Chương 137: Cẩn thận vẫn hơn
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
Hắn lúc này hơn bao giờ hết rất cần nguồn nhân lực. Càng có nhiều hơn nguồn nhân lực thì hắn mới có thể bành trướng phát triển trên diện rộng. Càng có nhiều hơn nguồn nhân lực thì nhiều hạng mục kế hoạch của hắn mới có thể được đồng loạt triển khai.
Nguy hiểm đang đến gần, hắn lúc này đang dành giật từng phút từng giây với thời gian. Cũng chính vì thế mà hắn không ngừng truyền lệnh cho đám người Trần Tô bành trướng tham dò địa bàn với mục đích là thần phục được càng nhiều bộ lạc càng tốt.
Hắn phải chặt đứt hết tất cả nguồn cung cấp nhân lực cho bọn Khựa kia ngay từ đầu. Bởi vì hắn đã biết được ý định của bọn Khựa kia là muốn gấp rút thần phục những bộ lạc khác trong khắp vùng đất rộng lớn này, nhằm để bổ sung nguồn binh lực và nguồn nhân công đào khoáng miễn phí cho bọn hắn.
Hắn đâu thể để cho bọn Khựa kia được như ý muốn được. Một bên, hắn truyền chỉ lệnh cho bọn Trần Long càng dây dưa, càng câu kéo với bọn Khựa càng lâu càng tốt. Một bên khác thì hắn nhanh chân cho người đến trước tìm kiếm và thần phục tất cả những bộ lạc ở trong vùng này.
Đến lúc đó, bọn Khựa có đích thân đến tận đây cũng chẳng mò được cái lông gà gì mà tay không quay trở về. Không tìm được thêm người, thì bọn Khựa kia cũng chỉ là tay không bắt giặc mà thôi.
Dám đến đây ngay trước mắt cảu hắn cướp tài nguyên của hắn mang về nước mình? Đúng là bọn Khựa này ăn gan hùm mật gấu mới dám đụng đến đồ của hắn. Đã dám đụng đến đồ của hắn thì hắn sẽ cho bọn kia có đi mà không có về. Để xem sau này còn ai dám đến địa bàn của hắn làm càn.
“Số lượng con dân này cũng đã không tệ rồi. Nhiêu đây thôi cũng đủ để chúng ta thấy được những năm này ngươi đã vất vả rất nhiều rồi. Sau này ngươi chỉ cần chăm chỉ dạy bảo con cháu của mình, việc còn lại cứ để ta lo.
Thứ ta cần ở ngươi bây giờ chính là truyền lại những hiểu biết của ngươi cho con cháu của ngươi. Hãy để cho bọn hắn nhớ kỹ rằng, trung thành với ta, các ngươi sẽ được đời đời về sau bình yên.
Nhưng nếu dám phản bội lại ta, phản bội lại tất cả người dân Đại Việt. Cái mà các ngươi sẽ nhận lại được, đó chính là cái chết”, Trần Nguyên vừa nhắc đến đây thì ánh mắt của hắn cũng từ từ chuyển sang băng lãnh.
Lục Vân vừa chạm vào ánh mắt này của Trần Nguyên cũng chợt nổi da gà dựng tóc gáy cả lên. Với kinh nghiệm của hắn, hắn thừa hiểu được trong đầu mình rằng những lời nói này của Trần Nguyên hoàn toàn không phải là một lời nói đùa.
Trần Nguyên bây giờ đã không còn là Trần Nguyên với nụ cười dễ gần như nãy giờ hắn vẫn thấy, mà thay vào đó lại chính là một Trần Nguyên tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Lúc này đây, cùng với chiếc hắc bào của mình, Trần Nguyên lại càng thêm giống một vị ác thần. Một vị ác thần tràn đầy sự lãnh huyết cùng chết chóc. Lục Vân không dám chần chờ thêm một chút nào nữa mà ngay lập tức quỳ một chân xuống đất cúi đầu cung kính nói.
