Đại Việt Chúa Tể

Chương 39: Bọn Khựa nhúng tay

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

Nghe Trần Tô báo cáo, Trần Nguyên cũng không khỏi ngạc nhiên,

“Đưa chân dung bọn hắn cho ta xem”

Trần Tô như đã chuẩn bị sẳn từ trước, hắn móc lấy từ trong ngực của mình ra một tấm gỗ phẳng nhỏ chừng 20 centimet. Trên tấm gỗ được phác họa chi chít đủ thứ. Trần Nguyên nắm lấy tấm gỗ nhìn kỹ những hình ảnh trên tấm gỗ.

Trần Nguyên nhìn lấy cũng phải tấm tắc khen ngợi, tên Trần Tô này quả có năng khiếu hội họa a, những nét vẽ của hắn tuy chưa biết phối sáng tối nhưng nhìn rất chân thực và sinh động. Hình vẽ còn thể hiện được lên sắc thái biểu cảm của đối tượng vẽ, “Thật là tài năng, tên này nếu sinh ra ở thời hiện đại thì chắc chắn sẽ là một họa sĩ tài năng a”, Trần Nguyên cảm thán.

Nhìn kỹ những người được vẽ trên tấm gỗ, Trần Nguyên nhìn thấy những người này đều được khoác lấy quanh thân một giáp trụ, đầu đội nón giáp, dưới chân cũng được trang bị ủng giáp. Tay cầm kiếm, còn có khiên, có người còn cầm thương, có người khoác lấy cung tên.

Đặc biệt là Trần Nguyên còn nhìn thấy một người đàn ông cưỡi ngựa, người này thân cũng mặc giáp nhưng lại không phủ kín hoàn toàn mà một phần lộ ra nhìn giống như là áo quần.

Trần Nguyên nhìn lấy những thứ này thì vừa kinh ngạc rồi ngay sau đó lại nhíu mày suy nghĩ. Bọn người này rất mạnh, mạnh ở đây không phải là về sức mạnh thể chất mà chính là nền văn minh của chúng.

Trần Nguyên cảm nhận được nền văn minh của bọn người này đã phát triển vượt bậc, đi trước bọn hắn một bước lớn. Chính điều này mới khiến Trần Nguyên lo sợ, nếu như bọn người này để ý đến bọn hắn thì sẽ là nguy to.

Chiến tranh chắc chắn sẽ phải nổ ra, nhưng giờ phút này nếu như xảy ra chiến tranh thì thiệt hại lớn nhất chính là bọn hắn. Bọn hắn chưa đủ mạnh, vũ khí thì còn chưa hoàn toàn đầy đủ, thành trì thì còn chưa xây xong, kinh tế thì lại chưa phát triển ổn định. Cái này chẳng khác gì đem một bộ lạc đi so sánh với một nền văn minh lớn.

Não tử của Trần Nguyên lúc này cũng gấp rút xoay chuyển để phân tích các tình huống có thể xảy ra, đồng thời để tìm ra được phương án tối ưu nhất.

Đang mải mê suy nghĩ, hắn bỗng nhiên giật nảy mình, hai mắt trợn to lên nhìn chằm chằm lấy hình vẽ trên tấm gỗ nhỏ, trong đầu hắn giờ phút này hiện lên hai từ, “Bọn Khựa”.

Đúng, chính là bọn Khựa, hắn không thể đoán nhầm được. Đây có thể là tổ tiên của bọn Khựa kia, tuy nhìn hơi khác một chút nhưng Trần Nguyên vẫn nhìn thấy được nhiều điểm tương đồng từ bọn chúng.

Hèn gì lúc đầu hắn nhìn thấy mấy tên này trông có vẻ quen quen như hắn đã từng thấy ở đâu rồi. Giờ mới nhớ lại, đúng là hắn đã gặp những tên này rồi, đó chính là những tên mà hắn thường gặp trên các phim cổ trang ngày xưa thường chiếu. Chính là bọn Khựa chứ không ai khác.

Khi đã chắc chắn bọn người này chính là tổ tiên của bọn Khựa kia, Trần Nguyên lúc này mới thực sự hoảng hốt. Hắn hoảng hốt là vì hắn nghĩ bọn Khựa tổ tiên này chắc chắn là tàn ác và tham lam hơn bọn con cháu Khựa kia rất nhiều. Nếu như để bọn chúng để ý vào lúc này thì chắc chắn sẽ bị bọn súc vật này gặm cho đến xương cũng không còn.



