Đại Việt Chúa Tể

Chương 51: Đánh chó con lạc đàn

Tiếu Ngạo Giang Hồ

18/09/2022

“Mẹ nó địa hình ở xung quanh đây sao toàn đá thế không biết nữa, đau hết cả chân. Lần sau ngươi có kiếm thì kiếm một bộ lạc nào đó ở chỗ đẹp đẹp một chút đi. Có một tên thuộc hạ như ngươi không biết ta sẽ chết lúc nào không biết nữa đây”, Lục Thanh nhăn nhó nhìn lấy bàn chân mình rồi quá lấy tên dẫn đường kia.

“Vâng thưa tướng quân, lần sau ta sẽ kiếm một bộ lạc khác tốt hơn vị trí của bộ lạc này thưa tướng quân”, tên dẫn đầu kia vừa khúm núm người mà cười nói.

“Mẹ nói chỉ một vận cứt chó không đuổi kịp đám súc vật Điền Việt kia mà đã để tên Mạc Vân lấy lòng được Đại Vương, lần này lại được phái đi về phía Đông thăm dò. Nếu mà hắn thần phục được một bộ lạc nào lớn thì không khéo vị trí của ta cũng nguy mất. Bà cụ nó, đám lề mề chậm chạp các ngươi di chuyển nhanh lên cho ta. Thần phục xong bộ lạc này ta muốn tìm kiếm thần phục thêm vài bộ lạc nữa mới được, vậy mới đủ so với tên Mạc Vân kia được”, Lục Thanh tên kia lúc này nghĩ đến tên Mạc Vân kia được đại vương ưu ái mà quát cả lên.

“Vâng Tướng quân”, đám lính theo sau hắn vừa đáp vừa tăng lên tốc độ di chuyển của mình.

Bọn hắn lao nhanh như bay về phía trước, trước mắt hắn chính là một cái hẻm nhỏ ít cây cối với đầy những tảng đá lớn khắp bốn phía. Khắp cả khu vực rừng núi xung quanh đây đa phần đều là đối núi đá và vực thẳm, cây gỗ to lớn cũng khó mà mọc được ở nơi này. Cả đám người Lục Thanh vừa lao nhanh qua hẻm núi nhỏ kia thì bỗng từ đâu nghe được liên tiếp những tiếng vang lớn.

“Vù… vù … vù…”

“Rầm… rầm… rầm…”

Liên những tiếng va chạm khô khóc vang lên khắp cả bốn phía, đám người Lục Thanh hoảng hốt nhìn lấy xung quanh thì hoàn toàn không có phát hiện lấy một kẻ địch nào thì mọi người cũng dần an tâm lại. Nhưng lúc này lại bỗng có một tiếng hét vang lên làm cho cả đám người Lục Thanh khiếp sợ đến tột cùng.

“Ở trên đầu chúng ta, nhanh chạy đi”

“A…..”

“a….”

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn lại phía trên đầu mình, vô số những tảng đá lớn nhỏ khác nhau đang bay về phía bọn hắn. Bọn hắn muốn chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi, lúc này cả đám người Lục Thanh đều hỗn loạn cả lên mà liên tiếp sau đó là liên tiếp không ngừng những tiếng hét thảm vang lên.

Lục Thanh tên kia lúc này cũng vô số hoảng sợ, bởi hắn nhận ra một điều, số lượng những tảng đá liên tục bay về phía hắn là vô cùng nhiều, nhiều hơn so với những người khác rất nhiều. Hắn liên tục né tránh, cả người hắn lúc này gồng căng cứng cả lên, người hắn nhanh như một con sóc không ngừng nhảy qua nhảy lại để né tránh vị trí những tảng đá kia rơi xuống.

“Bụp”

“Rầm”

Nhưng con voi dù có mạnh mấy đi nữa thì cũng phải thua đàn kiến mà thôi. Lục Thanh tên kia bị một tảng đá lớn đập thẳng vào ngực, cả người hắn bị tảng đá kia đập cho văng ra bốn năm mét, hắn lồm cồm bò dậy, miệng không ngừng thổ ra máu. Những hắn cũng không dám ngừng lại lâu. Hắn nén lại đau đớn của mình mà lại tiếp tục nhé tránh những tảng đá kia vẫn còn đang không ngừng lao về phía hắn.

“Giết, giết sạch đám chó hoang kia”

Một đám binh lính vừa mới thương tích đầy mình liều mạng thoát ra khỏi cơn mưa đá kia, chưa kịp thở dốc thì bỗng từ đâu nghe được hàng loạt tiếng hô “Giết” vang lên. Bọn họ hoảng sợ ngước lên nhìn về phía trước, trước mắt bọn hắn hơn trăm người xách lấy rìu chiến đang điên cuồng lao tới bọn hắn.

Bọn hắn cấp tốc chuẩn bị lấy lại tinh thần tiếp chiến, nhưng…. bọn hắn quên một điều là vũ khí của bọn hắn đều đã bị bọn hắn vứt lại ở trong cái hẻm núi đầu mưa đá kia. Lúc đó bọn hắn chỉ cần biết một điều là phải cái mạng của mình, còn vũ khí cầm trên tay không có tác dụng thì cầm để làm gì. Lúc đó cầm chúng còn vừa nặng lại vừa vướng víu thêm, bọn họ chẳng tiếc mà vứt hết vũ khí của mình ở lại.

Bây giờ đối mặt với bọn người đang còn điên cuồng lao tới kia, bọn hắn đã hoảng sợ lại càng thêm hoảng sợ. Bọn hắn cấp tốc cắm đầu bỏ chạy tán loạn về các phía, mệnh ai nấy chạy. Giờ phút này thì ai mà còn quan tâm lấy người ở bên mình như thế nào nữa. Ai cũng chỉ lo giữ lấy cái mạng của mình là trên hết.

“Giết”

“a…..”

“Rầm… rầm… rầm…”

“Phập…”

“A….”

“Giết, giết sạch lấy bọn chúng, không để lại một tên nào còn sống cả”, Trần Giang lúc này điên cuồng mà hét lớn lên. Hắn xách lấy hai cây đao của mình nhắm thẳng phía tên Lục Thanh mà lao đến.



“A……..”

Cơn mưa đá bây giờ đã ngừng, Lục Thanh tên kia cũng vì một chân bị một tảng đá ném gãy mà la lên trong đau đớn. Thấy có người lao về phía mình, hắn lúc này cấp tốc ngước đầu lên nhìn. Khi nhìn thấy tên kia thì hắn vô cùng hoảng sợ mà hét lớn lên

“Ngươi, ngươi chưa chết?”

“Chết? ngươi chưa chết thì làm sao ta có thể chết?”, Trần Giang vừa rống lớn lên vừa từng bước đi tới phía Lục Thanh tên kia.

“Trần Giang, van cầu ngươi tha cho ta một mạng, sau này ta sẽ là một con chó trung thành của ngươi, van cầu ngươi, van cầu ngươi tha cho ta”, Lục Thanh tên kia lúc này đã tột cùng hoảng sợ lấy, cả đám lính hơn trăm người trong phút chốc chỉ còn lại mỗi mình hắn. Hắn không muốn chết.

“Trần Giang, người lui ra”, Trần Nguyên lúc này tiến lên nói.

Trần Giang tuy đang vô cùng tức giận nhưng nghe thấy Trần Nguyên nói như vậy thì hắn cũng không dám cãi lời. Trần Nguyên lúc này từ từ tiến tới trước mặt tên Lục Thanh kia, Trần Nguyên nhìn lấy hắn mỉm cười nói.

“Nếu ngươi trả lời được mấy câu hỏi của ta, ta sẽ không giết ngươi”

Lục Thanh nhìn lại người trẻ tuổi đang đứng trước mặt hắn này, hắn vô cùng sửng số khi nhìn thấy Trần Nguyên khi vẫn còn sống, lúc trước hắn còn nghĩ rằng Trần Nguyên tên kia chắc chắn sẽ không chữa khỏi được vết thương trên ngực kia. Nhưng khi hắn nhìn thấy một Trần Nguyên đang còn khỏe mạnh đứng trước mắt hắn đây thì hắn biết mình đã lầm.

“Được được, chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi hỏi bất kỳ cái gì ta cũng sẽ đều nói hết”, Lục Thanh tên kia lúc này mừng rỡ như điên nói.

“Bọn Khựa kia đang ở bộ lạc của ngươi?”

“Không, cứ cách một khoảng thời gian thì bọn hắn sẽ đến bộ lạc của chúng ta một lần, khoảng 5 ngày nữa là bọn chúng sẽ đến một lần nữa”

“Năm ngày sau bọn chúng sẽ đến bộ lạc các ngươi?”

“Vâng vâng, đúng vậy”

“Bọn chúng đến bộ lạc các ngươi có mục đích gì?”

“Bọn chúng yêu cầu chúng ta không ngừng tìm kiếm thêm nô lệ đào khoáng sản, sau đó vận chuyển sang cho bọn chúng”

“Các ngươi đổi lấy những thứ gì?”

“Bọn chúng đổi cho chúng ta thức ăn mới, áo quần, vũ khí, rượu và còn có cả gái nữa”

“Gái?”