“Thần chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đại đế”
“Vì ngươi thông thạo địa hình vùng ngã ba sông Nhị Hà kia nên ta sẽ cử ngươi đi hỗ trợ người của Trần Tô tướng quân do thám và vẽ bản đồ địa hình vùng kia. Chi tiết như thế nào sau này sẽ có người trực tiếp làm việc với ngươi.
Bên cạnh đó, Trần Giang, ngươi cũng cần phải đôn thúc tất cả mọi người nhanh chóng làm việc. Việc kiến tạo bè phải càng nhanh càng tốt. Nước ở đây sẽ rút đi bất cứ lúc nào, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.
Nếu như chậm trễ, hạm đội của chúng ta có thể sẽ bị mắc cạn ở đây không thể nào thoát ra được. Bao nhiêu công sức bấy lâu của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống bể.
Đây là chỉ lệnh của ta, ngươi cầm nó bàn giao lại cho chiến sĩ nào dẫn người của bộ lạc Miên Việt quay trở về Đại Việt thì bảo hắn cấp tốc giao cho Trần Vương. Trần Vương sẽ biết nên làm như thế nào.
Mặt khác, đám chiến sĩ vừa mới gia nhập của bộ lạc Miên Việt kia, ngươi cũng cấp tốc cho bọn hắn hòa nhập vào với quân đội của chúng ta. Ta không muốn xảy ra bất kỳ một vấn đề này nếu sau này xảy ra chiến trận.
Trên thuyền còn bao nhiêu áo giáp cùng vũ khí thì tạm thời ưu tiên trang bị cho bọn hắn”, Trần Nguyên ném cho Trần Giang một mật lệnh sau đó lại liên tiếp phân phó cho hắn đủ thứ việc cần phải nhanh chóng hoàn thành.
“Tuân mệnh Đại đế”, Trần Giang ý thức được vấn đề mà Trần Nguyên nhắc tới nên hắn ngay lấp tức nắm chặt mật lệnh trong tay cấp tốc tuân mệnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tất cả mọi người lúc này đều làm việc vô cùng khẩn trương. Đám người bộ lạc Miên Việt lúc đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng ngay sau khi nghe được những lời tộc trưởng của bọn hắn nói thì bọn hắn cũng không dám lơ là một chút nào nữa mà nhanh chóng hòa nhập làm việc.
Một số lượng lớn vật nuôi của bộ lạc Miên Việt cũng bị Trần Giang cho giết thịt. Một phần để ăn còn một phần thì đưa lên thuyền làm thức ăn dự trữ cho mấy ngày tới. Bởi vì bọn hắn hiện tại dự trữ trên thuyền chỉ bao gồm những thức ăn có thể để lâu được như gạo, ngô, khoai, thịt khô, cá khô, mắm…
Còn những thứ khác như thịt tươi thì bọn hắn chỉ còn cách là đi đến đâu tìm bắt đến đấy, bởi vì bọn hắn hoàn toàn chưa tìm được cách để dự trữ thức ăn tươi sống cho những chuyến đi lâu ngày như thế này.
Vấn đề dự trữ thức ăn cho những ngày hành quân lâu dài ở bên ngoài cũng đã được Trần Nguyên suy tính. Hắn cũng đã đem hạng mục lương khô vào nghiên cứu nhưng vẫn chưa thành công một cách mỹ mãn như hắn mong muốn.
Không như những thức ăn dự trữ thông thường khác. Lương khô không chỉ gọn nhẹ mà còn đảm bảo cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho tất cả các chiến sĩ của hắn. Hắn không thể cứ mỗi cuộc hành quân là lại phải chở một lượng lớn cá thịt đi theo được. Nên lương khô chính là giải pháp tốt nhất dành cho hắn.
Những thành phần quan trọng có thể cung cấp nhiều calo như sữa, bơ thì hắn hoàn toàn chưa làm ra được vào lúc này. Bên cạnh đó, vẫn còn một số loại ngũ cốc hắn vẫn chưa tìm ra được như đậu xanh, bột mì cũng rất quan trọng.
Đám người Miên Việt lúc đầu có chút xa cách, nhưng càng ngày bọn hắn thấy được đám binh lính ngoài vẻ nghiêm túc cùng lạnh lùng khi làm việc ra này, thì bọn hắn không chỉ thân thiện mà còn dễ mến trong những sinh hoạt thường ngày.
Bọn hắn cũng vì vậy mà càng ngày càng gần gủi hơn với tất cả các chiến sĩ. Cũng chính vì vậy mà công việc đóng bè càng ngày càng nhanh hơn. Qua mấy ngày, những chiếc bè to lớn lần lượt được làm ra.
Tất cả mọi thứ cũng đã được chuẩn bị xong xuôi. Năm chiến sĩ được Trần Giang phân phó ở lại dẫn gần ba ngàn người dân Miên Việt quay trở về Đại Việt. Hơn mấy trăm chiếc bè lần lượt nối đuôi nhau rời đi cho đến khi bọn họ khuất bóng thì đám người Trần Giang mới bắt đầu thu dọn.
Trần Nguyên để cho năm chiến sĩ của hắn dẫn đám người của Miên Việt quay trở về, còn tất cả những chiến sĩ khác của Miên Việt thì hắn vẫn giữ lại ở bên cạnh. Đây không chỉ là để bổ sung thêm binh lực tạm thời cho hắn mà còn là bởi vì hắn làm việc cẩn thận.
Tuy đám chiến sĩ của Miên Việt này không mạnh mẽ bao nhiêu trong tác chiến. Nhưng nếu bọn hắn được một người tài tình dẫn dắt thì những chiến sĩ yếu kém này cũng sẽ nguy hiểm không kém gì đội quân tinh nhuệ này của hắn.
Hắn lúc này vẫn không có một chút niềm tin nào vào đám người hắn vừa mới thần phục kia. Chính vì vậy hắn phải tách đám chiến sĩ này ra khỏi những con dân kia của bọn hắn, có như vậy hắn mới có thể đảm bảo được không có chuyện gì xảy ra trên đường bọn hắn dẫn người về Đại Việt được.
Hạm đội của Trần Nguyên cũng bắt đầu lên đường nhắm thẳng phương hướng phía Đại Man đang trú đóng mà lao tới. Giữa mênh mông sông nước như thế này, việc xác định phương hướng là vô cùng khó khăn.
Bởi vì đám người Bùi Chân từ trước đến giờ chỉ di chuyển trên dòng sông nên việc xác định phương hướng là hoàn toàn không cần thiết. Cũng chính vì vậy mà không chỉ riêng gì Bùi Chân, mà ngay cả lão Long cũng không rành xác định phương hướng giữa mênh mông sông nước như thế này.
Trần Nguyên đành dùng cách xác định phương hướng mà hắn đã học được ở thời hiện đại của hắn để chỉ dẫn cho đám người Bùi Chân. Đó chính là dùng hướng mặt trời mọc và lặn để xác định phương hướng tương đối.
Mặt trời mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây, do đó có thể dùng vị trí mặt trời mọc và lặn để xác định phương hướng. Quay mặt về phía mặt trời mọc nghĩa là đang đối diện hướng Đông, khi đó hướng Bắc sẽ ở bên trái, và hướng Nam ở bên phải.
Quay mặt về phía mặt trời lặn có nghĩa là đang đối diện hướng Tây, khi đó hướng Bắc sẽ ở bên phải, và hướng Nam ở bên trái.
Vị trí mặt trời mọc và lặn chỉ cho biết tương đối về phương hướng của ba trăm sáu mươi ba ngày trong năm, vì chỉ có hai ngày xuân phân và thu phân (ngày đầu tiên của mùa xuân và mùa thu) là mặt trời mọc đúng hướng đông và lặn đúng hướng tây.
Tuy nhiên, hắn chỉ cần nhiêu đó thôi là đủ để bọn hắn xác định được phương hướng để đi rồi. Bởi trong một vùng không rộng lớn bao nhiêu thì phương pháp này cũng đã vô cùng chính xác.
Chỉ khi di chuyển trên biển lớn lâu ngày mới cần những phương pháp và dụng cụ xác định phương hướng chính xác hơn như la bàn. Nhưng bây giờ, Trần Nguyên cũng chưa tìm được nam nhâm, nên chuyện chế tạo la bàn hắn cũng tạm thời đưa vào hạng mục chờ nghiên cứu.
Nguy hiểm đang đến gần, hắn lúc này đang dành giật từng phút từng giây với thời gian. Cũng chính vì thế mà hắn không ngừng truyền lệnh cho đám người Trần Tô bành trướng tham dò địa bàn với mục đích là thần phục được càng nhiều bộ lạc càng tốt.
Hắn phải chặt đứt hết tất cả nguồn cung cấp nhân lực cho bọn Khựa kia ngay từ đầu. Bởi vì hắn đã biết được ý định của bọn Khựa kia là muốn gấp rút thần phục những bộ lạc khác trong khắp vùng đất rộng lớn này, nhằm để bổ sung nguồn binh lực và nguồn nhân công đào khoáng miễn phí cho bọn hắn.
Hắn đâu thể để cho bọn Khựa kia được như ý muốn được. Một bên, hắn truyền chỉ lệnh cho bọn Trần Long càng dây dưa, càng câu kéo với bọn Khựa càng lâu càng tốt. Một bên khác thì hắn nhanh chân cho người đến trước tìm kiếm và thần phục tất cả những bộ lạc ở trong vùng này.
Đến lúc đó, bọn Khựa có đích thân đến tận đây cũng chẳng mò được cái lông gà gì mà tay không quay trở về. Không tìm được thêm người, thì bọn Khựa kia cũng chỉ là tay không bắt giặc mà thôi.
Dám đến đây ngay trước mắt cảu hắn cướp tài nguyên của hắn mang về nước mình? Đúng là bọn Khựa này ăn gan hùm mật gấu mới dám đụng đến đồ của hắn. Đã dám đụng đến đồ của hắn thì hắn sẽ cho bọn kia có đi mà không có về. Để xem sau này còn ai dám đến địa bàn của hắn làm càn.
“Số lượng con dân này cũng đã không tệ rồi. Nhiêu đây thôi cũng đủ để chúng ta thấy được những năm này ngươi đã vất vả rất nhiều rồi. Sau này ngươi chỉ cần chăm chỉ dạy bảo con cháu của mình, việc còn lại cứ để ta lo.
Thứ ta cần ở ngươi bây giờ chính là truyền lại những hiểu biết của ngươi cho con cháu của ngươi. Hãy để cho bọn hắn nhớ kỹ rằng, trung thành với ta, các ngươi sẽ được đời đời về sau bình yên.
Nhưng nếu dám phản bội lại ta, phản bội lại tất cả người dân Đại Việt. Cái mà các ngươi sẽ nhận lại được, đó chính là cái chết”, Trần Nguyên vừa nhắc đến đây thì ánh mắt của hắn cũng từ từ chuyển sang băng lãnh.
Lục Vân vừa chạm vào ánh mắt này của Trần Nguyên cũng chợt nổi da gà dựng tóc gáy cả lên. Với kinh nghiệm của hắn, hắn thừa hiểu được trong đầu mình rằng những lời nói này của Trần Nguyên hoàn toàn không phải là một lời nói đùa.
Trần Nguyên bây giờ đã không còn là Trần Nguyên với nụ cười dễ gần như nãy giờ hắn vẫn thấy, mà thay vào đó lại chính là một Trần Nguyên tràn đầy vẻ lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Lúc này đây, cùng với chiếc hắc bào của mình, Trần Nguyên lại càng thêm giống một vị ác thần. Một vị ác thần tràn đầy sự lãnh huyết cùng chết chóc. Lục Vân không dám chần chờ thêm một chút nào nữa mà ngay lập tức quỳ một chân xuống đất cúi đầu cung kính nói.
“Thần chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đại đế”
“Vì ngươi thông thạo địa hình vùng ngã ba sông Nhị Hà kia nên ta sẽ cử ngươi đi hỗ trợ người của Trần Tô tướng quân do thám và vẽ bản đồ địa hình vùng kia. Chi tiết như thế nào sau này sẽ có người trực tiếp làm việc với ngươi.
Bên cạnh đó, Trần Giang, ngươi cũng cần phải đôn thúc tất cả mọi người nhanh chóng làm việc. Việc kiến tạo bè phải càng nhanh càng tốt. Nước ở đây sẽ rút đi bất cứ lúc nào, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.
Nếu như chậm trễ, hạm đội của chúng ta có thể sẽ bị mắc cạn ở đây không thể nào thoát ra được. Bao nhiêu công sức bấy lâu của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống bể.
Đây là chỉ lệnh của ta, ngươi cầm nó bàn giao lại cho chiến sĩ nào dẫn người của bộ lạc Miên Việt quay trở về Đại Việt thì bảo hắn cấp tốc giao cho Trần Vương. Trần Vương sẽ biết nên làm như thế nào.
Mặt khác, đám chiến sĩ vừa mới gia nhập của bộ lạc Miên Việt kia, ngươi cũng cấp tốc cho bọn hắn hòa nhập vào với quân đội của chúng ta. Ta không muốn xảy ra bất kỳ một vấn đề này nếu sau này xảy ra chiến trận.
Trên thuyền còn bao nhiêu áo giáp cùng vũ khí thì tạm thời ưu tiên trang bị cho bọn hắn”, Trần Nguyên ném cho Trần Giang một mật lệnh sau đó lại liên tiếp phân phó cho hắn đủ thứ việc cần phải nhanh chóng hoàn thành.
“Tuân mệnh Đại đế”, Trần Giang ý thức được vấn đề mà Trần Nguyên nhắc tới nên hắn ngay lấp tức nắm chặt mật lệnh trong tay cấp tốc tuân mệnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
Tất cả mọi người lúc này đều làm việc vô cùng khẩn trương. Đám người bộ lạc Miên Việt lúc đầu còn có chút không được tự nhiên, nhưng ngay sau khi nghe được những lời tộc trưởng của bọn hắn nói thì bọn hắn cũng không dám lơ là một chút nào nữa mà nhanh chóng hòa nhập làm việc.
Một số lượng lớn vật nuôi của bộ lạc Miên Việt cũng bị Trần Giang cho giết thịt. Một phần để ăn còn một phần thì đưa lên thuyền làm thức ăn dự trữ cho mấy ngày tới. Bởi vì bọn hắn hiện tại dự trữ trên thuyền chỉ bao gồm những thức ăn có thể để lâu được như gạo, ngô, khoai, thịt khô, cá khô, mắm…
Còn những thứ khác như thịt tươi thì bọn hắn chỉ còn cách là đi đến đâu tìm bắt đến đấy, bởi vì bọn hắn hoàn toàn chưa tìm được cách để dự trữ thức ăn tươi sống cho những chuyến đi lâu ngày như thế này.
Vấn đề dự trữ thức ăn cho những ngày hành quân lâu dài ở bên ngoài cũng đã được Trần Nguyên suy tính. Hắn cũng đã đem hạng mục lương khô vào nghiên cứu nhưng vẫn chưa thành công một cách mỹ mãn như hắn mong muốn.
Không như những thức ăn dự trữ thông thường khác. Lương khô không chỉ gọn nhẹ mà còn đảm bảo cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng cho tất cả các chiến sĩ của hắn. Hắn không thể cứ mỗi cuộc hành quân là lại phải chở một lượng lớn cá thịt đi theo được. Nên lương khô chính là giải pháp tốt nhất dành cho hắn.
Những thành phần quan trọng có thể cung cấp nhiều calo như sữa, bơ thì hắn hoàn toàn chưa làm ra được vào lúc này. Bên cạnh đó, vẫn còn một số loại ngũ cốc hắn vẫn chưa tìm ra được như đậu xanh, bột mì cũng rất quan trọng.
Đám người Miên Việt lúc đầu có chút xa cách, nhưng càng ngày bọn hắn thấy được đám binh lính ngoài vẻ nghiêm túc cùng lạnh lùng khi làm việc ra này, thì bọn hắn không chỉ thân thiện mà còn dễ mến trong những sinh hoạt thường ngày.
Bọn hắn cũng vì vậy mà càng ngày càng gần gủi hơn với tất cả các chiến sĩ. Cũng chính vì vậy mà công việc đóng bè càng ngày càng nhanh hơn. Qua mấy ngày, những chiếc bè to lớn lần lượt được làm ra.
Tất cả mọi thứ cũng đã được chuẩn bị xong xuôi. Năm chiến sĩ được Trần Giang phân phó ở lại dẫn gần ba ngàn người dân Miên Việt quay trở về Đại Việt. Hơn mấy trăm chiếc bè lần lượt nối đuôi nhau rời đi cho đến khi bọn họ khuất bóng thì đám người Trần Giang mới bắt đầu thu dọn.
Trần Nguyên để cho năm chiến sĩ của hắn dẫn đám người của Miên Việt quay trở về, còn tất cả những chiến sĩ khác của Miên Việt thì hắn vẫn giữ lại ở bên cạnh. Đây không chỉ là để bổ sung thêm binh lực tạm thời cho hắn mà còn là bởi vì hắn làm việc cẩn thận.
Tuy đám chiến sĩ của Miên Việt này không mạnh mẽ bao nhiêu trong tác chiến. Nhưng nếu bọn hắn được một người tài tình dẫn dắt thì những chiến sĩ yếu kém này cũng sẽ nguy hiểm không kém gì đội quân tinh nhuệ này của hắn.
Hắn lúc này vẫn không có một chút niềm tin nào vào đám người hắn vừa mới thần phục kia. Chính vì vậy hắn phải tách đám chiến sĩ này ra khỏi những con dân kia của bọn hắn, có như vậy hắn mới có thể đảm bảo được không có chuyện gì xảy ra trên đường bọn hắn dẫn người về Đại Việt được.
Hạm đội của Trần Nguyên cũng bắt đầu lên đường nhắm thẳng phương hướng phía Đại Man đang trú đóng mà lao tới. Giữa mênh mông sông nước như thế này, việc xác định phương hướng là vô cùng khó khăn.
Bởi vì đám người Bùi Chân từ trước đến giờ chỉ di chuyển trên dòng sông nên việc xác định phương hướng là hoàn toàn không cần thiết. Cũng chính vì vậy mà không chỉ riêng gì Bùi Chân, mà ngay cả lão Long cũng không rành xác định phương hướng giữa mênh mông sông nước như thế này.
Trần Nguyên đành dùng cách xác định phương hướng mà hắn đã học được ở thời hiện đại của hắn để chỉ dẫn cho đám người Bùi Chân. Đó chính là dùng hướng mặt trời mọc và lặn để xác định phương hướng tương đối.
Mặt trời mọc ở hướng Đông và lặn ở hướng Tây, do đó có thể dùng vị trí mặt trời mọc và lặn để xác định phương hướng. Quay mặt về phía mặt trời mọc nghĩa là đang đối diện hướng Đông, khi đó hướng Bắc sẽ ở bên trái, và hướng Nam ở bên phải.
Quay mặt về phía mặt trời lặn có nghĩa là đang đối diện hướng Tây, khi đó hướng Bắc sẽ ở bên phải, và hướng Nam ở bên trái.
Vị trí mặt trời mọc và lặn chỉ cho biết tương đối về phương hướng của ba trăm sáu mươi ba ngày trong năm, vì chỉ có hai ngày xuân phân và thu phân (ngày đầu tiên của mùa xuân và mùa thu) là mặt trời mọc đúng hướng đông và lặn đúng hướng tây.
Tuy nhiên, hắn chỉ cần nhiêu đó thôi là đủ để bọn hắn xác định được phương hướng để đi rồi. Bởi trong một vùng không rộng lớn bao nhiêu thì phương pháp này cũng đã vô cùng chính xác.
Chỉ khi di chuyển trên biển lớn lâu ngày mới cần những phương pháp và dụng cụ xác định phương hướng chính xác hơn như la bàn. Nhưng bây giờ, Trần Nguyên cũng chưa tìm được nam nhâm, nên chuyện chế tạo la bàn hắn cũng tạm thời đưa vào hạng mục chờ nghiên cứu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.