Chương 109: Ai mưu tính ai
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Còn về vấn đề nghệ thuật, hắn cũng đã cho Trần Vương phối hợp với một trăm cô gái hậu cần bên quân đội để cho người học cách làm ra nhạc cụ, cách tạo ra giai điệu,…
Còn về vấn đề lời ca, hắn lấy từ trong đầu mình ra những bài ca vui nhộn để cổ vũ sĩ khí chiến đấu như Đất nước trọn niềm vui, Chào em cô gái làm hồng, Tàu anh qua núi…
Kiếp trước hắn vô cùng yêu thích những giai điệu nhạc tiền chiến qua từng lời ca tiếng hát của những NSNN Thu Hiền, Trung Đức, Trọng Tấn, Ta Minh Tâm… luôn luôn khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn vô cùng tự hào về dân tộc của mình, một dân tộc bất khuất, kiên cường, luôn sẵn sàng chiến thắng bất kể kẻ xâm lược nào. Một dân tộc mà ở đó tất cả mọi người đều đoàn kết một lòng với nhau để bảo vệ lấy từng tấc đất quê hương.
Hắn muốn mang cái tinh thần dân tộc đó đến với đất nước Đại Việt mà hắn gầy dựng nên này. Hắn muốn thông qua những lời ca tiếng hát đó sẽ khiến cho tất cả mọi người dân đều tự hào và yêu quý mảnh đất này hơn.
Trong lúc Trần Nguyên đang bàn tính kế sách cho sự phát triển đất nước của mình thì ở một vương quốc khác cũng có một sự bàn tính khác đang diễn ra. Ngồi trong đại sảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy lúc này, hai người đan ông trung niên vận trên người những bộ trang phục Khựa đang thưởng thức trà.
Xung quanh tòa nhà rộng lớn đó có vô số binh lính đang không ngừng thay phiên nhau tuần tra vô cùng cẩn mật. Vừa thưởng thức lấy chén trà mới, một người đàn ông trung niên với vết sẹo dài trên má lên tiếng.
“Đúng là trà ngon, lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại hương vị trà của quê nhà chúng ta. Hahaha… lần này Lý đại nhân ngươi phải nhớ để lại cho tại hạ một ít mới được đấy”
Người họ Lý kia nghe nói vậy thì cũng sảng khoái nói, “Chút trà mọn này có đáng là gì. Lần này Vệ thái úy gửi đến cho ta rất nhiều, ta sẽ bảo người để lại cho Tần đại nhân ngươi một nữa. Như vậy được chứ? Hahaha…”
“Lý đại nhân ngươi đúng là được Vệ Thái úy ưu ái, chẳng như ta, phải lăn lộn tự tìm kiếm lấy miếng ăn cho mình đúng là không hề dễ một chút nào. Lần này người của Vệ thái úy đến có chỉ lệnh gì cho Lý đại nhân sao?”, họ Tần vừa than thở vừa hỏi thăm dò.
“Cũng chẳng giấu gì Tần đại nhân, Vệ thái úy chỉ lệnh chúng ta nhanh chóng thống trị được vùng đất này rồi sau đó quay trở về thôi. Đất nước của chúng ta đang chuẩn bị giao chiến với bọn phương Bắc kia.
Lần này có thể Thiên tử đã quyết định tấn công bọn phương bắc kia trước rồi. Nên chắc chắn chúng ta phải sớm hoàn thành nhiệm vụ để dồn binh lực trở về tập trung cho cuộc chiến kia”, họ Lý cũng chẳng giấu diếm gì mà nói.
“Vậy còn bọn bên kia, với binh lực hiện tại của chúng ta sẽ rất khó khăn để trong một thời gian chúng có thể đánh bại chúng”, họ Tần lo lắng nói.
“Cái này Tần đại nhân yên tân, Vương thái úy đều đã sắp xếp xong xuôi tất cả, việc chúng ta cần làm đó chính là chờ đợi mà thôi”, họ Lý vừa nhấp lấy chén trà vừa nói.
“Nếu Lý đại nhân ngài nói vậy thì ta cũng phần nào yên tâm. Có Lý đại nhân xuất chinh, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng lớn. Hahaha…”, họ Tần cười nói.
“Tần đại nhân quá khen rồi, ta làm sao có thể bằng Tần đại nhân được. Ngài dù sao cũng là người thân của Trương thừa tướng, làm sao có thể giống như ta một võ biền từ hai bàn tay trắng đi lên được. Hahaha…”, họ Lý nghe vậy thì cũng bật cười cả lên.
“Hahaha… người thân thì là người thân nhưng ta cũng chẳng được Trương đại nhân ưu ái là bao. Nên ta cũng giống như Lý đại nhân mà thôi, hai chúng ta đều cùng cảnh ngộ cả mà”, họ Tần nghe vậy thì cũng mỉm cười nói.
“À, tên Phạm Tiến kia thế nào rồi? Tần đại nhân đã nắm hắn trong lòng bàn tay chưa?”, họ Lý lúc này đột nhiên hỏi.
“Khó, tên kia quá cẩn thận. Cũng không hiểu vì sao thuốc của ta vẫn chưa phát huy tác dụng”, họ Tần trầm ngâm nói.
“Tần đại nhân có quá đề cao hắn hay không đấy? Vậy còn thế lực còn lại của hắn thì sao? Tần đại nhân không chế được hết chưa?”, họ Lý nghi ngờ hỏi.
“Đã trừ khử gần hết, nhưng vẫn còn một số lão đầu quá cẩn thận nên chúng ta vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay thích hợp. Ta đang tính sử dụng đến phương án là nhờ Lý đại nhân ra tay đây”, họ Tần nhìn người đàn ông họ Lý nói.
“Người của chúng ta ra tay à? Cũng không phải là không được, nhưng ta sợ làm như vậy có quá lộ liễu không đấy? Tần đại nhân suy nghĩ kỹ lại đi, nếu chúng ta làm rõ ràng như vậy, sợ là tên Phạm Tiến kia sẽ trở mặt đấy, đến lúc đấy cũng không phải là chuyện hay ho gì cho chúng ta”
Nghe họ Lý nói, người đàn ông họ Tần cũng trầm ngâm. Một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Vậy chuyện này tạm thời gác lại trước đi. Nếu bất đắc dĩ thì ta đành phải nhờ Lý đại nhân ra tay vậy”
“Hahaha… không có vấn đề gì, lúc đó Tần đại nhân chỉ cần nói với chúng ta một tiếng là được”, họ Lý sảng khoái đáp ứng.
“Lý đại nhân, ta cũng có công chuyện cần phải xử lý. Hẹn ngày khác sẽ cùng Lý đại nhân làm vài chén tâm sự. Cáo từ”, họ Tần đứng lên chắp tay cáo từ.
“Tần đại nhân đúng là người trăm công nghìn việc. Tần đại nhân, cáo từ”, họ Lý thấy vậy thì cũng đứng lên chắp tay đáp trả.
Sau khi người đàn ông họ Lý rời đi một hồi lâu, từ gian phòng phía sau, một người thanh niên vận trên người mình một bộ chiến giáp bước vào. Lý đại nhân là người có chức vị ngang hàng với vị Tần đại nhân kia.
Nhưng giờ đây lại có một người thân mang vũ khí đi lại trong phòng hắn, chứng tỏ người thanh niên trẻ tuổi này cũng có một thân phận không hề tầm thường. Hắn đi đến bên bàn trà, tiện tay châm cho họ Lý kia một tách trà mới rồi mới rót cho mình một chén trà.
“Dưỡng phụ, con cảm thấy Tần đại nhân giống như không có ý định nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này. Nhưng nếu kéo dài như vậy, con sợ là binh lực của chúng ta sẽ không trụ nổi”
“Ngô Túc à! Con cũng đã lớn rồi đấy, không giống như ngày xưa lúc ta nhặt được con, con chỉ biết suốt ngày khóc lóc sợ hãi nữa. Điều con nói cũng có lý, Trương thừa tướng nhân và Vương thái úy hoàn toàn không ưa gì nhau.
Có lẽ Trương thừa tướng cũng có thể nhanh cơ hội này khiến cho chúng ta sa lầy vào cuộc chiến này. Như vậy thì Trương thừa tướng mới có thể nắm được thóp của Vương thái úy khi nói chuyện với Thiên tử.
Đây vừa là cuộc chiến ở bên ngoài nhưng cũng chính là cuộc chiến nội bộ trong triều đình. Cha con chúng ta cũng chỉ là những con cờ của bọn họ, vì vậy chúng ta cũng không cần quá quan tâm vào vấn đề này”, họ Lý vừa thưởng thức trà vừa nhàn nhạt nói.
Ngô Túc chính là ngươi mà hắn nhặt được trong lần đi qua một thôn nhỏ vừa bị hung thú tàn sát. Với ý chí kiên cường và tài năng của mình, Ngô Túc càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Cũng chính vì vậy mà họ Lý kia đã nhận hắn làm con nuôi của mình.
Bằng sự cố găng không ngừng của mình, giờ hắn đã trở thành một vị tướng đắc lực dưới tướng của người họ Lý kia. Hắn cũng chính là vị tướng duy nhất được người họ Lý tin dùng.
“Nhưng chẳng phải Tần đại nhân cũng theo chúng ta thực hiện nhiệm vụ lần này sao? Nếu như chúng ta cứ kéo dài cuộc chiến này thì không phải cũng sẽ bất lợi cho bên phía Tần đại nhân hay sao?”, Ngô Túc thắc mắc hỏi.
“Con quên rồi sao? Ai là người khởi xướng ra cuộc xâm lược này? Đó chính là Vương thái úy. Còn Tần đại nhân chẳng qua là người của Trương thừa tướng cử đi để giám sát chúng ta mà thôi.
Cái gọi là hỗ trợ, cũng chưa chắc là hỗ trợ. Con có hiểu ý của ta nói không? Chúng ta đều là dân nhà binh, mấy chuyện lắt léo trong quan trường chúng ta đều không thể khôn khéo bằng bọn họ được.
Nhưng cũng không cần phải quá lo lắng, lần này Vương thái úy đã điều thêm quân hỗ trợ chúng ta. Đợi quân tiếp viện đến, chúng ta sẽ chẳng mấy chóc thôn tính vùng đất này”, họ Lý cũng chậm rã giải thích.
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ mãi chờ đợi như vậy thôi hay sao?”, Ngô Túc thắc mắc hỏi.
“Cũng không phải, theo kế hoạch của Tần đại nhân, sẽ sớm thôi chúng ta sẽ dẫn quân thọc sâu về phía đông để tiến hành thần phục các bộ lạc khác nhằm bổ sung binh lực cho chúng ta.
Kế hoạch này đáng lẽ phải diễn ra sớm hơn nhưng vì có một số vấn đề nên chúng ta đành phải đợi thêm chút thời gian. Với lại chúng ta vừa đình chiến với bọn kia, cũng không thể một lần rút hết quân về được.
Nếu bọn chúng phát hiện ra được binh lực của chúng ta ngay tại vị trí phòng tuyến ngoài kia mỏng manh thì chắc chắn bọn chúng sẽ không tiếc mọi giá để tấn công chúng ta. Như vậy thì chúng ta sẽ càng thêm bất lợi.
Chúng ta chỉ có cách là âm thầm từ từ rút bớt quân lực về, sau đó thì mới có thể tiến hành theo kế hoạch của Tần đại nhân được”, họ Lý nhìn xa xăm nói.
“Cha, thần phục bọn kia thì có thứ gì tốt cho chúng ta? Bọn chúng sẽ bổ sung binh lực cho chúng ta? Con không nhìn thấy được ích lợi nào từ đám man nhân mọi rợ này cả ngoài việc chúng làm nô lệ đào khoáng cho chúng ta”, Ngô Túc vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Đó là vì con chưa nhìn thấy mà thôi. Hahaha…”, họ Lý nhìn đứa con của mình mà cười sảng khoái.
“Chẳng lẽ… ý cha muốn nói là đem bọn man dân này làm tốt thí để tiêu hao bọn kia?”, Ngô Túc sau một hồi suy nghĩ thì giật mình ngạc ngạc nhiên.
“Hahaha… đúng là con trai của ta. Tốt, con đã bắt đầu có chút biết suy tính rồi đấy. Con phải nhanh sớm trưởng thành lên. Bọn hắn cứ nghĩ rằng đám võ tướng của chúng ta chỉ biết mỗi đánh đấm mà không biết dùng đầu.
Nhưng bọn hắn càng xem thường chúng ta thì sẽ càng chết vào tay của chúng ta sớm mà thôi. Mảnh đất béo bở này không dễ để ta nhường cho bọn chúng đâu. Hahaha…”, họ Lý đứng chắp tay nhìn về phía bầu trời xa xăm kia mà cười lớn.
Còn về vấn đề lời ca, hắn lấy từ trong đầu mình ra những bài ca vui nhộn để cổ vũ sĩ khí chiến đấu như Đất nước trọn niềm vui, Chào em cô gái làm hồng, Tàu anh qua núi…
Kiếp trước hắn vô cùng yêu thích những giai điệu nhạc tiền chiến qua từng lời ca tiếng hát của những NSNN Thu Hiền, Trung Đức, Trọng Tấn, Ta Minh Tâm… luôn luôn khắc sâu trong đầu hắn.
Hắn vô cùng tự hào về dân tộc của mình, một dân tộc bất khuất, kiên cường, luôn sẵn sàng chiến thắng bất kể kẻ xâm lược nào. Một dân tộc mà ở đó tất cả mọi người đều đoàn kết một lòng với nhau để bảo vệ lấy từng tấc đất quê hương.
Hắn muốn mang cái tinh thần dân tộc đó đến với đất nước Đại Việt mà hắn gầy dựng nên này. Hắn muốn thông qua những lời ca tiếng hát đó sẽ khiến cho tất cả mọi người dân đều tự hào và yêu quý mảnh đất này hơn.
Trong lúc Trần Nguyên đang bàn tính kế sách cho sự phát triển đất nước của mình thì ở một vương quốc khác cũng có một sự bàn tính khác đang diễn ra. Ngồi trong đại sảnh vô cùng xa hoa lộng lẫy lúc này, hai người đan ông trung niên vận trên người những bộ trang phục Khựa đang thưởng thức trà.
Xung quanh tòa nhà rộng lớn đó có vô số binh lính đang không ngừng thay phiên nhau tuần tra vô cùng cẩn mật. Vừa thưởng thức lấy chén trà mới, một người đàn ông trung niên với vết sẹo dài trên má lên tiếng.
“Đúng là trà ngon, lâu lắm rồi mới được thưởng thức lại hương vị trà của quê nhà chúng ta. Hahaha… lần này Lý đại nhân ngươi phải nhớ để lại cho tại hạ một ít mới được đấy”
Người họ Lý kia nghe nói vậy thì cũng sảng khoái nói, “Chút trà mọn này có đáng là gì. Lần này Vệ thái úy gửi đến cho ta rất nhiều, ta sẽ bảo người để lại cho Tần đại nhân ngươi một nữa. Như vậy được chứ? Hahaha…”
“Lý đại nhân ngươi đúng là được Vệ Thái úy ưu ái, chẳng như ta, phải lăn lộn tự tìm kiếm lấy miếng ăn cho mình đúng là không hề dễ một chút nào. Lần này người của Vệ thái úy đến có chỉ lệnh gì cho Lý đại nhân sao?”, họ Tần vừa than thở vừa hỏi thăm dò.
“Cũng chẳng giấu gì Tần đại nhân, Vệ thái úy chỉ lệnh chúng ta nhanh chóng thống trị được vùng đất này rồi sau đó quay trở về thôi. Đất nước của chúng ta đang chuẩn bị giao chiến với bọn phương Bắc kia.
Lần này có thể Thiên tử đã quyết định tấn công bọn phương bắc kia trước rồi. Nên chắc chắn chúng ta phải sớm hoàn thành nhiệm vụ để dồn binh lực trở về tập trung cho cuộc chiến kia”, họ Lý cũng chẳng giấu diếm gì mà nói.
“Vậy còn bọn bên kia, với binh lực hiện tại của chúng ta sẽ rất khó khăn để trong một thời gian chúng có thể đánh bại chúng”, họ Tần lo lắng nói.
“Cái này Tần đại nhân yên tân, Vương thái úy đều đã sắp xếp xong xuôi tất cả, việc chúng ta cần làm đó chính là chờ đợi mà thôi”, họ Lý vừa nhấp lấy chén trà vừa nói.
“Nếu Lý đại nhân ngài nói vậy thì ta cũng phần nào yên tâm. Có Lý đại nhân xuất chinh, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng lớn. Hahaha…”, họ Tần cười nói.
“Tần đại nhân quá khen rồi, ta làm sao có thể bằng Tần đại nhân được. Ngài dù sao cũng là người thân của Trương thừa tướng, làm sao có thể giống như ta một võ biền từ hai bàn tay trắng đi lên được. Hahaha…”, họ Lý nghe vậy thì cũng bật cười cả lên.
“Hahaha… người thân thì là người thân nhưng ta cũng chẳng được Trương đại nhân ưu ái là bao. Nên ta cũng giống như Lý đại nhân mà thôi, hai chúng ta đều cùng cảnh ngộ cả mà”, họ Tần nghe vậy thì cũng mỉm cười nói.
“À, tên Phạm Tiến kia thế nào rồi? Tần đại nhân đã nắm hắn trong lòng bàn tay chưa?”, họ Lý lúc này đột nhiên hỏi.
“Khó, tên kia quá cẩn thận. Cũng không hiểu vì sao thuốc của ta vẫn chưa phát huy tác dụng”, họ Tần trầm ngâm nói.
“Tần đại nhân có quá đề cao hắn hay không đấy? Vậy còn thế lực còn lại của hắn thì sao? Tần đại nhân không chế được hết chưa?”, họ Lý nghi ngờ hỏi.
“Đã trừ khử gần hết, nhưng vẫn còn một số lão đầu quá cẩn thận nên chúng ta vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay thích hợp. Ta đang tính sử dụng đến phương án là nhờ Lý đại nhân ra tay đây”, họ Tần nhìn người đàn ông họ Lý nói.
“Người của chúng ta ra tay à? Cũng không phải là không được, nhưng ta sợ làm như vậy có quá lộ liễu không đấy? Tần đại nhân suy nghĩ kỹ lại đi, nếu chúng ta làm rõ ràng như vậy, sợ là tên Phạm Tiến kia sẽ trở mặt đấy, đến lúc đấy cũng không phải là chuyện hay ho gì cho chúng ta”
Nghe họ Lý nói, người đàn ông họ Tần cũng trầm ngâm. Một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Vậy chuyện này tạm thời gác lại trước đi. Nếu bất đắc dĩ thì ta đành phải nhờ Lý đại nhân ra tay vậy”
“Hahaha… không có vấn đề gì, lúc đó Tần đại nhân chỉ cần nói với chúng ta một tiếng là được”, họ Lý sảng khoái đáp ứng.
“Lý đại nhân, ta cũng có công chuyện cần phải xử lý. Hẹn ngày khác sẽ cùng Lý đại nhân làm vài chén tâm sự. Cáo từ”, họ Tần đứng lên chắp tay cáo từ.
“Tần đại nhân đúng là người trăm công nghìn việc. Tần đại nhân, cáo từ”, họ Lý thấy vậy thì cũng đứng lên chắp tay đáp trả.
Sau khi người đàn ông họ Lý rời đi một hồi lâu, từ gian phòng phía sau, một người thanh niên vận trên người mình một bộ chiến giáp bước vào. Lý đại nhân là người có chức vị ngang hàng với vị Tần đại nhân kia.
Nhưng giờ đây lại có một người thân mang vũ khí đi lại trong phòng hắn, chứng tỏ người thanh niên trẻ tuổi này cũng có một thân phận không hề tầm thường. Hắn đi đến bên bàn trà, tiện tay châm cho họ Lý kia một tách trà mới rồi mới rót cho mình một chén trà.
“Dưỡng phụ, con cảm thấy Tần đại nhân giống như không có ý định nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này. Nhưng nếu kéo dài như vậy, con sợ là binh lực của chúng ta sẽ không trụ nổi”
“Ngô Túc à! Con cũng đã lớn rồi đấy, không giống như ngày xưa lúc ta nhặt được con, con chỉ biết suốt ngày khóc lóc sợ hãi nữa. Điều con nói cũng có lý, Trương thừa tướng nhân và Vương thái úy hoàn toàn không ưa gì nhau.
Có lẽ Trương thừa tướng cũng có thể nhanh cơ hội này khiến cho chúng ta sa lầy vào cuộc chiến này. Như vậy thì Trương thừa tướng mới có thể nắm được thóp của Vương thái úy khi nói chuyện với Thiên tử.
Đây vừa là cuộc chiến ở bên ngoài nhưng cũng chính là cuộc chiến nội bộ trong triều đình. Cha con chúng ta cũng chỉ là những con cờ của bọn họ, vì vậy chúng ta cũng không cần quá quan tâm vào vấn đề này”, họ Lý vừa thưởng thức trà vừa nhàn nhạt nói.
Ngô Túc chính là ngươi mà hắn nhặt được trong lần đi qua một thôn nhỏ vừa bị hung thú tàn sát. Với ý chí kiên cường và tài năng của mình, Ngô Túc càng ngày càng trở nên mạnh mẽ. Cũng chính vì vậy mà họ Lý kia đã nhận hắn làm con nuôi của mình.
Bằng sự cố găng không ngừng của mình, giờ hắn đã trở thành một vị tướng đắc lực dưới tướng của người họ Lý kia. Hắn cũng chính là vị tướng duy nhất được người họ Lý tin dùng.
“Nhưng chẳng phải Tần đại nhân cũng theo chúng ta thực hiện nhiệm vụ lần này sao? Nếu như chúng ta cứ kéo dài cuộc chiến này thì không phải cũng sẽ bất lợi cho bên phía Tần đại nhân hay sao?”, Ngô Túc thắc mắc hỏi.
“Con quên rồi sao? Ai là người khởi xướng ra cuộc xâm lược này? Đó chính là Vương thái úy. Còn Tần đại nhân chẳng qua là người của Trương thừa tướng cử đi để giám sát chúng ta mà thôi.
Cái gọi là hỗ trợ, cũng chưa chắc là hỗ trợ. Con có hiểu ý của ta nói không? Chúng ta đều là dân nhà binh, mấy chuyện lắt léo trong quan trường chúng ta đều không thể khôn khéo bằng bọn họ được.
Nhưng cũng không cần phải quá lo lắng, lần này Vương thái úy đã điều thêm quân hỗ trợ chúng ta. Đợi quân tiếp viện đến, chúng ta sẽ chẳng mấy chóc thôn tính vùng đất này”, họ Lý cũng chậm rã giải thích.
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ mãi chờ đợi như vậy thôi hay sao?”, Ngô Túc thắc mắc hỏi.
“Cũng không phải, theo kế hoạch của Tần đại nhân, sẽ sớm thôi chúng ta sẽ dẫn quân thọc sâu về phía đông để tiến hành thần phục các bộ lạc khác nhằm bổ sung binh lực cho chúng ta.
Kế hoạch này đáng lẽ phải diễn ra sớm hơn nhưng vì có một số vấn đề nên chúng ta đành phải đợi thêm chút thời gian. Với lại chúng ta vừa đình chiến với bọn kia, cũng không thể một lần rút hết quân về được.
Nếu bọn chúng phát hiện ra được binh lực của chúng ta ngay tại vị trí phòng tuyến ngoài kia mỏng manh thì chắc chắn bọn chúng sẽ không tiếc mọi giá để tấn công chúng ta. Như vậy thì chúng ta sẽ càng thêm bất lợi.
Chúng ta chỉ có cách là âm thầm từ từ rút bớt quân lực về, sau đó thì mới có thể tiến hành theo kế hoạch của Tần đại nhân được”, họ Lý nhìn xa xăm nói.
“Cha, thần phục bọn kia thì có thứ gì tốt cho chúng ta? Bọn chúng sẽ bổ sung binh lực cho chúng ta? Con không nhìn thấy được ích lợi nào từ đám man nhân mọi rợ này cả ngoài việc chúng làm nô lệ đào khoáng cho chúng ta”, Ngô Túc vẻ mặt ghét bỏ nói.
“Đó là vì con chưa nhìn thấy mà thôi. Hahaha…”, họ Lý nhìn đứa con của mình mà cười sảng khoái.
“Chẳng lẽ… ý cha muốn nói là đem bọn man dân này làm tốt thí để tiêu hao bọn kia?”, Ngô Túc sau một hồi suy nghĩ thì giật mình ngạc ngạc nhiên.
“Hahaha… đúng là con trai của ta. Tốt, con đã bắt đầu có chút biết suy tính rồi đấy. Con phải nhanh sớm trưởng thành lên. Bọn hắn cứ nghĩ rằng đám võ tướng của chúng ta chỉ biết mỗi đánh đấm mà không biết dùng đầu.
Nhưng bọn hắn càng xem thường chúng ta thì sẽ càng chết vào tay của chúng ta sớm mà thôi. Mảnh đất béo bở này không dễ để ta nhường cho bọn chúng đâu. Hahaha…”, họ Lý đứng chắp tay nhìn về phía bầu trời xa xăm kia mà cười lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.