“Đúng vậy, bọn chúng nói đó là người của bọn chúng, những phụ nữ kia ăn mặc rất đẹp, trên hai hạt lựu của bọn chúng đều được buộc lấy hai dải dây vải mỏng, dưới cái mu đất kia cũng vậy, mà đặc biệt trên người bọn họ đều tỏa ra một mùi hương vô cùng kích thích”

“Các ngươi đã phát hiện ra được bao nhiêu mỏ khoáng sản rồi”

“Tới giờ chúng ta đã phát hiện ra được hai mỏ sắt và một mỏ đồng”

“Mấy mỏ này là các ngươi tự tìm?”

“Hai mỏ sắt là chúng ta tìm ra được, còn một mỏ đồng là do bọn Khựa kia chỉ cho. Ta còn nghe Đại vương của chúng ta nói, bọn Khựa kia đã phát hiện ra được một mỏ vàng và đang yêu cầu chúng ta gấp rút cho người ưu tiên khai thác lấy mỏ vàng kia”

“Mỏ vàng kia ở đâu”

“Mỏ vàng kia ở phía bên sông Nhị Hà, gần bộ lạc Hồng Giang, chúng ta đã cho một đợt người đến đó khai thác”

“Bọn chúng có nói cho các ngươi biết những khoáng sản này được dùng để làm gì?”



“Không, bọn chúng không hề nói cho chúng ta biết, bọn hắn bảo chúng ta chỉ cần lo việc khai thác là được, khai thác được càng nhiều thì đổi được càng nhiều thứ”

“Quặng sắt và đồng các ngươi đã khai thác được bao nhiêu”

“Quặng sắt thì chúng ta đã đào được hơn 30 tấn còn quặng đồng thì được hơn 5 tấn”

“Các ngươi đã vận chuyển cho bọn khựa?”

“Chúng ta chưa vận chuyển cho bọn chúng, lần này bọn chúng đến chính là để lấy đi những khoáng sản này đi và đội lại cho chúng ta những thứ mà chúng ta cần”

“Ngươi biết địa bàn của bọn Khựa kia nằm ở đâu?”

“Cái này thì bọn Khựa không hề nói, bọn hắn chỉ nói là đến lúc cần thì bọn hắn sẽ cho chúng ta biết, bọn ta chỉ biết là bọn hắn nằm ở phía gần cuối sông Nhị Hà”

“Ngươi còn biết những bộ lạc nào khác nữa”

“Ta chỉ biết thêm được hai bộ lạc đó chính là bộ lạc Hồng Giang ở phía bên kia sông Nhị Hà và bộ lạc Họa Hạ ở phía bên dãy Bạch Mã, đối diện với bộ lạc của chúng ta”

“Nói rõ hơn về hai bộ lạc kia cho ta nghe”

“Ta cũng không biết rõ về hai bộ lạc kia lắm vì ta chưa được đến hai bộ lạc kia. Ta chỉ biết bộ lạc Hồng Giang cũng giống như bộ lạc của chúng ta, bọn chúng cũng đã thần phục bọn Khựa kia. Còn bộ lạc Họa Hạ thì bọn chúng không chịu thần phục bọn Khựa, thậm chí còn đối đầu với bọn chúng”

“Họa Hạ? mỏ vàng kia nằm gần bộ lạc Hồng Giang kia như vậy, bọn chúng lại thần phục lấy bọn Khựa, vậy vì sao bọn Hồng Giang kia không khai thác mà lại bắt các ngươi qua tận bên kia để khai thác”

“Ta nghe nói là bộ lạc Hồng Giang kia đang còn chiến tranh nên không rảnh cử người đi khai thác”

“Chiến tranh? Chiến tranh với ai?”

“Cái này ta không rõ”

“Thực lực bọn Họa Hạ thế nào?”

“Cái này thì ta không rõ”

“Vậy thực lực của bọn Hồng Giang kia thế nào”

“Cái này cũng vậy, ta không rõ”

“Khi nãy ta nghe nói là có một tên Mạc Vân đang dẫn người về phía đông thăm dò?”

“Đúng vậy”

“Bọn chúng có bao nhiêu người?”

“Hơn 100 người như chúng ta”

“Vậy ở bộ lạc của các ngươi hiện tại còn khoảng hai trăm người?”

“Cái… cái này, ngươi làm sao biết được”

Nghe Trần Nguyên nói ra được số người còn lại ở bộ lạc hắn, Lục Thanh tên kia cũng vô cùng hoảng sợ, hắn không tin vào tai mình. Hắn nảy ra nghi ngờ, chẳng lẽ tên tộc trưởng Điền Việt trước mắt hắn này lại cho người đi theo dõi bộ lạc của hắn. Trần Nguyên lúc này nở một nụ cười nham hiểm nhìn lấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Việt Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook