Chương 106: Đạ ca của ta
Tiếu Ngạo Giang Hồ
18/09/2022
“Không dám dối gạt chư vị, bộ lạc của chúng ta vừa mới chính thức thành lập chưa đến một năm nay. Còn về tuổi tác, đại ca của ta năm nay cũng chỉ mới hơn mười tám tuổi mà thôi”, Trần Tô chắp tay mỉm cười đáp.
“Mười… mười tám tuổi hơn?”, đám người Đại lão nghe Trần Tô nói ra lời này cũng há hốc cả mồm.
Bọn hắn không nghe nhầm chứ, tên này lại muốn bọn hắn đi thần phục một tên nhóc chỉ mới mười tám tuổi, lại còn thành lập bộ lạc chưa đến một năm. Bọn hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác giống như đang bị tên trước mắt này lừa gạt.
Trần Tô thấy đám người phản ứng như vậy thì cũng vội vàng giải thích, “Các vị đừng quá giật mình, đây là điều chính xác. Từ lúc đại ca tiếp quản bộ lạc, bộ lạc của chúng ta lúc đó chỉ có hơn trăm người, lại vừa mới bị một bộ lạc khác đuổi giết. Cũng chính là bộ lạc Dạ Lang kia.
Nhưng chưa đến một năm, dưới sự dẫn dắt của đại ca ta, bộ lạc của chúng ta đã phát triển với một tốc độ kinh khủng. Ta cũng xin nói thẳng, ta tuy chưa biết chính xác thực lực của bộ lạc chư vị hiện nay như thế nào.
Nhưng nếu đem sơ sài so sánh, thì ta đoán chừng thực lực của bộ lạc chư vị cũng chỉ gấp năm, sáu lần thực lực của chúng ta hiện nay mà thôi. Các vị nói xem, đại ca của ta có phải là một người đáng để cho các vị đi theo hay không?” Trần Tô ưỡn ngực tự hào nói.
Nghe Trần Tô nói đến đây thì mọi người cũng đều không tin vào tai của mình. Chưa đến một năm? Một trăm người? Chỉ gấp năm, sáu lần bọn hắn? Nếu vậy nếu cho bọn hắn năm, sau năm phát triển thì sao?
Không, chỉ sợ một hai năm phát triển thôi thì thực lực bộ lạc của tên này cũng đã gần ngang ngửa bộ lạc bọn hắn rồi. Đây không phải là kỳ tích hay sao? Không, đây chính là nhờ sự lãnh đạo tài năng của đại ca tên này đây.
Đại ca của tên này mới xứng đáng là một vị tộc trưởng vô cùng tài năng. Nghĩ đến đây, không hiểu sao Đại lão và Hùng lão không hẹn mà cùng quay lại nhìn lấy Dương Phong.
Dương Phong thấy hai lão đầu nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ như vậy thì cũng phẫn uất trong lòng. Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Cũng không phải là có phần của các ngươi ở trong đó nữa hay sao? Ta là tộc trưởng nhưng các ngươi không phải đều là trưởng lão cả sao?
“Tốt, chuyện thần phục tạm thời gác lại, chuyện hợp tác thì có thể. Nếu ngươi nói bộ lạc của các ngươi mạnh như vậy, vậy vị trí bọn Dạ Lang kia là như thế nào? Chúng ta nhận được tin tức là các ngươi hợp tác với bọn Khựa kia?”, Hùng lão lên tiếng nói.
“Hahaha… vị trí kia chúng ta thành lập một thành trì tên là Trửa Khạm thành. Đó là nơi chúng ta ngăn chặn lấy bọn Khựa tiến sâu về phía bộ lạc của chúng ta. Đây cũng là đối sách của đại ca ta đối với bọn Khựa.
Đại ca ta làm vậy cũng chỉ là lừa gạt bọn Khựa mà thôi. Chúng ta đều thù ghét bọn Khựa kia. Đại ca ta từng nói, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ tiêu diệt sạch bọn Khựa kia. Đuổi bọn chúng như đuổi chó ra khỏi vùng đất này của chúng ta”
“Hay cho một câu nói này của Đại ca ngươi. Đại ca của ngươi rất thông minh, chắn chắn không lâu nữa ta sẽ đích thân đi gặp đại ca của ngươi. Một người tài như vậy, ta nếu không gặp được thì thật chẳng phải ta đã sống uổng phí cuộc đời này rồi hay sao? Hahaha…”, Đại lão cũng vô cùng mong đợi mà hứa hẹn.
“Lúc đó ta chắc chắn đại ca của ta sẽ vô cùng hoan nghênh chư vị ghé thăm bộ lạc của chúng ta”, Trần Tô cũng cười nói chắp tay cảm tạ vị lão đầu này hứa hẹn.
“Thôi, các ngươi cũng nên về nghĩ ngơi đi, chúng ta cũng cần có công chuyện bên doanh trại cần phải giải quyết”, Hùng lão lúc này cũng lên tiếng.
“Vậy, chúng ta xin cáo biệt chưa vị trưởng lão, Cha vợ, con rể cùng phu nhân của mình xin cáo biệt”, Trần Tô mỉm cười vái chào, còn không quên khịa Dương Phong một câu rồi mới thỏa mãn rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người dần rời xa, Đại lão vừa thưởng thức một chén trà nóng vừa được người dưới mang lên thay vừa cảm thái.
“Đúng là người trẻ tuổi, nhìn hắn ta lại nhớ về ngày xưa của chúng ta. Haiz… trong bộ lạc của chúng ta mà có một tên thông minh như tên kia hoặc như đại ca hắn thì tốt biết mấy”
“Haiz… chúng ta đều đã già cả rồi. Chỉ trách là chúng ta vô phước không có được một người tài giỏi như thế để dẫn dắt bộ lạc”, Hùng lão ở bên cũng sầu khổ than thở.
“Đúng là chúng ta vô phước thật. Cũng tại chúng ta ngày xưa quá ham mê chinh chiến, hy sinh cả đời mình vì bộ lạc mà đã không lấy vợ sinh con, biết đâu giờ này con cái của chúng ta cũng thông minh như mấy tên kia”, Đại lão vẫn tiếp tục.
“Đúng vậy, chúng ta đã hy sinh rất nhiều, ấy vậy mà con cháu đời sau là quá vô dụng đi. Hay là ta có ý này, giờ ta và lão kiếm vợ đi, biết đâu chúng ta có thể hy vọng vào con của chúng ta cũng nên, chứ hy vọng vào mấy tên đầu đất khác chắc là không được rồi”, Hùng lão tiếp lời bàn kế sách.
“Kiếm vợ? sinh con? A, ý tưởng này không tồi à. Đi đi, ta với lão phải rủ thêm mấy lão kia nữa mới được. Chứ trông chờ vào mấy tên con cháu sau này đúng là quá vô dụng rồi”, Đại lão sau một hồi suy nghĩ thì nhanh chóng cười ha hả hưởng ứng.
Hai lão đầu cuối cùng cũng bỏ đi, Dương Phong lúc này chỉ còn lại một mình ngồi bơ vơ. Hắn lúc này thật muốn kiếm một cái hố nào để chui vào cho đỡ nhục. Hai lão đầu này rõ ràng là đang chửi xéo hắn đây.
Hắn cũng muộn phiền ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Hắn thật sự là vô dụng sao? Hắn cũng đã cống hiến cả đời mình vì bộ lạc. Chỉ trách là bọn Khựa kia quá mạnh, hắn nhiều khi cũng thấy mình thật yếu đuối khi đối mặt với bọn kia.
Hắn chắp tay sau lưng cô đơn đi về nơi làm việc của mình. Tuy chán nản nhưng hắn vẫn phải lo cho con dân của hắn. Hắn không thể dẫn dắt lấy bộ lạc của hắn càng ngày càng phát triển hơn, nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không để cho con dân của mình phải chịu đói chịu rét.
Đã gần ba tháng trôi qua, Trần Nguyên vì không nhận được tin tức gì từ Trần Tô truyền về nên cũng vô cùng sốt ruột đi lui đi tới trên đại điện.
“Đại đế, ngươi cũng đừng quá lo lắng, thần biết tên kia mạng lớn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu”, Trần Vương ở phía dưới thấy như vậy cũng vội lên tiếng an ủi.
Hắn cũng vô cùng lo lắng cho cái thằng con bất tử kia. Tuy lúc trước Trần Tô hắn từng nhiều lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ lâu nhưng hắn cũng đều không có mấy lo lắng như lần này.
Lần này cái thằng ngu kia lại chơi ngu mà chui cả vào bộ lạc của người ta để do thám mới đau. Trong khi tin tức mà bọn hắn nhận được đó chính là bộ lạc kia vô cùng hùng mạnh, mạnh hơn bọn họ rất nhiều lần. Cũng chính vì vậy, dù cho bọn hắn có lo lắng bao nhiêu thì cũng không dám xông vào trong bộ lạc kia mà đòi người.
“Vấn đề của tên kia từ từ ta sẽ nghĩ cách. Ta cũng rất tin tưởng tài năng của hắn, không gì có thể giết được hắn đâu. Nên mọi người ở đây cũng bớt lo lắng lại mà tập trung vào các việc quan trọng khác cho ta. Trần Vương, ngươi báo cáo đi”, Trần Nguyên lúc này cũng ngồi lại xuống ghế khoát tay nói.
Nghe Trần Nguyên nói vậy, tất cả mọi người ngồi ở trong đại điện lúc này cũng dần bình tĩnh lại. Cái bọn họ cần làm lúc này không phải là quan tâm Trần Tô có làm sao không, vì cho dù bọn hắn có quan tâm đến thế nào đi nữa thì cũng không làm được gì vào bây giờ.
Cái họ cần phải làm đó chính là nhanh chóng hoàn thành các kế hoạch mà Trần Nguyên đề ra. Kẻ thù lớn của bọn hắn không phải là bộ lạc kia mà chính là bọn Khựa. Khi đã trấn tĩnh lại, Trần Vương mới cung kính báo cáo.
“Báo cáo Đại đế, trong mấy tháng qua, chúng ta đã toàn lực đẩy nhanh tốc độ thực hiện các kế hoạch mà Đại đế đã đề ra. Tuy nhiên, do thời gian cấp bách mà chúng ta cũng chưa thể nhanh chóng hoàn thành được các hạng mục.
Trong đó, quan trọng nhất chính là hạng mục xây dựng tường thành. Qua gần bốn tháng thi công, tường thành phía dãy Đông Triều cuối cùng cũng đã được hoàn thiện. Tuy nhiên, tướng thành phía dãy Bạch Mã thì vẫn đang còn dang dở.
Theo dự tính của chúng ta, chúng ta cần thêm khoảng bốn đến năm tháng nữa mới có thể hoàn thiện nốt bức tường thành này. Còn hai tức tường thành phía sông Nhị Hà và phía biển thì chúng ta vẫn chưa tiến hành thi công.
Về vấn đề khai thác khoáng sản, hai mỏ sắt và đồng mà Trần Tô phát hiện lúc trước chúng ta cũng đã cho tiến hành khai thác. Đúng như những gì Trần Tô nói, hai mỏ khoáng sản này có diện tích và khối lượng vô cùng lớn.
Đây có thể sẽ chính là hai mỏ khoáng sản chủ lực của chúng ta sau này. Trong khi đó, các mỏ khoáng sản còn lại vẫn đang tiến hành khai thác như bình thường.
Mỏ vàng mà bọn Khựa cung cấp thông tin cho bọn Dạ Lang lúc trước cũng đang bị chúng ta cho âm thầm khai thác. Theo chỉ đạo của Đại đế, chúng ta đã ưu tiên người tập trung khai thác mỏ vàng này.
Nhưng theo ước tính của các lão đầu, mỏ vàng này sản lượng cũng không cao. Không bao lâu nữa thì chúng ta có thể khai thác sạch mỏ vàng này. Ngoài ra, mỏ vàng mà bọn Dạ Lang kia bí mật khai thác như Đại đế dự đoán cũng đã bị chúng ta tìm ra được.
Mỏ vàng này thực chất cách địa bàn của Trửa Khạm thành cũng không xa, nên ta đã liên kết với Trần Long đã cho người tiến hành bắt đầu khai thác. Còn có rừng cao su mà lúc trước Trần Tô phát hiện ra được, chúng ta cũng đang cho người khai thác.
Nhưng vì còn đang đợi Bộ khoa học kỹ thuật tìm ra được cách chế tạo nên chúng ta cũng chỉ mới cho khai thác cầm chừng với số lượng nhỏ thưa Đại đế”.
“Mười… mười tám tuổi hơn?”, đám người Đại lão nghe Trần Tô nói ra lời này cũng há hốc cả mồm.
Bọn hắn không nghe nhầm chứ, tên này lại muốn bọn hắn đi thần phục một tên nhóc chỉ mới mười tám tuổi, lại còn thành lập bộ lạc chưa đến một năm. Bọn hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác giống như đang bị tên trước mắt này lừa gạt.
Trần Tô thấy đám người phản ứng như vậy thì cũng vội vàng giải thích, “Các vị đừng quá giật mình, đây là điều chính xác. Từ lúc đại ca tiếp quản bộ lạc, bộ lạc của chúng ta lúc đó chỉ có hơn trăm người, lại vừa mới bị một bộ lạc khác đuổi giết. Cũng chính là bộ lạc Dạ Lang kia.
Nhưng chưa đến một năm, dưới sự dẫn dắt của đại ca ta, bộ lạc của chúng ta đã phát triển với một tốc độ kinh khủng. Ta cũng xin nói thẳng, ta tuy chưa biết chính xác thực lực của bộ lạc chư vị hiện nay như thế nào.
Nhưng nếu đem sơ sài so sánh, thì ta đoán chừng thực lực của bộ lạc chư vị cũng chỉ gấp năm, sáu lần thực lực của chúng ta hiện nay mà thôi. Các vị nói xem, đại ca của ta có phải là một người đáng để cho các vị đi theo hay không?” Trần Tô ưỡn ngực tự hào nói.
Nghe Trần Tô nói đến đây thì mọi người cũng đều không tin vào tai của mình. Chưa đến một năm? Một trăm người? Chỉ gấp năm, sáu lần bọn hắn? Nếu vậy nếu cho bọn hắn năm, sau năm phát triển thì sao?
Không, chỉ sợ một hai năm phát triển thôi thì thực lực bộ lạc của tên này cũng đã gần ngang ngửa bộ lạc bọn hắn rồi. Đây không phải là kỳ tích hay sao? Không, đây chính là nhờ sự lãnh đạo tài năng của đại ca tên này đây.
Đại ca của tên này mới xứng đáng là một vị tộc trưởng vô cùng tài năng. Nghĩ đến đây, không hiểu sao Đại lão và Hùng lão không hẹn mà cùng quay lại nhìn lấy Dương Phong.
Dương Phong thấy hai lão đầu nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ như vậy thì cũng phẫn uất trong lòng. Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Cũng không phải là có phần của các ngươi ở trong đó nữa hay sao? Ta là tộc trưởng nhưng các ngươi không phải đều là trưởng lão cả sao?
“Tốt, chuyện thần phục tạm thời gác lại, chuyện hợp tác thì có thể. Nếu ngươi nói bộ lạc của các ngươi mạnh như vậy, vậy vị trí bọn Dạ Lang kia là như thế nào? Chúng ta nhận được tin tức là các ngươi hợp tác với bọn Khựa kia?”, Hùng lão lên tiếng nói.
“Hahaha… vị trí kia chúng ta thành lập một thành trì tên là Trửa Khạm thành. Đó là nơi chúng ta ngăn chặn lấy bọn Khựa tiến sâu về phía bộ lạc của chúng ta. Đây cũng là đối sách của đại ca ta đối với bọn Khựa.
Đại ca ta làm vậy cũng chỉ là lừa gạt bọn Khựa mà thôi. Chúng ta đều thù ghét bọn Khựa kia. Đại ca ta từng nói, sẽ có một ngày, chúng ta sẽ tiêu diệt sạch bọn Khựa kia. Đuổi bọn chúng như đuổi chó ra khỏi vùng đất này của chúng ta”
“Hay cho một câu nói này của Đại ca ngươi. Đại ca của ngươi rất thông minh, chắn chắn không lâu nữa ta sẽ đích thân đi gặp đại ca của ngươi. Một người tài như vậy, ta nếu không gặp được thì thật chẳng phải ta đã sống uổng phí cuộc đời này rồi hay sao? Hahaha…”, Đại lão cũng vô cùng mong đợi mà hứa hẹn.
“Lúc đó ta chắc chắn đại ca của ta sẽ vô cùng hoan nghênh chư vị ghé thăm bộ lạc của chúng ta”, Trần Tô cũng cười nói chắp tay cảm tạ vị lão đầu này hứa hẹn.
“Thôi, các ngươi cũng nên về nghĩ ngơi đi, chúng ta cũng cần có công chuyện bên doanh trại cần phải giải quyết”, Hùng lão lúc này cũng lên tiếng.
“Vậy, chúng ta xin cáo biệt chưa vị trưởng lão, Cha vợ, con rể cùng phu nhân của mình xin cáo biệt”, Trần Tô mỉm cười vái chào, còn không quên khịa Dương Phong một câu rồi mới thỏa mãn rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người dần rời xa, Đại lão vừa thưởng thức một chén trà nóng vừa được người dưới mang lên thay vừa cảm thái.
“Đúng là người trẻ tuổi, nhìn hắn ta lại nhớ về ngày xưa của chúng ta. Haiz… trong bộ lạc của chúng ta mà có một tên thông minh như tên kia hoặc như đại ca hắn thì tốt biết mấy”
“Haiz… chúng ta đều đã già cả rồi. Chỉ trách là chúng ta vô phước không có được một người tài giỏi như thế để dẫn dắt bộ lạc”, Hùng lão ở bên cũng sầu khổ than thở.
“Đúng là chúng ta vô phước thật. Cũng tại chúng ta ngày xưa quá ham mê chinh chiến, hy sinh cả đời mình vì bộ lạc mà đã không lấy vợ sinh con, biết đâu giờ này con cái của chúng ta cũng thông minh như mấy tên kia”, Đại lão vẫn tiếp tục.
“Đúng vậy, chúng ta đã hy sinh rất nhiều, ấy vậy mà con cháu đời sau là quá vô dụng đi. Hay là ta có ý này, giờ ta và lão kiếm vợ đi, biết đâu chúng ta có thể hy vọng vào con của chúng ta cũng nên, chứ hy vọng vào mấy tên đầu đất khác chắc là không được rồi”, Hùng lão tiếp lời bàn kế sách.
“Kiếm vợ? sinh con? A, ý tưởng này không tồi à. Đi đi, ta với lão phải rủ thêm mấy lão kia nữa mới được. Chứ trông chờ vào mấy tên con cháu sau này đúng là quá vô dụng rồi”, Đại lão sau một hồi suy nghĩ thì nhanh chóng cười ha hả hưởng ứng.
Hai lão đầu cuối cùng cũng bỏ đi, Dương Phong lúc này chỉ còn lại một mình ngồi bơ vơ. Hắn lúc này thật muốn kiếm một cái hố nào để chui vào cho đỡ nhục. Hai lão đầu này rõ ràng là đang chửi xéo hắn đây.
Hắn cũng muộn phiền ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Hắn thật sự là vô dụng sao? Hắn cũng đã cống hiến cả đời mình vì bộ lạc. Chỉ trách là bọn Khựa kia quá mạnh, hắn nhiều khi cũng thấy mình thật yếu đuối khi đối mặt với bọn kia.
Hắn chắp tay sau lưng cô đơn đi về nơi làm việc của mình. Tuy chán nản nhưng hắn vẫn phải lo cho con dân của hắn. Hắn không thể dẫn dắt lấy bộ lạc của hắn càng ngày càng phát triển hơn, nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không để cho con dân của mình phải chịu đói chịu rét.
Đã gần ba tháng trôi qua, Trần Nguyên vì không nhận được tin tức gì từ Trần Tô truyền về nên cũng vô cùng sốt ruột đi lui đi tới trên đại điện.
“Đại đế, ngươi cũng đừng quá lo lắng, thần biết tên kia mạng lớn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu”, Trần Vương ở phía dưới thấy như vậy cũng vội lên tiếng an ủi.
Hắn cũng vô cùng lo lắng cho cái thằng con bất tử kia. Tuy lúc trước Trần Tô hắn từng nhiều lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ lâu nhưng hắn cũng đều không có mấy lo lắng như lần này.
Lần này cái thằng ngu kia lại chơi ngu mà chui cả vào bộ lạc của người ta để do thám mới đau. Trong khi tin tức mà bọn hắn nhận được đó chính là bộ lạc kia vô cùng hùng mạnh, mạnh hơn bọn họ rất nhiều lần. Cũng chính vì vậy, dù cho bọn hắn có lo lắng bao nhiêu thì cũng không dám xông vào trong bộ lạc kia mà đòi người.
“Vấn đề của tên kia từ từ ta sẽ nghĩ cách. Ta cũng rất tin tưởng tài năng của hắn, không gì có thể giết được hắn đâu. Nên mọi người ở đây cũng bớt lo lắng lại mà tập trung vào các việc quan trọng khác cho ta. Trần Vương, ngươi báo cáo đi”, Trần Nguyên lúc này cũng ngồi lại xuống ghế khoát tay nói.
Nghe Trần Nguyên nói vậy, tất cả mọi người ngồi ở trong đại điện lúc này cũng dần bình tĩnh lại. Cái bọn họ cần làm lúc này không phải là quan tâm Trần Tô có làm sao không, vì cho dù bọn hắn có quan tâm đến thế nào đi nữa thì cũng không làm được gì vào bây giờ.
Cái họ cần phải làm đó chính là nhanh chóng hoàn thành các kế hoạch mà Trần Nguyên đề ra. Kẻ thù lớn của bọn hắn không phải là bộ lạc kia mà chính là bọn Khựa. Khi đã trấn tĩnh lại, Trần Vương mới cung kính báo cáo.
“Báo cáo Đại đế, trong mấy tháng qua, chúng ta đã toàn lực đẩy nhanh tốc độ thực hiện các kế hoạch mà Đại đế đã đề ra. Tuy nhiên, do thời gian cấp bách mà chúng ta cũng chưa thể nhanh chóng hoàn thành được các hạng mục.
Trong đó, quan trọng nhất chính là hạng mục xây dựng tường thành. Qua gần bốn tháng thi công, tường thành phía dãy Đông Triều cuối cùng cũng đã được hoàn thiện. Tuy nhiên, tướng thành phía dãy Bạch Mã thì vẫn đang còn dang dở.
Theo dự tính của chúng ta, chúng ta cần thêm khoảng bốn đến năm tháng nữa mới có thể hoàn thiện nốt bức tường thành này. Còn hai tức tường thành phía sông Nhị Hà và phía biển thì chúng ta vẫn chưa tiến hành thi công.
Về vấn đề khai thác khoáng sản, hai mỏ sắt và đồng mà Trần Tô phát hiện lúc trước chúng ta cũng đã cho tiến hành khai thác. Đúng như những gì Trần Tô nói, hai mỏ khoáng sản này có diện tích và khối lượng vô cùng lớn.
Đây có thể sẽ chính là hai mỏ khoáng sản chủ lực của chúng ta sau này. Trong khi đó, các mỏ khoáng sản còn lại vẫn đang tiến hành khai thác như bình thường.
Mỏ vàng mà bọn Khựa cung cấp thông tin cho bọn Dạ Lang lúc trước cũng đang bị chúng ta cho âm thầm khai thác. Theo chỉ đạo của Đại đế, chúng ta đã ưu tiên người tập trung khai thác mỏ vàng này.
Nhưng theo ước tính của các lão đầu, mỏ vàng này sản lượng cũng không cao. Không bao lâu nữa thì chúng ta có thể khai thác sạch mỏ vàng này. Ngoài ra, mỏ vàng mà bọn Dạ Lang kia bí mật khai thác như Đại đế dự đoán cũng đã bị chúng ta tìm ra được.
Mỏ vàng này thực chất cách địa bàn của Trửa Khạm thành cũng không xa, nên ta đã liên kết với Trần Long đã cho người tiến hành bắt đầu khai thác. Còn có rừng cao su mà lúc trước Trần Tô phát hiện ra được, chúng ta cũng đang cho người khai thác.
Nhưng vì còn đang đợi Bộ khoa học kỹ thuật tìm ra được cách chế tạo nên chúng ta cũng chỉ mới cho khai thác cầm chừng với số lượng nhỏ thưa Đại đế”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.