Trong đầu Trần Nguyên lúc này cũng đặt ra nhiều câu hỏi nghi vấn. Bọn Khựa này là từ dưới hầm cầu nào chui lên? Bọn chúng vì sao lại giúp bọn Dạ Lang, bọn chúng có mục đích gì? Nếu bị bọn chúng phát hiện ra thì phải nên làm như thế nào? Chiến tranh? Đầu hàng?...

Cả một loạt câu hỏi hiện lên, đầu hắn giờ phút này cũng như muốn nổ tung. Hắn mệt mỏi ngả lưng ra sau ghế. Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cố gắng kéo thời gian bị bọn chúng phát hiện ra càng dài càng tốt.

Từ khi trọng sinh đến bây giờ, hắn chưa bao giờ cảm thấy áp lực và khẩn cấp như bây giờ. Kể cả bọn Dạ Lang lúc trước cũng không hề đáng kể, nhưng bọn Khựa này thì hoàn toàn khác. Lịch sử đã chứng minh cho hắn thấy được, bọn Khựa này có vô cùng lớn dã tâm cùng tàn ác. Đó là hai từ chính xác nhất để diển tả bọn Khựa này.

“Tăng cường theo dõi mọi hành động của bọn Dạ Lang cùng bọn Khựa này cho ta. Bọn người người vẽ này gọi là bọn Khựa. Cố gắng tìm hiểu mọi tin tức về chúng, đặc biệt là bọn Khựa này là từ đâu tới đây? Thực lực của bọn chúng thế nào? Mục đích của bọn hắn là gì?.

Nên nhớ mọi chuyện cần phải cẩn thận cùng bí mật, tuyệt đối không được để bọn chúng phát hiện ra được chúng ta. Nếu chúng phát hiện ra được chúng ta thì sẽ thật là nguy hiểm, ngươi nhớ rõ chưa?”, Trần Nguyên nghiêm túc nhìn Trần Tô phân phó.

“Ta đã nhớ rõ, đại ca”, Trần Tô thấy Trần Nguyên đột nhiên nghiêm túc lo lắng, trong lòng hắn cũng ý thức được đây tuyệt đối là một chuyện lớn, có thể ảnh hưởng đến sự tồn vong của đất nước bọn hắn.

“Tốt, các ngươi cứ tiếp tục như thế mà làm. Tới đây ta sẽ cho Công Đoàn dẫ quân đi chinh phạt bọn Độc Long, ngươi cho người đi theo hỗ trợ bọn hắn”, Trần Nguyên gật đầu nhìn hắn nói.

“Vâng, ta sẽ cho người đi theo hỗ trợ bọn hắn”, Trần Tô cung kính tuân lệnh.

“Còn có chuyện gì khác nữa không?”, Trần Nguyên lại nhìn hắn dò hỏi.

“Báo cáo, chúng ta lần này đi ra ngoài phát hiện được hai mỏ than đá, một vùng núi đá vôi, một rừng cây cao su và hai bãi cát vô cùng lớn nằm ven sông Nhị Hà. Chỗ dãy Đông Triều đâm xuống sông Nhị Hà chính là vị trí gần nhất đến hai bãi cát này.

Những khoáng sản này chủ yếu tập trung ở một vùng rộng lớn ngay giữa bộ lạc Miên Việt và bộ lạc Đại Ngưu lúc trước, vị trí bộ lạc Đại Ngưu lúc trước giờ đã bị bọn Đại Ngạc chiếm đóng.

Còn về khu vực xung quanh dãy Bạch Mã, chúng ta đã tiến hành thăm dò một vùng rộng lớn tính từ dãy Bắc Sơn là nơi bộ lạc Độc Long địa bàn trở ra biển. Chúng ta đã phát hiện được một mỏ cát thạch anh cùng hai dãi núi đá bazan vô cùng rộng lớn.

Đồng thời chúng ta còn phát hiện ra đầu nguồn dòng suối của chúng ta lại chính là một cái hồ lớn. Hồ này nằm ở trên đỉnh của một ngọn núi rất lớn và cao. Ngọn núi này có một nhánh đâm ngang vào dãy Bạch Mã như muốn đâm xuyên ra biển, nhưng không hiểu tại sao lại bị đứt gãy tại vị trí của chúng ta, tạo nên một thác nước như hiện tại”.

“Hồ nước lớn nằm ngay trên đỉnh núi a?”, nghe Trần Tô báo cáo, Trần Nguyên cũng không khỏi tò mò.



“Vâng”

“Uhm, để khi nào ta đi một vòng quan sát thử xem sao”, Trần Nguyên quyết định.

Thấy Trần Nguyên không có thắc mắc gì nữa, Trần Tô tiếp tục,

“Gần phân nửa các bộ lạc vừa và nhỏ phân bố rải rác tại vùng đồng bằng Nhị Hà đều đã bị chúng ta thần phục. Tổng có 973 người, trong đó có 372 chiến sĩ. Còn một số vùng xung quanh dãy Bạch Mã thì chúng ta chỉ thần phục được 643 người nhưng trong đó có đến 391 chiến sĩ.

Bọn người chiến sĩ vùng dãy núi Bạch Mã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với đám chiến sĩ đồng bằng sông Nhị Hà. Có lẽ là do môi trường sống của bọn hắn khắc nghiệt hơn, nhưng ta nghĩ nếu chúng ta huấn luyện chúng một thời gian thì chắc chắn thực lực bọn chúng cũng sẽ không chênh lệch nhau là bao”.

Trần Nguyên nghe Trần Tô báo cáo cũng gật gù, Trần Tô lần này hắn làm việc khá tốt, lại còn biết suy nghĩ sâu xa, đúng là có đi ra ngoài mới có thể sớm trưởng thành lên được. Trần Nguyên cũng mừng thầm khen ngợi.

“Đám người này ngươi giao cho Bộ Kinh tế đi, để bộ trưởng tự phân phối lấy, về phần các chiến sĩ thì giao cho Quân bộ xử lý. Quay đầu ta sẽ cử phó tưởng Đại Man dẫn một đội quân đến vị trí ngươi chỉ định xây thành và trấn thủ ở đó. Đồng thời ta cũng sẽ phân phó Bộ kinh tế điều người đến đó hỗ trợ xây thành cũng như việc khai thác khoáng sản.

Ngươi hợp tác với bọn họ để nhanh chónh triển khai kế hoạch này cho ta. Về những phần khác thì không cần quan tâm, ngươi cứ tiếp tục kế hoạch như cũ. Chúng ta cần phải sớm chuẩn bị, có nguy hiểm đang đến gần chúng ta, ngươi hiểu ý của ta chứ?”, Trần Nguyên vừa nói vừa chỉ vào những hình vẽ trên tấm gỗ.

“Đại ca ngươi yên tâm, ta đã hiểu rõ”, Trần Tô lúc này cũng đã hiểu được chính xác nguy hiểm mà Trần Nguyên nói là đến từ đâu, hắn nghiêm nghị đáp.

“Đám binh sĩ của ngươi huấn luyện thế nào rồi? đừng nói với ta là ngươi biến bọn chúng từ những con mãnh sói thành những con dê ngoan rồi đấy nhé!”, Trần Nguyên dò hỏi.

Thấy Trần Nguyên hỏi đến vấn đề này, Trần Tô không đợi được mà liền mừng rỡ khoe khoang,

“Đại ca, trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt ngày đêm không ngừng nghỉ, với những bài huấn luyện cao siêu mà chỉ có mình ta mới nghĩ ra được. Không phụ đại ca kỳ vọng, tất cả quân sĩ đều đã vượt qua bài kiểm tra về sức mạnh thể chất là 180 ký, sức công phá thì đều là 90 ký trở lên. Tu vi của mọi người cũng đều là Luyện khí sơ kỳ đỉnh phong, nhiều người trong bọn hắn cũng đã mở ra được kinh mạch, bước vào Luyện khí trung kỳ.

Bọn họ đều sử dụng thành thạo tất cả các loại binh khí, đặc biệt bọn hắn giỏi nhất chính là ẩn nấp cùng ám sát. Tốc độ của bọn hắn giờ này cũng đã vượt qua mức 50 km một giờ, tất nhiên tốc độ của bọn hắn đều không thể vượt qua ta được, tốc độ của ta cũng đã vượt 60 km một giờ a. Cũng không thể không kể đến công lao ngày đêm dạy dỗ chỉ điểm của đại ca ngươi”

Trần Nguyên nghe hắn thổi thì nhìu mày, cái tên này mới đi ra ngoài không lâu thì lại học được ai vuốt mông ngựa rồi. Nhưng hắn cũng không thể không thán phục tên này đã đào tạo ra được một đội quân mạnh mẽ trong thời gian ngắn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook