến tại đây?
Vương Phật Nhi tự biết không thể đánh chết đối thủ, cũng không muốn tiếp tục liều mạng đến tức giận, đầu tiên đưa ra đình chiến. Khuất Hàn Thiền trực tiếp thu nguyên thần chiến ý, người nhẹ nhàng trờ về đại doanh Lĩnh Nam quân.
Thời gian Khuất Hàn Thiền nhẹ nhàng rơi xuống, thấy một người cao gầy mặc thanh bào thư sinh đứng đó, không khỏi lộ ra một chút tức giận:
- Trương huynh nếu đã đến rồi, sao không trợ giúp một tay, giết chết mầm họa kia?
Thanh bào thư sinh cười nhạt, đáp:
- Ta nhận được tin tức từ học trò của ngươi, lập tức khởi hành, tìm ba ngày mới đến nơi này. Ngay cả thở còn chưa có thông, nước còn chưa được một ngụm, ngươi không thấy xấu hổ đã để ta đi đánh đánh giết giết sao?
Khuất Hàn Thiền lắc đầu thở dài nói:
Trương huynh cũng thấy đấy, mầm họa này hôm nay đã thành tựu đến Hoang Thần vị, cho dù người cùng ta liên thủ, cũng không sánh bằng biến hóa thần điểu phi hành thần tốc của hắn!
Thanh bào thư sinh lại lạnh nhạt, nói rằng:
- Hắn có bản lĩnh chạy trốn, chúng ta đương nhiên không có cách truy kích, nhưng chúng ta liên thủ san bằng Đại Lôi Âm Tự, chỉ là một cái nhấc tay! Ta ngược lại muốn xem, thiếu niên này có thể nhịn xuống đau thương khi nguồn cội đánh hạ, bị người ta phá hủy!
Khuất Hàn Thiền mỉm cười rồi mới nói rằng:
- Ta vốn cũng có chủ ý này, vốn cho rằng mầm tai họa mới tấn lên Hoang Thần vị, công lực tất nhiên chưa tinh thuần, ai biết…mấy ngày này, ta hóa ra lại toàn lực huấn luyện cho hắn. Nhưng lực lượng Hoang Thần vị tiến triển quá chậm, ta thấy chắc không sai biệt lắm tiềm lực của hắn đã kích phát hết.
Thanh bào thư sinh hừ lạnh, nói rằng:
- Vẫn nhanh chóng xuống tay là tốt nhất, không bằng để Đại Lạn Đà Tự, dẫn ra Cưu Ma La Cấp Đa, hai chúng ta đối phó với hai thày trò họ, phần thắng tối đa là sáu thành, vậy là chuyện mạo hiểm rồi!
Hai mắt Khuất Hàn Thiền bắn ra tinh quang, lạnh lùng nói:
- Đại Kiền vương triều đã trải qua ba nghìn năm, nếu không phải lão quái vật kia tịa trấn, đã sớm bị hạ rồi. Nguyên nhân chính là vì người nọ, cho dù lê dân bách tính lầm than, cũng không có thay đổi triều đại.
Thanh bào thư sinh ngăn hắn nói:
Khuất huynh không nên nói linh tinh, việc này không để ý cơ mật, cho dù chúng ta tuy có địa vị, cũng khó trách khỏi tai kiếp. Hơn nữa chúng ta không may mà còn thôi, chỉ sợ thế lực hai đại thư viện bị hao tổn. Trận chiến Nho môn cùng Đạo môn, mặc dù ta có chút ưu thế, nhưng cũng không thể nhận nổi tổn thất đến nông nỗi này.
Khuất Hàn Thiền nói:
- Kỳ thật Tây Địch Yêu Tộc lần này xâm lấn, thật ra là một cơ hội tốt, ngươi đã liên hệ với Lý Dược sư chưa?
Thanh bào thư sinh lắc đầu nói:
- Ta đã để đệ tử truyền lời đến Lý Dược sư, thế nhưng người này tâm tính trầm ổn, không đến giây phút trọng đại, tuyệt đối sẽ không ra tay. Nếu mà có biện pháp, để Lý dược sư xuất binh thì quá tốt. Đương nhiên có thể chứng kiến Tây Địch Yêu tộc cùng Đại Kiền Vương triều lưỡng bại câu thương còn hay hơn nhiều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.